Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cạm Bẫy Hoa Hồng: Bước Vào Tim Anh
  3. Chương 6-10
Trước /34 Sau

Cạm Bẫy Hoa Hồng: Bước Vào Tim Anh

Chương 6-10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 6: Cô nam quả nữ

Cô vội đứng dậy, bước nhanh về phía anh, chẳng cần nghĩ ngợi mà đặt tay lên cơ bụng săn chắc:

- Y Phong...em không nằm mơ này. Đúng là anh rồi.

Anh vội hất tay của cô ra rồi cau mày hằn hộc:

- Cô làm gì vậy?

Mộc Đoan mỉm cười vô tư như đứa trẻ thích đùa giỡn:

- Chồng...chồng ơi em đây.

Cô tiếp tục nhào đến, anh đưa tay nắm chặt hai vai cô đẩy cô ra.

Y Phong sắc mặt tức giận đùng đùng:

- Biến khỏi đây. Nếu không tôi sẽ gọi cho nhân viên khách sạn.

Trông vẻ mặt ngô nghê bất thường và mùi bia nồng nặc tỏa ra từ cô, anh nhận thấy cô đang say. Nhưng người đàn ông lạnh lùng này vẫn không chấp nhận chuyện cô ngang nhiên tùy tiện xuất hiện ở phòng anh, dù bằng hình thức nào đi chăng nữa.

Cô vẫn tiếp tục nhây với người trong mộng vì lần gặp gỡ hiếm hoi bất ngờ này:

- Anh ơi, em thích anh, thích anh lắm đó...

Y Phong tiến đến, hằn giọng lộ rõ sự khó chịu:

- Ra khỏi đây ngay.

Cô có chút sợ sệt trước thái độ và lời nói cộc cằn, lạnh thấu tâm can từ anh:

- Sao anh...anh hung dữ với em như vậy?

Bất giác cô bước lùi về phía sau khi cảm nhận thấy hơi lạnh vô cảm từ người đàn ông trước mắt.

Cô lùi bước vô kiểm soát đến khi chân đụng phải giường loạng choạng nghiêng ngã.

Ngay lúc sắp ngã nhào xuống giường, cô quơ tay tứ phía, vô tình vơ trúng mép khăn tắm đang quấn trên người anh.

Mộc Đoan giữ chặt vật vừa nắm được, cô ghì lại nhưng nào ngờ mấu cố định khăn tắm dưới eo anh vốn dĩ chỉ tạm bợ nên ngay lập tức bị bung ra.

Cô ngã nhào xuống giường, tay giơ lên khỏi đầu, đến khi cô hoàn hồn thì nhận thấy bàn tay vẫn tay nắm chặt khăn tắm của anh.

Trước mắt cô, người đàn ông thân hình tuyệt hảo đang không mảnh vải che thân. Thứ quý giá nhất cũng bị cô nhìn thấy trong tình huống trớ trêu giở khóc giở cười.

Mộc Đoan vội lấy khăn tắm cô đang cầm trên tay phủ lên đầu để che mắt lại. Dường như đây là chút lý trí còn sót lại của cô khi say.

Trong lòng ngại ngùng, tỉnh tỉnh say say mà thầm nghĩ: "Sao nó lớn dữ vậy?"

Ánh mắt sâu thẳm của anh lúc này đang dần đỏ lên, sự chịu đựng cũng dần cạn kiệt với cô gái trước mắt.

Anh đưa tay giật mạnh khăn tắm trên đầu cô ra khiến đầu tóc cô rồi bời, bù xù cả lên.

Anh nhanh chóng quấn khăn vào vị trí dưới eo, che chắn phần bên dưới.

Vừa cánh cửa phòng khách sạn đột ngột mở ra. Từ bên ngoài, hai ông bà lão tuổi tầm u70 cùng một số nhân viên ùa vào, trên tay họ còn cầm theo bánh kem lớn và đồng thanh hát bài ca chúc mừng sinh nhật:

- Happy birthday to you, happy birthday to you,...

Chợt mọi người hốt hoảng khi nhìn thấy cô nam qua nữ quả trong phòng.

Cô mặc áo choàng tắm ngồi trên giường, còn anh lại đang đưa tay chạm vào chiếc khăn duy nhất che chắn nơi bí hiểm trên cơ thể.

Y Phong cau mày rậm đến mức hai đầu chân mày gần đụng sát vào nhau. Cô mở to mắt kinh ngạc.

