Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế Full Dịch
  3. Chương 51-60
Trước /329 Sau

Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế Full Dịch

Chương 51-60

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 51: Tránh ra, đừng để tôi gặp lại

Hoäc Minh Vũ không thể tin được người

phụ nữ trước mặt là Từ Thanh Lam, một

người phụ nữ kiêu ngạo như vậy bây giờ lại

trở nên nhu mì như thế này.

“Những thứ khác anh không quan tâm.

Tốt nhất là em tự giải quyết cho tốt đi, không

ai giúp được em đâu.” Hoắc Minh Vũ đứng

dậy thu xếp quần áo.

Trong chốc lát, Từ Thanh Lam thấy được

người đàn ông này dứt khoát muốn đi: “Anh

đi làm gì chứ?”

“Đi làm gì thì đấy là việc của anh, không

cần em phải quan tâm, em tự quan tâm lấy

bản thân mình đi, được chứ?”

Không phải là người cùng một thế giới,

nên không muốn nói nhiều lời, anh ta thà

rằng về nhà còn hơn, ít nhất sẽ không bị Từ

Thanh Lam làm phiền, không nhìn thấy nhau

thì tốt.

“Đừng đi, sao anh bỏ em một mình chứ?”

Từ Thanh Lam kéo tay áo Hoắc Minh Vũ

không chịu buông ra.

“Anh có việc phải về, phải về ngay nếu

không muộn mất.” Hoắc Minh Vũ lấy cớ rời

đi, vì anh ta sợ rằng sẽ mất luôn một chút

tình cảm đối với Từ Thanh Lam.

“Có thật không?”

Hoäc Minh Vũ bình thường rất bận, Từ

Thanh Lam không biết có nên tin anh ta hay

không: “Vậy thì em tin anh một lần, về nhà

nhớ gọi điện cho em.” Sau đó, cô ta hôn lên

môi Hoắc Minh Vũ.

Bình thường, anh ta chắc chắn sẽ đồng ý,

nhưng là lần này, không có chút nào đáp lại:

“Minh Vũ…”

“Nếu không có chuyện gì thì đừng gọi

cho anh” Hoắc Minh Vũ lạnh lùng nói với Từ

Thanh Lam.

Người đàn ông này kiên quyết rời đi,

cũng không để ý đến người phụ nữ kia nữa,

lòng dạ đàn bà quá sâu, anh ta không biết

câu nào là đúng, câu nào sai.

“Xin lỗi, anh đừng tức giận nữa mà” Cuối

cùng thì Từ Thanh Lam vẫn muốn anh ta ở

lại, nhưng người đàn ông này đã nhất quyết

rời đi.

Nhiều khi Từ Thanh Lam thực sự rất

ngây thơ.

Diệp Tĩnh Gia đi theo Hoắc Minh Dương

về nhà họ Hoắc, Hoặc Minh Dương đã đập

phá mọi thứ trong phòng.

Diệp Tĩnh Gia thu mình trong góc phòng,

giống như một con chim nhỏ đang sợ hãi, cô

thậm chí còn không dám thở mạnh, đây là

lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Minh Dương

tức giận như vậy, mặc dù lúc thường tính tình

của Hoắc Minh Dương cũng không tốt lắm,

nhưng không phải lúc nào anh cũng giống

như bây giờ, trông giống như đang phát điên

vậy.

“Cô có biết là cô đã làm gì không vậy

hả?” Giọng nói của người đàn ông như phát

ra từ địa ngục, lạnh lẽo, lạnh đến mức Diệp

Tĩnh Gia không thở nổi.

“Tôi muốn tốt cho anh mà thôi, tôi nghĩ

là anh sẽ hạnh phúc…”

Diệp Tĩnh Gia nói một cách thận trọng, vì

sợ nếu làm Hoắc Minh Dương bực bội, có thể

anh sẽ đánh cô.

“Cô nghĩ là tôi sẽ vui khi gặp người phụ

nữ có đức hạnh như vậy sao? Cô lại dám xen

vào chuyện của người khác, cô có biết thân

phận của mình không hả? Cô chỉ là một

người hầu được nhà họ Hoắc mua lại mà

thôi.” Hoắc Minh Dương đã lâu không tự chủ

được như này. Anh rất muốn bình tĩnh lại,

nhưng như nào cũng không thể bình tĩnh

được.

“Anh… anh đừng tức giận nữa.” Diệp Tĩnh

Gia nhìn anh, thật lòng nói ra, bây giờ cô sợ

nhất là anh không kiềm chế được mà làm

chuyện gì quá khích.

“Không tức giận sao? Cô nghĩ tôi làm gì

để không tức giận bây giờ hả?” Anh rất tức

giận, tức đến mức không biết làm cách nào

để có thể hết giận được.

Chuyện với Diệp Tĩnh Gia là một chuyện,

còn sự thờ ơ của Tô Thanh Anh lại là chuyện

khác.

“Tôi…” Cô muốn giải thích, nhưng lại

không nói được lời nào, cô biết rằng với tính

khí của Hoắc Minh Dương, không giết chết

cô thì sẽ không hả giận được.

“Cô đừng có nói gì nữa, bất kể thế nào,

†ôi cũng sẽ không tha thứ cho cô.” Một câu

cô cũng không nói ra được, trong lòng cô

biết rõ ràng Hoắc Minh Dương thực sự hận

cô, cho dù cô không muốn vậy.

Cúi đầu trầm ngâm, lúc đưa ra quyết định

này, cô không ngờ Hoắc Minh Dương lại tức

giận như vậy.

Cô chưa bao giờ hối hận về cái giá phải

trả vì đã làm tổn thương anh.

“Thực ra, tôi hy vọng anh có thể bình tĩnh

một chút.” Khi cô nói ra điều này, cô tự động

lùi lại một khoảng cách an toàn để đảm bảo

rằng tay của anh không thể chạm tới cổ của

cô: “Nếu Tô Thanh Anh không trân trọng anh,

anh cũng không trân trọng bản thân mình,

như vậy thì ai có thể trân trọng anh chứ.”

Thực tình mà nói, cô cũng không ngờ Tô

Thanh Anh lại có thái độ lạnh lùng như vậy, ít

có người đàn ông nào như Hoắc Minh

Dương, nhưng cô ta lại tỏ ra không hứng thú.

Cô không biết kỹ năng diễn xuất của cô ta

quá cao hay là cô ta có tham vọng lớn hơn.

Hoặc là do tính tình gắt gỏng của Hoắc

Minh Dương, không người phụ nữ nào có thể

chịu được một người đàn ông nóng tính như

vậy.

“Cô muốn chết.”

Hét to ba từ, Hoắc Minh Dương di

chuyển xe lăn tới trước mặt cô.

Diệp Tĩnh Gia dũng cảm, kiên quyết đứng

đó, không sợ chết mà nói: “Dù anh có chấp

nhận thực tế này hay không, nếu anh không

được người khác yêu, mà anh còn không yêu

bản thân mình như vậy, kết cục của anh sẽ

còn tồi tệ hơn bây giờ nhiều.”

Hoäc Minh Dương hung hăng nắm chặt

tay, muốn đấm chết Diệp Tĩnh Gia.

Nhưng nhìn cô càng ngày càng gầy yếu,

anh cũng không ra tay, không biết tại sao,

anh đột nhiên cảm thấy có lỗi với Diệp Tĩnh

Gia, thật ra cô cũng không thoải mái, cô luôn

trả giá cho mỗi lần như vậy.

Anh không thể làm tổn thương cô liên

tục được, so với Tô Thanh Anh, Diệp Tĩnh Gia

đã chịu rất nhiều điều vì anh.

“Cô có biết là không nên chọc giận tôi

không? Ở trong nhà họ Hoắc chỉ có tôi mới

giúp được cô.” Anh chậm rãi đến gần Diệp

Tĩnh Gia, kéo tóc cô xuống, cúi người nói vào

†ai Diệp Tĩnh Gia.

Diệp Tĩnh Gia sợ đến toát mồ hôi lạnh, để

mặc cho anh kéo, cô nghe thấy những lời này

thì có chút thở phào nhẹ nhõm, cô đã nghĩ

Hoắc Minh Dương sẽ ra tay nặng hơn.

“Tôi cũng không ngờ cô ấy lại như vậy.”

Cô không muốn đẩy sai lầm cho người khác,

nhưng thái độ của Tô Thanh Anh đã nằm

ngoài dự đoán của cô, ngay cả khi cô ta đã

hạ thấp cũng không để ý đến Hoäc Minh

Dương, đúng là chỉ có người phụ nữ như vậy

mới có thể chinh phục được Hoắc Minh

Dương.

“Tôi biết bây giờ cô đang nghĩ gì. Hãy

dẹp ngay những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu

cô đi. Ở đây là nhà họ Hoắc, chỉ có tôi mới có

thể thống trị cô, đừng có quên ai là vị cứu

tinh của cô.” Hoắc Minh Dương tiếp tục nói

bên tai cô, thật ra trong lòng cô đã rất sợ hãi,

cô biết rằng Hoắc Minh Dương đã thực sự rất

tức giận.

Với một người đàn ông như này, khiến

Diệp Tĩnh Gia không dám nghĩ đến kết cục

của mình nữa.

“Diệp Tĩnh Gia, cô có biết không? Tôi

khuyên cô là bây giờ tốt nhất đừng làm cho

tôi không vui nữa, nếu không thì cô sẽ không

yên đâu.” Anh trầm giọng nói câu này, anh

biết Tô Thanh Anh quan trọng như thế nào

trong lòng anh, là một nữ thần không thể

xâm phạm, vậy mà bị Diệp Tĩnh Gia nói như

thế, trong lòng anh rất bực mình.

“Tôi… tôi biết mình đã sai rồi…” Diệp Tĩnh

Gia lui về phía sau một chút, không biết Hoắc

Minh Dương sẽ nói hay làm gì.

“Cút!”

Cô chảy nước mắt vì sợ hãi, làm cho

Hoắc Minh Dương bình tĩnh lại, người phụ nữ

này luôn rất giỏi dùng nước mắt của mình để

làm anh thông cảm.

Cô luôn làm các việc tàn nhãn như này,

vậy mà lại không nói lời nào

“Được rồi.” Nghe thấy Hoắc Minh Dương

bảo mình cút, cô nhanh chóng đứng dậy, sau

đó dựa vào tường, chạm vào tay nắm cửa,

bước ra ngoài.

“Cô có biết hôm nay xảy ra chuyện gì

không?” Mẹ Hoắc hỏi chị Tiết.

Trong nhà này có lẽ chị Tiết là người biết

nhiều nhất.

Chị Tiết vội vàng lắc đầu, chị ấy không

biết chuyện gì đang xảy ra, nói chung là bình

thường trong nhà có chuyện thì chị ấy đều

tránh đi.

Nhìn thấy con trai mình nổi giận như vậy,

người làm mẹ đương nhiên cảm thấy khó

chịu trong lòng, bà ta vẫn ngồi chờ ở đấy.

Mẹ Hoắc ở dưới lầu không biết tại sao

Hoắc Minh Dương lại tức giận đến thế, nhìn

thấy Diệp Tĩnh Gia đi thẳng về phòng, bà ta

muốn gọi lại, nhưng đã muộn, bà ta cũng

không bảo người khác mà muốn tự mình

thăm dò một chút.

Bấm một dãy số điện thoại, ngay lập tức

đã có người nghe máy: “Đi tìm hiểu xem hôm

nay Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia đã

xảy ra chuyện gì.” Bà ta khá tò mò, không biết

chuyện gì đã xảy ra.

“Được, tôi sẽ báo cáo lại sau.” Người ở

đầu dây bên kia nhanh chóng nói với mẹ

Hoắc.

Mẹ Hoắc không muốn Hoắc Minh Dương

bị người khác lừa gạt. Bây giờ bà ta đã có thể

khống chế được Diệp Tĩnh Gia, đương nhiên

là không lo lắng Hoắc Minh Dương sẽ rời xa

mình.

“Thưa bà, hôm nay con trai bà đã gặp Tô

Thanh Anh.” Chuyện này rất dễ điều tra ra,

chỉ cần biết Diệp Tĩnh Gia đã đi đâu thì sẽ

biết mọi chuyện.

Nghe thấy người bên kia điện thoại nói là

Hoắc Minh Dương đã gặp Tô Thanh Anh, mẹ

Hoắc lập tức ngồi bệt xuống ghế sô pha:

“Sao cô ấy đã trở về rồi?”

Bà ta vốn rất hài lòng với Tô Thanh Anh,

nhưng bây giờ…

“Có một buổi lưu diễn, bà chủ cũng đã

biết rồi mà.” Đầu bên kia điện thoại có chút

bất bình, người này rõ ràng đã nói với mẹ

Hoắc.

“Đầu óc tôi dạo này không tốt lắm, rõ

ràng đã biết mà lại quên mất.”

Bà ta không khỏi lo lắng cho con trai,

không biết Hoắc Minh Dương đã xảy ra

chuyện gì, Diệp Tĩnh Gia này sao lại dũng

cảm như vậy chứ? Con trai cả yêu quý của bà

ta, vậy mà Diệp Tĩnh Gia lại nang anh đến

gặp Tô Thanh Anh sao?

Lúc trước bà ta đồng ý với Tô Thanh Anh,

nhưng không có nghĩa là bây giờ Hoắc Minh

Dương thích hợp với Tô Thanh Anh nữa, dù

thế nào đi nữa, bà mẹ này cũng sẽ không

đồng ý.

“Lúc nào sắp xếp cho tôi đi gặp Tô

Thanh Anh một chút.” Mẹ Hoắc nói vào điện

thoại, suy nghĩ một lúc, cuối cùng bà ta quyết

định đi gặp Tô Thanh Anh trước, dù sao bà ta

cũng đã yêu thích cô con dâu tương lai này

từ lâu rồi.

“Được, tôi sẽ sắp xếp giúp bà chủ càng

sớm càng tốt.” Đầu bên kia điện thoại có

chút lo lắng nói.

“Hay là, tôi tự mình đến nhà họ Tô được

không?” Con trai bà ta đã có vợ rồi, Tô Thanh

Anh bây giờ không còn phù hợp nữa, nên

mau chóng dứt khoát đi.

“Bà chủ không biết tính tình của cậu chủ

sao? Bà chủ không thể cứ như vậy đi tìm Tô

Thanh Anh được.” Nếu mà bà ta đến gặp Tô

Thanh Anh mà nói những lời không hay thì

có lẽ sẽ to chuyện mất.

“Chủ yếu là mợ chủ hơi quá đáng, nếu

không phải là mợ chủ dẫn cậu chủ đi gặp Tô

Thanh Anh, thì cậu chủ cũng không sao cả.”

Người ở bên kia điện thoại rõ ràng rất bất

mãn với Diệp Tĩnh Gia, không biết tại sao bà

chủ lại chọn cô.

“Thực ra thì không sao cả. Ngày mai tôi

phải đến thăm con bé. Tôi không biết chuyện

gì đang xảy ra với con bé, lại có thể đưa

chồng mình đi gặp người trong lòng, không

biết là do ai dạy nữa.”

“Đúng vậy, bà chủ tính toán rất tốt, dù thế

nào tôi cũng sẽ phối hợp với bà chủ” Đầu

dây điện thoại bên kia vội vàng đồng ý, nghĩ

làm sao để bản thân mình có thể hành động,

dù sao thì Diệp Tĩnh Gia vẫn luôn là một phụ

nữ yếu đuối.

“Được rồi, cứ như vậy đi.”

Chương 52: Hoắc Minh Dương tức giận

“Vậy thì cậu chuẩn bị đi, bây giờ tôi cần

nghỉ ngơi, lúc này tôi không tính toán kĩ

được.”

“Bà chủ tính như vậy là tốt rồi, mợ chủ

cũng tương đối dễ ức hiếp. Nếu bà chủ

không vừa ý, bà chủ có thể trừng phạt cô ấy

bất cứ lúc nào.” Người ở đầu dây bên kia

thường nói những câu độc ác, khiến mẹ

Hoắc càng cảm thấy không biết chính xác thì

Diệp Tĩnh Gia đã gây ra chuyện gì?

“Tôi không ức hiếp nó, chỉ là do nó tự

chuốc lấy thôi. Được rồi, tôi cúp máy đây, có

gì mai nói chuyện.”

Bà ta cũng có chút mệt mỏi, Hoắc Minh

Dương đã lâu không đập phá như vậy, nhưng

tám mươi phần trăm cũng đã mệt mỏi nên

có lẽ không quấy rối gì nữa.

“Chuyện khác tôi không quan tâm,

nhưng không thể bỏ qua việc làm cho cậu

chủ tức giận như vậy được.” Trong gia đình

phải có quy củ, bất kể ai chọc giận Hoắc

Minh Dương, sẽ không có quả tốt.

“Vâng, cứ theo bà chủ sắp xếp là được

rồi” Ở nhà họ Hoắc không có mấy người

dám làm cho mẹ Hoắc tức giận đâu.

Kiên định với suy nghĩ của mình, mẹ

Hoắc cúp điện thoại, một lúc lâu sau mới

bình tĩnh lại, dám làm chuyện như vậy với

con trai của bà ta, Diệp Tĩnh Gia trong lòng

bà ta càng ngày càng không vừa lòng.

“Chị Tiết, mấy người họ chiều nay đã đi

bao lâu hả?” Giọng mẹ Hoäc rất đanh thép,

sự tức giận với Diệp Tĩnh Gia khiến bà ta

càng hung dữ hơn.

“Đi được hai giờ ạ.” Nhìn dáng vẻ bà chủ,

chị Tiết vội vàng nói hết ra, vì sợ sẽ làm bà

chủ tức giận.

“Đi gọi Diệp Tĩnh Gia xuống đây cho tôi.”

Vốn dĩ không muốn gọi cô xuống vì vẫn

còn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện như nào,

bây giờ bà ta muốn biết là rốt cuộc cô đã làm

cái gì.

“Vâng, đi ngay đây ạ.”

Chị Tiết nhanh chóng lên lầu gọi Diệp

Tĩnh Gia, vẫn không quên gợi ý cho Diệp Tĩnh

Gia” Mợ chủ, bà chủ đang rất tức giận muốn

tìm em đấy”

Chuyện gì đến thì sẽ phải đến, cô biết

rằng mẹ Hoäc sẽ không dễ dàng buông tha

cho cô được: “Bà chủ đang đợi em ở phòng

khách, mau đi xuống đi, đừng có làm bà chủ

tức giận.”

Lời nói của chị Tiết khiến Diệp Tĩnh Gia bị

sốc, cô biết mẹ Hoắc là người như thế nào,

nếu cô mà không nhanh chóng đi đến đấy thì

về sau đừng hòng sống yên ổn: “Vâng, cám

ơn chị”

Diệp Tĩnh Gia dịu dàng và lễ phép với

người khác, chị Tiết cảm nhận được lòng tốt

của Diệp Tĩnh Gia, một mợ chủ như vậy mà

luôn bị bà chủ và cậu chủ bắt nạt.

“Chị nghĩ là em nên mặc nhiều hơn một

chút”

Trước khi đi, chị Tiết còn nói nhỏ thêm

một câu.

Lời nói này có ý nghĩa rất rõ ràng, Diệp

Tĩnh Gia do dự, trong những ngày nóng bức

này, cô cùng lắm chỉ mặc quần áo dài tay mà

thôi, cô có thể hiểu được ý của chị Tiết.

“Ừm, em biết rồi, chị đi nghỉ ngơi trước

đi”

Khi chị Tiết rời đi, Diệp Tĩnh Gia vẫn chưa

chịu xuống, cô vẫn đang nhìn mình trong

gương.

Những gì Hoắc Minh Dương vừa nấy nói,

trong lòng cô nhớ rõ từng chữ, hiện tại cảm

xúc cô đang rất lộn xôn, cô không biết là

mình muốn làm cái gì, cũng không biết mẹ

Hoắc sẽ làm gì mình, cô thật sự muốn rời đi.

Cô chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ cô và Diệp

Bách Nhiên.

