Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cạm Bẫy Hoa Hồng: Bước Vào Tim Anh
  3. Chương 11-15
Trước /34 Sau

Cạm Bẫy Hoa Hồng: Bước Vào Tim Anh

Chương 11-15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 11: Sợ tiếng mưa

Lời nói vô tâm, ánh mất sắc lạnh, anh đi lướt qua cô như một người xa lạ dù cả hai vừa hoàn thành xong lễ cưới.

Mộc Đoan được những người giúp việc tận tâm mang vali của cô lên tận phòng.

- Thẩm tiểu thư, đây là phòng của cô.

Cô gật đầu nói lời cám ơn họ. Căn phòng sang trọng tươm tất, cô tự mình sắp xếp đồ đạc vào tủ.

Mang danh đã có chồng nhưng hai vợ chồng lại ở phòng riêng, tách biệt với nhau thế này, Trắc Y Phong quả thật vô cảm quá mức.

Để thuận tiện cùng anh tiếp đón khách mời đến tiệc cưới nên cô đã thay một chiếc đầm trắng trang nhã để dễ dàng di chuyển.

Mộc Đoan thả lỏng cơ thể nằm dài suốt chiếc giường êm ái. Diễn cảnh đám cưới lãng mạn, ngày trọng đại hạnh phúc nhất đời cô lại thành ra thế này sao? Nhạt nhẽo, trống vắng và đơn độc trong đêm tân hôn đầu tiên.

-------------------------------

Sáng hôm sau cô thức giấc từ sớm, bước xuống phòng khách liền nghe người làm nói anh đã đến công ty.

Cuộc sống hôn nhân chẳng lẽ an nhàn lẫn chán nản mãi như vậy?

Cô ngồi xuống bàn ăn, người giúp việc lập tức dọn thức ăn lên bàn. Ngẫm nghĩ lại, cô đã tốt nghiệp được hai năm, vì gia đình có điều kiện kinh tế nên cô không gấp đi làm, ba mẹ cũng chẳng ai hối thúc cô phải khẩn trương ra ngoài kiếm tiền cả.

Nhưng dù sao cũng đã lớn, cô nghĩ sắp tới sẽ trở về công ty bất động sản Thẩm Châu của gia đình để quản lý. Dẫu sao cô cũng tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh.

Dự án thu mua khu đất công nghiệp sắp tới công ty Thẩm Châu sẽ hợp tác cùng Orina của Trắc gia để đầu tư xây dựng, phát triển nhà máy thủy điện tư nhân.

Vừa ăn lấp đầy bụng đói, cô vừa nghĩ đã đến lúc bản thân cần đi làm để tự kiếm tiền trải nghiệm cuộc sống. Hơn nữa cũng không thể ăn bám gia đình hay người chồng trên danh nghĩa này được, không biết chừng anh sẽ nghĩ cô bất tài vô dụng mà càng thêm chán ghét: "Mình phải đi làm thôi, kiếm tiền giỏi hơn anh ta luôn càng tốt."

--------------------------------

Ở nhà buồn chán cả ngày, đến khi nghe tiếng xe của anh về, cô hào hứng chạy ra cửa, dù biết rõ thái độ hờ hững của anh:

- Y Phong, anh về rồi.

Anh không màn đến cô dù một giây, thờ ơ như thể Mộc Đoan là người vô hình.

Đến giờ cơm, anh ngồi cách xa cô cả thước hơn, vợ chồng mà chẳng chút thấm thiết khiến người ăn kẻ ở cũng không tránh khỏi thắc mắc.

Mộc Đoan cúi mặt dùng cơm trong buồn bã, sống với một khúc gỗ thế này thì không khéo có ngày cô bị trầm cảm mất.

Chợt gấp một miếng chả cá, cô vội buông đũa rồi bụm miệng chạy vào toilet.

Lúc này trên mặt của Trắc Y Phong để lộ chút biểu cảm ngạc nhiên, tuy nhiên cũng không quá rõ nét.

Anh cũng chẳng hề bước đến toilet xem tình hình vợ thế nào. Bình thản tiếp tục ngồi dùng bữa như vừa rồi chẳng nhìn thấy gì cả.

Một lúc sau cô quay trở lại, đập vào tầm mắt vẫn là dáng vẻ ảm đạm lạnh lùng từ anh, cô sắp tủi thân đến phát khóc rồi đây.

