Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Em Đã Mười Năm
  3. Chương 6
Trước /12 Sau

Yêu Em Đã Mười Năm

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

7.

Ngày hôm sau, khi tôi điều chỉnh lại tâm lý, chuẩn bị xong trạng thái bình thường khi đối mặt với Lục Sâm, lại được thư ký Đổng thông báo rằng Lục Sâm đi công tác một tuần.

Ngay tức khắc tôi nhẹ nhàng thở ra, một tuần sau, không đợi được Lục Sâm, trái lại là nhận được điện thoại của người quen cũ ở công ty ban đầu, hẹn gặp mặt nhau ở quán cà phê bên cạnh Lộc Trần.

Lão Trương, lão Vương trước kia đều là người có tài có năng lực của tôi, sau này công ty của Thẩm Hàng dần dần đi vào quỹ đạo, tôi lui về ở phía sau màn, bọn họ đương nhiên trở thành trợ thủ đắc lực của Thẩm Hàng.

“Lâm tổng, chúng tôi cuối cùng cũng gặp được chị.” Hai người thấy tôi đi vào, lập tức tiến lên đón, vẻ mặt kích động.

Sau khi tôi cười rồi bắt tay với hai người, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống rồi từ từ trò chuyện, mới vừa ngồi xuống, lão Vương với lão Trương liền bắt oán giận.

Hóa ra, tôi vừa rút cổ phần không lâu, Phạm Thanh Thanh liền tìm một cái cớ, vào công ty làm trợ lý cá nhân của Thẩm Hàng.

Trước đây, công ty vì chuyện tôi rút cổ phần, đã loạn thành một mớ.

Bây giờ thêm một cái Phạm Thanh Thanh, lại loạn càng thêm loạn.

Thẩm Hàng bởi vì Phạm Thanh Thanh mà vô duyên vô cớ đánh mất rất nhiều hạng mục hợp tác, gây tổn thất nghiêm trọng.

Ngay cả bây giờ, Thịnh Thế nóng bỏng tay nhất lại cũng có thể rơi vào tay Lộc Trần, đương nhiên là làm cho bọn họ triệt để thất vọng.

Vì vậy, rất nhiều người cũ phục vụ nhiều năm cho công ty, bởi vì chịu không nổi nữa, đều lần lượt ăn máng khác.

Sau khi an ủi hai người, điện thoại của tôi vang lên, lão Vương với lão Trương đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tôi vẫn bình tĩnh tiếp điện thoại.

“Chuyện gì?” Thái độ tôi lãnh đạm.

Có thể cảm thấy được trong nháy mắt ngữ khí của Thẩm Hàng ở đầu bên kia điện thoại tạm dừng, có lẽ anh chưa từng nghĩ có ngày tôi sẽ nói chuyện với anh lạnh lùng như vậy.

Anh ta do dự một chút, cẩn thận mở lời: “Chanh Tử, em có thể quay về công ty giúp đỡ anh không?”

Nửa ngày tôi không có trả lời, Thẩm Hàng tưởng là tôi vẫn còn niệm tình cũ với anh, anh tự tin đề cao âm lượng: “Chanh Tử, em yên tâm, chúng ta đã quen thuộc như vậy, anh sẽ tăng gấp đôi so với tiền lương của quản lý cấp cao trong công ty cho em, giá này, ở thành phố cũng không thấp rồi.”

Giọng điệu đó, cứ như ban một cái ơn huệ lớn lao cho tôi, tôi tức đến bật cười: “Gấp đôi? Thẩm tổng thật sự là hạ vốn gốc.”

Thẩm Hàng ở đầu kia cười: “Đối với em, anh có thể hào phóng.”

Hào phóng?

Công ty của anh có hơn phân nửa là công lao của tôi, lấy tiền tôi vất vả kiếm được bố thí cho tôi lại mang danh hào phóng, Thẩm Hàng thật không biết xấu hổ.

Tôi nghe được tiếng cười của anh, trong lòng buồn nôn một trận, tôi giả vờ lơ đãng hỏi: “Thẩm tổng hào phóng như vậy, chắc chắn là lấy được hạng mục Thịnh Thế kia rồi chứ hả?”

“Thịnh Thế?” Bên trong ngữ khí của Thẩm Hàng tràn đầy nghi hoặc.