Nhân viên khách sạn vội quay lưng đi vì cảnh tượng trước mắt.

Ông bà lão vội cất lời vội vã trong sự sượng trân.

- Ông bà ngoại không biết con đang...thôi ông bà không làm phiền con nữa. Hai đứa cứ...cứ tiếp tục đi.

Nhìn vào tình huống này, ai mà không nghĩ anh và cô đang...Dù sự thật lại trái ngượng hoàn toàn. Một sự cố nan giải khó bề giải thích.

Cánh cửa đóng lại, cô và anh đưa mắt nhìn nhau, vẫn đang thấy bần thần và hồi hợp trước tình huống bất ngờ trớ trêu vừa rồi.

Cơn tức giận của anh càng dâng cao, Y Phong nắm lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy:

- Mau biến khỏi đây.

---------------------------------

Tại Trắc gia,

Hôm nay bà Ân Tố Miêu đến gặp Y Phong và Trắc tổng để bàn chuyện quan trọng.

Ngồi ở phòng khách, trên bàn kính, trước mắt ba người họ là những bài báo viết về chuyện tình cảm đời tư của Trắc Y Phong. Chẳng những đơn thuần là vài ba con chữ suy đoán mà còn đính kèm theo hình ảnh "cô nam quả nữ" trong trạng thái "chuẩn bị hoà nhập cuộc vui" được chụp lại tại một căn phòng của khách sạn.

Trắc tổng cau mày, trong khi Y Phong lại rất bình thản, tính cách của anh vốn dĩ trầm lắng như vậy. Dù bên trong lo lắng hồi hộp ra sao cũng không ai có thể đoán được khi bề ngoài luôn trưng ra biểu hiện như mặt nước phẳng lặng.

- Chỉ còn một tháng nữa là con chính thức nhậm chức chủ tịch của tập đoàn Xenia rồi. Đột ngột bây giờ để xảy ra sự cố tình ái, con có biết chuyện này ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của con và cả tập đoàn không?

Anh không chút biểu cảm khác thường trước lời cọc cằn của ba mình.

- Con không quên biết cô ta.

Trắc tổng gắt giọng:

- Không quen? Cô nam quả nữ trong phòng, trang phục thế này...con bảo không quen biết? Y Phong, con đang đùa với ba à? Hơn nữa, đây còn là con gái của Thẩm tổng, con phải có trách nhiệm với người ta, dám làm dám chịu.

Theo thông tin các bài báo đăng tải, bức ảnh chụp được khá rõ diện mạo của anh va cô gái ấy.

Danh tính người con gái ở cùng phòng khách sạn với anh nhanh chóng được phát hiện ra, chính là tiểu thư Thẩm Mộc Đoan của Thẩm gia. Con gái nhà kinh doanh bất động sản Thẩm Chí Dĩnh.

Chương 7: Chịu trách nhiệm

Càng nghĩ anh càng thấy nực cười nhưng bây giờ dù có giải thích phân trần cũng không ai tin.

Rõ ràng là cô tự chui vào phòng anh, tự tiện chạm vào người anh, lột sạch chiếc khăn duy nhất trên cơ thể anh. Từ đầu đến cuối, là Thẩm Mộc Đoan chủ động tấn công anh. Trong khi Y Phong ra sức chống cự phản ứng thì bây giờ lại thành ra mọi lỗi lầm thuộc hết về anh. Thậm chí còn bắt anh chịu trách nhiệm. Tình ngay lý gian là đây chứ còn gì nữa!

Bà Ân Tố Miêu nhận thấy tình hình căng thẳng liền cất lời xoa dịu hai cha con:

- Ông cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó.

Biết rõ Mộc Đoan thích Y Phong nhiều đến mức nào, đơn phương mà ôm mộng tương tư suốt nhiều năm qua, sẵn cơ hội hiếm có khó tìm, bà ấy không thể để vụt mất:

- Y Phong này, mẹ nghĩ bây giờ chỉ còn cách con phải chịu trách nhiệm với Mộc Đoan thì mới xoa dịu được dư luận và thuận lợi cho việc nhậm chức chủ tịch Xenia sắp tới.

Anh vừa nghe thấy lời của mẹ thì liền không thể thuận ý.

Anh nghĩ đi nghĩ lại cũng thật không ngờ chuyện xui rủi ập đến bất ngờ.

