Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ
  3. Chương 23+24
Trước /50 Sau

Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 23+24

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 23: Một quả mật đào

Lúc đôi môi nóng bỏng kề sát vào gò má Hương Vũ, nàng cảm thấy người mình nhẹ nhàng run lên. <<VietWriter>>

Không biết là vì sợ hãi, hay là vì xấu hổ.

Hầu gia ở trước mắt nàng, là sự tồn tại cao cao tại thượng, là có thể nhìn nhưng không thể với tới, là người cách một trời một vực với nàng.

Nàng muốn gả cho một nam nhân, là một phàm phu tục tử, là người bán rau gánh hoa cỏ, nàng cảm thấy đó mới là nơi nàng thuộc về.

Trước giờ nàng chưa từng tơ tưởng tới thiếu gia, càng đừng nói là hầu gia.

Trong đám nha hoàn trong phủ, buổi tối khi nói chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc đến hầu gia, nhắc đến mọi người đều sợ.

Các nàng nói người phạm sai lầm sẽ bị chó đen lớn kéo đi ăn thịt, còn nói thế nào mà người bên cạnh hầu gia giết người không chớp mắt, thậm chí nói đến mấy nữ nhân trong Vạn Tú các kia, nói Vương ma ma bí mật quét dọn mang đi. Ngày hôm trước còn có không ít mỹ nhân, ngày hôm sau đã ít đi không ít, còn nói đâu đó có vết máu.

Mọi người nhắc đến, đều không lạnh mà run, suy đoán hầu gia để chó đen lớn lôi các mỹ nhân trong Vạn Tú các kia đi như thế nào.

Thật ra bàn lại, hầu gia tuổi không hề lớn, chỉ hơn ba mươi tuổi, tuấn mỹ anh võ, địa vị cao chức quyền trọng, lại có mị lực nam tử thành thục, đó là kiểu nam nhân khiến người ta rung động, nhưng mọi người lại sợ ngài ấy!

Trong mắt mọi người, ngài ấy không phải là nam nhân, ngài ấy là hầu gia, là người khống chế vận mệnh của bọn họ, là vị thần nắm giữ sống chết trong phủ.

Bây giờ, hầu gia ở đám mây trên cao kia lại đặt môi của ngài ấy lên môi của mình, sau đó cứng rắn cạy mở, cướp đoạt bản thân.

Trong họng Hương Vũ phát ra tiếng “Nghẹn ngào” bất lực, nàng mở to hai mắt, thấp thỏm nhìn về phía trước.

Hầu gia cách mình quá gần, gần đến mức nàng dường như không nhận ra đây chính là hầu gia uy nghiêm ngạo mạn. <<VietWriter>>

“Nhắm mắt lại.” Vào lúc này, giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền vào trong tai, dường như nỉ non, lại mang theo cảm giác uy hiếp không được kháng cự.

“Vâng.” Hương Vũ không dám không nghe, vội vàng nhắm mắt, đặc biệt nhắm chặt mắt.

Nàng phát ra tiếng “Vâng” nhẹ nhàng êm tai, lúc nàng mới nhắm mắt vì dùng lực quá mạnh, lông mi dài và rậm bị nhíu lại đến run nhẹ, làn da mềm như tuyết cũng bắt đầu ửng hồng động lòng.

Rõ ràng rất sợ rất hoảng, lại ngoan ngoãn nhu thuận.

Đồ vật nhỏ này, sao có thế không khiến người khác thương tiếc.

Hoắc Quân Thanh nhấc tay, đỡ gáy nàng, sau đó càng tiến vào sâu hơn.

Thoạt nhìn, nàng giống như quả táo xanh chát trên cành, mang theo hương thơm mới trưởng thành lại mang lờ mờ mang theo vị chua, nhưng lúc tỉ mỉ nếm lấy, mới biết, bên trong là quả mật đào mọng nước chín tốt, ngọt ngào tinh tế, tỏa mùi hoa đào thoang thoảng.

