Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Cực Phẩm Mỹ Nữ Dưỡng Thành
  3. Chương 7 : Túi sách để quên
Trước /14 Sau

[Dịch] Cực Phẩm Mỹ Nữ Dưỡng Thành

Chương 7 : Túi sách để quên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tuy rằng Tô Lâm không biết tại sao mình lại có được năng lực tạm dừng thời gian, thế nhưng đã có năng lực thần kỳ như vậy, Tô Lâm làm sao có thể không lợi dụng một phen. Lợi dụng cái năng lực này, thay đổi vận mệnh của mình, thay đổi tình hình trong nhà, trở nên nổi bật hơn mọi người, lúc trước những cái này chỉ được coi là nói nhảm, hiện tại thì hoàn toàn có khả năng thực hiện.

"Chỉ cần ta muốn tạm dừng thời gian, thời gian chung quanh sẽ tạm dừng ngay lập tức, chỉ có ta mới không bị ảnh hưởng. Mà có thể tạm dừng thời gian trong bao lâu, thì tùy thuộc vào những con số màu đỏ, hiện tại... Ta có thể tạm dừng 101 giây."

Ngồi trên ghế salông, Tô Lâm ngưng mắt nhìn con số "101" màu đỏ ở góc trên bên phải tầm mắt, " Bất quá làm sao mới có thể tăng mấy con số này lên đây? Hình như hôm nay lúc đang thân mật với Trúc tỷ tỷ thì nó tăng lên... Không lẽ, mấy con số này khi thân mật cùng giới nữ thì mới có thể gia tăng sao?"

Tuy rằng thành tích học tập của Tô Lâm không cao, nhưng không có nghĩa là hắn đần, ngược lại, Tô Lâm rất nhạy, cái gì người khác nghĩ không ra, ngồi trên ghế salông nghĩ một lúc, Tô Lâm cũng có thể suy diễn được đại khái, đối với năng lực vô tình có này, trong lòng Tô Lâm đã có tính toán.

Sáu giờ tối, ba của Tô Lâm- Tô Quốc Vinh- đã về, gương mặt mệt mỏi, vừa vào trong nhà, liền ngồi xuống ghế salông, hai mắt nhắm lại, móc hộp thuốc lá cùng bật lửa ra, miệng phun vài ngụm khói.

"Cha, ngươi trở về rồi."

Mỗi lần nhìn cha mệt nhọc như thế, trong lòng Tô Lâm cũng không dễ chịu. Tô Quốc Vinh vốn là quân nhân xuất ngũ, chỉ là không có vận may, nên trở về, chính mình tìm một công ty sản xuất xe vận tải. Tiền lương không cao, chỉ có hai, ba ngàn một tháng, Tô Quốc Vinh làm người tương đối thẳng thắng, cũng không có kiếm chuyện gây sự, nên đạt được không ít chỗ tốt, nhưng đắc tội với không ít người, làm mười mấy năm rồi, mà mới làm được tới chức tổ trưởng.

"Ừm..."

Tô Quốc Vinh có thể là quá mệt mỏi, nên cũng không ngẩng đầu nhìn con trai của chính mình, chỉ khẽ gật đầu, dùng mũi hừ một tiếng, sau đó cũng không nói chuyện , cứ như vậy ngồi hút thuốc, suy nghĩ.

Kỳ thực phần lớn nam nhân đều là như vậy, áp lực công việc ở bên ngoài lớn, cả người mệt mỏi, về đến nhà, cách duy nhất để nghỉ ngơi thả lỏng chính là đốt một điếu thuốc, ngây ngốc một hồi, nhìn vợ con, liền cảm thấy mình khổ cực cũng đáng.

Cha luôn luôn như vậy, Tô Lâm cũng không quá để ý, nhưng khi cơm tối bắt đầu, cha- người luôn luôn trầm mặc ít nói- lại thở dài một hơi, buông đũa, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tô Lâm mấy giây, sau đó nói: "Tiểu Lâm, sắp thi đại học rồi phải không? "

"Ừm... chỉ còn hơn hai mươi ngày..."

Chỉ là ngắn ngủn chín chữ, thế nhưng Tô Lâm đã nghe được từ ngữ khí của cha rất nhiều nội dung, xem ra cha gần đây cũng vì con đường phát triển trong tương lai của chính mình mà rầu rĩ.

"Năm nay thi đại học, ngươi, con gái của cậu hai ngươi Linh Linh, còn có Tiểu Dực con của chú ba, ba người các ngươi đều thi năm nay. Trước đây lên cấp ba, thành tích của ngươi tốt nhất, nhưng mà bây giờ... Ài..."

