Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long
  3. Chương 86-90
Trước /298 Sau

Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 86-90

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 86: Sóng gió trên Tiêu Dao Thiên Điện

“Nơi thành Hàn Giang chật hẹp này lại có đến bốn thể chất đặc thù phù hợp với bốn tông môn, đây là lộc trời cho! Thanh Mộc Linh thể là món quà ông trời tặng cho Tiêu Dao Thần Tông, là con rồng Hàn Giang của Tiêu Dao Thần Tông ta...”

“Ra là vậy... Ra là vậy...”

Có người dường như đã hiểu ra, luôn miệng cảm khái, trong lòng thì vô cùng lo âu.

"Nói vậy chắc hẳn Thanh Mộc Linh thể đó còn ở trong thành Hàn Giang, ta đề nghị tông môn phải lập tức phái người chiêu mộ và ra sức bồi dưỡng".

"Phải đấy, không được lần lữa nữa, phải xuất phát ngay thôi. Không được để vuột mất con rồng Hàn Giang, bị những tông môn khác cướp mất thì khốn!"

Sau khi thảo luận, những thành viên cấp cao nhìn về phía Nguyên Vô Thiên. Chưởng giáo vắng mặt vì bế quan, do đó người có địa vị cao nhất trong Tiêu Dao Thiên Điện lúc này là Hộ Giáo Pháp Vương.

Nguyên Vô Thiên nghe vậy thầm mỉm cười rồi hừ lạnh: “Bổn vương đã biết việc này thì không có chuyện cho những tông môn khác nhảy vào đâu”.

“Cảnh Thiên, con ra đây”.

Nguyên Vô Thiên vừa dứt lời, hai bóng người mau chóng đi ra Tiêu Dao Thiên Điện.

“Chẳng lẽ...”, mọi người thấy vậy hai mắt rực sáng. Trong hai người này có một thiếu niên họ biết, toàn thân y tỏa ra từng gợn sóng chân nguyên Thanh Mộc, dồi dào sức sống.

“Đây là Lâm Cảnh Thiên, đệ tử bổn vương mới nhận, mấy ngày trước bổn vương đích thân đến thành Hàn Giang bí mật đưa về đấy”, Nguyên Vô Thiên nói với mọi người.

“Sao cơ?”

Câu nói này làm những người xung quanh lại giật mình, có một cái nhìn khác với Lâm Cảnh Thiên. Nếu như trước đó chỉ là tán thưởng thì bây giờ là ngưỡng mộ xen lẫn kính sợ.

“Đệ tử của Pháp Vương à...”

Ở Tiêu Dao Thần Tông, Hộ Giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên dưới một người trên vạn người, là đệ tử của ông ta thì địa vị cao biết nhường nào? Chưa kể Lâm Cảnh Thiên này còn có một thân phận khác là con rồng Hàn Giang nữa.

Y được thái thượng trưởng lão nhắc đến trong di ngôn là người sẽ cứu Tiêu Dao Thần Tông khỏi đại kiếp hiểm hóc trong tương lai. Thân phận này đã nói lên sự đặc biệt của Lâm Cảnh Thiên.

Lúc này, mọi người như thấy một ngôi sao sáng mọc trên Tiêu Dao Thần Tông, dường như cũng thấy một thiên tài xuất chúng sẽ đè bẹp bốn phương một cách hiên ngang và oai phong trong tương lai không xa.

“Ơ, còn người còn lại là...”, mọi người rời sự chú ý vào thiếu niên bên cạnh Lâm Cảnh Thiên.

“Đây là... bạn của Cảnh Thiên, sau này cũng là đệ tử tông ta”, khi nói đến từ bạn, giọng Nguyên Vô Thiên không dược tự nhiên cho lắm.

“Đương nhiên rồi, bạn của người sở hữu Thanh Mộc Linh thể thì tất nhiên thiên tư bất phàm. Pháp Vương nghĩ chu đáo quá!”

“Phải đấy, bọn ta chúc mừng Pháp Vương kiếm được đồ đệ tài giỏi. Cuối cùng con rồng Hàn Giang cũng thành một phần của Tiêu Dao Thần Tông ta rồi!”

Nghe vậy, Nguyên Vô Thiên nhìn những người xung quanh, nghiêm mặt bảo: “Con rồng Hàn Giang gắn liền với sự tồn vong của Tiêu Dao Thần Tông ta, bổn vương nhất định sẽ bồi dưỡng hết mức có thể. Ngoài ra, bổn vương quyết định sẽ ban Cửu Khiếu Hóa Long Đan cho Lâm Cảnh Thiên”.

Câu vừa dứt, một viên đan dược xuất hiện trong tay hắn ta.

Đó là một viên đan dược màu vàng kim, kích thước ngang với trứng bồ câu, nhìn kĩ thì trên đan dược có chín lỗ nhỏ lấp ló ánh vàng gọi là Cửu Khiếu. Phải biết rằng linh trường của vạn vật thường chỉ có bảy lỗ mà thôi.

“Cửu Khiếu Hóa Long Đan!"

Sự hiện diện của đan dược trong tay Nguyên Vô Thiên làm những người trong Tiêu Dao Thiên Điện kích động, thở dồn dập hơn trông thấy.

Đây chính là linh đan thượng cổ, phương pháp luyện chế đã thất truyền từ lâu, có giá trị rất cao.

Bên cạnh đó, người ta đồn rằng trong Cửu Khiếu Hóa Long Đan ẩn chứa long khí, ăn vào sẽ giúp lột xác tư chất, thực lực tăng lên đáng kể, ngoài ra còn có rất nhiều tác dụng, có thể so với nhân trung long phượng.