Mộc Đoan từ tốn ngồi vào chỗ, cố ăn thêm một chút, nhưng ngửi thấy mùi thức ăn cô lại cảm thấy rất tanh và khó chịu. Cổ họng dồn dập cảm giác buồn nôn.

Cô đứng dậy rời khỏi bàn, dì Tuyết nhìn thấy cô có biểu hiện khác thường liền cất lời:

- Mộc Đoan, thức ăn không vừa miệng con sao? Hay con thấy có chỗ nào không khỏe?

Lúc này Y Phong dừng đũa, đưa mắt tinh tế nhìn sang cô.

Mộc Đoan nhẹ nhàng đáp:

- Dạ không, chỉ là con thấy hơi mệt thôi. Con lên phòng nghỉ ngơi một lát.

Cô quay lưng bước lên lầu, cũng chẳng nói với anh lời nào. Y Phong đã không đặt cô trong mắt, vợ chồng trên danh nghĩa nhưng có cần lạnh lùng đến mức không thèm hỏi han vợ mình dù nửa lời.

Cô mệt mỏi nằm trên giường, đưa tay sờ lên bụng. Sắp tới cô lại muốn đi làm, nhưng quên mất nghĩ đến chuyện bản thân đang mang thai. E rằng thời gian sắp tới mọi chuyện đối với cô sẽ chẳng chút dễ dàng.

Mười giờ tối, cô đang ngủ thiếp đi thì chợt nghe tiếng mưa rơi dữ dội, những giọt mưa va vào ô cửa sổ và hành lang phòng tạo nên âm thanh dồn dập, liên hồi.

Mộc Đoan rất sợ tiếng mưa rơi, vì vậy phòng riêng của cô ở Thẩm gia được xây dựng cách âm rất tốt để mỗi khi trời mưa, đặc biệt là mưa lớn, cô sẽ không bị ảnh hưởng.

Tiếng mưa ồ ạt khiến đầu óc cô cảm thấy nặng nề vô cùng. Mộc Đoan kéo chăn trùm kín đầu, lăn qua lăn lại rồi đưa tay bịt kín hai tai để thoát khỏi mớ âm thanh "khủng khiếp" này.

Nhưng sự cố gắng của cô càng thêm vô ích khi tiếng sấm chớp vang lên rền trời. Thậm chí tia sáng còn lóe lên qua khe rèm cửa sổ.

Cô ngồi bật dậy, tay ôm chặt chiếc gối, tim đập mạnh thình thịch.

Tiếng sấm chớp vẫn chưa chịu buông tha cho cô gái tội nghiệp, liên tục rầm rừ, chớp nháy từng hồi dữ dội như muốn xé toạt cả bầu trời.

Mộc Đoan ngồi trên giường run rẩy, cô co ro trong nỗi bất lực và hoang mang tột cùng.

Chương 12: Liên quan gì đến tôi?

Anh đang ngồi trong phòng ngủ để làm việc, Y Phong không có thói quen ngủ sớm nên giờ này đối với anh vẫn chưa phải là muộn.

Đang chăm chú xem lại mớ tài liệu, anh đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Y Phong cất lời:

- Ai đó?

Giọng nói nhỏ nhẹ từ bên ngoài vọng vào trong:

- Là em đây, anh mở cửa cho em có được không?

Y Phong nhíu mày khó hiểu, anh bước đến mở cửa, nhìn thấy Mộc Đoan mặc bộ quần áo ngủ dâu tây, trên tay còn ôm chặt chiếc gối nằm. Anh thật không biết mình vừa cưới vợ hay nhận thêm một bé gái đây.

- Có chuyện gì?

Vẻ mặt cô có chút thản thốt, đôi mắt to tròn long lanh hoang mang nhìn anh:

- Trời mưa lớn quá em...em sợ...Anh cho em ngủ ở phòng anh được không?

Y Phong lạnh lùng chẳng chút động lòng với người con gái đang lo sợ mà van xin anh:

- Liên quan gì đến tôi?

Lời vô tâm từ anh khiến cô đau lòng lẫn hụt hẫng. Ánh mắt cô thất vọng, u buồn.

- Về phòng đi.

Vừa dứt câu anh đóng sầm cửa lại. Cô sững sờ trước hành động và thái độ từ anh.

Bỗng trời rầm một tiếng lớn, cô hoảng sợ, khóe mắt đọng lệ, đường cùng nên tiếp tục nài nỉ người đàn ông vô cảm kia:

- Em năn nỉ anh mà, em sợ lắm, em chỉ xin ngủ nhờ đêm nay thôi. Em sẽ ngủ ở sofa. Tuyệt đối không làm phiền đến anh.

