Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cạm Bẫy Hoa Hồng: Bước Vào Tim Anh
  3. Chương 16-20
Trước /34 Sau

Cạm Bẫy Hoa Hồng: Bước Vào Tim Anh

Chương 16-20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 16: Vợ tôi có thai?

Bệnh viện đa khoa thành phố...

Y Phong cùng vài nhân viên đến thăm đối tác. Mới ngày hôm qua, ông ấy đột nhiên bị đột quỵ, Chu tổng là đối tác lâu năm của cônh ty Muriel nói riêng và tập đoàn Xenia nói chung từ thời ba anh còn đương nhiệm chức chủ tịch. Nay đã được giao lại cho anh, lần này chẳng may ông ấy gặp sự cố, Y Phong nhất định đích thân đến thăm mới phải phép.

Xong khi thăm đối tác xong, anh một mình ra về trước vì còn một số việc quan trọng cần xử lý.

Trong thang máy đi xuống tầng trệt, anh chợt gặp một vị nam bác sĩ mặc áo blouse đi vào.

Vị bác sĩ kia trông thấy anh liền nở nụ cười thân thiện:

- Là cậu sao Y Phong?

Anh cũng mỉm cười hòa nhã:

- Lâu rồi không gặp cậu, Dương Huy.

Bác sĩ Dương Huy ôn nhu đáp:

- Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cũng đã chín năm rồi còn gì.

Y Phong gật đầu:

- Đúng vậy. Thời gian qua nhanh thật. Giờ cậu đã đạt được ước mơ trở thành bác sĩ.

Dương Huy mỉm cười:

- Còn cậu thì trở thành tân chủ tịch của đế chế tập đoàn Xenia. À phải rồi, còn sắp lên chức làm ba nữa. Chúc mừng cậu.

Tin tức về những tỷ phú giàu có đứng đầu cả nước và thuộc top mười thế giới như Trắc gia thì ai mà không biết đến. Thậm chí thông tin về những thành viên của Trắc gia, đặc biệt là Trắc Y Phong thường được giới truyền thông chú trọng quan tâm chẳng kém cạnh người nổi tiếng. Dương Huy biết thông tin về anh cũng là chuyện rất bình thường, dễ hiểu.

Nghe lời này từ bác sĩ Dương Huy, anh khó hiểu lẫn hoang mang:

- Cậu nói vậy là sao?

Dương Huy nào biết ẩn tình bên trong, vô tư nói:

- Ây, tên này giả ngơ à. Vợ của cậu đã mang thai, cậu không phải sắp lên chức ba thì còn gì nữa.

Tâm trí Y Phong bàng hoàng nhưng anh vẫn có giữ bình tĩnh:

- Cậu nói rõ hơn được không?

Dương Huy nghe đến đây thì lại hiểu vấn đề lệch hướng hẳn so với tình cảnh hiện tại của Y Phong.

- À tôi hiểu rồi. Vậy ra vợ cậu muốn tạo sức bất ngờ cho cậu nên chưa báo cậu biết tin vui, nhưng cô ấy đã mang thai gần hai tháng rồi mà. Mới hôm kia, cô ấy đến bệnh viện khám thai, chính tôi là người trực tiếp khám cho cô ấy. Lúc đó, tôi đã nhận ra cô ấy là vợ cậu, nhưng vì đã lâu không liên lạc với cậu nên tôi cũng không nói chuyện chúng ta là bạn bè với cô ấy. Vả lại lúc đó thai phụ đang ngồi chờ khám bên ngoài rất đông nêm tôi cũng không có thời gian.

Dương Huy là một bác sĩ khoa sản, trùng hợp thay ngày cô đến bệnh viện khám thai, anh ấy chính là vị bác sĩ trực tiếp thăm khám cho cô.

Do đã đọc tin tức và xem hình ảnh trên các trang báo về hôn lễ lớn của anh và tiểu thư Thẩm Mộc Đoan, con gái cưng của Thẩm Chí Dĩnh - CEO công ty bất động sản Thẩm Châu.

Vì vậy Dương Huy biết được tên của cô và cả diện mạo xinh đẹp của Mộc Đoan. Vừa thấy cô bước vào phòng để khám thai, Dương Huy liền nhận ra cô chính là Thẩm tiểu thư. Sau khi xem thông tin hồ sơ khám thai thì anh ấy liền biết mình không nhìn nhầm người.