Không ngoa khi nói rằng chỉ cần một viên đan dược là có thể tạo ra một thế hệ thiên kiêu, heo ăn vào tư chất cũng biến đổi, sớm ngày thành tinh.

Năm đó, cường giả của tứ đại tông môn cùng nhau công phá bí cảnh viễn cổ nhưng chỉ lấy được mỗi một viên.

Nhiều năm qua, vì vấn đề quyền sở hữu Cửu Khiếu Hóa Long Đan này mà bốn tông tranh luận gay gắt.

Trong cuộc tuyển chọn được tổ chức tại thành Hàn Giang năm nay, con rồng Hàn Giang là con bài mấu chốt quyết định sự tồn vong của tông môn nên mới phải lấy viên đan dược này ra làm phần thưởng cho quán quân cuộc tuyển chọn như một cách quyết định tông môn nào là chủ sở hữu của nó.

Bây giờ Mục Long đoạt giải nhất, đương nhiên Cửu Khiếu Hóa Long Đan rơi vào túi Tiêu Dao Thần Tông.

“Phải vậy chứ, hiện giờ Lâm Cảnh Thiên là đệ tử Pháp Vương, còn là con rồng Hàn Giang của Tiêu Dao Thần Tông ta, chỉ có trao cho thiên kiêu sử dụng thì đan dược thế này mới không bị lãng phí”.

“Không sai, Pháp Vương thật sáng suốt”.

“Lâm Cảnh Thiên vốn là Thanh Mộc Linh thể, thiên phú dị bẩm, hôm nay nhận được Cửu Khiếu Hóa Long Đan thì như hổ thêm cánh rồi!

“Ta cũng đồng ý!”

...

Nhất thời, trong Tiêu Dao Thiên Điện rôm rả những lời tâng bốc Lâm Cảnh Thiên, ngay cả những người bình thường hay xung đột ý kiến với Pháp Vương cũng im lặng không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.

“Ta không đồng ý!”

Giữa khung cảnh gió chiều nào theo chiều ấy, một giọng nói đột ngột cất lên trong đại điện.

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, cuối cùng dừng lại tại một người.

Người này chính là Triệu Linh Đan!

“Pháp Vương muốn nhận Lâm Cảnh Thiên làm đệ tử là chuyện riêng của Pháp Vương, còn Cửu Khiếu Hóa Long Đan này là thứ Mục Long phải đánh bại thiên kiêu của ba tông, đánh đổi tính mạng mới giành được”.

“Huống gì Cửu Khiếu Hóa Long Đan còn là phần thưởng cho giải nhất trong buổi tuyển chọn thành Hàn Giang năm nay, người đủ tư cách sở hữu vật này chỉ có quán quân, nay đệ tử muốn hỏi đại trưởng lão thứ hạng của Lâm Cảnh Thiên là bao nhiêu ạ?”

Triệu Linh Đan lúc này rất khác thường ngày, nàng ta đứng trước mặt Mục Long, đôi mắt sâu thẳm, thái độ rất kiên quyết.

“Láo xược! Triệu Linh Đan, tuy cô là con gái chưởng giáo nhưng đây là chuyện trọng đại của tông môn, ở đây toàn những người cấp bậc cao, đâu tới phiên cô nói chuyện?”

Pháp Vương Nguyên Vô Thiên đang vô cùng vui mừng bỗng nghe Triệu Linh Đan nói vậy, biểu cảm ông ta lập tức thay đổi, trách móc nàng ta dữ dội.

Triệu Linh Đan không hề sợ hãi, đáp: “Sao, Pháp Vương không muốn trả lời câu hỏi này ư? Vậy thì để ta nói cho chư vị biết, trong cuộc tuyển chọn, Lâm Cảnh Thiên dừng chân ở tốp tám, không lọt nổi tốp bốn, và người đánh bại y chính là Mục Long”.

“Pháp Vương luôn miệng nói đây là chuyện trọng đại của tông môn, đã là chuyện trọng đại thì vì sao không chờ mẫu thân ta xuất quan mà ở đây tự ý quyết định?"

Chương 87: Trục xuất khỏi tông môn

“Ngông cuồng!”

Lời lẽ của Triệu Linh Đan không khác gì đổ dầu vào lửa, Pháp Vương nghe vậy đã tức càng tức hơn.

“Cứ cho là bỏ qua thân phận đệ tử bổn vương đi, thì Lâm Cảnh Thiên vẫn là con rồng Hàn Giang trong lời tiên đoán của thái thượng trưởng lão, đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với Tiêu Dao Thần Tông ta, dù chưởng giáo ở đây cũng sẽ đồng ý với bổn vương thôi”.

“So ra Mục Long có là gì đâu? Hiện tại hắn mạnh đấy, nhưng thiên phú của Thanh Mộc Linh thể thế nào không thể phán xét dựa trên thắng bại nhất thời đâu!”

“Triệu Linh Đan, bổn vương cứ tưởng trời sinh cho cô Tuệ Nhãn thì cô sẽ biết nhìn người lắm chứ, không ngờ thiển cận đến vậy, đúng là phụ lòng tông môn mà”.

Sau khi Pháp Vương nói câu ấy, mọi người xôn xao bàn tán.

“Phải đấy, mỗi một thể chất đặc thù đều là con cưng của trời, là tạo hóa đất trời tạo ra, phải nghĩ về lâu dài chứ”.

“Bây giờ Mục Long đúng là có chút thực lực đấy, nhưng càng về sau, Thanh Mộc Linh thể càng trưởng thành thì chênh lệch cũng càng lớn!”