Cô gọi điện thoại cho Hà Thúy Mai, Hà

Thúy Mai bây giờ vẫn chưa ngủ: “Tĩnh Gia, có

chuyện gì vậy?”

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Diệp Tĩnh Gia nghe

thấy tiếng nói của mẹ, trong lòng cô có chút

bồi hồi, cũng đều là do cha mẹ nuôi nấng,

vậy mà cô lại bị trừng phạt.

“Ừm, con nên sắp xếp về nhà sớm một

chút, mẹ ở nhà chờ con.” Hà Thúy Mai đương

nhiên rất vui khi nghe con gái nói vậy, nhưng

cuộc gọi bất ngờ của Diệp Tĩnh Gia khiến bà

tự hỏi liệu có phải Diệp Tĩnh Gia bị ức hiếp ở

nhà họ Hoắc không.

“Vâng, lúc nào có thời gian thì con sẽ về,

bây giờ con hơi bận nên cúp máy trước, mẹ

đừng lo.” Cô đang muốn hỏi mọi người ở nhà

như thế nào thì nghe thấy tiếng la hét của

Diệp Thiến Nhi: “Âm thanh gì vậy? Có chuyện

gì sao?”

“Thiến Nhi đang tổ chức tiệc tại nhà…”

Diệp Thiến Nhi đang có một bữa tiệc,

quá ồn ào nên là Hà Thúy Mai không thể ngủ

được, lời giải thích này hợp lý hơn nhiều: “Mẹ

không thể chiều Thiến Nhi như vậy được, mẹ

vừa mới bị ốm nên cần phải nghỉ ngơi mà.”

“Không sao đâu, chú Diệp của con còn

chưa về, chờ chú ấy về thì Thiến Nhi sẽ dừng

lại thôi.”

Bà đối với Diệp Thiến Nhi vô cùng bao

dung, Diệp Tĩnh Gia có chút không nói được,

cô không biết mình là gì trong cái nhà này:

“Vậy tùy mẹ, mẹ cố gắng chăm sóc sức khỏe

đừng làm cho con lo lắng.”

“Được rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”

Diệp Tĩnh Gia nói xong cúp điện thoại, hít

sâu một hơi, xuống lầu gặp mẹ Hoắc.

Bà ta cũng đã khá hài lòng với Diệp Tĩnh

Gia, mặc dù cách ăn ở không tốt lắm nhưng

cô chưa gây ra phiền phức gì lớn, bây giờ

không biết là cô uống nhầm thuốc gì, khiến

bà ta rất không hài lòng.

“Diệp Tĩnh Gia, con có biết tại sao mẹ gọi

con xuống không?” Mẹ Hoắc nói với Diệp

Tĩnh Gia một cách nghiêm túc, thật ra thì bà

ta không muốn trừng phạt Diệp Tĩnh Gia,

nhưng là do cô không hiểu chuyện.

“Con biết, mẹ đừng tức giận, chân của

Hoắc Minh Dương cần phải được chữa lành,

nhưng vì khúc mắc của anh ấy vẫn chưa hết,

nên anh ấy nhất quyết không chữa trị.” Diệp

Tĩnh Gia thật sự là muốn tốt cho Hoắc Minh

Dương, nhưng mọi người không hiểu, cô vẫn

muốn nói rõ với mẹ Hoắc.

“Những gì con nói rất có lý, mẹ không có

lý do gì để bắt bẻ con cả.” Mẹ Hoắc nhìn Diệp

Tĩnh Gia, có chút thất vọng, bà ta không ngờ

Diệp Tĩnh Gia lại trốn tránh trách nhiệm bằng

cách này.

“Con thực sự có ý này, nhưng do con

_ không suy nghĩ chu đáo.”

Sự suy nghĩ không chu đáo của cô đã

khiến cho Hoắc Minh Dương giận dữ như

vậy, mất mặt trước mặt rất nhiều người, điều

quan trọng nhất là đưa anh đến gặp Tô

Thanh Anh, trong nhà họ Hoắc, Tô Thanh

Anh là một cấm kị: “Quỳ xuống.”

Diệp Tĩnh Gia không phản kháng, quỳ

xuống đất để mặc cho mẹ Hoắc trách móc.

“Tôi cho cô vào nhà họ Hoắc, để cô đối

xử với Minh Dương như vậy hả?” Mẹ Hoắc

cầm gậy đánh Diệp Tĩnh Gia một cái thật

mạnh.

Cảm nhận được toàn thân đau rát: “Đừng

có cảm thấy oan ức, cũng đừng trách tôi, đây

là quy củ của nhà họ Hoäc.”

Từ khi Diệp Tĩnh Gia được gả vào nhà họ

Hoắc, tổng thể thì cô đã làm rất tốt, nếu

những điều nhỏ này không được trọn vẹn thì

cô sẽ không có chỗ đứng trong nhà họ Hoäc.

“Ai dạy cô đưa chồng đi gặp người phụ

nữ khác hả? Cô đang muốn nhà họ Hoắc

mang tiếng sao?” Một gậy khác được vụt

xuống, lần này hoàn toàn là trừng phạt Diệp

Tĩnh Gia vì đã tự tiện đưa Hoắc Minh Dương

đi gặp phụ nữ khác.

Bà ta sẽ không bao giờ cho phép Hoắc

Minh Dương rời khỏi sự kiểm soát của mình.

“Còn một chuyện nữa, ai cho cô xen vào

chuyện của người khác.” Gậy này vô cùng tàn

nhãn, Diệp Tĩnh Gia đột nhiên cảm thấy thắt

lưng đau đớn.

Lúc trước chỉ tát cô ba cái, bây giờ cô

cảm thấy sớm muộn gì cô cũng sẽ chết ở

nhà họ Hoắc.

“Bà chủ, đừng đánh nữa, đánh như vậy

chết người đấy.” Chị Tiết vội vàng đứng dậy,

thật sự không thể chịu đựng được nữa, đã

vụt mấy gậy rồi, tuy là bà chủ đã khống chế

sức của mình, đánh không ra máu, nhưng rõ

ràng trên lưng Diệp Tĩnh Gia có dấu vết. .

“Tôi không cần biết cô có rõ ràng quy củ

nhà họ Hoắc không, tóm lại, đừng có chọc

giận tôi, nếu không thì cô đừng hòng sống

yên ổn ở nhà họ Hoắc này” Một gậy đánh về

phía chị Tiết, nhưng lực nhẹ hơn rất nhiều.

Chị Tiết né một chút, suýt chút nữa thì

trúng vào eo của chị ấy.

“Bà chủ, bỏ qua cho mợ chủ đi, cô ấy bây

giờ vẫn còn đang trẻ, cô ấy vẫn chưa hiểu

được nhiều chuyện.” Chị Tiết tiếp tục nói đỡ

cho Diệp Tĩnh Gia.

Hoạn nạn mới biết được chân tình, Diệp

Tĩnh Gia cảm thấy chị Tiết rất vĩ đại, cho tới

bây giờ có rất ít người đối xử tốt với cô.

“Cô đúng là rất chân thành với nó đấy.”

Khi mẹ Hoắc nói ra điều này, rõ ràng là bà ta

không hài lòng với Diệp Tĩnh Gia: “Quay về đi,

tôi cũng không chấp nhặt với chủ tớ hai

người nữa. Chị Tiết, cô ở nhà họ Hoắc nhiều

năm như vậy rồi, cũng hiểu quy củ, một gậy

vừa rồi là đúng.”

Lời nói của mẹ Hoắc vẫn chua chát như

mọi khi, khi bà ta nói điều này, chị Tiết vội

vàng gật đầu.

Diệp Tĩnh Gia đột nhiên biết được rằng

cô phải chú ý đến nhiều điều hơn để tồn tại

trong nhà họ Hoắc này, và một chút bất cẩn

sẽ khiến kết cục tồi tệ hơn bây giờ.

Sau lưng đang nóng như lửa đốt, cô đau

đớn không thể duỗi thẳng lưng mình được,

phải rất cố gắng mới đứng dậy nổi.

Cô cho rằng Hoắc Minh Dương không

đánh mình thì đã tránh được một chuyện,

nhưng kết quả lại còn thảm hơn, bây giờ so

với bị Hoắc Minh Dương ra tay còn tàn nhẫn

hơn nhiều.

“Sao, không quay về hả? Có tin là tôi sẽ

đổi ý không? Lúc đấy thì đừng mong về được

nữa.” Mẹ Hoắc nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia không

chịu nhúc nhích, còn tưởng rằng cô sẽ ở lại

chỗ này, nên nhanh chóng chỉ tay về phía

Diệp Tĩnh Gia.

Nhà họ Hoắc đã cho cô rất nhiều tiền để

giúp nhà họ Diệp trở lại, nhưng lần đầu tiên

cô cảm thấy liệu mình có thể sống sót hay

không.

“Vâng, con biết rồi.”

Sau khi Diệp Tĩnh Gia đứng dậy đi được

vài bước, Hoắc Minh Dương vội vàng chạy

vào nhà, nhìn thấy mọi thứ trước mặt, còn

cây gậy trên tay mẹ Hoắc, anh chợt hiểu ra.

“Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi, đánh

người là phạm pháp.” Hoắc Minh Dương

không thể tin được làm sao mẹ mình lại tàn

nhãn như vậy.

“Cái gì mà phạm pháp chứ? Ở trong nhà

họ Hoắc, mẹ chính là pháp luật, nếu làm sai

thì phải bị trừng phạt.” Mẹ Hoắc độc đoán,

Hoắc Minh Dương không muốn nói thêm,

liền đi thẳng lên lầu, lúc đi ngang qua Diệp

Tĩnh Gia thì liếc nhìn một cái để xem cô có bị

thương hay không.

Ánh mắt quan tâm của anh không thoát

khỏi mắt Diệp Tĩnh Gia.

Hoäc Minh Dương lên lầu, mẹ Hoắc cũng

không thèm đếm xỉa đến Diệp Tĩnh Gia nữa,

đi thẳng về phòng.

Chịu đựng cơn đau dữ dội trên lưng, cô

quay trở lại phòng ngủ của mình, phát hiện

của phòng đã bị đóng chặt.

Mẹ Hoäc có vẻ không định cho cô về

phòng ngủ tiếp, không biết cô đã làm gì mà

lại rơi vào tình cảnh này.

Cô tìm được một phòng kho nhỏ, cô

đành phải ở đây một đêm.

Vết thương của Diệp Tĩnh Gia đau đến

mức không dám xoay người, nằm sấp ở đấy,

thậm chí không dám sờ lên lưng.

“Chị có bị ngốc không mà lại để mẹ đánh

như thế chứ?” Hoắc Minh Vũ không tin lại có

một người ngu ngốc như thế, bị đánh như

vậy rồi mà vẫn ở lại nhà họ Hoắc.

“Không còn cách nào, ai bảo tôi dẫn anh

cậu đi gặp người đó chứ.” Trong lòng cô biết

rõ kết quả, lần đầu tiên đưa ra quyết định này,

cô đã nghĩ đến kết quả.

“Kết quả là bây giờ anh tôi không vui, mà

chị lại bị đánh như này.” Anh ta không biết tại

sao Diệp Tĩnh Gia lại làm như vậy, thật ra thì

dù chân của Hoắc Minh Dương có tốt hay

không thì kết quả đều giống nhau: “Bác sĩ

Lục, tôi có bệnh nhân ở đây, mau tới đây.”

Hoắc Minh Vũ đã tốt bụng gọi bác sĩ cho

Diệp Tĩnh Gia.

Anh ta không muốn Diệp Tĩnh Gia có gì

xảy ra ở nhà họ Hoắc.

“Tại sao… tại sao cậu lại muốn giúp tôi?”

Diệp Tĩnh Gia ngờ vực nhìn người đàn ông ở

cửa, cô chưa từng hiểu rõ về người đàn ông

này, luôn làm những việc mà cô không tưởng

tượng được.

“Tôi không giúp chị, tôi không muốn vụ

bê bối này lan rộng.” Câu trả lời của anh ta

không có sai sót gì, Diệp Tĩnh Gia cũng

không thể phản bác lại.

“Dù thế nào cũng cảm ơn cậu.”

Chương 53: Trừng phạt

Lữ Hoàng Trung nhận được điện thoại

của Hoäc Minh Vũ, lập tức vội vàng chạy tới.

Diệp Tĩnh Gia hơi sốt, không biết trong

người có chuyện gì, tinh thần có chút không

ổn lắm, ánh mắt hơi mê man.

“Cô đã phạm phải tội gì đấy? Chuyện này

cũng quá độc ác rồi.” Lữ Hoàng Trung không

khỏi hít một hơi khi nhìn thấy vết thương trên

lưng của Diệp Tĩnh Gia, anh ta vốn tưởng

rằng vết thương của Diệp Tĩnh Gia có vẻ

nặng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như

vậy…

“Nghiêm trọng như vậy, chị muốn chết

hay sao mà lại không trốn đi chứ?” Diệp Tĩnh

Gia nằm ở trên giường, để lưng lộ ra.

Hoäc Minh Vũ đã bị sốc khi nhìn thấy vết

thương của cô.

Anh ta chỉ nghĩ đơn giản rằng mẹ Hoắc

sẽ đối xử với Diệp Tĩnh Gia như làm với mình

mà thôi.

“Tôi đã làm sai nên phải bị trừng phạt.”

Cho dù mẹ Hoắc quyết định thế nào, cô cũng

sẵn sàng chấp nhận nó, bởi vì cô không thể

thay đổi được.

Không biết cái gậy kia là ở đâu, nhưng

trong trái tim cô đã vô cùng sợ hãi mẹ Hoắc.

Cô sợ mẹ Hoắc, người phụ nữ đó quá tàn

nhãn và luôn có thể làm những điều cô

không thể làm.

“Có chút nghiêm trọng, cần phải mất một

thời gian để hồi phục, cô không thể đùa cợt

thân thể của mình như vậy.” Lữ Hoàng Trung

rất lo lắng cho Diệp Tĩnh Gia, vì sợ rằng cô ấy

sẽ vô tình bị viêm.

“Tôi phải mất một thời gian để hồi phục

sao?” Cô cũng không biết là sẽ nghiêm trọng

như vậy, sau khi uống thuốc giảm đau, cô

định đi ngủ trước, để từ từ hồi phục sau.

“Ừm, tôi đã kê đơn thuốc dùng cả ngoài

và trong. Khi đến thời điểm, tôi sẽ tìm người

giúp cô bôi thuốc.” Lữ Hoàng Trung nghĩ đến

đây liền hỏi: “Cô biết tính khí của Hoäc Minh

Dương rồi, tại sao lại bắt cậu ấy đi gặp Tô

Thanh Anh chứ?”

“Bởi vì anh ấy nhất định phải chữa trị đôi

chân, không phải là không còn nhiều thời

gian sao?” Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng

Trung, tự tin gật đầu với anh ta.

“Cô:

“Nếu Tô Thanh Anh thấy chân anh ấy

như vậy, bất kể là vì cái gì, anh ấy cũng sẽ

không muốn xuất hiện trước mặt Tô Thanh

Anh nữa. Nếu Tô Thanh Anh thuyết phục

được anh ấy, anh ấy sẽ đi chữa trị. Nếu Tô

Thanh Anh không chịu thuyết phục, anh ấy

cũng sẽ chữa trị vì bản thân mình.” Diệp Tĩnh

Gia đã hạ quyết tâm của mình, chính là vì cô

hiểu Hoặc Minh Dương nên cô mới tin tưởng

đưa anh đến gặp Tô Thanh Anh.

“Cô làm chuyện này, cũng sẽ không có ai

biết được ý tốt của cô đâu.” Lữ Hoàng Trung

cảm thấy Diệp Tĩnh Gia làm vậy không đáng,

cho dù là ai, cũng không đáng phải hy sinh

nhiều như vậy.

“Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ

mong anh ấy sẽ khỏi bệnh, tôi nợ anh ấy quá

nhiều…” Với rất nhiều chuyện xảy ra với nhà

họ Diệp, tuyệt đối không thể tách rời quan hệ

với Hoắc Minh Dương được.

Lữ Hoàng Trung không nói gì nữa, Diệp

Tĩnh Gia rất thông minh và biết rõ mọi

chuyện.

“Bản thân cô nếu không hối hận thì tôi

cũng không có gì để nói, tôi thật sự khâm

phục cô” Đổi lại là mình thì anh ta chắc chắn

sẽ không làm như vậy, loại chuyện này yêu

cầu cống hiến quá nhiều.

Diệp Tĩnh Gia có chút mệt mỏi, cũng

không có giữ người ở lại, Lữ Hoàng Trung

cũng không thể nâng tinh thần của cô lên

được: “Không phải là Minh Vũ gọi cho anh

sao? Đi xem một chút đi.”

“Ừ” Lữ Hoàng Trung gật đầu, thu dọn túi

sơ cứu rồi đi ra ngoài.

Hoäc Minh Vũ nhìn Diệp Tĩnh Gia, tự hỏi

tại sao cơ thể bé nhỏ này lại có năng lượng

lớn như vậy: “Tại sao chị lại ngốc thế chứ?”

“Tôi không thấy thế, tôi nghĩ là nếu anh

ấy có thể chữa trị chân của mình, thì sự hy

sinh của tôi là đáng giá.” Diệp Tĩnh Gia suy

nghĩ một chút rồi nhìn Hoắc Minh Vũ nói:

“Cậu cũng mau ra ngoài đi, nếu được thì gọi

chị Tiết đến đây bôi thuốc cho tôi, tôi hơi

mệt.”

Hoắc Minh Vũ đi ra ngoài, gọi chị Tiết

cho cô, và đi tìm Hoắc Minh Dương.

“Cô ấy đã bị phạt nặng như vậy, cậu vẫn

còn muốn giận cô ấy sao?” Lữ Hoàng Trung

nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn,

ngọn đèn mờ ảo khiến anh ta không thể nhìn

thấy rõ người đàn ông trước mặt, chỉ có thể

nhìn thấy bóng lưng mờ mịt. .

“Cô ấy đã làm những chuyện như thế

này, tôi làm sao có thể không tức giận.” Mặc

dù Hoắc Minh Dương nói không tha thứ,

nhưng giọng điệu của anh đã dịu xuống.

Vừa rồi nhìn mẹ Hoắc đánh Diệp Tĩnh

Gia, anh đã không còn tức giận gì nữa rồi, dù

sao mẹ Hoắc đã làm giúp anh.

“Cô ấy rất nghiêm trong, có lẽ là phải mất

mười ngày nửa tháng không thể xuống

giường được, cậu có biết chuyện này

không?” Lữ Hoàng Trung nhẹ giọng nói, anh

ta nói cho Hoắc Minh Dương những gì anh ta

nhìn thấy.

“Ai bảo cô ấy tự cho mình là thông minh.”

Anh nhớ lại ánh mắt của Tô Thanh Anh.

Và câu nói “anh đừng ngây thơ như vậy

nữa được không” của cô, dường như là có

mười nghìn con dao đâm vào trong trái tim

anh.

Cho dù Diệp Tĩnh Gia nhận hình phạt nào

đi chăng nữa thì cũng không bằng một câu

nói bình thường của Tô Thanh Anh.

“Cô ấy nghĩ Tô Thanh Anh sẽ làm hòa với

cậu và từ bây giờ sẽ hạnh phúc. Tôi nghĩ có

lẽ cô ấy không nghĩ đến việc Tô Thanh Anh

sẽ ở bên cạnh cậu, cô ấy cũng không nghĩ là

nếu hai người ở bên nhau thì sẽ như nào, chỉ

có lo lắng muốn cậu được vui vẻ mà thôi. Với

một cô gái như vậy, tôi không biết cậu tại sao

lại trách cô ấy xen vào chuyện của người

khác nữa.”

Ngoại trừ Lữ Hoàng Trung, bất cứ ai nói

với anh những điều này đều là những người

xen vào chuyện của người khác.

