Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 8: Anh nặng như voi ấy
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 8: Anh nặng như voi ấy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Giọng con bé trong trẻo, ngây ngô đáp mà Nam My cứ thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng, cô đưa mắt cay xè nhìn những đứa trẻ, mỗi một đứa có mặt ở đây đều mang tâm thế như cô bé này, vượt cả mấy cây số để nhìn thấy mặt chữ, để được ăn cơm có thịt, để no cái bụng. Bản M là một trong số những bản làng biên giới cách xa trung tâm huyện Mường Tè nhất, cũng có điều kiện vật chất và cơ sở hạ tầng yếu kém nhất, nghèo nhất của tỉnh Lai Châu.

Đến giờ ăn cơm trưa ở trường, Nam My lại một lần nữa được mở mang tầm mắt, bát cơm của bọn trẻ có cái khá to, đặc biệt là của một bé trai. Cơm không có gì quá đặc biệt, có vài miếng thịt rang mỏng, một ít đậu rán và canh rau trộn đều với nhau.

Chị Mua chăm chú nhìn chúng tự ăn một cách ngon lành. Nam My quay sang nhìn chị rồi thắc mắc:

“Thằng bé kia ăn được nhiều nhỉ?”

“Ừ, ăn nhiều chứ. Ăn cho thật no, tối về nhà làm gì có cơm thịt mà ăn đâu em.”

Nhìn vẻ sửng sốt của cô, chị Mua lại cười, “Ở đây thiếu thốn lắm không giống như dưới thành phố đâu. Không phải đứa nào cũng thích đi học, chúng còn nhỏ đã bị thấm nhuần tư tưởng không cần cái chữ, ở nhà lên rẫy, lớn lên đi gánh hàng thuê kiếm tiền là được từ bố mẹ chúng rồi. Có đứa trước đây đến trường chỉ vì được ăn no, được ăn cơm có thịt thôi em ạ!”

Những lời chị Mua nói, cả những câu từ trong trẻo của cô bé lúc chơi cùng cô cứ văng vẳng trong đầu Nam My, ở nơi này người ta không chỉ nghèo về vật chất mà tư tưởng cũng bị cái đói khổ làm cho nghèo nàn theo, vô hình chung làm thui chột đi tương lai của những đứa trẻ.

Khánh Huy thấy Nam My cứ thở dài thì miễn cưỡng quan tâm:

“Thế nào?”

“Dạ? À không có gì, chỉ là…”

Cô ngập ngừng, anh nheo mắt chờ đợi. Diễn đàn mTruyen.net

“Nơi này… khó khăn nhỉ?”

“Ừ!”

“Chúng ta không thể làm gì giúp họ sao?”

Khánh Huy khẽ cười nhạt, lại một mầm non chưa trải sự đời. Câu hỏi này có nhiều người hỏi anh lắm rồi, nhưng chỉ dăm bữa nửa tháng họ sẽ quên ngay thôi. Thấy anh có vẻ không muốn tiếp tục câu chuyện, Nam My nhất định không buông tha lại gặng hỏi:

“Cứ khó khăn mãi như thế này thôi sao ạ?”

“Đồn có quỹ khuyến học, đến tháng lương tùy tâm trích vào đấy rồi chuyển cho điểm trường hỗ trợ thêm cho bọn trẻ, đăng ký với anh Kiên.”

“Vậy sao? Sao em không thấy phố biến ạ?”

“Mọi người mới nên chưa phổ biến.”

Nghe Khánh Huy nói thế, Nam My khẽ gật gù. Nắng cuối ngày không gắt nhưng đi bộ một lúc vẫn toát mồ hôi đầm đìa, chảy cả xuống mắt, cô vội đưa cả cánh tay lên gạt đi.

“Uống nước không?”

Nam My nheo nheo mắt nhìn bình tông đựng nước mà Khánh Huy vừa đưa ra, cô không khát nên lắc đầu từ chối, anh cũng chẳng nài quay đi, ngửa cổ tu một ngụm. Diễn đàn mTruyen.net

Đi thêm một đoạn, Nam My không nhịn được lại hỏi:

“Anh ơi! Thế chính quyền không có biện pháp gì cho các bé ạ?”

