Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
  3. Chương 87-92
Trước /70 Sau

Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 87-92

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

-Chị chưa đến nghĩa trang sao?

Khánh Hà mở cửa đi vào, trên tay cầm một tập hồ sơ, thấy Hy Nguyệt vẫn còn đứng đó thì hơi ngạc nhiên

-Hả? À...ờ chị đi ngay đây

Nghe tiếng gọi của Khánh Hà, cô có hơi giật mình, nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay rồi trả lời Khánh Hà

-Vậy để em gọi tài xế đưa chị đi

-Không cần đâu, chị tự lái xe được mà

Cô cầm lấy chìa khóa xe và điện thoại sau đó rời khỏi phòng

Hy Nguyệt ghé đến cửa hàng ở gần đó mua một bó hoa ly rồi sau đó lái xe đến nghĩa trang

Ngay bên cạnh ngôi mộ của mẹ, Hy Nguyệt thấy có một bó hoa đồng tiền trông vẫn vô cùng tươi. Cứ mỗi lần đến ngày giỗ là lại có một bộ đồng tiền nên khiến Hy Nguyệt có phần tò mò, không biết là ai đã đặt nó ở đây

Cô để bó hoa ly cạnh mộ sau đó quỳ xuống cúi đầu lạy một lạy

-Con gái bất hiếu, hôm nay mới đến thăm mẹ

Hy Nguyệt ngước lên nhìn bức ảnh nhỏ của mẹ mình rồi mỉm cười thật tươi

-Ông ngoại, cậu, mợ còn có anh William nữa mọi người rất tốt với con...mẹ đừng lo gì hết nha

-Mẹ ơi, con không biết những việc con đang làm có đúng không nữa...nếu mà bây giờ mẹ vẫn còn sống thì hay biết mấy

Cô ngồi bên cạnh mộ của mẹ được thêm một lúc rồi đứng lên, quay về công ty. Hy Nguyệt đi ra công nghĩa trang để lấy xe, cô đang loay hoay tìm chìa khóa ở trong túi xách, đột nhiên từ phía sau có ba tên đàn ông từ từ tiến lại phía Hy Nguyệt

Lúc này, cô vẫn chưa để ý đến sự xuất hiện của ba người lạ mặt kia. Hy Nguyệt đoán chìa khóa mình đã làm rớt nên định quay lại khuôn viên nghĩa trang để tìm, nào ngờ vừa quay lại thì ba tên đàn ông đó đã tiến đến không chế cô

-Ưm..ưm các người là ai. Buông ra!!!

Hy Nguyệt vùng vẫy nhằm để thoát khỏi nhưng sức lực của một người con gái thì sao có thể chống lại với bọn chúng

Cô giơ chân lên đá vào hạ bộ của một trong ba tên đàn ông kia khiến hắn đau điếng người. Chóp lấy thời cơ, Hy Nguyệt định bỏ chạy nào ngờ bọn chúng lại nhanh hơn một bước

Mẹ kiếp, con đàn bà này

Hắn tức giận chửi thề một câu sau đó dùng tay đập mạnh vào gáy Hy Nguyệt, cơn đau truyền đến khiến cô tạm thời ngất đi

Tại LCK

Lục Lãnh Phong đang ngồi giải quyết các hồ sơ thì điện thoại lại vang lên tiếng chuông thông báo. Anh thuận tay bấm vào xem thử đột nhiên gương mặt lại biến sắc, các ngón tay vô thức siết chặt lấy điện thoại

Đó là hình Hy Nguyệt nằm ngã ra đất bất tỉnh, cả hai tau và hai chân đều bị trói lại, trên miệng còn bị dán băng keo, mái tóc dài rủ xõa che gần nửa gương mặt

Ngay sau đó, một tin nhắn được gửi đến ngay phía dưới bức ảnh

-Nhà hoang Z ở đường NN, chỉ một mình anh, nếu có kẻ bám theo thì đến mà hốt xác cô ta.

