Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] TRAI MỀM TRỨ DANH
  3. Chương 1: Phần I
Trước /3 Sau

[Zhihu] TRAI MỀM TRỨ DANH

Chương 1: Phần I

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1.

Bạn trai tôi giống như làm từ nước, lỡ lời không vừa ý cái là chảy nước mắt.

Nhưng rõ ràng anh ấy là một anh trai men lì cao gần 1m85, lưng dài vai rộng.

Tôi nhìn bạn trai đang hờn dỗi rơi nước mắt trong phòng bếp, thở dài.

Hình tượng rõ ràng là người đàn ông tinh hoa hội tụ, lãnh khốc vô tình mà giờ lại đang đeo tạp dề ca rô đỏ hề hước, đứng leng keng lách cách với mấy đồ nấu bếp trước mặt.

Vừa tan làm về, anh còn chưa kịp thay âu phục ra, áo vest màu xanh than khoác bên ngoài áo len lông dê cao cổ màu trắng, cổ áo gấp lại thành nếp ngay nơi yết hầu, bên trên là xương quai hàm góc cạnh mượt mà.

Lại nhìn lên trên, giọt nước mắt còn sáng lấp lánh trên sống mũi, đôi mắt ướt nước long lanh, hàng mi ướt sũng chụm thành từng cụm, dáng vẻ hệt như vừa bị bắt nạt thê thảm.

Tôi thong thả đi quay ôm eo anh, anh lại gạt tay tôi ra.

Tôi mặt dày mày dạn ôm chặt hơn, tay lại bị gỡ ra lần nữa.

Tôi nức nở bất mãn, lại ôm chặt lấy anh, mặt áp vào lưng anh.

Lực tay anh khi gạt tay tôi ra lần thứ ba, đã nhẹ như đang vuốt ve.

Mặc dù hay khóc nhè, nhưng được cái cũng dễ dỗ.

Anh mở miệng, giọng vẫn còn nghẹn ngào: “Em đứng đắn chút đi được không, để ý lời anh nói xem nào?”

“Sáng nay lúc anh ra ngoài có phải anh đã dặn em bữa sáng ở trên bàn, buổi trưa đặt đồ ăn ngoài đúng không?”

“Em không bao giờ chịu để lời anh nói lọt tai tí nào hết! Đêm qua chạy bản thảo nguyên đêm, ngủ tới giữa trưa lại làm việc tiếp, bây giờ...” Anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Bây giờ là tám giờ rồi! Em mới bắt đầu ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày, như này dạ dày sao chịu nổi?”

“Vừa rồi gọi em ăn cơm, em còn chê anh phiền, suốt ngày nhìn chằm chằm máy tính của em, không thèm để ý đến anh...”

Trông anh đang tủi thân lắm lắm luôn rồi, vừa nói vừa khóc thút thít luôn, còn nấc lên một cái khe khẽ, tay tôi đang ôm eo anh cũng rung lên theo.

Tôi cứ như gấu koala đeo trên lưng anh, rầu rĩ xin lỗi: “Bảo bối đừng giận, đừng giận nữa mà. Thật sự là biên tập cứ sốt sắng giục giã, em sốt ruột nộp bản thảo nên chưa kịp ăn cơm. Ngoan, không khóc nữa… Từ nay em nhất định một ngày ba bữa đúng giờ ăn cơm, không sớm một phút không muộn một giây, nha nha nha!”

Tôi nâng tay anh lên chui vào trong, áp chặt người vào lồng ngực anh, giơ tay lên lau nước mắt còn vương trên mặt anh: “Bảo bối ngoan đừng khóc nữa, khóc nữa em sẽ đau lòng, nha?”

Anh quay mặt đi.

Nước trong nồi sôi bùng lên, anh mở nắp nồi ra, ném vài cọng rau cải vào trong như đang trút giận.

Tôi thò đầu qua nhìn đống mì và rau cải lẻ loi trong nồi, làm nũng anh: “Em muốn ăn thịt xá xíu cơ.”