Vốn dĩ nghĩ nàng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không hề muốn đối xử với nàng thế này, chỉ dọa một chút rồi thôi, nhưng sau khi nếm xong, có chút không rụt lại được.

Rũ mắt nhìn tiểu nha hoàn trong lòng, mắt nhắm chặt, mặt đỏ ửng, môi đào hé mở, vừa ngoan vừa mềm vừa sợ.

Hắn khép hai tay nàng lại, khóa trên tường, môi kề sát tai nàng nói: “Tiểu nha hoàn miệng toàn loạn ngôn, ngươi muốn bản hầu trừng phạt ngươi thế nào?”

Trừng phạt thế nào…

Lúc này đầu óc Hương Vũ mơ mơ hồ hồ.

<<VietWriter>>Lúc cơ thể hầu vương kề sát người nàng như vậy, trong đầu nàng đã là một mảng mơ hồ, không biết bản thân đang nghĩ cái gì.

Hai chân nàng mềm nhũn, cơ thể yếu mềm, vốn không có sức lực đứng vững.

Nàng có thể cảm nhận rõ chạm vào khuôn cằm cứng rắn của hầu gia, đôi môi nóng rực của hầu gia tất nhiên càng có thể cảm nhận được, bản thân đang bị hầu gia nhẹ nhàng vừa do thám vừa nếm lấy. Nàng cảm thấy cơ thể mình như đang trôi, hóa thành một đóa mây, biến thành một vũng nước, cứ bị ôm lấy nuôi lấy nếm lấy như vậy.

Đầu óc quay cuồng nhớ lại những giấc mơ mình nằm mơ đó, giấc mơ kỳ lạ, cũng có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của bản thân, tiếng động đó nghe đến mức mặt đỏ tai nóng.

Hai tay nàng bị khống chế trên tường, vì nhắm mắt, khứu giác và xúc giác trở nên cực kỳ nhạy bén, nàng có thể cảm nhận được cơn mưa ẩm ướt sau bức tường, phía trên phủ đầy rêu, hay tay của mình chính là đặt trên đám rêu đó.

Nàng cắn môi, không cho phép bản thân phát ra tiếng động.

Nhưng vào chính lúc này, nàng nghe thấy nam nhân thấp giọng hạ lệnh: “Mở mắt ra.”

Nàng mở mắt.

Khi mí mắt mở ra, khi hàng mi kéo lên, nàng nhìn thấy người nam nhân rất gần mình đó.

Đôi mắt đen láy sâu thẳm của ngài ấy, đen tới mức dường như hơi xanh thẫm, mà trong màu xanh thẫm đó lại bùng lên ngọn lửa.

Nàng mù mịt nhìn hắn, không hề biết tiếp theo hắn muốn làm gì.

“Không cần biết người đó là ai, bản hầu muốn nói với nàng.” Hắn ở bên tai nàng, thấp giọng nói: “Người đó có thể cho nàng, bản hầu có thể cho nàng, người đó không thể cho nàng, bản hầu cũng có thể cho nàng.”

Nói xong câu này, hắn đột nhiên bế Hương Vũ lên.

Hương Vũ sợ hãi nắm chặt cánh tay hắn.

Hắn lại ôm Hương Vũ, tự ý đi vào phòng.

….

<<VietWriter>>Qua một lúc lâu, lâu đến nỗi Hương Vũ bản thân không biết mình đang sống hay đang chết, tất cả mới kết thúc.

Hương Vũ ngây ngốc nằm ở đó, nhìn căn phòng rộng mênh mông, trong lòng có chút mờ mịt, không biết đây rốt cuộc xem là gì.

Hầu gia đã đi rồi, cửa mở hờ, mưa lại rơi, có chút hơi lạnh từ ngoài cửa len lỏi vào, khiến người Hương Vũ hơi lạnh.

Hương Vũ kéo chăn, đắp lên người.

Bị hầu gia bắt nạt rồi sao, xem là vậy đi.