Tiểu Giang đứng ngay bên cạnh nên đương nhiên cũng đọc được dòng tin nhắn

-Thiếu phu nhân?

Lục Lãnh Phong cố giữ bình tĩnh, anh quay sang dặn dò trợ lý Giang vài thứ sau đó đích thân đến ngôi nhà hoang mà tên bắt cóc kia nhắn

Sau khi được anh dặn dò kĩ càng, Tiểu Giang liền gọi cho Cố Mộc

-Trợ lý Giang, có việc gì sao?

-Cố tổng, thiếu phu nhân bị bắt cóc rồi. Lục tổng bảo tôi gọi cho ngài

Được rồi, tôi sẽ lái xe đến LCK ngay

Cố Mộc tắt điện thoại, để tài liệu đang kí dở sang một bên, lái xe đến LCK ngay sau đó. Cả hai người Tiểu Giang và Cố Mộc gấp gáp chuẩn bị người âm thầm đi phía sau xe của Lục Lãnh Phong đến căn nhà hoang

Lúc này, Hy Nguyệt đã tỉnh, cô lim dim mở mắt. Điều đầu tiên cô cảm nhận là cơn đau từ phía sau gáy. Hy Nguyệt cố đưa mắt nhìn xung quanh, khung cảnh vô cùng lạ lẫm, mùi ẩm mốc xộc thẳng lên mũi khiến cô phải nhăn mặt

Rốt cuộc là kẻ nào dám bắt cóc cô?

Cô nhìn xung quanh nhưng chẳng có lấy một người, điều đó càng làm Hy Nguyệt trở nên hoang mang hơn. Từ phía sau vang lên tiếng bước chân cùng với một giọng nói trầm trầm

-Tỉnh rồi đó sao?

Hy Nguyệt theo phản xạ liền quay phắt lại nhìn, người phía trước càng làm cô thêm bất ngờ

-Chu Kiệt?

Thấy Chu Kiệt nội tâm Hy Nguyệt không ngừng kêu gào

-Anh ta bắt cóc mình để làm gì chứ? Tống tiền sao? Nhưng mà để tống tiền với ai chứ?

nhìn Hy Nguyệt rồi quay lưng về phía cô

-Bất ngờ lắm hả?

-Anh bắt cóc tôi có mục đích gì?

Hy Nguyệt đưa gương mặt đề phòng xen lẫn cảnh giác nhìn Chu Kiệt, cẩn trọng lời nói hỏi anh ta

-Lục Lãnh Phong chưa nói cho cô biết sao?

-Nói cho tôi biết chuyện gì?

Trái với vẻ khó hiểu của cô thì Chu Kiệt vô cùng thong thả. Anh ta cười như không cười rồi nói tiếp

-Một lát nữa Lục Lãnh Phong nhất định sẽ đến, tới lúc đó cô tha hồ mà hỏi

-Lục Lãnh Phong? Nếu giữa hai người có ân oán thì liên quan gì đến tôi?

-Hừ, sao lại không liên quan cho được

-Ý anh là như thế nào...tôi hoàn toàn không...

Chưa kịp nói hết câu thì phía sau đã truyền đến một tiếng gọi

-Hy Nguyệt!!!

Nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc cả Chu Kiệt và cô đều quay sang nhìn. Chạm trán người đàn ông phía trước Lục Lãnh Phong vô cùng kinh ngạc

-Chu Kiệt?

ta phóng tầm mắt về Lục Lãnh Phong xen lẫn nét thích thú

chứ? Đừng quên tôi có thể che giấu thân phận trong suốt bấy nhiêu năm thì chuyện cỏn con này có là gì

Cùng lúc đó, Cố Mộc và và Tiểu Giang đang tăng tốc để đến địa điểm cô bị bắt cóc nhưng mà ngay lúc này lại phải dừng đèn đỏ. Đáng chết thật mà!

Suy đi nghĩ lại Cố Mộc đều lấy làm thắc mắc nên bèn hỏi trợ lý Giang

Hy Nguyệt là người của hoàng gia Anh hắn bắt cóc cô ấy là để tống tiền sao?