Khánh Huy vừa đi vừa đáp:

“Nghèo cả huyện, lấy đâu ra ngân sách mà rót xuống, mà có xuống thì cũng chưa chắc tới nơi.”

“Vậy phải làm sao ạ?”

“Chịu.”

“Hay chúng ta đi kêu gọi mạnh thường quân đi.”

Khánh Huy chợt khựng lại, quay ngoắt nhìn Nam My khiến cô đứng hình, đôi mắt to tròn không ngần ngại tròng trọc nhìn lại anh mà chẳng hề né tránh. Có lẽ đây chính là điểm mà Khánh Huy cảm thấy không hài lòng và cũng rất khác biết ở Nam My mà anh cảm thấy, chưa từng có cấp dưới nào dám mắt đối mặt mà không hề nao núng như vậy với anh cả.

Tưởng đã chọc giận anh, cô liền phân bua:

“Em nghĩ việc hỗ trợ dân bản, thắt chặt tình nghĩa quân dân là việc của chúng ta chứ ạ! Dân tin tưởng mới được lòng, cũng trợ giúp nhiều cho công cuộc bảo vệ biên giới ạ!” Diễn đàn mTruyen.net

“Ừ!”

Khánh Huy lạnh nhạt buông lời rồi quay đi. Nam My khẽ thở phào, tưởng quả ấy sẽ bị anh chửi rồi cơ đấy. Cô đúng là liều mạng quen, nên chẳng biết sợ, lại tiếp tục:

“Giờ trên mạng xã hội tràn lan ra ấy anh, nhiều người tốt bụng dư giả thích làm thiện nguyện lắm, đầy nghệ sĩ đứng lên kêu gọi ấy.”

Khánh Huy có vẻ cáu kỉnh đáp:

“Nghệ sĩ kêu gọi từ thiện thì có người cho, còn chính quyền, cán bộ mà đi phát động thì còn lâu, vặn vẹo kêu than đủ đường. Dù chúng ta có ý tốt thế nào đi chăng nữa thì…”

Anh chợt ngừng lại, rồi khinh khỉnh đáp:

“Con sâu bỏ rầu nồi canh nó là như vậy đấy.”

“Mình không phải tự đi kêu gọi quyên góp, cũng không đứng lên trực tiếp nhận tiền, chỉ liên hệ với các quỹ uy tín do tư nhân thành lập, nhờ họ liên hệ mạnh thường quân ấy anh. Vừa uy tín vừa đảm bảo liêm chính, minh bạch. Kiểu mình làm cầu nối ấy ạ!”

Thấy Khánh Huy ngoảnh sang có vẻ để tâm đến, đầu mày đã cau mày, cô liền nói tiếp:

“Trên Facebook nhiều hội như thế, anh không biết à?”

Khánh Huy chầm chậm lắc đầu, Facebook của anh lập ra cũng chỉ là để cho có, bạn bè chưa đến năm mươi người, cũng chẳng dùng nó để tương tác với ai bao giờ, lại càng không cập nhật mấy thông tin xã hội ngoài phạm vi công việc như Nam My vừa nói, mọi thông tin đều từ kênh nội bộ truyền tới đối với anh như vậy là đủ. Diễn đàn mTruyen.net

Nam My khẽ thở hắt ra, nhìn vẻ bất hợp tác của đồn trường thế kia là không hy vọng gì rồi, cô nghĩ mình không nên nói nữa thì tốt hơn, thật may hôm nay ở điểm trường đã chụp được không ít hình ảnh có thể làm tư liệu mang đi xin tài trợ là đủ bằng chứng xác minh sự thật rồi. Bây giờ chỉ còn là vấn đề đi tìm hội đủ lớn và uy tín đứng ra kêu gọi hỗ trợ giúp thôi.