Ngày xảy ra sự việc anh đến thành phố Bôn Lập để khảo sát hệ thống dịch vụ nhà hàng khách sạn Vinpearl, chuỗi nhà hàng khách sạn thuộc tập đoàn Xenia.

Sau khi xong việc thì trời đã sụp tối, Y Phong quyết định ở lại khách sạn Vinpearl một đêm.

Nào ngờ ông bà ngoại của Y Phong biết chuyện anh đến Bôn Lập ngay ngày sinh nhật của anh nên đã lên kế hoạch tạo bất ngờ cho cháu ngoại của họ.

Y Phong vốn dĩ không để tâm đến ngày sinh nhật của mình, càng lớn lại cứ lao đầm vào công việc. Chính vì vậy ông bà ngoại của anh muốn năm nay anh sẽ có được sinh nhật trọn vẹn.

Chuỗi nhà hàng khách sạn Vinpearl trước đây do ông ngoại của anh sáng lập và điều hành. Sau này khi ông đã về hưu, bà Ân Tố Miêu kết hôn với Trắc tổng thì chuỗi nhà hàng được sáp lập vào tập đoàn Xenia.

Đến khi ba mẹ anh ly hôn, chuỗi nhà hàng nói riêng và tập đoàn Xenia nói chung đều đã được định sẵn tương lai sẽ thuộc về anh. Vì cả Trắc tổng không có con riêng, anh là con trai và con một duy nhất của ông ấy.

Nào ngờ ngỡ như kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ ấm áp được ông bà ngoại anh bàn bạc kỹ lưỡng với bên phía khách sạn, lấy thẻ sự phòng để mở khóa phòng anh tạo niềm vui bất ngờ. Nhờ nhân viên hỗ trợ để anh bất ngờ mừng tuổi hai mươi bảy.

Nhưng nào ngờ lại thành ra như một màn "bắt tại trận" cặp đôi đang làm chuyện "mờ ám", thật không thể lường trước được.

Điều đáng nói là chẳng rõ ai đã lém chụp lại hình ảnh anh và cô ở cùng một phòng khách sạn khi ông bà ngoại anh đột ngột mở cửa đi vào.

Có lẽ nhân viên nào đó đã nhân lúc đôi bên sững sờ, ngỡ ngàng ngơ ngác đối diện với nhau mà chẳng nghĩ đến chuyện đề phòng nên đã chụp lại và đăng lên mạng, share cho các tòa soạn báo.

Nhưng bây giờ chuyện tìm ra thủ phạm phát tán hình ảnh đã không còn là chuyện quan trọng nữa. Dẫu sao mọi chuyện cũng đã đi quá xa rồi, hiện tại điều cần làm là tìm cách khắc phục hậu quả.

Anh lạnh giọng:

- Con không muốn.

Trắc tổng nghe vậy liền hằn giọng:

- Không muốn cũng phải muốn. Đây là chuyện đại sự liên quan đến sự phát triển dài lâu của Xenia và cả sự nghiệp của con. Chẳng lẽ con muốn nhìn người ngoài thăng tiến nhậm chức chủ tịch của Xenia, công sức gây dựng từ đời ông nội của con à.

Những điều Trắc tổng vừa nói, anh hiểu rất rõ, nhưng anh vẫn muốn tìm ra cách giải quyết khác ngoài chuyện kết hôn với người mà anh không có tình cảm.

- Con không yêu cô ta.

Bà Ân Tố Miêu thở dài, nhỏ nhẹ khuyên bảo con trai:

- Y Phong à, tình cảm có thể từ từ vung đắp mà con. Bây giờ khắp các mặt báo đều đồn thổi rằng con trăng hoa, thích các mối quan hệ qua...qua đường không rõ ràng. Bây giờ chỉ còn cách con phải kết hôn với Mộc Đoan, cho con bé một danh phận, thì những thông tin tiêu cực kia sẽ không còn cớ mà đi xa hơn nữa.

Để trở thành một vị chủ tịch lãnh đạo cả tập đoàn lớn danh giá top mười thế giới, người đó cần hội tụ rất nhiều yếu tố nổi trội. Đặc biệt cần thiết và bắt buộc hàng đầu chính là tri thức và nhân phẩm.