-Trong đoạn tin nhắn tôi không thấy đề cập đến

Tiểu Giang lắc đầu nói, Cố Mộc nghĩ ra gì đó bèn nói thêm

-Không phải tống tiền vậy có mục đích gì? Không lẽ...là tên chủ tịch bí mật

-Chẳng phải sau khi thiếu phu nhân rời đi thì hắn cũng bị cục cảnh sát bắt rồi sao?

Đúng như lời Tiểu Giang nói sau khi cô rời đi thì Lục Lãnh Phong đã ngày đêm thu thập bằng chứng phạm pháp của W&B cũng như là tìm ra tên chủ

đến

Chỉ sau hai tháng thì bằng một cách nào đó mà hắn đã trốn thoát và người đang bị giam giữ ở trại giam là một người có gương mặt giống hắn thôi. Sau đó, cảnh sát cũng phát hiện ra nhưng vì sợ khí thế của Lục Lãnh Phong nên đành im lặng

-Thả cô ấy ra

Lục Lãnh Phong gằn giọng nhìn Chu Kiệt, ánh mắt hằn lên tia giận dữ

Chu Kiệt tặc lưỡi vài cái, thái độ vô cùng bỡn cợt

-Gấp gáp cái gì, bỏ khẩu súng lục trên người anh xuống trước đi

Trong lúc chưa xác định được kẻ bắt cóc, Lục Lãnh Phong đã mang theo súng để phòng ngừa bất trắc. Không ngờ tên Chu Kiệt này quá mưu mô, anh làm đều gì hắn cũng đều để tâm đến

-Người anh cần tìm là tôi không phải Hy Nguyệt. Thả cô ấy ra!

Hy Nguyệt nghĩ thầm, cô hết nhìn Chu Kiệt rồi lại xoay sang Lục Lãnh Phong

-Anh quên tôi đã nói gì vào ba năm trước rồi sao? Chỉ cần Lục Lãnh Phong anh yêu người nào thì tôi sẽ không nương tay với người đó

Chu Kiệt lấy ra khẩu súng ngắn được vắt sẵn bên hông, hù dọa Lục Lãnh Phong

-Bây giờ tôi lỡ tay bắn cô ta chắc anh đau lòng lắm nhỉ?

Anh toang định tiến lên phía trước thì Chu Kiệt lại chĩa súng về phía Hy Nguyệt

-Anh tiến,một bước tôi bắn cô ta một viên. Sao, chơi không?

Giọng điệu Chu Kiệt vô cùng đắc ý và tự tin bởi trong tay anh ta đang nắm giữ người quan trọng nhất đối với Lục Lãnh Phong

Anh bất lực đứng im tại chỗ, hiện tại an toàn của cô gái nhỏ đối với Lục Lãnh Phong là ưu tiên hàng đầu

Hy Nguyệt từ nãy đến giờ hoàn toàn không hề để tâm đến cuộc đối thoại của hai người đàn ông, cô đang cố tìm cách tháo sợi dây trói ở tay nhưng tên Chu Kiệt này cũng thật là... có cần trói chặt đến vậy không chứ?

-Yêu thương, bảo vệ nhiều như vậy nhưng cuối cùng thì sao? Cô ta lại làm cho cổ phiếu của LCK bị rớt giá, tìm đủ mọi cách để trả thù anh...chậc, chậc tôi tội nghiệp anh quá Lục Lãnh Phong

Đừng nhiều lời nữa, anh muốn tôi làm gì thì mới chịu thả Hy Nguyệt?

Chu Kiệt không đáp lời Lục Lãnh Phong, anh ta nhìn sang Hy Nguyệt rồi nói

-Tôi thật sự rất ghen tị với cô ta đó, rõ ràng người đến trước là tôi mà

Cô vì câu đó mà làm cho bất ngờ, ngước mặt lên hết nhìn Chu Kiệt rồi lại nhìn anh. Lục Lãnh Phong cũng không kém gì cô, vô cùng khó hiểu

Ghen tị? Đến trước?

