Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vô Địch Thần May
  3. Chương 23 : CHỨNG MINH LÀ TRAI THẲNG
Trước /114 Sau

Vô Địch Thần May

Chương 23 : CHỨNG MINH LÀ TRAI THẲNG

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vèo!

Sáng sớm hôm sau hắn mở mắt sáng ngời và mỉm cười vui vẻ vì đã hiểu lý do thất bại.

Rất nhiều nguyên nhân, trong đó có hai nguyên nhân chính là : Thứ nhất Linh khí phải thật tinh khiết hơn nữa để có thể thành dạng tơ, để được như thế hắn phải thường xuyên tập vận khí theo quỹ đạo mà “ Hoá thân thần châm” đã hướng dẫn để có thể lọc các tạp chất đi ( giống như máy lọc nước).

Thứ hai phải luyện khống chế kim châm, mặc dù hắn rất giỏi khống chế khí, nhưng đó là kiếm khí, còn đây là kim châm, không phải một kim mà mà rất nhiều kim, đòi hỏi phải cực chính xác, cảnh giới cao hơn nữa là “ Ngự châm”, dùng tinh thần là chủ yếu, kết hợp khí dạng tơ thì hiệu quả sẽ đạt đến cấp độ cao hơn...

Huỳnh Thắng quyết định đi ra ngoài hít không khí trong lành để cho cơ thể được thoải mái. Đi dạo gần một vòng vườn cây xanh trong khuôn viên, nghe tiếng chim hót, tiếng gió thổi xào xạc qua từng kẻ lá, ánh nắng của buổi sớm mai thật đẹp và ấm áp. Trong vườn vắng vẻ, do vẫn còn sáng sớm.

Đi được vài bước có một thanh niên có khuôn mặt chữ điền đến gần hắn thi lễ “ Chúc Vỹ công tử có một buổi sáng vui vẻ”

Huỳnh Thắng biết người thanh niên này theo dõi hắn từ lúc hắn ra khỏi phòng, nhưng hắn mặc kệ. Cũng chào đáp lễ.

Đã bắt chuyện được với Huỳnh Thắng, thanh niên mặt chữ điền nói “ Lục công tử nhờ tiểu nhân chuyển lời đến chơi và có việc quan trọng”

Huỳnh Thắng suy nghĩ một chút rồi gật đầu “ Vậy ta liền đi”

Vài phút sau đến nơi ở của Lục Giác, thanh niên mặt chữ điền cáo từ. Huỳnh Thắng cũng gõ cửa. Một giọng nói quen thuộc phát ra “ Cửa không khoá, Đệ vào đi”

Huỳnh Thắng bước vô phòng và khép cửa lại. Hắn đi đến ghế và thản nhiên ngồi xuống, hắn không nói gì và tự tay rót trà cho mình. Lục Giác nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên và phức tạp muốn nói rồi lại thôi.

“ Lục huynh gọi Đệ có việc gì quan trọng cần chỉ dạy sao?” hắn hỏi.

“ Từ ngày Đệ quay lại gia tộc, đã rất lạ, ta cũng không nhận ra được, trong thâm tâm ta cứ nghĩ Đệ là một người hoàn toàn khác” Lục Giác trả lời.

“ Đệ vẫn là đệ, chưa bao giờ thay đổi, Huynh có thể vào việc chính không? đệ có nhiều việc cần làm” Hắn nói.

Lục Giác hít một hơi dài rồi từ từ thở ra nói “ Người muốn ám sát đệ ở bên ngoài, ta đã tìm ra được. Người đó không ai xa lạ đó là Anh Đức huynh. Ta định nói cho đệ sớm nhưng không có cơ hội. Lúc đó ta thật sự lo cho đệ, nhưng bây giờ thì không cần lo nữa vì địa vị của đệ đã khác xa rồi”

Nghe Lục Giác nói, hắn hiếp mắt lại âm trầm suy nghĩ “ Giờ biết hung thủ thì được gì ?

Mình cũng không rãnh để làm việc báo thù này, ta đã giúp mẹ, em gái của hắn có địa vị tốt hơn trong gia tộc, xem như hoàn thành di nguyện. Nếu tên Anh Đức còn tiếp tục không biết tốt xấu thì cũng không nên trách hắn”

Thâý hắn im lặng, Lục Giác tiến đến gần định tựa vào vai hắn. Huỳnh Thắng liền nói từ tốn “ Đệ mặc kệ trước đây Huynh và Đệ có tình cảm gì, nhưng từ giờ trở đi đệ xem

Huynh như người anh thân thiết, đệ là trai thẳng, không phải trai cong!!!”

Lục Giác nghe như tiếng sét đánh ngang tai hên là không tét làm hai!!! Hắn liền nói “ Ta không tin, nếu đệ là trai thẳng thì chứng minh đi”

Huỳnh Thắng ngạc nhiên hỏi “ Chứng minh? Chứng minh như thế nào?”

Nghe hắn hỏi, Lục Giác không trả lời mà gọi to “ Uyển Nhi, ngươi ở đâu, vô đây cho ta”

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một mùi thơm khá nồng từ cửa xông vào, một giọng nói dịu dàng “ Lục huynh cho gọi thiếp có việc gì sao?”

