Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
  3. Chương 15 : Thần binh
Trước /21 Sau

[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 15 : Thần binh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tiêu Bố Y trường đao vừa tuột tay, trường mâu của một tên Đột Quyết đã như độc long đâm tới ngực hắn.

A Tú vừa mới chạy thoát khỏi tử thần, nhìn thấy Tiêu Bố Y gặp nguy hiểm, vặn người tiến tới che ở trước người Tiêu Bố Y, bị một thương đâm trúng đầu vai, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.

Dương Đắc Chí thấy có kẽ hở, vung đao chém trúng chiến mã làm con ngựa hí lên bi thảm, nhào tới phía trước, hắn lấy hết sức nhảy lên, chém ra một đao vào chính giữa đầu vai tên lính Đột Quyết.

Tên đó kêu thảm một tiếng, xoay người lăn xuống ngựa, Mũi tên đã bắn thêm một phát nỏ, lại thêm một người nữa bị giết. Chỉ là kéo nỏ so với bắn cung tốn thời gian hơn nhiều, chớp mắt đã có một đầu thương đâm tới, Mũi tên bất đắc dĩ đành phải dùng nỏ cản lại, nỏ đã bị tên kia đánh bay đi.

Tiêu Bố Y trường đao vừa mất, ngay lập tức đã rút chủy thủ ra, trong lòng cảm thấy thê lương, hắn thấy người Đột Quyết vẫn còn hơn ba mươi người, mấy người bọn họ tối đa có thể giết thêm vài người nữa rồi cũng cùng nhau xuống hoàng tuyền thôi.

Lại có mấy cây thương đâm tới, mọi người đã không còn chỗ thối lui, đưa tay bắt lấy đầu thương, đều liếc nhìn nhau một cái, thấy tình cảnh mọi người cũng không khác biệt nhau là mấy.

Đột nhiên một tiếng 'băng' vang lên, tiếp đó là một tiếng 'vù', tất cả mọi người đều rùng mình tưởng rằng bọn lính Đột Quyết bắn tên từ bên ngoài vào. Nhưng trong giây lát, bọn họ đã chứng kiến một cảnh tượng cả đời khó quên, bốn tên Đột Quyết đang cầm thương toàn lực đâm tới bỗng cùng lúc rơi khỏi ngựa, yết hầu cả bốn người đều trúng tên không hề có ngoại lệ.

Tiêu Bố Y nửa mừng nửa lo, nhìn về hướng mũi tên dài bay tới, chỉ thấy một người cưỡi ngựa đứng ở không xa, giống như u linh vậy, không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

Người nọ vóc người khôi ngô, tuyệt không phải là u linh, râu quai nón rậm rạp đã che mất nửa khuôn mặt.

Hắn tuy râu ria rậm rạp, che kín nửa khuôn mặt nhưng người khác chỉ cần nhìn lướt qua cũng nhận ra, người nọ chỉ có thể dùng từ xấu để miêu tả. (Der: Trời ganh tị với người tài đây mà!)

Người nọ lỗ mũi hướng thiên, miệng lại vô cùng lớn, quái dị nhất chính là trong ánh mắt có ẩn chứa loại khí khách, gạn dạ khó có thể miêu tả. Người nọ đứng cách đó không xa, Tiêu Bố Y ánh mắt vốn sắc bén đột nhiên cả kinh, phát hiện người nọ hình như là hai mắt trọng đồng, chẳng trách quái dị phi thường.

Trọng đồng chính là có hai cái đồng tử, phi thường kỳ lạ, sách sủ có viết thời Đại Thuấn, Hạng Võ cũng là trời sinh trọng đồng.

Người nọ tay cầm trường cung so với nhuyễn cung bình thường còn dài hơn gấp đôi, ánh mắt xẹt qua Tiêu Bố Y, đã nhìn về phía bọn lính Đột Quyết, khóe miệng nhếch lên, cũng không nói gì.

Lính Đột Quyết mặc dù hung hãn dị thường cũng bị người này dọa khiếp, mắt thấy bốn đồng bạn vô thanh vô tức mất mạng, chẳng lẽ là bị người này bắn chết?

Sự yên lặng chỉ kéo dài trong chốc lát, bọn lính Đột Quyết đã quát to một tiếng, nhất tề xông tới người nọ.

Người nọ nhếch miệng lên, nhìn không ra được là đang cười hay đang khóc, cả người lẫn ngựa trong nháy mắt đã lướt sang ngang một trượng, Tiêu Bố Y tuy ánh mắt sắc bén, tinh thông cưỡi ngựa nhưng cũng nhìn không ra hắn làm thế bằng cách nào, không khỏi hoảng sợ.

