Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 9:
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 9:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nghe cô nói thế cả Khánh Huy lẫn đồn phó đều trố mắt nhìn, Nam My biết họ không tin liền mím môi trầm ngâm trong giây lát, rồi quả quyết:

“Em thề là nó ăn thịt người.”

Đồn phó gặng hỏi:

“Em nhìn thấy chuột ăn thịt người à mà sợ thế?”

“Vâng! Hồi em mười tuổi, một lần đi theo bố đến hiện trường vụ án, là trong một trường đại học. Thật ra là em chỉ ở bên ngoài chỗ người ta khoanh vùng đợi bố thôi, nhưng lúc nhìn thấy một con chuột cống to đùng tha cái gì ấy, em tò mò nên chạy theo, thế quái nào lại chạy về phía khu nhà vệ sinh bỏ hoang của cái trường ấy, gần hố ga ấy. Hỡi ôi, không phải chỉ có một cái xác chết mà còn một cái bị giấu ở đấy, cả một đàn chuột con thì tha ngón chân, con tha ngón tay còn có cả…”

Nam My bất giác rùng mình, lợm giọng không nói được tiếp. Lúc nhìn sang mới thấy cả đồn trưởng lẫn đồn phó đang mắt chữ o, miệng chữ a nhìn mình thì thẹn đỏ hết cả mặt. Diễn đàn mTruyen.net

“Thế là nhờ em mà họ tìm được các xác thứ hai đúng không?”

Nam My gật đầu cái rụp, lần ấy cô nhìn thấy đàn chuột lúc nhúc tranh nhau gặm nhấm những bộ phận nhỏ trên cơ thể nạn nhân thì đã hét toáng lên rồi ngất lịm đi, sau đó tỉnh dậy đã thấy mình ở nhà. Bà Hoa lần ấy chửi bố cô gần chết, để con gái mới có mấy cái tuổi đầu nhìn thấy những thứ gây ám ảnh đến tâm lý như vậy, kể từ lần đó, Nam My cũng cực kỳ sợ chuột, dù đã tự trấn an bản thân rằng chuột không ăn thịt cô, nhưng vẫn sợ hãi mỗi lần nhìn thấy chúng.

Đồn phó nghe chuyện xong, lại hỏi sang chuyện sao Nam My lại biết cách sơ cứu độc rắn lục đuôi đỏ, cô liền hào hứng khoe:

“Anh Hoàng Bách của em dạy em. Anh ấy giỏi lắm, kiến thức cứu hộ nắm rõ trong lòng bàn tay.”

“Anh Hoàng Bách của em cũng làm trong ngành à?”

“Không, anh ấy là bác sĩ.”

Chưa dừng lại, đồn phó lại tiếp tục:

“Khoa nào?”

“Khoa sản ạ!”

Cô vừa dứt lời, đã thấy hai người họ phì cười. Khánh Huy biết bản thân hơi vô duyên thì vội đưa tay che miệng, vì nhịn cười nên mặt đỏ dần dần hết cả lên. Nam My khó hiểu cau mày nhìn họ, có gì đáng cười lắm hay sao? Cô thấy bình thường mà nhỉ? Đồn phó đằng hắng, tiếp tục câu chuyện:

“Bệnh viện nào thế Nam My?”

Không để ý đến thái độ của họ, Nam My vẫn tươi cười đáp:

“Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Thành phố biển ạ!”

Trong đáy mắt cô như ánh lên tia tự hào, chỉ cần ai đó nhắc đến Hoàng Bách, là Nam My sẽ bật chế độ tua đi tua lại chuyện anh Hoàng Bách của cô xuất sắc như thế nào. Đồn phó sau một nghe Nam My thao thao bất tuyệt, thì quay sang hỏi Khánh Huy: Diễn đàn mTruyen.net

“À, không phải thằng cu nhà cậu đang ở đó hả?”

“Vâng.”

Nam My ngơ ngác nhìn sang, cô không hiểu đồn phó và đồn trưởng đang nói đến chuyện gì, Khánh Huy bắt gặp ánh nhìn của cô thì mỉm cười nhẹ giải thích:

“Thằng bé nhà anh bị viêm phế quản mới vào viện tối qua, bệnh viện mà em vừa nói đấy.”

“Chúng ta là đồng hương ạ?”

Nam My bất giác reo lên, Khánh Huy khẽ gật đầu. Ở nơi hoang vắng này, gặp được đồng hương khiến Nam My phấn khích vô cùng, cô còn nhiệt tình bảo với đồn trưởng để mình nhờ anh Hoàng Bách để ý giúp. Đồn phó cũng hùa vào,

“Được thế thì còn gì bằng nữa.”

