Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kết thúc hành trình leonúi, Bùi Ninh cùng Diệp Tây Thành về thị trấn nhỏ. Diệp Tây Thành đã tới đây rất nhiều lần, quen thuộc với nơi này đến không thể quen thuộc hơn, thậm chí còn quen hơn cả ở biệt thự nhà mình.
Lúc về đến trời đã chạng vạng, Diệp Tây Thành đặt vali hành lý vào trong phòng, một cái khác lại nhấc ra.
Bà nội và Bùi Ninh còn bận việc trong phòng bếp, chỉ có ông nội đang ngồi ngoài sân, ngày nào cũng thế, mấy năm nay đều ngày ngày ngồi tiễn hoàng hôn, nửa bầu trời phía Tây phủ kín ráng chiều, cảnh sắc đẹp mắt khiến ông giật mình mà nhìn theo mãi.
"Ông nội." Diệp Tây Thành gấp tờ báo lại, ông nội cười cười, thật ra tờ báo này ông đã lật đi lật lại, xem tới mấy lần liền.
Ông nhìn cái vali hành lý: "Muốn làm gì vậy?"
"Dựng lều ạ." Diệp Tây Thành mở vali ra, mặc kệ ông có nghe thấy hay nhìn thấy hay không, anh đều kiên nhẫn nói: "Khi còn ở trên núi, Ninh Ninh muốn dựng lều đi dã ngoại, tiếc là thời tiết không tốt, đêm nay để cô ấy thỏa ước nguyện, ngủ trong sân ạ."
Hai ngày ở trên núi đều mưa, Bùi Ninh chẳng thấy được ngôi sao nào.
Trấn nhỏ này thời tiết không tồi chút nào, trời cao xa xa, thích hợp ngắm sao trời ban đêm.
Ông nội chỉ nghe rõ một nửa, nhưng mà thấy Diệp Tây Thành lấy lều trại ra, ông đoán được Diệp Tây Thành muốn làm gì.
"Tối có nhiều sao lắm." Ông nội hếch hếch cằm lên bầu trời.
"Cũng không nhiều như lúc bọn con còn nhỏ."
"Trong nhà còn cái kính viễn vọng đó, ăn cơm xong bảo bà nội hai đứa tìm cho."
Ngắm sao và soi kính viễn vọng một chút đều chả liên quan cũng không có tác dụng gì cả, nhưng Diệp Tây Thành vẫn gật đầu, trả lời ông: "Vâng ạ."
"Con cùng Ninh Ninh trước kia đều thích ở nằm trên chiếu ngắm sao ở ngoài sân, cãi nhau ầm ĩ cả lên, Ninh Ninh hay bắt nạt con, ta còn kể cho các con nghe chuyện xưa nữa." Ông nội lúc này vô cùng tỉnh táo, ông còn nhớ rõ ràng chuyện hai mươi năm trước.
Rất nhiều việc nhỏ không chút ấn tượng cùng Diệp Tây Thành ông đều đã quên, chỉ nhớ rõ buổi tối ngắm sao cùng Bùi Ninh.
Ông nội còn đang nói, ký ức của Diệp Tây Thành như được hé mở.
Khi đó không phải Bùi Ninh muốn bắt nạt anh, cô chỉ muốn dựa vào anh ngắm sao thôi, lúc ngắm sao cô thích gối đầu lên bụng anh vô cùng.
Những ngày nghỉ hè ở nhà cô, mỗi ngày anh đều giúp cô làm việc, có đôi khi cô sẽ ngẫu nhiên mà nói với anh: Nếu anh là anh của em thì tốt rồi, mỗi ngày chúng ta đều có thể bên nhau.
Khi đó không hiểu tình yêu là gì, cũng không có tình yêu, bởi vì tình thân có thể trường tồn mãi với thời gian.
Trời ngày càng tối, Diệp Tây Thành dựng lều hoàn tất, bên trong có thêm một chiếc chăn bông được nhét gọn trong túi ngủ.