Nhưng Dương Huy lại nhìn nhầm vấn đề giữa Y Phong và Mộc Đoan. Trong khi anh ấy nghĩ rằng cô và anh đang rất vui vẻ hạnh phúc vì sắp chào đón thành viên mới của gia đình thì Y Phong lại chẳng hề hay biết chuyện cô mang thai, cho đến khi anh được nghe Dương Huy nói ra.

-----------------------------------

Về đến nhà, dù biết rõ sự thật cô đang che giấu nhưng Y Phong vẫn không nói gì với cô cả.

Trong giờ cơm, Mộc Đoan chỉ ăn được một ít rồi cũng nhanh chóng trở về phòng.

Lúc này anh đã hiểu những lần cô buồn nôn khi ngửi thấy mùi đồ ăn, thức uống, chính là triệu chứng ốm nghén.

Mộc Đoan trong phòng nghĩ ngợi hồi lâu, rõ ràng cô muốn đi làm kiếm tiền nhưng bây giờ lại mang thai, sức khỏe trồi sụt thế này thì không ổn.

Y Phong ngồi ở bàn làm việc, nghĩ đến chuyện cô đã có thai trước khi kế hôn. Anh tựa lưng vào ghế, cảm giác trong lòng rối bời. Liệu rằng người đàn ông này có đủ bao dung để xem đứa nhỏ trong bụng cô là con ruột của anh trong suốt thời gian chung sống? Nếu một ngày mọi người biết cô đã mang thai, chắc chắn đứa nhỏ phải mang thân phận là con của anh. Bằng không, miệng lưỡi thiên hạ và truyền thông bẩn sẽ không ngừng viết bài mỉa mai, đẩy sự việc đi xa đến mất kiểm soát.

Đang trong mớ suy nghỉ hỗn độn thì anh nhận được cuộc gọi từ Trắc tổng, dù chưa nhấc máy nhưng đã lờ mờ đoán được lý do:

- Alo, Y Phong à, chiều mai con đưa vợ về nhà ba và dì dùng cơm.

Quả đúng như anh nghĩ, là ba anh muốn tụ họp gia đình. Y Phong cũng không phải người vô tâm lạnh nhạt quá mức, anh là người đàn ông hướng về gia đình và rất trân trọng tổ ấm.

- Được, chiều mai con sẽ đưa Mộc Đoan về.

Giọng điệu của ba anh vui mừng thấy rõ:

- Ba và dì rất mong chờ hai đứa.

Chương 17: Sao anh lại biết?

Như lời đã hứa, chiều hôm sau anh cùng cô đến Trắc gia. Hai "vợ chồng" cô vừa bước vào nhà thì mọi người đã vui mừng bước đến chào đón.

Ánh mắt của Duy Bảo đứng ở một góc nhìn cô say đắm.

Y Phong thắm thiết nắm tay cô, dù cô biết rõ anh chỉ đang "diễn", nhưng vẫn không thể ngăn trái tim ngừng thổn thức.

Trắc phu nhân mỉm cười nắm lấy tay cô, dù Y Phong không phải con ruột của bà ấy, xét đúng ra cô chỉ là con dâu của Trắc tổng như bà ấy vẫn nhiệt tình, ân cần xem cô như con dâu của mình.

- Mộc Đoan, dạo này trông con xinh hơn trước nữa đấy. Chắc Y Phong chăm khéo lắm. Nào, sang đây ngồi với dì.

Mộc Đoan ngồi xuống, nói cười vui vẻ với Trắc phu nhân.

Đến lúc dùng bữa, Duy Bảo cũng ngồi xuống cùng mọi người. Dù biết rõ "chồng" của Mộc Đoan đang ngồi sờ sờ bên cạnh cô, nhưng anh ấy vẫn lơ đi mà gắp thức ăn vào bát của cô.

- Món cậu yêu thích, bào ngư nướng phô mai.

Cô thoáng nhìn sang Y Phong rồi ngượng ngùng đáp lời Duy Bảo:

- Cám ơn cậu.

Anh nhìn Duy Bảo, anh ta cũng nhìn thẳng vào mắt anh, cuộc đối thoại thông qua ánh mắt nhưng đủ để biết hai người họ có mối quan hệ chẳng mấy tốt đẹp.

Nguyên do trước đây là do Duy Bảo có chút ganh tị trước địa vị và những thành công mà Y Phong có được, vì vậy con riêng của Trắc phu nhân chẳng thể hòa thuận với con chồng.

Về phần Y Phong thì chẳng chút bận tâm đến Duy Bảo, anh vốn dĩ kiệm lời lạnh lùng lại ở nhà riêng từ năm mười tám tuổi nên rất xa cách với Duy Bảo.