“Tôi không biết cậu đang nói cái gì, bây

giờ tôi chỉ quan tâm khi nào có thể tiến hành

phẫu thuật.” Hoắc Minh Dương ngồi trên xe

lăn, cả người có chút bế tắc, anh không biết

phải làm sao để giữ được trái tim của Tô

Thanh Anh.

“Sắp xếp càng sớm càng tốt, Tô Thanh

Anh có lẽ cũng sắp trở về.” Anh ta biết

chuyện của Tô Thanh Anh, đối với Tô Thanh

Anh, anh ta vô cùng bất mãn, nhưng Hoäc

Minh Dương lại thích cô ta.

Nên chỉ có thể nói về chuyện của Tô

Thanh Anh, để tránh cho Hoắc Minh Dương

phải lo lắng.

“Cậu nên nghĩ lại đi. Cô ấy còn đang bị

thương. Cô ấy bây giờ không thể làm việc

nặng hay kích động được, nếu không sẽ rất

nghiêm trọng. Đừng mang đến cảm xúc xấu

cho cô ấy.” Lữ Hoàng Trung nói đỡ cho người

khác, đối tượng là vợ của Hoắc Minh Dương.

“Sao đột nhiên cậu lại nói nhiều như

vậy?” Lông mày của Hoắc Minh Dương nhíu

chặt, anh rất không vui khi Lữ Hoàng Trung

cứ nhắc tới Diệp Tĩnh Gia trước mặt anh.

“Tôi cảm thấy cô ấy có chút oan ức thôi.”

Đây chỉ là cảm nhận của riêng Lữ Hoàng

Trung, nhưng đây đúng là sự thật, Diệp Tĩnh

Gia thật sự không dễ dàng gì, trong nhà họ

Hoắc, Diệp Tĩnh Gia không có chút tự do nào,

cho dù cô làm gì, cô cũng sẽ bị hạn chế.

“Đây là việc nhà của tôi.”

Cô là vợ của anh, cho dù anh có đối xử

với cô như thế nào thì đó cũng là việc riêng

của anh.

“Tô Thanh Anh sẽ không ở lại đất nước,

tôi cảm thấy nếu chân của cậu nhanh chóng

bình phục mà cầu hôn cô ấy thì có lẽ vẫn còn

hy vọng.”

Lữ Hoàng Trung trong lòng có một chút

chờ mong không rõ ràng, anh ta hy vọng

Hoắc Minh Dương có thể theo đuổi được Tô

Thanh Anh, cho dù kết quả là thành công hay

thất bại, ít nhất thì Hoắc Minh Dương có thể

gỡ được khúc mắc này.

“Đây là việc riêng của tôi.” Hoắc Minh

Dương nhìn Lữ Hoàng Trung, trong lòng anh

có chút kích động, không thể phủ nhận rằng

lời nói của Lữ Hoàng Trung khiến anh phải

suy nghĩ.

Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vang

lên một giọng nói: “Anh hai.”

“Vào đi.”

Hoäc Minh Vũ đứng ngoài cửa suy nghĩ

một lúc, cuối cùng khi mở cửa bước vào lại

nói câu này: “Hay là anh ly hôn với Diệp Tĩnh

Gia đi.”

Nghe được lời em trai nói, Hoắc Minh

Dương trợn to hai mắt, anh chưa từng nghĩ

đến chuyện ly hôn với Diệp Tĩnh Gia, không

biết tại sao em trai mình lại có ý kiến như vậy.

“Em nghĩ là Diệp Tĩnh Gia không thích

hợp với anh. Trước hết, chị ấy không phải là

một người vợ đủ tiêu chuẩn, chị ấy luôn

muốn đẩy anh cho người khác. Thứ hai, sau

này sẽ ảnh hưởng đến anh và Tô Thanh Anh,

không ai có thể chấp nhận việc người đàn

ông của mình kết hôn với người phụ nữ

khác.” Hoắc Minh Vũ muốn giúp Diệp Tĩnh

Gia thoát khỏi cảnh này, bây giờ sự ích kỷ

của Hoắc Minh Dương trái ngược hẳn với

lòng vị tha của Diệp Tĩnh Gia.

Từ trước đến nay, Hoắc Minh Dương có

lựa chọn nào, anh ta tin anh trai mình vô điều

kiện, nhưng Diệp Tĩnh Gia làm cho anh ta lần

đầu tiên không tin tưởng anh trai mình.

“Em có biết là em đang nói cái gì

không?” Giọng điệu của Hoắc Minh Dương

vô cùng lạnh lùng, anh không biết Diệp Tĩnh

Gia đã nói gì với em trai mình, để Hoắc Minh

_ Vũ thuyết phục anh như thế này.

“Em là muốn tốt cho anh thôi, em nghĩ

anh và Diệp Tĩnh Gia đã ở bên nhau lâu như

vậy rồi, mà một chút tình cảm cũng không có.”

“Câm miệng.” Hoắc Minh Dương nói, Lữ

Hoàng Trung vẫn ở bên cạnh, cho nên dù

anh có ly hôn cũng không để cho Lữ Hoàng

Trung biết, trong tiềm thức anh cảm thấy

Diệp Tĩnh Gia đối với Lữ Hoàng Trung khác

hẳn.

Lữ Hoàng Trung đứng đó không nói gì,

anh ta cũng không thể khuyên Hoắc Minh

Dương ly hôn với Diệp Tĩnh Gia được.

“Anh còn không cảm nhận được trái tim

mình, anh có thể trách em sao?” Hoắc Minh

Vũ nói hết những điều anh ta nghĩ: “Anh tự

hỏi bản thân đi, tương lai sẽ rất dài, anh

nguyện ý ở bên Tô Thanh Anh, hay là Diệp

Tĩnh Gia, anh luôn đuổi theo một người,

không cảm thấy mệt mỏi sao?”

Thực ra anh cũng không hiểu được suy

nghĩ của chính mình, lâu như vậy mà vẫn

không có kết quả với Tô Thanh Anh, trong

lòng anh đã đầy vết sẹo rồi.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh,

Hoắc Minh Dương không nói gì, anh biết là

anh không muốn ly hôn với Diệp Tĩnh Gia, bất

kể như thế nào, anh cũng không muốn rời

khỏi Diệp Tĩnh Gia.

“Nếu đến thời điểm phẫu thuật, tôi sẽ thu

xếp thời gian thông báo cho cậu sớm nhất

có thể, còn Tô Thanh Anh trở về nhà họ Tô.”

Lữ Hoàng Trung dự định về trước, anh ta

không muốn xen vào chuyện của nhà họ

Hoắc, nhất là hai anh em cãi nhau.

“Được rồi.”

“Tôi hơi lo lắng cho cô ấy. Tôi không biết

vết thương ở lưng có bị nhiễm trùng không.

Nếu nửa đêm bị sốt thì nhớ gọi cho

tôi “Trước khi đi, anh ta lo lắng nhất chính là

bệnh nhân, bác sĩ có tấm lòng cha mẹ, anh ta

sợ Diệp Tĩnh Gia sẽ nghiêm trọng lên.”

“Hay là đêm nay anh ở đây đi.” Hoặc

Minh Dương cũng cần được chăm sóc,

không phải về thể xác mà là về tinh thần, bây

giờ đã muộn, hôm nay đi về cũng không phải

là lựa chọn tốt.

Hoắc Minh Dương nghe thấy em trai nói,

đồng ý với việc đấy, anh có rất nhiều chuyện

muốn nói với Lữ Hoàng Trung: “Cậu ở lại đi.”

Không có suy nghĩ phức tạp, hai người

họ đã nhiều năm ngang tài ngang sức, bọn

họ cũng muốn chơi một ván cờ.

“Vì từ khi anh bên nước ngoài trở về ,

chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau rồi.”

Hoắc Minh Vũ không thể chơi cờ, vì vậy anh

ta cầm ly rượu lên ngồi bên cạnh nói chuyện

phiếm với họ.

Hoắc Minh Dương có thể cảm giác được

em trai mình đang có tâm trạng không tốt:

“Lại là vì người phụ nữ kia sao?”

“Anh à, em luôn cảm thấy trong cô ấy có

gì đó thay đổi, cũng không biết nói như thế

nào, anh nói xem vì sao phụ nữ lại khó hiểu

vậy chứ?” Hoäc Minh Dương nghe xong, một

lúc sau cũng không đặt quân cờ xuống được,

lời của em trai có chút sai, ít nhất Diệp Tĩnh

Gia cũng không quá khó hiểu.

“Có lẽ là do phụ nữ quá quan tâm nên

mới khó hiểu.” Hoắc Minh Dương đặt quân

cờ xuống, nói với anh ta.

Chương 54: Làm sao có thể quan tâm đến cô ấy?

Những lời của Hoắc Minh Dương rất có

lý, anh ta không thể phản bác lại được.

“Em rất yêu cô ấy, nhưng em không biết

nên yêu cô ấy thế nào nữa.” Đây là giai đoạn

khó khăn nhất của tình yêu, từ lúc Từ Thanh

Lam bước vào làng giải trí, càng đi vào sâu,

con người càng không giống như trước nữa.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, cũng không

biết là ai lại đến đây: “Cậu chủ, tôi mang đồ

ăn đến cho cậu.”

Chị Tiết ở ngoài cửa hô vào.

Nói xong thì xin phép mở cửa đi vào.

“Cậu cả, cậu hai ăn nhiều một chút, tôi

đặt ở đây.” Chị Tiết nói xong thì rời đi.

Chị ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi bước ra

ngoài, bầu không khí bên trong trầm đến

mức khiến chị ấy cảm thấy sắp bị đóng băng.

Thấy chị Tiết đi ra ngoài, anh gắp thức ăn

và nếm thử từng món.

Đây là bữa cơm mà Diệp Tĩnh Gia làm…

“Tôi không biết.” Hoắc Minh Dương có

một điểm mù trong tình yêu, có rất nhiều

chuyện anh không hiểu.

“Tôi nghĩ là cậu nên tách khỏi cô ấy một

thời gian, để chắc chắn rằng cô ấy có thực

sự phải như vậy không.”

Ấn tượng của Lữ Hoàng Trung về Từ

Thanh Lam khá tốt, cô gái này rất cởi mở,

không quan tâm đến những việc nhỏ nhặt

nên luôn dễ mắc sai lầm, khi mới vào làng

giải trí đã bị mang tiếng, giờ cô ta đã được

minh oan bằng sự nỗ lực của bản thân và đã

trở thành một ngôi sao nổi tiếng.

Một cô gái tay trắng, nếu không có Hoắc

Minh Vũ, cô ta sẽ không có ngày hôm nay,

chắc chắn là sẽ không ngu ngốc mà xúc

phạm người nâng đỡ mình được: “Cậu có thể

để cô ấy thay đổi, trở thành mẫu người mà

cậu thích.”

“Đúng vậy, Từ Thanh Lam cái gì cũng tốt,

nhưng mà anh cảm thấy cô ấy rất khó năm

chắc cô ấy.” Trên đời này có rất ít cô gái mà

có thể tùy tiện uống rượu như vậy.

“Nếu cô ấy khó nắm bắt, thì Tô Thanh

Anh là chim trên trời, trừ khi cô ấy bị bắn rơi,

nếu không thì quá khó để bắt được cô ấy.” Lữ

Hoàng Trung nói tiếp lời của Hoắc Minh

Dương, cố tình nói cho anh nghe.

Cho dù ánh đèn không sáng lắm, nhưng

Lữ Hoàng Trung vẫn cảm thấy Hoắc Minh

Dương đang nhìn mình chằm chằm.

“Anh thật thê thảm, ít nhất Từ Thanh Lam

vẫn luôn ở bên cạnh em.” Nếu không có so

đo thì cũng không xảy ra chuyện gì, Hoắc

Minh Vũ lập tức hiểu ra, cũng không còn

không vui như vừa nãy nữa.

Anh ta định lát nữa gọi Từ Thanh Lam,

dù sao thì cô ta vẫn là mẹ của con mình.

“Chỉ cần cậu hiểu rõ việc cậu đang làm

thôi, cẩn thận mẹ lại cho em thành hai bàn

tay trắng đấy.” Hoắc Minh Dương không phải

là đang hù dọa Hoắc Minh Vũ, nếu anh ta cứ

vướng vào Từ Thanh Lam như thế này, có lẽ

mẹ Hoắc sẽ đuổi Hoắc Minh Vũ ra khỏi nhà

họ Hoắc.

“Em không sợ mẹ, chỉ sợ là mẹ sẽ làm gì

với Từ Thanh Lam thôi.”

“Nhìn vết thương trên người của Diệp

Tĩnh Gia xem, em còn dám để Từ Thanh Lam

vào nhà họ Hoắc gia sao?” Lời nói của Hoắc

Minh Dương rất có lý, Diệp Tĩnh Gia là người

con dâu phù hợp mà mẹ Hoắc đã xác nhận

mà vẫn còn bị đối xử như vậy. Nếu Từ Thanh

Lam mà tiến vào thì có lẽ còn thảm hơn nữa,

không nên đánh cuộc như vậy.

“Đừng làm em sợ, em sợ nhất là mẹ ra

tay với Từ Thanh Lam” Trái tim của Hoặc

Minh Vũ co lại, vì sợ mẹ Hoắc sẽ làm điều gì

quá đáng với Từ Thanh Lam.

“Cô ấy đang mang thai sao?” Hoắc Minh

Dương nhớ tới lần trước Từ Thanh Lam rất

nghiêm trọng, nghe nói máu chảy ra rất

nhiều, cũng không rõ đứa nhỏ còn ở đó không.

“Bác sĩ nói đứa trẻ vẫn ổn.”

Khi Lữ Hoàng Trung nghe thấy như vậy,

tay đang cầm cờ dừng lại và cau mày.

“Chúc mừng cậu đã làm bố.”

“Tôi thắng rồi” Hoắc Minh Dương đang

phân tâm nói chuyện với em trai, lại bị Lữ

Hoàng Trung thắng ván cờ này.

“Đúng vậy, tôi đã mắc sai lầm trong pha

này.” Sau khi nhìn lướt qua bàn cờ, anh lại bị

mắc một sai lầm cấp thấp như vậy.

Lữ Hoàng Trung không nói chuyện, anh

ta biết Hoắc Minh Dương cũng không biết là

mình đang nghĩ gì, chơi nửa trận cờ thì anh

đã thua rồi: “Đó là bởi vì cậu không nghĩ về

ván cờ.”

“Hai anh đã bao nhiêu tuổi rồi, còn suốt

ngày đánh cờ” Thời buổi nào rồi còn chơi cờ.

Hoäc Minh Dương liếc nhìn đồng hồ rồi

nói: “Nghỉ ngơi sớm thôi.” Nói xong anh hét

lên: “Diệp Tĩnh Gia.” Nói xong, anh mới nhớ

tới Diệp Tĩnh Gia đang bị thương, không thể

chăm sóc cho anh được.

“Em cũng trở về nghỉ ngơi đi, nhân tiện

gọi Lý Vân giúp anh.” Không có Diệp Tĩnh Gia,

anh đột nhiên có chút không thoải mái, cảm

giác này không tốt lắm.

Diệp Tĩnh Gia đang nằm, gần như chìm

vào giấc ngủ thì nghe thấy giọng của chị Tiết.

“Chị Tiết, thật xin lỗi, đã muộn như vậy

rồi mà em vấn làm phiền chị đến bôi thuốc.”

Diệp Tĩnh Gia có chút xấu hổ khi làm phiền

chị Tiết, nhưng ở đây ít phụ nữ, tìm người

khác cũng không quen.

“Nói gì thế, chị chăm sóc mợ chủ là đúng

bổn phận mà, chị nên dùng thuốc nào.” Chị

Tiết vui vẻ nắm tay cô. Đây là việc chị ấy nên

làm.

“Cái này.” Cô đưa cho chị ấy một ống

thuốc.

Vết thương trên lưng của Diệp Tĩnh Gia

khiến chị Tiết hít một hơi, như này trông

không giống lưng của một cô gái nhỏ.

“Như thế này thật quá tàn nhẫn.” Chị Tiết

thổi nhẹ vết thương, sau đó cẩn thận bôi

thuốc, vì sợ sẽ làm đau cô.

Diệp Tĩnh Gia nằm đó, để cho chị Tiết bôi

thuốc, chị ấy rất nhẹ nhàng, không đau lắm:

“Không sao, đúng rồi chị Tiết, cậu chủ đã ăn

cơm chưa?”

“Chị vừa mang cơm qua rồi, cậu chủ vẫn

chưa ăn gì.” Chị Tiết nói thật, thực ra, chị ấy

thể thấy được tâm trạng của cậu chủ không

tốt lắm, lúc đó Diệp Tĩnh Gia bị đánh ở phía

dưới, anh từ trên nhìn xuống, hai tay năm

chặt: “Thật ra cậu chủ vẫn quan tâm đến em,

nhưng không thể hiện ra mà thôi.”

Diệp Tĩnh Gia cười cười, không nói

chuyện, Hoắc Minh Dương quan tâm cô sao?

Đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây.

“Làm sao có thể không ăn chứ?” Mặc kệ

lời nói tàn nhân, nhưng cô vẫn quan tâm đến

anh: “Anh ấy không ăn cơm sao được, thân

thể sẽ suy sụp rất nhanh đấy.”

“Cậu chủ thực sự không thích ăn đồ

trong bếp. Chị đã từng làm vài món rồi,

nhưng vẫn không ăn.” Chị Tiết hiểu rất rõ tính

khí của cậu chủ. Trước đây, chị ấy đã làm

nhiều thứ vì cậu chủ. Còn bị mẹ Hoắc trách

mấy lần, sau này đổi vài người nấu cơm cho

cậu chủ, cậu chủ cũng không ăn cho nên chị

ấy mới tiếp tục nấu cơm.

Dù sao thì chị ấy làm, cậu chủ cũng ăn

một ít.

“Anh ấy rất kén ăn, cứ như vậy thân thể

làm sao có thể chịu được chứ?” Diệp Tĩnh

Gia nói, luôn nghĩ là làm sao để cho chị Tiết

nhanh chóng bôi thuốc xong.

Cố gắng đi xuống nấu ăn cho Hoắc Minh

Dương.

“Cái này không được, em bây giờ như

này làm sao mà ra ngoài được? Mặc áo vào

thì thuốc bị dính hết vào áo đấy.” Chị Tiết vội

vàng khuyên Diệp Tĩnh Gia.

“Không sao, đã bôi thuốc rồi, chỉ cần

quấn lại bằng băng gạc là xong.” Sau khi cố

gắng đứng dậy, cô phát hiện bất kỳ động tác

nào của cô cũng sẽ động chạm đến vết

thương ở lưng, cô đau đớn và có chút khổ sở

không chịu nổi.

Cô đã nghĩ là chỉ cần cố gắng đứng lên,

thì chỉ hơi khó chịu một tí thôi, kết quả là cô

lại thấy lưng bị bó chặt, cử động một chút

cũng rất đau.

Ngay cả đi đứng bình thường cô cũng

không thể, nâng tay lên cũng kêu đau

đớn “Không được đi, em bây giờ đi làm sao

được.”

“Chị Tiết, chị giúp em với.” Diệp Tĩnh Gia

cầu xin chị Tiết, cô thật sự lo lắng Hoắc Minh

Dương không ăn được.

“Này, mợ chủ, chị sẽ làm lại lần nữa là

được, sao em lại phải vất vả như vậy chứ?”

Chị Tiết cảm thấy đau lòng về Diệp Tĩnh Gia,

người đã như vậy rồi mà vẫn cố gắng.

“Cũng không phải là như thế đâu, anh ấy

đã quen mấy món em nấu rồi, mỗi người nấu

đều có hương vị khác nhau, anh ấy có thể

nhận ra.” Diệp Tĩnh Gia đang hướng dẫn chị

Tiết và tự tay chuẩn bị nguyên liệu, như vậy

thì chị Tiết có thể trực tiếp nấu được.

Cô ngồi khom lưng cho đỡ đau.

Cuối cùng bữa ăn cũng đã sẵn sàng, chị

Tiết cũng để một đĩa tương ớt khi bày ra.