Nàng nỗ lực nhớ lại giấc mộng đó, mặc dù trong mộng một vài việc bản thân cảm thấy không có thật, nhưng nàng lại biết rõ, nam nhân và nữ nhân rốt cuộc là chuyện gì.

Hầu gia không thật sự muốn sự trong sạch, thậm chí lúc hầu gia rời đi y phục đều hoàn chỉnh, không cởi xíu nào.

Hầu gia chỉ là… Dùng đầu ngón tay mà thôi.

Nhớ lại những gì đã xảy ra trên giường, Hương Vũ xấu hổ hổ thẹn muốn khóc, nàng không ngờ, nàng lại bị hầu gia đối xử thế này, rõ ràng lúc đó dường như nàng còn rất thích thú, hình như nắm lấy cánh tay hầu gia không rời.

Hương Vũ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vươn tay che mặt.

Ô ô…

Làm thế nào đây, bây giờ nàng tính là gì?

Nàng là nữ nhi trong sạch, lại bị hầu gia muốn thân thể rồi sao?

Nàng thế này còn có thể gả cho nam nhân được không? Có thể nói hỏi lòng không thẹn nàng chưa ngủ với nam nhân không?

Hương Vũ cắn đầu ngón tay buồn rầu, khổ sở suy nghĩ.

Đang nghĩ, thì bên ngoài cửa lớn có tiếng động.

Hương Vũ nghĩ chắc là đưa cơm tới, vội vàng bọc y phục lên, ló đầu ra xem, nhưng ai biết không phải là đưa cơm, mà là một cô nương khỏe mạnh.

<<VietWriter>>Hương Vũ nhớ cô nương này hình như tên Bạch Giản, thân hình cao lớn, gần bằng nam nhân bình thường, bình thường là một gương mặt lạnh, nha hoàn trong hầu phủ đều sợ hãi nàng ấy, căn bản không dám lại gần nói chuyện.

Hương Vũ nhìn thấy Bạch Giản cũng bị dọa giật mình, đây là ý gì? Hầu gia phái nàng ấy đến, nàng phải làm gì với bản thân?

Bạch Giản mặt không cảm xúc nhìn nàng một cái, sau đó phất tay.

Phía sau lần lượt có người tiến vào, mấy người đó đều cầm các loại vật dụng trong nhà, vì vậy Hương Vũ liền mờ mịt nhìn mọi thứ trước mắt.

Nam nữ nô bộc ra vào, bắt đầu dọn dẹp căn phòng, bày chăn gối, thay bàn ghế, sửa cửa sổ, thậm chí thậm chí còn thay những tấm rèm xanh mới cho nàng.

Mấy người này ra ra vào vào khiến nàng hoa cả mắt, cuối cùng sau khi những người này lui đi. Hương Vũ nhìn thấy trước mặt mình một chiếc bàn gỗ đàn mộc nhỏ, trên bàn bày mấy món ăn tinh tế, Bạch Giản vươn tay, mặt không cảm xúc, nói: “Hương Vũ cô nương mời dùng bữa.”

Hương Vũ ngẩn ngơ nhìn đồ ăn trên bàn, nàng nhìn một cái liền biết, cái này ít nhất là tiểu thư mới được dùng, căn bản không phải để nha hoàn bình thường ăn.

Chính vào lúc này, Bạch Giản đã xoay người rời khỏi.

Hương Vũ nhanh chóng chạy theo, nắm lấy tay nàng.

Bạch giản quay đầu nhìn nàng.

Đôi mắt phân rõ trắng đen, mặt không cảm xúc.

Hương Vũ bị dọa, vội vàng buông tay Bạch Giản ra, sau đó ngập ngừng nói: “Bạch Giản cô nương, đây, đây là thế nào?”

Bạch Giản: “Hương Vũ cô nương, đây là hầu gia thưởng cho cô nương.”

Nói xong, nhấc chân rời đi.

Hương Vũ ngơ ngẩn đứng đó, qua một lúc lâu, cuối cùng nàng ý thức được, từng đợt mùi thơm đang quanh quẩn trước mặt nàng.

