Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Miêu Cương Cổ Sự
  3. Chương 6
Trước /19 Sau

[Zhihu] Miêu Cương Cổ Sự

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

4.

Chẳng biết tại sao, người vốn nên c/h/ế/t là tôi lại chưa c/h/ế/t.

Tôi chợt nhớ lại sắc mặt của mẹ bạn thân khi nhìn thấy tôi, và sắc mặt mẹ tôi khi tôi về nhà.

Mẹ cho là tôi c/h/ế/t rồi mới lấy rượu ra mừng, vì thế nên trên bàn mới không chuẩn bị bát đũa cho tôi.

Hành động vào bếp lấy bát đũa và biểu tình cứng nhắc kia đã có lời giải thích hợp lý.

Tôi... vốn phải bị chế thành lồng Vọng Nữ.

Biết được bản chất thật của mẹ mình, tôi bắt đầu nghĩ xem nên ứng phó như thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn về nhà.

Trong sân có tiếng mài d/a/o xoèn xoẹt, tôi lén thò đầu vào, thấy bóng dáng mẹ tôi.

Bên cạnh bà có một lồng chim to lớn, đó là lồng Vọng Nữ.

Mẹ tôi vừa mài d/a/o, vừa lẩm bẩm:

"Cho dù là quỷ cũng đừng nghĩ có thể cản bà đây. Hôm nay dù thế nào tao cũng phải g/i/ế/t nó!"

Hai mắt mẹ tôi đỏ bừng, nét mặt y hệt đồ tể mổ heo ngoài làng.

Tôi sợ đến run lẩy bẩy, vô tình giẫm phải cành cây dưới đất.

Mẹ tôi quay phắt đầu lại, khi nhìn thấy tôi, bà lại đột nhiên tươi cười:

"Con trai, đến đây nào, mẹ muốn thịt gà, con đến giúp mẹ với. Sáng mai mẹ hầm canh gà cho con ăn nhé."

Thấy tôi lùi về phía sau, nụ cười trên mặt bà dần biến mất:

"Con trai, nhanh tới giúp mẹ nào. Nếu con không phụ mẹ thịt gà, vậy mẹ... sẽ g/i/ế/t con!"

Mẹ tôi cầm d/a/o, điên cuồng xông tới. Tôi xoay người muốn chạy.

Nhưng nỗi khiếp sợ khiến tôi bị chuột rút.

Mẹ tôi cười gằn:

"Con trai, con đừng trách mẹ. Con trai là đồ lỗ vốn, sinh con gái mới có thể phát tài."

"Không ai có thể cản bà đây phát tài!"

Tôi ngã lăn xuống đất.

Nhìn mẹ đang xông tới, tôi cam chịu số phận, nhắm nghiền hai mắt lại.

Quá nhanh, cho dù có sống lại, tôi cũng không thể tránh nổi mối nguy này!

Khi mẹ sắp đến gần, một bàn tay to lớn chợt túm lấy cổ áo tôi, kéo tôi chạy vụt đi.

Tôi mở mắt ra, phát hiện là chú Đông đã mất tích nhiều ngày.

Thấy mẹ tôi vẫn đang đuổi sát theo sau, tôi và chú Đông chạy vào lối rẽ bên trái cây thần.

Khi bà đuổi đến ngã ba thì bỗng chợt dừng lại, chỉ đứng ở ngã ba nhìn chúng tôi chạy như điên.

Tôi nhìn chú Đông:

"Sao mẹ không đuổi..."

Tôi chưa nói hết câu, chú Đông đã bịt miệng tôi lại.

Chúng tôi núp sau đồi đá, giấu người đi.

Từ ánh mắt của chú Đông, tôi thấy quỷ vô diện.

Sau đồi đá, có một con quỷ vô diện đang lắc lư tại chỗ.

Nhìn kĩ lại, trên người quỷ vô diện đeo ngọc bội của bạn thân tôi.

Tôi vùng khỏi tay chú Đông, gào mồm lên:

"Tam Oa, sao mày lại thành như vậy rồi?"

Nghe thấy giọng tôi, quỷ vô diện nhào tới, trong miệng vẫn còn dính mủ vàng.

