Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 34: Cơm sôi nhỏ lửa
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 34: Cơm sôi nhỏ lửa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nguyên cả một đêm, Hà My thức trắng chờ đợi tin của chồng đang ở trong phòng phẫu thuật. Ngọc My pha cho cô ấy một cốc sữa nóng, nhưng Hà My lại khá dửng dưng chỉ thấp thỏm lo âu nhìn vào cửa phòng phẫu thuật, cả chú Công và cấp trên của Hải Duy đã đi ra ngoài hút thuốc.

“Chị chị uống sữa đi, hay em mua cái gì cho chị ăn nhé! Căng tin bệnh viện mở cả ngày."

Hà My không đáp chỉ lắc đầu, đôi mắt vì khóc nhiều mà sưng mọng hết cả lên. Ngọc My ái ngại nhìn sang Hoàng Bách, anh khẽ lắc đầu rồi nắm lấy tay Hà My, nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Em uống sữa nghỉ ngơi chợp mắt một chút, anh Duy làm phẫu thuật xong còn cần em chăm sóc.”

“Nhưng mà…” Diễn đàn mTruyen.net

“Nghe lời anh, em mà ốm thì ai chăm anh ấy? Hay gọi bảy bảy bốn mươi chín cái đuôi đeo bám anh ấy đến chăm sóc nhé? Có khi lại nhàn, nhưng mất chồng thì ráng chịu.”

Lời Hoàng Bách nửa đùa nửa thật khiến Hà My không muốn cũng phải phì cười, Ngọc My ở bên cũng nói thêm vào:

“Mai các chị vào thăm anh Duy sau ạ, chị đừng nghĩ nhiều quá, bác sĩ bảo không sao là không sao đâu ạ! Chắc phẫu thuật ra ngay bây giờ. Đấy mà.”

Ngọc My vừa dứt lời thì phòng phẫu thuật cũng tắt đèn sáng, băng ca được đầy ra, cả ba người đều đứng phắt dậy. Hoàng Bách túm được một nữ điều dưỡng lại hỏi han:

“Tình hình thế nào?”

“Ổn định rồi, nhưng phải đóng đinh xương bả vai, viên đạn găm vào đó ạ!”

“Ừ, cảm ơn em!”

Hải Duy được đưa về phòng hồi sức tích cực, bác sĩ chỉ định phải đến tối ngày hôm sau người nhà mới được phép vào thăm. Anh bị mất nhiều máu và vẫn còn thuốc mê nên chưa tỉnh lại ngay, cũng nhấn mạnh là người đã qua khỏi tình trạng nguy kịch để gia đình không phải lo lắng. Diễn đàn mTruyen.net

Nghe được lời đó của bác sĩ, Hà My mới dám thở phào một cái, lại lia mắt nhìn cốc sữa trong tay Ngọc My,

“Đưa chị.”

Ngọc My và Hoàng Bách tròn mắt nhìn cô ấy một hơi uống cạn cốc sữa mà chẳng cần phải dỗ dành. Vừa nãy họ khuyên nhủ, nghe thì rất thật nhưng Hà My vẫn chẳng dám tin, lúc này chính miệng bác sĩ làm phẫu thuật cho chồng nói thì mới thật sự tin tưởng.

Nhờ vào mối quan hệ của Hoàng Bách nên bệnh viện đồng ý cho hai người ở lại chăm sóc Hải Duy là Hà My và chú Công, ông ấy sợ cô thức trắng một ngày lại ở thêm một ngày nữa sẽ gục mất nên muốn ở lại cùng.

Ở trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt thuộc hạng vip của bệnh viện, Hà My nghiêng đầu nhìn chồng qua ô cửa kính, đôi mắt thiếu ngủ trũng sâu, gương mặt cũng phờ phạc đi không ít. Hoàng Bách ở bên cạnh cũng nói thêm vài câu:

“Em yên tâm, hết thuốc mê là anh ấy tỉnh thôi. Hoặc tỉnh rồi mà đang ngủ.”

“Hoàng Bách, cảm ơn anh đã ở cạnh em cả ngày nay.”

