Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vô Thượng Tiên Đế
  3. Chương 115-117
Trước /155 Sau

Vô Thượng Tiên Đế

Chương 115-117

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 115: Đủ điều kiện bố trận

"Tôi thấy cậu Trịnh đã vào trong rất lâu rồi mà vẫn chưa trở ra, có lẽ là đã bị giao long giết chết rồi, chúng ta mau rời đi thôi".

"Đúng vậy, chúng ta đều là người có thân phận không thấp, bây giờ phải đứng đây ngơ ngác chờ đợi, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ khiến cho người khác chê cười sao?"

Thạch Phá Thiên cũng rất muốn rời đi, nhưng ông ta đã chờ đợi lâu như vậy, có chờ thêm một chút cũng chẳng đáng là gì.

Nếu như Trịnh Sở đã bị con quái vật bên trong giết chết thì bọn họ có rời đi trễ một chút cũng chẳng sao.

Nhưng lỡ như Trịnh Sở giết chết được con quái vật đó mà bọn họ không chờ đợi thì sau này sẽ rất khó để lấy lòng Trịnh Sở.

"Các người muốn đi thì cứ đi đi, tôi không muốn đi", Thạch Phá Thiên xua tay nói, ý bảo bọn họ đi trước.

Thấy Thạch Phá Thiên không chịu rời đi, mọi người đều biết ông ta có tâm tư khác, nhất định muốn chiếm lợi về cho mình cho nên bọn họ cũng không định rời đi nữa.

Ngay khi những người còn lại quyết định chỉ cần Thạch Phá Thiên không rời đi thì bọn họ cũng không rời đi, bọn họ liền nghe thấy Thạch Phá Thiên thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.

"Câu Trịnh, tôi biết cậu có thực lực vô cùng cường đại, con quái vật nho nhỏ ở trong đó làm sao có thể là đối thủ của cậu được?", Thạch Phá Thiên tươi cười nịnh nọt nói với Trịnh Sở.

Những người còn lại thấy vậy thì mới biết ý đồ của Thạch Phá Thiên là gì.

Bọn họ ngay lập tức học theo, bắt đầu lau sạch mặt mũi rồi chạy về phía Trịnh Sở vừa mới bước ra khỏi Động Thiên Tử.

"Cậu Trịnh, cậu không xảy ra chuyện gì, thật là tốt quá, tôi rất lo lắng cho cậu".

"Ông trời đã phù hộ cho cậu Trịnh được bình an".

Trịnh Sở khẽ cau mày khi nghe thấy mấy lời nịnh nọt của mấy người này: "Đừng làm phiền tôi".

Lời nói của anh tuy ngắn gọn nhưng khi lọt vào trong tai của đám người Thạch Phá Thiên thì lại giống như sét đánh ngang tai, khiến cho bọn họ không dám mở miệng nói chuyện trước mặt Trịnh Sở nữa.

Giọng điệu của Trịnh Sở vô cùng lạnh lùng, anh đang định trở về nhà lấy viên hồng ngọc rồi tìm một nơi có môi trường tốt và linh lực dày để bố trí trận tụ linh.

Bíp bíp bíp!

Trịnh Sở vừa đi được vài bước thì đã nghe tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Anh cầm di động lên thì thấy người gọi là Tạ Bá Ngọc.

Trịnh Sở bắt điện thoại, giọng nói cung kính của Tạ Bá Ngọc ngay lập tức truyền đến.

“Cậu Trịnh, nhà họ Chu dám phản bội cậu, toàn bộ đã bị nhà họ Tạ chế phục. Cậu ở bên đó vẫn ổn chứ?”, Tạ Bá Ngọc vẫn rất e dè thực lực của Cổ Thế Tuyệt.

