Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ trong chốc lát, đường ra đã thông, mấy chục tượng binh cùng mấy trăm kị binh ào ào tiến qua, bộ binh trong thành cũng lập tức phản công.
Quân khăn vàng bây giờ gặp bốn bề là địch, đông tây nam bắc đâu đâu cũng thấy tượng binh Man tộc (chúng nghĩ thế) cùng bộ binh đang chặn đánh tiêu diệt quân hoàng cân.
Mặc dù hoàng cân lực sĩ của Kí Châu doanh rất tinh nhuệ nhưng kiến nhiều cắn chết voi, đám lính vây quanh Quản Hợi giảm dần, Quản Hợi lúc này toàn thân đầy máu, thanh thiết kích hắn mang theo cũng đã mẻ từ rất lâu rồi, trong tay hắn đang cầm thanh đao cướp được trên chiến trường. Hắn không nhớ đây là thanh thứ mấy, nhưng biển người vẫn bao phủ bọn hắn.
Long quan sát chiến trường, thấy đám hoàng cân lực sĩ đúng là những kẻ khó nhai, lập tức hạ lệnh binh sĩ không nên ngạnh kháng đám hoàng cân này, đợi thanh lí chiến trường xong mới tập trung lực lượng tiêu diệt bọn chúng.
Đám khăn vàng bị đánh mạnh từ bốn mặt, nhanh chóng bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn lác đác vài nhóm nhỏ lẻ chống cư, Quản Hợi bây giờ cũng chỉ còn một mình đối mặt với vòng vây xung quanh của quân Đại Việt, Long sinh lòng ái tài, muốn tiến lên chiêu mộ hắn nhưng bị cự tuyệt, lập tức đội tượng binh lên nghiền hắn thành cám.
Lục soát thi thể của Quản Hợi, có 1 ít kim tệ, 1 cuốn bí kíp dạy 18 chiêu thức của thiết kích ra còn có lệnh bài phó soái, có thể điều động quân đội.
Thanh lí xong chiến trường, Phùng Hưng cùng Long lập tức đến gặp lão thành chủ Vạn Xuân:
- Chúng ta đã đánh tan quân địch vây thành, nhưng căn cứ địa Liêm Châu của chúng vẫn còn sừng sững, nếu để bọn chúng nghỉ ngơi dưỡng sức sớm muộn lại tấn công Vạn Xuân 1 lần nữa, bổn tướng định đem quân hạ luôn thành Liêm Châu, chắc hay ý thành chủ thế nào.
Lão thành chủ đăm chiêu:
- Liêm Châu là căn cứ địa của chúng, thành cao hào sâu, binh cường mã tráng, lương thực sung túc, khó có thể công phá.
Phùng Hưng hỏi:
- Vậy theo ý của ngài là?
- Thành Vạn Xuân giờ đã cạn kiệt sức lực rồi, nếu tướng quân muốn công thành Liêm Châu, bổn quan chỉ có thể hỗ trợ 3000 binh lính cùng vũ khí công thành mà thôi, nếu tướng quân hạ được Liêm Châu, bổn quan hứa sẽ không lấy một chút chiến lợi phẩm nào trong đó cả.
- Được, lão không đi thì chúng ta đi.
Phùng Hưng nói vậy rồi lập tức xoay người đi, lão Lý Kiến Quốc cười khổ, không phải lão không muốn hạ Liêm Châu nhưng mà lực bất tòng tâm, Vạn Xuân bây giờ còn không đến 1 vạn binh sĩ, muốn giữ mình còn khó nói chi đến tấn công Liêm Châu.
Phùng Hưng gặp Long, nói lại ý của lão thành chủ rồi than thở:
- Không có quân triều đình trợ giúp, chỉ với chúng ta làm sao có thể công thành, bây giờ chúng ta chỉ có 90 tượng binh, 700 kị binh cùng với hơn hai ngàn bộ binh, làm sao tấn công được Liêm Châu.
Long cười thần bí:
- Thần nhân tự có diệu kế, tướng quân yên tâm, bổn thành chủ đã tính rồi, Liêm Châu như đồ trong túi.
Nói rồi lập tức hẹn gặp Minh Đức, Nguyễn Hoàng cùng Lê Minh. 3 người này đã dẫn người thế lực mình đi theo Vân Vụ thành (mỗi cánh Vân Vụ thành chỉ có 20 thớt voi với vài trăm bộ binh, còn đâu là người của 3 thế lực này thêm vào, không thì làm sao lên đến vài vạn người được). lúc này, 3 người đang tràn đầy hưng phấn, chiến dịch này họ kiếm được không ít chiến lợi phẩm cùng với công huân, có thể đổi được không ít trang bị, lương thực cùng exp. Trong lúc thành Vạn Xuân đang kiểm kê lại cống hiến chuẩn bị ban thưởng thì Long hẹn gặp họ.
3 người cũng cực kì cảm kích Long, nếu không có Long giới thiệu thì họ không thể nào đi cùng Man binh được, như vậy có muốn đánh tan quân khăn vàng cũng khó.
Long thấy 3 người họ còn đang đắm chìm trong men say chiến thắng, vội ho đằng hắng:
- Khụ, lần này gặp 3 vị là muốn giới thiệu 1 mối làm ăn tốt nữa.
3 người nghe thấy có mối lập tức sáng mắt lên, lập tức xúm lại hỏi dồn:
- Phi Long huynh đệ, có việc tốt gì thế, mau nói cho chúng ta biết với.- lập tức 3 cái kim tệ được nhét vào tay Long.
