Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Cực Phẩm Mỹ Nữ Dưỡng Thành
  3. Chương 6 : Năng lực thần kỳ
Trước /14 Sau

[Dịch] Cực Phẩm Mỹ Nữ Dưỡng Thành

Chương 6 : Năng lực thần kỳ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"60 rồi..."

Trong bồn tắm, Tô Lâm ngạc nhiên nhìn những con số đang tăng vọt.

"Nếu như dựa theo suy đoán của ta, cái năng lực tạm dừng thời gian thần kỳ này là có hạn chế, được quyết định bởi con số màu đỏ này, như vậy hiện tại con số này đã sắp cao lên tới một trăm rồi, vậy bây giờ ta có thể tạm dừng thời gian?"

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Lâm một trận hưng phấn, hắn vốn tìm Diệp Tinh Trúc là muốn nghiên cứu một chút năng lực tạm dừng thời gian của chính mình. Mà bây giờ, con số đã tăng lên, thậm chí trị số lại còn vượt quá trước đó rất nhiều, Tô Lâm liền thử một lần, ở trong lòng lần thứ hai mặc niệm một tiếng: "Thời gian tạm dừng."

Hô...

Lại là loại cảm giác quen thuộc kia, thời gian tạm dừng rồi, thật sự lần thứ hai tạm dừng rồi, Tô Lâm thậm chí còn nhìn thấy từng giọt thủy châu từ cuối sợi tóc của Trúc tỷ tỷ rớt xuống đọng lại ở giữa không trung.

Thời gian thật sự tạm dừng rồi, đồng thời, con số ở góc trên bên phải cũng bắt đầu giảm dần theo từng giây.

102...

101...

... ...

Không biết vì nguyên nhân gì mà con số lại bắt đầu giảm rồi, Tô Lâm bắt đầu quý giá những con số này, nếu thí nghiệm xong rồi, thì mau mau đọc thầm một tiếng: "Thời gian khôi phục."

Trong phút chốc, thời gian khôi phục lại bình thường. Diệp mẫu cùng Diệp Tinh Trúc vừa mới cãi vã vẫn còn tiếp tục, bất quá Diệp Tinh Trúc bởi vì Tô Lâm đang ở đây nên không có nói nhiều, trái lại là Diệp mẫu vẫn chăm chỉ không ngừng nói.

"Trúc nhi... Những lời khác, mẹ cũng không muốn nói nhiều, mẹ chăm sóc cho ngươi nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng. Hiện tại ngươi đi làm, có thể tự nuôi sống bản thân, những cái khác mẹ đều không lo, chỉ lo cho hôn sự cả đời của ngươi. Mấy hôm nay mẹ cùng những bà bạn trong xưởng nói rồi, ta dặn bọn họ nếu có thân thích nào tốt, thì hãy giới thiệu cho ngươi..."

Diệp mẫu đứng lên, nhấc nhấc quần, ngữ trọng tâm trường nói.

Thế nhưng, Diệp Tinh Trúc lại vô cùng phản cảm, quệt mồm phản bác: "Mẹ! Ta không, đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, hôn nhân của ta, ta tự mình làm chủ."

"Hừ... Để ngươi tự mình làm chủ, ngươi đi làm hai ba năm rồi, cũng không thấy ngươi mang ai về? Ngươi xem Lili kế nhà kìa, năm nay cũng đã có chồng, hơn nữa còn là một người có điều kiện tốt..."

Tô Lâm lẳng lặng nghe đối thoại, rất hiển nhiên, đây là đề tài hai mẹ con Diệp gia thường cãi vã. Tuy rằng hiện tại Tô Lâm rất muốn thay Trúc tỷ tỷ nói mấy câu, thế nhưng chỉ cần hắn vừa nói chuyện, sẽ hoàn toàn bại lộ.

"Được rồi, mẹ cũng không nói với ngươi nữa, việc của ngươi, chính ngươi tự làm, nếu năm nay còn chưa tìm được một tiểu tử ra dáng về đây, mẹ liền an bài cho ngươi ra mắt. Mẹ làm cơm đi đây, ngươi tắm nhanh lên, tắm xong ra ăn cơm rồi còn đi làm..."

Câu nói tiếp theo, Diệp mẫu cũng không đợi Diệp Tinh Trúc trả lời, liền ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới nhà bếp làm cơm.