Anh không thèm để ý tới tôi: “Chỉ có mì suông thôi, em ăn thì ăn.”

Nhưng cuối cùng khi bát mì được bưng lên, trên mặt không chỉ có ba miếng thịt xá xíu thật dày mà còn thêm món trứng lòng đào khoái khẩu của tôi.

2.

Cả ngày không ăn gì, đến khi ăn lại chén cả một bát mì lớn, hậu quả là dạ dày tôi bắt đầu đình công phản đối.

Rạng sáng, tôi bị cơn đau bụng quặn thắt đánh thức.

Cảm giác như có một mũi kim sắt nóng đỏ đâm xuyên qua bụng tôi, chỉ trong vài phút, tôi đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

Đồng hồ trên đầu giường chỉ ba giờ sáng.

Tôi lồm cồm bò dậy, sột sột soạt soạt khiến bạn trai cũng bị tỉnh.

Anh chống tay ngồi dậy, nhanh chóng bật chiếc đèn trên đầu giường: “Dạ dày em lại đau à?”

Tôi cuộn người lại, miễn cưỡng nhìn anh gật gật đầu.

Anh lập tức xuống giường, bật đèn, lấy thuốc, rót nước.

Anh nhẹ nhàng đút thuốc cho tôi, đưa tôi túi chườm ấm rồi ngồi lên giường, thật cẩn thận ôm tôi từ phía sau, tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng cho tôi.

Cơn đau không còn quá nghiêm trọng nữa, anh duỗi tay duỗi chân ôm chặt lấy tôi, từ sau truyền đến tiếng tim anh đập vững vàng.

Đột nhiên, cổ tôi hơi lạnh, hai giọt nước mắt âm ấm tí tách rơi xuống cổ tôi, lắc lư chảy theo xương bả vai rồi đọng lại trong hõm xương quai xanh.

Tôi quay đầu lại nhìn anh, anh gắt gao vùi mặt vào cổ tôi, trốn tránh không chịu cho tôi nhìn mặt, cả người không khống chế được run lên nhè nhẹ theo tiếng nức nở.

Tôi quay cả người lại, dang hai tay ra ôm lấy cổ anh, dùng môi thay ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt ươn ướt của anh.

Nước mắt anh chảy càng thêm mãnh liệt, làm ướt cả mấy sợi tóc, giờ chúng đang lung tung rối loạn dính trên trán anh.

Tôi trêu anh: “Sao lại khóc nữa rồi, bé khóc nhè?”

“Người đau là em chứ có phải anh đâu, sao em còn chưa khóc anh đã khóc rồi?”

Dù đang khóc nức nở, khóc thật thương tâm, anh vẫn không quên xoa bụng cho tôi.

Hơi ấm từ bàn tay anh, từ cơ thể đang kề sát tôi, từ những giọt nước mắt đang rơi ào ào như một dòng suối nước nóng, liên tục truyền vào cơ thể tôi.

“Không khóc nữa, thơm thơm nào?” Tôi tìm môi anh, nhẹ nhàng thơm lên.

Trên mặt anh vẫn nhòe nhoẹt nước mắt thật đáng thương, bị tôi thơm đến cau mày nhắm mắt, tiếng sụt sùi trong khoang mũi từ từ biến thành tiếng “ừm ừm” thoải mái.

Chiếc chăn tạo ra một thế giới nho nhỏ, ấm áp không đau ốm.

Hai con người như nhão ra thành hồ dán, dính chặt vào nhau, sôi sục nổi khí.

“Anh cũng đau.” Anh áp sát người tôi, nhỏ giọng nức nở.

“Hửm?”

Anh ấy kéo tay tôi đặt lên tim mình: “Đau ở đây.”

3.

Hôm sau anh xin nghỉ làm, đưa tôi đến một bác sĩ trung y nổi tiếng.

Bác sĩ trung y bắt mạch cho tôi rồi liên tục lắc đầu, thở dài, nói người còn trẻ mà sao cơ thể đã hỏng đến mức này.