Ông ta đang lo lắng rằng Trịnh Sở không phải là đối thủ của Cổ Thế Tuyệt nên mới cố ý gọi điện thoại tới an ủi một chút, nếu có chuyện gì xảy ra với Trịnh Sở thì ông ta sẽ ngay lập tức đưa Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn đến nhà họ Tạ ở Thanh Châu.

Dù sao thì nhà họ Tạ và nhà họ Chu lúc này cũng đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Trịnh Sở cười nói: "Bọn họ đã chết rồi".

Trịnh Sở nói cứ như mình vừa mới làm xong một việc hết sức nhỏ nhặt.

Tạ Bá Ngọc nghe được tin này thì cả kinh không thôi, há hốc mồm khiếp sợ ở đầu dây bên kia.

Ông ta sẽ không ngạc nhiên nếu biết tin Chu Trang Tiêu chết trong tay Trịnh Sở.

Nhưng Cổ Thế Tuyệt là ai, ông ta chính là đại đệ tử của Vương Thành Nhân.

Nghe nói ông ta đã nắm vững tuyệt kỹ giúp Vương Thành Nhân thành danh năm xưa, chính là tuyệt kỹ khí ngự vạn vật.

Tuyệt kỹ này có uy lực cường đại, cho dù đối phương có thực lực mạnh đến cỡ nào, chỉ cần không kịp đề phòng cũng có thể bị giết chết trong chớp mắt.

Kết quả là Trịnh Sở chẳng những có thể giết được ông ta mà còn nói một cách lãnh đạm như thể chỉ vừa mới giải quyết xong một tên côn đồ bình thường.

Trịnh Sở thấy Tạ Bá Ngọc không lên tiếng liền hỏi: "Ông Tạ, ông có biết ở thành phố Giang Nam này có nơi nào non xanh nước biếc, ít người quấy rầy hay không?"

Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở hỏi thì liền suy nghĩ rồi nói: "Núi Cổ Lâm".

Núi Cổ Lâm nằm ở một vị trí tương đối hẻo lánh ở thành phố Giang Nam, thậm chí còn hẻo lánh hơn khu rừng già trong núi sâu nơi Trịnh Sở đi hái dược liệu lúc trước.

Trịnh Sở không phải là người thành phố Giang Nam nên không hề quen thuộc với hoàn cảnh địa lý của thành phố Giang Nam này.

Nghe Tạ Bá Ngọc nhắc đến núi Cổ Lâm, anh suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi: "Nó nằm ở đâu?"

Tạ Bá Ngọc nghe anh hỏi câu này thì rất ngạc nhiên, không ngờ Trịnh Sở thậm chí còn không biết núi Cổ Lâm ở đâu, cho nên ông ta liền giải thích.

"Núi Cổ Lâm cách trường đại học thành phố Giang Nam khoảng một cây số. Vì quá xa xôi nên hầu như không có ai tới đó, thỉnh thoảng mới có các sinh viên của trường đại học thành phố Giang Nam đến đó cắm trại".

Sau khi nghe Tạ Bá Ngọc nói, Trịnh Sở đáp: "Gửi địa chỉ cho tôi".

Tạ Bá Ngọc cung kính nói: "Cậu Trịnh, để tôi đưa cậu đi".

Bây giờ ông ta đã biết được thực lực của Trịnh Sở đáng sợ đến cỡ nào, ngay cả sư huynh của Trần Hổ, Cổ Thế Tuyệt, cũng bị Trịnh Sở giết chết một cách dễ dàng.

Tạ Bá Ngọc không ra sức tạo quan hệ tốt với Trịnh Sở vào lúc này thì còn đợi đến lúc nào nữa?

Trịnh Sở nghe Tạ Bá Ngọc định lái xe tới đón mình thì cũng không phản đối: "Tôi đang ở Động Thiên Tử, ông nhanh chóng tới đây đi".

Anh muốn bố trí xong trận tụ linh càng sớm càng tốt, như vậy thì thực lực của anh mới có thể mau chóng tăng lên.