Nhìn thấy có tương ớt trên đó, Diệp Tĩnh

Gia thuận miệng nói: “Hoắc Minh Dương

không ăn ớt.”

“Cậu chủ không ăn ớt, nhưng ăn được

tương ớt.” Chị Tiết đương nhiên biết khẩu vị

của Hoắc Minh Dương, nhưng không biết tại

sao, gần đây anh lại ăn tương ớt.

Trong lòng Diệp Tĩnh Gia hơi kích động

khi nghe chị Tiết nói.

“Chị mang lên đi, em về phòng đây.”

Không cần hỏi cũng biết là cô về phòng kho.

Không được trở về phòng, không biết

Hoắc Minh Dương buổi tối tắm rửa như thế

nào, ngủ ra sao.

Cô phát hiện ra rằng sau khi rời khỏi

Hoắc Minh Dương, cô đã liên tục nghĩ về

Hoắc Minh Dương và biết rõ chỉ tiết của anh.

“Món canh này, cậu chủ chắc sẽ không

uống đâu.” Chị Tiết bưng lên, nhìn bát đĩa và

cơm trên mâm thức ăn, đây là của ba người.

Đã quá muộn, chế biến nhiều dầu chắc

chắn là không tốt. Diệp Tĩnh Gia chỉ đơn giản

là xào vài món ăn rồi nấu một ít súp.” Nhìn

như thế này càng ngon miệng, em hi vọng

anh ấy có thể ăn chút gì.”

Chị Tiết không khỏi liếc nhìn Diệp Tĩnh

Gia, cô ân cần như vậy, chẳng trách bà chủ

lại chọn cô làm dâu nhà họ Hoäc: “Được rồi.”

Sau đó, Lý Vân giúp Hoắc Minh Dương đi

tắm, một mình trong phòng tắm hơi vắng vẻ,

bình thường lúc này Diệp Tĩnh Gia đang ở với

anh, hôm nay cô không có ở đây, và Hoắc

Minh Dương cũng không xử lý được mọi việc.

Điều này càng khiến căn phòng trở nên

có chút thiếu vắng.

Bữa cơm chị Tiết đã mang lên.

Anh chọn một vài miếng có thể ăn, anh

thực sự rất đói và thấy nó ngon nên anh đã

ăn thêm vài miếng nữa.

Gọi cho chị Tiết: “Chị Tiết, đồ ăn đã nguội

rồi, hâm nóng lại đi.”

Chị Tiết nhận được cuộc gọi thì bị sốc.

Hoắc Minh Dương không bao giờ ăn thức ăn

nóng.

Thật ra khi gọi điện, anh đã nghĩ đến việc

để Diệp Tĩnh Gia làm lại, nhưng sau khi nghĩ

lại, có lẽ lúc này Diệp Tĩnh Gia đã ngủ nên

không gọi.

Nửa đêm, Diệp Tĩnh Gia phát sốt mê

man, nằm trong phòng kho, không ai biết

tình trạng của cô.

Cô chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, cô

trùm chăn kín mít, liên tục gọi mẹ.

Kể từ khi được gả vào nhà họ Hoắc, cô

liên tục bị bệnh…

Hơn mười hai giờ đêm, Lữ Hoàng Trung

vân chưa ngủ, trong lòng anh ta có chút lo

lắng không biết Diệp Tĩnh Gia như thế nào

rồi, liền đi ra khỏi phòng khách, gọi một

người giúp việc trông coi Diệp Tĩnh Gia.

Nữ giúp việc bước vào nhà và thấy Diệp

Tĩnh Gia đã mặc quần áo chỉnh tề, cũng đang

đắp chăn, rồi bảo Lữ Hoàng Trung đi vào.

Đưa tay ra trán, đầu Diệp Tĩnh Gia nóng

đến đáng sợ: “Cô từ từ hãng đi, giúp tôi lấy

cái khăn.”

Anh ta lấy rượu làm ấm cho Diệp Tĩnh

Gia, cần người giúp việc lau người cho cô, Lữ

Hoàng Trung không tiện ở lại nên đi ra ngoài

trước.

Người giúp việc chăm sóc Diệp Tĩnh Gia

cẩn thận và làm theo chỉ dẫn của Lữ Hoàng

Trung.

Sau khi cho Diệp Tĩnh Gia uống một ít

thuốc, cô mơ ngủ nghe lời uống vào, nhưng ý

thức vẫn chưa tỉnh táo.

Chương 55: Ly hôn? Họ sẽ không bao giờ ly hôn!

Chị Tiết đưa đồ ăn xong, nhanh chóng

quay lại nói với Diệp Tĩnh Gia rằng cậu chủ

đã ăn rồi.

Diệp Tĩnh Gia có chút yếu ớt: “Chị có thể

gọi bác sĩ Lục cho em không? Em cảm thấy

không thoải mái.”

Sau khi nghe chị Tiết nói xong, bác sĩ Lục

vội vàng chạy tới giúp Diệp Tĩnh Gia xem xét

kỹ hơn. Phát hiện Diệp Tĩnh Gia đã phát sốt,

liền vội vàng sai người lau vết thương.

“Đêm nay nhất định phải có người canh

chừng, chăm sóc cô ấy thật tốt, lúc nào cô

ấy không khỏe, nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

Sốt nặng dễ bị viêm phổi, anh ta có chút lo

lắng cho Diệp Tĩnh Gia.

“Vâng, sẽ làm theo chỉ dẫn của cậu.” Chị

Tiết vội vàng đồng ý, lo lắng nhìn Diệp Tĩnh

Gia, không biết bây giờ cô có ăn được không.

Hoäc Minh Dương lúc này còn chưa ngủ,

nghe thấy mọi người đi tới đi lui nói chuyện,

lập tức đi ra ngoài, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Mợ chủ hiện tại sức khỏe rất kém. Bác

sĩ Lục đang giúp cô ấy điều trị. Bây giờ tôi

phải đi lấy thuốc cho mợ chủ.” Nói xong, đưa

cho Hoắc Minh Dương nhìn số thuốc trong

tay, người giúp việc thậm chí không dám nói

thêm.

“Dẫn tôi đi cùng.” Hoắc Minh Dương nói

với người giúp việc.

“Vâng, ở phòng kho dưới tầng.” Lý Vân

giúp anh lên xe lăn.

Hôm nay anh không thấy Diệp Tĩnh Gia ở

trên lầu, trong phòng cũng không thấy bật

đèn, hóa ra là cô không có ở trong phòng.

“Cô ấy thế nào rồi” Hoắc Minh Dương

không quan tâm đến chuyện khác, cũng

không biết tại sao mình lại lo lắng như vậy,

ngoại trừ Tô Thanh Anh, anh chưa bao giờ có

cảm giác như thế này, nên hỏi một chút.

Sau đó anh mới phát hiện ra rằng chiếc

giường nơi Diệp Tĩnh Gia đang nằm quá nhỏ,

thậm chí còn không thể xoay người, anh

không biết làm thế nào mà Diệp Tĩnh Gia vẫn

có thể ngủ được với chiếc giường này.

Căn phòng hơi ẩm thấp, lại để chứa đồ

nên quanh năm không có ánh mặt trời, cho

nên có rất nhiều vi khuẩn.

Người bệnh làm sao có thể sống ở một

nơi như thế này được, không cần nghĩ nhiều

anh muốn mang cô trở lại phòng ngủ ngay

lập tức.

“Tình trạng không tốt lắm. Vẫn cần phải

theo dõi, nếu không thể hạ sốt thì phải đưa

cô ấy đến bệnh viện.” Lữ Hoàng Trung nhàn

nhạt nói, không hề nhìn thấy bộ dạng lo lắng

bất thường của Hoắc Minh Dương.

“Sao lại để mợ chủ ngủ ở đây hả?” Hoắc

Minh Dương có chút tức giận, dù sao Diệp

Tĩnh Gia cũng là mợ chủ của nhà họ Hoäc,

vậy mà đối xử với cô như vậy.

“Cậu chủ, bà chủ đã ra lệnh khóa cửa

phòng của mợ chủ.” Không biết là ai đã can

đảm nói ra điều này, bình thường Diệp Tĩnh

Gia sống rất tốt, nên xảy ra chuyện cũng có

người nói giúp cho cô.

Hoắc Minh Dương cau mày khi nghe

xong, thật ra sống chết của Diệp Tĩnh Gia

không quan trọng với anh: “Xem mợ chủ như

thế nào rồi, nếu không sao thì thôi, nếu mợ

chủ có vấn đề gì thì các người phải giải thích

cho tôi” Hoắc Minh Dương có chút tức giận,

anh đã không bảo vệ tốt Diệp Tĩnh Gia, cho

dù Diệp Tĩnh Gia có như thế nào, thì không

có lý do gì để bị ức hiếp ở nhà họ Hoắc.

“Vâng, cậu chủ, chúng tôi sẽ cố gắng…”

Nhìn Hoắc Minh Dương, tất cả chỉ có thể

nghe lời.

Thực ra bọn họ có chút oan uổng, bệnh

của Diệp Tĩnh Gia có tốt hay không đều nằm

ngoài tầm kiểm soát của họ. “Bác sĩ Lữ,

chúng tôi có thể giúp được gì không.” Vài

người nhanh nhẹn đến hỏi bác sĩ Lữ, họ

không vô cớ muốn xúc phạm Hoắc Minh

Dương.

“Chắc là không có vấn đề gì nữa rồi, mọi

người không cần phải lo lắng.” Lữ Hoàng

Trung không còn lo lắng đến thân thể của

Diệp Tĩnh Gia nữa, cô không còn vấn đề gì

nữa, nhưng Hoắc Minh Dương, trạng thái

hiện tại của anh không tốt lắm.

“Không sao là tốt rồi, mợ chủ mau tỉnh

lại đi” Bọn họ thầm cầu xin trong lòng, không

biết là mợ chủ bất tỉnh, cậu chủ có tức giận

không.

Chị Tiết đi ra ngoài mở của cho Diệp Tĩnh

Gia, Hoäc Minh Dương liếc nhìn Lữ Hoàng

Trung rồi ra hiệu cho anh ta ra ngoài trước.

Sau khi Lữ Hoàng Trung đi ra ngoài, anh

đã quấn chặt Diệp Tĩnh Gia trong một chiếc

chăn bông, cô gần như là ngất đi, mặc kệ

Hoắc Minh Dương quăng quật. Những người

khác muốn giúp đỡ Hoắc Minh Dương,

nhưng anh đã mắng họ: “Tôi có thể chăm

sóc người phụ nữ của tôi.”

Bọn họ chưa bao giờ thấy thái độ này

của Hoắc Minh Dương, bọn họ đều tò mò, có

chút do dự không biết nên làm thế nào.

“Trở về phòng của mợ chủ.” Hoắc Minh

Dương nói xong, mấy người lập tức đẩy xe

lăn, Hoắc Minh Dương nắm tay Diệp Tĩnh

Gia, không hiểu sao anh lại cảm thấy Diệp

Tĩnh Gia nhẹ đến vậy.

Lúc mới đến nhà họ Hoắc thì vẫn còn

chút da thịt, giờ thì sờ vào thì chỉ thấy xương

không, chẳng trách cô bị ốm liên tục, sức

khỏe quá yếu, càng nghĩ sắc mặt của anh

càng khó coi.

“Cậu chủ, nếu nặng quá, để tôi bế giúp

cho.” Người giúp việc nhìn thấy sắc mặt của

Hoắc Minh Dương càng ngày càng xấu, vội

vàng nói với Hoắc Minh Dương.

Hoắc Minh Dương liếc nhìn người giúp

việc, sắc mặt lạnh lùng, thậm chí còn không

có ý định buông tay ra.

“Tại sao tôi chưa từng nhìn thấy cô ở nhà

họ Hoắc?” Hoắc Minh Dương không nhớ ra

có bao nhiêu người ở nhà họ Hoắc, ngoại trừ

chị Tiết, căn bản là anh không có tiếp xúc với

ai khác.

“Cậu chủ… tôi xin lỗi, tôi…” Nói xong,

người giúp việc đứng sang một bên, với bộ

dạng yếu ớt, sợ sẽ làm Hoắc Minh Dương

bực mình, bộ dạng này trông rất giống Diệp

Tĩnh Gia.

Hoắc Minh Dương không nói gì nữa,

quay trở lại phòng của Diệp Tĩnh Gia, giao

Diệp Tĩnh Gia cho chị Tiết chăm sóc: “Đừng

nói là tôi đã đến đây.” Hoắc Minh Dương

quay lại và dặn dò chị Tiết trước khi rời đi.

Chị Tiết liếc nhìn Hoắc Minh Dương, sau

đó ngâm nghĩ, nhưng cũng không hiểu tại

sao cậu chủ lại không cho mình nói với mợ

chủ, chị ấy gật đầu, Hoắc Minh Dương hài

lòng rời đi.

Sau khi Lữ Hoàng Trung kiểm tra cơ thể

của Diệp Tĩnh Gia, anh ta đã đến phòng làm

việc của Hoắc Minh Dương, nói thẳng ra, anh

ta cũng không thích nơi ở của Hoắc Minh

Dương cho lắm.

“Cậu muốn nói gì với tôi à?” Đã rất muộn,

bình thường anh đã đi ngủ từ lâu, hôm nay

Diệp Tĩnh Gia xảy ra chuyện nên anh không

thể ngủ được.

“Tôi còn có thể nói gì nữa, Tô Thanh Anh

nói rằng cô ấy sẽ về sớm và bây giờ đã được

bố cô ấy đưa về nhà rồi.” Lữ Hoàng Trung

nhanh chóng những gì Hoắc Minh Dương

muốn nghe. Anh ta biết Hoắc Minh Dương lo

lắng điều gì nhất.

“Điều tôi không thể chịu đựng được nhất

là để cô ấy nhìn thấy chân của tôi…” Hoặc

Minh Dương lần này không có ý định đi gặp

Tô Thanh Anh.

Nhưng mà Diệp Tĩnh Gia đưa anh đến

gặp Tô Thanh Anh, luôn luôn nhớ đến câu

nói kia, “Anh đừng có ngây thơ như vậy nữa,

có được không?”

“Thực ra cô ấy làm chuyện này không có

gì sai cả. Tôi biết cô ấy rất muốn cậu hồi

phục.” Lữ Hoàng Trung không thể nói rõ

được. Nhiều lúc suy nghĩ của Hoắc Minh

Dương giống với anh ta.

Nếu biết Diệp Tĩnh Gia đang muốn Hoắc

Minh Dương chữa khỏi chân nên mới làm

như vậy, có lẽ anh sẽ không muốn chữa trị

nữa, bây giờ đang có cơ hội, Lữ Hoàng Trung

chỉ có thể không nói về cố gắng của Diệp

Tĩnh Gia.

Căn phòng trở nên im lặng.

Anh ta không biết mình có nên tiếp tục

nói với Hoắc Minh Dương về Diệp Tĩnh Gia

hay không.

Thật ra, Diệp Tĩnh Gia là một cô gái tốt.

“Minh Dương, cậu có bao giờ nghĩ, nếu

Tô Thanh Anh thực sự quay lại, cậu sẽ lựa

chọn như thế nào?” Anh ta tự hỏi liệu Hoắc

Minh Dương có ly hôn với Diệp Tĩnh Gia hay

không.

Ly hôn? sao có thể như thế được?

“Cô ấy là con dâu do mẹ tôi chọn. Tôi

chưa bao giờ coi cô ấy là con dâu của nhà họ

Hoắc. Trong lòng tôi chỉ có Tô Thanh Anh.”

Hoắc Minh Dương chắc chắn nói ra, chuyện

này là anh không muốn nói nhất.

Anh không thể buông bỏ Tô Thanh Anh,

vì vậy anh chọn Tô Thanh Anh không chút do

dự, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ là muốn

Diệp Tĩnh Gia rời đi.

“Nhưng không thể phủ nhận chuyện hộ

khẩu là do cậu đăng ký. Nếu Tô Thanh Anh

phát hiện, cậu đã từng nghĩ đến hậu quả

chưa? Liệu cô ấy có còn ở bên cậu nữa

không?” Lời nói của Lữ Hoàng Trung như

một cơn gió thoáng qua làm xao động trái

tim của Hoắc Minh Dương, anh có chút

luống cuống.

Khi Hoắc Minh Vũ trở về nhà, anh ta

nghe thấy chuyện của Diệp Tĩnh Gia và muốn

đến xem, nhưng người giúp việc đã ngăn anh

†a lại và nói rằng Diệp Tĩnh Gia đang bất tỉnh.

Anh ta đi ngang qua cửa phòng của

Hoắc Minh Dương và nghe thấy bên trong

đang nói chuyện về Tô Thanh Anh.

Anh ta đẩy cửa bước vào: “Anh trai, Tô

Thanh Anh đã về rồi, sao anh vẫn còn ở

nhà?” Lời nói của anh ta là chế nhạo Hoắc

Minh Dương.

Tại sao người phụ nữ trong lòng mình trở

về, mà anh vẫn đợi ở nhà, chẳng phải là nên

đi hẹn hò ngay sao?

“Ai dạy em vào phòng anh mà không gõ

cửa hả?” Cậu em trai này càng ngày càng

ngỗ ngược.

“Anh à, anh ly hôn với Diệp Tĩnh Gia đi.”

Lời nói đột ngột của Hoắc Minh Vũ khiến hai

người sửng sốt.

Câu nói này đều nằm ngoài dự đoán của

cả hai, một mặt, Lữ Hoàng Trung ngầm đồng

ý với lời nói của Hoắc Minh Vũ, mặt khác lại

quan sát phản ứng của Hoắc Minh Dương.

“Cho anh một lý do xem.” Hoắc Minh

Dương nhìn về phía em trai của mình, ánh

sáng trong phòng rất tối, Hoắäc Minh Dương

đang ngồi trên xe lăn nhìn thẳng vào Hoắc

Minh Vũ, chờ lời nói tiếp theo của anh ta,

xem ra anh cũng muốn cho chính mình một

lý do chính đáng.

“Anh không yêu chị ấy, lý do này còn

chưa đủ sao?” Đối với Hoắc Minh Vũ yêu Từ

Thanh Lam, như vậy là đủ rồi, nhưng đối với

Hoắc Minh Dương, lý do này còn lâu mới đủ,

không ai có thể xen vào cuộc sống mà anh

ấy muốn, không thể ngăn cản anh lựa chọn

sống cùng ai.

Hoắc Minh Dương cười tủm tỉm, em trai

anh cho rằng kết hôn rồi ly hôn là chuyện

đơn giản sao?: “Đương nhiên là không đủ,

em cho rằng hôn nhân là một trò đùa hả?”

“Cuộc hôn nhân này đã bị anh đùa giỡn

rồi” Hoắc Minh Vũ nhìn anh trai, đột nhiên

cảm thấy anh trai mình rất ích kỷ: “Anh yêu

Tô Thanh Anh, nếu chuyện này tiếp tục, anh

và Tô Thanh Anh ở cùng nhau, ba người sẽ

không vui.”

Theo suy nghĩ của anh ta, Diệp Tĩnh Gia

vô tội.

Vừa rồi vừa cười vừa lo lắng hỏi, liệu

Hoắc Minh Dương có ngạc nhiên không.

Bây giờ cô ấy đã hôn mê, anh ta đã hiểu

lầm Diệp Tĩnh Gia, có lẽ người đáng thương

nhất chính là cô, dù thế nào thì anh trai cũng

không thích hợp để kết hôn.

“Em là em trai của anh hay em trai của

cô ấy vậy?” Hoắc Minh Dương không muốn

thảo luận chuyện Diệp Tĩnh Gia trước mặt Lữ

Hoàng Trung.

Anh không thích thái độ của Lữ Hoàng

Trung đối với Diệp Tĩnh Gia, và vẻ mặt Diệp

Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng Trung, anh cũng

không vui.

Ba người đang ở trong phòng, mỗi người

đều có suy nghĩ khác nhau.

Hoắc Minh Vũ cầm bình rượu lên, bắt

đầu trò chuyện cùng hai người bọn họ.