Sau đó lại múa bút viết một đơn thuốc thật dài để chúng tôi ra hốt thuốc, còn dặn thêm tôi không được ăn cay, không được ăn lạnh, không uống rượu bia, hạn chế đồ ăn dầu mỡ, và quan trọng hơn là phải ăn uống đầy đủ đúng giờ.

Trong quá trình khám, bạn trai còn căng thẳng hơn cả tôi, bác sĩ nói câu nào anh lập tức ghi lại vào ghi chú trên điện thoại.

Một người đàn ông thường ngày kiêu hãnh tự tin, trong những trường hợp quan trọng hơn vẫn tràn trề năng lượng, đối đáp trôi chảy, thế mà bây giờ đối mặt với những lời răn dạy của bác sĩ trung y chỉ biết dạ dạ vâng vâng, không dám phản bác một câu.

Chúng tôi về đúng giờ cao điểm tan tầm, đường cao tốc đông xe, di chuyển chậm chạp.

Ánh chiều ta xiên xiên chiếu vào trong, dàn âm thanh trên xe đang phát một bản nhạc jazz nhẹ nhàng.

Kèm theo tiếng nhạc là tiếng bạn trai đang thuyết giáo tôi không biết mệt.

“Sáng dậy sẽ có cháo sẵn trong nồi cơm điện, em phải ăn trước một bát, nhất định không được quên nữa đâu. Từ nay ngày nào anh cũng sẽ nhắc em…

Ngón tay anh thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, đan chặt vào tay tôi.

“Không được uống đồ lạnh nữa, chút nữa về anh sẽ dọn hết đồ trong tủ lạnh, mang cho hàng xóm, thời gian này em không được chạm vào chúng dù chỉ một chút…”

Đôi môi mỏng của anh mở ra rồi khép lại, đường viền môi hoàn hảo và độ cong quyến rũ.

“Nộp xong bản thảo này, em nghỉ ngơi một thời gian đi, đừng vội viết cái mới. Điều chỉnh lại chế độ làm việc nghỉ ngơi của em… Tối cũng không được đi ra ngoài ăn uống nữa, phải ở nhà, chờ anh về anh nấu cho ăn. Tối nay ăn canh hầm đi… canh cá trích nấu kem hay là sò điệp cải trắng?”

Thấy tôi ngơ ngác nhìn, anh cũng không tức giận, chỉ nổi tính trẻ con bĩu bĩu môi, nhéo lòng bàn tay tôi: “Sao em cứ không để ý đến anh thế, em không yêu anh à?”

Anh đang chờ tôi vội vàng phủ nhận rồi nói ra câu: “Yêu mà.”

Thấy tôi không đáp lại, anh có vẻ tủi thân, nghẹo nghẹo cổ, lẩm bẩm không biết là nói cho tôi nghe hay đang an ủi chính mình: “Thôi, không sao.”

4.

Thật ra tôi cũng là người dẻo miệng.

Sau khi ba mẹ ly hôn rồi mỗi người có gia đình riêng, tôi bị bỏ lại sống với bà nội. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu miệng không dẻo, da mặt không dày thì sẽ không thể tồn tại cho đến khi trưởng thành.

Tôi từng sống dưới những ánh mắt châm chọc, ghét bỏ, từng trải qua những ngày bị coi như gánh nặng truyền từ nhà này sang nhà khác, bài học đầu tiên mà cuộc đời dạy cho tôi là phải biết lấy lòng, biết tránh nặng tìm nhẹ, biết giả vờ.

Nỗ lực ngày đêm, tôi thi đậu nghiên cứu sinh tại một trường ở Bắc Kinh, lại tiếp tục cố gắng vừa học vừa làm thêm để kiếm sinh hoạt phí. Có lúc bận rộn, tôi ban ngày đến công ty thực tập, tối đi dạy gia sư, nửa đêm còn viết bản thảo kiếm thêm.