Bởi vì nếu như linh hồn của con mãng xà đen này ở bên ngoài quá lâu mà không có biện pháp bảo vệ thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.

Với thực lực hiện tại của Trịnh Sở thì khi anh thi triển cửu huyền linh công nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo vệ linh hồn của mãng xà được nửa tiếng.

Mười phút sau, Tạ Bá Ngọc đã lái chiếc Land Rover màu đen đến chỗ Trịnh Sở ở Động Thiên Tử.

Ông ta xuống xe đi về phía Trịnh Sở, nở nụ cười nói: "Cậu Trịnh, nếu không phải bị tắc đường thì tôi đã đến sớm hơn rồi".

Thái độ của Tạ Bá Ngọc cứ như thể ông ta là lái xe riêng của Trịnh Sở.

Trịnh Sở thấy vẫn còn 20 phút nữa, liền hỏi: "Từ đây đến núi Cổ Lâm mất bao nhiêu phút?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Sở, Tạ Bá Ngọc biết anh đang rất vội, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì ông ta liền nói: "Tôi sẽ đưa cậu tới đó trong vòng 10 phút".

Ông ta vừa nói vừa mở cửa xe mời Trịnh Sở ngồi vào trong, thái độ không khác gì một quản gia.

Trịnh Sở ngồi ở ghế phụ, bọn họ không lái xe đến núi Cổ Lâm ngay mà anh đã nhờ Tạ Bá Ngọc lái xe đưa mình về nhà trước.

Hồng ngọc của anh vẫn đang ở nhà, nếu như không có hồng ngọc thì anh không thể bố trí trận tụ linh được.

Chương 116: Quà tạ lễ

Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở đã lên xe, đạp mạnh ga, dùng tốc độ nhanh nhất lái về phía nhà Trịnh Sở.

Trên đường đến nhà Trịnh Sở, bởi vì không có khúc cua và người đi bộ, nên lái với tốc độ nhanh nhất của Land Rover.

Năm phút đã đến được nhà Trịnh Sở.

Trịnh Sở dùng tốc độ nhanh nhất chuyển chiếc thùng có hồng ngọc lên Land Rover, chạy băng băng về phía núi Cổ Lâm.

Trên đường đi, Tạ Bá Ngọc đã vượt mười mấy cái đèn đỏ, cuối cùng mất chín phút để đến được núi Cổ Lâm.

Núi Cổ Lâm có một con đường nhỏ với bậc thang bằng đá quanh co khúc khuỷu dẫn lên đỉnh núi.

Hai bên con đường nhỏ với bậc thang bằng đá toàn là các loại cây cao lớn cứng cáp, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài con thú hoang lang thang giữa núi rừng.

Tạ Bá Ngọc từ trên ghế lái xuống xe, nhìn Trịnh Sở giới thiệu: “Núi Cổ Lâm là nơi non xanh nước biếc, môi trường tuyệt đẹp, rất thích hợp để nghỉ dưỡng”.

Ông ta nói xong những lời này dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vừa hay trên núi này tôi có một căn biệt thự, nếu cậu Trịnh không chê, căn biệt thự này tặng cho cậu”.

Trịnh Sở nghe thấy lời này của Tạ Bá Ngọc, giọng nói lãnh đạm: “Lên núi xem môi trường như thế nào trước”.

Trong lúc nói, anh đã cất bước giẫm lên bậc đá đi lên núi.

Tạ Bá Ngọc theo sau Trịnh Sở, cùng lên núi.

Rất nhanh, hai người Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đã lên đến đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, có một bể bơi dài hai mươi mét.

Bởi vì bể bơi lâu ngày không có người vệ sinh, mặt nước đục ngầu.

Bên cạnh bể bơi, có một biệt thự lớn màu xanh lam.

Lúc Trịnh Sở đi lên núi, anh đã quan sát hướng đi cùng vị trí địa lý của núi Cổ Lâm.

