Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cái gì, làm sao có thể?" Trước cửa sổ sát đất có một người phụ nữ dáng người cao gầy tóc quăn đang cầm điện thoại nói chuyện, chỉ thấy bên kia điện thoại nói gì đó, người phụ nữ xinh đẹp tóc quăn tức giận quát, cũng không có cách nào giữ gìn dáng vẻ cao quý, người này đúng là Lâm Hiểu, nghe Tiểu Huệ ở trong điện thoại nói, Tiểu Huệ bị đuổi ra khỏi Thần Phàm, mà còn công ty quảng cáo kia cũng trong buổi sáng hôm nay phá sản, Lâm Hiểu làm thế nào cũng không thể tưởng được tối hôm qua mình còn uống rượu chúc mừng, mới ngủ một giấc đã xảy ra thay đổi lớn như vậy, cô vẫn cho rằng Lăng Phỉ Tuyết kẻ đê tiện kia nhất định sẽ thân bại danh liệt, nhưng mình tốn nhiều tinh lực cùng tiền tài như vậy mà cô ta còn thoát được.
"Lâm tiểu thư, lần này do tổng giám đốc Âu Thị Âu Dương Thần giúp con nhỏ xấu xí đó, cô nhất định phải giúp tôi, hiện tại tôi đã không còn công việc, mà công ty sẽ khởi tố tôi, tổng giám đốc còn tuyên bố không cho phép bất kỳ công ty nào nhận tôi, hiện tại tôi chỉ có thể dựa vào cô Lâm tiểu thư, xin người nhất định phải giúp tôi. "Tiểu Huệ rất sợ hãi, bởi vì gia đình nghèo khó, một lòng muốn bò lên cao, nhưng giờ không có việc làm, còn phải bồi thường tiền, hiện tại người duy nhất giúp cô là Lâm Hiểu, cô làm sao có thể ngờtổng giám đốc sẽ giúp cái con nhỏ xấu xí kia.
"Âu Dương Thần?" Lâm Hiểu cũng thật hoảng sợ, Âu Dương Thần ở thành phố A không ai không biết không người nào không hiểu, có lời đồn rằngÂu Dương Thần không gần vớinữ sắc, chẳng lẽ... Nhưng cũng không có gì kỳ lạ, từ nhỏ Lâm Hiểu ở trong vòng tròn này lớn lên, đối với những chuyện nhà giàu cókhông phải cũng như thế này, nói cái gì phu thê tình thâm, trên thực tế người đàn ông nào ở trong nhà mà không hạ cờ, còn bên ngoài cờ bay phất phới, thậm chí ba của mình ở ngoài cũng có mấy tình nhân, mẹ không phải không biết, chỉ là không nói ra mà thôi, mà với Âu Dương Thần này, Lâm Hiểu cũng không biết nhiều, chỉ ngẫu nhiên nghe được ba nói anh ta không phải người dễ trêu chọc, không thể tưởng được Lăng Phỉ tuyết đê tiện kia vậy mà có được Âu Dương Thần che chở, lấy dáng người hồ ly tinh Lăng Phỉ Tuyết kia, có người đàn ông nào không thích, hừ, Lăng Phỉ Tuyết, tôi sẽ không để cho cô dễ chịu, trong mắt Lâm Hiểu một mảnh độc ác, nếu như vậy, tôi đây sẽ…..
"Lâm tiểu thư… Lâm tiểu thư…." đầu điện thoại bên này Tiểu Huệ đã vô cùng nóng nảy, Lâm Hiểu chẳng lẽ không để ý đến mình, bất kể mình chết hay sống.
"Được rồi, cứ như vậy đi, đồ vô dụng." Lâm Hiểu phục hồi tinh thần lại đối với Tiểu Huệ có chút không nhịn được, đồ đã không còn giá trị lợi dụng cô ta sẽ không thèm để ý.
"Lâm Hiểu, tại sao cô có thể như vậy, là cô bảo tôi làm những chuyện này, cô bây giờ làm sao có thể mặc kể tôi." Tiểu Huệ có chút cuồng loạn nói.