Hiện tại, bất lợi thay khi anh đang vướng vào vòng lẩn quẩn của những thông tin bị thổi phồng lên về chuyện tình ái sa đoạ. Không muốn yêu đương đường hoàng, đứng đắn mà lại "rủ rê" thiếu nữ vào khách sạn làm "điều đêm tối." Chuyện này cần phải có hướng giải quyết triệt để thì con đường nhậm chức của anh mới có thể thuận lợi, nếu không bọn người ranh đua, nhòm ngó chiếc ghế chủ tịch tương lai của anh sẽ không dễ dàng buông tha. Chúng sẽ kết bè kết phía, đồng loạt phản đối anh dựa vào thông tin đời tư sai sự thật mà anh chẳng thể chứng minh rằng mình trong sạch.

Chương 8: Vợ chồng danh nghĩa

Để giữ vững chiếc ghế chủ tịch Mariel, cuối cùng anh cũng dằn lòng, đồng ý kết hôn cùng cô.

Bà Ân Tố Miêu vui mừng khi anh chấp thuận "chịu trách nhiệm" với Mộc Đoan.

Nghe được tin này, cô hết sức vui mừng, dù đêm đó say mềm chẳng nhớ rõ chuyện đã xảy ra. Nhưng sau khi nghe bà Tố Miêu kể lại cùng với việc đọc thông tin trên các trang báo về sự cố đã xảy ra khiến anh bị dư luận hiểu lầm mà công kích.

Hôn lễ nhanh chóng được thông báo rộng rãi, chủ yếu để giới truyền thông biết rằng Y Phong sẽ kết hôn cùng Mộc Đoan.

Đây được xem như cách "dằn mặt" giới báo chí, để họ biết rằng anh không yêu đương bừa bãi, người ở cùng phòng khách sạn với anh là vợ tương lai mà anh sẽ kết hôn.

Trước khi hôn sự của cô và anh diễn ra, hai bên gia đình đã hẹn gặp nhau để đôi trẻ được dịp chuyện trò.

Dù mối quan hệ hiện tại giữa hai gia đình có chút nhọc nhằn khi bà Ân Tố Miêu mẹ của Y Phong đã kết hôn cùng Thẩm tổng và là mẹ kế của cô, nhưng chuyện này cũng chẳng chút ảnh hưởng đến lễ cưới hoành tráng sắp diễn ra.

Tuy anh không phải con ruột của Trắc phu nhân nhưng bà ấy vẫn có mặt ở bữa tiệc, dù sao cũng xem nhau như người nhà cả.

Từ lúc vừa gặp nhau đến giờ anh chưa từng mở lời nói với cô câu nào.

Món ăn bày ra trước mắt, cô im lặng ngoan ngoãn ngồi ăn uống trong im lặng. Mọi người trông thấy sự lạnh lùng, im lặng mà anh dành cho cô thì cảm thấy không hài lòng.

Trắc tổng đẩy nhẹ cánh tay anh, Y Phong vẫn lạnh lùng ảm đạm.

Thẩm tổng nhìn bà Ân Tố Miêu, bà ấy hiểu ý chồng liền nhìn anh cất lời:

- Y Phong à, lát nữa ăn xong mẹ và dượng phải đi công việc. Con có thể đưa Mộc Đoan về Thẩm gia được không?

Anh điềm tĩnh, thái độ chẳng chút thay đổi, chỉ mỗi cơ miệng là hoạt động:

- Được, con sẽ đưa cô ấy về.

Hai cặp vợ chồng Thẩm tổng và Trắc tổng nhìn nhau mỉm cười hài lòng.

Mộc Đoan mừng thầm trong bụng, nở nụ cười hạnh phúc.

---------------------------------

Nhưng niềm vui cô mong chờ chưa được bao lâu thì đã nhận về đầy rẫy sự hụt hẫng.

Cô ngồi cạnh anh trên ôtô, Y Phong tập trung lái xe. Cô thoáng nhìn sang người đàn ông bên cạnh, góc nghiêng tuấn tú tuyệt mỹ.

Bầu không khí trong xe im lặng đến ngột ngạt, chợt Y Phong chủ động cất lời:

- Cuộc hôn nhân này là do sự cố. Tôi và cô sẽ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

Cô sững sờ trước lời nói từ anh, cố giữ bình tĩnh, môi nhỏ mấp máy khẽ cất lời:

- Anh có thể nói rõ hơn không?