Đáp lại sự cầu xin thật tâm của cô vẫn là khoảng không im lặng. Mộc Đoan buồn bã, ôm chặt chiếc gối trong lòng rồi quay lưng rời đi.

Ngay giây phút cô hụt hẫng từ bỏ hy vọng, tiếng mở cửa lại vang lên, giọng nói ấm áp của người đàn ông lạnh lùng truyền đến tai cô:

- Chỉ đêm nay thôi.

Cô vội quay người lại, vẫn còn dè chừng vì chưa thể tin rằng anh đã đồng ý.

Y Phong thấy cô trưng ra vẻ mặt ngô nghê liền nói:

- Cô còn đứng đó làm gì? Không vào à?

Mộc Đoan nở nụ cười típ mắt, chạy nhanh vào phòng.

- Cám ơn anh.

Anh không đáp, lạnh lùng quay lại bàn ngồi làm việc. Mộc Đoan mỉm cười, xem ra anh cũng còn chút lương tâm.

Cô ngồi xuống ghế sofa, nhìn về phía Y Phong đang chăm chú làm việc, người "chồng" này sao lại đẹp trai đến thế? Chỉ tiếc không thuộc về cô.

Có anh bên cạnh, cô an tâm nằm xuống ghế sofa, tay ôm chặt gối trước mặt mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau anh ngơi tay, quay sang nhìn cô thì thấy Mộc Đoan đã ngủ say, cô thật sự rất ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ. Từ lúc bước vào phòng hoàn toàn không gây chút tiếng động ồn ào ảnh hưởng đến anh.

Y Phong rời vị trí, bước đến tủ quần áo, anh lấy thêm một chiếc chăn bông. Bước chân của anh nhẹ nhàng bước về phía cô.

Đến gần Mộc Đoan, anh nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô để cô không bị lạnh. Từng động tác của anh nhẹ nhàng như thể sợ mình sẽ làm cô thức giấc.

Hôm sau cô thức giấc, nhìn thấy chiếc chăn phủ lên mình nhưng chẳng thấy anh đâu. Chắc anh đã đến công ty.

Trong lòng cô vừa vui lại vừa tự trấn tỉnh bản thân. Cô sợ rằng mình ảo tưởng tình cảm anh dành cho cô chỉ qua một hành động nhỏ như vậy. Biết đâu anh chỉ vì thương hại.

Buổi tụ họp bạn bè đầu tiên sau khi cô kết hôn tại quán café.

Cô kể với Ngọc Hà và Mỹ An về cuộc sống hôn nhân nhạt nhẽo của mình. Xem ra con đường chinh phục được Trắc Y Phong chẳng mấy dễ dàng.

Chuyện tình đơn phương trắc trở này của cô thật quá nan giải.

Mỹ Ái cất lời:

- Cậu yêu anh ta lâu như vậy mà anh ta có hay biết, đoái hoài gì đến. Giờ đã là vợ chồng cũng chẳng khá khẩm hơn.

Cô thở dài:

- Mình nghĩ thời hạn một năm không đủ để mình khiến anh ấy rung động.

Ngọc Hà thẳng thắn đáp:

- Người không yêu cậu thì dù dành cả đời để chinh phục cũng không thể, nói chi là một năm ngắn ngủi.

Cô biết rõ lời nói thật tâm của hai người bạn là vì không muốn cô ôm mãi hy vọng về tình cảm viễn vong để rồi tự chuốc lấy đau lòng. Nhưng dù sao trái tim vẫn thấy rất đau.

Ngồi thêm một lúc thì Ngọc Hà có hẹn với người yêu nên phải về, Mỹ An cũng đến trường đón cô em gái cấp ba tan học.

Chỉ còn lại mình Mộc Đoan ngồi đăm chiêu suy tư. Cô không muốn về nhà để rồi cảm thấy trống rãi lẫn cô đơn. Trước đây ở Thẩm gia, mỗi ngày cô đều có thể trò chuyện, tâm sự hay đi mua sắm cùng bà Ân Tố Miêu, lại có Gia Luân trêu ghẹo, đùa giỡn với cô nên Mộc Đoan luôn cảm thấy vui vẻ, ấm áp.

