Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vội vàng ký sách xong, trưa hôm sau Tô Nhạc lại lên máy bay trở về. Công việc vẫn phải làm, cô còn phải bôn ba.
Trước khi lên máy bay, Tô Nhạc gọi điện thoại cho Ngụy Sở, nhưng người nhận điện lại là Trần Húc, nói Ngụy Sở đang bàn chuyện làm ăn. Tô Nhạc không hỏi nhiều, ngắt máy rồi vào cửa đăng ký.
Lên máy bay, Tô Nhạc ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ, cô vừa ngồi xuống chưa lâu thì ghế bên cạnh cũng có người ngồi.
“Tô Nhạc, là cháu sao.” Bà Trang thật sự không ngờ sẽ gặp Tô Nhạc trên máy bay, tươi cười thân thiết hỏi: “Cháu cũng tới thành phố S à?”
Tô Nhạc lễ phép cười nói: “Cháu chào cô.” Vậy mới nói đời người đôi khi là đủ loại tình tiết cũ rích hợp thành, Tô Nhạc vừa cười vừa nghĩ, trong tình huống này còn có thể gặp chuyện xấu hổ như thế, vận may của cô không biết là tốt đến mức nào?
“Cháu đi công tác à?” Bà Trang thấy Tô Nhạc ăn mặc rất nghiêm chỉnh, sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi, đoán rằng cô đi công tác mới quan tâm hỏi: “Công việc vất vả lắm sao?”
“Cũng coi như là đi công tác ạ.” Tô Nhạc day day trán: “Công việc cũng không vất vả lắm, chỉ là hôm qua cháu ngủ không ngon lắm. Vì sao cô lại tới thành phố S một mình thế này ạ?” Cô nhớ rằng tình cảm của đôi vợ chồng nhà họ Trang rất tốt, nếu đi du lịch, vì sao lại chỉ có một mình bà Trang.
“Lần này cô đến thăm một người bạn nên không gọi người nhà đi cùng.” Bà Trang đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Tô Nhạc: “Gần đây cháu gầy đi không ít, con gái còn thanh xuân không nên làm việc quá mệt mỏi, không tốt cho thân thể.”
“Cảm ơn cô, cháu sẽ chú ý.” Trước đây Tô Nhạc gọi bà Trang là bác gái, nhưng giờ cảm thấy không còn thích hợp nữa, cô gọi một tiếng cô, không thiếu phần lễ phép, cũng không phải cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù vậy, bà Trang vẫn có chút ngượng ngùng, gia đình bà không có tiền từ nhỏ, ngày đó theo chồng cũng phải dốc sức làm ăn, không có loại khổ cực nào chưa nếm trải. Sau này bọn họ thành lập công ty, chậm rãi khiến cho công ty ngày càng lớn mạnh, nhưng công sức bọn họ bỏ ra vẫn không kém mấy năm trước. Bà tự hào vì đã cho con trai một cuộc sống tốt, nhưng rồi lại cảm thấy con trai bà vì chưa từng chịu khổ, chưa từng vấp ngã mà sẽ có lúc phải hối hận.
Chứng kiến con trai mình theo đuổi được cô gái xinh đẹp nhà người ta, kết quả chưa tới hai năm đã chân đạp hai thuyền. Loại chuyện này có khác gì lừa dối tình cảm người ta?
Nghĩ vậy, bà Trang không biết nên nói gì, đành im lặng ngồi bên cạnh, còn Tô Nhạc cũng thở dài một hơi. Trong tình huống thế này cô cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Sau khi máy bay cất cánh chưa lâu, Tô Nhạc đang cảm thấy buồn ngủ thì tiếng bà Trang lại truyền đến lần nữa.
“Tô Nhạc à, nhà họ Trang nhà cô xin lỗi cháu, nhà cô không dạy dỗ Tiểu Vệ cẩn thận, để thằng bé có tật xấu này.” Bà Trang nhớ tới người chồng như hình với bóng của mình, tự giác nhận rằng mình chưa dạy dỗ con trai cho tốt.
“Cô.” Cơn buồn ngủ của Tô Nhạc bay mất hơn một nửa, cô mở to hai mắt nhìn sự áy náy trong mắt bà Trang, sau đó dời ánh mắt nói: “Cô, cháu và Trang Vệ không hợp nên chia tay, chuyện này rất tự nhiên, không có ai đúng ai sai.” Nhớ tới quãng thời gian qua lại của mình và Trang Vệ, tâm trạng Tô Nhạc rất phức tạp, nhưng không hề có chút tức giận, chuyện đã qua sớm muộn gì cũng phải trôi về quá khứ.
Bà Trang nghe những lời này thì cười vô cùng gượng gạo, nhưng cũng không tiếp tục chủ đề này.
Xuống máy bay, Tô Nhạc giúp bà Trang kéo hành lý, vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy Ngụy Sở đứng cách đó không xa, nhìn cô mỉm cười.
Tô Nhạc đang định chào Ngụy Sở lại thấy ánh mắt anh hướng về phía bà Trang, Tô Nhạc nhìn về phía bà Trang, rồi lại nhìn Ngụy Sở, trong đầu ầm ầm rung động.
Ngụy Sở sẽ không cho rằng cô lén đưa bà Trang tới thành phố S du lịch chứ, hơn nữa, nguyên nhân phải tới thành phố S cô lại không nói với Ngụy Sở, anh sẽ không thực sự hiểu nhầm chứ? Trong đầu Tô Nhạc đột nhiên nảy ra những ý nghĩ này, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn.
