Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Cao Văn khẽ chau mày: “Tôi không muốn xe cũ, tôi muốn mua xe đắt nhất ở đây”.
Nhân viên bĩu môi, nói với vẻ khinh thường: “Anh có biết chiếc xe đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi là bao nhiêu tiền không?”
Tần Cao Văn không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Tôi nói anh nghe, chiếc xe đắt nhất ở đây là hai triệu tệ, anh mua nổi không?”
Hôm nay tâm trạng của nhân viên phục vụ không tốt. Tháng này chẳng có đơn hàng nào được đặt, sắp tới cuối tháng mà không hoàn thành kế hoạch kinh doanh thì chắc chắn sẽ bị sếp chửi.
Trước đó có vài người giống hệt Tần Cao Văn, nghèo kiết xác, rõ ràng là không có tiền nhưng lại tới đòi mua xe, khiến lãng phí không ít thời gian của người nhân viên này.
Ban đầu người này còn tỏ ra kiên nhẫn, tiến hành giải đáp cho từng người một cách chi tiết, hơn nữa còn giới thiệu cho họ những loại xe phù hợp.
Nhưng sau đó, tình hình như vậy càng lúc càng nhiều, sự kiên nhẫn của cô ta đã bị mài sạch nên đã học được cách quan sát khách hàng.
Người nào mua nổi xe, người nào không mua nổi xe.
Người nào thật sự có thiện chí mua xe, người nào chỉ tới lượn lờ.
Tất cả người nhân viên này đều đoán ra được.
Hơn nữa với cách đó thì người nhân viên này chưa từng gặp thất bại.
Tần Cao Văn nhìn là biết thuộc dạng không có tiền mua xe, là kẻ tới xem cho vui mà thôi.
Tiểu Tuyết không có tâm trạng hỏi thăm người như thế.
Tần Cao Văn không để tâm tới thái độ ác liệt của tiểu Tuyết danh cho mình. Anh chỉ thản nhiên nói: “Hai mươi triệu tệ à, rẻ đấy”.
Lúc Tần Cao Văn đón sinh nhật, một đại gia nước ngoài đã tặng cho anh một chiếc xe trị giá hai trăm triệu tệ. Vậy nên đối với anh mà nói, hai mươi triệu tệ không đáng để bận tâm.
Tiểu Tuyết càng lúc càng có thể khẳng định rằng con người Tần Cao Văn chỉ bốc phét là giỏi, căn bản không mua nổi chiếc xe này. Cô ta chỉ về cửa và chửi: “Mau cút ra ngoài cho tôi!”
“Tại sao?”
Tần Cao Văn tỏ ra tò mò với biểu hiện của tiểu Tuyết.
Bản thân anh tới để mua xe, đối phương nên tiếp đón nhiệt tình mới đúng, tại sao lại đuổi anh ra khỏi cửa hàng?
Lẽ nào cô ta không muốn buôn bán nữa sao.
“Đừng làm tốn thời gian của bà, bà không có tâm trạng nhiều lời, mau cút!”
Tần Cao Văn không tới mức so đo với một nhân viên phục vụ cỏn con. Nơi này không tiếp đón thì có nơi khác tiếp đón anh.
Ngay khi anh quay người định rời đi thì có một giọng nữ từ phía sau vang lên
“Thưa anh đợi một chút!"
Tần Cao Văn quay lại nhìn. Là một cô gái mặc trang phục công sở. Cô gái chạy tới trên đôi giây cao gót, có lẽ đây là đồng nghiệp của cô Tiểu Tuyết vừa rồi.
Nhưng cô gái này xinh đẹp, trẻ trung hơn một chút. Làn da cô trắng nõn, ngũ quan tinh tế, không chê vào đâu được.
Cô gái dừng bước trước Tần Cao Văn, cười nói: "Thưa anh, xin hỏi anh cần mua loại nào ạ?”
Tiểu Tuyết ở bên cạnh nhìn với vẻ bất mãn bèn gầm lên với cô gái kia: “Tiểu Vũ, đầu cô có vấn đề à? Loại người này nhìn là biết không mua nổi xe, chỉ tới xem mà thôi, sao cô phải tốn thời gian như vậy, tháng này cô có được mấy đơn hàng rồi?”
Tiểu Vũ cười lúng túng: “Tháng này tôi chưa có đơn nào!”
“Đã không có đơn nào thì tại sao phải lãng phí thời gian với loại người này, cô là người mới, nên biểu hiện cho tốt, mau đi đón khách khác đi”.
Tần Cao Văn nói: “Tôi không muốn làm khó cô, để tôi đi chỗ khác xem”.
Tiểu Vũ vội vàng kéo anh lại: “Thưa anh, thật ngại quá, đồng nghiệp vừa rồi của tôi gần đây tâm trạng không được tốt lắm”.
