Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vô Địch Thần May
  3. Chương 32 : NHẬN LỜI THÁCH ĐẤU
Trước /114 Sau

Vô Địch Thần May

Chương 32 : NHẬN LỜI THÁCH ĐẤU

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lại một ngày trôi, việc luyện ngự châm không thể tiến triển, vì công lực hiện tại của hắn không đủ để chèo chống.

Muốn tu vi đột phá thì cần phải có khoảng bốn mươi linh thạch, kiếm đâu ra? Chả lẽ nghèo quá đi làm trai bao! Không được, ta thà bán nghề, chứ không bán thân! Hắn thở dài ngao ngán, bước ra khỏi phòng đi dạo cho đỡ ức chế.

Nơi hắn ở xung quanh đã ít người, giờ này mọi người có lẽ bận luyện công hoặc nhận nhiệm vụ của Tông môn. Vì hắn mới vô nên rất nhàn, rời khỏi nơi ở giành cho đệ tử Hạch tâm, bên ngoài kẻ đến người đi thật nhiều, nơi đây là nội môn đệ tử.

Nếu công bằng nói, diện tích của tông môn rộng nhưng so với tông môn khác có thể chỉ bằng một khu dược điền các. Các đệ tử nhìn thấy hắn đều phải chào một tiếng.

Sau khi dạo quanh một vòng, hắn trở về phòng cho gọi Mã Siêu, Trung Trực. Hắn hỏi “ Hai đệ có muốn cùng huynh đi làm nhiệm vụ để kiếm điểm không?”

Hai người nghe lời này liền vui vẻ nói “ Đồng ý”.

Huỳnh Thắng gật đầu hài lòng nói “ Chúng ta đi kiếm nhiệm vụ thôi”

Cả ba hăng hái đi đến nơi đăng ký nhiệm vụ. Nhiệm vụ chia nhiều cấp độ khác nhau từ một sao đến năm sao, càng khó thì điểm càng nhiều. Hắn lướt qua tất cả nhiệm vụ liền chỉ vô nhiệm vụ năm sao nói “ Tiêu diệt Mãn hùng độc giác Trúc cơ hậu kỳ đỉnh phong, thưởng năm trăm điểm”

Mã Siêu, Trung Trực nhìn nhiệm vụ mà hắn chỉ liếu lưỡi xanh mặt. Mã Siêu nói “ Quá nguy hiểm, con ma thú này rất mạnh, đã có nhiều người tổ đội đến giết nó đều chết”

Huỳnh Thắng nói “ Khó mới nhiều điểm, năm trăm điểm có thể hối đoái năm mươi linh thạch. Với lại theo huynh nhiệm vụ này vẫn có chút hy vọng”

Hai người thấy ánh mắt kiên quyết, đầy tự tin của Hắn cũng không nói gì. Vì từ ngày được hắn khai hai mươi huyệt, ngộ tính của hai người đã tăng lên rất nhiều, những võ công, võ kỹ trước đây mù mịt không hiểu, giờ thì có thể lý giải được. Khiến cả hai vô cùng vui mừng, nên cũng có lòng tin ở hắn.

Huỳnh Thắng biết đã thuyết phục được hai người nên đã đăng ký nhận nhiệm vụ. Các đệ tử nhìn thấy hắn đăng ký nhiệm vụ có người thầm khen và cũng có người ghét...

Nhận nhiệm vụ xong, cả ba cùng rời đi. Đi được một chút thì hắn thấy Ly Lan cùng một nam đệ tử đi ngược lại. Huỳnh Thắng không quan tâm đến nàng. Nhưng nghịch lý trêu đùa, nàng nhìn thấy hắn tự nhiên bao nhi ký ức tràn về, máu điên nổi lên muốn dạy hắn bài học.

Đang trong Tông môn nên nàng cũng thể quá lỗ mãng. Nàng quay người lại nói “ Ngươi là đệ tử dự bị hạch tâm mới vô, vậy chúng ta luận võ, không biết ngươi có dám hay không?”

Mã Siêu, Trung Trực ngạc nhiên khi Ly sư tỷ lại muốn khiêu chiến Huỳnh Thắng mặc dù nang dùng từ “ Luận bàn”. Nhưng cả hai không nói gì và nhìn thái độ Huỳnh Thắng.

Huỳnh Thắng chỉ mỉm cười nói “ Muốn luận bàn thì Đệ sẵn lòng, nhưng có kèm thiêu điều kiện, ai thua thì người đó làm em. Nếu sư tỷ đồng ý thì hãy chờ khi nào Đệ trả nhiệm vụ xong thì chúng ta luận bàn”

Ly Lan nghe hắn ra điều kiện mà đầu nàng muốn nổ, nhưng vẫn nở nụ cười đáng yêu nói “ Tỷ đồng ý, nhưng nếu đệ thua thì ta muốn đệ làm nô tì cho ta ba tháng, Đệ thấy sao?”

