Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ
  3. Chương 6 : Lời mời của doanh nhân Phí Mặc (Full)
Trước /65 Sau

[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ

Chương 6 : Lời mời của doanh nhân Phí Mặc (Full)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

Mặt mũi của Lưu Ý vốn đang tràn ngập nụ cười nhưng khi nhìn thấy người tiến vào trong xe là Ung Bác Văn, nụ cười trên mặt gã lập tức thu lại, giọng nói dần trở nên hung ác: "Thằng nhóc kia, ngươi tới đây làm gì?"

Khuôn mặt của Lưu Ý biến hóa thật nhanh, dù là vua hài kịch Châu Tinh Trì cũng giương cờ trắng xin thua.

"Là Phí tiên sinh mời hắn đấy." Hàn Nhã vừa lên xe đã nhìn thấy hai người ngồi đối diện nhau. Sau khi thoáng do dự một chút, nàng liền ngồi xuống bên cạnh Ung Bác Văn, và ở đối diện với Lưu Ý.

Ung Bác Văn vẫy tay về phía con mèo đen, nhưng con mèo này lại đang nằm thoải mái ở trong ngực cửa mỹ nữ. Vừa thấy động tác của hắn, nó chỉ là trừng mắt rồi kêu một tiếng. Nghe tiếng kêu, Hàn Nhã quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt hung hăng của Ung Bác Văn. Ngay lập tức, nàng di chuyển thân hình về phía bên cạnh, con mèo đen ngày càng cách xa Ung Bác Văn. Điều này làm hắn càng cảm thấy khó hiểu.

"Hàn tiểu thư à. Ở xung quanh đây, người có bản lĩnh như ta thật sự ít đến đáng thương, phần lớn còn lại thường không có khả năng gì hay ho. Bọn này chỉ dựa vào cái mồm để lừa gạt kiếm ăn mà thôi. Việc của Phí tiên sinh rất quan trọng, nếu chậm trễ bởi những người có bụng dạ khó lường, chuyên gạt tiền kiếm cơm thì không được tốt đâu." Lúc Lưu Ý nói lời này, con mắt nhìn chằm chằm vào kẻ mà gã cho là đã đoạt việc làm ăn của mình, ngôn ngữ cũng không tốt hệt như ánh mắt vậy.

Ung Bác Văn nghe xong cũng cảm thấy căm tức, nhưng nghĩ đến mình làm việc này là để cứu người nên cố nén giận. Hắn quyết định không cần để ý tới đến thằng mập mạp chết bầm này.

Giọng nói của Hàn Nhã lạnh như băng: "Lưu tiên sinh, ông cố làm tốt việc Phí tiên sinh đã giao là được rồi. Kính mong đừng can thiệp nhiều những chuyện khác."

Lưu Ý đụng nhằm cây đinh, khuôn mặt tím sẫm như trái cà. Nhưng rồi gã lại không dám tỏ vẻ tức giận đối với Hàn Nhã, chỉ phải đành trút giận sang người khác. Lần này, gã oán hận liếc Ung Bác Văn, miệng không nói gì thêm.

Không khí trong xe trở nên nặng nề, ba người cộng thêm một con mèo nằm úp sấp đều không phát ra âm thanh nào.

Ung Bác Văn tận lực đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm tính toán xem mình phải ra tay tìm manh mối như thế nào. Suy nghĩ được không biết bao lâu, hắn mới để ý đến cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ. Lúc này, Ung Bác Văn ngây ngẩn lên tiếng: "Tại sao lại đi đến ngoại ô thành phố vậy?"

"Thật là kẻ không có kiến thức." Lưu Ý cười nhạo: "Ngươi cho rằng người có tiền như Phí tiên sinh sẽ tranh giành mấy cái nhà lầu trong thành phố như dân thành thị hay sao?"

Hàn Nhã thì giải thích một cách lạnh nhạt: "Tổ tiên của Phí tiên sinh để lại một khu nhà cũ tại ngoại ô thành phố, chuyến đi lần này chủ yếu có quan hệ tới nơi này."

Tuy không hài lòng với câu trả lời nhưng Ung Bác Văn cũng không muốn mất mặt thêm. Rốt cuộc hắn mới ngậm miệng, một lần nữa chuyển ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ.

Chạy dọc theo con đường lớn khoảng một giờ, chiếc xe rẽ sang một con đường nhỏ hơn.

Con đường này rất chật hẹp, chỉ đủ để chứa hai chiếc xe hơi đi song song. Tuy vậy, con đường này cực kỳ gọn gàng, hai bên đường cũng không phải là ruộng đồng như trên những con đường ở nông thôn mà thay vào đó là rừng cây nhiệt đới.