Nàng đi tới, nhìn mấy món ăn đó, ngỗng hạnh lạc ngũ vị nàng từng hầu hạ tiểu thư ăn, sau đó tiểu thư chừa lại một ít, vốn dĩ nha hoàn thấp kém có thể phân chia nhau, ai biết được vừa bưng ra đã bị cướp mất, vốn không có phần nàng. Cá xương giòn là loại cá rất nhỏ, chiên vàng lên, đến cả xương cá cũng có vị giòn, lúc đó tiểu thư chừa lại, nàng nếm qua hai miếng, thèm đến nỗi ăn hết ở đó còn mút đầu ngón tay… Còn có súp tổ yến, mỗi ngày tiểu thư đều uống một chén nhỏ, thứ quý giá này tất nhiên không đến lượt đám nha hoàn bọn nàng nếm thử. <<VietWriter>>

Nàng ừng ực nuốt nước miếng, nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Cửa lớn đóng rồi, Bạch Giản cô nương đi rồi, không còn ai nữa, vì vậy mấy món này đều là để nàng ăn?

Nàng nhớ lúc đó hầu gia nói với nàng, ngài ấy nói người đó có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng, người đó không thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng.

Vì vậy đây là hầu gia có thể cho mình sao?

Ánh mắt Hương Vũ dần trở nên rạng rỡ, tay phải không kiềm được mà cầm đũa lên.

Nàng không hề để ý vinh hoa phú quý cẩm y ngọc thực, chỉ cần làm chính thê người ta, nàng có thể ăn rau dại.

Nhưng, nhưng mấy món này đều rất ngon!

Nàng vẫn là ăn trước rồi nói đi!

Ngỗng hạnh lạc ngũ vị rất ngon, cá xương giòn rất ngon, súp tổ yến không ngon, có mang theo một chút vị tanh của trứng sống, chẳng qua Hương Vũ nghĩ đây là súp tổ yến, đây là thứ quý giá, là tiểu thư mới có thể ăn, vẫn là mang theo một kiểu tâm trạng cung kính mà uống sạch.

Sau khi ăn no uống đủ, Hương Vũ thở dài hài lòng.

Nàng phát hiện, vinh hoa phú quý thật tốt, cẩm y ngọc thực cũng rất tốt, người có thể ăn thử những món ngon này, mới không uổng phí đời này.

Đáng tiếc bản thân mình trong mộng làm tiếp người ta vô ích, lại chưa hưởng thụ qua cái này?

Hương Vũ cẩn thận suy nghĩ, có lẽ đã từng hưởng thụ, nhưng đó rốt cuộc vẫn là mộng, một vài tiểu tiết nhỏ nàng nhớ không rõ, dẫu sau nàng không nhớ được hưởng thụ cái này. <<VietWriter>>

Nghĩ lại, giấc mộng này kỳ thực rất đáng hận, sao chỉ nhớ rõ đau khổ, không nhớ những thứ tốt đẹp được hưởng thụ, nếu không nàng còn có thể cân nhắc lại nha!

Hương Vũ nghĩ thế này, thẳng người, lại nhìn thấy vải gấm trên giường, vội vàng đi tới kéo nó ra, lại cảm thấy cảm giác dày dặn trong lòng bàn tay, màu sắc tinh tế, dẫu sao đều làm từ gấm thượng hạng, phía trên có hoa văn giống như mây. Nếu nàng không nhớ sai, đây là cống phẩm trong cung, lần trước tiểu thư có được một mảnh cũng vui mừng không thôi, không ngờ đến bản thân cũng có thể sờ được thứ này!

Tấm gấm phát sáng dưới ánh mắt, cầm lấy tấm vải gấm phủ lên người.

Trùng hợp, mấy người đó bày trí một tấm gương vừa cao vừa lớn ở bên cạnh, Hương Vũ vội vàng chạy qua, ngắm nghía trước gương, suy nghĩ nếu lấy tấm vải gấm này làm y phục, thêm vào đó là gương mặt nhỏ nhắn của mình, vậy khẳng định cao nhã hoa mỹ.