Bây giờ mang tiếng sống cùng anh nhưng nhạt nhẽo hết chỗ nói. Mỗi ngày anh đi làm từ sáng sớm đến chiều tối, dù gặp nhau cũng chỉ đi lướt qua nhau, vô cảm mà chẳng có lấy một lời hỏi han.

Uống hết ly nước, cô nhìn đồng hồ? Cũng đã hơn mười một giờ trưa. Bụng cô bắt đầu đói, cô mỉm cười xoa nhẹ bụng: "Chắc bé yêu của mẹ đói rồi đây."

Điều duy nhất khiến cô yêu thích khi đến ở biệt thự của anh chính là tài nấu nướng của dì Tuyết rất ngon. Mộc Đoan cảm thấy các món dì ấy nấu còn ngon hơn cả ở nhà hàng, rất vừa miệng cô. Chỉ là dạo gần đây cô bị ốm nghén nên kém ăn hơn hẳn trước đây.

Cô gọi phục vụ đến thanh toán tiền, hôm nay cô chiêu đãi Ngọc Hà và Mỹ An.

Mộc Đoan ung dung mở ví tiền ra, cô bối rối, sững sờ thốt lên:

- Thôi chết, mình mang lộn ví rồi.

Chương 13: Đang làm nũng?

Nhìn ví tiền trống rỗng trên tay, cô chợt nhớ lại chuyện hôm qua cô đã đổi ví tiền vì chiếc ví cô đang dùng bị rách. Nhưng do thói quen nên khi ra ngoài cô lại vơ tay lấy chiếc ví quen thuộc cho vào túi xách.

Cả tiền mặt và thẻ tín dụng cô đều để trong ví mới. Bây giờ quả thật rơi vào hoàn cảnh không một xu dính túi.

Mộc Đoan ngại ngùng nhìn người phục vụ rồi nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi nhưng tôi quên mang tiền rồi. Để tôi gọi người nhà đến trả giúp.

Người phục vụ nở nụ cười thân thiện:

- Dạ được, quý khách cứ từ từ.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, mẹ kế và ba cô đã đi du lịch Pháp, hai người bạn thì vừa rời đi lúc nãy, hơn nữa cô bảo rằng sẽ khao người ta, bây giờ điện thoại mượn tiền thì bẻ mặt thật.

Chợt nghĩ đến "chồng" mặt lạnh của mình, quán café này cũng rất gần công ty anh. Cô lấy hết can đảm bấm vào danh bạ điện thoại, tìm số của anh:

- Đang giờ nghỉ trưa, chắc anh ấy sẽ có thời gian.

Mộc Đoan hồi hợp chờ đợi, tiếng chuông cuộc gọi vang lên từng hồi. Cô dần cảm thấy hụt hẫng, chợt cô nghe thấy giọng anh, Y Phong đã bắt máy, lời nói lạnh lùng:

- Chuyện gì?

Nghe giọng nói có chút hằn hộc từ anh, cô hơi lo lắng, dịu dàng nói:

- Anh à, em...em đang ở quán café nhưng quên mang ví rồi. Anh đến thanh toán giúp em được không?

Tim cô đập mạnh trong giây phút chờ đợi câu trả lời từ anh.

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần anh sẽ phũ phàng mà không đồng ý.

- Ở đâu?

Tuy lời nói sắc lạnh chỉ vẻn vẹn hai chữ, nhưng dù sao anh cũng không bỏ mặt cô, đối với Mộc Đoan như vậy đã quá hạnh phúc.

- Em đang ở quán café Tigon trên đường Bạch Vân.

Đầu dây bên kia đáp lại tiếng tút tút, anh không nói gì đã vội cúp máy. Y Phong cứ đưa cô từ hy vọng này đến thất vọng khác.

Nhưng cô vẫn kiên quyết ngồi chờ anh, vẫn nuôi hy vọng rằng anh sẽ không bơ cô.

Mười lăm phút sau, từ ngoài cửa quán, một mỹ nam quen thuộc xuất hiện. Cô mừng đến xém chút rơi cả nước mắt.

Anh đảo mắt một vòng, nhìn thấy cô liền bước đến. Cô rụt rè nhìn anh, sau khi thanh toán tiền xong, cô thấy anh quay lưng rời đi nên cũng không dám nói thêm bất kỳ điều gì.

Chợt Y Phong quay người lại nhìn cô:

- Còn không mau về.

Cô nở nụ cười bước đến cạnh anh:

- Ý anh là muốn đưa em về sao?

