Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Miêu Cương Cổ Sự
  3. Chương 10
Trước /19 Sau

[Zhihu] Miêu Cương Cổ Sự

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

4.

Mẹ tôi vội vàng tìm đến bà Hoàng.

Bà ta nhìn dấu tay màu đen trên mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Cái này gọi là quỷ sờ mặt, là tà ma trên người cháu không chịu bỏ qua cho cháu.”

"Dấu ấn này sẽ dẫn đường cho tà ma, nó có thể tìm tới cháu mọi lúc mọi nơi."

Mẹ tôi vội vàng cầu xin bà Hoàng cứu tôi.

Bà Hoàng không nhanh không chậm lấy rất nhiều lá bùa màu vàng từ trong túi ra.

Những lá bùa này được đốt cùng một lúc, đốt cho đến khi thành tro, rồi pha vào nước để cho tôi uống.

Sau khi uống hết bát nước bùa, tôi cảm thấy bụng rất đau, nằm trên giường không thể động đậy.

Dường như có thứ gì đó đang hoành hành trong ruột của tôi, cảm giác như ruột gan bị thứ gì đó gặm cắn, đau đến mức hít thở không thông.

Nửa giờ sau, tôi chợt cảm thấy có thứ gì đó lao thẳng vào cổ họng mình.

Tôi nhảy ra khỏi giường, bắt đầu nôn mửa.

Trên mặt đất có rất nhiều côn trùng và m/á/u.

Nếu để ý kỹ sẽ thấy có rất nhiều loại côn trùng, trong đó có một con rết to bằng ngón tay cái, bọ cạp và nhện. Bà Hoàng nhìn những con côn trùng tròn trịa trên mặt đất, hài lòng gật đầu:

"Cổ trùng đã ăn hết dấu vết mà thứ tà ma kia để lại, hai người có thể yên tâm rồi."

Những con côn trùng nhỏ trên mặt đất bắt đầu chui vào trong tay áo của bà Hoàng. Một vài con quay mặt về phía tôi, nhưng không hiểu sao tôi lại có loại cảm giác những khuôn mặt ấy không phải mặt của côn trùng mà là mặt người, những khuôn mặt người mang theo nụ cười kì quái.

Bà Hoàng vừa đẩy cửa ra chuẩn bị rời đi, trong thôn đột nhiên xảy ra hoả hoạn.

Một thứ có dáng vẻ như con người bị bao phủ trong ngọn lửa lao vào từng ngôi nhà trong thôn.

Hàng rào và đống cỏ khô trong thôn đều bị đốt cháy.

Điều kỳ quái nhất là bóng dáng bị bao phủ bởi ngọn lửa kia không hề phát ra tiếng kêu gào thống khổ nào.

Và trong thôn không có ai ra cứu người.

Nhưng một số người không may mắn đụng phải bóng dáng bị lửa thiêu kia.

Vừa chạm vào, ngọn lửa đã bùng lên dữ dội.

Người bị chạm vào hét lên một tiếng đầy đau đớn, chẳng bao lâu sau, cả người đã bị thiêu rụi đến xương cũng chẳng còn.

Nhưng ngọn lửa mạnh mẽ như vậy cũng không thể thiêu rụi bóng người bên trong.

Chẳng mấy chốc, không còn ai dám ra ngoài nữa, bà Hoàng cũng khóa cửa nhà tôi lại.

Một giờ sau, bóng dáng bị lửa bao phủ mới phát ra một âm thanh thê lương:

"Các người… Các người đều phải c/h/ế/t…"

"Không một ai trong các người có thể trốn thoát được…"

"Ha ha ha ha!"

Hắn nhe răng ra cười, sau đó hoàn toàn biến thành một đống tro tàn, lửa cũng bắt đầu dập tắt.

Lúc ấy bà Hoàng mới mở cửa nhà tôi ra chuẩn bị về nhà.

Trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng không có người nào cảm thấy bi thương.