“Nếu như Thanh Mộc Linh thể đại thành, cảnh giới hai bên ngang nhau thì y đánh một kích thôi là giết Mục Long ngay và luôn”.

...

“Các ngươi...”

Triệu Linh Đan rất hiếm khi tức giận, nhưng giờ đây nàng ta bị bủa vây bởi những lời chỉ trích như thể chẳng một ai chấp nhận mình vậy.

Mục Long đứng sau lưng Triệu Linh Đan vô cùng áy náy, thậm chí còn uất ức.

Hắn rất muốn hét một câu với mấy người kia ngay tại đại điện này rằng: Phàm thể con mẹ nhà ngươi, lão tử là thể Thiên Yêu, truyền thuyết của thái cổ đấy, Thanh Mộc Linh thể còn không xứng xách giày cho lão tử!

Nhưng Mục Long không thể nói ra điều đó nên uất ức, đành chịu thôi!

“Xin lỗi sư tỷ, ta có nỗi khổ riêng...”, Mục Long thầm nói, nhìn Triệu Linh Đan bằng ánh mắt đầy cảm động.

Một nữ tử phải dũng cảm và can trường biết bao mới sẵn sàng ra mặt vì hắn mà gánh chịu sự chỉ trích, khiển trách của những người khác chứ.

“Sư tỷ, thôi, một viên đan dược thôi mà, ta thà không lấy còn hơn là làm sư tỷ khó xử vì mình”, Mục Long đứng sau lưng kéo áo Triệu Linh Đan.

Nàng ta quay đầu, thấy đôi mắt thiếu niên vẫn bình thản, điềm tĩnh, phong thái ấy hệt lúc bị toàn thành trào phúng trên võ đài.

“Không được, thứ này vốn thuộc về ngươi mà, ‘Đan sư tỷ’ không phải để ngươi gọi chơi. Ta phải giành Cửu Khiếu Hóa Long Đan về cho ngươi!”, đôi mắt Triệu Linh Đan trở nên dịu dàng, sau đó càng kiên quyết hơn.

“Triệu Linh Đan, cô là con gái chưởng giáo nên bao giờ bổn vương cũng nhân nhượng cô, cô đã không biết tốt xấu như thế thì đừng trách bổn vương xử lý theo lệ”, thấy Triệu Linh Đan vẫn giữ thái độ cứng rắn, ánh mắt Nguyên Vô Thiên càng lạnh lẽo và uy nghiêm hơn.

“Bổn vương vốn không định nói việc này ra đâu, thôi giờ công khai luôn, khỏi mất công người ta nói bổn vương độc đoán chuyên quyền”.

“Cô có biết Mục Long này chính là con của Diệu Thanh, công chúa cổ tộc Hắc Long không?”, Nguyên Vô Thiên mắng.

Hắn ta vừa thốt ra câu này, những người xung quanh như bị sét đánh.

“Huyết mạch Long tộc vô cùng cao quý, nhưng Mục Long này được sinh ra bởi công chúa Long tộc và Nhân tộc, là thứ vấy bẩn huyết mạch của Long tộc. Bốn năm trước, thái tử Long tộc Ngạo Tuyệt Thần đích thân hạ xuống thành Hàn Giang rút huyết mạch Long tộc trong người Mục Long đi, mặc hắn tự sinh tự diệt. Giờ cô lại dám đưa kẻ bị trục xuất khỏi Long tộc vào Tiêu Dao Thần Tông ư?”

Nguyên Vô Thiên nói đến đâu, mọi người giật mình đến đấy.

Những lời ấy quá rúng động, ngay cả Triệu Linh Đan cũng không ngờ hắn ta rõ thân thế Mục Long đến vậy.

Thật ra không phải nàng ta chưa nghĩ đến vấn đề này, nhưng từ khi tuyên bố sẽ bảo vệ tư cách của Mục Long ở thành Hàn Giang, thái độ của Triệu Linh Đan rất rõ ràng.

Nàng ta đã xem Mục Long là con rồng Hàn Giang, so với an nguy của tông môn thì một thứ mơ hồ như cơn thịnh nộ của Long tộc không đáng nhắc đến.

Chỉ là lúc này, ai nấy trong đại điện cũng nhìn Mục Long với vẻ e ngại.

Không phải e ngại Mục Long mà là e ngại Long tộc sau lưng hắn.

Kẻ bị thái tử cổ tộc Hắc Long trục xuất, ai dám giúp nghĩa là bất kính với cổ tộc Hắc Long, lỡ may sau này Long tộc tính toán chuyện này thì họa vô đơn chí!

“Ta đề nghị lập tức đuổi Mục Long này ra khỏi Tiêu Dao Thần Tông”.

“Phải đấy, Mục Long bị trục xuất khỏi Long tộc, vào Tiêu Dao Thần Tông thì kiểu gì cũng rước họa về cho tông môn”.

“Lỡ chọc giận cổ tộc Hắc Long thì sao, Tiêu Dao Thần Tông bị tiêu diệt mất thôi”.

“Chẳng thế còn gì, sợ là kiếp nạn của tứ đại tông môn đang hạ xuống người Mục Long này cơ...”

Những lời chê trách trong đại điện càng lúc càng quá quắt, bọn họ càng nói càng sợ hãi.

Nạn lớn trong Khai Tông Mật quyển và trong lời tiên đoán của thái thượng trưởng lão là thiên mệnh, khó lòng thay đổi, vốn đã là cơn ác mộng với tất cả mọi người.