"Mẹ, ngươi..."

Diệp Tinh Trúc muốn giải thích, nhưng Diệp mẫu đã đi ra. Mà Diệp Tinh Trúc cúi đầu nhìn thấy Tô Lâm đang nhìn mình cười cười, vừa xấu hổ vừa tức giận, nói: "Thằng nhóc, nhìn cái gì vậy, muốn ăn đòn đúng không? Còn không mau dậy, thừa dịp mẹ ta đi làm cơm còn không đi nhanh?"

"Ah... được... nhưng, Trúc tỷ tỷ, cái này... ngươi…?"

Tô Lâm quơ quơ trái dưa chuột đang cầm trên tay, cười xấu xa nói. Diệp Tinh Trúc vừa nhìn thấy trái dưa chuột, mặt lập tức hồng lên, đem dưa chuột trong tay Tô Lâm đoạt lại, sau đó đem Tô Lâm đẩy đi: "Thằng nhóc, ngày hôm nay ngươi chưa từng thấy gì, cũng chẳng nghe được gì, mau mau cút ra ngoài cho ta."

"Sao vậy? Trúc tỷ tỷ, hai ta hà tất phải tính toán chi li?"

Tô Lâm từ trong bồn tắm lưu luyến đi ra, phát hiện trên người mình từ đầu đến chân đều ướt đẫm. Ẩm ẩm ướt ướt, cảm giác quần áo dính trên người thật khó chịu, bất quá có thể chứng kiến thân thể trần truồng của Trúc tỷ tỷ, hơn nữa còn chen chúc trong cùng một bồn tắm,thì cũng đáng giá.

"Còn nhìn? Không cho phép nhìn."

Nhìn thấy Tô Lâm đã đứng dậy, lại còn nhìn chằm chằm mình, Diệp Tinh Trúc liền dùng khăn tắm bao lấy thân thể của mình, sau đó từ từ đứng lên. Hơi nước mịt mờ, tóc ẩm ướt, trong không khí có một mùi hương nhè nhẹ của thiếu nữ, Diệp Tinh Trúc phảng phất như một đóa xuất thủy phù dung, Tô Lâm nhìn đến chảy nước miếng.

Bạch sắc khăn tắm đắp lên người, có vẻ hơi ngắn, nên chỉ có thể miễn cưỡng đem ba bộ vị quan trọng bao lấy. Nhưng hình ảnh nửa che nửa lộ như vậy, càng làm Tô Lâm thêm mơ mơ màng màng, không gian như vô hạn, con mắt không nháy nhìn chằm chằm vào Diệp Tinh Trúc.

"Thằng nhóc, xoay người lại, tỷ tỷ phải thay quần áo đi làm, ngươi... không cho nhìn lén, biết không?"

Liếc Tô Lâm một cái, Diệp Tinh Trúc cầm quần áo treo ở phòng vệ sinh, đó là bộ đồng phục của hộ sĩ tại bệnh viện nàng làm ca đêm. Mà Tô Lâm nhìn nhìn áo ngực màu trắng, quần lót lụa viền tơ, còn có bộ trang phục toàn thân trắng như tuyết,rồi không tình nguyện xoay người lại.

"Không cho phép nhìn lén, dám nhìn, tỷ tỷ sẽ đem hai con mắt của ngươi móc ra, rồi giẫm."

Sột sột soạt soạt, sau khi Tô Lâm xoay người sang chỗ khác, Diệp Tinh Trúc chậm rãi mở khăn tắm, đem cả người lau khô, sau đó hất tóc, bắt đầu mặc áo lót vào cùng quần lót lụa viền tơ.

Đối với Tô Lâm mà nói thì đây chính là tran tấn ah, mắt không thấy mà tai lại nghe, nghe tiếng Diệp Tinh Trúc mặc quần áo sột sột soạt soạt, trong lòng Tô Lâm liền ngứa! Nhưng lại không có cách nào gãi.

Xoay lại? Không xoay lại?

Hay là sử dụng năng lực tạm dừng thời gian? Nội tâm Tô Lâm tà ác nghĩ, bất quá thời gian tạm dừng rất quý giá, Tô Lâm không muốn tùy tiện sử dụng.