Để Khánh Huy ở lại viện, đồn phó cùng Nam My và đồng chí Xuân Thu trở về đồn trước, dù sao thì tình hình của anh cũng không còn nguy hiểm, nghỉ ngơi theo dõi một hai ngày theo chỉ định của bác sĩ là được. Diễn đàn mTruyen.net

Đường tối lại xấu, xe lắc lư lọt ổ gà liên tục, Nam My hết nghiêng bên này, lại ngả bên kia, thật may cô không say xe, không thì nôn hết ra cả ruột mất. Đồng chí lái xe cứ tò mò mãi suốt từ hôm lên đây đến giờ, lúc này chỉ có ba người mới đánh bạo ngoảnh mặt hỏi xuống:

“Đồn trưởng anh ấy hình như ly hôn rồi hả anh?”

“Ừ, ly hôn hơn một năm nay rồi, đi biền biệt thế khó tránh khỏi xa mặt cách lòng.”

Đồn phó khẽ thở dài, lại bông đùa một câu:

“Anh đây còn bị dọa suốt đây này.”

Nam My chêm lời:

“Thật á anh?”

Đồn phó bật cười, “Trêu đấy, bọn anh già rồi, có yêu đương như bọn trẻ đâu mà, trêu mấy đứa thế thôi. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Nhà thằng Huy phức tạp, vợ nó là con nhà có điều kiện, lại còn trẻ nên là muốn thông cảm cũng khó.” Diễn đàn mTruyen.net

“Tội nhỉ, thôi thì chắc là duyên số.”

“Cô nhóc này, còn trẻ thế mà cũng tin vào duyên số à?”

“Tin chứ anh, số phải chia ly thì sao mà níu kéo được ạ!”

Nam My nhoẻn miệng cười, thật thà trả lời. Đồn phó chỉ biết cười, cô chợt trầm ngâm. Đúng là hai người yêu nhau, đến được với nhau đã là một quãng đường, ở bên nhau bao lâu còn phụ thuộc vào duyên phận, tự nhiên nghĩ tới bản thân mình lại thoáng chạnh lòng. Cô tự hỏi, giờ này Hoàng Bách đang làm gì nhỉ? Cũng gần mười giờ rồi, nếu không phải trực chắc là ở nhà. Lại đánh bạo tự hỏi một câu, liệu anh có phút nào nhớ đến cô như cô nhớ anh không nhỉ?

Không gian trong xe, bỗng trở nên yên ắng, đồng chí Xuân Thu sau khi được thỏa trí tò mò thì cần mẫn căng mắt nhìn đường, Nam My ôm một bụng tâm trạng, điện thoại nắm trong tay muốn nhắn tin cho người nào đó nhưng nghĩ lại lại thôi.

Cô nhét điện thoại vào túi quần, rồi quay sang hỏi chuyện đồn phó.

“Nhà anh được mấy cháu ạ?”

“Hai đứa, đứa nhỏ học lớp chín, đứa lớn sang năm hết cấp đang tính cho đi du học.”

“Giỏi thế ạ!”

Nam My hấp háy mắt ngưỡng mộ, đồn phó lắc đầu tặc lưỡi:

“Vất lắm em ạ! Cũng chật vật đấy, nhưng mà thôi, hy sinh đời bố củng cố đời con. Hưm! Mấy năm trước ở dưới thành phố còn tranh thủ lúc không có ca trực chạy thêm mấy cuốc xe ôm công nghệ thêm vào với mẹ chúng nó. Chứ giờ lên trên này rồi, cộng dồn các khoản, tích cóp vào chắc cũng chỉ tạm ổn thôi, nhưng mà biết sao được. Tự bảo nhau cố gắng em ạ!”

Tiếng thở dài khe khẽ cất lên, lời đồn phó nói, khiến hai người trẻ tuổi trong xe cũng thấy chạnh lòng. Cái nghề này ấy mà, người ngoài nhìn vào thì hào nhoáng là thế, nhưng ở trong chăn mới biết ấm hay rét run. Diễn đàn mTruyen.net

Khoa nhi và khoa sản Bệnh viện của Hoàng Bách ở cùng một tầng, cách nhau bởi một cái thang máy, lại dùng chung một cái máy pha cà phê, Hoàng Bách vừa tới định lấy một cốc thì Ái Liên quay ra, nhìn thấy anh liền tươi cười săn đón:

“Anh cũng lấy cà phê à?”

“Ừ.”