Nhiều người thậm chí còn cho rằng đây là điều tốt lành, đồng nghĩa với việc sau này thôn sẽ thịnh vượng.

Mẹ tôi được người dân trong thôn gọi ra, khi trở về, trên tay bà ôm một đống vàng lớn.

Khi nhìn vào chỗ vàng, đôi mắt bà như phát sáng nhưng khi bà quay đầu lại, đôi mắt ấy khiến tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Ngày hôm sau, trước cửa nhà tôi xuất hiện một chum nước lớn.

Mẹ tôi không còn xào rau nữa, mà bắt đầu hầm đồ ăn, hầm một nồi canh lớn.

Bà nói trong thôn có tục lệ, một khi xảy ra hỏa hoạn thì phải ăn canh trong ba tháng để dập lửa, tránh tai họa.

Tôi múc một bát canh, nó quả thực rất ngon, thậm chí còn ngon hơn cả những món mẹ tôi từng nấu trước đây.

Mẹ tôi nhìn thấy tôi uống canh thì vội vàng bưng canh cho tôi, hết bát này đến bát khác.

Tôi như bị ma xui quỷ khiến uống hết bảy tám bát canh.

Cho đến bát thứ chín, tôi bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên trong đầu tôi, tôi che đầu nói không muốn uống nữa.

Mẹ tôi buông bát canh ra, khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ không hài lòng.

5.

Trong những ngày kế tiếp, trong thôn xuất hiện rất nhiều người bị hoả thiêu.

Như thể phong tục uống canh này không thể dập tắt được ngọn lửa đang cháy.

Mấy lần xảy ra chuyện vừa qua, người trong thôn vẫn giả vờ nói:

“Sẽ thịnh vượng, mọi việc đều sẽ tốt đẹp”.

Khuôn mặt của một vài người tràn đầy sự thương tâm giả tạo.

Nhưng về sau, những người này không còn giả vờ nữa, thậm chí ngày nào cũng mong chờ:

"Dù sao cũng có người bị t/h/i/ê/u rồi, vẫn là càng nhiều vàng càng tốt."

Tôi chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn không biết được, đối với thôn dân mà nói, vàng quan trọng hơn mạng sống.

Chẳng bao lâu sau, trong thôn chỉ còn lại một phần năm số người sống, những nhà còn lại đều kiếm được rất nhiều tiền.

Trong thôn chỉ có trưởng thôn sốt ruột:

"Hầy! Người càng ngày càng ít, nếu sau này biến thành thôn hoang thì phải làm sao đây?"

Ông ta không ngừng nói về vấn đề này, cố gắng hết sức để tìm ra giải pháp.

Những người còn lại trong thôn được triệu tập lại để họp.

Cho đến một tuần sau, thôn trưởng mới xem như vui vẻ, trong miệng cũng không còn lẩm bẩm.

Tối đó, cửa nhà tôi bị gõ vang.

Chỉ là lần này không phải là quỷ gõ cửa, mà là một tiếng gõ cửa nhè nhẹ, như thể sợ đánh thức người nào đó.

Tôi bước xuống giường đi giày vào, cửa phòng đã bị ai đó khóa lại.

Cửa phòng mẹ tôi phát ra một tiếng cọt kẹt, rồi khẽ đóng lại.

Tôi nằm trằn trọc trên giường, một số âm thanh không thể giải thích được bắt đầu phát ra từ phòng mẹ tôi.

Âm thanh kia nghe giống như thống khổ, lại như mang theo cảm xúc vui vẻ.

Buổi sáng khi thức dậy, tôi cảm thấy sắc mặt mẹ tôi đã hồng hào hơn rất nhiều.

Tôi hỏi bà:

"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy, con nghe thấy mẹ kêu cả một đêm."

Sắc mặt mẹ tôi ửng hồng, quát tôi:

"Con còn nhỏ, đừng có chuyện gì cũng tò mò."

