Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 7: Cơm có thịt
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 7: Cơm có thịt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hoàng An tự nhiên im lặng khiến Ngọc My sốt ruột theo. Lúc này tự nhiên có tin nhắn gửi vào nhóm chat. Hoàng An dơ điện thoại ra xem, là tin nhắn của nick “Thiên nga giãy chết” gửi.

Hà My nói cô ấy đang ở nhà Hoàng An, đến thăm bố mẹ và bà cô.

Hoàng An liền bảo Ngọc My đi cầm điện thoại của mình đi ra đưa cho Hoàng Bách nói là bà nội gọi, rồi lập tức tắt máy.

Ngọc My không hiểu bà chị này lại nghĩ ra trò gì thì răm rắp làm theo, thoắt cái đã lò dò đến gần họ, “Anh Bách ơi!” Diễn đàn mTruyen.net

“Ơi, Ngọc My, có chuyện gì thế?”

“Chị Hoàng An bảo anh nghe máy ạ! Cháu chào bác Trưởng khoa, chào chị Ái Liên.”

“Ừ, chào cháu.”

“Chào em!” Ái Liên cười nhạt, lạnh lùng đưa mắt nhìn Ngọc My đã đưa điện thoại ra trước mặt.

Hoàng Bách không hiểu gì đón lấy điện thoại đang rung ầm ầm trên tay Ngọc My, nhưng không phải là của Hoàng An gọi mà là cuộc gọi video từ máy Hà My.

“Cháu xin phép ạ!”

Anh lễ phép nói với Trưởng khoa rồi nhận điện. Vừa mới mở điện thoại đã thấy mặt Hà My và bà nội anh hớn hở, “Hoàng Bách, em đang ở nhà anh này. Chiều nay mấy giờ anh về thế, có phải trực không?”

“Anh không.”

“Thế về nhà ăn cơm nhé, vợ chồng em cùng tới, mang rất nhiều hải sản Tây đảo biếu cả nhà, gọi cả Ngọc My nhé!”

Ngọc My hiểu ra vấn đề thì bụm miệng nén cười, Hoàng Bách ái ngại đưa mắt nhìn bố con Trưởng khoa, ông ấy không tỏ thái độ gì nhưng Ái Liên thì đã tức ra mặt, định mở miệng nói nhưng ở trong điện thoại bà nội Hoàng Bách đã lên tiếng: Diễn đàn mTruyen.net

“Về chứ, Hoàng Bách mua thêm ít hoa quả nhé! Chả mấy khi vợ chồng Hà My mới tới, có bận cái gì thì cũng bỏ hết cho bà, gia đình là quan trọng nhất. Mấy đứa các cháu thân quen nhau từ nhỏ, lớn lên mỗi đứa một ngả, chả mấy khi tụ họp đông đủ như thế này. Nhớ về nhé, cái An hôm nay cũng không phải trực, chỉ tiếc mỗi cái My nhà cái anh Chiến đi công tác xa. Về rồi gọi video cho con bé vui cùng.”

Nghe bà nói thế, Hoàng Bách không cả nể nữa mà vô thức trả lời:

“Vâng, cháu biết rồi bà ạ! Ngọc My không phải trực, cháu bảo cả con bé về luôn bà nhé!”

“Ừ, chốt thế nhé, bà đi chơi hàng xóm đây.”

Điện thoại vừa tắt, Ái Liên đã ấm ức kéo tay Hoàng Bách mè nheo:

“Hoàng Bách, anh hẹn với em rồi mà.”

“Ái Liên anh xin lỗi, bà nội anh có tuổi rồi, dễ tủi thân lắm. Anh mà từ chối là bà lại buồn ấy. Anh xin lỗi nhé!”

“Thôi bà cụ nói đúng đấy, các con còn trẻ hẹn hò nhau lúc nào chẳng được, gia đình là quan trọng nhất. Đừng làm khó cậu ấy.”

Hoàng Bách được Trưởng khoa mở đường thì lễ phép chào hỏi rồi cùng Ngọc My rời đi, để mặc Ái Liên mặt mày xầm xì, ngậm một bụng tức tối ở đó. Trưởng khoa không nói gì thêm chỉ lắc đầu rồi chắp tay rời đi luôn. Chuyện của họ ông ấy không can thiệp nổi.

Ái Liên tức tối lầm bầm:

“Lại là cái con bé Hà My, lấy chồng rồi cũng không siêu thoát đi, cứ ám Hoàng Bách mãi.”