Ái Liên đứng tránh sang một bên, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê nóng ấm, rồi chăm chú nhìn Hoàng Bách khom người tìm cốc giấy, nhưng anh khi nhấn nút thì cà phê chỉ nhỏ vài giọt chứ không chảy ra.

“Hình như hết rồi hay sao ạ! Anh uống cốc của em đi.”

Hoàng Bách mím môi nhìn cốc cà phê mà cô ấy đưa ra trước mặt, trên miệng cốc để lại một dấu son môi mờ mờ thì đã không có ý định nhận lấy.

Thấy anh lưỡng lự có ý từ chối, Ái Liên liền tươi cười nắm lấy tay anh định đặt ly cà phê vào thì Hoàng Bách vô thức lùi lại rồi thu tay về để vào trong túi áo blouse. Anh nở một nụ cười nhã nhặn:

“Thôi em dùng đi, lát anh lấy cũng được.”

Sự né tránh đầy dứt khoát của Hoàng Bách khiến Ái Liên vừa hụt hẫng vừa ngượng. Cứ nghĩ là anh mới vừa nhờ vả mình thì sẽ dễ nói chuyện hơn một chút, ấy vậy mà thái độ vẫn lạnh lùng xa cách khiến đối phương chạnh lòng.

“Anh đi trước nhé!”

Để lại một nụ cười xã giao anh thản nhiên quay lưng trở về khoa của mình, để mặc cô bác sĩ xinh đẹp đứng đực ra đó với vẻ mặt bất mãn vô cùng. Diễn đàn mTruyen.net

“Sao thế, lại bị phũ à?”

Giọng nói đầy cợt nhả từ phía sau truyền tới khiến Ái Liên càng thêm phần khó chịu, chẳng cần ngoảnh lại cô ấy cũng biết là kẻ nào.

Ái Liên định bỏ đi thì đã bị Phó khoa sản túm tay kéo lại, cô khó chịu cau mày hất tay ra khỏi rồi đứng cách xa anh ta một khoảng. Tuấn Đức bị hắt hủi thì nhếch môi cười nhạt, tỏ ra bình thản để chữa ngượng.

“Sao thấy thằng Bách là em xúm xít vào mà thấy anh là cứ né tránh như thấy hủi vậy?”

“Anh còn hơn cả hủi.”

Dù không hài lòng với thái độ miệt thị đó của Ái Liên, nhưng Tuấn Đức vẫn cố ra vẻ điềm tĩnh, bước lại gần, “Em cứ làm mình làm mẩy với anh thế làm gì? Dù sao thì Hoàng Bách nó cũng có đoái hoài gì đến em đâu, chi bằng quay lại với anh. Chúng ta trở về như trước đây, anh sẽ…”

Không để anh ta nói hết câu, Ái Liên đã bĩu môi cắt ngang:

“Cà phê đây, uống đi cho tỉnh ngủ nhé!”

Nhét ly cà phê đã nguội bớt vào tay Tuấn Đức, Ái Liên cáu kỉnh bỏ đi trước sự bực bội của anh ta. Con người Ái Liên, ghét nhất tên khốn cơ hội như Tuấn Đức, họ từng có khoảng thời gian qua lại khá mặn nồng trong trường đại học, có thể nói đó là quãng thanh xuân đẹp đẽ nhất, nhưng vào một ngày đẹp trời Ái Liên phát hiện Tuấn Đức tiếp cận mình chỉ vì bố cô là phó khoa sản bệnh viện Đa khoa Quốc tế Thành phố biển này. Gã còn hả hê bốc phét với chúng bạn rằng sẽ chơi được cô trước khi tốt nghiệp càng khiến Ái Liên căm ghét hơn.

Ái Liên sau khi bị Tuấn Đức làm cho bực bội hơn thì hằm hằm đi về phía nhà vệ sinh, lúc ra khỏi còn lẩm bẩm một câu “Bực bội!” Diễn đàn mTruyen.net

Nhưng vừa bước ra liền giật mình trợn mắt nhìn đứa trẻ đã đứng ở đó từ lúc nào. Thằng bé thấy cô thì nhoẻn miệng cười, nhìn nét ngây thơ trong trẻo từ trong đáy mắt đứa trẻ, gương mặt cau có liền biến đổi trở nên tươi tỉnh hơn. Ái Liên khom người nâng mặt thằng bé lên hỏi han:

“Sao thế? Cháu muốn đi vệ sinh à? Trong phòng bệnh cũng có mà, sao lại chạy ra đây? Bà nội đâu?”

Thằng bé liền lắc đầu, Ái Liên lấy làm khó hiểu, đứa trẻ này vào viện tối hôm kia, bị viêm phế quản, là bệnh nhi trong khoa của cô. Hôm qua cũng thấy Hoàng Bách có nhắc là con của người quen, nhờ Ái Liên để ý.