Hơi nghiêng đầu, nhìn về gương trang điểm bên cạnh, Tô Lâm mừng thầm, bởi vì gương trang điểm có thể phản chiếu lại loáng thoáng bóng người Trúc tỷ tỷ. Bất quá bởi vì có hơi nước nên tấm gương mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể nhìn thấy đại khái mà thôi.

Nhưng, vì như vậy, mới làm cho người ta cảm thấy ngứa ngày trong lòng.

Tô Lâm không không chớp mắt nhìn chằm chằm thân ảnh trong gương, thân thể Trúc tỷ tỷ trắng như tuyết,nàng đang từ từ đem quần áo từng cái khoát lên người, thực là quá mê người.

Tô Lâm vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm, cho tới Trúc tỷ tỷ đã mặc xong, vỗ lưng hắn một cái: "Nhìn đủ chưa, tiểu tử thúi, đừng cho là ta không biết ngươi dựa vào tấm gương phản quang nhìn lén."

Lúc ở trong bồn tắm, nhìn cũng bị nhìn hết rồi, mò cũng bị mò hết rồi, hơn nữa "Chuyện kia" cũng bị Tô Lâm bắt gặp. Bây giờ Diệp Tinh Trúc chính là “vò đã mẻ lại sứt”, còn hơi đâu mà đi tính toán việc Tô Lâm nhìn nàng qua tấm gương cơ chứ?

"Ta đâu có nhìn lén, Trúc tỷ tỷ, ta- Tô Lâm- làm việc quang minh lỗi lạc, muốn nhìn thì quang minh chánh đại mà nhìn..."

Tô Lâm vỗ vỗ ngực mình, xoay người lại, vừa nhìn Diệp Tinh Trúc thì lập tức sững sờ.

Quá đẹp, Trúc tỷ tỷ mặc đồng phục y tá vào, tóc còn ẩm ướt vung ở một bên, bộ đồ hộ sĩ chỉ là váy ngắn dài đến đầu gối, ôm sát thân, đặc biệt là đôi thỏ trắng nhỏ trước ngực Trúc tỷ tỷ, cứ như muốn phá vỡ đồng phục y tá.

Hiện tại đã mặc quần áo vào, bị Tô Lâm nhìn như vậy, Diệp Tinh Trúc không kiêng kị gì, thậm chí còn ưỡn ngực, sau đó mở cửa phòng vệ sinh ra, quay đầu hướng Tô Lâm nói: "Tiểu tử thúi, ngươi ở bên trong nhìn, ta ở phòng khách ra dấu tay, an toàn thì ngươi cút nhanh đi về nhà, có nghe hay không... Ngàn vạn lần không thể để cho mẹ ta nhìn thấy... nếu không ngươi nhất định sẽ chết."

"Ân ân ân..."

Tô Lâm đầu gật như con gà mổ thóc, nhìn Diệp Tinh Trúc đi ra phòng khách, hướng hắn làm một dấu tay an toàn, sau đó Tô Lâm liền không ngừng không nghỉ, như một làn khói từ phòng vệ sinh chạy ra, trực tiếp từ Diệp gia chạy trở về nhà mình.

Y phục trên người ẩm ướt, rất may ba mẹ vẫn chưa về, Tô Lâm nhanh chóng thay một bộ quần áo. Chờ khi hắn mới vừa cầm quần áo ném vào máy giặt, mẫu thân- Lưu Ái Trân- đã mua dồ ăn trở về.

"Mẹ, ngươi trở về rồi? Ngày hôm nay ăn món gì ah?"

Nhìn những thức ăn ngon mà mẹ xách trong tay, Tô Lâm nhanh chóng, ân cần, tiến lên nhận lấy giỏ thức ăn.

"Thằng nhóc con, sách thì không chịu học, từ sáng đến tối chỉ biết chơi."

Lưu Ái Trân vừa nhìn thấy nhi tử Tô Lâm liền nổi giận, vốn thành tích của Tô Lâm có thể thi lên năm đầu trung học là không sai, nhưng ba năm cao trung Tô Lâm đều không biết dụng công đọc sách, hiện tại cũng sắp thi tốt nghiệp trung học, thành tích cà lơ phất phơ có thi chắc cũng không thể đậu.

"Ngày mai là kỳ thi thử cuối cùng, mẹ mua xương sườn hầm cách thủy cho ngươi ăn, ngươi còn thi không được, sau khi tốt nghiệp trung học, thì hãy đi Nghiễm Đông làm công với mấy họ của ngươi đi..."