Sau bữa tối, Hoàng Bách cùng Hà My đi dạo ngoài bờ biển gần nhà, từng đợt sóng trắng đánh vào bờ đá làm khuấy động cả một vùng biển vắng. Hai người cứ như vậy chậm bước đi bên nhau, nếu là trước đây Hà My đã có thể vô tư nhảy lên lưng bắt Hoàng Bách cõng chạy vòng vòng trên bãi cát đến khi thấm mệt thì thôi, nhưng bây giờ hoàn cảnh của họ hoàn toàn khác. Thấy Hoàng Bách có vẻ trầm tư, Hà My liền hỏi: Diễn đàn mTruyen.net

“Anh có tâm sự gì à?”

“Ừm, cũng không hẳn là tâm sự.”

“Sao thế? Nếu còn tin tưởng thì thử kể cho em nghe xem nào. Không lẽ…”

“Em đừng hiểu lầm, anh vẫn luôn coi em là bạn, có thể chưa quên được hết toàn bộ tình cảm mà anh dành cho em.”

“Anh luôn thẳng thắn thế nhỉ. Chúng ta bây giờ là hai người của hai thế giới rồi, em tin Hoàng Bách có thể cân bằng được, tình cảm của anh dành cho em chưa biết chừng giống như một thói quen, khi hai người ở bên nhau quá lâu, sẽ hình thành một thói quen khó bỏ. Chưa chắc đã là tình yêu. Anh có nghĩ vậy không?”

Hà My nhoẻn miệng cười, Hoàng Bách nở nụ cười nhạt, cô ấy luôn như vậy, luôn phủ nhận tình cảm của anh. Nhưng lúc này mà nói thì Hà My phủ nhận hay chấp nhận cũng chẳng thể cứu vãn được điều gì, lòng Hoàng Bách có một nỗi lo vô hình, còn lớn hơn như vậy.

“Nào rốt cuộc là có chuyện gì khiến Hoàng Bách trở nên âu sầu thế?”

“Hình như Ami muốn tránh mặt anh.”

“Có sao? Em thấy con bé bình thường mày, khi nãy nói chuyện của anh ở bệnh viện còn rất vui vẻ không phải sao?”

Hoàng Bách tự nhiên né tránh ánh nhìn của Hà My khiến cô tự nhiên chột dạ, chưa bao giờ anh lúng túng như vậy, cô khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi: Diễn đàn mTruyen.net

“Hai người đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

Hoàng Bách không trả lời chỉ lặng lẽ gật đầu rồi bước đi về phía trước, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên người anh, đổ xuống một cái bóng dài lan ra hòa cùng vào mặt biển tối thui.

Lúc ăn cơm, cả nhà gọi video cho Nam My, cô vẫn rất vui vẻ, nhưng chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy cô Hoàng Bách lại cảm thấy có lỗi. Lúc Hoàng An bảo Nam My quay cho cô ấy xem phòng cô đang ở. Nhìn căn phòng cũ kỹ chẳng có gì, ván gỗ còn xếp đống dưới góc phòng, bờ tường thì tróc lở xuống cấp khiến tất thảy mọi người đều kêu ca phàn nàn, chỉ mình bố Hoàng Bách coi đó là bình thường, bởi ông biết thực tế điều kiện ở các bản làng gần biên giới nó thiếu thốn như thế nào. Đến nơi nghèo khó đòi cơ sở vật chất đủ đầy như khách sạn năm sao thì lấy đâu ra chứ.

Hà My thì cứ kêu ca, Nam My lại cười đùa như chẳng có chuyện gì, còn kể với họ chuyện lúc tối bị con chuột dọa sợ hét toáng lên rồi cả đám lại quên ngay chuyện phòng ở tồi tàn của cô mà cùng cười cười nói nói. Lúc Nam My hỏi đến chuyện video mà Hoàng An gửi, Hoàng Bách mới được nhắc đến tên, cô vẫn thản nhiên cười nói với anh, vậy mà Hoàng Bách lại không cảm nhận được sự tự nhiên như trước đây hai người đã từng có. Liệu có phải do bản thân gây ra lỗi nên luôn có cảm giác gượng gạo với đối phương không?

Vừa lên tới phòng, Hoàng Bách liền ngồi phịch xuống giường, đưa mắt nhìn chiếc điện thoại tối om im lìm, một tin nhắn bất thình lình gửi tới, nhìn tên người nhận anh vội vã mở ra.

“Anh thế nào mà em vừa mới đi chưa đầy bốn mươi tám tiếng đã xảy ra chuyện vậy?”

Hoàng Bách vội vã soạn tin trả lời, Nam My nằm vắt chân trên giường đọc tin nhắn mà tủm tỉm cười. Hoàng Bách gửi lại: Diễn đàn mTruyen.net

“Xa Ngỗng lớn, Gà con liền bị bắt nạt.”