Trong rừng đều là đại thụ cao to che khuất bầu trời, cây cối trùng trùng điệp điệp. Cây nhỏ nhất sợ rằng cũng có tuổi thọ ba, bốn mươi năm. Lại nói, con đường nhỏ kéo dài đến sâu trong rừng, thẳng đến khi khuất ở phía xa xa cũng chưa kết thúc.

Ung Bác Văn sống ở Xuân Thành nhiều năm nhưng không hề biết ngoại ô thành phố có một nơi như vậy. Lúc này, hắn không khỏi cảm thấy hiếu kỳ. Vừa mở cửa sổ xe, Ung Bác Văn liền cảm thấy từng làn gió nhẹ ướt át đập vào mặt, cùng với đó là mùi hương trong trẻo của không khí, của bùn đất xen lẫn mùi cỏ cây tươi mát, đây quả thật là một cảm giác sảng khoái không thể diễn tả thành lời.

Đi được hơn mười phút nữa, trên con đường loáng thoáng xuất hiện một cánh cửa rất cao. Ở xung quanh, lưới sắt chặn hết những phần còn lại của con đường. Lại nói, cánh cửa phía trước mang kiểu dáng cổ sơ, không trang trí hoa văn, nước sơn toàn bộ là màu đỏ đen. Từ xa xa nhìn lại, vì màu sắc đối lập với màu xanh biếc của rừng rậm ở ven đường nên càng làm cánh cửa này thêm thu hút ánh mắt.

Đến khi chiếc xe chỉ còn cánh cửa khoảng hai mươi mét, cánh cửa lớn tự động mở ra. Chiếc xe cũng không ngừng lại mà tiếp tục chạy vào bên trong.

Sau khi vào cửa, xe lại di chuyển trong rừng rậm khoảng nửa giờ nữa. Cuối cùng phải đi một vòng cung khoảng chín mươi độ, phía trước mới trở nên rộng rãi hơn.

Nơi tận cùng của khu rừng là một nơi khá giống sơn cốc.

Dường như vách của sơn cốc này đều đã được trải qua gia công. Hai đỉnh núi lần lượt dựng đứng ở bên trái và bên phải. Dưới vách đá là một trang viên rất lớn, ở giữa trang viên có rất nhiều căn nhà, phần lớn trong số này là nhà trệt. Kiến trúc cao nhất cũng không quá ba tầng. Toàn bộ căn nhà trong trang viên đều được sơn màu hồng phấn, nhìn qua hết sức bắt mắt.

Nơi này được vây trong một vòng cung do sơn cốc tạo ra, hai đầu trang viên dán sát và hòa thành một thể với vách đá để tạo thành một thể thống nhất.

Kỳ thật, nếu núi non ở đây cao hơn một chút, rừng dày đặc thêm một phần, cùng với đó lại bố trí thêm sương khói lượn lờ, chim muông thú hiếm... Có lẽ sẽ làm cho người xem ngỡ rằng mình đang lạc trong tiên cảnh.

Nhưng trên thực tế, đây là ngoại ô của một thành phố lớn có khu công nghiệp nổi tiếng ở Đông Bắc. Tại nơi này, tuy núi nhiều thật nhưng không cái nào đạt độ cao chọc trời. Còn hai ngọn núi đang vây quanh sơn cốc kia chỉ cao tầm khoảng một trăm mét. Nếu so với một số ngọn núi chính thức thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là hai cái bao đất cỡ lớn mà thôi. Bởi vậy, cái trang viên khổng lồ nằm trong ngực của hai cái bao đất cũng không thể đem đến khí thế nào đáng kể, thay vào đó là cảm giác buồn cười.

Ung Bác Văn để ý khá kỹ đến những thứ này. Tuy sở trường của hắn là bắt quỷ nhưng trong kiến thức của Thiên Sư bắc phái cũng có vài phần về đất đai và phong thuỷ. Trong lúc rãnh rỗi, Ung Bác Văn đã từng đọc lướt qua chút ít. Lại nghĩ đến kẻ giàu có rất để ý đến phong thủy của phần mộ tổ tiên nên hắn nhịn không được mà thầm so sánh cách bố trí ở đây với sở học của mình.

Nhưng khi đã đối chiếu xong, Ung Bác Văn lại cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Cách bố trí phong thủy trong trang viên không một nơi nào không phạm điều tối kỵ trong phong thuỷ. Sau khi kiểm tra kỹ càng, hắn có thể kết luận đây là đúng là một hung địa cực kỳ hiếm thấy!

"Tốt, thật sự là nơi tốt." Âm thanh từ trong miệng Lưu Ý đột nhiên vang lên. Lúc này, gã đang chỉ vào trang viên ở phía trước, lời nói mang theo hào khí vạn trượng: "Nơi đây quả là sơn thanh thủy tú, hai ngọn núi giằng co với nhau, trái phòng ngự, phải chống đỡ. Ánh sáng chiếu vào, mây trôi tự tụ. Đây không phải là huyệt Song Long hộ châu (Hai con rồng bảo vệ ngọc) chuyên tụ tài sinh bảo sao? Sống trong nơi có phong thủy tốt như thế này, không muốn phát đạt cũng không được. Khó trách Phí tiên sinh phú giáp thiên hạ*..."