Trắc Y Phong vẫn lạnh nhạt ảm đạm:

- Vì cô nên mới xảy ra sự cố này. Cô nghĩ nếu không vì tình cảnh, tôi sẽ chấp nhận cuộc hôn nay gượng ép này sao?

Trước mắt Mộc Đoan giờ đây như một mảng tối bao trùm. Những lời anh nói như xát muối vào trái tim đang nuôi hy vọng, gom nhặt từng chút một về niềm tin vào cuộc hôn nhân này.

Y Phong nói tiếp:

- Sau một năm, chúng ta sẽ ly hôn. Tôi sẽ chia gia tài cho cô theo đúng luật pháp.

Mộc Đoan cố nén nước mắt, tay lạnh đi vì người đàn ông vô tâm, lạnh lùng bên cạnh.

- Em không cần gia tài. Anh không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân đúng nghĩa cùng em sao? Tình cảm có thể bồi đắp theo thời gian mà.

Y Phong vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm, sự lạnh lẽo hờ hững không chút biến sắc:

- Tôi không yêu cô.

Mộc Đoan như chết lặng bởi lời nói bạc bẽo thốt ra không chút do dự từ anh.

Cô im lặng không nói thêm gì cả, lặng lẽ quay mặt về hướng cửa sổ cánh cửa. Đưa mắt nhìn ra ngoài, những ánh đèn đường sáng rực rải dài hai bêm đường, nhưng lòng cô lại rơi vào hố sâu tăm tối trong mối tình đơn phương này.

----------------------------------

Ngày đi chọn váy cưới, Y Phong không đi cùng cô, anh bảo rằng có việc quan trọng cần xử lý. Nhưng cô thấy hầu như ngày nào cũng bận, vì anh không muốn giành thời gian cho cô mà thôi.

Bà Ân Tố Miêu - mẹ kế và sắp tới cũng sẽ là mẹ chồng của cô, bà ấy đã cùng Mộc Đoan đến cửa hàng váy cưới bậc nhất cả nước có chi nhánh tại Thiểu Lam để thử những mẫu váy cưới tuyệt đẹp đã được đặt may sẵn từ trước và dành riêng cho cô.

Khoác trên mình váy cưới màu trắng thanh thuần được đính kim cương lấp lánh. Trông cô xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa hồng, mong manh như gai góc, mạnh mẽ kiên cường lại sắc sảo.

Bà Ân Tố Miêu thốt lên lời khen trầm trồ:

- Mộc Đoan à, con xinh quá.

Bà ấy bước đến nắm lấy tay cô, nhân viên chỉnh chu lại phần váy xòe dài chạm sàn để trông hoàn hảo hơn.

Bà Ân Tố Miêu nào dám nhắc đến chuyện anh không cùng cô đến thử vì cưới. Bà ấy không muốn cô phải thêm buồn lòng bởi sự lạnh lùng, vô cảm của Y Phong.

Cô nở nụ cười nhưng trong lòng đau như cắt. Rõ ràng hôn sự đã được công bố rộng rãi, ấy vậy mà cô vẫn phải lẻ loi khi thử váy cưới cho ngày trọng đại nhất đời mình.

Nhìn ánh mắt chất chứa buồn phiền của cô, bà Ân Tố Miêu vội cất lời dẫn chuyện để cô tạm quên đi nỗi buồn:

- Xinh quá con gái. Còn hai bộ đầm nữa, con vào thử cho mẹ xem đi.

Cô ngượng cười gật đầu, cố tỏ ra vui vẻ để mẹ không phiền lòng thêm:

- Dạ.

Chương 9: Chẳng lẽ đã…

Biết tin cô sẽ kết hôn cùng Y Phong, Duy Bảo đã rõ sự thất vọng và không muốn chấp nhận dù Trắc phu nhân đã hết lòng khuyên nhủ anh ấy.

- Con à, bây giờ sự việc đã ra nông nỗi này, chỉ còn cách Y Phong kết hôn cùng Mộc Đoan thì mới có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện thôi.

Dù bà ấy có nói thế nào, an ủi ra sao thì Duy Bảo vẫn không thể chấp nhận sự thật người anh ấy đơn phương bao năm qua lại kết hôn cùng Y Phong, con riêng của Trắc tổng.

- Mẹ thừa biết con thích Mộc Đoan đã lâu. Nhưng mẹ vẫn ủng hộ Y Phong kết hôn cùng cô ấy à?