“Thấy tầm quan trọng của em chưa?”

Hoàng Bách nhanh tay gửi đi một icon hình Ami bụng bự gật đầu, nhìn đáng yêu hết mức khiến Nam My không nhịn nổi cố bịt miệng để không phát ra tiếng cười sằng sặc. Ở kế bên là phòng của mấy đồng chí nam, phòng cách âm không quá tốt chỉ sợ làm kinh động đến họ, tất cả lại tồng ngồng kéo sang như lúc tối hôm qua thì ngại lắm.

Hoàng Bách muốn gọi điện nhưng Nam My lại từ chối, tim cô cứ đập uỳnh uỳnh, sau mọi chuyện, nhắn tin qua lại như thế vẫn cảm thấy tự nhiên hơn. Nếu nghe giọng anh, cô sợ sẽ lại nhõng nhẽo mè nheo rồi kể khổ với Hoàng Bách mất.

Hai người nói chuyện đến hơn mười hai giờ đêm, Nam My mệt quá thì ngủ quên mất, Hoàng Bách không thấy cô trả lời cũng tắt đèn đi ngủ.

Thời gian đầu đến nơi công tác mới, nhiều thứ khá lạ lẫm nhưng Nam My bắt kịp rất nhanh, mới đầu hè mà ban ngày nắng đã gay gắt, bảo làm sao mà những người dân bản, những đứa trẻ trên đường tuần tra cô gặp lại đem nhẻm hết cả đi như vậy. Mới có hơn một tuần mà làn da trắng trẻo cũng sạm đi không ít, mặc dù Nam My đã rất chăm chỉ bôi kem chống nắng.

Đúng là quảng cáo lừa người, suy cho cùng không có sản phẩm nào một trăm phần trăm cho hiệu quả như mong đợi.

Nghe nói hôm nay đồn trưởng đi xuống bản, Nam My liền ngỏ ý muốn đi theo. Khánh Huy đưa mắt nhìn cô đầy vẻ dò xét, Nam My bày ra vẻ cầu thị mà kiên nhẫn chờ đợi. Diễn đàn mTruyen.net

“Đồn trưởng, anh có cho em theo không?”

“Đi bộ đấy, cả tuần tra nữa.”

“Đi ạ! Em có sợ đi bộ đâu, cả tuần nay em đị bộ to chân ra rồi đây này. Công nhận giày của mình xịn anh ạ! Đi sà sã ra mà không hỏng.”

Nhìn Nam My cười híp cả mắt, lại nhìn xuống đôi giày mới vừa lau qua đã bám lớp bụi đỏ đang đi dưới chân mình. Khánh Huy không đáp chỉ tỏ vẻ thờ ơ lắc đầu.

Đồn phó vẫn chăm chú quan sát sắc mặt của anh. Người đàn ông này chẳng hiểu cơ mặt có vấn đề gì mà cứ cau cau có có lườm nguýt Nam My vậy, chẳng lẽ anh ta lại có ác cảm với cô bé đến thế sao? Anh đồn phó thấy bình thường mà, ngược lại còn quý cô bé xông xáo không ngại khó ngại khổ này nữa ấy chứ.

Chẳng những thế, Nam My còn biết nấu cơm, một tuần nay họ được ăn cơm nấu không nát không cháy, kỹ thuật sử dụng nồi cơm bằng bếp củi của Nam My khiến đám đàn ông con trai phải trầm trồ thán phục. Cũng thật may, chú Long của Hoàng Bách từng dạy họ kỹ năng sống ở trong rừng, dạy rất nhiều thứ, bao gồm cả cách sinh tồn, nhờ vậy Nam My có thể ghi điểm với những người ở đây.

Nhưng nói thật là cô chỉ biết nấu cơm, còn các món ăn khác ở đây nó lạ lắm, ngoài thịt lợn phải xuống thị trấn để mua ra, thì họ bắt được con gì lạ lạ là thịt con ấy, nhiều con Nam My chẳng dám ăn. Rau cũng lạ lẫm nốt, hình dáng chẳng giống rau dưới phố chút nào. Được cái gạo ngon, nên ăn cơm không với canh rau cũng vẫn được.

Nhiều đêm Nam My đói muốn chết mà chẳng có cái gì ăn vặt được, nhưng cũng chẳng hé răng nói với ai. Cô biết đồn trưởng kỳ thị mình nên toàn tỏ ra rằng bản thân rất ổn chứ thật ra chẳng ổn tí nào.

