Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên
  3. Chương 20: Chương 20
Trước /100 Sau

Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên

Chương 20: Chương 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi đưa công chúa hồi cung thì Khiết An mới quay về phủ, vừa về đến đã chạy vào phòng tìm Khiết Anh.

Chạy đến cửa phòng Khiết An đã gọi: “Tỷ tỷ!”

Khiết Anh bên trong đang nằm dài trên giường suy nghĩ nghe tiếng cô thì mở miệng đáp: “Tỷ ở đây, muội vào đi!” Nói rồi nàng lồm cồm ngồi dậy.

Khiết An bước vào liền đi đến bên giường nói: “Tỷ tỷ, lúc nãy công chúa có hỏi muội là phải bao lâu mới được gặp lại Lâm tướng quân, muội không biết trả lời sao nên muốn về hỏi tỷ.

Tỷ thấy sao?”

Khiết An ngồi trầm tư một chút rồi đáp: “Trước mắt phải tầm vài ngày nữa mới được.

Nếu xuất cung nhiều quá thái hậu sinh nghi là nguy.

Giờ ta đang nghĩ phải làm sao lấy lòng thái hậu đây.”

Khiết An có chút khó mở iệng nói: “Tỷ tỷ, muội nghĩ tỷ không cần lo chuyện đó đâu a!”

Khiết Anh khó hiểu hỏi lại: “Không cần lo? Ý muội là sao?”

Khiết An cúi đầu nói: “Khi nãy muội đưa công chúa về cung thì gặp thái hậu tại Vĩnh Ninh cung.

Người nói mai muốn tỷ vào cung để đàn cho người nghe.

Muội đã đồng ý rồi nên……..tỷ không cần nghĩ nữa đâu.”

Khiết Anh nhảy dựng lên nói: “Cái gì??? An An, muội vì nhân duyên của công chúa mà bán đứng luôn tỷ tỷ mình như vậy luôn á?”

Khiết An phủ nhận: “Nào có như vậy đâu! Muội chỉ là thấy đây cũng là cách hay để chúng ta thực hiện kế hoạch mà.

Tỷ nghĩ xem, nếu chúng ta tự tìm thì lấy danh nghĩa gì để gặp thái hậu chứ? Giờ người đã mở lời giống như vẽ

đường sẵn rồi, hươu sao có thể không chạy a?”

Khiết Anh liếc nhìn Khiết An một cái rồi nói: “Quả thật là thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Hừ! Muội hay lắm!”

Khiết An một gương mặt ủy khuất nói: “Muội là nghĩ cho tỷ nên mới nhận lời chứ bộ!”

Khiết Anh nghe vậy ánh mắt bỗng lóe lên tia ranh ma nói: “Vậy mai tỷ muội chúng ta cùng vào cung nào!”

Khiết An giật mình xua tay nói: “Không! Không cần đâu ạ! Thái hậu gọi tỷ mà, đâu gọi muội nên muội ở nhà vẫn hơn.”

Khiết Anh nở nụ cười gian xảo khiến Khiết An sợ hãi nói: “Muội muội, chúng ta là tỷ muội.

Nên phải cùng-đồng-cam-cộng-khổ nha!!” Nàng nhấn mạnh những chữ quan trọng khiến Khiết An có chút toát mồ hôi, cô gật đầu lia lịa coi như đồng ý.

Khiết Anh hài lòng thu lại nụ cười hồ ly ấy rồi hỏi: “Thái hậu có nói khi nào không?”

Khiết An đáp: “Là giờ ngọ ngày mai ạ!” (là tầm 11h-13h trưa).

Do có học qua về văn hóa cổ đại nên Khiết Anh hiểu được đó là mấy giờ, nàng thầm nghĩ: “Bộ hết giờ để gặp hay gì mà chọn ngay giờ linh vậy trời, giờ đó mà ra đường người ta không mắng là điên mới lạ đó.”

Tuy nghĩ vậy như nàng vẫn gật đầu: “Được rồi, muội về ngủ sớm đi.

Nhớ đóng cửa giúp tỷ nhé muội muội ngoan~!” Nghe chứ “ngoan” cuối câu kéo dài khiến Khiết An khẽ rùng mình, tỷ tỷ của mình sao lại có thể đáng sợ như vậy chứ? Đúng là hù chết Tiểu An bé bỏng này rồi a!!! Khiết An một tâm ai oán mà quay về phòng nghỉ ngơi.

                                                       -------------*******-------------

Ngày hôm sau, Khiết Anh và Khiết An sau khi dùng bữa sáng xong thì Khiết Anh rủ cô đi dạo phố và mua một ít đồ.

Hôm nay nàng muốn cải nam trang vì khi trước nàng xem phim thấy rất thích.

Hôm nay nàng chọn y phục màu xám đơn giản, vạt áo thêu một bụi trúc nhỏ và một số hoa văn đẹp mắt, tóc búi cao buộc đuôi ngựa làm lộ ra chiếc cổ xinh đẹp và làn da trắng hồng tinh khiết, nhan sắc vẫn đẹp mê hồn nhưng có phần tuấn lãng khi nàng vận nam y, eo thon được buộc bởi đai lưng màu đen tuyền nổi bật, bên hông mang theo ngọc bội hổ phách tinh xảo, trên tay cầm theo phiến quạt lụa, trên đó còn có vẽ phong cảnh hồ tây sinh động như thật mà khi trước nàng mua được.

