Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vương Quốc Màu Xám
  3. Chương 62
Trước /100 Sau

Vương Quốc Màu Xám

Chương 62

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Crow Very Fun

Tả Lực Khôi gọi điện thoại ba lần, mời Tần Thái lại đến lò gạch kia một chuyến, nhưng mà Tần Thái có phải là đang rảnh rỗi ngồi không? Cô mỗi ngày đều phải tiếp ba bệnh nhân, mất cả buổi sáng.

Buổi chiều lại phải giúp ba bệnh nhân chữa bệnh thay bộ phận, cũng không nhàn rỗi.

Hôm nay trong lúc ra cửa, Tần Thái lại định dùng cái thân thể đầu hói kia ra ngoài, Đàm Tiếu không nhịn được : "Cô có thể ôm ông ta một chút hay không?!"

Tần Thái vừa nghe liền trừng mắt: "Tôi ôm ông ta làm gì?"

Đàm Tiếu kéo cô đến trước bộ thân thể này, ngữ điệu trầm trọng: "Ôm ông ta một chút, cô sẽ hiểu rõ tâm tình của tôi mấy ngày hôm nay."

Tần Thái nỗ lực đi ôm một thoáng —— sau đó cô thật sự hiểu rồi.

Đàm Tiếu đưa Tần Thái tới góc trong cùng của một cái phòng, chất lượng thân thể ở nơi này thì khá hơn những cái kia một chút —— đều là những cô gái trẻ tuổi, Tần Thái nhìn tròng mắt đều muốn rớt ra.

Càng thêm khiến cô mặt đỏ tim đập chính là, những thân thể của các cô gái này chỉ mặc đồ hai mảnh, bắp đùi trắng như tuyết, eo thon, người xem máu mũi giàn giụa.

Đây là nơi trưng bày cơ thể, mỗi thân thể đều có một cái giường, có thể thấy Thông Dương Tử cũng rất yêu quý những cơ thể này.

Tần Thái đỏ mặt, lượm một cái cơ thể của cô gái trạc tuổi mình rồi đi vào, chỉ chốc lát cô liền đứng dậy. Lần đầu mặc quần áo mát mẻ như thế, ngay cả lông tơ phía dưới cũng ẩn ẩn hiện hiện, Tần Thái thẹn quá thành giận; "Đúng là bi3n thái mà, lại đi mặc quần áo như vậy cho mấy cái cơ thể này!!"

Đàm Tiếu từ lâu chuẩn bị khăn tắm khoác ở trên người cô, sau đó lại ôm lấy thân thể này của Tần Thái: "Đi thôi, lên lầu mặc quần áo."

Vừa mở tủ quần áo của Thông Dương Tử ra, tim Tần Thái có chút đập nhanh hơn —— chẳng trách kẻ này muốn liều mình kiếm tiền, ông ta có nhiều thân thể như thế, Mẹ nó chi tiêu khẳng định cũng không nhỏ.

Bên trong đa dạng các loại quần áo, Đàm Tiếu làm việc rất cẩn thận, quần áo của mỗi một thân thể đều có đánh tên, treo ở các phòng khác nhau. Cũng may là biệt thự của Thông Dương Tử rất lớn, không phải vậy thì mẹ nó, có thể chôn người bằng quần áo mất.

Đàm Tiếu tìm cho Tần Thái một chiếc áo sơ mi trắng s3xy, sau đó là một chiếc váy nhung dài màu lam, bên dưới đi một đôi giày màu trắng.

Tần Thái đổi thay quần áo, đứng trước gương. Nhìn vòng eo đáy thắt lưng ong này, đôi chân dài này, cô cuối cùng rõ ràng giữa người với người có nhiều bất công : "Ta sát, lúc ông trời tạo hình người cũng thu lệ phí hay sao... == "

Đàm Tiếu cùng cô ra ngoài, Tả Lực Khôi gọi điện thoại tới. Tiếng nói không phải của Tần Thái, không thể làm gì khác hơn đành cho Đàm Tiếu tiếp. Đàm Tiếu lấy trợ lý danh nghĩa tiếp điện thoại, vẫn nói với Tả Lực Khôi là Tần Thái không rảnh.