(*Phú giáp thiên hạ = Phú khả địch quốc: Tiền bạc đủ để so sánh với nhân gian, đủ sức chống chọi cả một quốc gia - DG)

Ung Bác Văn thu những lời này vào tai, trong lòng nói thầm: "Ngọn núi này vừa thô lậu vừa phong phanh. Vị trí huyệt ở đường cùng, khô ráo lại không ôn hòa, hai quả núi cùng bờ suối tạo thành thế kẹp, trái phải gió đều thổi không vào, có câu: 'Âm phong nhân tuyệt, dương phong nhân cùng'. Nếu vị trí huyệt đặt ở nơi này, không những nghèo khó mà mẹ goá con côi, gia tộc dần dần suy bại còn là chuyện hiển nhiên. Nơi đây nhìn sao cũng là chỗ cực kỳ hung hiểm, tại sao Lưu đại sư lại nói là bảo địa?"

(Huyệt ở đây là nơi đặt mộ tổ tiên - DG)

Hắn lại nghĩ tiếp: "Nhưng nếu nơi đây thật sự là hung huyệt, tại sao Phí Mặc lại có thể phú giáp thiên hạ? Hay vẫn là Lưu Ý nói đúng? Xem ra khả năng xem phong thủy của ta vẫn còn kém xa so với người ta rồi. Ầy, tuy hạnh kiểm của tên này có hơi kém một chút nhưng xem ra khả năng lại không tệ."

Suy nghĩ xong xuôi, Ung Bác Văn nén nghi ngờ xuống bụng. Hắn không dám tùy ý mở miệng còn là vì ngại Lưu Ý lợi dụng cơ hội cười nhạo mình.

Chiếc xe dừng lại ở trước cổng chính của trang viên, ba người vừa xuống xe, bên tai đã nghe tiếng nước chảy róc rách. Dựa theo âm thanh để nhìn lại thì thấy một dòng suối đang chảy dọc từ cửa rồi kéo dài theo hai bên bờ tường, cuối cùng chui vào trong tường như hình chữ bát*.

(*Hình chữ bát (八): Hình nút chai. Theo miêu tả, nơi hẹp như nút chai hẳn chính là cánh cửa - DG)

Ung Bác Văn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: "Dòng suối tại cánh cổng này chảy theo hình chữ bát, hiệu quả là bại tài tuyệt tự*..."

(*Bại tài tuyệt tự = Tiền bạc suy bại, không có con cháu', câu này dựa theo thuyết tiền bạc chảy ra bên ngoài như dòng nước)

Đang chìm trong suy nghĩ, Ung Bác Văn liền nghe Lưu Ý cao giọng chỉ điểm: "Hướng nước thật tuyệt, thoạt nhìn như thủy long hộ khí, tụ tài vượng đinh*."

(*Thủy long hộ khí, tụ tài vượng đinh = Rồng nước bảo vệ nhân khí, tiền tài thịnh vượng, con cháu đầy đàn)

Hàn Nhã từ chối cho ý kiến mà chỉ cười nhạt rồi nói: "Lưu tiên sinh, ta không hiểu những thứ này. Nếu ngươi muốn nói cho Phí tiên sinh nghe thì cũng phải đợi đến khi nhìn thấy ông ấy đã. Ở nơi này, hẳn không ai nghe mấy câu bình luận của ngươi đâu."

Sắc mặt đắc ý của Lưu Ý trở nên cứng đờ. Rốt cuộc gã đành lúng ta lúng túng câm miệng. Sau đó lại không biết Lưu Ý nghĩ gì mà lại lấy một cái la bàn từ trong cặp công văn thường mang theo bên người. Lúc này, gã vừa đưa la bàn lên vừa nhìn khắp xung quanh. Đến khi kiểm tra xong, lông mày của gã chợt nhíu nhưng lập tức liền làm ra bộ dạng như không có việc gì xảy ra.

Hàn Nhã không hề để ý tới Lưu Ý mà liền đi đến trước cửa rồi nói: "Ta đã về, mở cửa."

Cánh cửa sắt màu đen vốn đang im ắng lập tức di chuyển sang hai bên. Bỗng, một làn gió từ bên trong thổi ra khiến cả người Ung Bác Văn trở nên lạnh buốt. Cảm giác nóng bức trong những ngày hè biến mất, nhưng dường như trong làn gió vừa rồi có chứa một chút âm khí. Điều này làm hắn không khỏi rùng mình, đoạn lại vội vàng niệm Hộ thân chú.