Trong cái khó ló cái khôn, Nam My mới phát kiến ra một món ăn vặt, cơm cháy chiên với tóp mỡ. Nhưng chưa thử lần nào mới chuẩn bị sẵn thế thôi, cơm cháy nồi còn thừa, chó cảnh vệ không ăn được cô mang ra phơi khô, tóp mỡ rán cũng gom lại để dành đến lúc đủ mẻ sẽ làm thử ăn chơi chơi xem sao. Diễn đàn mTruyen.net

Sực nhớ ra mẻ cơm cháy mới phơi hồi sáng, Nam My liền ghé sát tai đồn phó thì thầm:

“Các anh, anh nào ở nhà thì ngó hộ em xảo cơm cháy em đang phơi trên bể nước với nhớ. Giờ mà đi chắc phải chiều tối mới về tới, em sợ nhỡ mưa.”

“Ừ, thôi đi đi không thằng Huy nó lườm cho rách mắt ra bây giờ.”

Đồn phó hất mắt về phía đồn trưởng đang đứng, mắt anh cũng gườm gườm nhìn về phía hai người đang cười cười nói nói. Nam My rụt đầu lè lưỡi đáp:

“Vâng, em đi đây ạ!”

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Chín giờ sáng, mặt trời chếch trên đỉnh đầu soi bóng xuống hai người một cao lớn lầm lũi đi phía trước, một loắt choắt cảnh phục chỉnh tề cầm theo quyển sổ rảo bước cố đi cho bằng ở phía sau. Người đàn ông này cũng hay, rõ ràng mang cấp dưới đi cùng lại cứ phăm phăm như thể muốn bỏ Nam My lại, làm cô phải cố đi thật nhanh, đường đồi núi đã khó đi thì chớ.

Đi tới một đoạn đồi núi quang đãng, Khánh Huy tự nhiên dừng lại khiến Nam My theo đà thì đâm sầm vào lưng anh. Khánh Huy giật mình cau có quay lại.

“Hì, em xin lỗi, tự nhiên anh dừng lại đột ngột nên là…”

Khánh Huy không tiếp chuyện, anh quay ngoắt lại, nheo nheo mắt nhìn về phía trước, chỉ tay:

“Kia là vùng biên giới bọn buôn lậu thường xuyên nhăm nhe để vận chuyển hàng trái phép.”

“Chỗ nào trên bản đồ hả anh?”

Khánh Huy nhíu mày chỉ vào một vành đai hình nửa cánh cung trên tấm bản đồ mà Nam My đưa ra, “Đây.”

Cô liền dùng bút đỏ đánh dấu x để ghi nhớ, rồi nghiêng đầu nhìn lên, bị nắng chiếu vào mắt liền thụt lại một chút, lựa bóng Khánh Huy để tránh đi. Diễn đàn mTruyen.net

“Mình có đi sang bên ấy không ạ?”

“Không, bên ấy có người đi rồi. Đi xuống bản.”

“Vâng!”

Đi thêm gần hai cây số nữa, hai người mới tới được bản M, từng mái nhà lưa thưa, cái được xây trát cẩn thận, cái chỉ dựng tạm bằng ván gỗ, mái lá đã cũ mèm. Phóng mắt nhìn xa hơn là những thửa ruộng bậc thang trồng lúa xanh rì, đã quây quả trĩu bông đong đưa trong gió thoảng.

Cảnh sắc thiên nhiên giữa vùng rừng núi hoa vu nhưng được cái bình yên, khác xa thành phố lúc nào cũng đông đúc ồn ào. Nam My với tay quơ lấy một cành lau trắng, vừa đi vừa vung vẩy, thỉnh thoảng ngước nhìn bóng lưng Khánh Huy lại bày trò dấm dứ, anh ta cứ phải cau có khó chịu với cô mới chịu được, rõ ghét.

Trước mắt hai người là một ngôi nhà dựng tạm bằng gỗ và vách nứa, lại quây thêm bạt xanh cũ kỹ, Nam My kinh ngạc hết há hốc cả miệng:

“Đây là cái gì ạ?”

“Điểm trường dạy học của cả bản.”

“Hả? Dạy học ở đây á anh?”

Khánh Huy tỉnh bơ đáp:

“Ờ.”

Vừa lúc ấy đến giờ ra chơi, đám trẻ lại ùa ra, chúng ríu rít cười đùa bằng cả tiếng kinh lẫn tiếng bản ngữ, tạo thành một đám ồn ã.