Triệu Linh Đan nghe vậy trong lòng càng sốt ruột hơn.

Hộ Giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên từ trước đến nay luôn có mâu thuẫn với gia đình chưởng giáo, hành động hôm nay nói là nghĩ cho tông môn nhưng thực chất là chèn ép nhà chưởng giáo.

Nàng ta đã nhìn trộm được chút ít huyền cơ từ đôi Phá Vọng Thần Đồng rồi, Mục Long chính là con rồng Hàn Giang, nhưng cả đại điện này đều lên tiếng phản đối kịch liệt, thậm chí còn đòi đuổi Mục Long ra khỏi Tiêu Dao Thần Tông.

Nếu kết cục thật sự thế này thì hai câu cuối “Con rồng Hàn Giang xuất hiện, có lẽ sẽ đem lại vận may nghịch chuyển tình thế” trong lời truyền sẽ thành một câu nói suông, đại kiếp sinh tử sẽ biến thành tử kiếp, bách tử vô sinh!

“Nếu mẫu thân ở đây thì hay biết mấy...”

“Không được, ta quyết không để Mục Long bị đuổi khỏi tông môn!”

Sau một lúc nghĩ ngợi, Triệu Linh Đan nảy ra một ý, chất vấn đám đông: “Chư vị muốn Tiêu Dao Thần Tông ta tự phá hủy danh dự, mang tiếng xấu bất nhân bất nghĩa ư?”

“Lẽ nào các vị trưởng bối đã quên Cửu Khiếu Hóa Long Đan có được là nhờ ai? Trước khi vào tông, Mục Long đã lập nên công lao hiển hách cho thần tông ta, nay lại bị chỉ trích chỉ vì cơn thịnh nộ của Long tộc không ai biết có thật sẽ xảy ra không, chư vị không thấy nực cười sao?”

“Nếu Mục Long đi thật thì Cửu Khiếu Hóa Long Đan này phải làm thế nào đây? Ba tông kia sẽ chịu để yên ư? Chắc chắn họ sẽ nhân cơ hội đòi lại nó, rồi thiên tài khắp thiên hạ sẽ xem Tiêu Dao Thần Tông là gì? Lũ ăn cháo đá bát ư?”

Quả nhiên, ai nghe câu này cũng cứng họng.

Chương 88: Nếu ba tháng sau ta thắng thì sao?

Thật vậy, trong mắt họ, mặc dù Mục Long không phải “con rồng Hàn Giang” nhưng không thể không thừa nhận rằng nhờ hắn họ mới có được Cửu Khiếu Hóa Long Đan.

“Theo cái nhìn của ta, Mục Long đã tới rồi thì giữ hắn lại đi, cho làm đệ tử ngoại môn thông thường thôi là được. Long tộc có hỏi đến thì chúng ta nói là không biết chuyện này, thế là không sao rồi”, đúng lúc này, ông lão tiên phong đạo cốt trong góc hất phất trần đang cầm lên, chậm rãi cất lời.

Ai nghe xong cũng mắt sáng ngời, khen ngợi: “Cách của Bảo Vương hay thật”.

Trong Tiêu Dao Thần Tông có ba vương điện lớn được trấn giữ bởi ba Vương giả Nguyên thần, trong đó điện Pháp Vương do Hộ Giáo đại Pháp Vương đứng đầu, còn lại là điện Đan Vương và điện Bảo Vương.

Ông lão tiên phong đạo cốt, cầm phất trần này chính là Bảo Vương - một trong ba vương.

Nhưng Pháp Vương Nguyên Vô Thiên nghe vậy lại nhíu mày, như vừa nhớ ra điều gì, thái độ ông ta bỗng kiên quyết lạ thường: “Không được, Mục Long bị chính tay thái tử Long tộc Ngạo Tuyệt Thần trục xuất, chuyện này rất quan trọng”.

“Nhưng vì danh dự của tông môn, bổn vương có cách này”, Nguyên Vô Thiên nở nụ cười bí hiểm.

Sau đó, ông ta liếc mắt nhìn Triệu Linh Đan rồi cười khẩy: “Nếu cô tôn sùng Mục Long đến mức cho rằng phàm thể nhỏ nhoi có thể chiến thắng Thanh Mộc Linh Thể thì bổn vương không ngại nhân cơ hội này cho cô thấy sự khác biệt giữa Thanh Mộc Linh Thể và phàm thể”.

“Bổn vương tạm thời cho phép Mục Long trở thành đệ tử ngoại môn nhưng chỉ trong ba tháng, ba tháng sau, hắn phải tỉ thí một trận với đệ tử bổn vương, thua thì đuổi hắn ra khỏi Tiêu Dao Thần Tông. Chắc hẳn thiên hạ không nói gì đâu nhỉ, dù sao Tiêu Dao Thần Tông ta không phải nơi chó mèo gì cũng ở được!”

Lời nói của Nguyên Vô Thiên cực kỳ đanh thép, không cho phép ai bác bỏ. Đây là kết luận luôn rồi chứ nào phải thảo luận.

Nghe vậy, Mục Long thầm cắn răng, vẻ căm hận thoáng qua trong mắt: “Nguyên Vô Thiên này đúng là thâm độc, ông ta muốn mình làm đá kê chân cho Lâm Cảnh Thiên được đà nổi tiếng!”

Sao hắn không biết chứ?

Lâm Cảnh Thiên trở thành đệ tử của Pháp Vương vốn là được trời ưu ái lắm rồi, có thêm một viên Cửu Khiếu Hóa Long Đan thì thực lực sẽ tăng tiến đáng kể, nhất định sẽ tiến vào Ngự Hồn cảnh trong vòng ba tháng.