Uống hết một chai rượu, anh ta vẫn cảm

thấy khó chịu nên uống một ly khác. Từ

Thanh Lam làm anh ta rất buồn, phải có chỗ

để trút hết ra: “Anh à, anh nói xem, vì sao

Thanh Lam lại thay đổi nhiều như vậy?”

Từ Thanh Lam trước đây không phải như

vậy, nhưng về sau không biết tại sao lại trở

nên như thế này: “Lúc đầu, cô ấy là một ngôi

sao nhỏ. Cô ấy cũng không tranh đấu cái gì,

cũng không vì không nhận được vai diễn

mình thích mà nổi giận. Bây giờ lại thay đổi

đột ngột như này.”

Chương 56: Sao anh có thể tàn nhẫn với cô như vậy

“Em lại uống hả?” Hoắc Minh Dương

không biết em trai mình đang bị làm sao, anh

ta đến đây làm phiền nhiều quá rồi, số lần

anh ta uống quá nhiều so với một người bình

thường, nên Hoäc Minh Dương hỏi.

“Không, em không có uống quá nhiều,

em rất tỉnh táo, anh à, sao anh lại cho rằng

em rất khó để tìm được hạnh phúc hả?” Anh

ta nói tiếp: “Lòng dạ phụ nữ sao lại khó đoán

như vậy?

Hoắc Minh Dương khựng lại, tâm tư của

Diệp Tĩnh Gia không khó đoán, nhưng Tô

Thanh Anh mới là khó đoán, lòng dạ của cô

ta thì chính bản thân anh cũng không hiểu

được: “Không, chỉ có người phụ nữ mình

thích mới khó đoán thôi.”

Lần đầu nghe thấy những lời như vậy từ

trong miệng của Hoắc Minh Dương, cả Hoắc

Minh Dương và Lữ Hoàng Trung đều sửng

sốt, người đàn ông ngốc nghếch về chuyện

tình cảm này, lại có chính kiến như vậy.

“Từ Thanh Lam có gì không tốt chứ? Tại

sao các người không thích cô ấy?” Hoắc

Minh Vũ uống liên tục, tuy là mẹ Hoäc không

thích Từ Thanh Lam nhưng Hoäc Minh

Dương cũng chưa bao giờ tham gia thảo

luận.

“Nghề nghiệp không thích hợp.”

“Có gì khác với Tô Thanh Anh đâu chứ?”

Anh ta không cam tâm, hỏi.

Trước đây Từ Thanh Lam không như thế

này, vì không thể gả vào nhà họ Hoắc được,

nên cô ta đã bắt đầu chăm chỉ kiếm tiền, cố

gắng cải thiện mọi thứ sao cho tốt nhất.

Anh ta không có lý do gì để không thích

Từ Thanh Lam, người phụ nữ này lại rất cố

gắng tiến bộ… uống thêm một chút rượu, tự

an ủi bản thân mình.

“Em trai của cậu chẳng khác gì cậu.” Lữ

Hoàng Trung vừa đánh cờ vừa nói.

Anh ta biết tính khí của Hoắc Minh

Dương, hiếm khi thấy anh không nói lời độc

ác nào với Hoắc Minh Vũ, và cũng không

đuổi đi.

“Cậu ấy đang không vui, nếu không tôi sẽ

không để cậu ấy ở đây lâu như vậy đâu. Em

trai tôi vẫn luôn nghĩ về Từ Thanh Lam” Anh

biết em mình có chuyện gì, cho không đoán

được một trăm phần trăm thì cũng phải đến

tám mươi phần trăm.

“Tôi thấy anh đối với Minh Vũ rất tốt,

nhưng giữa hai người dường như có một

chút khoảng cách.”

Không có chuyện gì mà Lữ Hoàng Trung

và Hoắc Minh Dương không thể nói, Hoắc

Minh Dương không đồng ý hay phủ nhận,

Hoắc Minh Dương thực sự không muốn nói

về bản thân mình và Hoắc Minh Vũ.

“Tô Thanh Anh… cô ấy có hỏi về vết

thương ở chân của tôi không?” Hoắc Minh

Dương nói sau ván cờ.

“Tôi không đề cập đến chuyện cậu bị

thương ở chân, cũng không có chủ động nói

ra, tôi nghĩ chuyện này cậu tự nói thì tốt hơn.”

Dù sao anh ta cũng là người ngoài, chuyện

của Hoắc Minh Dương, anh ta không nên xen

vào.

“Cô ấy quan tâm thì sẽ hỏi.”

“Tôi về nghỉ ngơi trước đây.”

“Ở lại nhà họ Hoắc đi, tôi sẽ sắp xếp một

phòng cho khách, trong khoảng thời gian này

cậu ở lại đây đi.” Hoắc Minh Dương muốn

anh ta ở lại là vì có hai lý do, một là muốn có

thể trông nom cho Diệp Tĩnh Gia bất cứ lúc

nào, hai là anh muốn nhanh chóng chuẩn bị

phẫu thuật.

Biết được ý định của anh, Lữ Hoàng

Trung nghĩ một lúc: “Để tôi gọi điện thoại đã.”

Diệp Tĩnh Gia tỉnh dậy vào buổi trưa ngày

hôm sau, có chút choáng váng, khó chịu

khắp người, cổ họng hơi đau.

Cô mở miệng nhưng không phát ra được

âm thanh, người giúp việc ngồi dựa vào bàn

dường như đã ngủ: “Nước…”

Diệp Tĩnh Gia vừa nói xong thì lập tức

giật mình, cô nghe thấy giọng của mình yếu

ớt và mệt mỏi: “Có chuyện gì xảy ra với mình vậy?”

“Mợ chủ, mợ chủ, cô đã dậy chưa?”

Người giúp việc nghe thấy tiếng nói, nhìn

thấy Diệp Tĩnh Gia đang trợn mắt há hốc

mồm, người phụ nữ này cũng vừa thức dậy

sau giấc ngủ, đợi lâu quá nên vô tình ngủ

quên mất: “Mợ chủ, vừa rồi cô bảo gì?”

“Nước.” Lần này, giọng nói của Diệp Tĩnh

Gia đã tốt hơn nhiều, Diệp Tĩnh Gia vẫn có

chút mệt mỏi, nhưng cô đã khá hài lòng rồi, ít

nhất cô không có hứng thú nhiều lắm với

cuộc sống hàng ngày của mình.

“Tôi lấy cho cô ngay đây.” Sau đó, người

giúp việc vội vàng đi rót nước cho mợ chủ,

sau đó ra phòng bếp bảo người nấu cháo, rồi

vội vàng gọi cho bác sĩ Lữ.

Nghe tin Diệp Tĩnh Gia đã tỉnh, Lữ Hoàng

Trung đứng dậy đi xem, kiểm tra để xác định

đã ổn chưa: “Thời gian này không nên kích

động, cũng không cần làm gì, ở nhà nghỉ

ngơi cho tốt đi” Mẹ Hoäc đi rồi, Lữ Hoàng

Trung khuyên nhủ Diệp Tĩnh Gia.

“Hiện tại tôi không sao chứ?” Cô không

biết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy

choáng váng.

“Ừm, cô nên quan tâm đến thân thể của

chính mình, cho dù cô không vui thế nào,

chăm sóc bản thân mới là điều quan trọng

nhất” Lữ Hoàng Trung là một người đàn ông

ấm áp, khác xa so với Hoäc Minh Dương.

Lữ Hoàng Trung đến đúng lúc, lấy thuốc

cho Diệp Tĩnh Gia, cô kinh ngạc, nói: “Tôi vừa

mới tỉnh mà anh đã tới rồi sao?”

“Để chăm sóc cho cô và Minh Dương,

thời gian này tôi sẽ ở đây.” Lữ Hoàng Trung

đã nói với anh rằng sẽ làm cho anh bình

phục, nhưng dường như còn một chặng

đường dài phía trước, chân của Hoắc Minh

Dương không thể bình phục trong chốc lát

được.

“Anh ấy sẵn sàng chữa trị đôi chân, đó là

niềm vui lớn nhất của tôi, xem ra công sức

mà tôi bỏ ra cũng xứng đáng.” Cơn đau đằng

sau lưng cũng đã giảm bớt đi nhiều.

Lữ Hoàng Trung mỉm cười, Diệp Tĩnh Gia

đúng là rất đáng yêu.

“Tôi có thể ra ngoài ngay bây giờ không?”

Lữ Hoàng Trung đẩy gọng kính và nhìn

vào tờ ghi chép mà anh ta vừa kiểm tra Diệp

Tĩnh Gia: “Có thể được, nhưng tốt nhất là cô

không nên đi ra ngoài.”

“Tại sao?”

“Cô đã nghĩ ra cách nào để đối mặt với

Hoắc Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Trung

mỉm cười. Với tính cách của Hoắc Minh

Dương thì lại càng không muốn xin lỗi Diệp

Tĩnh Gia, nhìn bộ dạng bây giờ của Diệp Tĩnh

Gia, có lẽ cô cũng không sẵn sàng gặp Hoắc

Minh Dương.

“Ồ, đúng vậy, tôi lại quên mất” Diệp Tĩnh

Gia có chút bối rối.

“Đừng lo lắng, cậu ấy không sao, để

chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật nên cậu ấy

chăm sóc bản thân rất tốt.” Lữ Hoàng Trung

nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang sốt ruột, nói với

Diệp Tĩnh Gia.

“Vậy thì tôi yên tâm, anh đã vất vả rồi.”

Diệp Tĩnh Gia có chút xấu hổ, thực sự muốn

cảm ơn Lữ Hoàng Trung, có nhiều việc cô

không biết, chỉ biết sau khi Lữ Hoàng Trung

nói ra.

“Nên làm mà.” Lữ Hoàng Trung đương

nhiên là nên làm việc này cho Hoäc Minh

Dương, Diệp Tĩnh Gia không cần nói gì với

anh ta.

“Nếu không sao rồi, tôi đi ra ngoài trước.”

Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia rồi nói,

thật ra anh ta muốn nói với Diệp Tĩnh Gia

rằng đêm qua lúc cô hôn mê, Hoắc Minh

Dương đã căng thẳng như thế nào, thói quen

nhiều năm như vậy khiến anh ta muốn nói lại

thôi.

“Ừm” Khi Lữ Hoàng Trung rời đi, Diệp

Tĩnh Gia định mặc quần áo vào, khi cử động

thì vai cô lại đau: “Chị Tiết.”

Khi Diệp Tĩnh Gia gọi chị ấy, chị Tiết bước

vào: “Mợ chủ, em đã tỉnh rồi à? Chị sẽ nấu

cho em một ít mỳ.”

“Em muốn đứng dậy, lúc nào cũng nằm

trên giường không tốt lắm.” Diệp Tĩnh Gia nói

với chị Tiết, trong lòng cảm thấy có chút khó

chịu, không ngờ cô lại bị thương nặng như

vậy.

Cô không thể nâng cánh tay của mình

lên cao được.”Em bây giờ thậm chí không thể

nhấc nổi cánh tay của mình.”

Chị Tiết nhanh chóng giúp cô mặc quần

áo vào, chị ấy cảm thấy đau lòng cho Diệp

Tĩnh Gia, một cô bé mà bị bà Hoắc đánh

thành như thế này, toàn thân đỏ bừng.

“Chị sợ làm em bị đau, sau này em phải

cẩn thận một chút, nếu cảm thấy không

thoải mái, thì phải nói cho chị ngay.” Chị Tiết

nói với Diệp Tĩnh Gia, vì sợ làm cô bị đau.

“Không sao, em đâu có yếu đuối như

vậy.” Nói xong, cô nghiến răng nghiến lợi mà

xỏ tay áo vào, vết thương sau lưng lập tức

đau nhói.

“Được rồi, vậy chị đi nấu mỳ cho em đã.

Ngay khi chị Tiết nói xong, Diệp Tĩnh Gia

đã nắm lấy tay chị Tiết: “Chị Tiết, chị thật tốt

với em. Em đã ở trong nhà họ Hoäc lâu như

vậy rồi, chỉ có chị là người tốt nhất với em,

chị đã giúp đỡ đứa nhóc như em rất nhiều,

nếu không có chị, có lẽ bây giờ em không

biết đã thành như nào nữa.”Diệp Tĩnh Gia rất

giỏi nói chuyện, một vài câu nói đã khiến chị

Tiết vui vẻ.

“Nào có, chị nên làm mà, em nghỉ ngơi

một chút đi, sau khi ăn xong sẽ có sức đi lại.”

Nói xong, chị Tiết đi chuẩn bị đồ ăn cho Diệp

Tĩnh Gia.

Trong lòng chị ấy, Diệp Tĩnh Gia là một

đứa trẻ, và đứa trẻ thì phải được chăm sóc.

Cô bây giờ là người duy nhất còn lại

trong phòng, tỉnh dậy và phát hiện cô đã trở

về phòng, không cần hỏi cũng biết, nếu

không phải mẹ Hoäc nhìn thấy cô hấp hối thì

sẽ là Hoắc Minh Dương, cô không tin Hoắc

Minh Vũ có thể đưa cô trở về.

Nhưng cô không dám hỏi cái gì, cô sợ

Hoắc Minh Dương là người đưa cô trở về, cô

sợ Hoắc Minh Dương không quan tâm đến cô.

Trong lòng cô lờ mờ hiểu được một chút.

Chị Tiết quay trở lại, mỳ vừa mới làm

xong: “Mợ chủ, em đang nghĩ gì vậy?” Chị

Tiết nhìn bộ dạng của Diệp Tĩnh Gia, chị ấy

biết Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ gì, chị ấy cũng

đến đây khi tâm tuổi Diệp Tĩnh Gia.

“Không có gì đâu, em chỉ hơi đói thôi.”

Nói xong, cô cho lên miệng rất nhiều mì rồi

ho sặc sụa.

Sợi mì hơi nóng, vừa ăn vừa chép miệng.

“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng” Chị Tiết

thở dài, tự hỏi không biết mợ chủ đây đang bị

làm sao.

“Ừm…” Đặt bát mỳ xuống, để ở một bên

cho nguội, chị Tiết cũng không đi đâu, chỉ ở

cùng cô trong phòng.

Thời gian trôi qua, cảm giác dài vô cùng,

Diệp Tĩnh Gia rốt cục không nhịn được, hỏi ra

nghỉ hoặc trong lòng: “Chị Tiết, hôm qua làm

sao mà em lại về được phòng vậy? Không

phải em đang ở trong phòng chứa đồ sao?”

“Đúng vậy, tối qua…cậu chủ đưa em về

phòng” Chị Tiết nhìn Diệp Tĩnh Gia có chút

đáng thương, nên mới nói với Diệp Tĩnh Gia,

mợ chủ cũng không dễ dàng gì, cái gì cũng

không biết, cậu chủ quan tâm đến cô như

vậy mà cũng không chịu nói ra, ngày hôm

qua cậu chủ đã dặn người khác là không

được nói cho Diệp Tĩnh Gia.

Lúc đó chị ấy đang ở rất xa, nếu cậu chủ

có hỏi, chị ấy sẽ nói rằng chị ấy chưa nghe

thấy: “Nhưng mà mợ chủ, tốt nhất là em

không nên nói ra ngoài.” Để đề phòng chị ấy

nên nói trước với Diệp Tĩnh Gia.

“Vâng, em sẽ không nói với anh ấy.” Hiện

tại cô còn không có cơ hội nói chuyện với

anh, huống chỉ là những chuyện khác.

Đôi khi cô rất muốn biết trái tim của

Hoắc Minh Dương làm bằng cái gì, làm sao

lại có thể cứng rắn đến như vậy.

“Vậy thì chị yên tâm rồi, mỳ ăn được rồi

đấy, em ăn luôn đi, lát nữa ăn không ngon

đâu.” Chị Tiết nói xong lại đem tô mỳ ra,

không còn nóng nữa, khi Diệp Tĩnh Gia đang

ăn mỳ, cánh tay cũng không nâng lên được.

Chị Tiết không chịu được nữa: “Được rồi, để

chị giúp em ăn.”

Vốn dĩ Diệp Tĩnh Gia muốn từ chối,

nhưng sau vài lần gắp đũa, cô thấy việc này

không thể làm được, đành đồng ý với chị

Tiết: “Xin lỗi, lại làm phiền phức đến chị rồi.”

Tầm này tuổi rồi, vậy mà có người đút

cho mình ăn, Diệp Tĩnh Gia xấu hổ muốn

chui xuống đất.

Đây có lẽ là lần xấu hổ nhất đối với cô

trong ngần ấy năm.

Đang đút cho Diệp Tĩnh Gia ăn, chị Tiết

nói, cậu chủ buổi sáng không ăn gì, anh còn

đặc biệt hỏi mợ chủ bây giờ thế nào.

Cậu chủ rõ ràng rất quan tâm, nhưng lại

giả bộ như không để ý.

Chương 57: Dựa vào cái gì mà cho rằng phải làm như thế?

“Mợ chủ, buổi trưa làm món gì cho cậu

chủ đây?” Hoắc Minh Dương buổi sáng đã ăn

một ít cháo, như thế cũng không đủ được,

buổi trưa cũng không biết nên làm gì.

Mới một giây trước, cô đột nhiên thay đổi

ý định, vốn dĩ muốn nấu cơm cho anh, nhưng

bay giờ ăn còn khó, làm sao có thể quan tâm

đến người khác được: “Chị làm đi, bác sĩ Lữ

nói em không thể làm việc được.” Có lẽ nhà

họ Hoắc không dám ngược đãi mợ chủ đâu,

Diệp Tĩnh Gia tin là không có người nào bắt

cô đi nấu cơm.

“Thôi, cứ nghỉ ngơi là được rồi, bà chủ đi

ra ngoài thư giãn rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho

tốt.” Chị Tiết gật đầu, mẹ Hoắc không có ở

nhà nên không cần lo lắng cậu chủ có ăn hay

không.

Diệp Tĩnh Gia nghe thấy mẹ Hoắc đã đi

thì cũng không có phản ứng gì

Nhưng bây giờ, cô rất muốn biết Hoắc

Minh Dương đang làm gì.

“Cậu chủ, anh ấy…” Diệp Tĩnh Gia không

nhịn được mà hỏi chị Tiết.

“Cậu chủ nào thế?” Ngày hôm qua cậu

hai say sưa trong phòng của cậu cả, hôm

nay cả nhà đều biết: “ Em còn có thể hỏi cậu

chủ nào nữa, chị Tiết đừng trêu em nữa.”

Diệp Tĩnh Gia liếc nhìn chị Tiết, biết chị

Tiết đang nghĩ gì.

Cô không nói nhiều lời, chị Tiết có thể

thấy rằng Hoắc Minh Dương là người mà cô

quan tâm nhất.

“Đừng lo lắng, cậu chủ đang nói chuyện

với bác sĩ Lục trong phòng làm việc, ước

chừng sẽ chữa trị chân cho cậu chủ, có lẽ

cậu chủ sẽ rất nhanh đi lại được thôi.” Từ

nhỏ, cậu chủ đã rất cứng rắn, một người

hoàn mỹ như vậy, tại sao lại bị tai nạn xe chứ?

“Chị Tiết, em không giấu chị đâu. Thật ra,

em biết tình hình của Hoắc Minh Dương. Em

đã đưa anh ấy đến gặp Tô Thanh Anh, nên…”

Diệp Tĩnh Gia nói với chị Tiết.

Chị Tiết cũng không nói gì, chị ấy không

biết làm sao để an ủi Diệp Tĩnh Gia, chị ấy

cũng biết tính khí của Hoắc Minh Dương.

“Đây là chuyện của cậu chủ, không phải

chuyện mà người giúp việc như chị có thể

xen vào được.” Đối mặt với loại vấn đề này,

không ai có thể cho Diệp Tĩnh Gia một câu

trả lời, dù sao thì chị ấy cũng biết rất rõ tính

cách của Hoắc Minh Dương.

“Được rồi, chị đi làm đi, em cũng không

làm khó chị nữa, em đi ra ngoài xem một

chút.”