Khiết Anh âm thầm mừng vì vòng một của nguyên chủ cũng xấp xỉ với nàng nên khi vấn ngực không khó chịu lắm.

Khiết An chọn y phục màu bạc đơn giản, vạt áo có thêu vài họa tiết vân mây lúc ẩn lúc hiện rát bắt mắt, tóc búi gọn củ tỏi và cố định bằng chiếc trâm bạc hình vân mây đơn giản vì vậy là khiến chiếc cổ nhỏ nhắn cùng làn da trắng hồng liền lộ ra, nhan sắc ôn nhu vẫn như ngày thường nhưng lại pha thêm chút phóng khoáng của một nam nhân, eo thon được buộc bằng đai lưng trắng, bên hông mang theo ngọc bội phỉ thúy quý giá, trên tay cầm theo phiến quạt lụa được vẽ thư pháp như rồng bay phượng múa, ngực được vấn vải nên nhìn vào khó phân biệt được đây là hai đại mỹ nhân Cao phủ.

Khiết Anh và Khiết An bước ra phố khiến biết bao nhiêu ánh mắt ngước nhìn.

Nam nhân y phục xám mang nét vui vẻ sôi nổi, nam nhân y phục màu bạc lại điềm nhiên ôn nhu, cả hai anh tuấn tiêu soái khiến nam nhân ghen tị với khí chất hai người còn nữ nhân lại e lệ  say mê.

Khiết Anh thấy mọi người không ai phát hiện thân phận nữ nhi của cả hai thì tâm tình lại càng vui vẻ, hóa ra tất cả những gì trên phim cũng không phải hoàn toàn lừa người hết nha.

Cả hai đi một hồi lâu thì nàng rẽ vào một tiệm rèn nhỏ bên gốc liễu rũ ven đường.

Khiết Anh đi vào tươi cười nói: “Ông chủ, thứ ta đặt ông đã làm xong chưa?” vừa nói nàng vừa mang một tờ gấy được gấp cẩn thận ra đưa ông.

Ông chủ cầm tờ giấy đọc xong thì vui vẻ nhìn Khiết Anh nói: “Hóa ra công tử là người đặt đồ sao? Ta làm xong rồi, công tử đợi một chút nhé!” Khiết Anh mỉm cười nhẹ gật đầu.

Rất nhanh sau đó ông chủ mang ra một hộp gỗ nhỏ, mở ra thì hóa ra là tầm hai mươi lưỡi dao nhỏ bằng ngón tay út nữ nhân.

Thế nhưng lại sắc bén vô cùng, mũi dao được làm rất nhọn tựa hồ có thể so với kim châm.

Khiết Anh khẽ gật đầu mang ra bốn thỏi bạc và nói: “Cảm ơn ông chủ, ta rất hài lòng.

Tiền thừa cứ giữ lại và nhớ không được mang ra làm sản phẩm đại trà nhé!” Ông chủ gật đầu đa tạ và đích thân bảo đảm thì nàng mới hài lòng cầm hộp gỗ ra về.

Khiết An thắc mắc cất tiếng hỏi nhỏ: “T.....Ca! ca đặt rèn cái này để làm gì?”

Khiết Anh đưa cho cô và nhỏ giọng đáp: “Ta đặt làm cho đệ đó! Định là qua yến thọ mới đặt nhưng hôm sau ta dặn gia nhân đi đặt rồi hôm nay đến lấy.”

Khiết An vui mừng nói: “Thật sao? Đa tạ t...ca.

Yêu ca nhất!”

Khiết Anh cười cười nói: “Được rồi, cùng ca ca đi mua nệm bọc xe ngựa thôi.”

Khiết An lại lần nữa không hiểu hỏi lại: “Sao tự nhiên ca lại muốn bọc xe ngựa làm gì? Nay đang vào hè mà?”

Khiết Anh cứ nhớ đến cảnh ngồi xe ngựa là cả người tự nhiên đau nhức, mỗi lần nhìn thấy xe ngựa là nàng như muốn khóc đến nơi, nàng nhăn nhó đáp: “Để bọc lại cho bớt xốc, đệ không biết hôm giúp công chúa hẹn hò ta thảm như thế nào đâu.

Cứ ngỡ bản thân như là xí ngầu mặc cho người ta lắc vậy, cảm giác đó thật là kinh khủng khiếp luôn đó.

Ca không muốn nếm trải lần nào nữa đâu.” Dứt lời thì cả hai đã đến cửa hàng chuyên bọc xe ngựa, nàng đặt hàng và thuê người đến gia công.

Mọi việc xong xuôi thì cũng gần đến giờ vào cung.

Cả hai quay về thay y phục và lên xe ngựa vào cung theo lệnh thái hậu..

Quảng cáo
Trước /100 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nỗi Niềm Khó Nói

Copyright © 2022 - MTruyện.net