<<VietWriter>>Lúc Hoắc Quân Thanh bước vào tiểu viện lần nữa, thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Tiểu cô nương khoác tấm vải gấm trên người, ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra trong đôi mắt, thích thú nhìn ngắm trong gương.

Xem ra vô cùng thích.

Chương 24 Kim ốc tàng kiều

<<VietWriter>>Hương Vũ không hề cảm nhận được Hoắc Quân Thanh đứng ở cửa.

Nàng vẫn đang vui vẻ rạo rực khoác tấm gấm lên người, nhìn trái nhìn phải, nhìn tấm gấm hắt ra ánh sáng màu hồng trơn bóng lên gương mặt nàng, tôn lên gò má mềm mại phong thái rạng rỡ, thậm chí lờ mờ còn cảm nhận được… Mình giống hệt một thiên kim tiểu thư tao nhã ưu mỹ.

Đây là điều nàng chưa từng trải qua.

Nàng vốn dĩ không cha không mẹ lưu lạc đầu đường xó chợ, sau này được cha nương nhận nuôi mới miễn cưỡng ít nhất không đói chết, nhưng sống cũng không tốt. Mãi đến khi bị bán vào phủ, không cần lo lắng chuyện ăn mặc, nhưng mỗi ngày nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt người khác, vải gấm thượng đẳng thế này, tay nàng từng sờ qua cũng từng lấy làm y phục, nhưng đó là của tiểu thư, không phải của nàng.

Trước giờ nàng chưa từng quá vọng tưởng bản thân có thể mặc cái này, kết quả bây giờ tấm vải lớn này lại rơi vào tay mình.

Hương Vũ ngắm nghía một hồi lâu, thậm chí lấy một khúc quấn lên eo mình, rồi ôm nhẹ bả vai, rồi nhìn mái tóc đen rũ xuống, vải gấm phủ lên làn da trắng như tuyết, như châu như ngọc, duyên dáng và mềm mại, khiến bản thân nhìn thấy đều cảm thấy yêu thích.

Là một tiểu nha hoàn, không phải nàng chưa từng thấy qua tấm kính lớn chạm đất thế này, nhưng đây là lần đầu tiên ở trước tấm kính lớn xem kĩ cơ thể mình thế này.

Nàng nhịn không được, nhẹ nhàng véo eo nhỏ xoay một vòng, nhìn mái tóc dao động đó, nhìn cơ thể mềm mại của mình, không kìm được, cảm khái nói: “Mình sinh ra thân thế này, có phải nam nhân sẽ thích không?”

Đang lẩm bẩm nói một mình, đột nhiên, nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng, sau đó hơi kinh ngạc, nhìn kỹ vào trong gương.

Chiếc gương chạm đất này rất xa hoa, không chỉ có thể phản chiếu cả một người, còn có thể cũng phản chiếu được cửa sổ và cửa ra vào phía sau.

Kết quả, nàng nhìn thấy gì trong gương, nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp đang đứng trước cửa.

Nụ cười trên mặt lập tức đông lại, bóng dáng vui vẻ xoay vòng cũng cứng lại ở đó, nàng cắn môi, mở to mắt, sững người một lúc, rồi mới lờ mờ xoay đầu, quỳ xuống với nam nhân đứng ở cửa đó: “Nô tì tham kiến hầu gia.”

Lúc nói lời này ra, giọng nói ấp úng, hai má nóng hổi, lông mi rũ xuống vì xấu hổ, không dám nhìn hầu gia. <<VietWriter>>

Không nhắc đến trước đó nàng lắc lư bản thân thế nào, chỉ nói vừa nãy, nàng vừa véo eo vừa xoay vòng vừa nâng mặt nhìn gương tự ôm mình, chỉ sợ cảnh tượng này đều đã lọt vào mắt vị hầu gia này.

Mất mặt, thật mất mặt!