Lính Đột Quyết cung thuật cũng rất tinh chuẩn, đều tập trung bắn về phía người đó nhưng đều còn cách người đó một chút.

Người nọ cũng đưa tay ra sau lưng rút ra bốn mũi tên, đặt lên dây cung, kéo một cái lại 'băng' một tiếng, ngay sau đó phát ra tiếng mũi tên rít gió, cực kỳ bén nhọn giống như xuyên thấu màng nhĩ vậy.

Bốn mũi tên cùng bay về phía bọn lính Đột Quyết, chớp mắt đã bắn tới bốn tên lính Đột Quyết, cũng không hề có ngoại lệ cả bốn tên đều ôm yết hầu toi mạng. (Der: má ơi, là thần sao? Không ngắm cũng bắn trúng yết hầu, lại còn bốn thằng một lúc nữa. )

Không khí bỗng nhiên giống như đông cứng lại, mấy tên lính Đột Quyết ngây ngốc đứng đó như gà gỗ, cũng không có ai nhớ tới việc phát tiễn nữa.

Tiêu Bố Y trong lòng cũng chấn động mãnh liệt, khó có thể tin. Hắn từ khi đi tới thời đại này, điều duy nhất làm hắn kiêu ngạo chính là thuật cưỡi ngựa cùng tiễn pháp không tệ.

Còn tri thức hiện đại của hắn ở cái thời đại này cũng không có nhiều tác dụng lắm.

Ban nãy mọi người đẫm máu chiến đấu, lấy bảy người kháng cự lại hơn năm mươi tên Đột Quyết, vất vả trù tính bất quá cũng chỉ có thể giết được hơn mười người, mà bảy người khắp người đã toàn máu rồi, chẳng mấy chốc sẽ toi mạng.

Tiêu Bố Y tiễn pháp đích thực không tệ, trong mười tên bị giết, hắn ít nhất cũng giết năm sáu tên, mấy người huynh đệ còn lại cộng lại cũng bất quá nhiều hơn hắn một hai tên mà thôi.

Thế nhưng người này cử trọng nhược khinh, chớp mắt đã giết được tám tên lính Đột Quyết hung hãn dị thường, đây là loại tiễn pháp gì?

Tiêu Bố Y vẫn luôn cho rằng thủ pháp nhanh, ánh mắt nhìn chuẩn, bắn tên nhanh chóng đã là hiếm có người bằng, thế nhưng khi chứng kiến người này nhất cung tứ tiễn, lúc này mới phát hiện ra một thế giới mới.

Hắn lúc này mới hiểu được, hoá ra cung tên cũng có thể lợi hại như thế.

Nhưng mà làm cho hắn nghi hoặc chính là hắn nhất cung nhất tiễn muốn bắn chết một tên lính Đột Quyết cũng phải ngắm bắn cẩn thận, người này với nhất cung tứ tiễn, cử trọng nhược khinh đã bắn chết bốn người như thế nào làm được? Chứng kiến trọng đồng đại hán kéo cung, tên bay như lưu tinh quả thực như thần nhân vậy!

Bọn lính Đột Quyết chỉ ngưng lại trong khoảnh khắc đã tỉnh lại, gào thét một tiếng, bỏ qua bẩy người Tiêu Bố Y cùng nhau xông tới người nọ, phân ra hơn mười người thúc ngựa phi chéo tới, mười mấy người còn lại xông thẳng tới, cùng nhau gào thét, giương cung ngắm bắn, một đội khác trường thương chớp động, quát to một tiếng gắng sức ném về phía người nọ, vù vù xé gió.

Tất cả công kích đều hướng về phía một người.

Trong sát na thiên địa tối sầm lại, phong vân biến sắc.

Tiêu Bố Y lại càng hoảng sợ, những người Đột Quyết này tiến thoái thành thạo, hợp tung phân kích rất có phương pháp, tuyệt đối không thể khinh thị. Bảy người bọn họ vẫn còn sống đều là do chống cự đúng phương pháp, chứ nếu như chiến đấu trên thảo nguyên thì bảy người bọn họ đã sớm không thể đứng ở đây.

Mắt thấy đám người Đột Quyết vọt tới người nọ, Tiêu Bố Y vội vàng bắn tên muốn trợ giúp đại hán một tay.

Dù thế nào đại hán cũng là bằng hữu của bọn hắn, đã giúp bọn hắn chống cự lại người Đột Quyết, hắn nếu như chết thì bảy người bọn họ chắc chắn cũng chết theo.