Mặt trời xuống thấp, từng vạt nắng yếu ớt chiếu lên bóng lưng hai người, Khánh Huy đi trước dẫn đường, đi hết đường mòn họ rẽ vào rừng để trở về nhanh hơn, dự là trước khi mặt trời lặn sẽ tới được đồn.

Tiếng thác nước từ trên cao rào rào va vào đá, Nam My khịt khịt mũi đã ngửi thấy mùi rong rêu và hơi nước lành lạnh thoảng trong không khí. Thác nước lớn ở thượng nguồn chảy xuống, cung cấp nước sinh hoạt và tưới tiêu cho cả bản, bọn trẻ con nhiều đứa muốn tới trường cũng phải lội qua con suối rộng chừng năm, sáu mét nếu không phải đi vòng xuống tận dưới hạ lưu mới có một chiếc cầu khỉ được làm tạm bằng thân cây để sang bên kia tới lớp học. Mùa khô nước nông còn dễ, đến mùa mưa mưa lớn nước dâng thì không đi qua được suối nữa mà buộc phải đi đường vòng. Chưa kể hàng năm, những đứa trẻ bị nước lũ cuốn trôi không phải ít, bởi thế đó cũng là một lý do mà nhiều phụ huynh vin vào để không cho con em họ tới trường.

Dòng nước bình thường tưởng chừng êm đềm lặng lẽ nhưng đến mùa mưa lũ đã cuốn phăng không biết bao nhiêu mái nhà, bao nhiêu thửa ruộng và người dân bản.

Đi tắt qua đường rừng không khí trở nên mát mẻ hơn, từng tia nắng vướng tán cây khi xuyên qua chỉ còn là những đốm mờ nhỏ xíu in lên mũi, lên cảnh phục, đi chừng nửa tiếng qua chỗ nhiều cây bụi rậm rạp, Khánh Huy ngoảnh mặt nhắc nhở Nam My: Diễn đàn mTruyen.net

“Để ý cẩn thận hay có rắn.”

“Vâng!”

Nghe anh nói có rắn cô vô thức sờ tay vào túi quần, chiếc dao díp luôn thủ sẵn ở trong đấy mang theo mỗi lần đi công tác để đề phòng bất chắc.

Nhưng mới đi thêm một đoạn, Khánh Huy tự nhiên kêu lên một tiếng rồi ngay lập tức lùi người về phía sau cách Nam My hai bước chân rồi ngồi thụp xuống, một tay kéo ống quần, một tay nhanh ghì lấy cẳng chân, ngoảnh mặt quát lớn:

“Tôi bị rắn cắn rồi.”

“Có sao không? Anh giữ chặt lấy.”

Nam My nghe thấy thế liền chạy đến bên cạnh anh, vừa đảo mắt nhìn thấy cả thân mình xanh lét như một sợi dây đang vắt trên lùm cây, rồi trườn mình lẫn vào bụi rậm um tùm, chỉ mấy giây đã chỉ còn cái đuôi đỏ.

“Làm gì đấy?”

“Tránh xa chỗ này một chút, có thể có ổ rắn thì sao? Anh cố chịu một chút, đừng cử động. Mà anh bao nhiêu cân vậy, nặng quá!”

Nam My mím môi, gồng sức xốc nách Khánh Huy kéo lùi ra khỏi chỗ anh vừa ngồi xuống một khoảng cách đủ an toàn thì ngồi xuống theo, con rắn đớp vào cẳng chân anh qua một lớp vải quần nên vết cắn không quá sâu xong cũng không thể lơ là chủ quan. Khánh Huy vội tháo dây lưng định ga-ro cố định thì bị Nam My ngăn lại:

“Không được ga-ro ạ! Rắn lục đuôi đỏ cắn, anh ga-ro chặt làm tắc nghẽn hoàn toàn động mạch thì rất nguy hiểm. Vì nó không cho máu nuôi dưỡng các bộ phận cơ thể, sẽ gây đau và hoại tử, không duy trì được lâu. Rửa trước đã, đưa bình nước cho em.”

“Sao biết là rắn lục đuôi đỏ?”