Tần Thái và Đàm Tiếu vừa ra khỏi cửa, mới vừa đi ra liền gặp con chó nhà hàng xóm. Nó là một con chó đức màu đen to béo. Nhìn Tần Thái, nó đột nhiên xông lên sủa inh ỏi, chủ nhân kéo đều kéo không được!

Tần Thái giật mình —— này mẹ nó, trên người ngay cả Đả Cẩu Bổng đều không có a!

Đàm Tiếu mau mau che chở Tần Thái lùi về phía sau, chủ nhân của con chó cũng kinh ngạc sững sờ —— chó săn đã kéo đứt dây thừng trong tay bà ấy. Tần Thái lùi về phía sau, thế nhưng đừng nói lui, mẹ nó cho dù có chạy, thì có thể chạy thoát khỏi nó sao?!

Tần Thái dự tính sẵn trong lòng, vì thế ngay khi con chó tới gần, cô dùng Ly Hồn Quyết —— không biết có tác dụng với chó hay không.

Này lập tách hồn ác của con chó, chó dữ phản ứng liền hơi dại ra.

Tần Thái lúc này mới đạp một cái qua. Bộ thân thể này mặc dù nhìn thì đẹp, nhưng sức mạnh và tốc độ tương so với thân thể của mình thì kém không ít —— thân thể của cô vốn là cường tráng, hơn nữa việc luyện tập sẽ cải thiện thể chất. Mà bộ thân thể này... Quên đi, chính là cái gối thêu hoa.

Này đạp cho con chó một cái, may là không đi giày cao gót. Lúc này chân sử dụng lực mạnh, cũng đem chó dữ đạp ngã xuống đất. Con chó ngơ ngác bò lên, người giữ chó cũng sợ đến hồn phi đảm tang —— người có thể ở chỗ này đều ít nhiều có chút mặt mũi, nếu cắn bị thương thì không xong rồi.

Con chó này lại nhào lên, nếu bị nó cắn trúng, thân thể này sợ là cũng không thể dùng nữa!

Tần Thái bảo vệ bộ trang phục hàng hiệu này cũng như bảo vệ cơ thể này, đang định đạp tiếp một cái, đột nhiên lại nghĩ —— mẹ nó, trước đây thu yêu thì chí ít còn có chút đẳng cấp, hiện tại sao lại biến thành đánh chó rồi!

Con chó này chạy quá nhanh, nếu như nó chịu ngồi xuống cắn thì tốt rồi.

Vừa nghĩ xong, mắt chó đột nhiên dại ra, sau đó nó thật sự ngồi xuống!!

Đàm Tiếu che ở Tần Thái phía trước, cũng có chút không rõ: "... Chuyện này... Xem như là đầu hàng rồi hả?!"

Ngườ giữ chó lúc này mới chạy tới, bắt đầu bị chó đuổi, Tần Thái không chú ý, lúc này mới nhìn rõ ràng là một bác gái. Vừa hỏi đây, bà ấy là người giữ chó cho chủ nhà, vì thế chỉ sợ Tần Thái bị cắn —— người nơi này thân kiều thịt mắc, bà ấy làm sao mà đền nổi?

Tần Thái này một cước đạp mạnh, lúc này bên ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, xem ra buổi sáng hôm nay không đi tới thông dương quán được rồi. Không thì đang đi nửa đường cô lại phải "Nạp điện".

Cô theo Đàm Tiếu nghỉ ngơi một lúc: "Lưu nó lại sau này lại phải khóc đấy, con chó này lớn như thế, nếu như nó cắn trẻ nhỏ thì phải làm sao đây?"

Đối phương nào dám cãi lại, chỉ là liên tục xin lỗi: "Dale bình thường cũng rất ngoan, chưa từng phát điên, ngày hôm nay thật là có chút kỳ lạ rồi..."

Con chó kia còn ngồi ở tại chỗ, dáng dấp ngây ngốc. Tần Thái cũng không có cách nào —— một hồn của nó bị kéo ra ngoài, lúc này trời sáng choang, dương khí đang nồng, tại chỗ sẽ biến mất.

Nói cách khác, hiện tại, con chó này, choáng váng.

