Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Cô Ấy Từ Đằng Sau
  3. Chương 10: CHƯƠNG 10 ANH ẤY KHÔNG YÊU TÔI
Trước /45 Sau

Yêu Cô Ấy Từ Đằng Sau

Chương 10: CHƯƠNG 10 ANH ẤY KHÔNG YÊU TÔI

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 10: ANH ẤY KHÔNG YÊU TÔI

Viện trưởng nói: "Nhiễm sắc thể của cô ấy có vấn đề, mang thai được đã là may mắn, lần này sảy thai, phôi thai vẫn chưa thoát hết khỏi tử cung, chỉ có thể dùng máy móc để làm sạch tử cung. Lúc đó tình hình cấp bách, bệnh nhân xuất huyết không cầm được, chúng tôi chỉ có thể chú trọng vào giữ mạng cho bệnh nhân, nhưng máy móc cũng tạo ra thương tổn cho tử cung..."

Thịnh Hựu Đình không thể chấp nhận việc sau này mình không có con, không một thằng đàn ông nào sinh ra trong nhà quyền quý chấp nhận được kết quả này!

Khi hắn đứng dậy, hắn đã hoàn toàn mất khống chế, trong ánh mắt chỉ thấy sự hung tợn! "Đây là sự cố điều trị mà các ông gây ra!"

Viện trưởng nuốt nước bọt, ông ta rất sợ khi Thịnh Hựu Đình nổi nóng, nhưng ông ta đành bất chấp mà nói tiếp: "Thịnh tiên sinh, khi kí tên, chúng tôi đã báo trước tất cả nguy hiểm có thể xảy ra, lúc đó anh đã xác nhận. Muốn bỏ đi phôi thai còn sót lại chỉ có thể dùng thiết bị, bây giờ cả thế giới này không một bệnh viện nào dám khẳng định khi làm sạch tử cung sẽ không gây tổn hại gì."

Thịnh Hựu Đình thừa nhận, trước xác suất không thể mang thai nữa, hắn đã chọn giữ mạng cho cô, trước điều kiện của Võ Nhi, hắn cũng chọn giữ mạng cho cô.

Giữ lấy tính mạng của Võ Lam là lựa chọn của hắn, nhưng sau khi giữ được mạng cho Võ Lam rồi, hắn muốn đập luôn cái bệnh viện này ra!

Hắn đập phá phòng làm việc của viện trưởng! Viện trưởng trốn ở một góc xa, căn bản không dám ngăn hắn lại, bởi vì người đàn ông kia trông như muốn băm ông ta ra vậy.

Thịnh Hựu Đình mang theo sát khí đùng đùng rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng rồi Võ Nhi mới tiến vào, cô ta đẩy một đống ảnh "mát mẻ" đến trước mặt viện trưởng: "Tôi nói lời giữ lời, để Thịnh Hựu Đình biết Võ Lam không thể sinh con nữa sẽ trả đống ảnh "mát mẻ" này cho ông."

Viện trưởng vội vàng cất đống ảnh "mát mẻ" vốn thuộc về ông ta, lau mồ hôi rịn ra trên trán: "Võ tiểu thư, lỡ như sau này lại có thì sao?"

Võ Nhi cười cười: "Tôi sẽ không cho Võ Lam cơ hội mang thai nữa đâu, nếu như người bên nhà họ Thịnh biết Võ Lam không thể sinh con, cái cảnh người vợ nhà quyền quý bị đuổi ra khỏi cửa ấy, không ai ngăn nổi đâu!"

Viện trưởng lại đổ mồ hôi vì chính mình, ông ta thực sự không biết giữ vững thanh danh của mình và lừa đảo Thịnh Hựu Đình, cái nào đáng sợ hơn.

Bốn ngày sau, Võ Lam tỉnh dậy, không thấy Thịnh Hựu Đình đâu.

Chỉ thấy đơn ly hôn đặt trên tủ đầu giường.