Hương Vũ xấu hổ, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc: “Hầu gia, nô tỳ có tội, nô tỳ, nô ty không thấy hầu gia đến.”

Hoắc Quân Thanh nhướn mày, ý cười hiếm khi thấy được trong đôi mắt, hắn nhìn vật nhỏ quỳ trên đất: “Đứng dậy đi.”

Hương Vũ đứng dậy, dáng vẻ đã làm gì sai, cúi gằm đầu, nhìn có vẻ rất chán nản.

Hoắc Quân Thanh liếc nhìn đống vải gấm kế bên: “Thích không?”

Hương Vũ ngại ngùng cắn môi, nhỏ giọng nói: “Thích.”

Hoắc Quân Thanh: “Mấy món đó, hợp khẩu vị không?”

Hương Vũ nhìn chén dĩa trống không bên cạnh, càng xấu hổ, chẳng qua vẫn thành thật trả lời: “Cũng ngon.”

Lúc nói thế này, nàng còn liếm nhẹ môi.

Đời này của nàng, làm gì được ăn qua đồ ngon như vậy, hơn nữa là trắng trợn bày ra ăn.

Hoắc Quân Thanh: “Còn muốn ăn không?”

Hương Vũ do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, đôi mắt sáng lên: “Muốn.”

Hoắc Quân Thanh: “Muốn mặc y phục làm từ vải gấm này không?”

Hương Vũ cắn môi, không có thể diện nhưng vẫn thừa nhận: “Muốn.”

Cẩm y ngọc thực ai không thích, nói không thích những thứ này là do chưa từng nếm qua mỹ vị, chưa từng thử qua cảm giác vải gấm phủ lên người.

<<VietWriter>>Hoắc Quân Thanh cong eo, nhấc tay, nhặt lên tấm vải mềm mỏng vừa từ người Hương Vũ trượt xuống, trên đó vẫn còn lưu lại hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt của nữ tử, hắn thấp giọng ra lệnh: “Qua đây.”

Hương Vũ do dự, vốn dĩ nàng sợ ngài ấy, không hề dám lại gần, hơn nữa trước đó ngài ấy ở trên giường làm cái đó cái đó với mình, cũng thật sự khiến người ta mặt đỏ tim đập, vô cùng sợ hãi, muốn bỏ trốn trong tiềm thức.

Nhưng… Nhìn tấm vải gấm lộng lẫy lóa mắt ráng ánh mây, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại bước lên trước.

Hoắc Quân Thanh nhìn tiểu nha hoàn này.

Tiểu cô nương non nớt nhỏ tuổi, không hề biết che giấu cảm xúc bản thân, đã thích lại còn sợ hãi, đều viết rõ lên mặt, nơm nớp lo sợ lại gần hắn.

Hoắc Quân Thanh vươn tay.

Lập tức, gương mặt Hương Vũ kính sợ phòng bị.

Hoắc Quân Thanh đưa tấm vải gấm đó cho tiểu cô nương: “Khoác lên.”

Ánh mắt Hương Vũ mờ mịt.

Hoắc Quân Thanh: “Giống vừa nãy.”

Hương Vũ ngượng nghịu: “Hầu gia…”

Giọng nói Hoắc Quân Thanh trầm xuống, cảm giác áp bức đột ngột đến: “Ngươi muốn chống đối lệnh của bản hầu?”

Lập tức Hương Vũ không ngượng nghịu nữa, nhanh chóng khoác tấm vải lên.

Khoác như vậy, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.

Nhớ lại vừa nãy làm ra những hành động ngốc nghếch như vậy, không biết trong mắt hầu gia thành thể thống gì, vẫn là vô cùng xấu hổ, hận không để đập đầu vào tường.

Mà hầu gia ra lệnh mình choàng lên…

Thế này tâm địa cũng xấu xa quá rồi, là cố ý khiến mình khó coi, ngài ấy chính là muốn trêu ghẹo mình.

Ngài ấy chính là xem mình là đồ chơi của ngài ấy, trêu đùa nghịch ngợm.