Bận bận rộn rộn, tôi không kịp ăn cơm, ăn bữa này bỏ bữa kia, tiết kiệm cả thời gian lẫn tiền bạc.

Người như tôi, tất cả may mắn có lẽ đều đã dồn vào chuyện gặp được bạn trai.

Tôi gặp anh trong một buổi tụ tập bạn bè, đêm đó anh liền hỏi khắp một vòng, xin WeChat của tôi.

Anh là con một trong một gia đình trung lưu, chưa bao giờ thiếu thốn về kinh tế.

Anh cũng rất thông minh, thuộc top 2 thạc sĩ tài chính, đang đi thực tập trong một công ty tài chính. Mới chỉ thực tập thôi mà tiền lương trừ thuế đi vẫn cao hơn tôi nhiều.

Anh luôn lạnh lùng, lần đầu tiên chúng tôi hẹn họ, anh thẳng lưng kiêu ngạo, sườn mặt hướng về phía tôi đầy nghiêm nghị, môi hơi mím lại, lặng lẽ truyền tải sự lạnh nhạt khiến người khác cách xa ngàn dặm.

Nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt anh lập tức trở nên dịu dàng và nóng bỏng.

Lăn lộn với đời ngần ấy năm, tôi nháy mắt nhận được tín hiệu: Người này, thích tôi.

Thích tôi vô điều kiện, từ ánh mắt đầu tiên đã bắt đầu thích, thích đến mức bỏ xuống lòng tự tôn, đỏ mặt đối diện với sự trêu ghẹo của bạn bè, dù gì cũng phải xin bằng được WeChat của tôi.

Thích đến mức tiếp cận tôi cũng thật thận trọng, không dám phạm bất cứ sai sót nào, quen nhau được nửa năm, anh mới ấp úng hỏi tôi có muốn dọn đến sống cùng anh không.

Thích đến mức mỗi khi nhìn tôi, tình yêu của anh tuôn ra từ mọi ngóc ngách trên cơ thể, tạo thành một cái kén bao bọc cả người tôi lại.

“Anh sẽ nấu cơm! Anh cũng biết làm việc nhà… Kí túc xá của em xa cơ quan quá… nên… em có thể suy xét… dọn đến đây… ở cùng anh không?”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, vành tai anh đỏ lên. Cả một mạt đỏ dần dần lan tràn lên mặt anh.

Anh khẩn trương muốn bốc khói đầu.

Trầm mê nam sắc không có gì bổ ích hết nhưng khi rúc vào nhau trên chiếc sô pha mềm mại nhà anh, trái tim tôi lại bẽn lẽn rung động.

Tôi dang rộng hai tay, anh lập tức tiến đến nhào vào lòng tôi.

Hai mắt anh cong cong, mái tóc mềm mại, miệng rầm rì như một con mèo lớn, quấn lấy tôi đòi vuốt ve.

Tôi dịu dàng nâng mặt anh lên, tiến lại gần ngậm lấy bờ môi đang mời gọi.

Khoảnh khắc da thịt chúng tôi chạm vào nhau, hơi thở nóng hổi của anh lập tức xâm nhập vào cơ thể tôi. Tôi ôm anh, cảm giác như ôm một con sư tử đang nằm ngửa ra nũng nịu đòi xoa bụng.

5.

Tôi đồng ý chuyển đến ở cùng anh.

Anh chăm sóc cho tôi rất tốt.

Thấy tôi đi dạy gia sư đến 9 giờ mới về, khi ngồi trên xe buýt quay về trường, mệt đến mức ngủ gật, đầu không cẩn thận đập vào cửa kính xe, anh liền ôm tôi vào lòng, giúp tôi xoa đầu. Cuối cùng tôi lấy ngực anh làm gối, ngủ thiếp đi.

Thấy tôi vì muốn sớm giao bản thảo cho biên tập mà mỗi ngày đều thức đêm gõ phím, cuối cùng ngủ gật luôn trên bàn máy tính, anh liền nhẹ nhàng bế tôi về giường rồi cẩn thận đắp chăn cho tôi.