"Ăn cơm thôi." Bùi Ninh từ trong gọi họ, nhìn thấy lều trại thì choáng váng, mất vài giây mới phản ứng lại, cô đi tới dạo quanh lều trại một vòng: "Anh mua lều khi nào thế?"
"Nhờ hướng dẫn viên du lịch mua."
"Anh dựng lều?"
"Cái này thì có gì khó?" Diệp Tây Thành dọn dẹp công cụ nhét vào vali.
"Tối nay anh ngủ với em trong đây?"
"Không thì sao?"
Khóe miệng Bùi Ninh nhẹ cong lên.
Hai người bọn họ đẩy ông nội vào trong nhà.
Cơm chiều khá phong phú, đều là bà nội làm với Bùi Ninh, không cần dì giúp việc hỗ trợ.
Trên bàn cơm, Bùi Ninh cùng bà nội nói chuyện phiếm, nói đến mấy ngày nay ở trên núi làm gì, nhìn ngắm phong cảnh nào.
Ông nội không thể ăn cơm, chỉ ăn được thức ăn được chế biến thành dạng lỏng, nhưng mà ông cũng ngồi ở bàn ăn, thi thoảng sẽ nghe được nửa câu Bùi Ninh nói, vẻ mặt thỏa mãn không thôi.
Lúc ăn cơm xong, mấy người lại ngồi bên bàn ăn hàn huyên đôi ba câu, nói đi nói lại, sau đó Diệp Tây Thành mới đẩy ông nội về phòng khách, Bùi Ninh thì cùng bà nội dọn dẹp bàn ăn.
"Ninh Ninh, con đừng có bắt nạt Tây Thành nhé, từ nhỏ thằng bé đã trầm tĩnh, không hướng ngoại gì cả, con không thể bắt nạt nó, biết chưa?" Bà nội không ngừng lặp lại.
Bùi Ninh: "..."
Cô rất buồn bực, lúc nào thì nhìn thấy cô bắt nạt Diệp Tây Thành chứ?
"Bà nói với con đó."
"Bà ơi, con nghe rồi ạ."
"Nghe thấy rồi thì sao nào?"
Bùi Ninh đặt mâm lên kệ bếp, không khỏi tăng giọng: "Bà nội, con không bắt nạt Diệp Tây Thành."
Bà nội: "Còn nói không bắt nạt, lúc con ăn cơm đều nếm món ăn trước, món nào không thích liền bỏ vào bát Tây Thành, cơm con ăn không hết cũng muốn để thằng bé ăn, canh uống không xong cũng đẩy cho nó, cái ngon thì mình ăn, không ngon liền đẩy cho nó còn gì."
Bùi Ninh nói bà nội cũng không hiểu, nghe gì đáp đó: "Vâng, con biết rồi."
Bà nội vừa lòng, sau đó nói: "Hôm nay chú Diệp của con gọi điện tới."
Tâm tình Bùi Ninh thoáng chốc treo ngược, ngay cả hô hấp cũng dừng lại: "Chú Diệp nói gì ạ?"
Mặt mày bà nội hớn hở: "Nói hai đứa các con yêu đương, còn nói hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, nói bà tâm sự với hai đứa, kết hôn sớm một chút, đừng suốt ngày chỉ lo làm việc."
Lo lắng khẩn trương lúc trước bỗng hóa thành một dòng nước ấm chảy dọc toàn thân, Bùi Ninh dùng sức gật đầu, không nói thêm một chữ nào cả.
Đang trò chuyện thì Diệp Tây Thành đi vào.
Bùi Ninh xoay người: "Muốn uống nước hả anh?"
Diệp Tây Thành gật đầu.
Bùi Ninh lấy chiếc cốc mình đã rửa: "Anh chán quá thì vào xem TV đi, em rửa bát xong sẽ tìm anh."
"Không chán." Diệp Tây Thành uống nửa cốc nước ấm, xắn ống tay áo: "Anh rửa bát cho, em ra ngoài nghỉ ngơi với bà đi."