Khi đến đây cô đi taxi nên vừa rồi định bụng gọi điện taxi đưa về, nhưng nào ngờ người chồng tảng băng này cũng còn chút lương tâm.

Anh không nhìn cô, lời lẽ vẫn cứ cụt ngủn:

- Bất đắc dĩ.

Cô xụ mặt, ai bắt anh phải đưa về mà nói như thế. Chỉ trách cô yêu anh nên mới nhịn nhục kẻ mặt lạnh khó ưa này.

---------------------------------

Buổi chiều anh đi làm về, dì Ánh giúp việc vội nói với anh, vẻ mặt dì ấy lo lắng:

- Y Phong à, Mộc Đoan không ăn uống từ trưa đến giờ. Dì có lên phòng xem thử nhưng con bé bảo muốn nghỉ ngơi. Con lên phòng xem vợ con thế nào rồi.

Anh nhíu mày, có phải cô đang làm nũng để anh quan tâm không?

Y Phong điềm tĩnh đáp:

- Con biết rồi.

Anh đi thẳng về phòng của mình, tắm rửa sạch sẽ, từ tốn làm chút việc cá nhân đến mãi một lúc khá lâu sau mới nhìn đồng hồ. Cũng đã đến giờ cơm, anh đi xuống phòng ăn, dì Ánh dọn cơm lên bàn, không quên hỏi anh:

- Mộc Đoan sao rồi con?

Lúc này anh mới chợt nhớ đến "vợ". Vì cứ đinh ninh rằng cô muốn làm nũng để anh quan tâm nên Y Phong không để tâm đến.

Nhưng dù sao cũng mang phận "vợ chồng", anh bước lên lầu, đứng trước cửa phòng cô gõ vài tiếng "cốc cốc":

- Mộc Đoan, xuống ăn cơm.

Bên trong vẫn im lặng, anh dần nhận thấy sự bất thường.

- Cô không nghe tôi gọi à?

Vẫn chẳng có bất kỳ lời hồi đáp nào từ cô. Y Phong không đủ kiên nhẫn, dứt khoác mở cửa, cánh cửa vừa hé ra, anh thấy cô nằm im trên giường: "Ngủ rồi sao?"

Anh định quay người rời đi nhưng chợt Mộc Đoan trở mình, nhìn sắc mặt không ổn của cô, anh vội bước đến cạnh giường.

Y Phong ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi:

- Mộc Đoan.

Cô vẫn nhắm ghiền mắt, anh đưa tay sờ trán cô, nhiệt độ nóng hừng hực khiến anh sững sờ.

Y Phong vội lấy nhiệt kế điện tử bấm độ rồi khẩn trương dùng khăn mát chườm lên trán cô. Anh cúi xuống, đặt tay lên má cô để gọi cô dậy:

- Mộc Đoan, dậy ăn cháo để uống thuốc.

Cô gượng hé mắt nhìn vào gương mặt tuấn tú cận kề. Nếu là lúc bình thường thì có lẽ cô đã hạnh phúc đến nhảy cẩn lên, nhưng bây giờ cô thật sự rất đau đầu, cảm giác kiệt quệ đến cử động cũng không đủ sức.

Mộc Đoan khẽ lắc đầu, Y Phong nhỏ nhẹ nói tiếp:

- Cô phải ăn mới uống thuốc được. Tôi đỡ cô dậy.

Cô quay mặt sang hướng khác, mỏi mệt nhắm mắt, lần đầu tiên Trắc Y Phong ở cạnh cô với khoảng cách gần gũi như thế mà cô lại không đủ hơi sức để hứng thú, vui mừng.

Anh chống một tay xuống giường, dịu dàng vén tóc bám trên gương mặt xinh đẹp:

- Ngoan đi, ăn một ít thôi.

Chương 14: Màn kịch hôn nhân

Cô không mở mắt, lời nói nho nhỏ vì cơ thể mệt lã:

- Em chỉ muốn ngủ.

Vẻ lạnh lùng của Y Phong chợt biến tan khi cô gái nhỏ đang bị ốm, anh ân cần nói:

- Tôi đưa cô đến bệnh viện được không?

Vừa nghe đến đây, lý trí Mộc Đoan như được vực dậy. Cô thản thốt khi anh bảo rằng muốn đưa cô đến bệnh viện, như vậy chuyện cô mang thi sẽ bại lộ mất. Hơn nữa, có lẽ do mệt mỏi quá mức nên cô đã quên việc mình đang mang thai, cô cần nghĩ đến đứa nhỏ.