Giờ đây khi người Duy Bảo thầm yêu là Mộc Đoan đã kết hôn cùng anh, anh ấy càng thêm lý do để chẳng thể dung hòa với người anh vốn chẳng hề máu mủ này.

Mộc Đoan khẽ cúi mặt dùng cơm, cô đưa miếng bào ngư lên miệng, nhưng y như rằng, cơn buồn nôn cứ đến là đến. Cô vội đặt bát đũa xuống bàn, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Mọi người gạt nhiên nhìn nhau, riêng Y Phong rất bình thản.

Đến khi cô trở lại ghế ngồi, Trắc phu nhân liền mỉm cười như đã chắc nịch điều gì đó:

- Mộc Đoan, có phải con đã có tin vui rồi không?

Nghe câu hỏi suy đoán của Trắc phu nhân, cô liền bối rối hoang mang không biết phải đối đáp thế nào.

Duy Bảo cau mày nhìn cô, dường như anh ấy chẳng chút mong muốn điều mẹ mình đang phán đoán sẽ thành sự thật.

Trong lúc cô đang ngập ngừng chưa đưa ra được câu trả lời thì Y Phong đã cất lời:

- Đúng vậy, cô ấy đang mang thai.

Trên bàn ăn lúc này, mỗi người một vẻ mặt biểu cảm khác nhau, đa sắc thái, phương diện đối lập. Trong khi vợ chồng Trắc tổng vui vẻ, hào hứng thì Duy Bảo lại mang vẻ mặt bứt rứt, khó chịu và đâu đó trong ánh mắt là sự hậm hực.

Mộc Đoan giật mình vì quá ngạc nhiên trước câu trả lời của anh. Nói đúng ra là cô đang rất sốc. Trong đầu cô ẩn hiện hàng loạt câu hỏi: "Anh ấy biết chuyện mình có thai sao? Làm sao anh ấy biết được?..."

Trắc tổng mỉm cười hài lòng vì sắp được lên chức ông nội:

- Y Phong à, làm tốt lắm. Hai đứa chỉ mới cưới nhau một tháng mà đã có tin vui rồi. Thật là chuyện đáng mừng.

Trắc phu nhân cũng mỉm cười chúc mừng đôi trẻ, bà ấy nhìn cô, ân cần nói:

- Con đã đi khám thai chưa? Được mấy tuần rồi.

Lại một lần nữa Y Phong là người nói đỡ giúp cô:

- Chỉ mới ba tuần thôi.

Mộc Đoan nhìn "chồng" với ánh mắt bất ngờ, khó hiểu lẫn rối bời. Cô chẳng rõ vì sao anh cứ như đang nói đỡ giúp cô.

Ánh mắt hụt hẫng, tuyệt vọng của Duy Bảo vẫn đăm đăm nhìn về phía cô khi biết được cô đang mang thai.

Mọi người có chút ngạc nhiên khi thấy Y Phong liên tục trả lời thay "vợ" về việc cô mang thai. Nhưng vợ chồng Trắc tổng lại nghĩ vì anh yêu vợ nên muốn trả lời giúp cô để thể hiện sự quan tâm.

Họ nghĩ rằng cặp đôi này tuy lúc đầu kết hôn vì sự cố nhưng vừa cưới về đã nhanh chóng có tin vui. Xem ra cả hai đã có tình cảm với nhau từ đêm động phòng đầu tiên chăng? Giờ thì tình thật lại hết sức mặn nồng còn gì.

Nhưng họ nào hay biết sự thật ẩn tình phía sau, một câu chuyện rối ren như tơ vò.

----------------------------------

Trên đường trở về nhà, Y Phong không nói bất kỳ điều gì, chỉ tập trung lái xe. Cô vì lo lắng lại e ngại nên không dám mở lời. Bầu khí rơi vào trầm lặng pha chút sự căng thẳng.

Bước vào trong nhà, Mộc Đoan không thể im lặng thêm được nữa, cô biết rằng mình cần lên tiếng để nói rõ chuyện này với anh. Dù kết quả có ra sao đi chăng nữa, cũng nên dũng cảm mà đối mặt.

- Y Phong, sai anh biết chuyện em mang thai? Anh biết từ khi nào.

Anh đang định bước lên lầu, chợt khựng chân khi nghe câu hỏi cũng là lời thú nhận từ cô.

Y Phong quay lại nhìn thẳng vào mắt Mộc Đoan:

- Vì sao tôi biết chuyện này không quan trọng.