Làn âm khí đang đập vào mặt lập tức thay đổi phương hướng.

Ung Bác Văn tập trung nhìn vào không gian phía sau cánh cửa. Trước hết, thứ đầu tiên đập vào trong mắt hắn chính là một lùm cây thấp. Ở sau lùm cây là một cột nước được phun từ dưới đất lên trên. Từ không trung nhìn xuống, làn nước tung tóe tạo thành những bọt rơi tứ tán ra xung quanh, không ít bọt nước theo gió tung bay làm không khí trở nên mát mẻ.

"Mời vào." Tay của Hàn Nhã làm thế mời, sau đó đi trước dẫn đường. Vừa đi được hai bước, nàng đã vào trong trang viên. Bỗng nhiên, con mèo đen vẫn nằm im trong ngực nàng khẽ kêu một tiếng rồi nhảy ra ngoài. Nhanh như chớp, nó đã chạy đến trước người Ung Bác Văn. Lúc này, chỉ thấy con mèo đen nhảy dựng lên rồi thoải mái an vị trên đầu vai của chủ. Sau khi ngồi xuống, cái đuôi thật dài lay động không ngớt. Đồng tử vốn híp thành một đầu dây nhỏ giờ này lại hoàn toàn mở ra. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở rộng, miệng kêu meo meo không ngừng.

Hàn Nhã dừng bước, quay đầu lại nhìn con mèo đen rồi hỏi: "Nó bị gì vậy?"

"Hả?" Ung Bác Văn đang vỗ nhè nhẹ thú nuôi của mình. Vừa nghe Hàn Nhã hỏi thăm, hắn liền đáp lời: "À, có vẻ như nó sợ người lạ. Không có chuyện gì đâu, chúng ta đi vào thôi."

"Sợ người lạ?" Hàn Nhã không hiểu một con mèo thì sợ người lạ để làm chi? Vừa nghĩ đến chú mèo đen dễ thương này lại một lần nữa rơi vào trong tay của người chủ ác độc, nàng liền vươn tay, miệng buông đôi câu dụ dỗ: "Mimi, đến đây. Ta ôm ngươi đi vào."

Giờ phút này, con mèo ngoan ngoãn ở trên đường làm bộ như không hề nghe thấy gì, thậm chí nửa con mắt cũng không thèm liếc một chút.

"Không phải Mimi, nó tên là Bông." Ung Bác Văn cười nói với con mèo trên đầu vai của mình: "Bông, đến chỗ Hàn tiểu thư để nàng ôm ngươi đi..."

Con mèo đen vẫn tỏ ra thờ ơ.

"Được rồi, chúng ta vào đi thôi." Hàn Nhã cảm thấy nhụt chí, lại không dám tốn thời gian ở trước cửa, chỉ phải buông ý định ôm chú mèo. Sau khi quay người vào cửa, trong lòng thầm mắng con mèo này không biết tốt xấu, rõ ràng lại thân mật với cái tên ngược đãi thú vật kia.

"Đồ súc sinh không biết tốt xấu." Lưu Ý mắng một câu rất âm dương quái khí (Ý là giọng mắng như thám giám) rồi vung vẫy cái la bàn trong tay, nghênh ngang đi vào trang viên.

Ung Bác Văn đi lên phía trước một bước, con mèo đen đột nhiên kêu một tiếng, rồi bấu chặt đầu vai đến độ móng vuốt cũng đâm xuyên qua bộ quần áo mùa hè của hắn.

"Êy, thu móng vuốt lại nào. Ngươi cào trúng da ta rồi đó." Ung Bác Văn gõ đầu con mèo đen: "Đồ nhát gan, có đại Thiên Sư ở đây, ngươi còn sợ gì nữa?"

Con mèo đen kêu meo meo hai tiếng, cái đuôi dài nhếch cao. Chỉ thấy nó nghiêng đầu nhìn Ung Bác Văn thật kỹ, xem ra nó cũng không tin cho lắm.

"Êy, nhìn ta như vậy để làm gì?" Ung Bác Văn cảm thấy bất mãn: "Ta có thể nói cho ngươi biết, bây giờ là lúc khảo nghiệm năng lực của ta và ngươi. Vì tìm ra Tiểu Vân tỷ, chúng ta tuyệt đối không được lùi bước, dù phía trước có là núi đao biển lửa hay là gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải xông tới. Nếu ngươi còn muốn lăn lộn với con của ta, vậy thì hôm nay không được lo ra, trước tiên phải tìm được tung tích mẹ của con ta cái đã." Nói xong, Ung Bác Văn không hề để ý tới con mèo đen nữa. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn cất bước tiến vào trong trang viên.

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

Quảng cáo
Trước /65 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Có Biết Câu Chuyện Ngọt Ngào Về Nuôi Dưỡng Không?

Copyright © 2022 - MTruyện.net