"Quản cô …. hừ. Cô có tư cách gì, bây giờ cô chỉ là một quân cờ vô dụng, tôi còn chưa có truy cứu cô đã phá hỏng kế hoạch của tôi, còn dám ở đâykêu gào, đừng đến làm phiền tôi, nếu không, tôi sẽ làm cho cô đẹp mặt, một kẻ nghèo hèn có tư cách gì cùng tôi nói chuyện, cho cô cơ hội làm việc cho tôi đã là cất nhắc cô, không biết tự lượng sức mình." Lâm Hiểu hung hăng cúp điện thoại, bây giờ cô ta phải chuẩn bị một chuyện khác. Mà một đầu khác của điện thoại Tiểu Huệ lúc này ngã trên mặt đất, trong mắt cô ta chỉ có tuyệt vọng. Đúng vậy, mình chỉ là một đứa nhà nghèo khổ, mà bọn họ là thiên kim nhà giàu có, Tiểu Huệ vô cùng hối hận, tại sao mình phải nghe lời của Lâm Hiểu, tại sao phải giúp cô ta làm việc? Phát hiện ra thì việc làm cũng mất, còn có tiền bồi thường lớn như vậy, cô không muốn ngồi tù, không muốn. Đồng thời Tiểu Huệ cũng oán hận Lăng Phỉ Tuyết, người phụ nữ xấu như vậy, tại sao có sự trợ giúp của tổng giám đốc, mình có điểm nào không bằng cô ta, nếu không phải là cô ta, hiện tại nói không chừng mình có thể ở trong giới thiết kế thi triển tài năng, có thể bước vào nhà giàu có, quen biết với công tử nhà giàu, cuộc sống có thể đứng trên người khác, đều là lỗi của Lăng Phỉ Tuyết, bây giờ trong mắt Tiểu Huệ một mảnh thâm độc, vô cùng hận ý cùng hối hận ở trong đầu xoay quanh lộn xộn.
Đang lúc Lâm Hiểu đang suy tư muốn tìm người nào đi làm chuyện kia, cửa truyền đến tiếng đập cửa.
"Ai đó?"Giọng nói Lâm Hiểu rất không tốt, chuyện Lăng Phỉ Tuyết chưa giải quyết được, coi như bây giờ ở nhà họ Diệp, Diệp Phi đối với mình rất lạnh đạm, ngay cả cùng mình ăn bữa cơm cũng không chịu, cho nên bây giờ Lâm Hiểu rất là phiền lòng.
"Lâm tiểu thư, tôi là quản gia Chu. Thiếu gia đãtrở về, lão gia mời ngài đi xuống cùng nhau ăn cơm." Quản gia Chu cung kính nói, vị thiếu phu nhân tương lai này tính khí thật không tốt, mỗi lần không phải bắt bẻ người làm, thì nổi giận với làm người, nghĩ tới đây, quản gia Chu càng nhớ đến tiểu thư Tuyết Nhi khoé hiểu lòng người, tiểu thư Tuyết Nhi chưa bao giờ lớn tiếng với làm người, càng không cần phải nói chửi bới, tiểu thư Tuyết Nhi ở nhà họ Diệp mặc dù không lâu, nhưng tất cả mọi người rất thích cô ấy, không chỉ bởi vì cô ấy không có tính khí đại tiểu thư, mà từ khi tiểu thư Tuyết Nhi đến nhà họ Diệp, thiếu gia cười rất nhiều, khi đó tất cả mọi người cho rằng đây là vợ của thiếu gia, không nghĩ tới… nếu như thiếu gia không phải bởi vì lão gia ngã bệnh, nghĩ cũng sẽ không trở về, đây cũng là bởi vì vị đại tiểu thư trước mắt này.
"Ngây ra đó làm gì. Nói với ông nội, lập tức sẽ xuống ngay." Lâm Hiểu cũng rất chán ghét quản gia Chu, vì lần trước quản gia Chu tìm Diệp Phí tố cáo, nói mình khi dễ Lăng Phỉ Tuyết, hết lần này tới lần khác Diệp Phi che chở, mà cũng bởi vì quản gia Chu ở nhà họ Diệp làm tương đối lâu, nếu không mình đã đuổi bà ta đi, hừ, chờ mình chính thức trở thành Diệp thiếu phu nhân xem mấy người còn không rơi trong vào tôi.
Đóng cửa lại, trong đầu Lâm Hiểu không phải chuyện Diệp Phi trở về, từ khi mình ở nhà họ Diệp, Diệp Phi cũng rất ít về nhà, coi như trở về cũng sẽ đi sớm về trễ, nếu như không phái thám tử tư đi thăm dò, biết Diệp Phi ở nhà trọ bên ngoài một mình, Lâm Hiểu thật hoài nghi Diệp Phi ở bên ngoài có phụ nữ, nhưng hôm nay Diệp Phi trở về, người một nhà cùng nhau ăn cơm, Lâm Hiểu tất sẽ ăn mặc đẹp. Cô muốn cho anh ấy thấy mình mới là đẹp nhất.