Chú Đông kéo thẳng tôi lên cây, quỷ vô diện lảng vảng dưới gốc cây cả đêm, mãi đến khi mặt trời mọc, nó mới rời đi.

Tôi chưa kịp hoàn hồn, mở miệng hỏi:

"Chú Đông ơi, nó là gì thế?"

Chú Đông lắc đầu.

Chú ta dẫn tôi đi tìm bà Hoàng.

Bà Hoàng nghe chuyện quỷ vô diện xong thì nhắm mắt nghĩ thật lâu, sau đó chậm rãi nói:

"Oán khí, nó... quay về báo thù."

Tôi nhỏ giọng hỏi:

"Thứ kia là Tam Oa thật ạ?"

Bà Hoàng gật đầu.

Khi đi bắt quỷ vô diện, bà Hoàng chỉ vào lưng nó, bảo tôi nhìn:

"Mày nhìn xem khuôn mặt kia có phải là Tam Oa không?"

Tôi nhìn sang, quả nhiên sau lưng quỷ vô diện là gương mặt của Tam Oa.

Bà Hoàng bảo tôi và chú Đông về trước, còn bà ta ở lại đồi đá một đêm.

Khi quay lại, bà Hoàng nói:

"Không sao rồi."

Tôi ở chỗ chú Đông, càng nghĩ càng thấy không hợp lý.

Chuyện sau lưng quỷ vô diện có khuôn mặt Tam Oa có thể hiểu được, nhưng tại sao lưng mẹ tôi lại có... mặt của tôi?

5.

Liên tiếp mấy ngày, chú Đông đi sớm về trễ, hành tung không rõ.

Chú ta dùng khóa sắt to khóa cửa phòng lại, đóng đinh song gỗ vào cửa sổ trong nhà.

Mẹ tôi tìm tôi trong làng, hai lần đi qua căn nhà này đều cho rằng đây là nhà hoang nên bỏ đi.

Tôi phát hiện rất nhiều ảnh chụp về làng trong nhà chú Đông.

Không ít ảnh trong đó là ảnh chụp cây thần và quỷ vô diện.

Hành vi của chú Đông dần khiến tôi không hiểu nổi, thậm chí tôi còn không dám tin chú ta hoàn toàn.

Có lẽ chú Đông nhìn ra được sự nghi ngờ của tôi, chú ta lấy một tờ báo từ trong ngực ra.

Tờ báo giống hệt như tờ báo tôi thấy trong nhà, bên trên có ảnh chú Đông.

Tôi sợ đến mức ngã ngửa ra đất:

"Chú... Chú Đông... Chú rốt cuộc là người hay quỷ?"

Chú Đông bảo tôi nhìn kỹ lông mày chú ta rồi xem lại ảnh.

Đúng là không giống, người trong ảnh có vết sẹo trên lông mày, chú Đông thì không có.

Chú Đông luôn bí ẩn cuối cùng cũng mở miệng:

"Thật ra... chú tới tìm em trai chú."

"Người trong ảnh là em trai chú."

"Sau khi nó rời khỏi làng này thì mất tích, sau đó được phát hiện đã c/h/ế/t tại thôn Đông."

"Chú tới nơi này cũng là để điều tra nguyên nhân em chú c/h/ế/t."

"Cha con là bạn tốt của em trai chú, nó cũng đi cùng, chẳng qua đến giờ vẫn không rõ tung tích."

Tôi nghiêm túc nhớ lại mấy chuyện kì quái trong làng, cây Cầu Nữ, lồng Vọng Nữ, lễ cúng tế Hồng Hà, quỷ vô diện.

Hình như những thứ này đều xuất hiện liên tiếp, nhưng tại sao chúng nó lại xuất hiện?

Chú Đông nói cho tôi biết, nguyên nhân chính là phụ nữ!

Quả thật Miêu Cương trọng nữ khinh nam, nhưng các làng khác không cúng tế con trai cho cây thần.

Vì sao làng tôi lại coi trọng con gái đến mức thế?

Hiểu rõ được chuyện này thì toàn bộ bí ẩn cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.