"Không cần không cần, ai lại để anh rửa chứ." Bà nội sẽ không cho đâu, cô kiên quyết đẩy anh ra ngoài, bà nội còn chống gậy, Diệp Tây Thành sợ bà nội không cẩn thận trượt ngã, không dám khăng khăng ở lại nên đành ra phòng khách.
Người hộ lý đẩy ông nội vào phòng ngủ mát xa, trong phòng khách TV vẫn mở, trên đó đang phát tin Tài chính kinh tế, chắc là ông nội nhờ người hộ lý chuyển đến kênh này.
Trên bàn trà có đĩa hoa quả được rửa sạch sẽ, còn có một đĩa hạt lựu đỏ hồng được bóc gọn gàng.
Tối hôm qua bà nội đã gọi điện cho Bùi Ninh nói, nhờ người thân ở xa gửi món này tới.
Trong đại viện ở quê xa của Bùi Ninh có trồng lựu và táo rất nhiều.
Mùa này vừa lúc chín mọng.
Diệp Tây Thành bỏ mấy hạt vào miệng, ngọt quá.
"Ăn ngon không?" Bùi Ninh xoa tay, ngồi xuống bên cạnh anh.
Diệp Tây Thành đút cho cô mấy hạt: "Xong rồi à?"
"Vâng."
Diệp Tây Thành cầm khăn giấy trong tay, đưa tới dưới cằm Bùi Ninh: "Nhổ hạt vào đây."
"Ngọt quá, em muốn ăn nữa."
Diệp Tây Thành tiếp tục đút cô ăn.
Bà nội đi từ phòng bếp ra thì thấy một màn này, hiểu ý cười cười, từ ngày Bùi Ninh nói đang yêu đương với Diệp Tây Thành qua điện thoại, bà cùng ông già một đêm cũng không ngủ được, quá vui mừng đến nỗi hôm sau ăn cơm sáng nhiều hơn mọi ngày.
Bà nội không đi qua, trực tiếp chống gậy đi phòng khác, lấy quần áo hôm nay đã phơi khô cất đi.
Bùi Ninh ăn non nửa đĩa lựu, đều là Diệp Tây Thành đút cho cô ăn.
"Đừng ăn nhiều quá, để vào tủ lạnh mai lại ăn." Diệp Tây Thành lau miệng cho cô: "Đi tắm đi."
"Tắm xong chúng ta ra cắm trại?"
"Từ từ, giờ chưa có nhiều sao."
"Không nhiều cũng chả sao, có thể nhìn sao là được rồi." Bùi Ninh chuẩn bị lên lầu tắm rửa: "Anh xem TV đi."
Diệp Tây Thành không nhìn TV mà đi vào phòng tìm bà nội.
"Tây Thành à, lại đây ngồi." Bà nội muốn đứng dậy đi lấy ghế, "Bà nội, con lấy cho ạ." Diệp Tây Thành giành trước, đặt ghế đến bên mép giường.
Bà nội không có vấn đề gì có thể nói cùng Diệp Tây Thành, có thể nói đều là chút chuyện nhà: "Tây Thành à, sáng mai con muốn ăn gì, bà bảo dì giúp việc đi mua cho con."
"Bánh bao nhân sốt hoặc bánh rán đều được ạ."
"Bà nấu cho con cháo nhé, tiện ăn sáng luôn."
"Vâng."
Bà nội lại hỏi: "Lựu ăn có ngon không?"
"Có ạ, giống hệt vị trước kia." Diệp Tây Thành bắt đầu giúp bà nội gập quần áo.
"Ai nha, đứa nhỏ này, không cần con gập, việc này cũng tiện cho ta rèn luyện thân thể đó."