Cũng không từ chối, Long vội bật mí:
- Tiểu đệ có người quen trong quân man, chư vị cũng biết rồi đấy, theo như hắn truyền tin ra, Man tộc cùng Đại Việt đang chuẩn bị tấn công thành Liêm Châu và đang tuyển người đi theo quân,lần này ai lập công sẽ được thưởng rất nhiều lương thực vật tư, nghe đâu còn có cả thanh đồng, bạch ngân trang bị nữa.
3 người nghe thế thì cực kì mừng rỡ, vội vàng nói lời cảm tạ rồi đưa thêm kim tệ cho Long gọi lá phí bồi dưỡng rồi lập tức về doanh trại mình tập trung quân đội.
Quân đội Vân Vụ thành đánh không ít trận lớn nhỏ, bắt giết khá nhiều thống lĩnh, tướng quân nên cũng có kha khá trang bị thanh đồng bạch ngân, nay lấy ra 1 ít để thưởng cũng dễ dàng. Còn trang bị vật tư, chỉ cần đánh hạ được Liêm Châu lo gì thiếu thốn. Lấy mỡ nó rán nó thôi mà.
Lại nói về Trương Mạn Thành, hắn cùng hơn nghìn kị binh trốn về Liêm Châu, trên đường chạy, chỉ cần nghe tiếng gió lay cỏ động lập tức hoảng sợ bất an.
Cũng may là 1 đường thuận lợi, chạy đến khúc sông Hà giang, chỉ cần vượt khúc sông này, thêm 20 dặm nữa là về được tới Liêm Châu rồi.
Hà giang là 1 khúc sông khá rộng nhưng rất nông, cưỡi ngựa chỉ ngập đến ngực, có thể để kị binh cưỡi ngựa vượt sông được
Lúc này, trời cũng đã nhá nhem tối, người mỏi ngựa mệt, nhìn xung quanh mình chỉ còn hơn 800 kị binh, Trương Mạn Thành thở dài, lập tức hạ lệnh binh sĩ nổi lửa nấu cơm nghỉ ngơi 1 chút.
Cơm vừa mới sôi, chưa kịp chín, tiếng hò reo đã nổi lên bốn phía, hàng loạt tên nỏ từ trong rừng bay vun vút ra, không kịp nhìn rõ địch quân có số lượng bao nhiêu, Trương Mạn Thành lập tức nhảy lên ngựa, lao qua sông.
Toán kị binh cũng cuống cuồng chạy theo chủ soái.
Vội giục ngựa chạy, Trương Mạn Thành không hề để ý nước chỉ ngập hết chân ngựa.
ầm ầm, Trương Mạn Thành chợt nghe thấy tiếng nước chảy. Hắn đoán là quân địch cho người đắp nước đầu nguồn, đợi mình qua sông thì phá đập cho nước cuốn trôi quân mình.
Hắn cười khẩy, không phải là hắn không nghĩ đến việc này nhưng sông này không quá dốc, có đắp đập thì nước cũng chỉ chảy xiết 1 chút mà thôi, chỉ cần ngồi vững thì sẽ không có chuyện gì.
Đúng là nước chảy khá mạnh nhưng cũng không đủ để dìm chết bọn chúng, nhưng chợt 1 tên khăn vàng hét to:
- Mọi người nhìn xem kia là cái gì.
Một vật tròn tròn đang lao mạnh theo đà nước chảy xiết về phái quân khăn vàng. Đó là những súc gỗ được quân Đại Việt thả trôi theo dòng nước, với đà trôi thế này, chúng rất có thể đâm sầm mạnh vào toán ngựa, đánh gẫy chân chúng. Người ngồi trên cũng không thoát khỏi vận mệnh.
Trương Mạn Thành hét to:
- Toàn thể binh sĩ tăng tốc vượt sông.
Quân khăn vàng lập tức thúc mạnh vào hông ngựa, bị đau, con ngựa hí lên lập tức tăng hết tốc lực phi qua sông, nhưng nước đang chảy xiết, tốc độ tiến lên vẫn là cực kì chậm. Chỉ chốc lát, những súc gỗ đã ầm ầm lao tới húc ngã những con ngựa đang cố gắng vùng vẫy, từng tên kị binh bị hất văng xuống sông, thế nhưng những súc gỗ sau khi va mạnh đã hết đà trôi, bắt đầu lững thững thong thả lại.
Trương Mạn Thành thấy vậy vội ra lệnh:
- Toàn bộ binh sĩ lập tức xuống nước, lấp sau chiến mã, bỏ ngựa lại nhanh chóng vượt sông.
Cuối cùng thì tất cả cũng đã vượt sông an toàn, chỉ có hơn 20 người đen đủi bị gỗ đập trúng, chỉ một điều đáng tiếc là toàn bộ số ngựa đều bị đánh gục, kị binh giờ biến thành bộ binh.
Cả lũ lập tức ba chân bốn cẳng chạy về Liêm Châu, không dám ngoảnh đầu lại dù chỉ 1 lần. Quân Đại Việt cũng không hề truy kích.
Không biết nếu bọn hắn biết trong rừng chỉ có hơn trăm kị binh ẩn nấp bắn tên nỏ ra thì bọn chúng sẽ nghĩ sao nhỉ. Chắc uất hận mà chết mất. Bọn chúng cứ đinh ninh là phải có mấy ngàn kị binh man tộc, nếu biết chỉ có 100 tên thì chúng đã xông lên làm thịt cả lũ rồi