Vài ngày sau, chú Đông điều tra được một vài thông tin quan trọng, chú ta muốn ra ngoài mấy hôm.

Chú Đông nói:

"Chú dẫn cháu sang nhà bà Hoàng, bà ấy sẽ bảo vệ cháu."

Tôi đáp:

"Có thể bà Hoàng có vấn đề, con..."

Tôi kể chuyện sau lưng mẹ tôi có mặt người cho chú Đông.

Chú Đông hơi suy tư, nhưng vẫn kiên định nói với tôi:

"Bà Hoàng không có vấn đề gì đâu, việc em trai chú xảy ra chuyện cũng là do bà ấy kể cho chú nghe đấy."

"Có lẽ gần đây xảy ra nhiều chuyện quá nên con hơi nhạy cảm thôi."

Vì tin tưởng chú Đông nên tôi ở lại nhà bà Hoàng.

Bà Hoàng nói:

"Chú Đông mày tới đây là vì quỷ vô diện rất có thể có liên quan với em trai nó."

Nhưng vì lý do gì mà lại có người tạo ra ma quỷ trong làng thì bà Hoàng chưa nói.

Thường ngày bà Hoàng không hay nói chuyện, ngày nào cũng chỉ ngồi trên đệm cói vẽ bùa.

Tôi nhận ra mấy tấm bùa đó, chúng từng xuất hiện trong lễ cúng tế Hồng Hà.

Khi đi ngủ vào buổi tối, trong phòng bà Hoàng lại phát ra tiếng rên rỉ và kêu gào thảm thiết quen thuộc.

Tôi nhớ đến nét mặt mẹ tôi ở nhà, nên lập tức chạy tới phòng bà Hoàng.

Dưới ánh trăng sáng, trên lưng bà Hoàng xuất hiện dày đặc mặt người.

Bảy, tám khuôn mặt người cắn nuốt m/á/u thịt của bà Hoàng, hòa cùng ánh trăng đẫm m/á/u là tiếng cắn xé, nhai nát.

Bà Hoàng không ngừng lăn lộn trên giường, sau khi cắn nuốt m/á/u thịt của bà Hoàng xong, những khuôn mặt kia phun ra mấy hạt vàng.

Trong lúc bà Hoàng lăn lộn, đống vàng kia đ/â/m rách da bà ta, ghim vào trong thịt.

Dưới ánh trăng, lưng bà Hoàng như choàng một tấm giáp vàng đầy m/á/u.

Tôi to gan vươn tay chạm vào lưng bà Hoàng.

Cảm giác ấm áp và nhớp nháp của m/á/u tươi trên tay khiến tôi hiểu ra, mặt người có thật, không phải trong mơ.

Bà Hoàng đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi.

Bà ta như một con thú hoang, mặt người sau lưng cắn xé khiến hai mắt đỏ lừ.

Bà ta dùng cả tứ chi, cả người uốn thành quẩy xoắn, bò dậy khỏi giường.

Bà ta khàn giọng hỏi:

"Mày... Thấy gì rồi..."

6.

Ngoài cửa nhà lại là cảnh tượng khác, mẹ tôi cầm d/a/o, đứng trên mặt đất.

Bà Hoàng bò dưới đất bằng tứ chi xông tới chỗ tôi, tôi không kịp suy nghĩ đã điên cuồng chạy ra ngoài.

So với mẹ tôi, bà Hoàng giống quái vật kia còn kinh khủng hơn.

Mẹ thấy tôi chạy ra ngoài thì c/h/é/m thẳng xuống.

Tôi thụp xuống né.

Khi mẹ tôi xông tới, tôi lập tức đá bay con d/a/o trong tay bà.

Trong lúc bà và tôi đang giằng co, tôi không thể để tâm đến bà Hoàng trong nhà, chỉ có thể khuya tay loạn xạ.

Mặc dù tôi chưa trưởng thành, nhưng thể lực giữa nam và nữ vẫn rất khác biệt.

Sau một hồi giằng có, mẹ tôi rơi xuống thế yếu, áo bà bị xé toạc ra.

Tôi nhìn lên lưng bà, trên đó lại không có mặt người nào cả.