Ái Liên thích trẻ con, cũng bởi lẽ đó nên mới chọn làm bác sĩ khoa nhi, nên chẳng cần nhờ vả cũng sẽ đặc biệt để tâm đến bọn trẻ. Dù nhiều lúc tính khí thất thường, lại hơi ích kỷ, xong nhìn những đứa trẻ cũng dịu bớt đi phần nào.

“Cô ăn cái kẹo cho hạ hỏa”

Cơ mặt Ái Liên khẽ giật giật, vậy là nó vừa nghe thấy cô nói cái gì ư? Thấy Ái Liên im lặng, thằng bé lại dơ hai chiếc kẹo ra trước mặt cô, cái miệng chúm chím leo lẻo nhắc:

“Mỗi lần cô giáo ở lớp bị Ốc chọc tức điên lên, cô giáo khác lại bảo ra ăn cái kẹo cho hạ hỏa đấy cô. Ốc cho cô hai cái, nhà Ốc nhiều kẹo lắm.”

Dứt lời, nó cười híp cả mắt lại, hàm răng cũng sún gần hết nhìn dễ ghét vô cùng khiến Ái Liên bất giác phì cười, đứa bé này thật sự rất đáng yêu.

Sau khi dúi hai chiếc kẹo bằng được vào tay Ái Liên, Ốc cong mông chạy về phía phòng bệnh, nó lại nhân lúc bà nội không để ý mà chạy loăng quăng rồi. Cô khẽ đưa mắt nhìn theo cho đến khi cái bóng dáng nhỏ xíu loắt choắt chạy biến vào phòng, rồi lại nhìn xuống hai chiếc kẹo trong tay mình lắc đầu cười nhẹ. Diễn đàn mTruyen.net

Tối hôm ấy, vừa từ bệnh viện về đồn, Khánh Huy đã gọi điện hỏi thăm con trai, thằng bé thấy bà nội bảo là bố gọi thì phấn khởi giành điện thoại, nó vừa dài miệng alo, thì giọng bố trầm trầm đã cất lên:

“Bố này Ốc!”

“Bố ơi Ốc bị ốm.”

“Ừ, Ốc ngoan nghe lời bà với bác sĩ, ăn nhiều và uống thuốc cho nhanh khỏe nhé! Rồi bố về với con.”

“Bao giờ bố mới về cơ bố?”

Khánh Huy chợt trầm ngâm, nhất thời không trả lời được câu hỏi của con trai, lần nào anh cũng nói sẽ về với nó nhưng toàn thất hứa. Thấy bố im lặng, Ốc sốt sắng lên tiếng:

“Bố lại bảo đến tết đúng không bố? Lần nào bố cũng bảo đến tết về với Ốc mà tết vừa rồi bố có về đâu? Cô giáo bảo còn lâu nữa mới đến tết. Bố lừa Ốc, Ốc không thích bố nữa đâu…”

“Ốc! Ốc ơi!”

“Ốc không thích bố đâu… hu… hu…”

Thằng bé giận dỗi quẳng điện thoại xuống giường rồi bật khóc nức nở, Khánh Huy thấy con khóc lại nghe cả tiếng rặn ra để ho của nó thì cuống hết cả lên.

Mẹ anh vội cầm điện thoại nói với con trai vài câu rồi tắt máy để còn dỗ cháu.

“Đấy, nói được vài câu thì lại chọc cho nó khóc. Ốc ngoan nín bà thương.”

“Ốc không… thích bố… đâu… bà ơi!”

“Ừ rồi, rồi không thích bố nữa, bố hư, bà đánh chừa bố. Ốc ngoan nín bà thương.” Diễn đàn mTruyen.net

Bà nội hạ giọng dỗ dành, nhưng thằng bé đang đà khóc nên cứ vừa nấc vừa ho hen, hai mắt đỏ hoe mọng nước, ho không dừng lại được nhìn đến là thương.

“Ốc ăn cái kẹo cho hạ hỏa nhé, ai trêu cháu thế?”

Ốc ngước mắt nhòe bóng nước đỏ mọng trả lời theo phản xạ:

“Bố… ức…”

“Chào bác sĩ.”

“Vâng!”