Chu Kiệt ngày xưa từng là một cô nhi lưu lạc đầu đường xó chợ

Trong một lần bị đám trẻ khác bắt nạt thì có một cậu bé đã bảo hai người vệ sĩ ra tay giúp cậu

Cậu nhóc đó không ai khác chính là Lục Lãnh Phong

-Nè, cậu có sao không?

Lãnh Phong đưa tay về phía trước, tươi cười hồn nhiên nhìn cậu bé đáng thương kia

-Không, không sao

Chu Kiệt nhút nhát đáp sau đó nắm lấy tay của Lục Lãnh Phong để đứng lên. Cậu ngay người nhìn thật kĩ gương mặt của người đã giúp mình

Đây là người đầu tiên cười với Chụ Kiệt nên bất giác trong lòng cậu lại nãy sinh ra một loại cảm giác khác lạ

-Lãnh Phong à, chúng ta quay về nhà thôi

Nghe tiếng gọi của mẹ, Lãnh Phong liền đáp lại ngay

-Dạ, con sẽ đến ngay

-Tạm biệt cậu nhé

Cậu nhóc Lục Lãnh Phong quay sang nhìn Chu Kiệt nói lời tạm biệt rồi nhanh nhảu chạy về phía mẹ mình, bỏ lại một mình Chu Kiệt tại công viên

Ngồi ngay bên cạnh Hạ Bích Doanh, Lãnh Phong đưa tay sờ lên chiếc bụng đã nhô cao của mẹ giọng nói thích thú xen lẫn đôi chút tự hào

-Lúc nãy, con mới làm quen được với một người bạn đấy

-Thế người bạn của con tên gì?

Ông Lãnh Hàn đang tập trung lái xe, nghe con mình nói nên bèn cất giọng góp vui

-Ở, con quên hỏi tên cậu ấy rồi

Kể từ ngày hôm ấy Lục Lãnh Phong cũng chẳng còn gặp lại người bạn kia nên dần dần sự việc ở công viên hôm ấy cứ chìm vào quên lãng, bây giờ anh cũng không còn nhớ

Gặp gỡ Lãnh Phong lần đó đã khắc sâu vào tâm trí non nớt của Chu Kiệt. Dù chưa nói ra tên nhưng khi nghe hai người vest đen cùng với người phụ nữ xinh đẹp kia gọi, Chu Kiệt cũng phần nào đoán ra tên của cậu nhóc giúp mình

Sau đó, Chu Kiệt may mắn được một gia đình giàu có nhận nuôi. Bọn họ không con cái nên chăm sóc và yêu thương cậu vô cùng

Họ cho cậu ăn ngon, mặc đẹp, được học hành đàng hoàng. Mãi đến sau này, khi cha nuôi qua đời Chu Kiệt còn một bước lên làm tân chủ tịch W&B

Thay vì chọn cách lộ diện như bao tập đoàn lớn khác thì cậu lại chọn cách

Chu Kiệt hồi tưởng lại lần đầu mình gặp Lục Lãnh Phong, sau đó bất giác mỉm cười. Anh ta tiến lên trước vài bước sau đó quay lại nhìn Hy Nguyệt đầy ghét bỏ, lạnh lùng cất tiếng

-Tôi không có được Lục Lãnh Phong thì cô cũng đừng hòng có được

Vừa dứt lời, Chu Kiệt giơ súng nhắm thẳng ngay tim cô mà bắn. Trước đó, Hy thì làm sao để chạy bây giờ?

Chẳng lẽ cô sẽ chết ở đây? Hy Nguyệt chưa muốn chết ngay lúc này đâu. Bất lực ngồi yên tại chỗ, cô nhắm chặt hai đầy sợ hãi

-Cẩn thận!!!