Cho dù trên núi không có dược thảo, nhưng linh lực còn mạnh hơn so với rừng sâu núi thẳm trước đây.

Trịnh Sở khá hài lòng với núi Cổ Lâm, nói: “Ngọn núi này cũng khá được”.

Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở hài lòng, trên mặt tràn đầy nét tươi cười: “Cậu Trịnh hài lòng là được”.

Ông ta vừa dứt lời, nhìn đến căn biệt thự màu xanh lam, ánh mắt mang theo chút bi thương.

Trịnh Sở nhận ra nỗi buồn bi thương trong mắt Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Người bình thường hỏi Tạ Bá Ngọc câu hỏi như này nhất định sẽ bị mắng một trận.

Đây là đoạn quá khứ thương tâm trong lòng ông ta, một vết sẹo không ai có thể chạm đến, bất kỳ ai cũng không được chạm đến cấm địa đó.

Bây giờ Trịnh Sở nhắc tới, nhưng ông ta không dám mắng chửi, chỉ thở dài, nói: “Căn biệt thự này là con trai tôi xây, nhưng biệt thự xây xong không lâu, con trai tôi đã bị người khác giết hại”.

“Hả?”, Trịnh Sở nghe thấy những lời của Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Ở thành phố Giang Nam mà cũng có kẻ dám ra tay với con trai của ông?”

Trịnh Sở cảm thấy rất khoa trương, nhà họ Tạ luôn là người nắm quyền số một ở thành phố Giang Nam, nhưng con trai lại bị kẻ khác giết hại.

Tạ Bá Ngọc nghe những lời của Trịnh Sở, vành mắt đỏ au, lau nước mắt, nói: “Vào ngày con trai tôi mất, tôi đã bỏ ra số tiền lớn treo thưởng tìm hung thủ, không biết làm thế nào mà hung thủ dường như đã có chuẩn bị từ trước, căn bản không có dấu vết để truy tìm”.

“Tôi nghi ngờ là người nhà họ Tạ ở Thanh Châu làm”, Tạ Bá Ngọc nói đến đây, ánh mắt đầy sự không cam lòng.

Ông ta sớm đã không định trở về nhà họ Tạ ở Thanh Châu nữa, nhưng những người anh em trong nhà họ Tạ dường như vẫn không buông tha cho ông ta.

Việc giết chết đứa con trai duy nhất của ông ta đã cắt đứt hoàn toàn khả năng Tạ Bá Ngọc quay về nhà họ Tạ ở Thanh Châu.

Trịnh Sở nghe cảnh ngộ của Tạ Bá Ngọc, nói: “Biệt thự này làm quà tạ lễ đi, thù của con trai ông tôi sẽ thay ông báo”.

Tạ Bá Ngọc nghe thấy câu này của Trịnh Sở, vẻ mặt sợ hãi không yên, hoàn toàn không còn dáng vẻ uy nghiêm cần có của người nắm quyền.

“Cậu Trịnh, câu này của cậu không nên nói bừa”, giọng nói của Tạ Bá Ngọc run rẩy, trong lòng đầy sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Sở nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Nhà họ Tạ ở Thanh Châu rất có thế lực sao?”

Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở không biết sự đáng sợ của nhà họ Tạ ở Thanh Châu, giải thích nói: “Nhà họ Tạ ở Thanh Châu có thực lực tương đương với họ Trịnh ở Vân Châu, ở đất nước Hoa Hạ rộng lớn cũng nằm trong top mười”.

Ông ta vừa nói, vừa nhìn đến Trịnh Sở, muốn xem xem Trịnh Sở sẽ có vẻ mặt gì sau khi nghe về thực lực của nhà họ Tạ ở Thanh Châu.

Tạ Bá Ngọc phát hiện Trịnh Sở không hề tỏ ra hoảng sợ, giọng thờ ơ nói: “Thế thì sao?”