Hương Vũ suy nghĩ như vậy, rồi nhớ lại cảnh tượng hai người trên giường trước đó. Lúc đó bản thân nàng trôi bồng bềnh trong mây chỉ muốn chết đi sống lại, ngài ấy thì y phục hoàn hảo, lại vô cùng bình tĩnh mà nhìn mình trong tay ngài ấy muốn sống muốn chết.

Hương Vũ cắn môi, con mắt trắng đen rõ ràng buồn rầu, thầm oán hận nhìn hầu gia. <<VietWriter>>

Lại thấy ánh mắt hầu gia đang khóa chặt mình, hơi mang theo vài phần ý vị thăm dò, từ đầu đến chân, sau cùng thậm chí ánh mắt đó còn rơi lên trước ngực nàng.

Hương Vũ nhớ lại bản thân mình mấy ngày trước có chỗ càng trở nên đầy đặn, có chút xấu hổ.

Lúc này, lại đột nhiên nghe hầu gia nói: “Rất đẹp, nam nhân thấy rồi, ắt sẽ thích.”

Hương Vũ sững người, sau đó mới nhớ lại, đây là lời nói của mình lúc đứng trước gương.

Quả nhiên, quả nhiên!

Ngài ấy đều nghe cả rồi!

Hương Vũ xấu hổ giận dữ muốn chết, trừng to mắt nhìn hầu gia, nước mắt trong đó đều sắp rơi xuống.

Lời nói thầm kín kiểu này, sao có thể để người khác nghe được, đặc biệt là hầu gia như vậy.

Đó là hầu gia đó, không phải người khác!

Hoắc Quân Thanh: “Khóc cái gì?”

Hương Vũ nhỏ giọng nói: “Nô tì ngu ngốc, nô tì khờ khạo.”

Khóe môi Hoắc Quân Thanh cong lên hành một nụ cười, hắn vươn tay, kéo nàng vào lòng.

Hương Vũ muốn vùng vẫy, nhưng sức lực của ngài ấy lớn như vậy, nàng căn bản đọ không lại, lại nói cũng thật sự sợ ngài ấy, sau cùng chỉ có thể cứng ngắc mặc ngài ấy ôm, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Lồng ngực nam nhân hơn ba mươi tuổi dày rộng, cánh tay có lực, vây chặt nàng, sau đó cúi đầu, hôn nhẹ lên gò má nàng, mới thấp giọng nói: “Đồ vật nhỏ thế này, sao trưởng thành rồi.”

Trước kia đại khái cũng biết trong phòng nữ nhi có mấy tiểu nha hoàn như vậy, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, cũng là trước đó mấy tháng gặp Lỗ ma ma ở đó, mới gặp được nàng. Sau khi thấy, lại có chút để tâm không buông được.

Đúng là tiểu cô nương đã khắc vào tim hắn, khiến người khác sau khi nhìn thấy liền nhớ nhung, nhưng rốt cuộc vẫn là quá non trẻ, cũng không muốn động tâm ý gì, thiết nghĩ cứ tùy nàng đi.

Chỉ là gần đây chạm vào, chạm vào cũng thôi đi, đồ vật nhỏ dường như hiểu biết rồi, vặn eo nâng ngực hấp dẫn nam nhân, rõ ràng là dáng vẻ trẻ con non nớt, lại dựa vào cái gì mà có một cảm giác khiến người ta muốn nhào nặn.

Mỗi đêm, cổ họng khát khô, thân thể căng chặt, hắn đều nhớ đến đồ vật nhỏ này.

Muốn ăn sạch sẽ nàng.

Hắn cúi đầu.

Lúc hắn kề sát Hương Vũ, Hương Vũ chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

<<VietWriter>>Toàn bộ những gì xảy ra buổi trưa lại hiện lên trong đầu, nàng dường như nghe thấy bản thân mình lúc đó quát không biết liêm sỉ, nàng sợ hãi đến cả người run lên: “Hầu gia, hầu gia tha cho nô tì đi…”

Hoắc Quân Thanh cúi đầu nhìn nàng, tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt, lúc nói lời này môi cũng run lên, một mặt ủy khuất và sợ hãi, giống hệt một đóa hoa nhỏ nhỏ nhắn yếu ớt dễ thương.