Nam My vẫn lấy làm lạ lẫm lắm, một đứa trẻ ngồi trên xe gỗ được làm thủ công phi thẳng đến chân cô thì dùng chân chà xuống đất phanh lại, nó ngước mắt nhìn cô cười hềnh hệch, gương mặt đen nhẻm lại dính bẩn ánh lên nét vui tươi trong trẻo thơ ngây. Diễn đàn mTruyen.net

“Chào cán bộ!”

“Chào cô giáo Mua.”

Khánh Huy xoay người đáp lại, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tươi cười đi về phía họ, Nam My cũng lễ phép chào chị ta.

“Chị Mua, giáo viên dạy ở điểm này.”

“Chào cán bộ, cán bộ mới ạ! Xinh quá!”

“Dạ, cảm ơn chị!”

Nam My được khen thì hơi ngại, chỉ biết cười, Khánh Huy chỉ liếc nhìn cô một cái rồi nói chuyện với người kia, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Nam My ở phía sau im lặng quan sát và lắng nghe.

“Các cháu có đi học đủ không chị?”

“Không chú ạ! Hôm nay lại vắng mất mấy đứa. Hưm.”

Chị Mua khẽ thở dài, đưa mắt nhìn những đứa trẻ đang nô đùa trước cửa lớp học.

“Vận động xong vẫn vậy nhỉ?”

“Vâng, chú xem xa xôi như vậy, bao năm rồi có khá hơn đâu. Giá mà có cái trường gạch tử tế, bàn ghế ngon lành một chút thì có khi các cháu muốn đi học hơn.”

Khánh Huy khẽ thở hắt ra rồi đưa mắt nhìn toàn bộ lớp học tạm bợ của điểm trường trước mặt. Bao năm nay rồi, từng lớp trẻ đi học i tờ, vẫn chui rúc ở căn nhà dựng tạm, mưa thì dột, nắng thì nóng này. Khánh Huy xuống đây cũng là vì chị Mua nhắn nhờ anh cho người xuống buộc lại giúp cái đầu bạt bao quanh lớp chống mưa táp, nắng hắt vào bên trong bị đứt dây tuột xuống. Diễn đàn mTruyen.net

Nam My ngồi xuống cạnh mấy đứa bé gái trong trang phục của người Mông, nhiều màu sắc, phần thân váy xòe rộng do kỹ thuật xếp nếp sóng váy độc đáo, thân váy được trang trí bằng hoa văn vẽ từ sáp ong, ghép vải màu với những họa tiết bậc thang, đan chéo chùm cả dưới đất, đang chơi ô ăn quan, một đứa trẻ nghiêng đầu nhìn cô, nó nhoẻn miệng cười rất tươi hỏi:

“Chị có chơi không ạ?”

Nam My khẽ lắc lắc đầu, “Chị không biết chơi.”

“Để em dạy chị nhé, đây như thế này này, mỗi ô năm hòn sỏi, ở hai đầu cái này mỗi bên một hòn. Rồi oẳn tù xì, ai thắng thì được đi trước. Đấy em nhường cho chị chơi một ván, thắng thì thả vào đây cho em.”

Con bé chỉ vào một cái ô tròn mà nó khoanh sẵn, Nam My thích thú gật đầu, trong lúc chờ đứa bé chơi cùng rải sỏi, Nam My quay sang hỏi đứa bé vừa mới dạy cô chơi:

“Các em có ở gần trường không?”

Con bé lắc lắc đầu, lại hẩy tay cô giục, “Đi đi chị.”

Nam My vừa rải sỏi, lại tiếp tục hỏi:

“Ở xa lắm à?”

Con bé đứng hẳn dậy, dim dim đôi mắt vốn to tròn đen láy chỉ tay về một ngọn đồi xa xa:

“Bên kia ạ!”

Nam My sửng sốt nhìn theo hướng tay con bé chỉ, cô vội đưa tay che ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt, rồi lại nhìn nó, con bé mím môi, gật đầu cái rụp. Diễn đàn mTruyen.net

“Xa thật đấy.”

“Nhiều bạn nhà còn xa hơn cơ chị, bọn em phải dậy từ sớm xong đi bộ đến trường, đi qua suối nữa. Hôm nào cũng tối thui mới về tới nhà.”

“Không sợ à?”

Con bé lắc lắc đầu, “Chỉ sợ trời mưa thôi chị ạ!”

“Sao thế?”

“Mưa thì sẽ bị ướt sách, nước từ thác đổ xuống cũng nhiều, suối dâng nước lớn không đi qua được là không đến được trường. Em thích đi học, đi học biết chữ, được ăn cơm có thịt nữa.”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quý Phi Dậy Đi Học

Copyright © 2022 - MTruyện.net