Lúc trước y đã bị Mục Long đánh bại, Nguyên Vô Thiên làm vậy là có ba mục đích, một là muốn chính tay y đánh bại Mục Long để tiêu diệt tâm ma, không còn băn khoăn, bận lòng điều gì nữa.

Hai, Mục Long đã hạ gục thiên kiêu của ba tông khác và trở thành quán quân buổi tuyển chọn tại thành Hàn Giang, đánh bại hắn, Lâm Cảnh Thiên sẽ thể hiện được thực lực và thiên phú của mình.

Ba là để che miệng thế gian. Dù gì Mục Long cũng vào tông ba tháng mới bị trục xuất, lúc đó Cửu Khiếu Hóa Long Đan đã bị Lâm Cảnh Thiên dùng rồi, ba tông kia sẽ không thể nhân cơ hội truy cứu chuyện đan dược.

“Tính hay thật, tính hay thật, chỉ tiếc Mục Long ta nào phải kẻ cam tâm tình nguyện làm đá kê chân cho người khác, chưa kể đó còn là kẻ bị ta đánh bại!”, Mục Long oán hận lắm chứ, nhưng hắn biết lúc này mình phải nhẫn nhịn vì bản thân chưa đủ mạnh.

Hiển nhiên Triệu Linh Đan cũng nhận ra ý đồ của Hộ Giáo Pháp Vương. Không những thế, nàng ta còn thấy được Hộ Giáo Pháp Vương đang ấp ủ một âm mưu khác, đó là thừa cơ chèn ép gia đình chưởng giáo.

Dù sao chăng nữa Triệu Linh Đan cũng là người đưa Mục Long vào tông môn, và chuyện giành được giải quán quân buổi tuyển chọn cũng đã chứng minh thiên tư bất phàm của hắn. Nếu giữ lại và tập trung đào tạo thì kiểu gì hắn cũng về phe chưởng giáo, ông ta không muốn thấy điều này xảy ra.Đọc nhanh tại mTruyen.net

Thế nên Triệu Linh Đan không đồng ý là chuyện dễ hiểu. Nàng ta biết rõ thủ đoạn của Pháp Vương, nhận được sự ủng hộ của ông ta thì tầm thường cũng không thể xem thường, huống gì đây còn có Cửu Khiếu Hóa Long Đan.

Trong khi Mục Long phải ở ngoại môn có ba tháng ngắn ngủi, có thể trưởng thành đến đâu đây? Chưa kể trong tông môn lòng người khó dò, thể nào Mục Long cũng bị đệ tử ngoại môn nhằm vào, như bước trên băng mỏng. Chuyện này vốn không công bằng, hơn nữa sẽ hủy hoại Mục Long.

“Không được, chờ mẫu thân ta xuất quan đã rồi bàn tiếp”, Triệu Linh Đan không còn cách nào, đành nhắc đến mẫu thân mình cũng là Triệu Huyền Âm - chưởng giáo Tiêu Dao Thần Tông.

Nhưng nói đến mức này rồi Pháp Vương vẫn làm ngơ.

“Bổn vương trấn giữ điện Pháp Vương, trông coi kỷ cương của tông môn, có mỗi việc xử lý Mục Long thôi mà cũng cần thảo luận với chưởng giáo sao?”

“Triệu Linh Đan, cô đừng quên tuy cô họ Triệu nhưng cuối cùng chỉ là con gái của chưởng giáo Tiêu Dao Thần Tông chứ không phải chưởng giáo, ở đây không có chỗ cho cô chỉ tay năm ngón đâu!”

“Hôm nay cô nói năng không thận trọng, phụ lòng tin của tông môn, suýt thì gây ra họa lớn. Đáng lẽ bổn vương nên phạt cô thật nặng, nhưng thấy cô biết ái tài nên chỉ phạt cô diện bích tư quá dưới Khổ Tịch Hàn Nhai ba năm, kiểm điểm chung với Vân Kinh Hồng kia đi”, nét mặt Pháp Vương đầy lạnh lùng, thái độ đanh thép, không cho phép ai phản đối.

Mọi người trong điện đều biến sắc vì bốn chữ Khổ Tịch Hàn Nhai.

Lòng Mục Long cũng giật thót, phần vì Triệu Linh Đan bị phạt, phần vì ba chữ “Vân Kinh Hồng”.

Theo như lời Nguyên Vô Thiên thì nàng ấy cũng bị phạt diện bích tư quá ở Khổ Tịch Hàn Nhai.

“Tại sao? Nàng ấy đã phạm lỗi gì?”

“Nguyên Vô Thiên, ngươi cướp đồ của ta, ta không trách ngươi vì lão tử không để bụng, nhưng ngươi trách phạt Đan sư tỷ và Vân tiên tử thì ta không chấp nhận. Dù ngươi là Hộ Giáo Pháp Vương, dưới một người, trên vạn người đi nữa thì từ giờ trở đi, Mục Long này không đội trời chung với ngươi!”

Ánh mắt âm trầm, Mục Long thề trong lòng.

Hắn lấy lại bình tĩnh, sau đó một giọng nói đầy ngạo nghễ cất lên trong đại điện.

“Nếu ba tháng sau ta thắng thì sao?”

Chương 89: Quyết tâm

Mục Long đã suy nghĩ cặn kẽ nên thầm hạ quyết tâm.

Nguyên Vô Thiên nhà ngươi đã trăm phương ngàn kế bắt ta làm đá lót đường cho Lâm Cảnh Thiên thì sao ta phải giấu tài? Cùng lắm là bị trục xuất khỏi tông môn thôi.