Bà nội không để anh làm, Diệp Tây Thành vẫn cứng đầu gập giúp bà, sau đó bà nội không cản anh nữa, tiếp tục trò chuyện với anh: "Mấy cây ăn quả ngoài vườn kia đều đã ba mươi năm tuổi rồi, lúc mới trồng còn chưa có Ninh Ninh đâu, lúc đó bố mẹ Ninh Ninh mới kết hôn được một thời gian." Bà nội vừa nói vừa trôi về ký ức.
"Bà ơi, bao lâu bà chưa về quê rồi?" Diệp Tây Thành hỏi.
Bà nội suy nghĩ: "Từ khi dọn đến đây chưa từng trở về, ông nội con không đi lại được, bà lại chẳng yên tâm để ông ấy ở nhà một mình, hình như cũng sáu năm rồi." Ngẫm lại một lúc mới xác định: "Ừ, sáu năm chưa về rồi."
Diệp Tây Thành: "Chiều mai chúng ta về quê đi ạ, đưa cả ông nội đi, vừa lúc đang có xe mà bà."
Đầu tiên bà nội sửng sốt, sau đó vui mừng ra mặt, ngay cả nếp ngăn trên khóe mắt cũng dần giãn ra, trong lòng ngập tràn kích động: " Được được được, tiện thể xem nhà chúng ta ra sao rồi."
Căn nhà đó đang cho thuê, ngày thường đều là đứa cháu trai thay họ qua kiểm tra, tiền thuê nhà cũng là bọn họ lấy hộ rồi gửi tới đây.
Diệp Tây Thành hỏi: "Bà ơi, quần áo của ông bà đều ở trong tủ này ạ?"
Bà nội: "Đúng đúng, đề ở đây cả, trong phòng có hai chiếc giường, nhưng không có tủ, tất cả đều ở đây."
"Con lấy quần áo ngày mai ông bà mặc nhé, ăn cơm trưa xong chúng ta về." Diệp Tây Thành đứng lên, đến tủ quần áo bắt đầu chọn.
Bà nội chỉ bên trái: "Trong ngăn tủ kia đều là quần áo mới, mấy thứ Ninh Ninh mua về, chúng ta còn chưa mặc tới nữa."
Trong đầu Diệp Tây Thành suy nghĩ chút, chọn cho ông bà hai bộ.
Bùi Ninh đã tắm xong, ra phòng khách mà không thấy Diệp Tây Thành đâu: "Tây Thành."
"Ở chỗ này." Giọng nói của bà nội.
"Hai người nói gì vậy?" Bùi Ninh vừa xoa tóc vừa đi vào, Diệp Tây Thành chọn quần áo xong rồi đặt ở trên giường.
Bà nội nói: "Ngày mai Tây Thành muốn đưa bà cùng ông con về quê đi dạo." Mừng rỡ không khép miệng lại được.
"Vừa hay con cũng muốn về xem sao." Bùi Ninh nhìn về phía Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành cũng nhìn lại cô, cô hướng anh chớp mi.
Bà nội cầm quần áo vừa được gập lên, Diệp Tây Thành nhận lấy đặt gọn gàng vào tủ quần áo, bà cầm hai bộ quần áo được Diệp Tây Thành chọn hoàn hảo: "Hai con lên lầu đi, bà đi xem ông đây."
Ở nhà này bọn họ không có những cử chỉ thân mật được, Bùi Ninh đi qua, Diệp Tây Thành lại đi theo phía sau, hai người vừa vào phòng Bùi Ninh mới nói: "Cảm ơn anh."
Diệp Tây Thành: "Cảm ơn gì?"
Bùi Ninh: "Mỗi lần em về đều vội vội vàng vàng, lúc về ăn tết thời tiết lại lạnh, còn chưa từng nghĩ tới việc đưa ông bà về quê, ở đó có lão hàng xóm, chắc chắn bọn họ muốn về gặp gỡ lắm."
Diệp Tây Thành: "Sau này em có thể thường xuyên về."
"Vâng." Bùi Ninh hỏi lại: "Sáng mai về?"
"Ăn cơm trưa xong thì đi."