Mộc Đoan gượng sức, cô mở mắt nhìn anh:

- Em không muốn đến bệnh viện. Em sẽ ăn để uống thuốc.

Cô chống tay xuống giường cố sức ngồi dậy, Y Phong nhẹ nhàng đỡ cô, đặt chiếc gối nằm phía sau để cô tựa lưng vào.

Lúc cô ốm thế này anh mới để tâm mà ngó đếm một chút, nhưng cô lại không đủ sức để thấy vui mừng.

Dì Tuyết mang cháo lên phòng cho cô, là do anh căn dặn dì ấy nấu khi biết cô bị sốt.

Cô đưa tay cầm lấy bát cháo nhưng anh đã nhận lấy:

- Để tôi đút cô.

Mộc Đoan không khỏi ngạc nhiên trước sự chu đáo dịu dàng này của anh. Có lẽ vì Y Phong thương hại cô, hơn nữa nếu để cô bệnh nặng ở nhà anh thì cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Nhưng dù sao được anh đối tốt, trong lòng cô liền không tránh khỏi cảm giác vui mừng.

Đang mang thai lại bị hành sốt, cô chẳng muốn ăn gì cũng chẳng thèm gì cả. Được vào muỗng cô đã lắc đầu không chịu mở miệng.

- Ráng ăn một chút nữa thôi.

Cô thở một hơi uể oải:

- Em không muốn ăn nữa.

Mộc Đoan không muốn ăn thêm nên anh cũng chẳng ép xô.

Y Phong đưa thuốc hạ sốt cho cô uống, cẩn trọng đỡ cô nằm xuống giường rồi chườm khăn mát hạ nhiệt.

Kể ra anh chăm vợ ốm cũng rất chu đáo, còn ngồi bên cạnh trông nom cô cả đêm.

Chợp mắt cạnh giường được một chút anh lại giật mình tỉnh giấc, sờ tay lên trán cô xem cô đã hạ sốt chưa.

Rạng sáng anh thức giấc kiểm tra tình trạng của cô. Y Phong nhìn thấy tay Mộc Đoan đang nắm lấy tay anh.

Anh bấm nhiệt kế, thấy nhiệt độ cơ thể cô đã bình thường trở lại nên anh cũng nhẹ cả người.

Đến khi cô tỉnh giấc thì anh đã đi làm, cô ngồi dậy, chiếc khăm chườm trên trán rơi xuống. Mộc Đoan cầm lấy chiếc khăn, nhớ đến cử chỉ dịu dàng, ân cần của anh tối hôm qua, cô thật sự rất hạnh phúc.

---------------------------------

Vài ngày sau, cô cùng anh đến Thẩm gia dùng cơm. Bà Ân Tố Miêu nhìn thấy con trai ruột và con dâu (cũng là con riêng của chồng bà) đến thì trong lòng không khỏi vui mừng.

- Các con đã đến rồi, mẹ mong hai con từ hôm qua đến giờ.

Gia Luân cũng ở trong nhà chạy ra đón anh chị của mình.

Trước khi đến Thẩm gia, cô và anh đã thống nhất với nhau sẽ diễn màn kịch hôn nhân hạnh phúc.

Tuy nói như vậy nhưng người cần diễn thực chất chỉ có mỗi anh. Cô yêu anh là thật lòng, luôn mong muốn được bình yên, vui vẻ ở cạnh anh. Chỉ mỗi Y Phong là vô tâm, xem chuyện ở cạnh cô như một hợp đồng hôn nhân có thời hạn.

Thẩm tổng nhìn thấy con gái hạnh phúc thì cũng lấy làm yên lòng. Y Phong cũng rất biết cách khiến ba vợ và mẹ mình yên tâm. Trong bữa ăn chu đáo gắp thức ăn cho cô.

Nếu chẳng rõ ẩn tình bên trong thì bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một cặp vợ chồng son có đời sống hôn nhân vô cùng viên mãn.

- Hôm nay hai đứa ở lại Thẩm gia đi, ba sẽ cho người dọn dẹp phòng của Mộc Đoan để hai con nghỉ ngơi. Lâu lâu mới có dịp hai vợ chồng con về thăm ba mẹ mà.

Bà Ân Tố Miêu cũng mỉm cười tán thành ý của chồng:

- Đúng đó, dù sao cũng đã muộn, các con ở lại đây một đêm đi. Bây giờ về nhà cũng khá xa.

