Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] BÓI NHÂN DUYÊN
  3. Chương 1: Phần I
Trước /4 Sau

[Zhihu] BÓI NHÂN DUYÊN

Chương 1: Phần I

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1.

Kể từ khi một người bạn đồng đạo bắt đầu livestream xem bói rồi trở nên nổi tiếng, các đạo sĩ xung quanh cũng sôi nổi bắt đầu livestream hình thức xem bói.

Livestream xem bói ngày càng cạnh tranh khốc liệt.

Tôi xin chỉ thị của Tổ sư gia, xin phép xuất đạo, nhưng ông lại bảo tôi đổi sang xem bói nhân duyên.

Hơn nữa, bói cũng không phải cho người sống.

Đổi mới? Cũng được!

Tối nay là buổi livestream đầu tiên của tôi.

Số lượng người xem ít ỏi không bao nhiêu.

Tuy nhiên, bọn họ đều không phải là khách hàng mục tiêu của tôi.

Tôi cúi đầu đan dây đỏ và dây trắng, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình.

Chẳng mấy chốc, một người dùng có tên là Quả mọng Blueberry đã yêu cầu kết nối.

Ồ! Nhanh như vậy liền có đơn hàng rồi sao!?

Một giọng nói khàn khàn vang lên: "Đại sư, ngài có xem nhân duyên không?"

Tôi đặt dây đỏ xuống, chỉ vào thẻ bài phía sau: "Tôi không tính nhân duyên của người sống."

Phòng livestream bật ra một dòng bình luận: [Đùa gì vậy? Không tính người sống, chẳng lẽ tính người chết? Nơi nào có người chết xem livestream?]

Tôi mỉm cười nhạt, bởi vì người dùng này qua một hồi, liền sẽ bị dọa đến mức phải tắt máy.

Người phụ nữ do dự một lúc, rồi đưa tấm ảnh lên màn hình: "Tôi biết. Anh ấy là bạn trai cũ của tôi, đã mất tích một năm rồi, nhưng tôi không tin anh ấy đã chết, nên muốn hỏi xem ngài có thể tìm thấy anh ấy ở đâu không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chàng trai tuấn lãng trẻ tuổi trên ảnh, rồi lại nhìn thoáng qua người phụ nữ đầu đầy bạc trắng.

Dây thừng quấn quanh trên tay tôi dừng lại.

Tôi nhìn thấy, sau lưng người phụ nữ, đứng một người đàn ông tử khí trầm lặng, cả người ướt dầm dề.

Nhưng người đàn ông này, cũng không phải là chàng trai mất tích trong ảnh.

Áo quần trên người hắn rất có phong cách cổ xưa, giống như người của thế kỷ trước.

Tay hắn tái nhợt đặt lên bả vai người phụ nữ, đồng tử mở to, nhưng miệng lại đen thui.

Nhìn dáng vẻ, như là một con quỷ nước chết đuối.

Trên tay con quỷ nước, tôi nhìn thấy một sợi dây đỏ, đầu kia nối với tay cô gái.

Đây chính là, duyên âm.

Duyên âm, nhưng lại là nghiệt duyên.

Tôi chỉ vào người phụ nữ phía sau, thở dài nói: "Cô còn trẻ như vậy, sao lại vướng phải loại quỷ già này?"

Số lượng người trong phòng livestream không nhiều nhưng đã bắt đầu bùng nổ:

[Trẻ? Nhìn thế này rõ ràng chính là bà già cấp độ dì rồi!]

[Công nghệ hóa trang hiện nay đều chân thực như vậy sao? Hai người này chắc là một đám rồi!]

[Mấy người làm buổi livestream này, mở đầu lúc nào cũng thích giả thần giả quỷ như vậy à?]

[Lại đến nữa rồi, kẻ lừa đảo lên đồng, nhất định phải làm trò.]

[Ghét nhất loại lừa đảo này, report block ngay!]

Tôi không quan tâm đến mấy lời mắng chửi đó, tiếp tục hỏi cô gái: "Cô gần đây hoặc năm ngoái có đi đâu để cầu nhân duyên hay không?"