“Có gì đâu, anh cũng chỉ chạy qua chạy lại thôi mà. Phải nửa tiếng nữa mới đến giờ người nhà được vào chăm sóc, cái này là quy định của bệnh viện rồi nên em cố đợi một chút. Dù thế nào vẫn phải nghỉ ngơi biết chưa?” Diễn đàn mTruyen.net

Hà My mỉm cười gật đầu, lại úp mở nói với Hoàng Bách, “À, em có chuyện này muốn thông báo với anh ngoài anh Duy ra anh là người đầu tiên đấy.”

“Tin gì thế?”

Hà My vẫy vẫy tay bảo Hoàng Bách cúi lại gần, anh liền làm theo, cô ấy vít cổ anh xuống, ghé miệng tủm tỉm thì thầm:

“Em có thai rồi.”

“Thật hả? Chúc mừng em! Bao nhiêu tuần rồi? Em phát hiện từ lúc nào?”

“Mới, sau lần ở nhà anh trở về em phát hiện chậm kinh, lúc thử thì lên hai vạch. Em mới chỉ đi khám xem thai vào tử cung chưa thôi. Em mới báo với anh Duy, anh ấy còn hẹn em tuần này xong nhiệm vụ được về sẽ đưa em đến chỗ anh khám thai, vậy mà…”

Hà My lại bắt đầu rưng rưng nước mắt, Hoàng Bách như người anh lớn ôm cô vào lòng vừa xoa đầu vừa dỗ dành an ủi. Giây phút ấy khiến người vừa bước chân ra khỏi thang máy chợt khựng lại, túi đồ trên tay cô cũng vô thức bị siết chặt. Trong thang còn một người nữa anh ta muốn ra lại bị chắn đường thì lịch sự lên tiếng:

“Xin lỗi, chị có ra không?”

“Vâng, xin lỗi ạ!”

“Chị là người nhà bệnh nhân à? Tới phòng nào thế?”

“À, tôi quên không hỏi, đi nhầm khoa thôi.”

Nam My lúng túng đáp lại người bác sĩ kia, anh ta nhìn cô một lượt từ chân lên đến đầu, ánh mắt sắc sảo tinh ranh hơn người chứ chằm chằm không rời khỏi. Nam My lại chẳng để tâm mấy đến sự dò xét có phần thái quá của đối phương, còn anh ta thì cứ ngờ ngợ, nhìn người trước mặt trông rất quen mắt, nhưng chưa nhớ ra là ai. Diễn đàn mTruyen.net

Vừa lúc Nam My định quay vào thang máy, người kia lại buông lời mỉa mai, tự giễu, “Ồ ai kia, xem chừng bác sĩ Hoàng Bách cũng đào hoa ra phết nhỉ?”

Không biết là Tuấn Đức nói đùa hay vô tình, nhưng Nam My nghe được thì cũng cảm thấy rất khó chịu. Trong tâm trí cô lúc này chia ra làm hai luồng tư tưởng, cũng tự trấn an bản thân rằng, chồng Hà My gặp chuyện, Hoàng Bách chỉ đang an ủi cô ấy mà thôi. Nhưng chẳng hiểu thế nào mà tim vẫn nhói lên như bị ai đó bóp nghẹt.

Cửa thang máy đóng lại, Tuấn Đức mới giật mình quay lại thì người thai phụ mà anh ta vừa nói chuyện cùng đã biến mất, nhưng trong đầu anh ta như vừa lướt qua hình ảnh gì đó liền đắc ý cười khẩy, “Thì ra là vợ sắp cưới, bảo làm sao mà trông quen thế. Hoàng Bách à Hoàng Bách, coi chừng đào hoa quá lại…”

Bỏ lửng câu nói, Tuấn Đức xoay người nhìn Hoàng Bách một cái rồi cũng bỏ đi, anh ta lại nghĩ ra trò mới gì đó rồi thì phải.

Để Hà My khóc xong, Hoàng Bách mới đẩy cô ra một khoảng, vừa gạt nước mắt còn vương trên gò má vừa nói:

“Thôi nào, dạo này mít ướt quá, em giống hệt Ami rồi, hai cái bà bầu này, có con một cái là thay đổi tâm sinh lý ngay. Nín đi, một hai hôm nữa qua anh kiểm tra xem thế nào, có thai rồi thì phải chú ý đến sức khỏe của mình hơn, đừng có mà thức đêm hay bỏ bữa đấy. Đợi anh Duy khỏe em đi khám về khoe với anh ấy. Thôi giờ chú Công đến rồi anh phải đi về với vợ con anh đây, có Ngọc My trực tối nay, em cần gì thì bảo con bé nhé!” Diễn đàn mTruyen.net

Hà My sụt sịt gật đầu, rồi đứng ngay ngắn lại để Hoàng Bách rời đi.