Lại một tiếng thở dài, Tô Quốc Vinh cũng không tiếp tục nói, tự rót cho mình một ly nước, buồn bực, im lặng, tuy không nói gì thêm, nhưng lại làm cho Tô Lâm cảm thấy áp lực.

Cha Tô Lâm chính là người như vậy, trên người có khí chất kiên nghị cùng thuần phác của quân nhân, không nhiều lời, thế nhưng, mỗi một câu hắn nói, đối với Tô Lâm, đều có ý nghĩa phi phàm.

"Cha, ta biết rồi. Ta nhất định sẽ nỗ lực, thi tốt đại học, cho ba mẹ vẻ vang, tự hào."

Cúi đầu, nội tâm Tô Lâm đầy hổ thẹn, cắn răng, trong lòng âm thầm thề, thi đại học nhất định phải được, tương lai nhất định phải nổi bật hơn mọi người. Không tranh giành bánh màn thầu cũng phải tranh giành cơn giận này.

"Biết? Con thỏ nhỏ chết bầm ngươi thì biết cái đếch gì. Nếu như ngươi biết, thành tích còn kém như vậy? Ta đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, bây giờ con đường của ngươi ngươi tự chọn, nếu thi rớt thì đi làm công."

Tô mẫu lên tiếng, ba năm qua nàng hết lòng lo lắng, muốn Tô Lâm có thể tỉnh táo lại, nhưng thành tích học tập của Tô Lâm vẫn không lên nổi, hiện tại chỉ còn lại hơn hai mươi ngày cuối cùng thôi, nàng đã hoàn toàn không còn hy vọng. Ba năm đều không thay đổi, không lẽ 20 mươi ngày cuối cùng lại thay đổi?

"Mẹ! Xin lỗi, ta biết sai rồi."

Hôm nay Tô Lâm không có cùng mẹ tranh luận, cha mẹ khổ cực, hắn cũng thấy, nhớ ở trong lòng, chỉ là thiếu niên mới lớn, còn trẻ ngông cuồng. Cũng còn may, hiện tại cũng chưa muộn lắm, đã có được năng lực tạm dừng thời gian, Tô Lâm tin tưởng, mình tuyệt đối có thể thi đậu đại học, tạo nên một tương lai huy hoàng.

Bữa cơm tối nặng nề đã trôi qua, Tô Lâm vội vã trở về phòng của mình. Tô phụ cùng Tô mẫu vẫn tiếp tục thào luận về vấn đề vừa rồi.

"Ài, lão Tô, ngươi mau nghĩ biện pháp đi, Tiểu Lâm nhà chúng ta như vậy, chỉ sợ là sẽ thi rớt trường công, mà chúng ta thì không thể lo học phí ở trường tư, chẳng lẽ thực sự phải cho nó vào rừng làm công sao?"

Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Lưu Ái Trân bên ngoài đối với Tô Lâm rất nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại thương yêu con vô cùng, làm sao mà cam lòng cho Tô Lâm đi làm công chịu khổ.

"Làm gì còn biện pháp, thi không đậu đại học, không có văn bằng, không đi làm công, chứa ở nhà à?"

Hút một hơi, nhẹ thở ra một đám khói, Tô Quốc Vinh dừng một chút, sau đó nói, "Thực sự không được, ta sẽ tìm đại ca xem, trường tư chúng ta lo không nổi, đi trường đại học nào đó học nghề trở về, cũng có thể kiếm cơm ăn."

Thành phố Kiến An giữa tháng năm, đã có xu thế tăng nhiệt, nhiệt độ nóng không chịu nổi. Đến buổi tối tám giờ, nhà hàng xóm ai không có chuyện gì làm đều ngồi ở ngoài sân nhà, dưới cây đại thụ, nói chuyện hóng gió.

Ngoài cửa nhà Tô Lâm, lúc này đã có những bà cô đứng ríu rít nói chuyện. Tuy rằng ngày thứ hai chính là kỳ thi thử cuối cùng, thế nhưng trong phòng thật sự quá nóng, Tô Lâm không thể tập trung, liền cầm sách ra ngoài đọc.

Vừa vặn sân dưới có đèn đường, lại sáng sủa mát mẻ, chỉ là muỗi quá nhiều, nên trên người Tô Lâm có mùi thuốc chống mũi.