Mộc Đoan không thể nhìn ra cảm xúc thật sự của anh sau màn chắn lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc kia.

- Sao lại không quan trọng? Dù sao...

Cô chưa nói hết câu anh đã lạnh nhạt, dứt khoát nói lời đau thấu tâm can, nhưng có lẽ anh không biết lời nói của mình sẽ gây sát thương đến tim cô nhiều đến nhường nào:

- Dù sao hết một năm chúng ta sẽ ly hôn. Hôn nhân này chỉ là màn kịch. Chuyện cô mang thai vốn dĩ không liên quan đến tôi.

Anh quay lưng bỏ lên phòng, bỏ mặt cô đứng ngây người ôm nỗi đau lòng đến rơi lệ.

Chương 18: Bạn tình (H+)

Mấy ngày qua "hai vợ chồng" cô như đang xảy ra chiến tranh lạnh với nhau. Hôm nay anh lại đi gặp gỡ đối tác, đến tận khuya vẫn chưa về.

Mà thôi, Mộc Đoan không muốn nghĩ về anh nữa, phòng ai nấy ở, khi nào anh về cứ mặc anh. Cô bận lòng vì anh, lo lắng vì anh thì anh cũng chẳng muốn quan tâm đến cô, trừ trường hợp bất đắc dĩ, càng nghĩ lại thấy chua sót.

Anh nói dối mọi người rằng cái thai trong bụng cô chỉ mới gần một tháng, nhưng trên thực tế, cô đã mang thai hai tháng.

Bụng ngày càng to ra, đến lúc sinh nở e rằng khó bề giấu được.

Đang quẩn quanh trong tâm trí nghĩ suy những chuyện xảy ra gần đây, chợt vang lên tiếng gõ cửa phòng.

Cô nghĩ rằng dì Tuyết hoặc dì Ánh mang thức ăn hay gì đó vào cho cô nên liền cất lời:

- Vào đi.

Người bên ngoài dễ dàng mở cánh cửa không khóa rồi đi vào phòng. Cô ngạc nhiên vội đứng dậy thốt lên:

- Y Phong, anh về rồi, anh vào đây làm gì?

Nhìn vẻ mặt hơi ửng đỏ của anh, cô đoán rằng anh đang say. Đến khi anh bước đến gần cô cất lời, mùi rượu nồng nặc càng khiến cô khẳng định chắc nịch điều đó:

- Anh...anh say rồi sao?

Anh bỗng tiến sát đến gần cô, đưa tay nâng cằm cô lên mà vuốt ve nhè nhẹ:

- Tôi không say...nhưng giờ thì có.

Anh vòng tay ra sau cổ cô, chạm vào chiếc cổ trắng ngần rồi kéo nhẹ cô về phía anh, cô thản thốt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Y Phong đã điên cuồng chiếm lấy môi cô.

Mộc Đoan mở to mắt kinh ngạc, hành động của anh quá nhanh khiến cô chẳng thể kháng cự, nhưng kỳ thực cũng chẳng đủ sức chống lại.

Cô liên tục đánh vào ngực anh mong anh dừng lại, nhưng vô ích. Anh tinh tế dùng hai cách môi tách đôi môi căng mọng của cô, len lỏi chiếc lưỡi vào sâu trong khoang miệng mà trêu đùa.

Mùi rượu nồng nặc khiến cô khó chịu, Mộc Đoan nhận ra anh đang rất say, say đến mức chẳng tự chủ được chính mình, thậm chí anh còn chẳng nhận ra cô là ai.

Tận hưởng đôi môi vừa dứt, anh bế cô đặt lên giường, Mộc Đoan giật mình xém chút la toáng cả lên.

Anh cúi người, chống hai tay xuống giường ngang hông cô, Mộc Đoan hoảng sợ, nhìn anh lắp bắp nói:

- Y Phong...anh...anh đừng như vậy...anh say rồi...

Anh cởi áo vest ngoài, đưa tay nới lỏng cavat.

Trông cô rụt rè nhút nhát như một chú thỏ nhỏ, chiếc đầm ngủ lụa hai dây mỏng manh khiến cô trở nên quyến rũ, cuốn hút anh đến lạ thường.

Mộc Đoan nghĩ rằng vì ở phòng riêng nên buổi tối cô mặc trang phục ngủ thoải mái, dù sao cũng chỉ có mình cô nhìn ngắm chính mình. Nhưng nào ngờ hôm nay anh xông vào phòng lúc đang say, càng có những hành động va chạm bạo thế này.