Huỳnh Thắng nhìn lướt qua nàng đánh giá “ Cũng là một mỹ nhân, tuy không đẹp bằng Thiên Tuyết Nguyệt, nhưng được có cái điện nước đầy đủ!!!

Nàng cũng liếc nhìn hắn và ngạc nhiên thi lễ “ Vỹ công tử đã lâu không gặp”

Huỳnh Thắng cũng chào đáp lễ. Lục Giác liền nói “ Uyển Nhi hôm nay có việc qian trọng , sẽ làm nàng ủy khuất. Nếu nàng đáp ứng xem như đã trả nợ ta món ân tình ngày xưa mà ta đã giúp gia đình nàng”

Uyển Nhi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời “ Xin Lục huynh cứ nói, thiếp sẽ không chối từ, vì kiếp này thiếp xem như là người của huynh, sẽ không bao giờ thay đổi”

Lục Giác gật đầu hài lòng nói “ Hôm nay, muội hãy giúp ta chiếu cố Vỹ công tử thật vui vẻ nha”

Huỳnh Thắng, Uyển Nhi...nhìn nhau mặt giật vài cái!

Huỳnh Thắng không ngờ Lục Giác lại có suy nghĩ như thế, hắn dám lấy mỹ nhân để thử ta... Cái này nguy hiểm à nha!

Uyển Nhi nghe giật mình hỏi lại “ Ý huynh là thiếp phải phục vụ cho Vỹ công tử?”

Lục Giác gật đầu, xoay người nhìn Huỳnh Thắng không chớp mắt nói “ Ta có việc phải đi, hai người cứ việc vui vẻ”. Sau đó hắn đi ra phòng.

“ Vui vẻ với chị gái ngươi, ta hiện tại đang bất lực, ngươi có hiểu không? ” Huỳnh Thắng khóc không ra nước mắt nói thầm.

Không khí như khẩn trương, Uyển Nhi hai hàng nước mắt chảy dài nhìn Huỳnh Thắng nói ngập ngừng “ Thiếp không biết hai công tử có ước hẹn gì, nhưng thiếp sẽ thực hiện ước hẹn này. Thiếp biết Vỹ công tử bây giờ là người sáng chói như mặt trời ban trưa. Thiếp sẽ phục vụ công tử không phải vì điều này, mà là vì Lục công tử”

Nói xong nàng đóng cửa phòng lại, và bắt đầu cởi áo ngoài, chỉ còn lại lớp áo trong màu đỏ được dệt bằng lụa nhìn mỏng manh vô cùng. Một mùi hương nồng nàn toả ra từ cơ thể nàng càng nồng.

Hắn hít thở một hơi dài nhìn nàng nói “ Ta là đại nam nhân, mỹ nhân đương nhiên ta rất thích, nhưng ta không phải kẻ không biết đạo lý”

Mặc dù hắn nói hùng hồn, nhưng cơ thể đổ đầy mồ hôi trong lòng nghĩ thầm “ Tiểu đệ ta hiện chỉ ăn chay, không thể ăn mặn ngươi có hiểu không?”

Nhìn hắn từ chối, nàng cũng ngạc nhiên nói “ Vỹ công tử chê thiếp không đủ đẹp để phục vụ sao?”

Huỳnh Thắng không trả lời, hắn tiến từ từ đến người nàng nhặt áo ngoài lên và mặc lại cho nàng mà thầm nghĩ “ Cám treo mà để heo nhịn đói!”

Uyển Nhi thấy hành động của hắn mà nước mắt chảy dài nói “ Vỹ công tử là một người có học,trong sáng, nhưng làm như thế thiếp sợ Lục công tử không vui”

Huỳnh Thắng cười an ủi nói “ không phải lo, sau ngày hôm nay ta sẽ cho nàng một công đạo vì hắn dám phụ nàng”

Cánh cửa ngoài, từ từ mở ra một bóng hình quen thuộc vui vẻ nói “ Ta biết đệ đang đùa ta, Uyển Nhi cảm ơn muội đã giúp huynh, muội có thể lui”

Uyển Nhi cáo từ hai người rồi đi ra, khép cửa phòng lại. Huỳnh Thắng nhìn Lục Giác cũng vui vẻ nói “vậy Huynh hãy cởi áo ra đi”

Lục Giác nghe câu này mà vui không thể tả “ Trời chưa tối, đệ vội vàng vậy sao?”

Mặc dù nói một đằng, nhưng hắn làm một nẻo, hắn vội vàng cởi áo và đi nhanh về Huỳnh Thắng.

Huỳnh Thắng cũng vội vã đi đến, khi hai người gần chạm nhau thì Lục Giác bị khựng lại, trên người hắn đã bị cấm ba cây châm tự bao giờ mà không hay biết. Huỳnh Thắng vội vàng tiếp tục dùng châm chích các huyệt đạo khác...

Quảng cáo
Trước /114 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hôn Nhân Không Hạnh Phúc

Copyright © 2022 - MTruyện.net