"Đi sáng đi, còn có nhiều thời gian chơi."
"Chiều đi, sáng có việc rồi."
"Việc gì?"
Bùi Ninh ghé vào mép giường hỏi anh.
Diệp Tây Thành không lên tiếng, nửa ngồi xổm xuống kéo vali lấy quần áo: "Sáng mai em mặc bộ này." Đưa lễ phục dạ hội co cô, còn anh mặc áo sơ mi quần tây, cực kì hợp lý.
Bùi Ninh khó hiểu: "Về quê thôi mà, anh làm gì trang trọng vậy?" Lại còn chọn quần áo cho ông bà nội, lại chuẩn bị quần áo dạ hội cho cô nữa.
Diệp Tây Thành chuyển đề tài: "Đi thôi, ra cắm trại."
Bùi Ninh đắm chìm trong niềm vui được về quê, không truy cứu vấn đề kia nữa: "Đến lúc đó đi qua trấn trên, em còn muốn về trường học một chút."
Diệp Tây Thành đáp ứng cô: "Được."
Đầu thu, thời đêm có hơi lạnh.
Bùi Ninh bọc thảm lông chui vào lều trại, Diệp Tây Thành làm bên trong ấm áp hơn rồi mới vào, Bùi Ninh chui vào túi ngủ, lại hướng bên cạnh dịch dịch nhường lại hai phần ba không gian cho Diệp Tây Thành.
Bùi Ninh nằm ngửa, nhìn xuyên qua đỉnh lều: "Đêm nay nhiều sao thật." Ánh trăng dường như che lấp nửa bầu trời, ánh trăng cong cong treo trên kia, thật sáng, xâm lược toàn bộ bóng đêm, đúng là cảnh đẹp khó cưỡng.
Diệp Tây Thành nằm xuống, vỗ vỗ đầu cô, Bùi Ninh ngẩng đầu gối lên khuỷu tay anh: "Nhớ còn nhỏ chúng ta nằm trong đại viện ngắm sao không?"
"Nhớ."
"Nhớ nhiều hay ít?"
"Rất nhiều."
"Em cũng thế." Bùi Ninh nghiêng người điều chỉnh tốt tư thế, nương tựa ở ngực anh: "Chú Diệp gọi điện cho bà nội."
"Nói gì đó?" Diệp Tây Thành hơi giật mình.
Bùi Ninh: "Hỏi thăm chuyện hằng ngày, còn nói chúng ta yêu đương, muốn ông bà nội giục chúng ta kết hôn, đừng chỉ lo công việc, cố ý để ông bà nội vui vẻ, giúp ông bà vui hơn." Cũng lấy phương thức này tán thành chuyện cô với Diệp Tây Thành.
Cô dán cái trán lên cằm anh, yên tĩnh hai giây mới nói: "Mấy năm nay, hình như em hiểu lầm chú Diệp rồi, hiểu lầm chú rất nhiều rất nhiều luôn, cả mấy năm ở nước ngoài chú đến gặp em, lần này còn mời em về Hoa Ninh làm việc, em hiểu lầm chú nhiều quá, đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."
Diệp Tây Thành vỗ lưng cô: "Không trách em."
Bùi Ninh tiếp tục nói: "Anh đừng phá ăm, có một số việc anh căn bản không hiểu. Biết vì sao em đến Hoa Ninh làm trợ lý cho anh không?"
Diệp Tây Thành: "Bố anh đi tìm em."
Bùi Ninh lắc đầu: "Không phải, chú Diệp có tìm em thật, nhưng không nói muốn em quay lại với anh, chú chỉ muốn em về, em cho rằng... Chú muốn em về từ chối anh thật thẳng thắn, làm anh hết ý niệm đi, sau đó tìm người môn đăng hộ đối kết hôn với anh. Đoạn thời gian đó em như chết lặng, bởi vì không nghĩ rằng đời này sẽ còn gặp lại anh, hơn nữa em đã sớm kéo anh vào danh sách đem rồi, sáu năm trôi qua, ngoại trừ ngày Hạng Dịch Lâm kết hôn, em nhận một cuộc điện thoại duy nhất của anh." Cô vừa nói vừa cắn môi.