Anh bỏ ngoài tai lời cô nói, cúi xuống hôn lên cổ cô, cắn nhẹ xương quai xanh sắc nét. Cô rùng mình bởi sự kích thích xác thịt.

Lý trí như le lói thúc giục cô tỉnh táo, Mộc Đoan đẩy anh ra, vội vàng cất lời:

- Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh đừng như vậy.

Y Phong dừng hành động, anh kề sát miệng đến gần tai cô, giọng nói trầm ấm khiến cô say đắm đến mụ mị:

- Nhưng là bạn tình trên giường.

Cô lặng người vì sốc trước lời nói trong lúc say nhưng lại có vẻ như rất tỉnh táo của anh. Rốt cuộc anh xem cô là gì? Chỉ như "công cụ" để thoả mãn sao?

Sự "sỉ nhục" này cô nuốt không trôi, càng không thể chấp nhận mình bị người đàn ông này đối xử như vậy.

- Anh điên rồi sao?

Mộc Đoan cố sức ngồi dậy, nhưng anh nhanh chóng giữ chặt hai cô ghì xuống giường.

Từng câu mắng của cô không thể khiến người đàn ông này dừng lại. Chỉ khiến anh càng lúc lại thêm cuồng nhiệt chiếm đoạt thân thể mảnh khảnh.

Bàn tay hư hỏng kéo dây áo của cô buông xuống, Mộc Đoan nắm tay anh giữ lại, nhưng Y Phong lập tức hành động dứt khoát mà cởi nhanh chiếc đầm ngủ trên người cô vứt xuống sàn. Mộc Đoan đưa một tay che chắn nơi đầy đặn đang phô bày ra trước mắt anh.

Cô ngượng đến đỏ mặt, lúc này vẫn chưa thể tin được chuyện đang diễn ra, Y Phong như biến thành một người hoàn toàn khác.

Ánh mắt hừng hực của anh khiến cô sợ hãi, cánh tay đang cố sức che chắn của cô bị kéo ra khỏi nơi nhấp nhô gợi cảm.

Vì nghĩ rằng ở trong phòng một mình lại sắp đến giờ ngủ nên cô chẳng mặc bra. Anh mút lấy nụ hoa hồng nhạy cảm như trẻ con thèm khát sữa.

Cơ thể phản ứng với sự kích thích mà chẳng thể kiểm soát.

- Y Phong...đừng...ưm...

Lời nói ngăn cản của cô phải chăng hoàn toàn trái ngược với sự phản ứng của cơ thể cô lúc này.

Đối với anh, mấy lời nỉ non tha thiết kia chỉ như đang vực dậy sự cơn khát tình trong anh.

Hai bầu ngực trắng mịn bị xoa nắn in hằn dấu tay. Anh cắn nhẹ nụ hoa nhỏ, cô nhíu mày không ngừng thốt ra những âm thanh mị hoặc:

- Hưm...ưm...

Anh ngấu nghiến môi cô, trong khi bàn tay đang lần mò, len lỏi vào mảnh vải nhỏ bên dưới, chạm vào vùng đất ẩn chứa sự kỳ bí.

Chương 19: Xem như chưa xảy ra (H+)

Cô ngần ngại bởi chút lý trí còn sót lại, hai chân hơi khép vào nhau, nhưng lúc này đã muộn màng.

Nơi thầm kín được khám phá, vùng đất nhỏ vì những va chạm da thịt mà trở nên ẩm ướt nhạy cảm.

Chỉ trong thoáng chốc, vật duy nhất còn sót lại trên người cô cũng bị cởi bỏ mà ném xuống sàn.

Cây gậy bên dưới không cầm cự thêm được với sự cứng rắn sẵn sàng cho cuộc chiến thâu đêm.

Anh cởi bỏ áo sơ mi trắng lẫn cavat, giải phóng vật to lớn.

Cơ bụng rắn chắc mê người lộ rõ. Y Phong cúi người. Lồng ngực săn chắc va chạm trực tiếp với bầu ngực căng đầy

Hai đôi môi điên cuồng quấn lấy nhau, vật to lớn cọ xát bên ngoài búp hoa ướt át tạo khoái cảm bủa vây.

Không thể kéo dài thêm, kích thích tăng cao, đoàn tàu len lỏi đâm thẳng vào sâu trong hang động tối tăm kỳ bí mà khai phá.

Cô thốt lên những thanh âm kiều diễm, cảm giác như nguồn điện khoái cảm chạy dọc sống lưng rồi lan truyền khắp cơ thể.