Khoảnh khắc nhìn thấy tờ đơn ly hôn đó, cô đã cười, cười đến mức mặt đầy nước mắt, cô thật ngốc, Thịnh Hựu Đình đã nói rõ như thế rồi, người hắn yêu là Võ Nhi, hắn sẽ ly hôn với cô, sẽ kết hôn với Võ Nhi.

Sao cô có thể không nhìn ra chứ?

Mười một năm rồi, cô sống qua thế nào vậy?

Từ lần đầu tiên gặp hắn năm mười ba tuổi, cô đã thích tìm đủ lý do để đến nhà họ Thịnh chơi, cô từng bị chó cắn, sợ chó từ nhỏ, nhưng con chó to mà hắn nuôi, cô vẫn cố ý nô đùa cùng nó, tuy trong lòng sợ đến run rẩy, nhưng vẫn cố tỏ ra rất thú vị, rất vui vẻ.

Cô lén lút viết nhật ký những ngày thích hắn.

Âm thầm ghi lại những điều tốt đẹp của hắn.

Lén lút gây rắc rối cho những cô gái thích hắn.

Âm thầm coi hắn như mộng ước của mình để cố gắng học hành, chỉ hi vọng có ngày nào đó được nhảy lớp, được học gần hắn một chút, có thể trở thành học sinh xuất sắc như hắn, muốn có một tình yêu "cân sức cân tài" cùng hắn.

Cố gắng nhảy dây, nhảy cao, uống loại sữa nguyên chất khiến cô thấy buồn nôn chỉ vì mong cao hơn một chút, để xứng với vóc dáng cao lớn của hắn.

Mười chín tuổi, cuối cùng cũng cảm thấy mình "vịt hóa thiên nga", tỏ tình cùng hắn, hắn không để tâm, cô đăng báo, tặng hoa, dùng mọi cách để theo đuổi.

Nhưng lúc đó cô mới biết, Võ Nhi đã tỏ tình với Thịnh Hựu Đình từ ba tháng trước rồi, người hắn thích là Võ Nhi.

Cô bắt đầu thu mình lại, vờ như chưa từng thích hắn, không dám nhìn thẳng vào hắn nữa, như một kẻ ăn trộm, tự ti như thể sẽ bị người ta nhận ra là mình từng ăn trộm...

Lúc kết hôn, tuy rằng không có hôn lễ, nhưng cô rất Või. Giấy đăng ký kết hôn thần thánh tới mức nào, cô chỉ dùng một tờ đăng ký kết hôn đã đánh bại được tất cả tình địch.

Nhưng cô lại thua bởi hiện thực "anh ấy không yêu tôi".

Võ Lam siết chặt đơn ly hôn, nằm xuống, định yên lặng ngủ một giấc, ngủ một giấc dậy rồi bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, nước mắt đã bị ép cho chảy ra ngoài, chảy thẳng xuống vành tai...

Tờ giấy ly hôn trong tay bị bóp nhàu, đôi vai cô bắt đầu co rúm lại. Cô gắng nén tiếng thở nghẹn ngào nhưng không thể khống chế nổi, sau cùng nó biến thành tiếng khóc vô cùng đau thương.

Không khí bên trong phòng bệnh nhiễm một tầng bi ai.

Mạnh Thiếu Khiên đang đứng ngoài cửa nhẹ nhàng bước vào. Hắn đóng cửa lại, đôi mắt có chút hoen đỏ: “Lam Lam, còn nhớ lời anh từng nói không? Đừng xúc động quá, phải giữ tâm trạng bình ổn. Người là sắt, cơm là thép, ăn chút gì đi. Hiện tại em không còn là một mình nữa, hiểu không?”

“Ừm!” Cô đáp lại bằng giọng mũi nghèn nghẹn.

Quảng cáo
Trước /45 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Copyright © 2022 - MTruyện.net