Trịnh Sở sớm đã không còn là Trịnh Sở của ba năm trước.

Trịnh Sở của ba năm trước sẽ sợ nhà họ Trịnh ở Vân Châu, nhưng Trịnh Sở của ba năm sau hoàn toàn không coi nhà họ Trịnh ở Vân Châu ra gì.

Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở tự tin như vậy, vẫn không yên lòng, nói nhỏ: “Cậu Trịnh, việc này để sau giải quyết đi”.

Ông ta định trì hoãn đến phút cuối, để Trịnh Sở quên chuyện này đi.

Suy cho cùng, nhà họ Tạ ở Thanh Châu trong suy nghĩ của Tạ Bá Ngọc là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Bây giờ Trịnh Sở là người duy nhất mà ông ta có thể dựa vào, nếu Trịnh Sở xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ không còn chỗ dựa.

Trịnh Sở thấy Tạ Bá Ngọc kinh hãi như vậy, cười nói: “Tùy ông”.

Anh không thù không hận gì với nhà họ Tạ ở Thanh Châu, nếu Tạ Bá Ngọc đã không gấp, thì sao anh phải gấp.

Trịnh Sở lấy ra một cái lọ nhỏ màu trắng cỡ bằng ngón giữa, đưa cho Tạ Bá Ngọc: “Trong đó có một ít đan dược, lúc cần có thể cứu ông một mạng”.

Những ngày này Tạ Bá Ngọc đã chi ra rất nhiều cho Trịnh Sở, ông ta đã chi hơn năm mươi triệu cho Trịnh Sở, bây giờ lại tặng một căn biệt thự.

Trịnh Sở luôn muốn thưởng cho ông ta một chút để ông ta thêm yên tâm đi theo mình.

Từ trong lời của Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Thừa, Tạ Bá Ngọc đã biết về khả năng luyện đan dược của Trịnh Sở.

Lọ đan dược này tuy số lượng không nhiều, nhưng trên thực tế giá trị của nó không thể tính được.

Ông ta cầm lấy đan dược mà Trịnh Sở đưa cho, hai tay run lên vì kích động: “Cảm ơn cậu Trịnh, vì cậu Trịnh có vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ”.

Trên mặt Trịnh Sở mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ông về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi ông”.

“Vâng”, Tạ Bá Ngọc nói xong câu này, mang theo tâm trạng kích động, đi xuống núi Cổ Lâm.

Chương 117: Bị ngất

Sau khi Tạ Bá Ngọc xuống núi, Trịnh Sở vác thùng hồng ngọc trên vai, bắt đầu đi quanh núi Cổ Lâm.

Cứ đi được vài chục bước, anh lại ném ra một viên hồng ngọc trong thùng, ném vào sâu trong lòng đất.

Trịnh Sở mất năm tiếng đồng hồ mới bố trí xong được hết các địa điểm ở núi Cổ Lâm.

Đây còn là nhờ kinh nghiệm dày dặn của Trịnh Sở, nếu là võ giả bình thường, sẽ mất ít nhất một tháng để bố trí trận linh trên núi Cổ Lâm.

Sau khi bố trí xong, Trịnh Sở lên đỉnh núi, từ trong ngực lấy ra một chiếc lọ nhỏ cỡ bằng nắm tay người trưởng thành.

Bên trong lọ thủy tinh, linh hồn của một con trăn nhỏ màu đen dài mười centimet đang quấn vòng quanh bên trong.

Tay phải Trịnh Sở cầm lọ thủy tinh, trong miệng khẽ quát nói: “Mở trận tụ linh”.

Vừa dứt lời, trong núi Cổ Lâm, nơi Trịnh Sở chôn hồng ngọc, phát ra từng luồng ánh sáng đỏ chói, nhuộm đỏ toàn bộ núi Cổ Lâm, ánh sáng chói lọi.

Người đi trên đường nhìn thấy núi Cổ Lâm bị bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ đều bị dọa sợ.