Có một số điều nếu quá đặt nặng vào nó sẽ cản trở bước chân của mình.

Nếu, ba tháng sau, ta thắng thì sao?

Câu nói này vẫn còn vang vọng trong đại điện, khiến cả đại điện lại im phăng phắc. Bọn họ nghi ngờ mình nghe nhầm, những người có địa vị cao của tông môn còn nhìn Mục Long như nhìn một kẻ ngu xuẩn.

Họ nghĩ Mục Long còn trẻ không hiểu sự đời, không biết đối thủ của mình là ai.

Thanh Mộc Linh thể, đệ tử Pháp Vương, Cửu Khiếu Hóa Long Đan, bất kỳ thứ nào trong ba thứ này đều vượt quá tầm với của người thường.

Và ba tháng sau chính là đệ tử sở hữu Thanh Mộc Linh thể của Pháp Vương đã uống Cửu Khiếu Hóa Long Đan, ba thứ vào một chỗ không phải đơn giản như một cộng một cộng một bằng ba, mà là sự trở lại đầy khí thế của một thiên tài!

“Sư đệ, ngươi...”, Triệu Linh Đan cũng hoảng hốt khi nghe vậy, bản thân nàng ta cũng không ngờ Mục Long dám thốt ra câu nói ấy ngay tại Tiêu Dao Thiên Điện.

Rõ ràng hắn đang chất vấn Pháp Vương Nguyên Vô Thiên. Nói một cách công bằng, đệ tử ngoại môn hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với thành viên cấp cao trong tông môn nói gì đến ra điều kiện với Pháp Vương.

“Hừ, thú vị đấy...”

Nguyên Vô Thiên cười lạnh, chỉ nhìn Mục Long một chút thôi mà như muốn nuốt chửng hắn vậy.

“Như vậy mới xứng đáng đấu một trận với Lâm Cảnh Thiên đệ tử của bổn vương chứ. Được thôi, nói đi, bổn vương xem thế nào”, vẻ nghiền ngẫm lộ ra trên mặt Nguyên Vô Thiên.

“Nếu ta thắng, ta muốn ở lại Tiêu Dao Thần Tông”.

“Được”.

“Ta còn muốn Pháp Vương miễn phạt diện bích tư quá ba năm cho sư tỷ ta!”, Mục Long nhìn hắn ta chằm chằm, nói với tốc độ không nhanh không chậm.

“Láo xược!”

“Ai cho phép ngươi ra điều kiện với bổn vương?”, Nguyên Vô Thiên bỗng nhiên giận dữ gầm lên, tiếng gầm ấy như sấm sét ầm vang trong lòng Mục Long.

Nhưng giờ đây hắn vô cùng bình tĩnh, không hề chùn bước, bởi trong lòng hắn biết rằng đây là điều duy nhất mình có thể làm cho Triệu Linh Đan lúc này.

“Hay là Pháp Vương không tin tưởng Lâm Cảnh Thiên?”, Mục Long tiến lên một bước đứng trước người Triệu Linh Đan, một thân một mình đối đầu với Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, sự nghênh ngang ấy tựa như trời sinh đã có.

Nguyên Vô Thiên bất chợt ngửa đầu phá lên cười.

“Ha ha ha...”

“Được lắm, bao nhiêu năm qua, ngươi là đệ tử ngoại môn đầu tiên dám khích tướng bổn vương đấy. Bổn vương mà tung chưởng đập chết ngươi thì hẹp hòi quá, mà cũng chẳng có gì hay ho”.

“Tốt thôi, nếu ba tháng sau ngươi thắng được Lâm Cảnh Thiên thì chứng tỏ ngươi là thiên tài, Triệu Linh Đan được tha tội vì có công chiêu tài cho tông môn!”, hắn ta bình tĩnh nói.

Thế rồi Pháp Vương bỗng đổi giọng, cười hỏi với vẻ thương hại và đùa cợt: “Cơ mà ngươi tưởng mình có cơ hội đó thật sao?”

Đã bước trên con đường tu đạo thì võ giả định sẵn sẽ sống trong cô độc, những người máu mặt của tông môn chỉ xem lời lẽ của Mục Long như trò cười giải trí cho đỡ chán. Hài hước quá đi mất!

Nhưng ngay sau đó, họ thấy thiếu niên liếc nhìn tất cả những người có mặt trong đại điện, khí thế dâng lên ngất trời, trong mắt là ngọn lửa tự tin đang hừng hực cháy.

Hắn cao giọng thốt từng chữ: “Nếu Pháp Vương quân tử nhất ngôn thì ta cho rằng, ta có!”

“Ba tháng sau, chính tay ta sẽ đánh bại Lâm Cảnh Thiên. Đừng hỏi vì sao ta tự tin như thế, ta chỉ xin trả lại tự do cho sư tỷ ta thôi!”

“Ngươi cho rằng ngươi có là có sao?”

“Cái này... không phải tự tin mà là liều lĩnh, ngông cuồng, coi trời bằng vung!”

“Thành Hàn Giang là nơi quái gì mà sinh ra kẻ ngang ngược thế này vậy?”

Lời tuyên bố dõng dạc của Mục Long làm cả đại điện nghẹn họng nhìn trân trối, tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp nơi.

Họ tu hành đã nhiều năm, thấy nhiều biết rộng nhưng chẳng mấy khi thấy ai ngông cuồng đến vậy, chưa kể đây chỉ là một thiếu niên Bích Cung cảnh, thực lực thế này chẳng đáng vào đâu cả.