Tiểu Tuyết nhổ nước bọt vào một thùng rác bên cạnh: “Cá không ăn muốn cá ươn, tôi đã nói rồi mà không nghe thì sớm muộn cũng sẽ chịu thiệt thôi. Một tháng một đơn mà cũng làm không xong”.
Tiếp theo đó có một người đàn ông trung niên mập mạp bước vào cười với Tiểu Tuyết, cô ta vội vàng đi tới.
“Thưa ông, ông muốn xem loại nào ạ?”
Người đàn ông trung niên đeo một sợi xích vàng trên cổ, tay đeo đồng hồ Rolex, nhìn là biết đại gia thực thụ.
“Tại sao cô không đi đón tiếp ông ta?”
Tần Cao Văn nhìn Tiểu Vũ và hỏi.
Tiểu Vũ cười đáp lại: “Không có gì, thưa anh, anh muốn xem loại nào ạ?”
Tần Cao Văn nói: “Xe đắt nhất chỗ các cô là chiếc nào?”
Tiểu Vũ khẽ run rẩy, rồi nói với Tần Cao Văn: “Thưa anh, anh nghiêm túc chứ ạ?”
Phân tích từ góc độ đánh giá khách hàng thì Tiểu Vũ không tin là Tần Cao Văn mua nổi nổi chiếc xe sang trọng nhất.
Bởi vì cách ăn vận của đối phương thực quá đỗi bình thường, thậm chí có phần tơi tả. Thông thường mà nói ngừi như vậy chỉ có thể mua được xe điện.
“Đúng vậy!”
Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc rồi nó: “Thưa anh, mời anh đi theo tôi”.
Một lúc sau, Tiểu Vũ dừng bước chỉ về phía một dãy siêu xe: “Đây là xe mới nhất của chúng tôi, giá của nói rơi vào khoảng 23 triệu tệ. Nếu anh thật sự muốn mua thì tôi sẽ nói với cấp trên để chiết khấu cho anh”.
“Không cần đâu, tổng cộng có bao nhiêu chiếc tôi mua hết”.
Tiểu Vũ co giật khoé miệng.
Giờ thì đến cô ấy cũng không khỏi hoài nghi có phải là Tần Cao Văn tới làm trò hay không.
Cửa hàng của họ có tất cả ba chiếc xe, nếu mua hết thì là hơn 60 triệu tệ.
Đang đùa nhau sao?
Tiểu Tuyết đã bán được một chiếc xe, khoanh tay trước ngực và bĩu môi: “Tiểu Vũ, tôi nói với cô rồi, loại người đó không có thiện chí mua xe đâu, cô còn lầm bầm với anh ta làm gì.
Tiểu Vũ mặc kệ Tiểu Tuyết.
Nhưng cô ấy bắt đầu cảm thấy thất vọng với Tần Cao Văn.
Anh không có tiền thì thôi, sao phải nói khoác chứ? Thú vị lắm sao?
Nhưng Tiểu Vũ là người biết phép lịch sự, cô gái hỏi: “Anh nghiêm túc chứ ạ?”
Anh không nói gì, chỉ đưa thẻ ra cho Tiểu Vũ và nói: “Quẹt thẻ đi”.
“Dạ..”
Tiểu Vũ nhìn tấm thẻ trong tay Tần Cao Văn, khựng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Vâng ạ”.
Tiếp đó Tiểu Vũ đi tới trước máy quẹt thẻ, cho thẻ vào, lúc này cô gái có thể tưởng tượng ra là chiếc máy sẽ kêu lên âm thanh do thẻ không có đủ tiền.
Khi bên này nhập mật khẩu thì Tiểu Tuyết ở bên kia đứng chế giễu: “Tôi dám đảm bảo là không có tiền cho mà xem”.
Thế nhưng âm thanh đã thanh toán thành công bỗng vang lên rõ ràng.
Tất cả đều đứng ngây như phỗng và há mồm trợn mắt.
Không khí im lặng bao trùm hết thảy.
Tiểu Vũ phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại. Cô cầm tấm thẻ trong tay và nuốt nước bọt.
Lẽ nào…cô đang nằm mơ sao?
Tần Cao Văn nhiều tiền đến vậy à?
Điều đó cũng có nghĩa là hoa hồng mà cô có được lên tới năm, sáu mươi nghìn tệ.
Không thể nào tin được.
Tần Cao Văn trông vô cùng bình tĩnh. Anh đi tới bên cạnh Tiểu Vũ và nói: “Có thể trả thẻ cho tôi chưa?”
Tiểu Vũ trả lại cho anh nhưng vẫn chưa thể hoàn hồn.
Tất cả nhân viên kinh doanh còn lại đều nhìn Tiểu Vũ.