Trắc phu nhân thừa biết điều này, bà ấy cũng hiểu được tâm trạng hiện tại của Duy Bảo, nhưng ngoài việc ủi an, khuyên nhủ thì bà ấy chẳng thể làm gì khác. Việc này vốn dĩ đã vượt quá xa tầm kiểm soát và khả năng của Trắc phu nhân.

- Chuyện đến nước này, đó là cách tốt nhất và duy nhất rồi con à. Dù sao Y Phong cũng chịu trách nhiệm với Mộc Đoan, mẹ nghĩ con nên thật tâm chút phúc cho con bé.

Nghe mấy lời nhỏ nhẹ từ mẹ mình, đáng lẽ ra Duy Bảo phải cảm thấy được an ủi, nhưng bây giờ lý trí anh ấy càng thêm rối bời, bực tức.

- Chịu trách nhiệm sao? Nhưng Trắc Y Phong không hề yêu thương Mộc Đoan, như vậy làm sao cô ấy hạnh phúc được chứ. Mẹ có hiểu không?

Trắc phu nhân thở dài:

- Dẫu sao mọi chuyện cũng đã được quyết định xong xuôi cả rồi. Tình cảm có thể được vung đắp dần qua thời gian, nếu con yêu Mộc Đoan thì hãy mong con bé được hạnh phúc.

Nói bằng lời rất dễ, nhưng cảm giác đau lòng thất vọng mà kẻ thất tình phải gánh chịu thì người ngoài cuộc làm sao thấu được.

Ngày mai đã là ngày cưới của anh và cô. Mộc Đoan vui mừng, nôn nóng đến đứng ngồi không yên.

Thẩm Gia Luân, con trai của Thẩm tổng và bà Ân Tố Miêu, em trai cùng cha khác mẹ với cô và cũng là em trai cùng mẹ khác cha của Y Phong. Cậu bé bước đến ngồi cạnh cô, tuy chỉ mới mười bốn tuổi nhưng tính tình chững chạc, trầm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo cứ như "ông cụ non".

- Trông chị vui như vậy, chắc đang nôn đến ngày mai lắm rồi.

Mộc Đoan nhìn cậu em trai tuấn tú của mình:

- Cái thằng nhóc này, sao mà nói đúng vậy chứ.

Gia Luân khẽ nở nụ cười:

- Chị phấn khởi đến mức ai vừa nhìn vào cũng lập tức nhận ra.

Vừa lúc bà Ân Tố Miêu mang bát chè dưỡng nhan ra cho cô. Đây là món Mộc Đoan rất yêu thích, vừa tốt cho sức khỏe lại làm đẹp da hiệu quả.

- Con gái mau ăn đi. Ngày mai là lễ cưới diễn ra rồi, vậy nên con cần phải thật rạng rỡ.

Cô mỉm cười cầm lấy bát chè dưỡng nhan:

- Con cám ơn mẹ.

Gia Luân muốn trêu cô nên cất lời:

- Sao con không có phần? Mẹ thật thiên vị chị.

Bà Ân Tố Miêu biết rõ Gia Luân đang đùa nên mỉm cười đáp:

- Con đó, suốt ngày tị nạnh với chị con thôi. Ngày mai chị con lấy chồng rồi, hôm nay mẹ phải chăm sóc bồi bổ cho con gái của mẹ chứ.

Cô quay sang nhìn Gia Luân, đưa lưỡi lêu lêu trêu cậu em.

Tâm trạng cô vui vẻ hào hứng, múc một muỗng chè dưỡng nhan cho vào miệng, nào là kỷ tử, nhựa đào, táo đỏ, nấm tuyết, bồ mễ,...toàn những thực phẩm bổ dưỡng.

Nhưng lạ thay, món ăn cô yêu thích hôm nay đối với cô lại có mùi vị rất khó chịu lẫn lạ lẫm.

Cổ họng cô nhờn nhợn, những thứ bên trong cứ muốn dâng trào mà ùa hết ra ngoài. Mộc Đoan vội đặt bát chè xuống bàn, đưa tay bụm miệng chạy thẳng vào toilet trong sự ngỡ ngàng của bà Ân Tố Miêu và Gia Luân.

Trong toilet, cô nôn liên tục, cảm thấy mùi hương lẫn mùi vị của chè dưỡng nhan hôm nay thật "kinh tởm".

