Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vinh Quang Trở Về
  3. Chương 22: Thua thì phải chịu
Trước /32 Sau

Vinh Quang Trở Về

Chương 22: Thua thì phải chịu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc này, Tô Mi là người bàng hoàng nhất, cô ta nhìn một bàn đầy ắp vàng bạc châu báu, không thốt được lời nào.

"Bà nội".

Dương Triết cười nói: "Lúc nào Tô Noãn cũng nói với cháu bà là người cô ấy kính trọng nhất, thế nên quà mừng thọ bà tuyệt đối không được qua loa, những món quà này đã được chuẩn bị hai ba tháng, chính là muốn bà được vui vẻ, vợ à, em nói xem đúng vậy không?"

Dương Triết dùng khuỷu tay khẽ huých Tô Noãn ở bên cạnh.

"Hả? Vâng... đúng là như vậy..."

Tô Noãn lúc này cưỡi hổ khó xuống, trong lòng cô biết rõ những món vàng bạc châu báu này không phải do mình tặng.

Nhưng Dương Triết đã nói đến mức đó rồi, cô cũng chỉ có thể cắn răng thừa nhận.

"Cháu có lòng rồi, bỏ tiền để mua những thứ này".

Tuy khuôn mặt bà cụ Tô không nở nụ cười, nhưng có thể thấy được bà ta rất vui, bình thản nói: "Cháu lại đây ngồi cạnh bà đi!"

Vì món quà hậu hĩnh này, Tô Noãn thoắt cái trở thành nhân vật chính của bữa tiệc mừng thọ, một đám người bắt đầu lấy lòng nịnh hót, Tô Mi ở bên cạnh tức đến tái mặt, nhưng chẳng làm gì được.

Bà cụ Tô là một người cuồng công việc, bữa tiệc vừa được một nửa, bà ta lại bắt đầu nói đến chuyện công việc: "Các cháu có nghe nói gần đây tập đoàn Thiên Thành đã đầu tư một khoản lớn, định làm mấy dự án lớn ở phía Bắc thành phố không?"

"Đương nhiên là có nghe nói ạ, chuyện lớn như vậy cơ mà".

Nhắc đến chuyện này, tất cả mọi người liền bàn tán sôi nổi: "Nghe nói lần này tập đoàn Thiên Thành đầu tư nhiều lắm, ôi, giá như có thể lấy được chút xíu từ tay bọn họ thì tốt".

"Thôi đi, bao nhiêu doanh nghiệp hàng đầu chen nhau sứt đầu mẻ trán mà còn không gặp được mặt người ta kia kìa, còn lâu mới đến lượt chúng ta".

Ai nấy mặt mày ủ dột.

Dù sao thì ở Nam Giang, tập đoàn Thiên Thành cũng là doanh nghiệp đứng đầu được công nhận, một phần ba thuế của cả thành phố Nam Giang đều có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến tập đoàn Thiên Thành, đủ để thấy thực lực của bọn họ.

Còn Tô Thị chỉ miễn cưỡng được coi là hạng hai ở Nam Giang, muốn hợp tác với người ta đúng là mơ mộng hão huyền.

"Bà nội, cháu có ý kiến".

Đúng lúc này, Tô Mi bỗng đứng dậy: "Cháu nghĩ chúng ta có thể cử người đi xem sao, cho dù thất bại thì cũng không mất gì cả, nhưng nếu thành công thì sao?"

Trong lúc nói, ánh mắt Tô Mi cứ liếc về phía Tô Noãn, rõ ràng là cô ta lại bắt đầu có ý đồ xấu.

Bà cụ Tô trầm ngâm một lát rồi nói: "Cháu nói cũng có lý, nhưng nên cử ai đi đây?"

Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức cúi đầu xuống, sợ bị cử đi làm nhiệm vụ này.

Trước giờ quy định của nhà họ Tô rất nghiêm khắc, bất kể là chuyện gì, chỉ cần không làm tốt, thì đều bị xử phạt nghiêm khắc.

Nếu là chuyện khác thì còn có thể thử, nhưng chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Thành chẳng có chút hy vọng gì, không ai muốn động vào chuyện xúi quẩy này cả.

"Bà nội, cháu đề nghị để Tô Noãn đi!"

Tô Mi bỗng lên tiếng: "Mọi người đều đã biết năng lực của Tô Noãn ở công ty, với điều kiện của cô ta, đi đàm phán chuyện hợp tác thì phù hợp quá chứ còn gì nữa".

"Nhưng..."

Tô Noãn ngẩng phắt đầu lên, đang định biện bạch thì đã bị Tô Mi ngắt lời: "Tô Noãn, cô đừng đùn đẩy nữa, vừa rồi chẳng phải cô nói bà nội là người cô kính trọng nhất sao? Hợp tác với tập đoàn Thiên Thành cũng được coi là một tâm nguyện của bà, coi như vì bà, cô thử thì có làm sao chứ?"

"Em..."

Tô Noãn nhất thời á khẩu, hoàn toàn không ngờ được Tô Mi lại tung chiêu này.

"Tô Noãn, ý cháu thế nào?"

Bà cụ Tô ngẩng lên nhìn cô, tuy là hỏi, nhưng ánh mắt và giọng điệu thì đã quá rõ ràng, chính là muốn Tô Noãn đi.