Khi bản thảo tôi viết được biên tập duyệt, cân nhắc cho tôi trở thành tác giả toàn thời gian, anh là người đầu tiên chúc mừng và nói anh luôn ủng hộ tôi.

Người như vậy, sao tôi có thể không yêu chứ?

Hơn nữa anh ấy còn đáng yêu như vậy…

Còn mau nước mắt.

Người bình thường ra ngoài luôn đứng đắn lại vừa nghẹn ngào gọi “vợ ơi, vợ ơi” vừa hu hu hức hức khóc, ban đầu chỉ thút thít lúc sau đã nức nở đến mức nước mắt làm ướt nhẹp cả một mảng lưng tôi.

Khuôn mặt anh dịu dàng, đôi mắt long lanh ngấn nước, nhưng động tác lại không hề thả lỏng chút nào, khiến tôi chỉ có thể bấu chặt vào cánh tay cường tráng đang ôm trên eo mặt, há miệng thở dốc.

Anh hỏi: “Em có yêu anh không?”

Khóe mắt anh hồng hồng, dính sát vào tôi, sức lực lại không hề suy giảm. Tôi còn chưa kịp định thần để trả lời, anh lại tiếp tục nức nở, giọng dính nhão hỏi tôi: “Vợ… em có yêu anh không?”

Lúc đó tôi mới dịu dàng dỗ anh: “Yêu, em rất yêu anh.”

Lúc này anh mới chịu buông môi dưới đang mím chặt ra, khuôn mặt đỏ ửng lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Thật sự là quá đáng yêu.

Nhưng đương nhiên cuộc sống không chỉ có những tình tiết vui vẻ động lòng người như vậy.

Ở chung lâu ngày, chúng tôi bắt đầu có mâu thuẫn.

Nguyên nhân mâu thuẫn chủ yếu là vì tôi bị đau dạ dày nhưng lại không rảnh lo chuyện tĩnh dưỡng, thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất hỗn loạn.

Anh không nhìn nổi cảnh tôi cả đêm khó chịu rên hừ hừ, lăn lộn không ngủ được, sang hôm sau lại lao vào chạy deadline, thế là cãi nhau với tôi.

Thật ra cũng không phải cãi nhau, mà là một mình anh không ngừng lải nhải, còn tôi…

Bởi vì bạn trai quá đẹp trai nên tôi mềm lòng, thật sự không giận nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe anh mắng.

Nhưng vì anh nói đến nửa ngày, tôi cũng không cãi lại, nên anh càng tức giận.

“Em không để ý đến anh!” Anh ném khăn lau trong tay vào bồn rửa, giọng hơi cao lên, bắt đầu run run.

Thấy anh lại chuẩn bị tủi thân khóc lóc, tôi quyết định nhanh chóng, lao tới, nhảy lên và quàng qua cổ anh.

Anh vững vàng đỡ lấy tôi.

“Không cãi nhau với anh không phải là vì anh đẹp trai quá sao, sắc đẹp mê người, em nhìn mặt anh là không cãi nổi.”

Anh im im một lúc lâu, sau đó cứng rắn nói: “Vậy em nhắm mắt lại mà cãi!”

Hai người đều im lặng, một lúc sau mới cùng nhau phá lên cười.

“Vợ ơi, em đừng không để ý đến anh…” Anh vùi đầu vào cổ tôi hít một hơi thật sâu, một tay đỡ mông, một tay đỡ lưng tôi, nâng tôi lên cao.

“Dù thế nào đi nữa, em cũng không được không để ý đến anh.” Cuối cùng anh thở dài, mặt chôn trong ngực tôi.

“Em bơ anh, anh sẽ nổi điên.”

Tôi vuốt vuốt tóc anh, trong lòng thầm nghĩ, không biết có nổi điên không nhưng khóc lớn đến chếc đi sống lại thì là chắc chắn.

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Ma Không Gian Thiết Kế Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net