Thế nhưng vừa nãy muốn cho nó ngồi xuống, tại sao nó lại ngồi xuống nhỉ?

Tần Thái vội vã trở lại biệt thự, vẫn đang suy tư cái vấn đề này. Đàm Tiếu nhưng đang suy tư vấn đề khác: "Hiện tại thông dương quán thiếu hụt nhân viên bảo an, mấy ngày này tôi sẽ thuê vài tên bảo tiêu."

Tần Thái thụ tay ngăn lại: "Càng nhiều người càng dễ dàng để lộ tin tức, liền như bây giờ là tốt rồi."

Đàm Tiếu dừng một chút mới hỏi: "Cô vẫn muốn cho Sa Ưng trở về sao?"

Tần Thái hơi run: "Là ý kiến hay, tôi rảnh rỗi lại đi tìm anh ta một chút."

Đàm Tiếu thái độ liền lạnh nhạt, xoay người trở về gian phòng của mình. Tần Thái chỉ có thể đi theo máy sạc điện: "Anh làm gì thế?!"

Đàm Tiếu ngồi ở trên giường, rõ ràng không thích: "Tôi liền biết cô không buôn tay được mà."

Tần Thái lại vừa bực mình vừa buồn cười: "Đại trợ lý Đàm, đây không phải là vấn đề buông tay được hay không,mà hiện tại bên trong quán xác thực ít người. Huống hồ nếu anh có thể lấy một địch mười, tôi liền buông tay anh ấy."

Đàm Tiếu đứng dậy ra ngoài, Tần Thái mệt mỏi, không muốn đi theo —— thân thể này rất yếu đuối mong manh, vừa nãy đánh chó hầu như đã tiêu hao hết thể lực: "Đi đâu thế?"

Đàm Tiếu hừ một tiếng, không lên tiếng.

Cửa phòng đóng lại, Tần Thái ngã chỏng vó lên trời nằm ở trên giường lớn, vẫn suy tư về vấn đề vừa nãy —— tại sao con chó kia lại đột nhiên ngồi xuống đây?!

Tại sao hồn phách mình lại thiếu một mảnh, nhưng có thể dùng khối khác để đắp vào?

Tại sao Thông Dương Tử lại đem hồn phách của ông ta cất vào Tỏa Hồn Đàn, sau đó biến thành lươn tinh?!

Lẽ nào giữa những hồn phách, có thể thể hòa vào nhau?!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tần Thái cũng giật mình. Nếu như mỗi điều hồn phách cũng có thể hòa vào nhau, này liền giải thích tại sao lúc con chó bị mất hồn phách lại có thể nghe được lời của nàng —— nàng lấy đi hồn phách của nó, mà hồn phách của chính mình vừa vặn bù đắp cho hồn phách của nó, vì lẽ đó cẩu không thể phân định được đấy là mệnh lệch của cô.

Do đó ngộ nhận ý nghĩ của cô, thành ý nghĩ của bản thân.

Nếu như giả thiết này được thành lập, như vậy sau này không phải là có thể dùng phương pháp này... Khống chế người khác?

Tần Thái trong lòng nhảy một cái, nghĩ đến một cái khả năng khác —— khống thi thuật trong truyền thuyết, chẳng lẽ chính là được sử dụng như vậy?!

Cô nằm ngửa ở trên giường, người càng ngày càng lạnh, chết tiệt, máy sạc điện đi đâu rồi!!

Lúc cô bò dậy liền cảm thấy lực bất tòng tâm, mới vừa hô một tiếng Đàm Tiếu, liền rơi xuống giường. Trên người càng ngày càng lạnh, Tần Thái trong lòng chửi má nó —— nữ tính thân thể cũng thuần âm, âm tính so với nam tính thân thể càng nặng, cho nên mức độ cô phát lạnh nhanh hơn.

không chờ nổi một lúc, đã không thể nhúc nhích rồi.

Tần Thái lại không thể rời đi —— mỗi lần sử dụng thân thể đều cần dùng dương khí hồn phách thì mới có thể rời đi, nếu không đang hoàn toàn thuần âm, đột nhiên tiếp xúc dương khí, thân thể sẽ không chịu được bị tổn thương.