Nhân lúc chúng tôi đang giằng co, tôi hỏi:

"Mẹ ơi, trên lưng mẹ có mặt người phải không?"

Mẹ tôi sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm vào tôi:

"Nếu không phải vì mày còn sống thì trên người mẹ mày đã có cái mặt nôn ra tiền kia rồi!"

"Mày là con trai ngoan của mẹ, ngoan, để mẹ g/i/ế/t mày đi."

"Mẹ thèm cái mặt kia muốn c/h/ế/t luôn rồi!"

Mẹ tôi vừa muốn ra tay, bà Hoàng sau lưng đột ngột gào lên đau đớn, mùi m/á/u tanh nồng tràn ngập cả sân.

Mẹ tôi dừng tay lại, rơi vào mê man.

Một lát sau, bà thả tôi ra, đi vào nhà giúp bà Hoàng.

Tôi vội vàng xoay người bỏ chạy, chạy đến tận ngã rẽ có quỷ vô diện thường lui tới kia mới dừng lại.

Tôi ngồi trên cây không dám làm gì, cả đêm nơm nớp lo sợ, sợ sẽ có chuyện quái quỷ gì đó xảy ra.

Tôi trốn ngoài làng suốt ba ngày, cho đến khi cửa nhà chú Đông mở ra, tôi mới dám về làng.

Chú Đông ngồi trong nhà, trên bàn là một túi hạt vàng lớn.

Chú ta cầm một viên lên, đặt lên mặt rồi điên cuồng xoa, vô cùng thích thú hạt vàng đó.

Thấy tôi đi vào, chú Đông lập tức cảnh giác.

Mãi đến khi cất toàn bộ vàng vào túi, chú ta mới nở nụ cười dễ gần.

Chú Đông nói chú ta tìm được hài cốt của em trai mình rồi. Em trai chú ta bị phụ nữ trong làng g/i/ế/t.

Em trai chú ta để lại ám hiệu mà chỉ mình chú ta biết.

Chú Đông lần theo ám hiệu, tìm được túi vàng này dưới gốc cây hòe già.

Dựa theo lời kể của chú Đông cùng với thứ tôi nhìn thấy, chúng tôi có thể đoán rằng những chuyện kì quái trong thôn có khả năng liên quan đến hạt vàng này.

Thế là bí ẩn chúng tôi cần phải tìm ra lại thêm một điều: Rốt cuộc hạt vàng này đến từ đâu!

Chú Đông giữ tôi ở lại nhà.

Từ sau khi trở về, chú Đông đối xử với tôi rất tốt, luôn mang ít thịt từ làng về cho tôi ăn.

Tôi cũng dần quen cuộc sống ẩn dật như này.

Vào một đêm mấy ngày sau, chú Đông xuất hiện trong phòng tôi.

Chú ta dùng xẻng sắt đ/á/n/h ngất tôi.

Đến khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở nhà mình.

Chú Đông ngồi cạnh mẹ tôi, đôi bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve người mẹ tôi.

Mẹ tôi kể:

"Đông Tử, biến nó thành lồng Vọng Nữ đi, chúng ta sẽ có lượng vàng vô hạn."

Ánh mắt chú Đông mang theo sự hung tàn:

"Đến lúc đó, vàng là của anh, em cũng là của anh."

Mẹ tôi cười hì hì, kéo chú Đông vào trong chăn, còn tôi bị trói vứt dưới đất.

Bọn họ không chờ nổi việc sinh con gái nữa rồi.

Tôi từ từ nhắm mắt lại không nhìn sang, không dám nghe việc mẹ tôi và chú Đông đang làm.

Hai giờ sau, chú Đông thở gấp, ngồi ở đầu giường đốt thuốc lá:

"Không nên chần chừ thêm nữa, giờ biến tên nhóc này thành lồng Vọng Nữ đi!"

"Anh thấy bà Hoàng cũng không cầm cự được bao lâu nữa, không có bà ta thì không ổn đâu!"

Mẹ tôi gật đầu, bọn họ nắm tay nhau, đi ra sân sau lấy búa.

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bảo Bối Nhút Nhát Của Tổng Tài Lập Dị

Copyright © 2022 - MTruyện.net