Đôi mắt cô gái sáng lên, dùng sức gật đầu: "Có! Năm ngoái trước khi bạn trai tôi mất tích, tôi và anh ấy cùng nhau đi bộ, trên đường gặp một ngôi chùa nhỏ, nên đã đi vào thắp hương..." Cô ấy đỏ mắt, "Không lâu sau, ngoại hình của tôi giống như mắc bệnh lão hóa sớm, trở nên xấu xí, anh ấy cũng chia tay tôi, người cũng mất tích."

Người xem bắt đầu mười năm miệng mồm mà xôn xao:

[Chị tôi cũng quá khổ rồi. Lão hóa sớm là một loại bệnh, chị nên đi bệnh viện chữa trị, đừng hỏi cái kẻ lừa đảo này.]

[Đúng rồi, chị tôi đừng bị mắc mưu nhé!]

[Chia tay thì chia tay, người sau sẽ tốt hơn! Người sau sẽ ngoan hơn! Chị tôi sợ gì! Đàn ông nhiều như vậy!]

Tôi nhìn thấy số lượng người xem bắt đầu tăng lên, lặng lẽ lấy gương bát quái đặt lên bàn, cô gái phía sau màn hình bắt đầu toát mồ hôi.

"Người ma khác đường, buông tha cho cô gái này đi."

"Nếu cứ tiếp tục hút tinh khí của cô ấy, cô ấy sẽ không sống qua được đêm nay đâu."

2.

Gã đàn ông đứng sau cô gái bị chọc giận, nắm chặt lấy sợi dây đỏ trên tay.

Tay cô gái bắt đầu vô thức giơ lên, giống như một con rối bị giật dây không có linh hồn.

Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, cổ tay đầy vết bầm tím bắt đầu khép lại.

Tay của cô gái bắt đầu làm cùng một động tác, siết chặt ở cổ.

Khuôn mặt vốn đã già nua của cô ấy bắt đầu nghẹn đến mức đỏ tím.

Người dùng bắt đầu mất bình tĩnh:

[Đây là đang diễn hồn ma nhập thân sao? Cũng quá giống thật rồi!]

Số người xem livestream tăng mãnh liệt.

Một phút sau, có người tặng 100 quả pháo hoa.

Cô gái đổ mồ hôi đầm đìa, hô hấp càng thêm dồn dập, vẻ mặt thập phần khó chịu.

Người dùng bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn:

[Không phải! Trông không giống như diễn đâu!]

Năm phút sau, có một đại ca đột nhiên mua một chiếc Carnival, bình luận: [Tiếp tục đi! Càng dùng sức thì tôi càng phấn khích!]

Người dùng: [Ọe! Người này có sở thích bệnh hoạn quá...]

Cô gái trợn mắt trắng, sùi bọt mép bắt đầu co giật, nhưng tay vẫn siết chặt cổ mình.

Đèn trong nhà nhấp nháy chợt tắt, một bóng đen khổng lồ bắt đầu hiện ra trên cửa sổ sau lưng cô.

Người dùng bắt đầu mồm năm miệng mười:

[Đây là hiệu ứng đặc biệt à? Cũng chân thực quá!]

[Không dám xem nữa! Tôi đi đây!]

Tôi cau mày, nhớ đến lời của tổ sư gia: "Thiên cơ bất khả lộ, đã biết bí mật thì phải có lòng kính sợ. Hơn nữa, tuyệt đối không được can thiệp vào nhân quả của người khác, nếu cố gắng thay đổi kết cục chỉ khiến bản thân gặp họa."

Con quỷ nước kia đã quyết tâm bắt cô gái đi theo.

Vì thế tôi bỏ qua lời dặn dò của tổ sư gia, quay lại lấy máy radio, bắt đầu phát kinh Chú Đại Bi.

Chúng ta chủ trương một cuộc nổi loạn.

Người đàn ông bắt đầu méo mó biến dạng, cổ tay buông lỏng, hóa thành một vũng nước hôi thối rồi biến mất.

Cô gái cũng buông cổ tay, há mồm thở hổn hển.

Cư dân mạng đều chứng kiến cảnh tượng này.

Sau một lúc im lặng, bọn họ đồng loạt bình luận:

[Xem trừ tà lúc nửa đêm? Quá đỉnh!]

[Chẳng cần biết có phải kịch bản hay không, hay quá!]