Hoàng Bách vừa đi vào thang máy, Ái Liên ở góc khuất cũng bước ra, cô ấy một lần nữa nhìn vào hình ảnh mà mình vừa chụp được rồi khinh khỉnh lắc đầu, “Đã bảo mà, cứ không phải là Hà My thì đứa nào cũng được, mày phải cảm ơn chị rồi em.”

Ái Liên vừa trở về khoa vừa cắm mặt vào điện thoại dò tìm facebook của Nam My để gửi ảnh vừa mới chụp được cho cô với mong muốn chứng minh rằng điều mình từng nói là đúng. Tin nhắn soạn xong, chỉ còn bước gửi ảnh đi thì bị người bất thình lình xuất hiện làm cho giật mình.

Tuấn Đức đứng lù lù trước mặt Ái Liên từ lúc nào mà cô ấy cũng không hề hay biết. Anh ta nhếch nhếch môi cợt nhả:

“Nhìn em có vẻ vui vẻ nhỉ?”

“Sao anh lại ở đây?”

Ái Liên né qua anh ta, mở cửa phòng mình đi vào, cửa còn chưa kịp đóng Tuấn Đức đã cứ thế chen vào theo. Ái Liên chán ghét nhưng đuổi thẳng thì hơi bất lịch sự nên mặc kệ anh ta mà tiếp tục cắm cúi vào điện thoại.

Tuấn Đức bị phớt lờ lấy làm khó chịu thì kiếm câu chuyện làm quà, “Ái Liên, anh vừa ở trên khoa ngoại xuống, em biết anh gặp ai không?”

Ái Liên khá thờ ơ, chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái. Tuấn Đức lại sấn đến gần, gác tay lên bàn hớn hở khoe,

“Hoàng Bách đấy, thấy ôm một cô nào đấy tình cảm lắm.”

Lần này thì anh ta đã thành công thu hút được sự chú ý của Ái Liên, cô ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, nheo mắt nhìn vẻ mặt hớn hở đến kệch cỡm của anh ta, vừa định bảo anh không còn tin gì mới hơn à thì Tuấn Đức tiếp lời: Diễn đàn mTruyen.net

“À, vợ sắp cưới của cậu ta cũng nhìn thấy đấy, cái cô có bầu hay đến bệnh viện mình tên là gì nhỉ?”

“Nam My?”

“Đúng, chính là cô đó, bảo làm sao mà nhìn thấy cái là bỏ chạy luôn, lại còn nói là nhầm khoa. Thằng này trông thế mà ghê gớm phết.”

Tuấn Đức cứ ở đó thao thao bất tuyệt, anh ta chẳng quan tâm cô vợ chưa cưới kia của Hoàng Bách có giận không mà là muốn thăm dò thái độ của Ái Liên mà thôi, cũng là muốn triệt để gây ly gián giữa hai người. Tuấn Đức vẫn nhăm nhe làm rể nhà giàu và chức trưởng khoa mà ông bố sắp về hưu đến nơi của Ái Liên đang nắm giữ lắm, làm con rể trưởng khoa sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Ái Liên đăm chiêu nhìn vào màn hình điện thoại, nếu Nam My đã nhìn thấy thực tế rồi thì mắc gì phải gửi ảnh nữa cho mất công lại mang tiếng là chọc gậy bánh xe nữa, trong khi bản thân cô vốn chỉ đang muốn thức tỉnh con bé đấy mà thôi.

“Thì làm sao? Anh muốn gì?”

Ái Liên chán ghét cái bộ mặt hơn hớn đó của Tuấn Đức thì mạnh tay đặt điện thoại xuống rồi đứng lên đi đến tủ để hồ sơ bệnh nhi, mặc kệ anh ta chưng hửng vì thái độ dửng dưng của mình. Diễn đàn mTruyen.net

“Em thờ ơ vậy sao?”

“Chắc tôi phải đi đánh ghen hộ?”