Qua những ngày đó rồi, cô không muốn nhắc lại với anh.
Nếu như, lúc đó không phải cô đang nằm viện, không phải vừa từ quỷ môn quan trốn thoát được về, cô sẽ không nhận cuộc điện thoại đó, người còn sống sót sau tai nạn, nằm trong phòng bệnh trống rỗng, đặc biệt yếu ớt, đó là lần đầu tiên sau sáu năm cô cảm thấy mình yếu đến không còn là mình nữa.
Lúc ấy, cô hy vọng mình còn mãi ở tuổi 16, không có chút tạp niệm tình yêu nào với anh, có thể thản nhiêu gọi anh một tiếng anh trai, có thể vô tư noi một câu, em nhớ anh.
Nhưng khi ấy cô không còn tuổi 16 nữa rồi, cho nên khi ấy cô không nói gì cả, cúp điện thoại, kéo dãy số của anh vào danh sách đen.
Diệp Tây Thành còn đang chờ cô nói tiếp, kết quả cô lại dừng lại.
"Sau đó thì sao?" Anh hỏi.
Bùi Ninh hoàn hồn, nói tiếp đoạn vừa nãy: "Ngoại trừ việc nhận điện thoại của anh lúc ấy, sau đó chúng ta không còn liên lạc gì nữa, em không biết chú Diệp lo lắng điều gì. Có thể là em quá nhạy cảm, luôn thích suy nghĩ vẩn vơ, em nghĩ, có lẽ chú Diệp biết em chia tay với Hạng Dịch Lâm, sợ em trở về tìm anh."
Diệp Tây Thành nhìn cô: "Em về là muốn hoàn toàn từ chối anh?"
Bùi Ninh nói đúng sự thật: "Không thì sao? 6 năm trước em chủ động chia tay, sau đó lại có tình yêu mới, kết quả bị vứt bỏ không thương tiếc, anh cảm thấy em còn dũng khí quay đầu lại sao? Em làm gì còn tự tin cùng dũng khí tới tìm anh nữa chứ?"
Mặc dù bây giờ nói thì như vậy, nhưng trong lòng vẫn đau.
"Thế cho nên sau khi về nước em không ở chung cư, ngạ phiền người khác, em ở khách sạn gần một tháng, nhưng anh lại đi công tác mãi không về, chú Diệp bảo thư ký thúc giục em rất nheièu lần, nên em mới tạm dọn qua, em nghĩ rằng em cũng chỉ ở Hoa Ninh một hai tháng, chờ anh chán ghét em rồi, nhiệm vụ của em sẽ kết thúc. Thế nên, em tới Bắc Kinh chỉ mang theo một vali hành lý, mang theo chút quần áo thích hợp xã giao cùng trang sức, cũng không đổi bằng lái thành bằng lái trong nước luôn."
Giọng cô cứng rắn: "Tới Hoa Ninh một tháng, anh đi công tác một tháng, em nghĩ anh cố ý giữ em ở đó, mỗi ngày em đều hối hận, em không nên trở về, không nên tự rước lấy nhục nhã, nhưng vì em nợ chú Diệp quá nhiều, nên mới nghĩ chờ anh từ chối em rồi, coi như trả hết nợ tình, đời này, em không cần có liên hệ nào với mọi người nữa, cả đời không cần liên lạc, coi như chưa từng quen biết."
Diệp Tây Thành lau nước mắt cho cô: Không phải cố ý giữ em, thì sẽ thế nào?"