Nhưng Mục Long có chính kiến của riêng mình, nếu đã không thể khiêm tốn thì làm một kẻ kiêu ngạo thôi.

Trời cao bao nhiêu thì ta ngạo mạn bấy nhiêu, ai mà không có một thời niên thiếu bồng bột! Cùng lắm là bị trục xuất khỏi tông môn thôi.

“Ta đường đường là thể Thiên Yêu, truyền thuyết của thái cổ, sợ Thanh Mộc Linh thể thì đúng là hết nói nổi!”

“Vậy thì ta không còn mặt mũi nào gặp Vân tiên tử chứ nói gì là trở thành cường giả, đối đầu với tộc Hắc Long và cứu mẫu thân? Muốn hoàn thành sứ mệnh của Thiên Yêu thì tuyệt đối không được hèn nhát!”

Nghe một tràng tiếng cười khinh thường và trào phúng trong đại điện, Mục Long càng quyết tâm hơn.

“Ta tin ngươi!”, đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo từ sau lưng truyền vào tai hắn.

Đó là giọng của Triệu Linh Đan. Nàng ta nhìn thiếu niên trước mắt, đôi mắt mơ màng đầy mộng ảo ấy nổi bật đến lạ thường giữa đại điện ngập tràn tiếng chế giễu, châm biếm.

“Đủ rồi!”

Mục Long xoay người bình tĩnh nhìn Triệu Linh Đan, khoảnh khắc nói ra hai chữ này, ánh mắt hắn không còn sự ngạo nghễ, thay vào đó là quyết tâm và cũng là sự hứa hẹn.

“Bổn vương quân tử nhất ngôn chứ, tính ra giờ bổn vương nóng lòng muốn xem ngươi sẽ đánh bại đệ tử của bổn vương thế nào rồi đấy”.

“Người đâu, giải Triệu Linh Đan vào Khổ Tịch Hàn Nhai!”

“Ngoài ra, đưa Mục Long này ra ngoại môn và cho hắn hưởng mọi đãi ngộ của đệ tử ngoại môn”.

Pháp Vương vừa ra lệnh thì người trong điện Pháp Vương lập tức xuất hiện, lần lượt đưa Mục Long và Triệu Linh Đan đi.

“Bảo trọng!”

Lúc quay lưng đi, họ đồng thời nói câu này, sau đó mỉm cười.

Triệu Linh Đan cười tủm tỉm vào Khổ Nhai diện bích tư quá, còn Mục Long mỉm cười đi vào ngoại môn với quyết tâm khiến cả nơi này dậy sóng.

Chương 89: Quyết tâm

Mục Long đã suy nghĩ cặn kẽ nên thầm hạ quyết tâm.

Nguyên Vô Thiên nhà ngươi đã trăm phương ngàn kế bắt ta làm đá lót đường cho Lâm Cảnh Thiên thì sao ta phải giấu tài? Cùng lắm là bị trục xuất khỏi tông môn thôi.

Có một số điều nếu quá đặt nặng vào nó sẽ cản trở bước chân của mình.

Nếu, ba tháng sau, ta thắng thì sao?

Câu nói này vẫn còn vang vọng trong đại điện, khiến cả đại điện lại im phăng phắc. Bọn họ nghi ngờ mình nghe nhầm, những người có địa vị cao của tông môn còn nhìn Mục Long như nhìn một kẻ ngu xuẩn.

Họ nghĩ Mục Long còn trẻ không hiểu sự đời, không biết đối thủ của mình là ai.

Thanh Mộc Linh thể, đệ tử Pháp Vương, Cửu Khiếu Hóa Long Đan, bất kỳ thứ nào trong ba thứ này đều vượt quá tầm với của người thường.

Và ba tháng sau chính là đệ tử sở hữu Thanh Mộc Linh thể của Pháp Vương đã uống Cửu Khiếu Hóa Long Đan, ba thứ vào một chỗ không phải đơn giản như một cộng một cộng một bằng ba, mà là sự trở lại đầy khí thế của một thiên tài!

“Sư đệ, ngươi...”, Triệu Linh Đan cũng hoảng hốt khi nghe vậy, bản thân nàng ta cũng không ngờ Mục Long dám thốt ra câu nói ấy ngay tại Tiêu Dao Thiên Điện.

Rõ ràng hắn đang chất vấn Pháp Vương Nguyên Vô Thiên. Nói một cách công bằng, đệ tử ngoại môn hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với thành viên cấp cao trong tông môn nói gì đến ra điều kiện với Pháp Vương.

“Hừ, thú vị đấy...”

Nguyên Vô Thiên cười lạnh, chỉ nhìn Mục Long một chút thôi mà như muốn nuốt chửng hắn vậy.

“Như vậy mới xứng đáng đấu một trận với Lâm Cảnh Thiên đệ tử của bổn vương chứ. Được thôi, nói đi, bổn vương xem thế nào”, vẻ nghiền ngẫm lộ ra trên mặt Nguyên Vô Thiên.

“Nếu ta thắng, ta muốn ở lại Tiêu Dao Thần Tông”.

“Được”.

“Ta còn muốn Pháp Vương miễn phạt diện bích tư quá ba năm cho sư tỷ ta!”, Mục Long nhìn hắn ta chằm chằm, nói với tốc độ không nhanh không chậm.

“Láo xược!”

“Ai cho phép ngươi ra điều kiện với bổn vương?”, Nguyên Vô Thiên bỗng nhiên giận dữ gầm lên, tiếng gầm ấy như sấm sét ầm vang trong lòng Mục Long.