"Ai... Ái Trân, Tiểu Lâm nhà các ngươi rất chăm chỉ! Ở trường Nhất Trung, thành tích học tập khẳng định không sai! Năm nay nhất định có thể thi đậu đại học danh tiếng, hai vợ chồng các ngươi cũng coi như hết khổ rồi."

Nói xong, thì lại có láng giềng tiếp tục chủ đề này. Mà Lưu Ái Trân nghe xong lời này, liền lúng túng, thở dài, giải thích: " Thành tích của Tiểu Lâm nhà tôi không được rồi, có thi được lên đại học hay không còn chưa biết, nên không hy vọng xa vời đậu được dại học danh tiếng."

"Không đến nỗi đi! Ta nhớ thành tích sơ trung của Tiểu Lâm nhà các ngươi rất tốt nha! Bằng không cũng thi không đậu Nhất Trung rồi..."

Có hàng xóm vẫn nhớ được thành tích cao chót vót của Tô Lâm thời Sơ Trung, nhưng bây giờ, thành tích của Tô Lâm xuống dốc không phanh, đâu còn là thiếu niên được hàng xóm khen ngợi lúc trước nữa.

"Hừ! Với thành tích của Tô Lâm bây giờ, có thể thi đậu đại học đã là rất tốt... Còn đại học danh tiếng à, nằm mơ đi i!"

Một câu châm chọc vang lên, Tô Lâm nhíu mày, nhìn về phía chủ nhân của âm thanh đó.

"Đường Trung Vượng?"

Tô Lâm biết Đường Trung Vượng, hắn sống cùng mình ở một khu phố, năm nay cũng là cấp ba , cũng học ở trường Nhất Trung. Bất quá từ tiểu học đến sơ trung, thành tích của hắn không bằng Tô Lâm, nên cho tới nay đều coi Tô Lâm là đại địch, từ khi Tô Lâm cao trung, Đường Trung Vượng không chỉ một lần tại trước mặt mọi người châm chọc hắn.

"Trung vượng, nói gì thế? Trước đây thành tích của Tiểu Lâm so với ngươi còn tốt hơn, tuy rằng thành tích của ngươi bây giờ chỉ cần cố gắng một chút là có được hạng nhất, nhưng cũng không thể kiêu ngạo, phải không ngừng cố gắng biết chưa?"

Phụ thân Đường Trung Vượng Đường Lương Nguyên khiển trách hắn một tiếng, nói đúng hơn là khoe khoang. Tuy rằng thành tích của Đường Trung Vượng ở Thị Nhất Trung cũng chỉ có thể đủ trên trung bình, nhưng lại đủ năng lực để thi đậu đại học, đủ để Đường Lương Nguyên kiêu ngạo tự hào.

"Biết rồi, cha. Ta sẽ cố gắng, ngày mai là lần thi thử cuối cùng, gần đây ta ôn tập rất tốt, nhất định có thể tiến thêm một bước, lọt vào top 100 người đứng đầu, như vậy chắc chắn sẽ thi được vào đại học. Ta cũng sẽ không giống như một vài người, cả ngày cà lơ phất phơ, không học tập chỉ biết chơi, sau đó chỉ có thể đi làm công."

"Biết là tốt rồi, Trung Vượng, ngươi so với lứa bạn cùng tuổi biết điều hơn, ba mẹ cũng yên tâm."

Đối thoại của hai cha con Đường Lương Nguyên, rõ ràng chính là nói cho Tô mẫu cùng Tô phụ nghe. Mà cha mẹ Tô Lâm biết rõ đối phương đang châm chọc Tô Lâm, nhưng cũng hết cách, đành phải nở nụ cười chúc mừng: " Trung Vượng nhà các ngươi so với con của chúng tôi đúng là có tiền đồ hơn, Tiểu Lâm phải học hỏi Trung Vượng."

Nói rồi, Tô mẫu còn kéo Tô Lâm qua, nói: "Tiểu Lâm, ngươi và Trung Vượng đều học tại Thị Nhất Trung, tuy rằng không cùng lớp, nhưng tư liệu ôn tập giống nhau, còn có hơn hai mươi ngày thi đại học. Thành tích củaTrung vượng hơn ngươi nhiều, ngươi có gì không hiểu, buổi tối trở về hỏi nó..."

Tô mẫu còn chưa nói hết, Đường Trung Vượng lại đột nhiên đánh gãy lời của Tô mẫu, xen một câu vào: "Cha, hiện tại cũng không còn nóng, ta trở về phòng học, ta không có thời gian rảnh rỗi để lãng phí trên mấy thứ chó và mèo, chính mình học còn không kịp, ôn tập nhiều một chút, khả năng đậu đại học sẽ nhiều mấy phần."