Bọn họ cẩn thận dụi dụi mắt, xác nhận mắt không có vấn đề gì, lại nhìn về phía núi Cổ Lâm, nhưng phát hiện núi Cổ Lâm vẫn như ngày thường, không hề có ánh sáng màu đỏ.

Ánh sáng màu đỏ trên núi Cổ Lâm chỉ kéo dài trong ba giây liền biến mất hoàn toàn.

Ánh sáng màu đỏ biến mất, lọ nhỏ trong tay Trịnh Sở đột nhiên nổ tung, linh hồn của con trăn nhỏ màu đen bay lên không trung.

Xoay tròn trên không trung một lúc, thân hình như luồng sáng màu đen bay về phía ngọn núi, không thấy bóng dáng đâu.

Sau khi linh hồn con trăn nhỏ màu đen bay vào núi Cổ Lâm, thời tiết vốn đang nắng đẹp, bỗng mây đen dày đặc, tiếng sấm rền vang.

Ầm ầm.

Ầm ầm.

Ầm ầm.

Tiếng sấm vang lên trong chốc lát, một trận mưa xối xả trút xuống, lấy núi Cổ Lâm làm trung tâm, trong phạm vi bán kính vài ngàn mét đã bị mưa xối xuống một cách không thương tiếc.

Vẻ mặt của Trịnh Sở bình tĩnh, để mặc cho nước mưa giội trên cơ thể mình, nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.

Khi cơn mưa ập xuống, sương trắng bắt đầu xuất hiện trên núi Cổ Lâm.

Thời gian dần trôi, sương trắng ngày càng nhiều, cuối cùng toàn bộ núi Cổ Lâm đều bị sương trắng bao phủ.

Những đám sương trắng này có tác dụng làm mất phương hướng, người bình thường đến đây chắc chắn sẽ mất phương hướng, giống như quỷ đả tường (ma đưa) trong truyền thuyết, đi tại chỗ, không tìm được đường ra.

Trịnh Sở nhìn sương trắng trước mắt, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, tay phải khẽ vẫy trong khoảng không, linh hồn con trăn nhỏ màu đen dài mười centimet từ trong đất hiện ra.

Lúc này linh hồn con trăn nhỏ màu đen đã rắn chắc hơn trước kia, nhưng vẫn còn yếu ớt.

Lúc này nằm sấp trong lòng bàn tay Trịnh Sở, dáng vẻ vô cùng thân thiết.

Trịnh Sở nhìn linh hồn con trăn nhỏ màu đen, nói: “Về sau tao sẽ gọi mày là Tiểu Hắc”.

Tiểu Hắc dường như nghe hiểu lời nói của Trịnh Sở, sau khi Trịnh Sở đặt tên cho nó, liền phát ra âm thanh rầm rì.

Trịnh Sở bật cười, để Tiểu Hắc tiếp tục chui vào lòng đất, đợi thực lực của nó trở nên mạnh mẽ, toàn bộ núi Cổ Lâm sẽ trở thành bãi săn của Tiểu Hắc.

Đến lúc đó còn có thể đắp nặn lại da thịt, trở thành vật để cưỡi của Trịnh Sở cũng không phải là không được.

Sau khi Trịnh Sở làm mọi thứ xong xuôi, liền đi xuống núi Cổ Lâm.

Hiện tại trận tụ linh vừa thành hình, linh lực cũng không nhiều, đợi sau một khoảng thời gian nuôi dưỡng nữa, Trịnh Sở sẽ tới đây hấp thu linh lực.

Lúc xuống núi Cổ Lâm đã là hơn sáu giờ tối.

Trịnh Sở đến quán ăn, thấy trong quán ăn đã chật cứng người.

Bên ngoài quán ăn vẫn có khách đang xếp hàng, với vẻ mặt đã chờ rất lâu.