Trong nhà họ Hoắc, mỗi người đều có

một khó khăn riêng, vừa rồi cô không có suy

nghĩ nhiều như vậy, cho nên mới nói với chị

Tiết, cô còn chưa biết là chị Tiết có thích

nghe hay không.

“Mợ chủ đừng nói như vậy, em nói với chị

là chị vui rồi, chị đi thu dọn đồ đạc trước” Chị

Tiết nói xong rồi rời đi.

Thật ra, trái tim của Hoắc Minh Dương

không quá khó hiểu, nhưng đã có một Tô

Thanh Anh rồi, rất khó để người thứ hai chen

vào.

Diệp Tĩnh Gia biết mọi chuyện nên cũng

không hỏi nhiều, xuống lầu ngắm cảnh, cũng

không muốn suy nghĩ thêm chuyện gì nữa.

Đúng lúc này, Hoắc Minh Dương đang

nói chuyện với Lữ Hoàng Trung về bệnh tình

của anh trong phòng, điện thoại vang lên.

“Tô Thanh Anh.” Từ khi Hoắc Minh

Dương nhìn thấy Tô Thanh Anh, cô ta cũng

không có liên lạc lại với anh, không biết tại

sao cô ta đột nhiên gọi.

Lữ Hoàng Trung mỉm cười, từ khi Diệp

Tĩnh Gia bị ốm, Hoắc Minh Dương luôn vô

tình đi ngang qua cửa phòng Diệp Tĩnh Gia,

quên mất chuyện của Tô Thanh Anh, Tô

Thanh Anh đã chủ động gọi điện, không biết

anh có trả lời hay không “Trả lời đi, cậu vẫn

luôn đợi cuộc gọi này sao?”

Tô Thanh Anh đang đợi ở đầu dây bên

kia, nhưng mãi không có ai trả lời.

Cô ta không biết Hoắc Minh Dương bây

giờ đang làm gì.

Vừa định cúp máy thì đột nhiên có một

giọng nói vang lên trong điện thoại “Có

chuyện gì vậy?”

“Phải có chuyện em mới được gọi cho

anh sao?” Tô Thanh Anh hỏi lại, cô ta rất tò

mò tại sao gần đây Hoắc Minh Dương đột

nhiên không thèm tìm cô ta.

“Tất nhiên là không, nhưng thường thì

em gọi anh là có chuyện gì đó.” Miệng Hoắc

Minh Dương hiện nên một nụ cười.

Tô Thanh Anh có chút không thoải mái,

Hoắc Minh Dương nói chuyện với cô ấy đều

là thái độ như vậy, cô ta vốn tưởng rằng sau

khi lâu như vậy mới trở về, Hoắc Minh Dương

lại không chủ động tìm cô ta, có chút kỳ lạ.

Bây giờ thái độ của Hoắc Minh Dương thực

sự khiến cô ta khó chịu, bình tĩnh lại, Tô

Thanh Anh, phải bình tĩnh, cô ta tự nhủ: “Tối

ngày kia chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé?

Em về lâu như vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa

gặp nhau.”

“Buổi tối ngày kia sao?” Người đàn ông

bỗng nhiên nhớ tới cái gì.

Từ lúc Diệp Tĩnh Gia bị thương, anh

không biết phải đối mặt với Diệp Tĩnh Gia

như thế nào, nhưng theo giấy đăng ký kết

hôn thì ngày kia là sinh nhật của Diệp Tĩnh

Gia, anh muốn ở cùng Diệp Tĩnh Gia trong

ngày sinh nhật của cô.

Anh không thể đi cùng người phụ nữ

khác trong ngày sinh nhật của vợ mình được.

“Buổi tối ngày kia anh có chuyện gì sao?”

Hoắc Minh Dương chắc chắn sẽ đến nếu mà

cô ta đã hẹn trước, không hiểu sao lần này

Hoắc Minh Dương lại có vẻ muốn từ chối.

Trong lòng cô ta có chút lo lắng mơ hồ,

kể từ hôm Lữ Hoàng Trung bảo cô ta ở lại

đất nước, cô ta có chút bối rối, không biết lúc

đó bị làm sao, nhưng bây giờ cô ta nhận ra

mình rất sợ mất đi Hoắc Minh Dương.

“Ừm…không sao.” Hoắc Minh Dương

dường như đã nghĩ ra điều gì đó, liền đồng ý,

còn Lữ Hoàng Trung ở một bên kinh ngạc

nhìn anh.

Vừa rồi con nghe thấy anh nói sẽ tha thứ

cho Diệp Tĩnh Gia vào ngày kia, nhưng bây

giờ có vẻ như anh đã thay đổi ý định.

“Vậy thì hãy đến chỗ em quay phim, hay

gần nhà em…”

“Chỉ ăn cơm thôi mà, có gì khác nhau chứ?”

“Em chỉ sợ là anh không đưa em về được thôi:

“Đến chỗ gần nhà anh đi, anh sẽ để tài xế

đưa em về.” Vốn định đưa Diệp Tĩnh Gia đi

cùng, nhưng sau đó lại thôi. Không cần thiết

phải đem Diệp Tĩnh Gia ra so sánh với Tô

Thanh Anh. Theo tiêu chuẩn của Diệp Tĩnh

Gia thì chỉ cần vài giây là sẽ thua cuộc.

Sau khi đồng ý, anh mới có nhận ra, anh

muốn nhìn thấy Tô Thanh Anh để bớt đi sự

bực mình với Diệp Tĩnh Gia, nhưng anh

không nên đặt vợ mình lên trước để so sánh

với Tô Thanh Anh. Tô Thanh Anh không ở

bên cạnh anh, người ở bên cạnh anh bây giờ

cũng rất tốt.

“Hôm đó em có một buổi biểu diễn, sau

khi em biểu diễn xong thì mới đi được…” Tô

Thanh Anh có chút tức giận, ngày thường

Hoắc Minh Dương đều nghe lời cô ta, vậy mà

bây giờ lại thành như này.

“Vậy thì em nên tập trung vào buổi biểu

diễn đi, biểu diễn xong thì chúng ta đi ăn

sau.” Hoắc Minh Dương chỉ kiên nhẫn đối với

Tô Thanh Anh.

Nếu đổi lại là Diệp Tĩnh Gia, anh đã hỏi:

“Cô là cái gì tôi phải nghe theo ý cô

hả?”Nhưng người này là Tô Thanh Anh, cho

nên Hoắc Minh Dương đều đồng ý.

“Thật sự không giống với phong cách

của anh.” Tô Thanh Anh cười với Hoắc Minh

Dương trên điện thoại.

“Vậy thì em nghĩ phong cách của anh là

gì?” Hoắc Minh Dương có chút tức giận khi

nghe thấy vậy, anh không thể biết tại sao. Kể

từ khi Diệp Tĩnh Gia bị thương, anh đã không

hài lòng với Tô Thanh Anh.

Đây có lẽ là Hoắc Minh Dương đang bao

che cho người bên mình, cho dù anh thích Tô

Thanh Anh đến đâu, nhưng dù sao cũng

không phải là người bên anh, cho dù Diệp

Tĩnh Gia không tốt, phiền phức như thế nào,

nhưng mà là vợ của mình, anh sẽ che chở

cho cô.

Tô Thanh Anh đang sốt ruột ở bên kia

đầu dây, không biết Hoắc Minh Dương nghĩ

gì, tự nhiên lạnh nhạt khó chịu với cô ta.”

Minh Dương, anh tức giận vì em đi nước

ngoài lâu như vậy sao?”

“Sao lại tức giận chứ, em đang theo đuổi

lý tưởng của mình. Để thực hiện nguyện vọng

của mẹ em, làm sao mà anh lại muốn trói

buộc em chứ?” Hoắc Minh Dương châm

chọc nói. Ngay cả khi cô ta không quay lại vì

anh, anh làm sao có thể thừa nhận là đã tức

giận vì cô ta đã đi lậu như vậy được?.

“Em có việc rồi, hôm khác gặp đi.” Tô

Thanh Anh cảm thấy không nói được nữa,

đành phải cúp điện thoại.

Dường như cô ta vẫn không cam lòng,

đập mạnh điện thoại xuống đất.

Người giúp việc của nhà họ Tô không

dám thở mạnh.

“Vừa rồi có phải thật sự là Tô Thanh Anh

gọi không?” Lữ Hoàng Trung có chút tò mò

liếc nhìn Hoắc Minh Dương, không biết từ

đâu anh có tính khí như vậy, lại có thể nói

như vậy với Tô Thanh Anh.

“Là cô ấy gọi điện, tôi có thể làm gì bây

giờ, tôi nghĩ như nào thì nói vậy thôi.” Hoắc

Minh Dương cúp điện thoại, đột nhiên cảm

thấy thoải mái.

Anh thực sự yêu Tô Thanh Anh, nhưng

không phải là sự yêu thương vô điều kiện,

anh không phải là một kẻ ngốc.

Lữ Hoàng Trung cảm thấy có chút mỉa

mai, lúc đầu anh là người đuổi theo Tô Thanh

Anh, bây giờ lại đối xử lạnh nhạt Tô Thanh

Anh như thế này: “Tôi thật không hiểu, đối

phương thích cậu nên mới chủ động mời, vậy

mà cậu lại từ chối.”

“Có nhiều thứ cậu không hiểu đâu.” Hoắc

Minh Dương như có cảm giác gì đó, đi tới

bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, liền nhìn thấy Diệp

Tĩnh Gia đang đi trong vườn dưới lầu.

€ô có vẻ mệt, đang tìm một chỗ để ngồi

xuống.

Cảm giác được có người đang nhìn

mình, Diệp Tĩnh Gia quay đầu nhìn xung

quanh, thấy rèm cửa sổ phòng Hoắc Minh

Dương có chút lay động, bởi vì cô ở rất xa, cô

cho rằng nghĩ đó là ảo giác.

“Làm sao vậy? Tự nhiên vội vàng đóng

rèm lại” Lữ Hoàng Trung hỏi, tưởng anh

không muốn nhìn thấy nắng.

“Nói ít thôi” Hoắc Minh Dương trừng mắt

nhìn Lữ Hoàng Trung.

Có vẻ như vết thương của Diệp Tĩnh Gia

gần như đã lành, và cô vẫn còn năng lượng

để ra ngoài đi dạo.

Chỉ là cơ thể có chút gầy gò, anh gọi chị

Tiết: “Chị Tiết, mang áo khoác đến cho mợ

chủ đi.”

Cúp điện thoại, chị Tiết ngẩn ra, không

biết mợ chủ đã đi đâu, mang áo khoác đến

cho mợ chủ kiểu gì.

Nhìn Hoắc Minh Dương trước mặt, Lữ

Hoàng Trung nhíu mày, anh ta dường như

chưa bao giờ hỏi Hoắc Minh Dương có cảm

giác gì về Diệp Tĩnh Gia.

“Hình như bây giờ cậu đang yêu.”

Hoắc Minh Dương nghe vậy, khóe miệng

nhếch lên rồi thu lại, chỉ là anh không quen

với việc Diệp Tĩnh Gia vắng mặt mà thôi.

Diệp Tĩnh Gia trong suốt thời gian này

vẫn luôn chăm sóc anh, hôm qua đôi thành

Lý Vân thì có chút không thoải mái, nên phải

để cho Diệp Tĩnh Gia khỏe lại nhanh một

chút.

Không phải là cô đến nhà họ Hoắc chỉ để

chăm sóc anh sao?

“Cậu tới đây nói với tôi cái quái gì vậy?”

Hoắc Minh Dương tỏ vẻ không hài lòng với

Lữ Hoàng Trung: “Tôi bảo cậu đến đây để

chữa trị vết thương ở chân của tôi. Khi nào

thì phẫu thuật đấy.”

Từ khi anh ta bước vào, Hoắc Minh

Dương chưa từng nói đến chuyện phẫu

thuật: “Tôi sẽ thu xếp càng sớm càng tốt.”

Nói xong lại thấy Hoäc Minh Dương vén

rèm ra, đứng ở một góc cửa sổ, từ phía sau

Hoắc Minh Dương, nhìn xuyên qua tấm rèm,

anh ta nhìn thấy chị Tiết đang đưa quần áo

cho Diệp Tĩnh Gia: “Tôi còn tưởng cậu đang

nhìn cái gì.”

“Cô ấy nấu ăn rất ngon.” Hoắc Minh

Dương nói một câu đơn giản khiến Lữ Hoàng

Trung không thể phản bác.

Từ trước đến nay anh vẫn luôn không

thừa nhận mọi chuyện, cho dù là trời sập anh

cũng không thừa nhận.

Chương 58: Cô ấy vẫn trốn tránh anh sao?

Tô Thanh Anh càng ngồi trên sô pha, cô

†a càng nghĩ càng thấy không đúng, Hoắc

Minh Dương lúc này thái độ rất có vấn đề.

Cô ta đã lâu rồi chưa về, nên không biết

là có chuyện gì xảy ra hay không.

Lữ Hoàng Tâm cũng gọi cô ta trở về, bảo

cô ta không đi nữa, cô ta có chút nghỉ ngờ,

có phải là có chuyện gì không. Gọi điện thoại

cho Lữ Hoàng Tâm, cô ta không thể cứ ngồi

và chờ đợi như thế này.

Không có nhiều người biết chuyện của

cô ta và Hoắc Minh Dương.

Tô Thanh Anh suy nghĩ một chút rồi

quyết định hỏi Lữ Hoàng Tâm.

“Hoàng Tâm, em đang làm gì vậy?” Tô

Thanh Anh nhẹ nhàng nói vào điện thoại,

thật ra cô ta không quan tâm Lữ Hoàng Tâm

đang làm gì, hỏi một câu lấy lệ thôi.

“Em đang đi mua sắm, chị đang làm gì

vậy chị Thanh Anh?”

Lữ Hoàng Tâm rất vui khi nhận được

cuộc gọi từ nữ thần này, Tô Thanh Anh nhất

định là nữ thần của cô ấy, cô ấy luôn chủ

động gọi cho Tô Thanh Anh, hiếm khi nào

nhận được cuộc gọi của Tô Thanh Anh.

“Vậy sao? Ở chỗ nào đấy, chị đi cùng em

có được không?”

Nghe có vẻ như chị Thanh Anh đang rất

vui vẻ, Lữ Hoàng Tâm không biết tại sao luôn

cảm thấy Tô Thanh Anh có chút không tập

trung: “Hay quá, vừa đúng lúc em cần chị cho

lời khuyên, em đi một mình, nên cũng không

biết chọn quần áo như thế nào.”

“Được rồi, đợi chị một lát, chị chuẩn bị

một chút rồi sẽ đến ngay.” Tô Thanh Anh sau

khi cúp điện thoại, đứng dậy thu dọn đồ đạc,

đã lâu không đi mua sắm nên cô ta cũng

nghĩ là nên mua một chút quần áo.

Hiếm khi có tâm trạng tốt, sau khi ăn

mặc đơn giản, xịt chút nước hoa, nhìn bản

thân mình trước gương, cô ta đã lâu rồi

không trang điểm.

Lấy kính râm, cầm thẻ ngân hàng và đi ra

ngoài.

“Cô chủ, cô đi đâu vậy?” Quản gia nhà họ

Tô nhìn thấy Tô Thanh Anh.

“Tôi không phải là tù nhân, tôi đi đâu là

quyền của tôi.” Cô ta về nhà thì giống như

một tù nhân vậy, đi đâu cũng bị kiểm tra.

“Không được đâu, ông chủ đã ra lệnh là

cô chủ không được đi ra ngoài được.” Quản

gia vội vàng nói, không biết nếu cô chủ mà đi

thì bọn họ sẽ như nào nữa.

“Không sao đâu, mọi chuyện đều là do

tôi tự ý.” Nói xong Tô Thanh Anh bước ra

ngoài, hai người quyết định đi theo, đề phòng

†ai nạn.

Lữ Hoàng Tâm đi ra ngoài cũng gây ra

rất nhiều sóng gió, một đám người không

biết là cô có xảy ra gì không.

“Hoàng Tâm, chị có đến muộn không?”

Tô Thanh Anh đến sau một giờ.

“Như này là nhanh lắm rồi, không muộn

đâu.” Lữ Hoàng Tâm cười với Tô Thanh Anh:

“Không ai đi theo chị sao?”

Kể từ lần trước, con gái của người bạn bố

cô ấy bị bắt cóc, tất cả những cô chủ ở vùng

này đều mang theo vệ sĩ khi họ ra ngoài. Cô

ấy cũng không ngoại lệ và có một số người

bạn tốt không thể ra ngoài vì điều này.

“Lúc đầu thì có, nhưng chị đã bảo họ

không cần đi theo.” Tô Thanh Anh mỉm cười

nhìn Lữ Hoàng Tâm, không biết tại sao, cô ta

luôn cảm thấy ánh mắt Lữ Hoàng Tâm có

chút kỳ quái.

“Ừm, em vừa thấy ở đó có một cửa hàng

tốt, chị có muốn đến xem có gì thích hợp với

mình không?” Cô ấy vừa nãy đã thấy một bộ

váy phù hợp với Tô Thanh Anh, nên gợi ý.

“Được rồi, chúng ta xem một chút trước

đã.” Tô Thanh Anh gật đầu, cô ta rất tin

tưởng ánh mắt của Lữ Hoàng Tâm.

Sau khi đi dạo một vòng, Tô Thanh Anh

không muốn mua quần áo chút nào, Lữ

Hoàng Tâm nói rằng cô ấy thấy đẹp nên bảo

mình mặc thử, cái gì cô mặc vào Lữ Hoàng

Tâm đều mua hết.

Mặc kệ cái nhìn của Lữ Hoàng Tâm, cô

†a thúc giục Lữ Hoàng Tâm thử xem sao.

“Chị Thanh Anh, chị về lâu như vậy rồi,

ngoại trừ buổi biểu diễn ngày hôm đó, chị đã

gặp anh Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Tâm

không biết Hoắc Minh Dương đã xảy ra

chuyện gì với Tô Thanh Anh, nên tò mò hỏi

‘Tô Thanh Anh.

“Không có, anh ấy thường rất bận, hơn

nữa chị cũng có việc phải làm, nên không thể

gặp nhau được.” Tô Thanh Anh thầm tính

toán trong lòng.

“Vậy chị có cảm thấy anh Minh Dương có

gì khác không?” Lữ Hoàng Tâm vội vàng nói

với Tô Thanh Anh, nếu Diệp Tĩnh Gia thật sự

làm con dâu nhà họ Hoắc, thì sau này cô ta

làm sao mà có cuộc sống tốt đẹp ở nhà họ

Hoắc chứ?

“Không có gì khác cả, chị thấy anh Minh

Dương của em rất tốt.” Tô Thanh Anh cười

với Lữ Hoàng Tâm, thật ra cô ta muốn hỏi

câu này, tại sao Hoắc Minh Dương lại có vẻ

khác trước như vậy.

Lữ Hoàng Tâm thở dài, có vẻ như chị

Thanh Anh vẫn chưa biết chuyện, anh Minh

Dương cũng không nói gì về chuyện này, anh

Minh Dương đã kết hôn rồi, sau này chị

Thanh Anh chẳng lẽ lại xen vào sao?

Cô ấy cúi đầu dậm chân, có chút tức

giận và áy náy. Không biết phải làm sao,

nghiến răng nghiến lợi nói: “Em rất mong chị

ở lại, không đi không được sao? Ở trong

nước không thể thành công sao?”

“Này, cô nhóc ngốc nghếch, đây là sự

nghiệp của chị. Nếu một người phụ nữ không

có sự nghiệp, sau này cô ấy sẽ cảm thấy rất

không an toàn.” Tô Thanh Anh nóng lòng

muốn biết về Hoắc Minh Dương càng sớm,

càng tốt.

“Anh Minh Dương giàu có như vậy, anh

ấy sẽ không để chị phải vất vả đâu.” Lữ

Hoàng Tâm thật sự muốn nói về cuộc hôn

nhân của Hoắc Minh Dương, nhưng cô có lẽ

sẽ bị anh trai măng chết mất.