Quả nhiên như tôi dự đoán, Phạm Thanh Thanh không có giao tư liệu cho anh.

Khóe miệng tôi kéo lên, ngữ khí nhẹ nhàng: “Hôm tiệc tất niên ấy, tôi đã sửa sang lại hết tất cả tư liệu, tự tay giao cho Phạm tiểu thư, cô ấy còn chính miệng đồng ý với tôi, sẽ chuyển giao cho anh.”

Tôi vừa dứt lời, Thẩm Hàng ở đầu bên kia hiển nhiên loạn thành một cục: “Cái gì?”

Tôi hài lòng cong môi, trực tiếp cúp điện thoại.

Chắc hẳn sắc mặt của Thẩm Hàng hiện tại nhất định là tái mét, nổi giận đùng đùng đi tìm Phạm Thanh Thanh tính sổ.

Đương nhiên, rất có khả năng là Phạm Thanh Thanh lê hoa đái vũ*, lại gạt bỏ chuyện này đi, từng bước kéo Thẩm Hàng xuống vực sâu.

Chú thích: Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

“Lâm tổng, không ngờ rằng...”

Lão Vương với lão Trương muốn nói lại thôi, rõ ràng là không nghĩ tới việc Phạm Thanh Thanh đã đánh mất sự hợp tác với Thịnh Thế.

Đối mặt với người đã từng là cấp dưới trung thành nhất, tôi nghiêm túc nói: “Sau này nếu có cần, lúc nào cũng có thể đến Lộc Trần tìm tôi.”

Nhập cổ phần vào Lộc Trần, tạm thời tôi chưa công bố với bên ngoài, sau khi lão Vương với lão Trương sững sờ, đều không nghĩ tới tôi sảng khoái như thế, ánh mắt bọn họ phiếm hồng, gật đầu thật mạnh, tôi đứng dậy vỗ vỗ vai hai người, mọi thứ không cần nhiều lời.

...

Trong vài ngày tới, tôi lấy ra công việc khó khăn đã từng làm, ở công ty chịu đựng suốt mấy đêm, làm ra bản kế hoạch cho hạng mục Thịnh Thế.

Vốn tưởng rằng chỉ có mình tôi bận rộn, không ngờ rằng trong lúc Lục Sâm đi công tác trở về liền đi theo tôi giúp đỡ mà không một lời phàn nàn.

Trong khoảng thời gian đó, đối với nụ hôn sắp thành sau khi uống rượu ngày hôm đó, hai chúng tôi đều ăn ý giữ im lặng không đề cập đến.

Có sự trợ giúp của Lục Sâm, bản kế hoạch làm vừa nhanh vừa tốt, ngay cả Cố tổng của Thịnh Thế cũng khen không ngớt.

Vì để chúc mừng chúng tôi hợp tác thành công, Cố tổng khăng khăng phải mời tôi với Lục Sâm ăn cơm.

Thói quen của tôi chính là duy trì các vòng quan hệ tốt, vì vậy vẫn chưa từ chối, cùng đi với Lục Sâm đến nhà hàng mà Cố tổng đã đặt trước.

Cố tổng rót hai ly rượu, đưa một ly đến trước mặt tôi: “Ly rượu này, tôi phải cảm ơn Lâm tiểu thư, sau này hạng mục của Thịnh Thế còn cần dựa vào cô với Lục tổng nhiều.”

Tôi nhíu nhíu mi, đã từng vì công ty của Thẩm Hàng đi xã giao nhiều, nên dạ dày tôi vẫn luôn không tốt lắm, vì thế đã dùng hết khả năng để không phải uống rượu.

Sau khi do dự một lát, tôi vẫn cười lấy ly rượu, nâng lên: “Cảm ơn Cố tổng cất nhắc, tất cả hạng mục của Thịnh Thế sau này cũng mong nghĩ đến Lộc Trần chúng tôi trước tiên.”

Tôi nửa đùa nửa thật để làm sôi nổi bầu không khí tại hiện trường, quả nhiên Cố tổng bị tôi đùa đến mặt mày rạng rỡ.

Không ngờ là, chén rượu tôi vừa mới đưa đến bên miệng, Lục Sâm liền cầm cổ tay của tôi.

“Em không thể uống rượu.”

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Abo

Copyright © 2022 - MTruyện.net