“Có mệt không?” Ngụy Sở thấy Tô Nhạc ngây người ra, tiến lên nhận lấy hành lý trong tay Tô Nhạc, cười khẽ hai tiếng, sau đó khách khí bắt chuyện với bà Trang: “Bà Trang, thì ra bà đi cùng Tiểu Nhạc, cảm ơn bà đã chăm sóc Tiểu Nhạc trên đường đi.”
“Đâu có, là Tô Nhạc chăm sóc tôi đấy chứ, cậu Ngụy nói đùa.” Bà Trang nhìn những hành lý mà Ngụy Sở đã nhận lấy, trong đó có cả túi của bà, bà có thể nhận ra người thanh niên này có cảm tình với Tô Nhạc, lần trước đã thấy một lần, lúc này lại thấy mà tâm trạng bà vẫn phức tạp không nói nên lời. Bất cứ người mẹ nào nhìn thấy bạn gái cũ của con trai mình có bạn trai xuất sắc hơn con trai mình đều sẽ có tâm trạng phức tạp như thế.
“Bà khách sáo rồi.” Ngụy Sở đưa tay gõ nhẹ lên trán Tô Nhạc: “Đang ngẩn người cái gì, còn chưa chịu đi sao?”
Lúc này Tô Nhạc mới phản ứng lại, thấy sắc mặt Ngụy Sở tự nhiên, cô liền mở miệng nói: “Hôm nay lên máy bay mới gặp được cô Trang, đây đúng là duyên phận.”
“Ừ.” Ngụy Sở nở nụ cười, đối với hành động giải thích không được tự nhiên này của Tô Nhạc, anh cảm thấy thật vui mừng. Ít nhất điều này chứng tỏ Tô Nhạc có quan tâm đến cảm nhận của anh, con gái mà, thỉnh thoảng hành động ngây ngô một chút cũng rất đáng yêu. Câu nói “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” áp dụng vô cùng chính xác đối với Ngụy Sở.
Ba người ra khỏi sân bay, xe của Ngụy Sở đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài, anh nói với bà Trang: “Bà Trang, tôi và Tô Nhạc đưa bà về nhé.”
“Không cần, trong nhà tôi sẽ có người tới đón.” Bà Trang không phải người phụ nữ không hiểu biết, Ngụy Sở nói “tôi và Tô Nhạc” chứ không nói “tôi”, đây là đang tuyên bố thân phận với bà, người thanh niên như Ngụy Sở, mặc dù luôn luôn mỉm cười nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ mạnh mẽ không đổi, cho dù con trai bà có ưu tú cũng còn kém xa người này.
Những tình huống cũ rích trong đời người là vô cùng dũng mãnh, vì vậy, sau khi bà Trang nói xong câu này, Trang Vệ lập tức xuất hiện cách ba người không xa.
“Mẹ.” Trang Vệ không ngờ lại gặp phải Tô Nhạc và Ngụy Sở, anh đi tới trước mặt bà Trang, nhận lấy hành lý trong tay Ngụy Sở, miễn cưỡng cười nói với Ngụy Sở: “Cảm ơn.”
Ngụy Sở ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu: “Không cần khách sáo.”
Trang Vệ không nhìn Ngụy Sở nữa, ngược lại lại dời tầm mắt về phía Tô Nhạc: “Tô Nhạc, mấy ngày không gặp, em có khỏe không?” Anh nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Tô Nhạc, khẽ nhíu mày.
“Không tồi.” Tô Nhạc tin rằng mình và Trang Vệ không thể làm bạn bè bình thường được, mặc dù sự tức giận và căm ghét của cô đối với Trang vệ đã dần biến mất, nhưng là một người con gái, ký ức bị phản bội tình cảm thật sự không cách nào coi là một ký ức tốt đẹp được. Tô Nhạc nhìn về phía bà Trang, áy náy cười nói: “Cô Trang, ngày mai cháu còn có việc, cháu xin phép về nghỉ trước, tạm biệt.”
“Đừng quá tham công tiếc việc, giữ gìn thân thể cho tốt.” Bà Trang nhìn ra vẻ không nỡ trong mắt con trai, chỉ là, cho dù bà có nhìn ra, cô gái trước mặt này cũng sẽ không trở lại bên cạnh con trai bà. Bà nhìn chàng thanh niên xuất sắc bên cạnh Tô Nhạc, mỗi một tiếng nói, một cử động của cậu ta đều xoay quanh Tô Nhạc, một chàng trai tốt như vậy, Tô Nhạc ở cạnh cậu ta thoải mái hơn ở cạnh Tiểu Vệ rất nhiều.
“Cảm ơn cô, cô cũng giữ gìn sức khỏe.” Tô Nhạc xoay người lên xe, người nào đó bên cạnh đã giúp cô mở cửa xe. Tô Nhạc ngồi trên ghế phụ, quay đầu nhìn lại, ánh mắt Trang Vệ vẫn còn dõi theo cô.
“Mệt thì dựa vào ghế ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ cõng em lên lầu.” Ngụy Sở ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe: “Lát nữa về đến nhà anh sẽ làm một chút đồ ăn cho em.”
“Anh tự quyết định là được.” Tô Nhạc ngáp một cái, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Ngụy Sở thấy cô như vậy cũng không nói gì nữa, chăm chú lái xe.