Cô đưa mắt nhìn sang anh, bây giờ chuyện đi hay ở do anh quyết định. Mộc Đoan đã chắc nịch trong lòng ạn sẽ từ chối lời đề nghị của ba mẹ vì có Y Phong sẽ không thích ở cùng phòng với cô.

Nhưng câu trả lời của anh khiến cô phải bất ngờ:

- Dạ được.

Cô vừa khó hiểu vừa hoang mang, anh thừa biết ở lại Thẩm gia thì phải ngủ chung phòng với cô, vậy mà vẫn chấp nhận sao?

Giọng nói phấn khởi của Gia Luân cất lên:

- Vậy thì hay quá. Em đang có vài bài toán không biết cách giải, có hai anh chị ở đây thì em có thể nhờ hai người dạy em được rồi.

Thời còn đi học, Y Phong và Mộc Đoan học rất giỏi, sau này cả hai trùng hợp học cùng ngành quản trị kinh doanh tại một trường đại học có tiếng. Nói đúng ra, anh và cô là cặp đôi "môn đăng hậu đối" khi xét về gia cảnh, học thức lẫn ngoại hình của đôi bên. Thật sự là xứng đôi vừa lứa, chỉ tiếc người trong cuộc lại là Y Phong lại không muốn giữ lấy mối lương duyên tốt đẹp này.

Cô nở nụ cười nhìn Gia Luân đáp:

- Được rồi. Lát nữa dùng cơm xong chị sẽ hướng dẫn em làm bài.

Gia Luân nhìn anh trai cùng mẹ khác cha và cũng là anh rể mặt lạnh:

- Anh Phong, em cũng cần anh chỉ bài nữa.

Y Phong gắp miếng thịt bò to tướng bỏ vào bát của Gia Luân:

- Anh biết rồi nhóc.

Gia Luân nghe vậy vội phản đối:

- Nhóc gì chứ, người ta lớn rồi mà.

Mọi người không nhịn được biểu cảm của Gia Luân nên bật cười. Không khí bữa cơm cũng trở nên ấm áp hơn hẳn.

Chương 15: Có điều che giấu?

Ngồi tựa lưng vào ghế sofa đọc sách, chiếc đầm ngủ nhã nhặn khoác trên mình để lộ đôi chân thon dài trắng nõn nà.

Anh đang ngồi trên giường, bất giác nhìn sang cô, đôi chân nuột nà đặt trên ghế sofa dài khiến tầm mắt của anh bị thu hút đến mê mẩn.

Dường như Mộc Đoan cảm nhận được anh đang dán chặt mắt lên người cô. Cô hạ quyển sách, con ngươi tinh tế di chuyển nhẹ nhàng nhìn về phía anh.

Y Phong nhận thấy cô đang nhìn mình vội đưa mắt sang hướng khác.

Chẳng rõ ánh nhìn vừa rồi của anh mang ý nghĩa gì, cô hơi ngại ngùng nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều để tự mình đa tình mộng tưởng.

Mộc Đoan khép quyển sách đặt lên bàn. Cô rời khỏi ghế đi về phía anh. Cúi người cầm lấy chiếc gối nằm rồi quay lưng đi đến tủ quần áo lấy ra chiếc chăn khác.

Anh không nhịn được nên cất lời:

- Cô làm gì vậy?

Cô bước trở lại ghế:

- Em sẽ ngủ ở sofa, không phiền đến anh đâu.

Lần này không cần đợi đến anh phũ phàng, cô đã tự khắc biết trước sự lạnh lùng nhạt nhẽo của anh để chủ động "tránh xa".

Vừa lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người giúp việc mang cho cô ly sữa hạnh nhân, loại thức uống cô yêu thích nhất. Trước đây còn ở Thẩm gia, tối nào cô cũng phải uống một ly mới ngủ được. Đặc biệt đây là sữa hạnh nhân do đầu bếp ở Thẩm gia nấu riêng cho cô, không phải mua hộp bán sẵn nên hương vị thơm nhẹ lại rất tốt cho sức khỏe.

Cô cầm lấy ly sữa, nói lời cảm ơn rồi đóng cửa lại. Ngồi xuống ghế, đưa ly sữa ấm nóng lên miệng, chợt mùi hương của sữa hạnh nhân vốn thơm ngon mọi lần sao hôm nay lại có chút tanh tanh và nồng đến buồn nôn như vậy.

Mộc Đoan vội đặt ly sữa xuống bàn, cô đưa tay bụm miệng rồi chạy vào phòng tắm.