Chỉ tiếc mài sắt không nên kim, từ tiểu học đến sơ trung, Tô Lâm thành tích cũng không tệ, tuy rằng đi làm rất mệt, thế nhưng ở trước mặt bằng hữu thân thích Lưu Ái Trân cũng coi như có tư cách kiêu ngạo. Tháng ngày đều hi vọng, đợi đến khi Tô Lâm thi lên đại học sẽ nổi bật hơn mọi người. Nhưng đến cao trung, thành tích của Tô Lâm lại xuống dốc không phanh , nên Lưu Ái Trân ở trước mặt bằng hữu thân thích đều không nhấc đầu lên nổi.

"Đi tỉnh Đông Nghiễm làm công?"

Nghe được lời này của mẫu thân, trong lòng Tô Lâm hồi hộp một thoáng. Mặc dù nói cái vấn đề này hắn cũng cân nhắc qua, thế nhưng bây giờ cách thi đại học còn không tới một tháng, nếu thật không thể thi đậu trường công, vô trường tư, vậy thì làm sao gia đình có thể trả nổi học phí?

"Ai... Tiểu Lâm, mẹ cùng ba ngươi tối qua đã bàn suốt một đêm rồi. Ngươi cũng biết nãi nãi của ngươi mấy năm qua sinh bệnh tốn không ít tiền, mặc dù bác ngươi cùng mấy người chú của ngươi cũng có lo tiền viện phí, nhưng nhà chúng ta cũng tốn không ít. Vài tờ sổ tiết kiệm gộp lại cũng mới bốn, năm vạn, nếu học trường tư thì cũng đã ba vạn mấy, lúc học xong cũng không tìm được việc, cha ngươi cũng cảm thấy, không bằng ngươi đi..."

Lưu Ái Trân thở dài, nặng nề mà nói rằng: "Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, từ lúc ngươi lên cấp ba tới nay, mẹ là đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, cuối cùng thi đại học như thế nào, liền xem chính ngươi. Thi rớt trường tư, thì hãy đi làm công."

Kỳ thực Lưu Ái Trân cũng bất đắc dĩ, ai mà không muốn con trai của chính mình lên đại học, nổi bật hơn mọi người ah! Nhưng Tô gia như vậy, căn bản không thể trả nổi học phí cùng phí sinh hoạt.

"Không? Ta không muốn đi làm công..."

Tô Lâm cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cho tới nay hắn đều đang trốn tránh cái vấn đề này, nhưng bây giờ đã sắp thi đại học, nếu quả như thi rớt trường công, thì chỉ có nước đi làm việc. Hơn nữa, Tô Lâm nhìn mẹ tóc đã trắng bạc, lại nghĩ đến mẫu thân lớn tuổi như vậy rồi, còn kiếm tiền nuôi gia đình mỗi ngày, trong lòng cũng đau đớn.

"Mẹ đi làm cơm, không nói nữa. Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ."

Ngồi ở trong phòng khách, Tô Lâm nhìn mẹ đang bận rộn trong nhà bếp, chính mình cũng rơi vào trầm tư.

"Bằng vào thành tích của ta bây giờ, liều mạng học thì cũng chỉ có thể thi đủ hơn 400 điểm, nhiều lắm chỉ đủ vào trường tư, nhưng mà học phí trường tư mắc như vậy. Bây giờ cách thi đại học chỉ còn lại hơn hai mươi ngày, ta cố gắng thế nào cũng không kịp rồi..."

Chính mình ra sao, Tô Lâm biết rõ, học như vậy, mà muốn một bước lên trời, thì nằm mơ cũng không có.

"Ah? Không đúng... Bình thường thì không được, nhưng mà ta mới có được siêu năng lực, ta có thể tạm dừng thời gian, nếu như trong lúc thi, ta đem thời gian dừng lại, còn sợ thi không được sao?"

Đột nhiên, Tô Lâm nghĩ tới chỗ này, trái tim cũng bắt đầu mãnh liệt nhảy lên. Lợi dụng năng lực tạm dừng thời gian, muốn thi tốt đại học còn khó hay sao?[/SIZE]

Quảng cáo
Trước /14 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ép Hôn Được Chồng Như Ý

Copyright © 2022 - MTruyện.net