Mấy ngày sau, khi tôi đi dạo trong thôn, mấy đứa trẻ cùng tuổi cũng kể rằng chúng nghe thấy tiếng động lạ trong phòng mẹ mình, nhiều đứa trẻ không biết âm thanh đó là gì, nhưng chúng đều rất tò mò.

Có điều cửa phòng đóng chặt, trên cửa sổ lại dán kín báo, hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Một cô bé lớn tuổi hơn chúng tôi đỏ mặt nói: “Chuyện là thế đấy… Mẹ chị cũng vậy… Nghe xong cả đêm chị cũng không ngủ được.”

Cô gái xấu hổ không nói nên lời, do dự hồi lâu mới nói: “Chỉ là chuyện nam nữ mà thôi.”

Chúng tôi cái hiểu cái không gật đầu.

Mặc dù đám trẻ mười tuổi chúng tôi không hiểu, nhưng cũng từng nghe qua chuyện này.

Cuộc trò chuyện hôm đấy đã khơi dậy sự tò mò của tôi.

Tối đến tôi không ngủ được, tôi nằm trên giường phòng mình, nghe tiếng động ở phòng bên cạnh.

Sau khi tôi khóa cửa phòng lại, một âm thanh khác phát ra từ phòng bên. Lần này là tiếng hét của một người đàn ông, âm thanh chói tai đến mức một người ở phòng bên cạnh như tôi cũng bị dọa sợ co rúm trong chăn.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng "Rắc rắc", âm thanh giống như tiếng xương bị bẻ gãy.

Âm thanh người đàn ông phát ra cũng chuyển từ tiếng hét sang tiếng rên rỉ, như thể hắn ta đang trút hơi thở cuối cùng.

Tôi ngửi thấy mùi gì đó thoang thoảng trong phòng.

Nhưng tôi bị nhốt bên trong, hoàn toàn không thể làm gì hoặc thoát ra ngoài.

Tôi hét lên mấy lần nhưng đều bị mẹ phớt lờ.

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, sau tiếng khịt mũi lạnh lùng, tất cả những từ còn lại đều biến thành âm thanh "ầm ầm".

Tôi trốn trong chăn cả đêm.

Lúc trời sáng, cửa phòng tôi vẫn chưa được mở ra, không biết từ lúc nào mà bên ngoài cửa sổ đã bị báo che kín.

Tôi hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng, bên ngoài lại tiếng người ồn ào, dường như có chuyện gì đã xảy ra.

6.

Người trong sân cãi nhau ba ngày, mãi đến ngày thứ tư, chú Vương hàng xóm mới cho tôi ra khỏi phòng.

Chú ấy đứng chắn trước mặt tôi:

"Nó vẫn còn là một đứa trẻ, các người định làm gì? Chuyện mẹ nó làm thì liên quan gì đến nó?"

Tôi đứng phía sau chú Vương, nhìn vào trong sân.

Trên đầu mẹ tôi bịt một chiếc túi màu đen, chỉ hở miệng để thở.

Bà bị trói như một con lợn nái chờ bị làm thịt. Điểm khác biệt duy nhất là mẹ tôi bị viết bùa chú trên người.

Trên người còn có một sợi dây màu đen treo năm lá bùa vàng.

Tất cả phụ nữ trong thôn đều nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt căm thù.

Dì Sáu ở cuối thôn phía đông nheo mắt:

"Trong thôn xảy ra loại chuyện này, còn có người c/h/ế/t, dù sao cũng phải cho Quế Bình một lời giải thích.”

"Tôi nói này, hay là dùng quy củ cũ, nhét vào lồng heo dìm xuống nước đi.”

"Dìm luôn đứa nhỏ nghiệt chủng kia."

Không ít phụ nữ trong thôn đều nhao nhao gật đầu, chỉ có chú Vương bảo vệ tôi ở sau lưng:

"Tôi đã nói rồi, chuyện này thì có quan hệ gì đến đứa nhỏ! Tôi không đồng ý."