“Em nhìn thấy đuôi nó, thân xanh lét, đuôi đỏ ạ!”

Nam My vừa nói vừa xắn cao ống quần Khánh Huy lên quá đầu gối, rồi lấy bình tông dội thẳng nước lên vết rắn cắn trên cẳng chân anh, vừa làm thao tác nắn nhẹ để nọc độc trôi bớt theo máu và dịch nọc đi ra.

“Anh đừng nặn hay cố rách vết cắn nhé, sẽ mất máu không cầm được đâu ạ! Giữ ở phía trên này, vừa phải thôi đợi em tí.”

Cô nhổm người nhìn quanh một lượt đến khi phát hiện ra cái gì đó thì dúi bình tông vào tay Khánh Huy dặn dò anh không được cố nặn máu, rồi thoăn thoắt chạy đi. Diễn đàn mTruyen.net

Tuy vết cắn không sâu, nhưng nọc độc từ đó vào cơ thể cũng gây đau nhức đáng kể. Khánh Huy điều hòa hơi thở, tay lại giữ chặt cẳng chân cố ngăn chặn nọc độc theo mạch lan ra khắp cơ thể.

Chỉ gần ba phút, Nam My đã quay lại, cô cẩn thận dò từng bước chân chắc nịch đạp lên bụi rậm mà đi, mắt đảo liên tục canh chừng vì sợ gặp phải rắn, tay cầm dao díp bổ liên tục nhiều nhát lên một quả gì ấy màu xanh đến khi nhựa trắng rỉ đầy ra từ những vết nứt ấy, rồi ngồi xuống trước mặt Khánh Huy.

Anh cau mày nén đau hỏi:

“Cái gì đấy?”

“Đu đủ đấy, em hái ở kia. May thế có nhựa đu đủ non, bôi vào một tí để trung hòa nọc độc, và giảm đau, tí nữa thôi là đau bằng chết, rồi em băng ép lại cho anh, chúng ta nhanh chóng trở về, phải tới bệnh viện nếu không rất nguy hiểm. Anh gọi về đồn báo các anh ấy đi đón chúng ta đi ạ!”

Nam My vừa thúc giục anh liên lạc về đồn, vừa quét nhựa đu đủ non bôi lên vết cắn trên chân Khánh Huy, nó đã bắt đầu chuyển sang màu tím, càng đau nhức hơn. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc này anh lại tin tưởng những lời Nam My nói đến lạ, cứ răm rắp làm theo những lời cô nói.

Tín hiệu điện thoại ở khu vực rừng núi hơi kém, cứ bập bõm, Khánh Huy phải nói như gào lên, rồi lắng tai nghe mãi mới ra, gọi điện xong lại nhìn Nam My thoăn thoắt tháo hết giày tất bên chân bị rắn cắn ra.Vừa sơ cứu cô vừa nói cái gì ấy, có vẻ rất chuyên nghiệp nhưng dường như Khánh Huy không đọng được lại câu nào.

Thấy Nam My dùng dao định rạch ống quần còn lại của anh, Khánh Huy vội lên tiếng:

“Làm gì đấy?”

“Em lấy vải băng ép cho anh để cầm máu, nọc độc của rắn lục đuôi đỏ gây rối loạn đông máu và xuất huyết nhanh lắm.” Diễn đàn mTruyen.net

Khánh Huy nuốt khan nhìn cái quần cảnh phục của mình bị cô gái này xẻ theo đường may lên đến tận đù rồi cắt ngang một đường, giật phăng già nửa cái ống quần, Nam My tiếp tục phân mảnh vải ra thành mấy mảnh sau đó nhanh tay băng ép vết rắn cắn cho Khánh Huy.

“Được rồi, để nẹp lại là tạm ổn. Các anh ấy bảo thế nào ạ?”

Sau khi băng ép vết thương, cô dùng một cành cây khô to bằng hai ngón, ba ngón tay của mình, cố gồng sức bẻ cho vừa với cẳng chân của Khánh Huy rồi bó nẹp hai đầu vào chân anh, cố định toàn bộ phần cẳng chân gần vết rắn cắn.