Mấy người Tiêu Bố Y kéo cung xạ tiễn, mục tiêu chính là mấy tên Đột Quyết đang vọt tới từ bên sườn người nọ.

Thế nhưng cho dù bọn họ bắn được mấy tên đó thì cũng tuyệt không cản được trường thương đang ném đi của mấy tên Đột Quyết.

Tiêu Bố Y cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, Hắn dứt khoát không tin đại hán có thể tránh thoát được chiến thuật luân phiên trùng kích này của người Đột Quyết.

Thế nhưng hắn đột nhiên trợn tròn hai mắt, khó có thể tin nhìn hết thảy đang phát sinh trước mắt.

Đại hán huýt sáo dài một tiếng, mũi chân điểm nhẹ, cả người đã vọt lên lưng ngựa, lại dùng thêm một chút lực đã phóng lên cao.

Toàn bộ mũi tên bắn tới đều bay qua dưới chân hắn, còn tất cả trường mâu ném tới cũng đều đâm vào con ngựa của trọng đồng đại hán.

Chiến mã hí dài, 'rầm' một cái đã ngã xuống đất, bụi bặm nổi lên bốn phía, máu tươi đầy trời!

Đại hán không để ý tới con ngựa, thân người còn đang ở không trung đã phóng về phía trước, chỉ trong khoảnh khắc, cổ tay hắn khẽ đảo đã lại rút ra bốn mũi tên, đột ngột bắn ra.

Hắn tại không trung, kéo cung bắn tên phóng khoáng, mạnh mẽ giống như diều hâu vậy.

Mấy tên Đột Quyết đang vọt tới trước, trong lòng phát lạnh, đều tránh không khỏi mấy mũi tên bắn tới như điện của đại hán, kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.

Đại hán ngưng lại trong không trung một chút, lại bắn thêm một lượt, lại có bốn người bị bắn trúng!

Bọn người Tiêu Bố Y, Mạc Phong cũng đều quên cả bắn tên, mắt trợn trừng, mồm há hốc nhìn người nọ trên không trung giống như thần binh vậy.

Mạc Phong thì thào tự nói, "mẹ của ta ơi, đây là người sao?"

Đại hán hai đợt bắn tám mũi tên trúng tám người, dĩ nhiên tiễn vô hư phát.

Cả đám Đột Quyết xông đến ở đằng trước, thoáng chốc chỉ còn lại một người, mấy kẻ xung quanh đều đã mất mạng. Tên lính còn lại kiên trì quát một tiếng, trường thương đâm về trước, mạnh mẽ phát ra tiếng rít gió.

Đại hán cũng đã phải hạ xuống, bỗng nhiên đưa tay chạm tới trường thương, khẽ rung một cái tên lính Đột Quyết đã bay ra ngoài. Đại hán đoạt lấy trường thương, rồi ngồi trên lưng ngựa, trường thương hoành ngang một cái, hai tên Đột Quyết đang phóng như điên tới, thoáng qua đã kêu thảm một tiếng, bị thương quét trúng tiểu phúc đều từ trên lưng ngựa bay đi, kêu gào liên tục, nặng nề ngã lên mặt đất.

Từ chính diện trùng kích còn thừa lại mấy người cuối cùng, nhìn thấy đại hán uy mãnh như vậy, đành hô một tiếng, đã hướng về hai bên sườn chạy trốn thục mạng. Đại hán đánh bay một người, người còn đang ngồi trên lưng ngựa, cũng không xoay người lại, tay cầm trường thương lắp lên dây cung, đưa cung ra sau lưng, kéo căng dây, quát thêm một tiếng, trường thương đã như thiểm điện bắn về phía sau.

Mấy tên Đột Quyết ném trường thương ở bên sườn mắt thấy đồng bạn trong nháy mắt chết thảm, kinh ngạc đến ngây người đứng lại, nhưng thật không ngờ đại hán lấy thương thay tên, bắn ngược trở lại lại có khí thế cực kỳ nhanh.

Một tên tránh không kịp, bị trường thương xuyên qua giữa ngực bay tiếp, ngã xuống đất.

Trường thương thế tới không ngừng, lại xuyên thấu một tên nữa, đem người đó từ trên lưng ngựa cắm thẳng vào mặt đất. Trường thương cắm vào đất, rung bần bật.

Trong sát na, gió thổi cỏ lay nhân mã đều im lặng, tất cả mọi người đều mục trừng khẩu ngốc nhìn đại hán, trong đầu chỉ có một ý niệm, hắn không phải người, hắn là thiên binh!

Quảng cáo
Trước /21 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Du Hí Tam Quốc Chi Anh Hùng Truyền Thuyết

Copyright © 2022 - MTruyện.net