“Muốn bản hầu tha cho nàng, có thể, nhưng nàng phải trả lời thành thật, không được giấu diếm.” Ngón tay của hắn nâng cằm nhỏ của nàng lên, nói như vậy.

“Trước giờ nô tì chưa từng dám giấu diếm hầu gia nửa phần, nô tì nào có gan đó.” Lúc nói lời này, mặt nhỏ của nàng đã đẫm lệ.

“Nam nhân đó, rốt cuộc là ai?” Hoắc Quân Thanh khàn giọng ép hỏi.

“Nam nhân đó…” Đôi mắt ngấn nước của tiểu cô nương, tí tách rơi xuống.

“Không được giấu bản hầu.” Hoắc Quân Thanh bóp chặt cằm nhỏ của nàng.

“Ây” Hương Vũ ủy khuất nhỏ giọng kêu lên, đau quá, đau quá, đau đến nỗi nước mắt lã chã rơi xuống, đôi mắt càng lên án, nhìn Hoắc Quân Thanh.

Hoắc Quân Thanh nhẹ nhàng thở ra, nới lỏng tay.

“Ây ây ây” Hương Vũ che cằm của mình: “Đau quá, ô ô ô, đau chết rồi…”

Có thể đau bao nhiêu, hắn cũng không có mạnh tay như vậy, Hoắc Quân Thanh trầm mặt.

“Ô ô ô…” Hương Vũ ủy khuất nức nở khóc.

Hoắc Quân Thanh nặng nề thở ra một hơi, nhấc tay: “Bỏ ra.”

Hương Vũ sợ hãi nhìn hắn: “Ư…”

Hoắc Quân Thanh cắn răng: “Để bản hầu xem xem.”

Giọng nói của hắn hơi trầm xuống, không giận mà uy, Hương Vũ giật mình, không dám không nghe, vội vàng bỏ tay ra.

Hoắc Quân Thanh nhìn qua, lại thấy làn da trắng nõn ở cằm nhỏ, lúc này lại lúc này lại phớt lên một mảng đỏ đâm vào mắt chọc vào tim, sao lại thế này.

Hắn chỉ nhẹ nhàng véo một cái.

Hương Vũ vốn dĩ chỉ cảm thấy đau, vừa sợ hãi vừa đau đến ủy khuất, mới khóc nức nở. Bây giờ nhìn thấy thần sắc này của Hoắc Quân Thanh, cũng bị dọa giật mình, cho là bản thân lại làm sai gì rồi, che cằm, hàng mi run rẩy: “Nô tỳ, nô tỳ có phải sắp chết không?”

Hoắc Quân Thanh nhíu mày: “Nói lung tung cái gì.”

Hương Vũ: “Ô ô ô”

Hoắc Quân Thanh: “Không được khóc.”

Hương Vũ căng thẳng liều mạng che cằm, trợn to mắt nhìn Hoắc Quân Thanh.

Hầu gia thật hung dữ, nàng không thể khóc nữa, sao có thể không khóc nữa.

Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm mảng đỏ dưới cằm một lúc lâu, mới lạnh lùng nói ra một câu: “Sao lại sinh ra mỏng manh thế này?”

Nhất thời không kìm được mà nghĩ, buổi sáng hắn đùa giỡn nàng một phen, thấy nàng khóc hức hức kêu đau, đòi sống đòi chết, lại không phải là giả vờ. <<VietWriter>>

Tiểu cô nương mềm mại non trẻ thế này, thật sự có thể chịu được không?

Hoắc Quân Thanh nhìn cái cổ thon dài thanh tú của nàng, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Quảng cáo
Trước /50 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài

Copyright © 2022 - MTruyện.net