Nói xong, Đường Trung Vượng đứng dậy trở về phòng của mình. Nhưng câu nói của hắn đã chọc giận Tô Lâm, Đường Trung Vượng ngươi châm chọc Tô Lâm,thì ta không cùng ngươi tính toán, thành tích hiện tại của ta xác thực không bằng ngươi, nên ngươi có tư cách kiêu ngạo, nhưng ba mẹ ta để ăn nói khép nép lắm rồi, mà ngươi lại không chừa chút mặt mũi nào cho mẹ ta, còn nói cái gì chó và mèo. Tuy có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Tô Lâm liền đứng lên: "Đường Trung Vượng, ngươi đứng lại cho ta. Ngươi nói ai là chó và mèo..."

"Ta nói tới ai, thì người đó biết, học tập không giỏi, sức lực vẫn như thế. Ha ha, tiếng lớn như vậy, sau này có lẽ sẽ dễ tìm việc."

Đường Trung Vượng không hề quay đầu lại, tựa hồ rất xem thường Tô Lâm, mỉa mai cười vài tiếng "Nhưng giọng lớn thì sao, Tô Lâm, ngươi muốn hơn ta vào khi ngày mai à. Bất quá theo ta thấy, ngươi phải đợi kiếp sau rồi."

"Đường Trung Vượng, ngươi muốn chết phải không..."

Tô Lâm đã bị ba mẹ mắng cho một trận,bây giờ lại bị Đường Trung Vượng châm chọc, như thế nào còn giữ được bình tĩnh, lúc này đứng lên muốn giáo huấn Đường Trung Vượng một trận

"Tiểu Lâm, đứng lại cho ta."

Nhưng không ngờ, Tô Lâm phụ thân lại nghiêm nghị dạy dỗ Tô Lâm một câu, " Trở về phòng đọc sách cho ta, hồ đồ cái gì, thành tích không bằng người khác, còn ở đó lý luận?"

"Cha..."

Tô Lâm sợ nhất là cha của mình, không nghe ai lời cũng không thể không nghe cha mình, nên chỉ đành mạnh mẽ đem cơn giận này nhịn xuống, nhìn dáng dấp đắc ý của Đường Trung Vượng, hận đến răng nghiến lại.

"Thời gian tạm dừng..."

Trong lòng đọc thầm một tiếng, Tô Lâm tạm dừng thời gian, sau đó nhanh chóng tiến lên, đạp một cước tàn nhẫn lên bàn chân của Đường Trung Vượng, sau đó trở lại vị trí của mình, cho thời gian trở lại bình thường.

"Ai ôi..."

Thời gian khôi phục, Đường Trung Vượng trong giây lát cảm thấy chân mình như bị đạp một cái, đau đớn kịch liệt làm cho hắn lảo đảo một cái liền té xuống đất.

"Trung vượng, ngươi làm sao vậy?"

Đường Trung Vượng phụ thân gấp gáp, mau mau kéo con trai của chính mình.

"Không biết nữa, cha, cảm giác giống như chân bị người ta đạp một cái... Có thể là căng gân..." Đường Trung Vượng nhìn Tô Lâm, luôn cảm thấy là Tô Lâm đang giở trò, nhưng Tô Lâm lại cách xa mình vài bước, nên khi hắn thấy dáng vẻ có chút hả hê của Tô Lâm, cũng chỉ có thể đem lời nói nuốt xuống.

"Cái này kêu là ác giả ác báo, cho ngươi đắc ý."

Tô Lâm còn không quên qua loa vài câu, đạp xong một cước này, trong lòng đã hả giận được một chút.

Mà đúng lúc này, mẹ của Diệp Tinh Trúc Lương Quế Châu từ trong nhà đi ra, trong tay còn cầm một cái túi sách, nói với Tô Lâm: "Tiểu Lâm, đây là túi sách của ngươi phải không? Sao lại ở trên ghế salông trong nhà của ta? Hình như hôm nay ngươi không có tới nhà ta mà?"

"Nguy rồi! Lúc nãy trốn ra, lại quên đem theo túi sách..."

nguồn: Tàng.Thư.Viện

Quảng cáo
Trước /14 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Điểm Khác Biệt Tận Thế (Soa Dị Điểm Mạt Nhật

Copyright © 2022 - MTruyện.net