Khi Chu Kiệt vừa giơ súng lên, Lục Lãnh Phong nhanh như cắt đã lao về phía cô, phủ người mình lên người Hy Nguyệt hưởng trọn một viên đạn từ phát súng đấy

Một giây...hai giây...rồi ba giây....

Cảm giác mình vẫn không hề hấng gì, Hy Nguyệt liền mở to mắt ra. Nhìn thấy

một viên đạn

Đ-đừng...sợ...có...a-anh ở...đây rồi

Cô bất giác quàng hai tay qua người Lục Lãnh Phong. Thứ chất lỏng màu đỏ kia cứ chảy ra dính đầy hết tay Hy Nguyệt

Vừa thấy nó, tim cô như muốn ngừng đập. Nước mắt cũng vì thế mà từ từ lăn dài trên má

Đừng k-khóc...

Anh rung rung đưa tay quệt đi nước mắt cho cô, hơi thở cũng trở nên yếu ớt. Ngay tại lúc này, được nằm trong vòng tay của Hy Nguyệt, được cô khóc cho mình có chết anh cũng mãn nguyện

Chu Kiệt chứng kiến toàn bộ khung cảnh vừa rồi. Anh vô lực làm rơi khẩu súng, hai đầu gối khuy hẳn xuống đất. Sau đó lại nâng bàn tay bóp còi súng

-Không...không

Ngay tại khoảnh khắc Lục Lãnh Phong đỡ lấy một viên đạn Chu Kiệt đã hoàn toàn hiểu ra tất cả mọi chuyện trước nay anh ấy làm đều sai hết rồi

Có thể tình cảm anh giành cho Lục Lãnh Phong là sự biết ơn lúc nhỏ hoặc cũng có thể là tình yêu nhưng có lẽ Chu Kiệt đã thể hiện nó sai cách rồi

Trước đến nay những điều mà Chu Kiệt làm đều hiện rõ sự độc chiếm, muốn

-Hahaha

Chu Kiệt đưa mắt nhìn Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong mà cười lớn rồi nắm chặt lấy khẩu súng

Đến tận giờ phút này anh mới thực sự hoàn toàn hiểu ra một điều: đôi khi không cần làm gì, chỉ cần đứng im nhìn người mình yêu hạnh phúc thì tự khắc mình cũng cảm thấy hạnh phúc

Nhưng liệu có phải là quá muộn để hiểu ra điều này?

-Anh nhớ phải sống tốt. Tạm biệt!!!

Tiếng súng một lần nữa lại vang lên nhưng Hy Nguyệt không hề để tâm đến. Hiện tại mọi sự lo lắng của cô đều dồn cho Lục Lãnh Phong

Ở đây là nhà hoang nên vắng người là đều đương nhiên, ngay cả túi xách và chiếc điện thoại hay mang bên người cũng chẳng thấy đâu. Máu từ vết

bình tĩnh, cô hoàn toàn không biết phải làm sao

-Có ai không làm ơn cứu...cứu...

Giọng nói rung rẩy cứ thế nhỏ dần, hai tay cũng ù hết cả lên. Xung quanh Hy Nguyệt tất cả đều chìm vào bóng tối

Sau khi Tiểu Giang, Cố Mộc và người của họ đến thì Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt đã ngất, ở gần đó không xa là Chu Kiệt. Anh ta đã tự tử nhưng lạ thay trên môi lại nở nụ cười, xem ra rất mãn nguyện

-L-Lãnh Phong...Lãnh Phong...không không...KHÔNG!!!

Hy Nguyệt liên tục lắc đầu sau đó hét lớn rồi choàng tỉnh

-Chị, chị không sao chứ?