Ái Liên đi lại gần, ngồi xuống giường bệnh của thằng bé, lại chìa ra một chiếc kẹo mà lúc chiều nó đưa cho mình, Ốc nhào sang ngồi vào lòng cô, ôm thấy thân người Ái Liên, áp mặt vào ngực cô nức nở:

“Bố… bố nói dối… bố không thương… Ốc nữa…”

Ái Liên vừa vỗ về thằng bé, vừa ái ngại đưa mắt nhìn sang bà nội nó. Bà khẽ lắc lắc đầu, “Bố cháu công tác ở xa, đồn neo người nên không thường xuyên về nhà được.” Diễn đàn mTruyen.net

“Vâng!”

Ái Liên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu chuyện. Cô ôm mặt thằng bé nâng lên, ngón cái nhẹ nhàng gạt đi nước mắt nóng hổi đang rịn ra, hai mắt Ốc nhắm tịt, cả người rung lên theo từng tiếp nấc, thỉnh thoảng lại ho hen.

“Ốc ngoan không khóc nữa, khóc nhiều là không khỏi được ốm đâu, mai cô lại tiêm nhé!”

Thằng bé sụt sịt lắc đầu, “Không!”

Bà nội thấy cháu mũi dãi lòng thòng liền lấy khăn xô lau đi, vừa lau vừa dỗ dành:

“Ốc ra với bà nhé để bác sĩ còn đi làm việc.”

“Không sao ạ! Cháu chưa vội.”

Thấy Ốc lắc đầu, Ái Liên lại cắt lời bà nội thằng bé, bà ái ngại nhìn cô một cái rồi thu tay về, ngồi nhìn Ái Liên trò chuyện với cháu nội.

“Hồi cô còn nhỏ, bố cô cũng thường xuyên đi công tác, rất lâu mới về nhà giống như bố Ốc đấy. Cô toàn ở với bà ngoại hoặc bà nội thôi.”

“Thế mẹ cô đâu? Mẹ cô cũng ly hôn với bố cô giống bố mẹ Ốc à?”

Ái Liên sửng sốt nhìn đứa trẻ mới bốn tuổi với câu hỏi ngô nghê, lại nhìn sang bà nội nó. Bà có chút ngại thì gật gật đầu, Ốc đưa tay quệt nước mũi, sụt sịt nói tiếp:

“Ốc nghe thấy… các cô ở trường bảo là… là bố mẹ Ốc ly hôn rồi nên mới không ở cùng nhau nữa. Bố mẹ cô cũng ly hôn à?” Diễn đàn mTruyen.net

“Không, mẹ của cô ở trên thiên đường rồi.”

“Là chết rồi hả cô?”

Ái Liên mím môi gật gật đầu, thằng nhóc này tí tuổi ranh cái gì cũng biết. Nó lại leo lẻo hỏi sao mẹ cô lại chết, rồi mẹ cô chết cô có khóc như Ốc không? Ốc thấy ở trong phim hoạt hình người ta khóc nhiều lắm…

Người phụ nữ ở cách đó hai giường tự nhiên kêu lên:

“Bác sĩ ơi, qua xem cháu nhà tôi một chút!”

“Sao thế ạ?”

“Lại sốt cao rồi, cô xem có cho uống hạ sốt không ạ!”

“Vâng!” Dứt lời, Ái Liên quay sang dặn dò đứa bé đã ngừng khóc trong lòng mình thủ thỉ:

“Ốc ngoan không khóc nữa nhé, khóc nhiều nước mũi chảy ra nhiều là lâu khỏi lắm đấy. Bố không về thăm thì Ốc có thể lên đơn vị thăm bố mà, nhưng phải thật khỏe mạnh nhé thì mới đi được.”

“Vâng!”

Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, Ái Liên đưa trả lại nó cho bà nội rồi đi đến kiểm tra cho bệnh nhi kia. Cô vừa đi khỏi thì có người tới thăm là mẹ thằng bé, người phụ nữ chừng tuổi Ái Liên, cao ráo dễ nhìn, hỏi han con trai được vài câu thì quay sang hỏi đến bố nó: Diễn đàn mTruyen.net

“Khánh Huy đâu ạ?”

“Ở đồn chứ ở đâu, chị có ở lại với thằng bé tối nay không?”

Mẹ Ốc lắc đầu, ôm mặt nó tựa vào ngực mình rồi lẩm bẩm cằn nhằn:

“Con ốm cũng không vác cái mặt về, anh ta luôn như vậy.”

“Bố nó bận công việc, còn chị sao giờ này mới tới?”

Bà nội thằng bé có chút khó chịu vặc lại, tưởng chị ta sẽ lấy đó làm ngượng nhưng không ngờ còn lớn giọng hơn mà cau cảu đáp trả:

“Mẹ lại bênh anh ta, một mình con trai mẹ bận chắc?”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ma Bồn Cầu

Copyright © 2022 - MTruyện.net