Tuấn Đức cau có liếc nhìn Ái Liên đang quay lưng lại với mình, dáng người mảnh khảnh trong bộ đồng phục bác sĩ thôi cũng đã quyến rũ vô cùng rồi. Vừa thu cặp mắt về thì lại bị bị tin nhắn và hình ảnh định gửi đi vẫn còn nguyên trên màn hình điện thoại chưa khóa của Ái Liên đập vào mắt.

Bị Ái Liên phớt lờ, Tuấn Đức ngay sau đó cũng bỏ đi, nghe tiếng đóng cửa cô lẳng lặng đưa mắt nhìn ra, vẻ mặt mang đến mười phần ghét bỏ với tên phó khoa sản thích hớt lẻo nói xấu đồng nghiệp ấy. Nhưng vừa đặt chồng hồ sơ xuống bàn thì điện thoại đã vang lên âm báo tin nhắn, nhìn dòng chữ vỏn vẹn mấy từ “Em tin Hoàng Bách” hiển thị trên màn hình chờ khiến Ái Liên chết sững mà vội mở điện thoại ra xem nội dung trước đó là gì.

Tin nhắn đáp trả gửi đi rồi mà tim Nam My vẫn đang còn đập thình thịch, rõ ràng đã tự dặn bản thân tin tưởng Hoàng Bách vậy mà một lần nữa nhìn thấy hình ảnh anh và Hà My gần gũi nhau vẫn khiến cô đau lòng. Nam My khẽ thở dài, buông điện thoại xuống giường rồi đi vào nhà vệ sinh. Khi nãy đến cũng là muốn an ủi Hà My và mang cho cô ấy ít đồ dùng cá nhân, nhưng lại thấy cảnh tượng gây sốc như vậy thì chẳng kịp nghĩ nhiều mà vội vàng bỏ đi. Xét về góc độ nghiệp vụ thì Nam My thấy đó chỉ đơn thuần là cái ôm an ủi, bởi giữa trốn bệnh viện công cộng, việc thể hiện tình cảm nam nữ riêng tư là điều mà một người có học thức và hiểu chuyện như họ sẽ không bao giờ phô ra cho người ngoài thấy. Nhưng xét về tâm lý học đơn thuần thì nó vẫn gây đau đớn cho người có tình như Nam My.

Hoàng Bách không về nhà nữa mà đi thẳng tới nhà Nam My, gần cuối tháng tám thời tiết buổi tối mát mẻ hơn nhiều, những cơn mưa dông cũng thường bất thình lình dội xuống mà chẳng hề có dấu hiệu báo trước. Anh vừa đánh xe vào trong sân thì trời cũng lắc rắc mấy hạt mưa. Bà Hoa bảo hôm nay ông Chiến ở cơ quan không về, nên Hoàng Bách cứ thế đường đường chính chính ở lại với vợ con mà không phải ngại vị nam phụ huynh nghiêm khắc kia.

Lên đến phòng, Hoàng Bách có chút mệt mỏi ngồi phịch xuống nệm, lại thấy điện thoại của Nam My không khóa màn hình thì tiện thể nhấc lên xem. Gương mặt đàn ông chuyển từ cau có khó chịu rồi giãn ra, khóe môi tự nhiên đẩy lên vẽ thành nụ cười ấm áp. Diễn đàn mTruyen.net

Nghe tiếng mở cửa nhà vệ sinh, anh giật mình buông điện thoại xuống.

Nam My nhìn thấy Hoàng Bách, sau giây ngỡ ngàng thì lấy lại vẻ thản nhiên như thường đi về phía anh. Trên tay còn cầm bộ đồ vừa mới thay ra treo lên mắc.

“Anh về rồi à? Em tưởng hôm nay anh cũng ở lại chứ?”

“Anh ở lại làm gì đâu, tối qua anh trực rồi em quên à?”

Hoàng Bách từ phía sau ôm lấy Nam My, gác cằm lên vai cô, thỉnh thoảng lại cọ trán vào cổ cô. Nam My cảm thấy không thoải mái thì nghiêng đầu tránh né, nửa muốn gỡ tay anh ra nửa muốn để yên như thế, nhưng nhớ tới khi nãy ở bệnh viện thấy anh ôm Hà My thì sự ấm ức lại muốn dâng lên.