Nàng liếc mắt đắc ý nhìn hắn. Huỳnh Thắng sờ sờ mũi trả lời “ Đệ không có ý kiến”

“ Vậy thì tốt” nàng vui vẻ nói rồi bỏ đi tiếp.

Nơi làm nhiệm vụ khá xa tông môn, Ma thú Mãn hùng độc giác nằm sâu trong rừng Tràm, cứ một thời gian là nó ra giết người, phá hoại dân chúng. Đã có nhiều cuộc truy giết đều lấy thất bại là kết thúc. Phải mất ba ngày đi ngựa mới đến hang của nó, nên cả ba thuê một chiếc xe ngựa tốt để đi. Trên xe mọi người trò chuyện phiếm với nhau.

Hô!

Ba ngày trôi nhanh, mọi người không gặp bất kỳ chuyện rắc rối nào. Khi vào biên giới Rừng Tràm, Huỳnh Thắng nói “ Trung Trực ở đây trông coi xe ngựa, Mã Siêu theo ta vô trinh sát, rồi lên kế hoạch hành động”

Cả hai gật đầu, Mã Siêu theo sau sát Huỳnh Thắng và cảnh giới khắp nơi. Huỳnh Thắng cũng không ngăn cản hắn cảnh giác. Thật sự mà nói Huỳnh Thắng mặc dù không thấy bóng Mãn hùng độc giác, nhưng hắn nghe được tiếng con ma thú này đang ăn từ đó biết được vị trí chính xác của nó.

Đi được một lúc Huỳnh Thắng truyền âm “ Chúng ta lên cây này ẩn nấp nhanh, có bốn người đang tiến về phía này”

Mã Siêu ngạc nhiên nhưng vẫn lên cây để ẩn nấp. Hắn quan sát xung quanh mà không thấy ai cả, muốn truyền âm hỏi thì từ xa đã thấy một nhóm người hai nam, hai nữ thanh niên đang tiến về phía này lòng đầy cảnh giác.

Thanh niên khôi ngô trong nhóm nói “ Chúng ta đã đến gần hang Mãn hùng độc giác rồi, mọi người phải cảnh giác, theo kế hoạch mà làm, không được lơ là”

Ba người trong nhóm gật đầu, sau đó họ chia hai hướng song song. Hai người trên cây đứng yên tiếp tục quan sát.

Nhóm bốn người đi lên một đoạn rồi nhìn nhau truyền âm, hai người nữ phi thân lên cây cao cùng cầm một cái lưới toả ra quang mang màu đỏ. Hai thanh niên liếc nhìn nhau rồi cùng tiến lên cố ý gây động tĩnh.

Tiếng gầm gừ tức giận từ đằng xa vang đến. Con ma thú tức giận vì phá rối buổi ăn của nó. Thanh niên khôi ngô cầm đại kiếm miệng niệm pháp quyết phi thân nhanh về ma thú phóng mười kiếm khí nhanh như chớp. Thanh niên áo xám cũng không thua kém tay cầm song chùy đập mạnh từ trên đầu ma thú xuống.

Trước khí thế tiến đánh ào ạt, Mãn hùng độc giác sống đến giờ không phải kẻ ngu, thân hình to lớn của nó né tránh sang một bên. Sau đó gầm gừ phản công, đôi móng vuốt của nó dài như dao thái lan và cong như lưỡi liềm chém về thanh niên áo xám.

Mặt không biến sắc hắn dùng song chùy đỡ đòn, móng vuốt chạm vào song chùy tia lửa phóng ra tứ phía... Mặc dù đỡ được đòn, nhưng do áp lực quá mạnh, khiến hắn phải lùi lại vài bước, miệng phun ra một ngụm máu.

Thanh niên khôi ngô thấy vậy liền chém bốn kiếm khí bay về ma thú và hét lên “ Chạy thôi”.

Mãn hùng độc giác tức giận dùng móng vuốt đỡ lấy kiếm khí. Mặc dù thân thể nó rất cứng, nhưng cũng bị rướm máu... Nó tức giận đuổi theo. Nhưng chạy được một đoạn, bất ngờ trên không chụp xuống tấm lưới đỏ giam nó vào trong.

Mãn hùng độc giác như nổi điên, dùng cặp vuốt chém mạnh vào lưới. Nhưng lưới rất chắc, nó dù vùng vẫy cỡ nào cũng không ra được.

Bốn người nhìn nhau, liền bao quanh ma thú vào giữa đồng thời cùng dùng đòn mạnh nhất đánh lên thân Mãn hùng độc giác. Chưa đầy hai phút, con ma thú ngã xuống nằm bất động. Bốn người thở phào nhẹ nhõm cất vũ khí, thanh niên áo xám tiến lên thu lưới lại...

Quảng cáo
Trước /114 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhiếp Chính Vương, Vương Phi Nhà Ngươi Lại Từ Hôn Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net