Bên dưới hòa quyện ăn ý, liên tục vào ra theo từng nhịp thở gấp. Từng cú húp chạm đến đỉnh điểm của nơi sâu thẳm chỉ mỗi anh có thể khám phá.

Bàn tay to lớn nghịch ngợm nhào nặn hai ngọn đồi mềm mại, trêu đùa hai hòn đá nhỏ căng cứng. Anh mút lấy chúng, liếm nhẹ nụ hoa để thưởng thức cơ thể tuyệt mỹ.

Bên dưới không ngừng vận động, anh nằm xuống cạnh cô, đưa tay nhấc một chân của cô hơi lêm cao, thân dưới tiếp tục những cú húc đều đặn.

Cô liên tục rên rỉ, cả cơ thể mềm nhũng đã hoàn toàn bị anh chiếm đoạt.

Anh nút lấy hai cánh môi mềm mại, đưa lưỡi khuấy đảo bên trong khoang miệng cô.

Anh rê nụ hôn xuống cổ, buông tha để cô lấy lại dưỡng khí sau nụ hôn sâu đến ngột ngạt.

Chiếc cổ trắng ngần chi chít dấu vết đỏ.

Vật bên dưới tung sức bật, truyền tất cả tinh hoa ấm nóng vào bên trong cô. Nếu không phải cô đang mang thai, e rằng lần này sẽ không tránh khỏi nếu không dùng thuốc.

Cô mệt lã, anh cuồng nhiệt chiếm đoạt cơ thể cô cả đêm. Đến hai giờ sáng, cô ngủ thiếp đi trong lòng của "người chồng danh nghĩa."

Sáng hôm sau, Y Phong tỉnh giấc, đầu có chút choáng, vừa ngồi dậy anh đã nhận ra đây không phải phòng của anh. Thân thể không mảnh vải che thân, chỉ phủ mỗi chiếc chăn ấm. Trên sàn, quần áo của anh nằm ngổn ngang. Ngoài ra anh chẳng nhìn thấy cô đâu cả.

- Là phòng của Mộc Đoan.

Anh tự nói với bản thân rồi đứng dậy mặc quần áo trở về phòng để vệ sinh cá nhân và thay trang phục mới chuẩn bị đi làm. Nhìn cảnh tượng để lại anh thừa biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Bước xuống phòng ăn, anh thấy cô đang ngồi dùng bữa sáng. Mộc Đoan nhìn thấy anh thì ngại ngùng mà chẳng dám đối mặt. Cô biết đêm hôm qua là do sự cố, anh chỉ xem cô như một thú vui, nghĩ đến đây cũng đủ thấy đau lòng.

Anh ngồi xuống cạnh cô, Mộc Đoan vờ làm lơ mà tiếp tục dùng bữa.

- Chuyện tối qua...

Cô biết anh nhớ ra hoặc đoán được cuộc vui tối qua giữa cả hai.

- Anh cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Y Phong im lặng, nhưng thái độ lạnh lùng của cô khiến anh có chút lo lắng. Dù sao đêm qua người quấy là anh, đối với phụ nữ như vậy rồi lại ngoảnh mặt làm ngơ thì quả thật hèn hạ. Anh cũng chẳng phải hạng đàn ông tồi tệ đến mức độ đó.

- Tôi xin lỗi. Tôi sẽ đền bù bằng bất cứ yêu cầu nào của cô.

Mộc Đoan buông muỗng, cô cảm thấy thân thể của mình thật rẻ mạc trong suy nghĩ của anh.

Trước khi đứng dậy rời khỏi ghế, cô nhẹ nhàng đáp lời anh, nhưng trong lời nói là sự bất cần:

- Anh cứ xem như chưa có chuyện xảy ra là được.

Cô quay lưng bước lên lầu. Hôm nay cô lại phũ phàng với đến thế, rõ ràng anh có ý muốn chịu trách nhiệm nhưng Mộc Đoan một mực khướt từ. Anh nhìn theo bóng dáng cô, cảm giác vừa có lỗi pha lẫn sự nặng lòng.

Cô trở về phòng, nơi xảy ra diễn cảnh ân ái hôm qua.

Suy đi nghĩ lại, cũng vì cô yêu anh nên không thể kháng cự lại sự tiếp xúc gần gũi với Y Phong. Nhưng với sức lực của cô, nếu anh đã muốn cưỡng đoạt thì cô cũng chẳng thể chống cự được.