“Anh không ở lại với Hà My à?”

“Sao anh phải ở lại với Hà My, có chú Công rồi mà.”

Hoàng Bách biết thừa Nam My đang giận dỗi nhưng vẫn cố giả vờ ngây ngô gặng hỏi như muốn để cô tự mình nói ra chuyện tấm ảnh mà cô nhận được từ người nào kia. Nhưng Nam My lại cứ lặng thinh khiến Hoàng Bách sốt ruột thì ngọ nguật cái đầu gặm gặm lên cổ cô, làn môi mềm ấm nóng vương chút ẩm ướt gặm dần đến vành tai Nam My, dừng lại một chút thì thầm: Diễn đàn mTruyen.net

“Anh nhớ vợ anh, nên anh phải về chứ.”

Hơi thở ấm nóng, cùng chất giọng trầm trầm cứ vờn bên tai khiến Nam My phát ngại đến nóng bừng cả mặt, cũng xác định đã một câu ấy của Hoàng Bách làm cho mềm lòng, nhưng vẫn giận hờn đáp:

“Nói dối.”

“Thật, anh nhớ em lắm. Cả ngày chỉ mong anh Duy nhanh tỉnh lại, chỉ mong chú Công quay lại với Hà My để về với em thôi.”

“Em không tin anh à? Em ghen đúng không?”

“Sao em phải ghen?”

“Thế có tin anh không?”

Nam My chợt khựng lại, suýt nữa buột miệng trả lời là tin, nhưng kìm được lại thì ngúng nguẩy dùng tay đẩy đầu Hoàng Bách ra không cho hôn loạn nữa, “Sao em phải tin anh?”

“Thật á?”

“...”

“Thế hai mẹ con có nhớ anh không?”

“Không nhớ.”

“Thật không?”

Hoàng Bách ôm mặt Nam My kéo ra phía sau thuận lợi đặt lên môi cô một nụ hôn sâu chất ngất, lại nghiến răng hỏi lại, “Có thật là không nhớ không?” Diễn đàn mTruyen.net

Nam My bị hôn bất ngờ sinh ra thiếu khí, đang bận thở chẳng cả kịp trả lời thì đã bị Hoàng Bách xoay người lại ép đối diện với anh. Nhìn gương mặt đỏ bừng bừng của cô khiến anh càng thích thú, chỉ muốn ôm lấy ngấu nghiến cho thỏa sự nhớ nhung mong đợi cả ngày hôm nay.

Anh biết cô vì hình ảnh kia mà bận lòng, nên muốn dùng hành động để xóa tan nó đi. Hoàng Bách muốn cho Nam My biết anh yêu cô nhiều đến như thế nào, không ai có thể thay thế được.

“Ami, anh nhớ em, rất nhớ em!”

“Hôm nay anh bị làm sao thế, anh ăn nhầm phải cái gì rồi đúng không? Hay anh làm gì có lỗi với em hả?”

Hoàng Bách chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt ngô nghê đến thật thà lắc lắc đầu, “Không, anh nhớ em thôi. Nhớ lắm, mà em không nhìn ra được nên phải nói. Chắc chỉ mỗi mình em chẳng nhớ anh.”

“Ai bảo không…”

“Không gì?”

Giọng Nam My nhỏ xíu, “nhớ!”

Một từ nhớ của Nam My như cào ngứa tim Hoàng Bách, anh sung sướng ôm siết lấy cô, hôn lên tóc, lên cổ, mơn man đùa nghịch trên da thịt mẫn cảm khiến cô phát buồn thì rụt cổ lại né tránh không cho anh nghịch nữa. Tưởng thế thì Hoàng Bách sẽ bỏ cuộc nhưng không ngờ lại bị anh ôm lấy mặt nâng lên mà hôn tiếp, vừa hôn vừa mấp máy môi nói mấy lời yêu đương ngọt ngào làm tim Nam My như ướt sũng,

“Anh yêu em, Ami thật sự yêu em nhiều lắm.”

“Thôi đi, em không tin anh đâu.”

“Em tự cảm nhận đi, cảm nhận tim anh đang loạn nhịp vì em đi. Hôm trước nói yêu em là hoàn toàn tỉnh táo, không phải lời nói của kẻ say.”

“Hôm nay cũng tỉnh táo, rất tỉnh táo.”