[Quá đáng sợ! Sợ chết khiếp!]

[Giả quá, tôi là người chủ nghĩa vô thần.]

Cô gái tỉnh táo lại, sợ hãi bò đến trước màn hình.

Quỷ nước biến mất, mái tóc trắng của cô, bắt đầu biến đổi trở lại thành màu đen.

"Đại sư! Cảm ơn ngài đã cứu tôi!"

Tôi nhìn vào sợi dây đỏ trên cổ tay cô ấy, lắc đầu bất lực: "Dây tơ hồng vẫn còn, kiếp nạn của cô vẫn chưa được giải thoát."

Cô gái khóc lóc: "Dù tốn bao nhiêu tiền cũng được, xin ngài cứu tôi!"

Tôi chỉ vào sợi dây đỏ trắng được đan sẵn trên bàn, giơ tay lên:

"Giá gốc 500 tệ một sợi, cô sát khí nặng, tôi tặng cô một sợi đỏ một sợi trắng, giá ưu đãi 2000 tệ."

3.

Cư dân mạng lại một phen xôn xao:

[Tôi đã bảo là kịch bản mà! Chưa nổi đã nghĩ đến chuyện bán hàng rồi!]

[Hai sợi dây thừng đắt thế! Có gắn vàng sao?]

[Chị gái ơi, chị là thật hay giả? Hai người là một đám à?]

[Chỉ cần cô ta đưa link, tôi sẽ tố cáo cô ta!]

Cô gái toát mồ hôi, có chút do dự.

Tôi nghĩ cô ấy chỉ mới là sinh viên, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.

"Thôi được rồi, tôi sẽ gửi cho cô trước, nếu dùng hiệu quả thì cô lại trả tiền sau!"

Cô gái cảm kích mà dùng sức gật đầu.

Không để cư dân mạng tiếp tục tấn công, tôi lập tức tắt livestream, đứng dậy bước ra khỏi cửa, gõ cửa phòng bên cạnh.

Người mở cửa chính là cô gái tôi vừa liên kết, Lý Thanh Thanh.

Cô ấy đứng sau một chàng trai cao lớn, chính là "Quỷ nước" Trương Tiểu Phàm đã biến mất.

"Kết quả không tệ! Thu nhập livestream tối nay rất cao, một Carnival đủ tiền thuê nhà ăn uống cả tháng rồi!"

Thanh Thanh phấn khích ôm lấy tôi nhảy dựng lên, thuốc nhuộm tóc trắng ở đuôi tóc rơi xuống váy đen của tôi.

"Trời ơi! Vậy còn đi học cái lớp tồi tệ đó làm gì nữa! Chúng ta cứ làm thế này đi! Chắc chắn sẽ giàu có!"

Trương Tiểu Phàm lau đi son môi TF trên môi, ôm lấy bạn gái Lý Thanh Thanh hôn một cái thật sâu: "Đúng vậy! Này không phải còn nhanh hơn lúc chúng ta làm NPC ở trong nhà ma sao!"

Lúc trước chúng tôi livestream đều là diễn kịch.

Chỉ là tận dụng nhiệt độ của livestream xem bói.

Sau khi công viên nhà ma đóng cửa, chúng tôi thất nghiệp.

Không có kỹ năng hay bằng cấp, chúng tôi đều không tìm được việc làm tốt.

Chẳng mấy chốc tiền thuê nhà sắp không trả được nữa, Trương Tiểu Phàm nhìn thấy một số đạo sĩ livestream xem bói nổi lên.

Thì đã liên thủ với tôi và Lý Thanh Thanh cùng diễn một vở kịch.

Để ăn mừng thu nhập tối nay, tôi chủ động đề nghị đi mua đồ ăn khuya, để cặp đôi này có chút không gian riêng tư.

Lúc tôi đang ngồi bên ven đường chờ đồ nướng, ánh mắt liếc thấy một quầy bói toán ở đối diện đường.

Người đàn ông khoác áo vàng ánh mắt rơi vào người tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:

"Cô gái, tôi thấy ấn đường của cô đen sì, miễn phí xem bói cho cô một quẻ nhé?"

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai

Copyright © 2022 - MTruyện.net