Cô lắc đầu, nhìn khung cảnh xung quanh. Đây không phải là bệnh viện sao? Trên người Hy Nguyệt cũng còn đang mặc bộ quần áo xanh dành cho bệnh nhân

Đột nhiên cô nhớ cảnh tượng ở nhà hoang thì vô cùng kích động. Hy Nguyệt nắm cổ tay Khánh Hà lay mạnh mặc kệ tay mình còn đang truyền nước

-Khánh Hà, anh ta...anh ta đỡ cho chị. Máu, máu...máu nhiều lắm

Được rồi, được rồi chị phải bình tĩnh đã

Khánh Hà vuốt nhẹ lưng để trấn an Hy Nguyệt, mặc dù bác sĩ nói cô ngất là do hoảng sợ quá độ chỉ cần nghỉ ngơi sẽ tỉnh lại, nhưng sức khỏe của Hy Nguyệt vốn dĩ đã yếu nên khiến Khánh Hà thêm lo lắng

-Anh ta có bị làm sao không? Lãnh Phong có bị làm sao không?

Cô liên tiếp hỏi dồn Khánh Hà, vẻ mặt lo lắng vô cùng

-Chị nằm xuống nghỉ ngơi rồi em sẽ đi hỏi tình hình của Lục tổng có được không?

Khánh Hà đỡ Hy Nguyệt nằm xuống sau đó đóng cửa thật khẽ, từng bước đi đến phòng cấp cứu

-Cầu trời cho anh ấy đừng bị gì nhé!

Cố Mộc đã đi sắp xếp mọi chuyện nên hiện tại chỉ còn Tiểu Giang ngồi ở hàng ghế chờ. Thấy trợ lý Giang, Khánh Hà liền đi đến cất tiếng hỏi

-À...ừm L-Lục tổng...

Khánh Hà không hề biết tên của trợ lý Giang nên cô có vẻ hơi ấp úng

)

-Hả? à hiện tại ngài ấy đang được phẫu thuật để tiến hành gắn đạn ra

-Là thiếu...à không là Nguyệt tiểu thư bảo cô đến đây sao?

Khánh Hà gật đầu sau đó định quay về nói tình hình của Lục Lãnh Phong cho Hy Nguyệt nhưng bỗng dưng lại dừng lại

-À, tôi vẫn chưa biết tên của anh. Anh là...

-T-tôi là Tiểu Giang, trợ lý của Lục tổng. Còn cô?

-Tôi là Khánh Hà. Không còn việc gì t-tôi xin phép

Khánh Hà tươi cười nói với trợ lý Giang sau đó quay về phòng thông báo tình hình của Lục Lãnh Phong cho Hy Nguyệt

-Anh ấy, anh ấy sao rồi?

Vừa nghe tiếng bước chân, cô đã nhanh chóng ngồi dậy, giọng lo lắng xen lẫn chút gấp gáp

-Hiện tại Lục tổng đang được phẫu thuật, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Chị đừng lo lắng nữa, nghe theo em nghỉ ngơi một lát đi

-Em gái, em không sao chứ? Kẻ nào to gan dám bắt cóc em gái bé bỏng của anh vậy? Nói đi anh nhất định sẽ lột da hắn ra

Nghe Khánh Hà báo tin, William đã tức tốc lái xe đến bệnh viện

Cái gì mà em gái bé bỏng? Nghe thật sến súa

Nếu như là thường ngày thì Hy Nguyệt đã lên tiếng trêu trọc William nhưng hiện tại cô thật sự không có tâm trạng đó

-Anh nghe Khánh Hà nói là Lục Lãnh Phong đỡ cho em một viên đạn?...Hứ, một viên thì có nhầm nhò gì lẽ ra phải là mười viên mới đủ với hắn

-Anh đang nói gì vậy, nếu không phải nhờ anh ấy thì bây giờ anh vẫn còn nói chuyện với em được sao?

William chỉ vừa mới nói điều không hay về Lục Lãnh Phong thì cô đã xù lông lên, tức giận nhìn anh họ của mình

-Thôi, thôi anh không nói, không nói nữa

-Khánh Hà, lúc nãy em vừa nói gì? Lục Lãnh Phong đang phẫu thuật sao? Rốt cuộc anh ta có bị gì không? Lãnh Phong có bị gì không Khánh Hà?

