Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Cô Ấy Từ Đằng Sau
  3. Chương 33: CHƯƠNG 33 ĐỪNG CÓ ĐƯỢC NƯỚC LẤN TỚI
Trước /45 Sau

Yêu Cô Ấy Từ Đằng Sau

Chương 33: CHƯƠNG 33 ĐỪNG CÓ ĐƯỢC NƯỚC LẤN TỚI

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 33: ĐỪNG CÓ ĐƯỢC NƯỚC LẤN TỚI

Mạnh Thiếu Khiên cũng dựa vào lời nói của Thịnh Hựu Đình đoán được Võ Lam không nói cho Thịnh Hựu Đình biết Thất Bảo chính là con gái của hắn. Cô ấy không nói nhất định là có lý do của cô ấy.

Cũng khó mà trách được Thịnh Hựu Đình không nhận ra, vì Thất Bảo phát triển không giống những đứa trẻ khác, sắp hai tuổi mà chỉ có thể vịn tường để đứng, chưa thể bước đi được.

Thấy Thịnh Hựu Đình đã ra khỏi phòng hắn ta, Mạnh Thiếu Khiên đứng lên, cầm ghế đập mạnh lên bàn, tất cả những thứ bày trên bàn đều bị quét xuống đất.

Hắn ta ngửa đầu thét to, âm thanh vang vọng cả biệt thự, tràn đầy sự không cam tâm, căm phẫn và bi thương.

Hắn ta không muốn buông tay nhưng cũng không dám tưởng tượng nếu Võ Lam biết được những chuyện hắn ta đã làm thì sẽ căm hận đến cỡ nào, chính xác hơn là sợ nó sẽ tạo thành vết thương cho Võ Lam lần nữa.

Nếu như Thịnh Hựu Đình thật sự yêu Võ Lam, có lẽ hắn sẽ thật sự giấu đi chuyện đó cả đời.

Nhìn Thịnh Hựu Đình và vệ sĩ của hắn sắp ra khỏi cửa, Mạnh Thiếu Khiên lao ra, quát to: “Thịnh Hựu Đình!”

Thịnh Hựu Đình dừng bước, một hồi sau mới xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng, sự chán ghét được che giấu sâu trong đôi mắt đen: “Sao?”

“Đừng mang họ rời khỏi An Thành!”

“Hai người họ tất nhiên sẽ cùng tôi về Tân Thành.”

“Tôi mong cậu đừng mang hai mẹ con cô ấy rời khỏi An Thành.” Tròng mắt Mạnh Thiếu Khiên đỏ hoe, hắn ta đi về phía Thịnh Hựu Đình.

Thịnh Hựu Đình vẫn đứng yên tại chỗ, đợi khi Mạnh Thiếu Khiên đến gần, hắn mới dứt khoát quay người: “Tôi đã nói rồi, đừng có được nước lấn tới.”

Mạnh Thiếu Khiên lại lớn tiếng ngăn cản bước chân Thịnh Hựu Đình: “Thất Bảo là mạng sống của Võ Lam, Thất Bảo không thể rời khỏi An Thành, bé rời khỏi An Thành thì sẽ bị dị ứng. Nếu không phải vì thế, chúng tôi cũng sẽ không rời bỏ một nơi có hoàn cảnh an toàn như thế mà từ nước ngoài về lại trong nước.”

Thịnh Hựu Đình không tin lời giải thích mà Mạnh Thiếu Khiên đưa ra, một người như hắn ta có thể nói là không từ trăm phương ngàn kế để có được Võ Lam: “Cậu muốn con gái ở cùng một thành phố với mình thì tôi cũng có thể hiểu, nhưng chuyện này là không thể!”

Mạnh Thiếu Khiên sợ Thịnh Hựu Đình sẽ thật sự khăng khăng làm theo ý mình, bởi vì hắn là người có thể làm được những chuyện thế này. Hết thảy mọi việc hắn làm những năm này đã chứng minh tất cả: “Nếu như cậu biết Lam Lam sẽ áy náy tới mức tổn thương chính mình khi nhìn thấy toàn thân Thất Bảo nổi mụn nước, cậu vẫn sẽ làm như vậy sao? Tôi hận cậu, chỉ mong cậu đừng bao giờ mang cô ấy rời khỏi tôi, nhưng tôi lại không muốn Lam Lam chịu thêm bất cứ tổn thương nào.”

Thịnh Hựu Đình đang phân biệt thật giả trong lời nói của Mạnh Thiếu Khiên, hắn không dám đánh cược.

Trở về khách sạn, Thịnh Hựu Đình sờ sờ bàn chân nhỏ múp míp của Thất Bảo, cố ý hỏi dò bé: “Thất Bảo, ba dẫn con tới Tân Thành chơi nhé?”

Lúc đầu, Thất Bảo cũng không muốn gọi Thịnh Hựu Đình là ba, nhưng thời gian là một thứ kì diệu, đứa bé vẫn còn nhỏ, từ từ rồi cũng quen với điều này.

Thất Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn: “Thế còn mẹ ạ?”

“Mẹ cũng sẽ đi với chúng ta.”

Thịnh Hựu Đình chưa bàn bạc với Võ Lam nhưng Võ Lam đang rửa bình sữa trong nhà vệ sinh vội vàng lao ra, hốt hoảng kêu lên: “Không được! Thất Bảo không thể đi Tân Thành! Thất Bảo chỉ có thể ở lại An Thành! Nếu con bé rời khỏi An Thành thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng của con bé!”

Thịnh Hựu Đình nhìn Võ Lam, thấy cô lo lắng cầm bình sữa vừa rồi còn đang chà rửa và cả bàn chải, nước mắt đã rơi xuống từ hốc mắt cô. Hóa ra cô ấy cũng sẽ khóc, vì Thất Bảo…

Khóe miệng Thịnh Hựu Đình nở một nụ cười: “Anh chỉ nói đùa với Thất Bảo thôi, em nghiêm túc như vậy làm gì? Vài ngày nữa, anh có một dự án cần phải đẩy mạnh ở bên này, phải ở lại đây một thời gian khá dài. Anh sẽ mua một căn nhà ở An Thành, thu xếp cho em và Thất Bảo qua đó ở, không khí ở phòng khách sạn dù gì cũng không tốt cho trẻ con.”

Thịnh Hựu Đình thấy Võ Lam nhẹ nhàng thở ra thì sợi dây kéo căng trong lòng hắn cũng buông lỏng theo. May mà Võ Lam không chống cự hắn vì hắn đã đề nghị rời khỏi nơi này.

Quảng cáo
Trước /45 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tự Mang Xuân Dược Đích Nam Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net