Đây là lần thứ hai từ sau khi kết hôn anh thấy biểu hiện khác thường này từ cô. Lần đầu có thể đơn thuần nghĩ rằng do sức khỏe tiêu hóa của cô không tốt, nhưng lúc này anh lại cảm nhận rõ sự lấn cấn và một linh cảm về điều gì đó quan trọng mà khó lòng làm lơ được.

Đến khi cô bước ra ngoài, anh vội cất lời:

- Cô có sao không? Tôi thấy cô cứ hay bị nôn?

Người hờ hững nhưng anh hôm nay cũng đến lúc không nhịn được mà phải hỏi thẳng. Tâm trạng cô bối rối, chỉ có thể lấy lý do sức khỏe để làm lá chắn hợp lý nhất:

- Em không sao. Chỉ là bị bao tử nên khó tiêu thôi.

Mộc Đoan bước đến bàn, cầm lấy ly sữa hạnh nhân rồi đưa đến trước mắt anh:

- Anh uống hộ em đi.

Y Phong nhìn cô, nhẹ nhàng kéo tay cô để Mộc Đoan ngồi xuống giường. Cô hơi ngại ngùng nhìn anh, lại thêm lần nữa anh hành động khó hiểu khiến cô chẳng thể lý giải được.

- Cô đi khám chưa?

Mộc Đoan thoáng nghĩ giây lát, cô đặt ly sữa vào tay anh:

- Em khám rồi, bác sĩ nói không sao, uống thuốc và ăn uống điều độ sẽ ổn. Lo cho em sao?

Lời lẽ quan tâm vừa rồi của anh phút chốc biến mất:

- Không có.

Cô nở nụ cười, trở lại ghế sofa, nằm xuống kéo chăn nhắm mắt ngủ ngon lành. Dù cô đã đưa ra lý do rõ ràng, nhưng anh vẫn chắc chắn rằng cô đang có điều giấu giếm.

——————————————-

Đã hơn chín giờ tối, Y Phong vẫn chưa về nhà, từ khi nhậm chức chủ tịch tập đoàn Xenia, anh bận rộn hơn trước đây rất nhiều, phần lớn phải đi gặp gỡ đối tác.

Vừa bước vào phòng khách, anh thấy tivi đang được bật, bước thêm vài bước liền thấy dì Ánh đi đến:

- Mộc Đoan chờ con nên ngủ quên ở ghế sofa rồi. Mau bế vợ lên phòng đi con.

Y Phong cảm thấy dạo gần đây nhà anh như có thêm một "em bé" vậy, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, đôi khi cô lại nũng nịu dù anh phũ phàng.

Anh bước đến, khụy chân ngồi xuống cạnh ghế sofa rồi nhẹ nhàng bế cô lên phòng.

Anh vừa bước lên đến lầu cô đã khẽ mở mắt, nhìn thấy mình đang được anh bế trong vòng tay thì thủ thỉ cất lời:

- Em về phòng anh được không?

Mặt anh không biến sắc:

- Đang làm nũng với tôi sao?

Tuy miệng nói lời lạnh lùng nhưng anh lại rẽ hướng sang phòng anh và đưa tay mở cửa phòng.

Anh đặt cô xuống giường, cẩn trọng kéo chăn để cô không bị lạnh.

- Ngủ đi.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, lúc này dường như bản thân tỉnh cả ngủ.

- Anh sẽ ngủ ở đâu?

Anh hiểu ý cô, Mộc Đoan bất ngờ vì anh để cô ngủ trên giường của anh. Trong khi lần trước cô xin ngủ nhờ và cả lần hai người chung phòng ở Thẩm gia, cô đều ngủ sofa.

- Trên giường.

Cô bối rối nhìn anh, là anh vừa nói muốn ngủ trên giường cùng với cô sao?

Anh bước vào phòng tắm, tiếng xả nước vang lên. Khi nghe thấy tiếng mơt cửa toilet, cô nhắm mắt lại vờ như đã ngủ.

Đến khi anh ngã lưng xuống giường, hương thơm từ mùi sữa tắm nam tính khiến cô cảm thấy say mê lẫn dễ chịu vô cùng.

Cô quay lưng về phía anh, tim đập mạnh, cảm giác hạnh phúc khó tả khi hôm nay được nằm ngủ cùng giường với người mình thầm yêu đã lâu.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Băng Phôi: Khởi Nguyên

Copyright © 2022 - MTruyện.net