Mộc Đoan biết rõ bản thân mình, cũng phải con gái mới lớn hay còn trong trắng để khóc lóc ấm ức mà đòi anh chịu trách nhiệm. Cách tốt nhất vẫn là xem như chưa hề xảy ra gì cả.

Giờ nghỉ trưa tại công ty, Y Phong đang tranh thủ nhập tâm xem lại một số hồ sơ thì nhận được tin nhắn từ cô: "Em về Thẩm gia thăm ba mẹ. Đêm nay em sẽ ngủ lại Thẩm gia."

Anh vừa đọc xong tin nhắn liền nhíu mày, vài giây su đôi môi khẽ cong lên: "Đang giận sao?"

Hành động này của cô phải chăng là thầm nói với anh rằng cô đang giận chuyện anh đã làm với cô đêm hôm qua?

Đột nhiên cô bỏ về Thẩm gia như thế, khác nào muốn anh phải canh cánh nỗi áy náy dâng cao. Cách này của cô tuy không mới lạ nhưng xem ra khá cao tay.

Y Phong xưa nay không giỏi dỗ dành ai, đặc biệt là phụ nữ. Nhưng xem ra lần này anh dám chịu dám chịu, phải có trách nhiệm với "vợ" thôi.

Chương 20: Không ăn ốc lại đổ vỏ

Buổi chiều, cô chuẩn bị cùng gia đình dùng cơm, bà Ân Tố Miêu gõ cửa phòng cô rồi bước vào trong, nhẹ nhàng nói ra sự tinh ý:

- Mộc Đoan này, mẹ hỏi thật, con và Y Phong có chuyện gì sao?

Sự tinh tế của bà Ân Tố Miêu là điều khiến cô luôn nể phục, khó có biểu hiện khác lạ nào của cô có thể qua được mắt bà ấy. Tuy nhiên Mộc Đoan vẫn không muốn nói ra chuyện bí mật trong hôn nhân giữa anh và cô.

- Không có gì đâu mẹ. Tụi con vẫn bình thường mà.

Nhìn vẻ mặt lẫn ánh mắt chất chứa nhiều tâm trạng của cô, bà Ân Tố Miêu liền biết cô đang muốn giấu chuyện gì đó:

- Sao lại không có gì được, trông con ủ rũ thế này. Có chuyện gì con nói mẹ biết đi.

Mộc Đoan vẫn một mực bảo rằng cuộc sống hôn nhân rất ổn. Vừa lúc người giúp việc gõ cửa phòng cô nói vọng vào, một màn giải vây cho cô trông thấy trước sự "tra hỏi" của mẹ.

- Tiểu thư à, có Trắc thiếu gia đến đón cô về.

Cô ngạc nhiên nhìn bà Ân Tố Miêu rồi nhanh chóng đi xuống dưới nhà. Nhìn thấy Y Phong đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với Thẩm tổng, cô từ tốn bước đến.

Ba cô mỉm cười cất lời:

- Chồng con mới đến này.

Anh nhìn thấy cô liền cất lời:

- Anh đến đón em về.

Cô ngồi xuống, nói nhỏ với anh:

- Em nói sẽ ngủ lại đây rồi mà.

Y Phong ghé sát tai cô, hình ảnh này của đôi trẻ trông mắt vợ chồng Thẩm tổng thật thắm thiết.

- Ai lại bỏ chồng một mình?

Cô hơi đỏ mặt, vội quay sang hướng khác làm lơ. Thẩm tổng mỉm cười khi thấy đôi trẻ khắng khít như vậy:

- Đến giờ cơm rồi. Y Phong à, con cũng vào dùng cơm cùng mọi người đi.

Anh lễ phép đáp:

- Dạ được.

Trong bữa ăn cô im lặng, Y Phong từ tốn gắp thức ăn cho cô, hành động ân cần này của anh khiến ba mẹ cô rất hài lòng. Nhưng đối với Mộc Đoan, cô cảm thấy anh đang diễn vai người chồng tốt rất xuất sắc.

Anh đã đến tận Thẩm gia đón, cô cũng không thể trẻ con mà nằng nặc đòi ở lại. Trên đường về, anh vừa lái xe vừa cất lời hỏi:

- Cô không định nói với ba mẹ chuyện có thai sao?

Nghe đến chuyện này, Mộc Đoan liền bối rối xen lẫn e ngại.

Mất vài giây, cô đáp lời:

- Anh thừa biết lý do, sao phải cố tình hỏi em?

Lúc này Y Phong chợt im lặng. Mộc Đoan cũng chẳng nói thêm bất kỳ điều gì.