“Chị biết, nhưng đó không phải là tiền mà

chị kiếm ra, làm sao có thể thoải mái tiêu xài

được chứ?” Tô Thanh Anh vội vàng nói, mục

đích là để Lữ Hoàng Tâm yên tâm, nhân tiện

muốn nghe một số điều mà cô ta không biết

từ miệng Lữ Hoàng Tâm.

“Chị Thanh Anh, chị thật ngốc, có bao

nhiêu người mong được gả cho anh Minh

Dương đấy, chị lại không biết quý trọng.”

Lữ Hoàng Trung có chút áy náy, mọi

người đều biết tính tình của Tô Thanh Anh,

không biết may mắn như thế nào mà lại quen

biết với anh Minh Dương.

“Chị biết điều đó, nhưng sự nghiệp và

tình yêu của chị không thể dễ dàng như vậy

được, có điều anh Minh Dương của em rất

bao dung chị.” Cô ta có thể ra ngoài lâu như

vậy là bởi vì Hoắc Minh Dương vẫn sẽ quan

tâm cô, cho nên cho dù cô ta có thế nào,

cũng sẽ được Hoắc Minh Dương bao bọc.

“Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”

Nhìn vẻ mặt của chị Thanh Anh, có lẽ cô

†a còn không biết về Diệp Tĩnh Gia, chị Thanh

Anh thật đáng thương: “Dù sao chị cũng phải

cẩn thận, không để cho anh Minh Dương vào

tay người khác được.”

“Chị biết, Hoàng Tâm, anh Minh Dương bị

sao vậy? Tại sao em lại bảo chị ở lại?” Tô

Thanh Anh muốn biết Hoắc Minh Dương đã

thay đổi điều gì và chuyện gì đã xảy ra.

Lữ Hoàng Tâm hơi sững sờ, cô ấy đã hứa

với anh trai mình rồi, trong mắt cô ấy có chút

né tránh: “Không…không có gì, chỉ là tốt cho

chị thôi”

Tô Thanh Anh thấy thái độ không đúng

của Lữ Hoàng Tâm, trong lòng có chút hồi

hộp, Lữ Hoàng Tâm nhất định có điều muốn

giấu cô ta: “Chị coi em như một người em gái

thật sự, có gì mau nói cho chị biết đi.”

“Chị, chị đừng ép em, em thật sự nghĩ tốt

cho chị mà, cứ ở lại thôi.” Lữ Hoàng Tâm nói

hết những gì có thể nói, không dám không

nghe lời anh trai.

Nhìn bộ dạng của Lữ Hoàng Tâm, cô ta

biết mình không thể hỏi ra kết quả gì, nên chỉ

có thể bó tay, trong lòng càng thêm lo lắng.

“Chị ơi, chị xem em này có đẹp không.”

Lữ Hoàng Tâm bắt đầu chuyển đề tài, thật ra

chị Tô cũng biết rõ nên cũng yên tâm.

Tô Thanh Anh phản ứng lại, quay đầu

đồng ý với Lữ Hoàng Tâm: “Ừm, được rồi.”

Diệp Tĩnh Gia không biết tại sao nhà họ

Hoắc lại lớn như vậy, vì sợ Hoắc Minh Dương

nhìn thấy, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa

gặp Hoắc Minh Dương một lần.

Cô đã lo lắng về việc gặp Hoắc Minh

Dương khi đi ra ngoài, nhưng sau đó cô đã

lấy hết can đảm của mình, dù sao thì cô cũng

không thể gặp được Hoắc Minh Dương. Cô

biết thói quen của anh, và anh sẽ không ra

ngoài vào lúc này.

Hoắc Minh Dương đang ở trong phòng

nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn rồi, không biết

hôm nay ăn gì, anh lại không có cảm giác

thèm ăn, không biết tại sao Diệp Tĩnh Gia

không có ở đây thì anh ăn uống không được

ngon miệng.

Rõ ràng anh đã sống một mình như thế

này trước khi cô đến, nhưng bây giờ anh lại

cảm thấy cô đơn.

“Chị Tiết, hôm nay ăn món gì vậy?” Hoắc

Minh Dương hỏi chị Tiết.

“Cái này…tôi không biết, mợ chủ còn

chưa nấu.” Bây giờ bữa ăn của Hoắc Minh

Dương đều là do Diệp Tĩnh Gia làm, chị ấy

không biết gì cả.

“Chị không biết tôi ăn gì sao?” Hoắc

Minh Dương liếc nhìn chị Tiết.

“Vâng, mợ chủ còn chưa dậy, nên tôi

không biết.” Chị Tiết vội cúi đầu xuống, cảm

thấy có chút hoảng hốt, tự hỏi chuyện gì sẽ

xảy ra nếu Hoắc Minh Dương nghe được tin

của Diệp Tĩnh Gia.

“Sao cô ấy còn chưa dậy.” Hoắc Minh

Dương cau mày, theo như tính toán thì Diệp

Tĩnh Gia phải dậy rồi chứ.

Chị Tiết không dám nói gì, ai biết Diệp

Tĩnh Gia muốn làm gì, ngày nào cô cũng trốn

tránh Hoắc Minh Dương như thế này thậm

chí còn không dám ra khỏi cửa: “Vì lần trước

bị thương nên cô ấy không ra ngoài nhiều.”

Chị Tiết vội nói, vì sợ Hoắc Minh Dương khó

chịu.

Chị ấy lúc này chỉ âm thầm cầu nguyện:

“Ừm, tôi hiểu rồi, nếu không sao thì đi ra

ngoài trước đi.”

Chị Tiết yên tâm, không dám nhìn biểu

hiện của Hoắc Minh Dương.

Anh nhớ rằng hôm qua Diệp Tĩnh Gia đã

đi ra ngoài và có vẻ tốt hơn rất nhiều rồi.

Nghĩ tới tối nay là sinh nhật của cô, anh

cảm thấy có chút buồn bực, không biết Diệp

Tĩnh Gia có tránh mặt anh vào buổi tối không.

Suy nghĩ của Hoắc Minh Dương không

mất nhiều thời gian để trở thành hiện thực.

Vào buổi chiều, Diệp Tĩnh Gia xin phép

mẹ Hoắc, cô muốn về nhà tổ chức sinh nhật.

Mẹ Hoăc sao có thể để cho Diệp Tĩnh

Gia rời đi dễ dàng như vậy được?

“Con về nhà mẹ đẻ làm gì?” Con dâu nhà

họ Hoắc, mà cứ liên tục chạy về nhà mẹ đẻ là

có ý gì.

“Con…không có, mẹ con nhớ con thôi.”

Diệp Tĩnh Gia biết tính khí của mẹ Hoắc,

nhưng cô không muốn ở trong nhà của Hoắc

vào một ngày như thế này, ở lại đây thì không

khác gì không có sinh nhật.

“Con kết hôn với Minh Dương lâu như

vậy rồi, con cái còn chưa có, vậy mà con còn

muốn về nhà sao?” Mẹ Hoắc đã không hài

lòng với Diệp Tĩnh Gia từ lâu rồi, mặc dù cô

ấy làm tốt những việc khác, nhưng cô ấy

không làm tốt những việc cần làm, điều này

khiến bà ta không an tâm.

“Con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.” Diệp

Tĩnh Gia có chút đỏ mặt, cô không ngờ mẹ

Hoäc lại quan tâm đến chuyện đó.

“Đừng có chỉ nói cố gắng, cái mẹ cần là

kết quả, mẹ chỉ nhìn vào kết quả thôi.” Thấy

mẹ Hoắc nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia không

dám nói gì nữa, nói vâng rồi quay về phòng

Hoắc Minh Dương đang ở đầu cầu thang,

và Diệp Tĩnh Gia đã nhìn thấy anh ngay khi

anh quay đầu lại.

Anh đã nghe những gì họ nói vừa rồi sao?

“Anh…” Diệp Tĩnh Gia không thể kìm

được mà nói ra, không biết tại sao mỗi lần

nhìn thấy Hoắc Minh Dương, cô đều bị kích

động.

Như thể Hoắc Minh Dương biết điều gì

đó, làm cô rất sợ hãi.

“Không phải là tôi tính về nhà, thật sự là

tôi có việc.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói

với Hoắc Minh Dương.

“Tôi biết.” Hoắc Minh Dương liếc mắt

nhìn Diệp Tĩnh Gia: “Hay là tôi cùng cô trở về?

Chương 59: Làm ầm ĩ về nhà mẹ đẻ

Diệp Tĩnh Gia muốn về nhà tổ chức sinh

nhật, vậy thì anh về cùng với cô.

Cô sửng sốt trước lời nói của Hoắc Minh

Dương.

Cô đã kết hôn với anh lâu như vậy mà

chưa bao giờ cho người nhà nhìn thấy anh,

nghĩ đến đây Diệp Tĩnh Gia có chút suy nghĩ.

Chỉ là chồng cô có vẻ hơi khác so với

chồng của người khác.

“Tôi…nếu tiện thì được, nếu không tiện thì

quên đi.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói với

Hoắc Minh Dương.

Cô không đoán ra được Hoắc Minh

Dương nghĩ gì, tự nhiên lại chủ động cùng cô

về nhà, đã hai ba ngày nay không gặp nhau

rồi, khi gặp lại thì cứ như không có chuyện gì

xảy ra.

“Tôi… tôi nhớ anh không thích ra ngoài

gặp gỡ mọi người cho lắm mà” Diệp Tĩnh Gia

nhìn Hoắc Minh Dương, nhìn thẳng vào mắt

anh.

Không biết là nhiều ngày như vậy rồi, anh

có còn giận nữa không.

“Không sao, lâu rồi tôi cũng không gặp

bố mẹ vợ”

Cô sợ mẹ cô sẽ cảm thấy không thoải

mái khi nhìn thấy Hoắc Minh Dương, con gái

ngoan của bà đã kết hôn với một người tàn

tật, thì đã bắt cô về nhà từ lâu rồi, buộc cô

phải ly hôn, bất mãn của bà đối với Hoắc

Minh Dương cũng không thấp.

“Minh Dương, con muốn cùng con bé về

đấy sao?” Mẹ Hoắc nhìn con trai mình,Hoắc ˆ

Minh Dương đã lâu không tự ý ra ngoài gặp

ai, bây giờ lại muốn gặp bố mẹ của Diệp Tĩnh

Gia.

Gặp bố vợ, chuyện này rất cần thiết, vốn

tưởng rằng Hoắc Minh Dương chán ghét

không muốn gặp, hiện tại không ngờ anh lại

đổi ý, cho nên đương nhiên muốn Hoắc Minh

Dương gặp mặt.

“Sao con vấn còn đứng đờ ở đây thế?

Mau thu dọn đồ đạc, cùng Minh Dương đi về

nhà xem một tí đi.” Cả hai đều không lên

tiếng, mà Hoắc Minh Dương không trả lời

chính là đồng ý.

Mẹ là người hiểu con nhất.

“Vậy con đi chuẩn bị đây.” Diệp Tĩnh Gia

nói xong liền lên lầu, cô biết mẹ Hoắc nói

dọn dẹp là bảo cô trang điểm thật đẹp.

Để Hà Thúy Mai cảm thấy thoải mái hơn,

cô cũng phải sửa soạn bản thân thoải mái

hơn một chút.

Bởi vì buổi chiều mới về và nên không gọi

trước cho Hà Thúy Mai, cho nên vẫn ăn cơm

ở nhà. Sau khi Diệp Tĩnh Gia nấu ăn, trước

tiên cô mang nó đến cho Hoắc Minh Dương.

“Cùng nhau ngồi xuống ăn đi.” Hoắc

Minh Dương đột nhiên nói một câu như vậy,

khiến Diệp Tĩnh Gia sửng sốt, không ngờ

Hoắc Minh Dương lại muốn ăn cùng cô.

“Tôi không chuẩn bị phần cho tôi.” Cô chỉ

mang đủ để Hoắc Minh Dương ăn, hoàn toàn

không tính đến cô.

“Để chị Tiết mang lên.”

Những lời của Hoắc Minh Dương có

nghĩa là Diệp Tĩnh Gia phải ăn với anh.

“Được rồi.” Diệp Tĩnh Gia gật đầu, cô biết

là Hoắc Minh Dương đã nói ra là không thể

từ chối.

“Ăn nhiều đi. Gần đây tôi thấy cô bị sụt

cân. Lúc đó, cô đừng nói với mẹ cô rằng nhà

họ Hoắc chúng tôi không tốt với cô.” Hoắc

Minh Dương đặt một miếng cá lớn vào bát

của Diệp Tĩnh Gia.

Gầy hay không gầy cũng không có liên

quan đến ăn nhiều hay ăn ít, nhưng nhìn

dáng vẻ của Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh

Gia không thể nói được điều gì, thật hiếm khi

người đàn ông này đột ngột thay đổi tính

cách và đối xử tốt với cô như vậy: “Anh cũng

nên ăn nhiều hơn đi. Mấy ngày nay anh ăn rất

ít rồi” Nói xong liền gắp nửa con cá còn lại

đưa cho Hoắc Minh Dương.

Nhìn Hoắc Minh Dương ăn từng miếng

một, cô cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, có lẽ

cô thực sự phát điên rồi.

Sau khi phản ứng lại, Diệp Tĩnh Gia

nhanh chóng đổi chủ đề: “Thực xin lỗi…trước

đó tôi không nên làm như vậy.”

“Đừng nói chuyện khi ăn, sẽ ảnh hưởng

đến cảm giác ngon miệng.” Một câu nói đơn

giản khiến Diệp Tĩnh Gia không nói gì được

nữa, cô biết Hoắc Minh Dương có quan tâm

đến chuyện này, nhưng thật may, anh không

muốn cô nhắc đến.

“Tôi vẫn không thể bỏ qua được.” Diệp

Tĩnh Gia cảm thấy đau khổ, cô thực sự cảm

thấy có lỗi với Hoắc Minh Dương, và cô

không biết tại sao Tô Thanh Anh lại làm tổn

thương anh như thế này.

“Thật ra cô không làm gì sai, nhưng tôi

không muốn nhìn thấy cô ấy như thế này.”

Hoắc Minh Dương rất rõ ràng, anh không

muốn như thế này mà đi gặp Tô Thanh Anh,

cho dù biết Tô Thanh Anh có thể không quan

†âm đến anh nhiều như vậy, nhưng khi xảy ra

†rước mặt anh, trái tim anh cũng rất đau.

“Tôi xin lỗi.” Diệp Tĩnh Gia yếu ớt bỏ bát

đũa xuống, đồ ăn có vẻ không còn ngon nữa.

Cho đến khi Hoắc Minh Dương ăn xong,

nửa bát cơm còn lại của Diệp Tĩnh Gia vẫn

không nhúc nhích.

“Cô đến nhà họ Hoắc để giảm cân à?”

Hoắc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia sau

khi nhìn thấy cô ăn uống như vậy.

“Tôi…không phải.” Diệp Tĩnh Gia liếc nhìn

bộ dạng của Hoắc Minh Dương, nếu không

ăn bữa cơm này, có lẽ là không được.

Cô đang ăn cơm ở đây, Hoắc Minh

Dương đang ngồi ở đó, hai người tựa như

tranh vẽ, thật ra trong lòng anh quan tâm đến

Diệp Tĩnh Gia, nhưng anh chưa từng cảm

nhận được: “Ăn chậm thôi.”

Dưới cái nhìn của anh, Diệp Tĩnh Gia ăn

nhanh chóng ăn cơm, khiến Hoắc Minh

Dương sửng sốt.

“Ăn xong rồi.” Cuối cùng, sau khi ăn xong

một bát cơm, Diệp Tĩnh Gia cầm bát đũa đi ra

ngoài, sau khi rời khỏi cửa phòng Hoắc Minh

Dương, cô dựa vào tường thở phào, trong

lòng nhẹ nhõm, cô không biết mình có thật

sự muốn đưa anh đi gặp bố mẹ không,

không biết là có tạo ra chuyện gì không?

Không biết tại sao Hoắc Minh Dương lại

đồng ý về nhà cùng cô?

Gọi cho Hà Thúy Mai, bà trả lời: “Sao vậy,

Tĩnh Gia?”

“Mẹ, tối nay con sẽ về nhà.” Diệp Tĩnh Gia

nói vào điện thoại.

“Tối nay về sao?” Hà Thúy Mai còn tưởng

chuyện gì, con gái thì đương nhiên phải về

nhà rồi.

“Con không về một mình.” Diệp Tĩnh Gia

nhanh chóng nói với mẹ: “Con sẽ về với Hoắc

Minh Dương” Lời nói của Diệp Tĩnh Gia rất

có sức mạnh. Cô biết mẹ của mình lúc này

chắc hẳn đang rất sợ hãi và bà sẽ không bao

giờ nghĩ đến việc mình sẽ về nhà với ai.

“Thật sao?” Hà Thúy Mai giật mình và

nhanh chóng ngồi dậy.

Trước đây bà chưa từng nhìn thấy Hoắc

Minh Dương, người đàn ông đó rất nổi tiếng,

nhưng bà chưa từng nhìn thấy anh.

“Vâng, lát nữa chúng con trở về, mẹ nhớ

nấu thêm cơm nhé.” Diệp Tĩnh Gia nhắc nhở.

“Đi nhà hàng bên ngoài ăn cơm đi.” Diệp

Bách Nhiên cũng chưa nhìn thấy Hoắc Minh

Dương cũng có chút xấu hổ, dù sao người

đàn ông này cũng rất có tiếng, làm sao có

thể tùy tiện nấu cơm ở nhà được.

“Anh ấy không thích ăn những thứ bên

ngoài cho lắm, mẹ cứ làm đồ ăn ở nhà đi.”

Mẹ luôn nghĩ ngợi các thứ, cô không biết

tại sao Hà Thúy Mai lại đột nhiên nghĩ đến

việc tìm một nhà hàng để ăn, những thứ ở

nhà không giống nhau sao?

“Hoắc Minh Dương có thể ăn đồ ăn của

mẹ nấu sao?” Hà Thúy Mai có chút không tự

†in, bà không biết Hoắc Minh Dương đã ăn

những gì trước đây, nên muốn để cho người

khác.

“Ăn được mà, anh ấy đều ăn món con

nấu” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói với Hà

Thúy Mai.

Hai mẹ con trao đổi một lúc trước khi Hà

Thúy Mai cúp điện thoại, bà ra ngoài mua rau

mua thịt, định làm món gì đó ngon một chút.

Hôm nay là sinh nhật của Diệp Tĩnh Gia,

bà nghĩ đến việc mua một cái bánh kem

không quá lớn, dù sao cũng không ai thích

ăn, nhưng hôm nay là sinh nhật con gái bà.

Bà luôn muốn những điều tốt đẹp đến

với cô.

Bà mua một cái bánh nhỏ, nhưng giá

không hề thấp; sau đó mua một ít thịt và rau,

hỏi Diệp Tĩnh Gia về khẩu vị của Hoắc Minh

Dương.

Về đến nhà, bà chuẩn bị đồ và nấu cơm.

Khi Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương đi

ra ngoài, trời còn sớm nên cũng không vội

vàng, nhưng Diệp Tĩnh Gia đều suy nghĩ đến

mẹ Hoắc, bà ta đột nhiên yêu cầu Hoắc Minh

Dương đi cùng, về nhà gặp bố mẹ cô, không

biết nên nói với mẹ là cô ở nhà họ Hoắc như

thế nào.

Ngồi trên xe, Hoắc Minh Dương đã lâu

không đi ra ngoài, dọc đường cũng không

ngẩng đầu nhìn phong cảnh ven đường, cũng

không biết đang suy nghĩ gì.

Xe cũng không đi về hướng nhà cô: “Lý

Vân, em có đi nhầm không?”

“Không có, cậu chủ muốn mua ít đồ” Tới

nơi Diệp Tĩnh Gia mới biết Hoắc Minh Dương

đã mua rất nhiều thuốc bổ và chất dinh

dưỡng, để hết lên xe.