Cô toát mồ hôi, chợt nhớ đến chuyện cô đã trễ kỳ dâu rụng hai tuần qua.

Linh cảm mách bảo trong lòng, chợt hình ảnh vào buổi sáng ngày cô tỉnh dậy trong phòng khách sạn, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt. Kể cả thứ quý giá nhất đời cô cũng đã bị đánh mất vào lần đó.

Cô hoang mang tột cùng, tay chân run rẩy. Bà Ân Tố Miêu lo lắng vội bước đến gõ cửa phòng tắm:

- Con có sao không Mộc Đoan?

Cô nhìn vào gương, chỉnh trang lại vẻ mặt bình tĩnh, thở nhẹ một hơi lấy lại thần thái vô tư rồi mở cửa toilet bước ra ngoài.

Bà Ân Tố Miêu nhìn thấy cô liền nói:

- Con bị sao vậy? Không khỏe ở đâu à?

Cô mỉm cười, có tỏ ra là mình ổn dù sâu bên trong đang rất hỗn loạn:

- Dạ con không sao? Chắc là ăn không tiêu hóa tốt nên bụng hơi khó chịu dẫn đến buồn nôn.

Đi đến ghế sofa, Gia Luân đứng dậy đỡ cô ngồi xuống:

- Chị có sao không?

Cô nhẹ nhàng đáp:

- Chị không sao.

Bà Ân Tố Miêu trông sắc mặt của cô có chút không ổn lại thêm lo lắng vì viểu hiện sức khỏe vừa rồi của cô nên vội nói:

- Hay để mẹ gọi bác sĩ đến khám cho con?

Mộc Đoan nghe vậy liền lo lắng tột cùng, nếu bác sĩ đến lỡ như phát hiện ra điều cô đang nghĩ là thật thì nguy mất.

Cô vội vã xua tay:

- Dạ...không cần đâu mẹ. Con biết rõ sức khỏe của con mà. Chỉ là chứng khó tiêu thông thường thôi. Không cần gọi bác sĩ.

Chương 10: Mang thai cận ngày cưới

Mộc Đoan xin phép lên phòng nghỉ ngơi, nằm trên giường, cô bàng hoàng vì không muốn tin rằng ngày mai đã đến lễ kết hôn mà bây giờ cô lại phát hiện ra chuyện này.

Nhưng để chắc chắn linh cảm và những điều cô nghĩ là đúng, Mộc Đoan vội vã tìm cớ đi ra ngoài mua ít đồ để ghé vào nhà thuốc mua...que thử thai.

Trở về nhà, cô khẩn trương test thử, trong suốt thời gian chờ đợi đến khi cầm que thử thai trên tay xem kết quả, Mộc Đoan vô cùng lo lắng.

Dần dần hé bàn tay, cô bàng hoàng khi nhìn thấy hai vạch đỏ hiện rõ mồm một trên que thử.

- Nguy rồi. Mình...

Cô không tin vào điều mình vừa mình thấy, vội đặt que thử thai sang một bên rồi ra ngoài uống nhiều nước để thử lại lần nữa.

Mộc Đoan mua phòng hờ khá nhiều que thử để chắc chắn.

Lần thứ hai, tuy hy vọng có mong manh hơi so với lần thử đầu tiên nhưng Mộc Đoan vẫn không từ bỏ lòng tin.

- Đừng có, đừng có mà.

Cô hít thở một hơi thật sâu lấy can đảm rồi nhìn vào que thử thai. Kết quả đã khiến cô lần nữa thấy vọng, vẫn là hai vạch.

Tâm trí cô rối bời, chuyện này không thể kể với ai được cả, hơn nữa lễ cưới đã cận kề vào ngày mai. Cô chẳng còn đường lui nữa.

Càng nghĩ Mộc Đoan càng không ngờ mình có thể mang thai sau đêm sự cố tình một đêm kia được.

Mệt mỏi, áp lực nằm xuống giường, cô cố giữ bình tĩnh. Dù sự cố không muốn đã xảy ra, nhưng đứa trẻ là vô tội. Hoàn cảnh dù éo le trớ trêu ra sao cô cũng không thể cho phép bản thân tước đoạt đi sinh mạng bé nhỏ này được.

Nhắm mắt lấy lại chút tinh thần, cô chợt nhớ đến lời anh đã nói, đặc biệt là về chuyện "vợ chồng danh nghĩa".