Nhưng giờ đây hắn vô cùng bình tĩnh, không hề chùn bước, bởi trong lòng hắn biết rằng đây là điều duy nhất mình có thể làm cho Triệu Linh Đan lúc này.

“Hay là Pháp Vương không tin tưởng Lâm Cảnh Thiên?”, Mục Long tiến lên một bước đứng trước người Triệu Linh Đan, một thân một mình đối đầu với Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, sự nghênh ngang ấy tựa như trời sinh đã có.

Nguyên Vô Thiên bất chợt ngửa đầu phá lên cười.

“Ha ha ha...”

“Được lắm, bao nhiêu năm qua, ngươi là đệ tử ngoại môn đầu tiên dám khích tướng bổn vương đấy. Bổn vương mà tung chưởng đập chết ngươi thì hẹp hòi quá, mà cũng chẳng có gì hay ho”.

“Tốt thôi, nếu ba tháng sau ngươi thắng được Lâm Cảnh Thiên thì chứng tỏ ngươi là thiên tài, Triệu Linh Đan được tha tội vì có công chiêu tài cho tông môn!”, hắn ta bình tĩnh nói.

Thế rồi Pháp Vương bỗng đổi giọng, cười hỏi với vẻ thương hại và đùa cợt: “Cơ mà ngươi tưởng mình có cơ hội đó thật sao?”

Đã bước trên con đường tu đạo thì võ giả định sẵn sẽ sống trong cô độc, những người máu mặt của tông môn chỉ xem lời lẽ của Mục Long như trò cười giải trí cho đỡ chán. Hài hước quá đi mất!

Nhưng ngay sau đó, họ thấy thiếu niên liếc nhìn tất cả những người có mặt trong đại điện, khí thế dâng lên ngất trời, trong mắt là ngọn lửa tự tin đang hừng hực cháy.

Hắn cao giọng thốt từng chữ: “Nếu Pháp Vương quân tử nhất ngôn thì ta cho rằng, ta có!”

“Ba tháng sau, chính tay ta sẽ đánh bại Lâm Cảnh Thiên. Đừng hỏi vì sao ta tự tin như thế, ta chỉ xin trả lại tự do cho sư tỷ ta thôi!”

“Ngươi cho rằng ngươi có là có sao?”

“Cái này... không phải tự tin mà là liều lĩnh, ngông cuồng, coi trời bằng vung!”

“Thành Hàn Giang là nơi quái gì mà sinh ra kẻ ngang ngược thế này vậy?”

Lời tuyên bố dõng dạc của Mục Long làm cả đại điện nghẹn họng nhìn trân trối, tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp nơi.

Họ tu hành đã nhiều năm, thấy nhiều biết rộng nhưng chẳng mấy khi thấy ai ngông cuồng đến vậy, chưa kể đây chỉ là một thiếu niên Bích Cung cảnh, thực lực thế này chẳng đáng vào đâu cả.

Nhưng Mục Long có chính kiến của riêng mình, nếu đã không thể khiêm tốn thì làm một kẻ kiêu ngạo thôi.

Trời cao bao nhiêu thì ta ngạo mạn bấy nhiêu, ai mà không có một thời niên thiếu bồng bột! Cùng lắm là bị trục xuất khỏi tông môn thôi.

“Ta đường đường là thể Thiên Yêu, truyền thuyết của thái cổ, sợ Thanh Mộc Linh thể thì đúng là hết nói nổi!”

“Vậy thì ta không còn mặt mũi nào gặp Vân tiên tử chứ nói gì là trở thành cường giả, đối đầu với tộc Hắc Long và cứu mẫu thân? Muốn hoàn thành sứ mệnh của Thiên Yêu thì tuyệt đối không được hèn nhát!”

Nghe một tràng tiếng cười khinh thường và trào phúng trong đại điện, Mục Long càng quyết tâm hơn.

“Ta tin ngươi!”, đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo từ sau lưng truyền vào tai hắn.

Đó là giọng của Triệu Linh Đan. Nàng ta nhìn thiếu niên trước mắt, đôi mắt mơ màng đầy mộng ảo ấy nổi bật đến lạ thường giữa đại điện ngập tràn tiếng chế giễu, châm biếm.

“Đủ rồi!”

Mục Long xoay người bình tĩnh nhìn Triệu Linh Đan, khoảnh khắc nói ra hai chữ này, ánh mắt hắn không còn sự ngạo nghễ, thay vào đó là quyết tâm và cũng là sự hứa hẹn.

“Bổn vương quân tử nhất ngôn chứ, tính ra giờ bổn vương nóng lòng muốn xem ngươi sẽ đánh bại đệ tử của bổn vương thế nào rồi đấy”.

“Người đâu, giải Triệu Linh Đan vào Khổ Tịch Hàn Nhai!”

“Ngoài ra, đưa Mục Long này ra ngoại môn và cho hắn hưởng mọi đãi ngộ của đệ tử ngoại môn”.

Pháp Vương vừa ra lệnh thì người trong điện Pháp Vương lập tức xuất hiện, lần lượt đưa Mục Long và Triệu Linh Đan đi.

“Bảo trọng!”

Lúc quay lưng đi, họ đồng thời nói câu này, sau đó mỉm cười.

Triệu Linh Đan cười tủm tỉm vào Khổ Nhai diện bích tư quá, còn Mục Long mỉm cười đi vào ngoại môn với quyết tâm khiến cả nơi này dậy sóng.

Đang tải...

Quảng cáo
Trước /298 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Copyright © 2022 - MTruyện.net