Hy Nguyệt vừa lay tay Khánh Hà vừa hỏi, giọng nói dường như sắp khóc. Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng như vậy

-Em còn quan tâm cái tên chết tiệt đó? Chẳng lẽ em đã quên ba năm trước hắn đối xử với em thế nào rồi sao?

William bất bình đành phải lên tiếng nhưng anh nhận lại được chính là ánh mắt giết người của Hy Nguyệt

-Không nói, không nói, không nói

Anh vừa lắc đầu vừa nói sau đó lùi lại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế

-Không có chuyện gì đâu mà, chị đừng lo lắng quá rồi lại ảnh hưởng sức khỏe

Khánh Hà dùng tay xoa xoa lưng cho Hy Nguyệt để phần nào trấn an cô

-Chị phải đi đến đó

Hy Nguyệt vừa định đặt chân xuống đất thì đã bị William và Khánh Hà ngăn lại

-Em mới vừa tỉnh lại mà còn đòi đi đâu? Khi nào hắn ta phẫu thuật xong anh sẽ bảo Khánh Hà đến đấy xem tình hình rồi về báo cho em được chứ?

Nghe lời của William, cô cũng không lên tiếng mà chỉ nhẹ gật đầu

Không nghe lầm chứ?

William đến đây là để chăm cô mà? Sao bây giờ lại bị đuổi về?

-Em có Khánh Hà được rồi, anh mau về công ty đi

-Anh phiền quá mau về công ty đi. Còn em nữa mau đến phòng cấp cứu đi

Nói rồi, Hy Nguyệt nằm xoay lưng về phía hai người họ, kéo chăn trùm kín cả đầu

William lắc đầu không nói gì sau đó rời khỏi bệnh viện, lái xe đến Ari giải quyết thay cô. Còn Khánh Hà định đi đến phòng cấp cứu nhưng bỏ Hy Nguyệt lại một mình, cô cũng không yên tâm. Hết cách, Khánh Hà đành phải gọi cho Ngụy Thiên Nhi

đến phòng cấp cứu

-Sao cô lại đến đây?

Nghe tiếng bước chân, Tiểu Giang ngước lên nhìn, cậu bất ngờ khi Khánh Hà lại ở đây

-Chị Nguyệt bảo tôi đến xem tình hình của Lục tổng

Hiện tại bên phòng bệnh chỉ có một mình Nguyệt tiểu thư thôi sao?

-À, anh cứ yên tâm tôi đã gọi cho bạn của chị Nguyệt rồi, một lát nữa chị ấy sẽ đến

Tiểu Giang nghe Khánh Hà nói, cậu im lặng suy nghĩ một lát rồi cất lời

đến đó thông báo tình hình của Lục tổng

Bị Tiểu Giang thuyết phục một lúc thì Khánh Hà cũng quay về phòng bệnh của Hy Nguyệt

Một lát sau, ông Lãnh Hàn và Giai Lạc cũng đã có mặt ở bệnh viện. Vì bà nội tuổi đã cao nên hai người họ đã giấu nhẹm chuyện này với bà ấy

Để tránh nội nghi ngờ, Giai Lạc đã mang cậu con trai của mình là Cố Giai Vĩ sang nhà chính chơi cùng bà nội còn mình và ông Lãnh Hàn thì đến bệnh viện

Hơn ba mươi phút sau, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã mở. Thấy bác sĩ bước ra, Tiểu Giang đã nhanh chóng đứng dậy đi đến hỏi

-Bác sĩ, tình hình của ngài ấy như thế nào?

-Do được cấp cứu kịp thời và viên đạn cũng không trúng chỗ hiểm nên hiện tại đã được xử lý

Nghe bác sĩ nói ông Lãnh Hàn, Giai Lạc và cả Tiểu Giang đều vui mừng

-Nhưng trong quá trình phẫu thuật chúng tôi phát hiện phổi của bệnh nhân

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kí Ức Ngày Đông

Copyright © 2022 - MTruyện.net