Từng lời anh nói khiến Nam My mềm lòng, lần này thì cô thật sự tin anh rồi, cảm nhận được trái tim đang đập loạn như cào ngứa lòng bàn tay mình rồi. Cô run rẩy mấp máy môi đáp trả, “Hoàng Bách, em cũng yêu… Ưm…” Diễn đàn mTruyen.net

Lời chưa nói hết đã bị bờ môi Hoàng Bách một lần nữa phủ xuống ngăn lại, đầu lưỡi nghịch ngợm phác họa theo viền môi mỏng hao hao hình trái tim, dần len lỏi vào khoang miệng, không ngừng đòi hỏi Nam My phải đáp trả. Cô ở thế bị động nên chỉ có thể nương theo hành động dẫn dụ, xâm lấn của anh mà làm theo, đê mê tận hưởng sự ngọt ngào bởi nụ hôn ướt át mà Hoàng Bách mang lại. Cô say mê hòa quyện với anh đến quên cả việc phải thở, khiến gương mặt xinh đẹp vừa xen lẫn sự ngại lùng và thiếu khí ngày một đỏ bừng bừng hết cả lên.

Đến khi Hoàng Bách nhận ra điều đó thì đã là mấy phút sau, anh tiếc nuối buông Nam My ra để cho cô gục mặt vào ngực mình. Hai tay Nam My bấu chặt vào tay Hoàng Bách mà thở gấp, khuôn ngực phập phồng kịch liệt như cố thu hết oxy vào khí quản. Hoàng Bách ở trên đỉnh đầu cười cười dẫn nhịp:

“Thở chậm thôi, hít sâu thở chậm, sao em không dùng mũi để thở vậy hả cô ngốc này.”

Anh nâng mặt cô lên, Nam My xấu hổ thì vội nhắm nghiền mắt lại, vẫn hổn hển thở ra hít vào cố điều hòa hơi thở. Hoàng Bách ôm Nam My đến bên giường, để cho cô ngồi trên đùi anh, mặt đối mặt với nhau nhấn mạnh: Diễn đàn mTruyen.net

“Anh không say, lúc này tỉnh táo vô cùng. Anh muốn yêu em, muốn em cảm nhận được mọi thứ một cách chân thật nhất, không giống như lần đầu tiên, anh…”

Nam My hiểu ý Hoàng Bách muốn nói gì thì xấu hổ vội đưa tay bịt miệng không cho anh nói nữa, có những chuyện chỉ cần úp úp mở mở, tùy vào hoàn cảnh thực tế là đối phương có thể tự nhiệm ra được rồi, không nhất thiết phải làm rõ nghĩa tường minh. Càng rõ ràng càng khiến cô thẹn hơn mà thôi.

Nam My đặt môi lên mu bàn tay đang che miệng Hoàng Bách, hàng mi dày rủ xuống, lời nói có chút thều thào như sợ bị ai nghe được, “Anh đừng nói nữa, cứ làm thôi. Em cũng muốn yêu anh khi tỉnh táo.”

Nam My cơ hồ có thể cảm nhận được khóe môi trong lòng bàn tay mình động đậy, Hoàng Bách ghì chặt tay cô rồi vươn lưỡi chạm vào, khiến Nam My rùng mình trợn mắt nhìn anh, nhưng khi bốn mắt va vào nhau thì lại vội ngoảnh đi hòng né tránh ánh mắt thấm đẫm lửa tình do chính cô làm cho bùng cháy mà trở nên tăm tối của đối phương.

Hoàng Bách vẫn giữ nguyên nét cười, đăm đắm nhìn gương mặt đã đỏ bừng bừng của người đối diện, cưng chiều nắm tay cô đặt lên hàng cúc áo, “Cởi cho anh.”

Nam My run rẩy làm theo một cách máy móc, nhưng nghĩ sao thì chợt dừng lại. Hoàng Bách vừa đắc ý liền cau mày, “Sao thế?”

“Nhưng mà em đang mang thai…”

“Cơm sôi nhỏ lửa, vợ chửa nhẹ nhàng, anh là bác sĩ sản khoa em quên à?”

“Nhưng mà lỡ anh vào sâu quá chạm vào làm đau con thì sao?”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mạt Thế Thương Tang Lộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net