Một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen nhìn thấy Trịnh Sở đi vào, lên tiếng nói: “Chỗ ngồi trong quán hiện đã hết, nếu anh không vội, có thể ra bên ngoài quán đợi”.

Trịnh Sở nhìn nhân viên phục vụ có vẻ ngoài thanh thuần trước mặt, nói: “Tôi đến tìm Thanh Vân”.

Nhân viên phục vụ thấy vậy, nhỏ giọng gọi với vào trong gian bếp phía sau: “Bà chủ, có người tìm chị”.

Hứa Thanh Vân đang bận ở gian bếp phía sau, nghe thấy lời của nhân viên phục vụ, đi ra khỏi gian bếp.

Cô nhìn thấy quần áo trên người Trịnh Sở bị nước mưa làm ướt đẫm, khẽ cau mày nói: “Quần áo của anh sao lại ướt cả thế?”

Trên mặt Trịnh Sở mang theo nụ cười nhàn nhạt nói: “Vừa nãy không cẩn thận rơi xuống nước”.

Hứa Thanh Vân ồ một tiếng, rồi nói: “Tôi cảm thấy anh nói đúng, công việc kinh doanh trong quán tốt như vậy, cần tuyển thêm nhân viên rồi”.

Cô nói xong lời này, ánh mắt phức tạp, nhìn Trịnh Sở nói: “Anh theo tôi một lát”.

Vừa dứt lời, Hứa Thanh Vân cũng không quan tâm Trịnh Sở có đồng ý đi cùng cô hay không, trực tiếp kéo tay anh, đi ra ngoài quán ăn.

Trịnh Sở thấy vậy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ trong quán lại xảy ra chuyện gì sao.

Ra khỏi quán, vẻ mặt Hứa Thanh Vân nghiêm túc, nhìn Trịnh Sở hỏi: “Gần đây có phải anh lại làm việc gì không?”

“Gần đây tôi làm rất nhiều việc, cô nói đến việc gì?”, Trịnh Sở không biết xảy ra chuyện gì, mà lại khiến Hứa Thanh Vân lo lắng như vậy.

Hứa Thanh Vân nghe thấy Trịnh Sở nói như vậy, trong lòng rất phức tạp, nói.

“Ban ngày, có một nhóm người trung niên thân phận không tầm thường mặc đồ hiệu nổi tiếng đến quán, bọn họ không nói lời nào liền tặng một đống quà, còn bảo tôi nói tốt với anh”.

Nói xong những lời này, vẻ mặt Hứa Thanh Vân phức tạp nói: “Rốt cuộc anh đã làm gì ở bên ngoài, có thể nói thật với tôi được không”.

Trịnh Sở thấy dáng vẻ lo lắng của Hứa Thanh Vân, mỉm cười nói: “Tôi chỉ giúp họ mà thôi, không làm việc gì xấu cả”.

“Anh còn lừa tôi!”, khuôn mặt Hứa Thanh Vân đỏ bừng vì tức giận: “Lúc bọn họ nhắc đến tên anh, vô cùng sợ hãi, giống như nhìn thấy ác ma, đây là kết quả của việc tốt anh giúp bọn họ sao?”

Trịnh Sở cười nói: “Bọn họ gặp tôi vốn là phải như vậy”.

“Anh...”, Hứa Thanh Vân bị Trịnh Sở làm cho cạn lời, nói: “Tùy anh, về sau có chuyện gì, đừng liên lụy đến tôi”.

Cô nói xong những lời này, tức giận đi vào trong quán.

Khoảnh khắc Hứa Thanh Vân bước chân phải vào trong quán, đầu cô đột nhiên choáng váng, nhìn mọi thứ trong cửa hàng đều đang xoay chuyển.

Ngay sau đó, hai mắt cô tối sầm lại, ngất đi, cả người ngã xuống đất.

Quảng cáo
Trước /155 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn

Copyright © 2022 - MTruyện.net