Cô thầm nghĩ: "Y Phong chỉ xem mối quan hệ giữa mình và anh ấy là vợ chồng trên danh nghĩa, vậy việc mình mang thai có lẽ anh ấy cũng không để tâm."

Tuy cố gắng suy nghĩ theo chiều hướng thoáng hơn một chút, tích cực hơn nhưng sao cô vẫn cảm thấy rất rối trí, bế tắc và bàng hoàng.

Dù Y Phong chỉ xem cô là vợ trên danh nghĩa, sau một năm cả hai sẽ ly hôn, nhưng Mộc Đoan vẫn không ngừng nuôi hy vọng trong thời gian chung sống cùng nhau, cô sẽ khiến anh thay đổi suy nghĩ và yêu cô.

Nhưng bây giờ nghĩ lại Mộc Đoan lại thấy mình thật nực cười lẫn suy nghĩ hời hợt. Bản thân đã không còn trong trắng đã đành, bây giờ còn đang mang thai mà chẳng rõ tác giả là ai? Cô lấy tư cách gì để muốn mình trở thành vợ của anh? Người bề thế địa vị như Trắc Y Phong phải chăng sẽ xem đây là một nỗi ô nhục dù anh kết hôn với cô chỉ để che mắt thiên hạ?

Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu, cô chán chường trong mớ suy nghĩ hỗn độn bế tắc.

Mộc Đoan tự trách bản thân đã vì yêu đến say mê mù quáng mà không nhìn nhận lại bản thân để đến khi lún sâu thế này thì đã quá muộn màng mà rơi vào tình cảnh "tiến thoái lưỡng nan."

--------------------------------

Ngày hôm sau, tại nhà hàng tiệc cưới lớn nhất Thiểu Lam...

Cô được chuyên viên trang điểm tận tâm makeup lộng lẫy, trở thành một cô dâu xinh đẹp động lòng người.

Chỉ tiếc thay, cô dâu đẹp nhất hôn nay lại chẳng phải cô dâu hạnh phúc nhất. Bởi lẽ Y Phong không yêu cô, anh thật sự rất thờ ơ với hôn sự này. Ánh mắt anh nhìn cô nhạt nhẽo, xa lạ, nào giống đôi mắt say đắm, ngọt ngào của người đàn ông đang yêu dành cho vợ sắp cưới của mình.

Thẩm tổng nở nụ cười phúc hậu, đặt bàn tay cô vào tay anh:

- Ba giao con gái cưng của ba lại cho con.

Cả hai nắm tay nhau, bàn tay ấm áp của anh là ước mơ suốt cả khoảng trời thanh xuân của cô. Mong muốn cuồng nhiệt rằng ngày nào đó, có thể cùng anh tay trong tay với danh xưng người yêu.

Nhưng tình cảnh hiện tại khiến cô phải thầm cười nhạo chính mình.

Mọi người có mặt trong lễ đường ngoài gia đình nội ngoại hai bên ra thì hầu hết là đối tác làm ăn lớn của Thẩm gia và Trắc gia. Những người có địa vị cao lẫn tầm ảnh hưởng trong xã hội.

Họ hết lời khen ngợi sự xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc, môn đăng hậu đối của anh và cô.

Nhưng họ vội vã nên nào đâu biết những ẩn tình bi thương mà chỉ người trong cuộc đang gánh chịu. Một hôn nhân không tình yêu, đúng ra là đơn phương chẳng rõ ngày hồi đáp.

Cha sứ đọc lời thề, Y Phong thoáng im lặng nhưng rồi cũng cất lời đồng ý.

Mộc Đoan liên tục đưa mắt quan sát biểu hiện của anh, cô hiểu rõ lời nói vừa rồi của anh hoàn toàn chẳng phải thật tâm.

-----------------------------------

Sau khi buổi hôn lễ kết thúc, anh và cô trở về căn biết thự của cả hai, đây cũng chính là nhà riêng của anh.

Y Phong đã ra ở riêng từ khi anh chỉ mới mười tám tuổi.

Xe dừng bánh trước cửa nhà, Mộc Đoan tự mở cửa xe bước xuống, ngay lập tức những người giúp việc liền bước ra.

Anh lạnh lùng vô cảm, quẳng lại cho cô một câu trước khi đi vào trong:

- Theo họ, họ sẽ đưa cô lên phòng.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chư Thiên Chưởng Môn Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net