Bùi Ninh hít sâu một hơi: "Bây giờ em biết anh khẳng định sẽ không, nhưng khi đó cả người em loạn lắm, giống như lạc trong mê cung vậy, không cách nào thoát ra được, em cảm giác tinh thần em đã sớm chết rồi, kể cả đêm đó về biệt thự ăn cơm cùng anh, em dạy dì Diệp nói tiếng Pháp, sau đó chú Diệp cũng bảo em ở lại, để cho anh biết, cái gì là cảnh còn người mất, cho nên em ở lại. Em phát hiện cách đó với anh cũng vô dụng, không nên dùng, sau này thấy em tự làm chính mình điên rồi, cho nên đồng ý đi công tác với anh, em muốn anh hoàn toàn hết hy vọng với em, kết quả anh lại đưa bánh kem cho em, đêm đó em ăn rất nhiều, ăn một miếng cảm giác trong lòng cũng bị cắt đi một miếng thịt, sau đó còn phải tự lừa mình dối người làm bộ không có chuyện gì, làm bộ không để bụng chuyện gì. Diệp Tây Thành, em tình nguyện làm tổn thương chính mình, chứ không muốn làm tổn thương anh, anh không biết tư vị trong lòng em thế nào khi giẫm đạp lên tâm ý của anh đâu. Đặc biệt là ở khách sạn tại Hồng Kông, Hạng Dịch Lâm đưa bánh kem đến phòng anh, cảm giác lúc đó của em là ngàn mũi tên đâm vào tim, nếu thời gian có thể quay trở lại, nhất định em sẽ không về Hoa Ninh, như thế anh sẽ không phải đối mặt với xấu hổ nữa. Anh đem toàn bộ tự tôn cùng kiêu ngạo của người đàn ông cho em cả rồi, nhưng em...."
Diệp Tây Thành ngắt lời cô, ấn đầu cô vào lồng ngực: "Không nói nữa, ngoan, ngủ đi, không nói."
Tất cả nước mắt của Bùi Ninh đều cọ lên áo ngủ của anh, cô còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Tây Thành xoay người đè cô ở dưới thân, dùng môi lấp kín miệng cô.
Ngày hôm sau, thời tiết trong xanh nắng ấm.
Ông nội ngồi trên xe lăn phơi nắng, bà nội đặt mấy tờ báo mới của hôm nay ở trước mặt ông.
Bùi Ninh thay đổi quần áo xong xuôi, còn trang điểm rất đẹp, đi vào tìm ông bà.
Bà nội sửa lại cổ áo sơ mi cho ông xong xuôi, mới quay đầu nhìn Bùi Ninh, trước mắt sáng ngời: "Thật đẹp, Ninh Ninh của chúng ta mặc bộ này giống minh tinh quá."
Bùi Ninh đi đến trước mặt ông nội: "Ông ơi, đẹp hay không đẹp ạ?"
Ông nội cười.
"Tây Thành đâu?" Bà nội hỏi.
Bùi Ninh: "Ở trên ạ, anh ấy xuống ngay đây."
Bà nội chỉ biết hôm nay về quê, còn là sáng hay chiều thì không rõ, tối hôm qua lúc Diệp Tây Thành nói bà hưng phấn quá nên không hỏi lại, giờ mới hỏi Bùi Ninh: "Có phải Tây Thành xuống thì chúng ta đi luôn không?"
Bùi Ninh: "Đi đâu ạ?"
"Còn có thể đi đâu? Về quê chứ gì."
"Tây Thành nói buổi chiều mới về ạ."
"Ơ." Bà nội nói: "Buổi sáng các con muốn ra ngoài sao?"
Bùi Ninh lắc đầu: "Con cũng không biết."
Sáng nay cô lười biếng muốn ngủ thêm, Diệp Tây Thành không cho, dựng cô dậy bắt đầu thay quần áo rồi trang điểm, hỏi anh có sắp xếp gì, anh chỉ nói là bất ngờ, không nói thêm gì khác cả.
Thế mà anh cũng biết tạo bất ngờ cho người khác, quả là không dễ dàng, cho nên cô không hỏi thêm gì.
~Hết chương 28~