Sau lời phản bác của chú Vương, chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết, mẹ tôi bị nhốt trong chuồng lợn, còn tôi từ nay sẽ phải ăn cơm trăm nhà.

Khi chú Vương đi ra ngoài, tôi nhìn thấy trưởng thôn đang nằm trong sân nhà tôi.

Cổ của ông ta bị thứ gì bẻ g/ã/y, xương đ/â/m ra khỏi thịt.

Trên cổ còn có dấu tay đẫm m/á/u, trông giống như bàn tay của đàn ông.

Thân dưới của trưởng thôn cũng không sạch sẽ, trên người có vết ố vàng, rõ ràng là do bị dọa đến mức không kiềm chế được.

Sau khi mọi người về hết, chỉ còn lại tôi và mẹ ở ngoài sân.

Miệng mẹ tôi bị bịt một mảnh vải, bà không thể nói được gì.

Quanh người bà còn có dây xích trói chặt, tôi dùng rìu chém sợi xích hai lần nhưng cũng không thể chém đứt.

Tôi đưa tay định gỡ tấm bùa màu vàng trên người mẹ tôi ra, nhưng nó lập tức bốc cháy, tôi giật mình kêu lên:

“Trời ơi.”

Cuối cùng, tôi không còn cách nào khác, đành phải vào nhà lấy chăn ra đắp lên người mẹ.

Nước mắt mẹ tôi rơi xuống, thấm vào chiếc mũ trùm đen. Bà đang lẩm bẩm điều gì đó, nhưng tôi không thể nghe rõ được.

Khi trở về nhà, tôi chợt phát hiện ngăn kéo trong phòng khách đã mở một nửa.

Trong đó có chiếc đồng hồ bỏ túi cũ của ông nội, có lẽ do nó không đáng giá nên đã không bị lấy đi.

Khi tôi mở chiếc đồng hồ bỏ túi cũ ra, một mảnh giấy ố vàng rơi xuống. Tôi vừa mở tờ giấy ra, một lá bùa màu vàng giống hệt lá bùa trên người mẹ tôi xuất hiện.

Tôi đến gặp mẹ lần nữa, chợt thấy bụng bà rất to, giống như trước khi ông tôi qua đời.

Tôi gần như nghẹt thở, chẳng lẽ mẹ tôi cũng sắp c/h/ế/t?

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì đám tang của trưởng thôn đã bắt đầu. Vợ trưởng thôn nói gần đây xảy ra nhiều vụ cháy quá, nên dìm mẹ tôi xuống nước càng sớm càng tốt.

Vị trí được chọn ở hạ lưu hồ Trường Sinh, bà ta đã để một vài người đàn ông đào một lỗ nhỏ ở hồ Trường Sinh.

Vợ trưởng thôn nói:

"Trưởng thôn chúng ta cả đời đều uống nước trường sinh, dù có c/h/ế/t cũng phải uống."

Những người khác không nói gì, cứ như vậy ném thi thể của trưởng thôn xuống nước.

Một lúc sau, thi thể của trưởng thôn trong hồ bắt đầu bốc cháy.

Dưới làn nước trong xanh, trưởng thôn trông giống như một con bướm khổng lồ đang tắm trong lửa.

Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều bị dọa sợ đến ngây người.

Phải đến khi những khối vàng lớn bắt đầu rơi ra từ xác của trưởng thôn, sự tham lam mới bắt đầu hiện lên trong mắt bọn họ.

Tất cả đàn ông trong thôn đều nhảy xuống nhặt những miếng vàng dưới đáy sông.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt “Quả nhiên là thế” trên khuôn mặt của vợ của trưởng thôn, mà trên khuôn mặt ấy lẽ ra phải là vẻ buồn rầu!

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phu Nhân Tổng Tài Full Dịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net