"Bà nội, cháu..."

Tô Noãn cuống đến mức cắn răng, nếu là chuyện khác, chỉ cần có thể có lợi cho nhà họ Tô, khó khăn đến đâu cô cũng không sợ.

Nhưng đây là đi đàm phán hợp tác với tập đoàn Thiên Thành, là chuyện bất khả thi.

"Lẽ nào những lời cô vừa nói đều là giả sao?"

Tô Mi ngắt lời: "Nếu cô đã luôn miệng nói cô rất kính trọng bà nội, bây giờ vì bà nội, vì cả nhà họ Tô, cô làm chút chuyện thì có làm sao chứ?"

Đúng lúc Tô Noãn không biết nên làm thế nào, thì Dương Triết ở bên cạnh bỗng cười nói với bà cụ Tô: "Bà nội, nếu lần hợp tác này quan trọng với nhà họ Tô như vậy, thì chắc chắn Tô Noãn sẽ không có ý kiến gì với nhiệm vụ này, hơn nữa còn sẽ hoàn thành tốt".

Tên này điên mất rồi!

Nghe thấy Dương Triết nói vậy, Tô Noãn thắt cả tim lại, nếu không phải có nhiều người ở đây như vậy, thì chắc chắn cô đã nổi đóa lên rồi.

"Được!"

Tô Mi nhắm trúng thời cơ, vội vàng nói: "Hôm nay mọi người đều có mặt, nếu Tô Noãn đã đồng ý, thì chính thức giao nhiệm vụ này cho cô ta. Nhưng có một số lời vẫn phải nói trước, mọi người đều biết quy định của nhà họ Tô, nếu đàm phán hợp tác thất bại, đến lúc đó cần làm gì sẽ phải làm nấy".

Thấy bà cụ Tô há miệng hình như muốn nói gì đó, Tô Mi vội vàng nói: "Bà nội, chuyện nào ra chuyện đó, tấm lòng này của Tô Noãn rất đáng trân trọng, nhưng cũng không thể phá vỡ quy định của nhà họ Tô được".

Bà cụ Tô trầm ngâm một lúc, mở miệng đáp: "Được, bây giờ bà chính thức giao nhiệm vụ này cho Tô Noãn, nhà họ Tô thưởng phạt công minh, nếu như thành công thì đương nhiên là công thần, nhưng nếu thất bại thì phải xử phạt theo quy định. Tô Noãn, cháu còn gì muốn nói không?"

Tô Noãn lòng như tro tàn, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ đành khẽ thở dài nói: "Bà nội, cháu sẽ cố gắng hết sức ạ".

Chuyện này coi như đã quyết định xong, bởi vì hôm sau còn phải đi làm, bà cụ Tô nhìn đồng hồ, xua tay nói: "Hôm nay đến đây thôi, mọi người về cả đi".

"Khoan đã!"

Đúng lúc này, Dương Triết bỗng lên tiếng.

Tất cả mọi người đều ngoảnh sang nhìn, thầm nghĩ tên này lại muốn làm gì nữa đây.

"Sao vậy? Cậu muốn nuốt lời à?"

Tô Mi cười khẩy nói: “Vừa rồi chính miệng cô cậu đã đồng ý, tôi đâu có ép, quy định của nhà họ Tô ngay đây, lời đã nói ra như bát nước hắt đi…”

“Tôi không nói chuyện này”.

Dương Triết bình tĩnh nói: “Chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Thành, chúng tôi biết nên làm thế nào, chỉ có điều hôm nay có phải chị đã quên mất chuyện gì rồi không?”

Tô Mi ngây ra: “Chuyện gì cơ?”

Dương Triết liếc nhìn đống vàng bạc châu báu trên bàn: “Vừa nãy chúng ta đã nói rồi mà, nếu có người mang quà mừng thọ đến, thì coi như chị thua, tùy tôi xử lý”.

Anh vừa nói xong, mọi người lập tức đổ dồn mắt về phía Tô Mi, lúc này mới nhớ ra còn có vụ này nữa.

“Tôi chỉ thuận miệng nói vậy, cậu lại tưởng thật à?”

Tô Mi xua tay vẻ không quan tâm: “Cũng không còn sớm nữa, mọi người giải tán đi, tôi không có tâm trạng lằng nhằng với cậu”.

Dứt lời liền xách túi định đi.

“Đứng lại!”

Dương Triết lao tới trước mặt cô ta như một mũi tên, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương, thong thả nói: “Vừa rồi chính chị nói quy định của nhà họ Tô ngay đây, lời đã nói ra như bát nước hắt đi, sao nào, bây giờ chị muốn làm trái quy định này à?”

Nói xong, anh lại quay sang nhìn bà cụ Tô: “Bà nội, nếu như quy định của nhà họ Tô có thể thay đổi tùy tiện thì coi như cháu chưa từng nói câu này”.

“Anh đừng nói nữa!”

Tô Noãn vội vàng tiến lên kéo Dương Triết, nhưng lần này anh không nghe cô, chỉ tỉnh bơ nháy mắt với cô.

Bà cụ Tô hiển nhiên cũng có chút khó xử, há miệng ra, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Tô Mi, thua thì phải chịu!”

Quảng cáo
Trước /32 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hằng Năm Có Ngày Này

Copyright © 2022 - MTruyện.net