Xe lăn bánh thêm một đoạn đường ngắn, về đến biệt thự, cô vừa bước vào trong đã nghe thấy anh cất lời:

- Nói với họ đứa bé là con của tôi.

Mộc Đoan hơi nhíu mày, cô ngạc nhiên vội quay người lại. Cứ như cô không tin vào tai mình nên nhấn mạnh lại lần nữa:

- Anh muốn em nói... nói đứa bé là con của anh?

Y Phong giữ nguyên vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng mà tiến đến gần cô:

- Đúng vậy. Cứ để mọi người nghĩ rằng, cái thai trong bụng cô là con của tôi.

Lúc này cô đã rơi vào tận cùng của nỗi hoang mang:

- Tại sao anh phải làm vậy? Anh không ăn ốc thì hà cớ gì bắt mình đổ vỏ.

Anh không chần chừ mà đáp lời, có lẽ Y Phong đã suy nghĩ kỹ chuyện này:

- Vậy cô nghĩ còn cách nào tốt hơn à? Chuyện cô mang thai không thể che giấu mãi, sớm muộn mọi người cũng biết. Nếu không để họ nghĩ rằng cái thai là con của tôi thì thiên hạ sẽ đàm tiếu, ảnh hưởng đến danh dự của cả cô và tôi, thậm chí là của Thẩm gia và Trắc gia. Cô hiểu không?

Mộc Đoan lặng người, vậy ra là cô đã quá vọng tưởng, còn nghĩ rằng anh sẽ vì yêu cô mà chấp nhận cả đứa nhỏ trong bụng.

Nhưng sự thật thì không phải, anh vì muốn tránh lời ra tiếng vào, muốn bảo vệ danh dự của hai bên gia đình. Cô biết Y Phong là người đàn ông thấu tình đạt lý, suy nghĩ thận trọng chu đáo. Lần này là do cô tự ôm mộng si tình nên chẳng thể trách anh được.

Nếu là người khác, không biết chừng sẽ nổi giận đùng đùng. Thậm tệ hơn sẽ làm lớn chuyện rồi trả cô về Thẩm gia khi biết cô đã mang thai với người khác trước khi kết hôn.

Cách cư xử, đối đãi của anh dành cho cô dù đã biết được sự thật quả thật hòa nhã và nhẹ nhàng.

Mộc Đoan giữ bình tĩnh, cố nén nước mắt:

- Em hiểu rồi. Em hơi mệt, em về phòng trước đây.

Trong lòng anh đến giờ phút này rốt cuộc xem cô là gì? Mộc Đoan đối với anh có chút vị trí nào hay không? Câu trả lời chỉ mình Y Phong biết rõ.

Trên hàng ghế sau của xe ôtô, Y Phong mặc vest đen lịch lãm, ngồi cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp, sang trọng mặc bộ váy công sở chỉnh tề - giám đốc tài chính (CFO) Phùng Hiểu My.

Hiện tại anh đang cùng Hiểu My đến gặp đối tác quan trọng tại điểm hẹn.

Ánh mắt cô ấy nhìn anh đầy say đắm, sau một hồi đắn đo thì cuối cùng cũng chịu mở lời:

- Chủ tịch à, không biết tối mai tôi có thể mời chủ tịch cùng dùng bữa được không?

Y Phong đối với Hiểu My xưa nay lạnh lùng, ngoài công việc ra thì chẳng có bất kỳ mối liên quan nào khác.

- Tôi bận ở nhà với vợ.

Nghe anh nhắc đến "vợ", thái độ Hiểu My liền cộc cằn, tức tối.

Vốn dĩ Hiểu My đã thích anh từ lâu, cô ta là em gái ruột của Duy Bảo (là hai người con riêng của Trắc phu nhân).

Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành tài chính, Hiểu My lại không trở về công ty Phùng Thị của ba ruột (Phùng tổng) để làm việc. Công ty hiện đang được Duy Bảo giữ chức CEO.

Hiểu My một mực nộp đơn xin vào làm ở Muriel, mục đích chỉ có một, chính là vì Y Phong. Cô ấy đã yêu anh từ khi Trắc phu nhân tái hôn cùng Trắc tổng.

Nhờ năng lực và tài năng, Hiểu My sau nhiều năm cực lực cống hiến cho Muriel đã được đề bạt lên vị trí giám đốc tài chính của công ty. Đồng hành cùng Y Phong trong những cuộc gặp gỡ đối tác quan trọng.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net