“Lần đầu tiên đến gặp gia đình cô, tôi

phải chuẩn bị một số quà biếu.” Hoắc Minh

Dương nói, chỉ là phép lịch sự cơ bản, đối với

Diệp Tĩnh Gia là đã đủ rồi.

“Đừng phiền phức như vậy, bọn họ không

thiếu thứ gì.” Diệp Tĩnh Gia nói, nhưng điều

này có chút phụ lòng tốt của Hoắc Minh

Dương: “Dù sao cũng cảm ơn anh đã cho tôi

thể diện.”

Hoắc Minh Dương lần này không nói gì,

thực ra anh cũng không cần phải hỏi Diệp

Tĩnh Gia ai đúng ai sai, dù sao thì Diệp Tĩnh

Gia thường xuyên không biết đâu là đúng

đâu là sai.

Diệp Bách Nhiên và Hà Thúy Mai đón họ

ở cửa khi nghe thấy tiếng xe.

Diệp Tĩnh Gia có chút hoảng sợ, con rể

đến mà làm lớn chuyện như vậy, khiến cho

cô có chút choáng ngợp.”Chú, mẹ, sao hai

người lại ở bên ngoài.”

Khi xe mở cửa, Diệp Tĩnh Gia bước xuống

xe, cả hai đều không nhìn thấy Hoắc Minh

Dương.

“Con đã nói là sẽ về mà, bố mẹ còn đang

sốt ruột muốn gặp con, vậy mà con lại nói

như vậy.” Hà Thúy Mai liếc nhìn Diệp Tĩnh Gia.

Lý Vân đi xuống, đầu tiên đem xe lăn ra

khỏi thùng xe, sau đó đặt xuống đất, lại giúp

Hoắc Minh Dương ra ngoài.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn, dung

mạo rất ưa nhìn, thân hình bình thường, nếu

chân không có vấn đề gì, nhất định là một

người con rể rất tốt.”Chú, mẹ…đây là chồng con.

Câu nói của Diệp Tĩnh Gia, làm cho Hoắc

Minh Dương dễ chịu.

“Ừm, lần đầu tiên gặp con, Diệp Tĩnh Gia

nhà bố mẹ có làm sai cái gì, cứ nói cho mẹ

biết, mẹ sẽ trừng phạt nó.” Hà Thúy Mai vừa

nói vừa nhìn Hoắc Minh Dương.

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Chúng ta

mau vào đi. Mẹ đã đợi ở bên ngoài lâu như

vậy rồi” Diệp Tĩnh Gia bất mãn liếc nhìn Hà

Thúy Mai.

“Trở về là được rồi, sao lại bỏ tiền ra mua

nhiều thứ như vậy?”

Hà Thúy Mai khác mẹ của anh, trong

lòng Hoắc Minh Dương có nhận thức mới.

“Lần đầu tiên anh ấy đến, nên mua chút

đồ cho mọi người, cũng không biết nên mua

gì” Để Hà Thúy Mai không nói nhiều nữa, cô

nhanh chóng giải thích.

“Lần này thôi đấy, lần sau đừng lãng phí

nữa.” Con gái về nhà không phải là chuyện

bình thường sao, cần gì phải mua các thứ

chứ.

“Con biết rồi, lần sau không cho anh ấy

mua nữa.”

Hoắc Minh Dương sửng sốt trong, còn

có lần sau cùng cô trở về sao? Chỉ là anh

không nói gì.

Chính xác mà nói, từ đầu đến cuối Hoắc

Minh Dương chưa bao giờ gọi điện thoại cho

ai trong số họ, thật ra lúc chuẩn bị đi anh rất

háo hức, nhưng khi lên đường, anh có chút

hối hận, và rất xấu hổ: “Anh làm sao vậy?

Không thoải mái sao?”

Nếu Hoắc Minh Dương không thoải mái,

cô phải vê sớm, có thể thấy Hoắc Minh

Dương có chút không thoải mái.

“Không, chỉ là hơi tụt huyết áp thôi.”

Hoắc Minh Dương nói với ánh mắt quan tâm

của Diệp Tĩnh Gia.

Chương 60: Chị ơi, chị cho em vào nhà họ Hoắc được không?

“Tổng giám đốc Hoắc, cảm ơn cháu. Nếu

không phải lần trước là cháu giúp, bác không

biết phải làm thế nào rồi.” Nhìn bầu không

khí có chút xấu hổ, Diệp Bách Nhiên nói

chuyện với Hoắc Minh Dương.

“Tất cả đều là người nhà, đừng khách

sáo.” Lời nói của Hoắc Minh Dương khiến

Diệp Tĩnh Gia đang uống nước suýt nữa bị

sặc, đây chắc chắn không phải phong cách

của Hoắc Minh Dương, và anh cũng không

phải người có thể nói những lời như vậy.

Hai người lại thảo luận về những vấn đề

của công ty: “Bác trai, công ty gần đây thế

nào rồi.”

“Chà, công ty chúng tôi gần đây không

có vấn đề gì, nhưng tôi không biết đầu tư vào

cái gì cho an toàn. Cậu có ý kiến gì có thể

giúp bác được không?” Hoắc Minh Dương là

người như thế nào, đương nhiên là hiểu biết

các việc như này hơn ông nhiều.

Hoắc Minh Dương đã bị sốc khi nghe

những lời của Diệp Bách Nhiên, anh nhìn

thoáng qua Diệp Tĩnh Gia và cô có vẻ rất tò

mò.

Anh bắt đầu nói không ngừng.

“Đúng như cháu nói.” Diệp Bách Nhiên

gật đầu trong khi lắng nghe, ngưỡng mộ suy

nghĩ của Hoắc Minh Dương.

“Làm việc nhiều thì đương nhiên sẽ có

kinh nghiệm ạ.” Hoắc Minh Dương không hề

khiêm tốn, về phương diện này, anh rất tự

hào.

Nhìn thấy dáng vẻ không khiêm tốn Hoắc

Minh Dương, cô thậm chí không cảm thấy

nhàm chán, ngược lại còn cảm thấy anh rất

tự tin và tài năng: “Chú, Minh Dương kinh

doanh rất tốt.”

Diệp Tĩnh Gia liếc nhìn Hoắc Minh

Dương, và nhanh chóng nói với Diệp Bách

Nhiên. Giống như là đang nói, nhìn đi. Đây là

chồng con, chồng con rất tuyệt vời.

“Nhìn con đắc ý chưa kìa.” Hà Thúy Mai

cũng an tâm khi nhìn con gái, bà vẫn lo lắng

không biết Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh

Gia có xảy ra chuyện gì không, chỉ sợ con gái

mình chịu khổ, bây giờ có vẻ như hai người

có vẻ rất tốt.

“Mẹ đừng lo lắng về điều đó, chúng con

rất ổn” Diệp Tĩnh Gia nhìn Hà Thúy Mai và

biết Hà Thúy Mai đang nghĩ gì: “Anh ấy đối

xử với con rất tốt.” Nếu không có tình cảm thì

cũng phải tình cảm trước mặt mẹ mình.

Như vậy mới khiến bọn họ yên tâm.

Không biết tính toán trong lòng của Diệp

Tĩnh Gia là gì, nhưng Hà Thúy Mai cảm thấy

yên tâm với Diệp Tĩnh Gia: “Tĩnh Giai, không

phải mẹ nói con, nhưng con dự định khi nào

sinh con đấy?” Bà đã già như vậy rồi, cuộc

sống của Diệp Tĩnh Gia cũng khá ổn.

Diệp Tĩnh Gia cũng nên xem khi nào sinh

con đi thôi, dù sao nhà họ cũng muốn Diệp

Tĩnh Gia sinh con rồi.

Hà Thúy Mai bây giờ cũng còn trẻ, đang

nghĩ đến việc khi nào con gái sinh con thì bà

có thể đến chăm sóc.

“Mẹ, đừng nghĩ linh tinh nữa, chúng con

mới kết hôn bao lâu chứ.” Trong nháy mắt đã

trôi qua nửa năm, Diệp Tĩnh Gia còn không

để ý là đã đến nhà họ Hoắc bao lâu rồi.

“Chúng con sẽ có con càng sớm càng

tốt. Điều này mẹ không cần lo lắng.” Hoắc

Minh Dương đến để giúp cô vào thời điểm

quan trọng. Cô liếc nhìn Hoắc Minh Dương

đầy cảm kích, vượt qua tưởng tượng của cô.

Có một quảng cáo mà Tô Thanh Anh

đang diễn trên Tivi, Hà Thúy Mai xem và nói

với Diệp Tĩnh Gia, bà nói: “Con xem cô gái kia

xem, cô ấy có xuất thân và vẻ ngoài xinh đẹp.

Bây giờ cô ấy đã nổi tiếng khắp thế giới rồi,

cha mẹ cô ấy thực sự có phúc.”

Ngay khi Hà Thúy Mai nói, Diệp Tĩnh Gia

đã tắt Tivi Mẹ, đừng nói lung tung.”

“Nhưng đúng rồi, chắc chắn là sẽ không

bằng cô con gái nghe lời của mẹ, cô ấy chạy

đi chạy lại khiến gia đình rất lo lắng, mấy

ngày nay hình như bố cô ấy còn đang bệnh

nặng, cô ấy cũng không thèm về nước.”

Không biết là cố ý hay vô tình. Hoắc Minh

Dương nghe rõ từng chữ.

“Mẹ, mẹ đừng nói chuyện này nữa, con

đã trở về rồi đây, mẹ có chuẩn bị gì không.”

Hai lần trước cô về với Hà Thúy Mai đều bị

ốm, đã lâu rồi cô không được ăn đồ của Hà

Thúy Mai.

“Ừm, mẹ đang chuẩn bị làm, ai biết các

con đến sớm như vậy.” Hà Thúy Mai nhận

được điện thoại của thì lập tức ra ngoài mua

thức ăn, và đôi vợ chồng già đứng đợi ở cổng

một lúc lâu.

“Mẹ, mẹ là người tuyệt nhất.” Diệp Tĩnh

Gia nắm tay Hà Thúy Mai và làm nũng.

Diệp Tĩnh Gia như thế này, anh chưa từng

nhìn thấy ở nhà họ Hoắc. Cô dường như

hạnh phúc hơn khi trở lại đây so với khi ở nhà

họ Hoắc. Diệp Tĩnh Gia luôn lo lắng sẽ làm

việc gì không tốt ở đó. Cái gì cũng không

dám làm, khi trở về nhà, Diệp Tĩnh Gia không

còn gắng gượng như vậy.

Diệp Tĩnh Gia thật thật giống như một

đứa trẻ, trong lòng biết rõ mọi chuyện, nhưng

cô lại làm nũng như vậy.

“Cứ tưởng buổi tối hai con mới về, mẹ

vẫn còn chưa nấu cơm nữa, một lát nữa sẽ

nấu.” Hà Thúy Mai nói với Hoắc Minh Dương,

thấy con gái bà vẫn ổn, thì như nào cũng

được.

“Ừm, Lúc nào cô ấy về thì con mới về.”

Hoắc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia, cô

giống như không muốn rời đi, vì vậy anh

không nói gì.

Hôm nay Diệp Bách Nhiên gọi điện thoại

cho Diệp Thiến Nhi bảo cô ta tối nay về nhà,

bình thường đến chín giờ tối Diệp Thiến Nhi

mới về nhà, hôm nay cô ta tò mò nên về sớm.

“Ồ, bố, dì, con còn tưởng ai ở đây chứ?”

Diệp Thiến Nhi liếc nhìn chị gái đang ngồi

trên ghế sô pha, như thể không quen biết

nhau.

Cô ta bước vào phòng khách mới nhìn

thấy một người khác.

Hoắc Minh Dương ngồi trên xe lăn mà

không giảm chút nhan sắc nào, gương mặt

của người đàn ông này đủ để thu hút Diệp

Thiến Nhi.

“Chị gái và anh rể ở đây, mà con lại có

thái độ thế hả?” Diệp Bách Nhiên mắng con

gái.

Diệp Thiến Nhi đã quá quen đối xử không

tốt với Diệp Tĩnh Gia sau lưng ông. Bây giờ

mà để chồng cô nhìn thấy thì người ta sẽ

nghĩ như thế nào.

“Không phải người ngoài mà.” Diệp Thiến

Nhi liếc mắt nhìn bố mình, sao có thể nói

như vậy trước mặt Hoắc Minh Dương.

Cứ tưởng anh chỉ là một người què,

không ngờ người què này lại đẹp trai đến vậy:

“Xin chào anh rể, em tên là Diệp Thiến Nhi.”

Diệp Thiến Nhi đứng dậy vươn tay đến chỗ

Hoắc Minh Dương.

Mùi nước hoa tỏa ra từ người phụ nữ làm

Hoắc Minh Dương nghẹt thở, anh không đưa

tay ra, chỉ nhàn nhạt: “Ù” Rồi quay đầu đi.

Sắc mặt Diệp Thiến Nhi lúc đỏ lúc trắng,

nghe nói cậu chủ nhà họ Hoắc không để

người đẹp nào vào trong mắt, không ngờ

cuối cùng lại cưới Diệp Tĩnh Gia rồi về nhà

với Diệp Tĩnh Gia nữa sao? Đây là tình huống

gì chứ? Chẳng lẽ hai người họ có quan hệ tốt

sao? “Chị gái, anh rể, hai người định trở về

mấy ngày vậy?”

Khi Diệp Thiến Nhi nói điều này, Hà Thúy

Mai rất ngạc nhiên, bà thực sự muốn Diệp

Tĩnh Gia ở lại vài ngày.

“Các con có thể ở lại không? Phòng của

Diệp Tĩnh Gia đã không có người ở lâu rồi.”

Hà Thúy Mai nói xong liền nhớ tới nhà họ

Hoắc là như nào, có thể sống ở đây được

sao?

“Không được rồi, Minh Dương sẽ có một

cuộc phẫu thuật trong vài ngày tới. Trong

thời gian này, anh ấy phải về nhà và giữ gìn

sức khỏe.” Diệp Tĩnh Gia đã nói giúp Hoắc

Minh Dương. Cô không muốn Hoắc Minh

Dương bị nhiều người ở nhà mình nhìn chằm

chằm.

“Ồ, như vậy à. Con có thể về bất cứ lúc

nào, chú con và mẹ sẽ không nói gì.” Hà

Thúy Mai có tiếng nói trong nhà họ Diệp, đặc

biệt là những người như Hoäc Minh Dương

có thể đến đây, Diệp Tĩnh Gia đã rất có mặt

mũi rồi.

Diệp Thiến Nhi liếc mắt nhìn Diệp Tĩnh

Gia, không biết chuyện gì đang xảy ra với cô,

lúc này cô lại đưa chồng về đây.

“Chị ơi, lát nữa em muốn đi tìm việc, chị

xem có thể cho em vào tập đoàn Hoắc Thiên

được không?” Diệp Thiến Nhi nói với Diệp

Tĩnh Gia, nhưng nhất định là cố ý nói cho

Hoắc Minh Dương nghe thấy.

Hoắc Thiên rất nghiêm khắc trong việc

tuyển dụng người, nhưng anh cũng không

nhìn Diệp Thiến Nhi giống như một người có

năng lực: “Có những đánh giá để vào được

Hoắc Thiên, anh không thể trực tiếp để ai đó

vào tập đoàn được.”

“Cái gì? Đối với một công ty lớn như vậy,

anh lại là tổng giám đốc. Công ty thuộc về

gia đình anh. Anh dàn xếp một chút cũng

được mà” Diệp Thiến Nhi rất bất mãn, lập

tức giận dữ đứng lên, hoàn toàn không để ý

sắc mặt của Hà Thúy Mai và Diệp Bách

Nhiên đang rất khó coi: “Đừng làm loạn nữa,

con và dì đi làm đồ ăn đi.” Diệp Bách Nhiên

thấy con gái nói như vậy trước mặt Hoắc

Minh Dương, đột nhiên trở nên lo lắng.

Vì sợ câu nói đó làm phiền lòng Hoắc

Minh Dương, gia đình khỏi kinh doanh luôn,

điều hành một công ty nhỏ đã khó, cô con

gái này lại còn gây khó dễ nữa.

“Công ty chúng tôi chỉ nuôi những người

có tác dụng. Cho dù dùng quan hệ để tiến

vào, thì cũng đừng nghĩ đến việc dễ dàng ở

tập đoàn Hoắc Thiên.” Vì thể diện của Diệp

Tĩnh Gia, Hoắc Minh Dương cũng không làm

khó dễ Diệp Thiến Nhi.

Công ty chỉ tăng thêm một người rảnh

rỗi, và anh cũng có thể trả cho cô ấy một

khoản lương nhỏ.

“Đừng, anh không nên cho em ấy vào

công ty, em ấy không biết gì cả.” Diệp Tĩnh

Gia nhanh chóng ngăn cản Hoắc Minh

Dương, cô không muốn nợ Hoắc Minh

Dương những chuyện nhỏ nhặt như vậy:

“Tương lai công ty của chú cũng cần có

người quản lý sao? Cứ ở nhà làm việc trong

công ty của chú đi.”

Diệp Bách Nhiên gật đầu.

Diệp Thiến Nhi hung hăng trừng mắt

nhìn Diệp Tĩnh Gia, cô ta muốn đến tập đoàn

Hoắc Thiên, thì cô ta cả đời này sẽ không có

gì phải lo lắng nữa, thấy Hoắc Minh Dương

đồng ý, Diệp Tĩnh Gia lại ngăn cản.

Hoắc Minh Dương bắt gặp cử động nhỏ

của Diệp Thiến Nhi, và không khỏi lo lắng

cho Diệp Tĩnh Gia, em gái cô trông chẳng

giống cô ấy chút nào ngoại trừ cái tên của cô

ta.

“Mẹ đi nấu cơm trước, mọi người cứ nói

chuyện đi.” Con gái của Diệp Bách Nhiên, Hà

Thúy Mai không chọc tức được cô ta nên

không muốn dây vào, lúc này Diệp Tĩnh Gia

lại ngăn cản cô ta, có lẽ sau này sẽ làm phiền

bà và Diệp Bách Nhiên liên tục.

“Dì, làm ơn giúp con với, con rất muốn

đến Hoắc Thiên, ở đấy con mới học hỏi được

nhiều thứ.” Diệp Thiến Nhi quay sang nói với

Hà Thúy Mai.

“Dì..” Hà Thúy Mai liếc nhìn Diệp Tĩnh

Gia, không biết nên trả lời như thế nào.

Bắt nạt Diệp Tĩnh Gia thì thôi, bây giờ còn

muốn bắt nạt mọi người nữa. Diệp Tĩnh Gia

thật sự không biết phải nói thế nào với Hoắc

Minh Dương: “Mẹ ơi, con ở nhà họ Hoắc

cũng không được thoải mái đâu, tự nhiên

đem Diệp Thiến Nhi ăn không ngồi rồi đến,

làm sao mà con có thể ngẩng đầu được

trong nhà họ Hoắc chứ.”

Vì Diệp Tĩnh Gia, Hà Thúy Mai có thể làm

mọi thứ: “Xin lỗi cháu, Thiến Nhi. Dì cũng hết

cách rồi. Cháu đã ở với bố cháu nhiều năm

như vậy, còn Tĩnh Giai đã không cần bất cứ

thứ gì từ nhà này rồi, về sau đều là của cháu

hết. Chúng ta không cần phải đi làm gì cả.”

Hà Thúy Mai vội vàng từ chối, bà không

thể để con gái mất mặt ở nhà họ Hoắc được,

bà đã chịu khổ cả đời rồi, con gái bà không

thể theo vết xe đổ đấy được.

Nếu Diệp Thiến Nhi tốt đẹp thì không

sao, nhưng với tính cách của cô ta, người ta

sẽ rất nhanh đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc, bà

nhất định không đồng ý với việc Diệp Thiến

Nhi làm xấu hổ Diệp Tĩnh Gia.

Quảng cáo
Trước /329 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lạc Vương Phi

Copyright © 2022 - MTruyện.net