Tần Thái không thể nhúc nhích, ở dưới giường nằm một lúc lâu, ở trong lòng mắng Đàm Tiếu mười mấy lần, Đàm Tiếu lúc này mới nâng một bàn hoa quả vào cửa.

Nhìn thấy Tần Thái, hắn vội vàng ôm cô: "Tôi đi bổ chút hoa quả, xin lỗi xin lỗi."

Tần Thái cũng không động được, nhưng mà quả thật dương khí trên người Đàm Tiếu khiến cô dễ chịu chút. Đàm Tiếu c ởi quần áo củamình, cũng cởi luôn quần áo của Tần Thái. Hai người liền như thế ôm nhau.

Qua chừng mười phút, Tần Thái mới đi di chuyển được cái cổ, phát hiện mình cử động được. Vẫn lạnh, cô dựa vào ngực Đàm Tiếu, phát hiện tay Đàm Tiếu có chút hạnh kiểm xấu —— tên kia đang sờ chỗ nào thế!!

Cô đập một cái, nhưng đáng tiếc thân thể cứng ngắc, lực đạo không lớn. Đàm Tiếu tay đặt tại ngực, tuy rằng nhiệt độ của tay cũng rất thoải mái, thế nhưng đây cũng quá hạ lưu rồi đi chứ?!

Tần Thái cắn răng, nghĩ nhất định phải đổi máy sạc điện, mẹ nó nếu như Sa Ưng ở đây...

Vừa nghĩ tới Sa Ưng, Tần Thái lại bất lực —— quên đi thôi, mẹ nó nếu như Sa Ưng ở đây, anh ta khẳng định liền không chỉ đơn giản là sờ ngực...

Sát, khắp thế giới đều đen như quạ.

Đương nhiên Đàm Tiếu cũng rõ ràng không chỉ muốn đơn giản như thế, anh hôn trán Tần Thái, hô hấp dần dần nặng: "Lam Sầu, để cho tôi tới một lần được chứ?"

Tần Thái xù lông : "Anh dám loạn đến thử xem!"

Đàm Tiếu theo mũi của cô hôn đi xuống, từ đầu tới cổ: "Tôi rất lâu không có , liền..... giúp tôi chút đi."

Tần Thái sắc mặt ửng hồng: "Không được!" Cô muốn đẩy Đàm Tiếu ra, nhưng buôn ra lại lạnh đến mức hoảng. Đàm Tiếu đứng dậy, Tần Thái lại khó chịu, cô thương lượng: "Nếu không anh ôm tôi một chút, tôi cho anh tiền, đi đến cái hộp đêm - rồi tìm một người đẹp có được hay không?"

Đàm Tiếu kéo rèm cửa sổ, trong phòng lập tức tối lại. Anh ta một lần nữa đến bên giường, bắt đầu thoát y phục của mình: "Tôi không muốn."

Đàm Tiếu bắt đầu hôn, Tần Thái âm thanh dần dần liền nhỏ —— con gái, nếu nói không thích chuyện này khẳng định là lừa người. Chỉ là vạn không nghĩ tới với Đàm Tiếu...

"Hừ, anh lừa tôi dùng thân thể này, thật ra là nghĩ ý đồ xấu!!"

"Cũng chỉ là một cơ thể, tôi... Làm một thoáng, cũng đâu có liên quan gì?!"

"Bình thường anh làm một thoáng thì không liên quan, nhưng mà hiện tại lão tử ở bên trong, đương nhiên là có quan hệ rồi!!"

"A, thoải mái sao?!"

"..."

Trong bóng tối, bên ngoài cửa nhẹ nhàng mở ra một cái khe hở —— Đàm Tiếu quên khóa cửa rồi. Đàm Luận Hải lặng lẽ ngó đầu vào. Hình như anh ta vừa phát hiện một chuyện ghê gớm rồi —— anh trai của anh ta lại ngủ với Thông gia?!

Anh khép cửa lại, không khỏi giơ ngón tay cái lên.

Anh trai, anh thực sự là quá trâu rồi!!

Quảng cáo
Trước /100 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thánh Thú

Copyright © 2022 - MTruyện.net