“Họ đi rồi, bảo chúng ta gửi định vị, nhưng sóng 4G ở đây kém lắm, sóng viễn thông cũng nhập nhằng, phải đi ra đường.”

“Bao xa ạ?”

“Hai trăm mét.”

Nam My gật đầu rồi xoay lưng về phía Khánh Huy khiến anh khó hiểu,

“Anh lên đi em cõng anh ra đấy, tự di chuyển lúc này rất nguy hiểm, nhưng đợi họ tìm được chúng ta hết ngày, phải tranh thủ thời gian chứ đường đi xuống huyện em thấy gập ghềnh, khúc khuỷu đi tối sợ lắm, anh cũng không thể tự di chuyển được, nọc độc theo mạch bạch huyết thì lan ra nhanh lắm.”

“Không được, làm sao mà cõng được.”

Khánh Huy chăm chăm nhìn vào tấm lưng gầy gò bé nhỏ của Nam My liền quả quyết từ chối, mặc dù lúc này nọc độc khiến anh có chút mệt mỏi, mồ hôi trên trán túa ra thành hạt, chảy xuống ướt đẫm gương mặt đàn ông đang nhăn nhó vì đau vết thương nhưng ánh mắt vẫn toát lên sự kiên cường dứt khoát. Để một cô gái yếu ớt thế kia cõng anh, sao mà được, vừa nãy chỉ kéo anh có một đoạn đã thở phì phò rồi. Khánh Huy tự ý thức được cả cơ thể này không hề nhẹ, nhìn săn chắc thế thôi chứ cũng gần tám mươi cân đấy. Diễn đàn mTruyen.net

“Anh cứ lên đi, anh Hoàng Bách của em cũng to như anh, em còn vật ngã được nữa là. Nhanh lên đừng bướng.”

Tình thế cấp bách, nọc độc có thể gây chết người, chưa kể đến cô không nhìn rõ con rắn này là rắn đực hay rắn cái, có đang mang thai hay không, nên không thể biết được lượng độc tố thế nào. Rắn lục đuôi đỏ vào thời điểm mang thai nọc độc của nó tập trung nhiều nhất cũng nguy hiểm nhất.

Không đợi Khánh Huy đồng tình, Nam My đã túm chặt lấy hai cánh tay anh đặt ghì lên vai mình làm điểm tựa mà muốn kéo cả thân người to lớn lên.

“Này… Cái cô này.”

“Anh im lặng giữ sức đừng cựa quậy, muốn chết nhanh thì cứ giãy lên đi.”

Không cãi được, Khánh Huy đành nín nhịn để Nam My cõng lên lưng, nhưng cô sai rồi, ai lại mang đá đi đè lên người thế này, thân thể nặng trịch như muốn kéo hai vai Nam My gãy xuống, cô bặm chặt quai hàm hít thật sâu gồng sức cố bước đi, mồ hôi túa ra như tắm, từng hạt đọng lại trên trán nhỏ xuống mi mắt, xuống chóp mũi rồi rơi xuống cây bụi dưới chân mất hút. Khánh Huy nặng thật, rất nặng. Diễn đàn mTruyen.net

“Có nổi không?”

“Nổi.”

“Hay là…”

“Anh đừng… nói chuyện… với… em nữa.”

Nam My vừa nín thở vừa rặn ra từng câu, cứ phải trả lời anh khiến cô mất sức lắm. Dù rất ngại nhưng ngay lúc này Khánh Huy lại biết điều đến lạ, ngoan ngoãn im miệng, cũng cố gồng lên như thể muốn giảm bớt áp lực đang đè nén trên đôi vai gầy gò của Nam My.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nhờ Nam My quan sát và nhận biết được con rắn đã cắn Khánh Huy là loại gì và sơ cứu kịp thời, đồng thời đồn phó đã kịp thông báo với bệnh viện huyện chuẩn bị loại huyết thanh kháng nọc độc do rắn lục đuôi đỏ cắn nên nhanh chóng giúp anh giải độc, bởi vậy tính mạng tạm thời an toàn, nhưng vẫn cần nằm viện để theo dõi thêm.

Lúc này là hơn bảy giờ tối, ngoài trời tối thui, trên hành lang bệnh viện còn mỗi mình Nam My cùng và đồn phó đang ngồi nói chuyện phiếm trong khi Khánh Huy ngủ thiếp đi.

Còn đồng chí tên Xuân Thu cùng đến công tác một đợt với cô mới chạy xuống căng tin bệnh viện mua cơm cho họ. Hai vai Nam My lúc này vẫn còn mỏi nhừ, thắt lưng đau nhức như muốn rời ra đến nơi, còn trong đầu gối thì cứ như có kiến bò. Lúc cõng được Khánh Huy ra đến đường mà ô tô có thể chạy qua được cô tưởng mình chết rồi cơ đấy, hơi thở đứt quãng, chân tay bủn rủn mà thả tự do cái phịch xuống đất làm Khánh Huy sợ chết khiếp, liên tục lay gọi, nhưng khi ngoảnh lại cô chỉ bảo mỗi một câu “Anh nặng như voi ấy, mệt chết đi được” khiến anh dù đã muốn

lả đi vì nọc độc cũng phải phì cười. Diễn đàn mTruyen.net

Sau khi ba người ăn xong cơm thì Khánh Huy cũng tỉnh, đồng chí Thu lại lật đật chạy xuống căng tin mua cháo cho anh, đồn phó thì luôn miệng hỏi han, Khánh Huy có chút mệt mỏi nhưng vẫn đáp lời.

Nam My ở bên thì chỉ nhìn họ rồi tủm tỉm cười, xem ra đồn phó rất lo lắng. Suốt chặng đường gần một giờ đồng hồ từ bản M xuống bệnh viện huyện, anh ấy cứ luôn miệng hỏi han để Khánh Huy giữ tỉnh táo.

“Nam My!”

“Dạ, anh gọi gì em ạ?”

Bị gọi đột ngột, cô giật mình ngước lên, bắt gặp vẻ mặt có chút nhợt nhạt của Khánh Huy, anh nặng nhọc cất lời:

“Cảm ơn em.”

Không ngờ câu nói cảm ơn lại khó đến như vậy, lúc gầm ghè chỉ chực mắng mỏ, bắt lỗi cô không ngại như thế này. Nam My hơi bất ngờ, xong liền nhoẻn miệng cười đáp:

“Hì, không có gì ạ! Tương trợ đồng đội, sau này em bị rắn cắn anh cũng cứu em là được.”

“Cái con bé này trộm vía đi, cắn cái gì mà cắn.” Diễn đàn mTruyen.net

Đồn phó nghe cô nói gở thế liền nạt, Nam My chỉ cười khì, Khánh Huy cũng nở một nụ cười rất nhẹ, ánh mắt đặt lên cô gái đang tươi cười rạng rỡ kia cũng như dịu đi mấy phần. Dường như mọi khó chịu và không hài lòng với Nam My trước đó trong lòng Khánh Huy ngay lúc này đều bị bỏ xuống hết, ngược lại càng có cảm tình tốt với cô gái loắt choắt, tưởng là bình hoa di động mà không hề yếu ớt chút nào ở trước mặt.

“Nhìn thấy con chuột thì sợ xanh mắt mèo mà sao thấy rắn lại bình tĩnh thế?”

Nghe câu hỏi của Khánh Huy, Nam My chẳng cần nghĩ liền trả lời, “Vì rắn không ăn thịt người, nó chỉ tấn công con người khi nhận thấy có sự đe dọa thôi. Rắn lục đuôi đỏ thị giác ban ngày không tốt, có thể do anh đi vào vùng săn mồi của nó nên theo bản năng sinh tồn mới đớp anh một cái rồi chạy thôi, còn chuột thì ăn thịt người ạ!”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mắt Xích Hận Thù Tình Yêu Hèn Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net