Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 83 : Ghost Rider?
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 83 : Ghost Rider?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 83: Ghost Rider?

Cô gái kia thành thạo hí hoáy với chiếc xe của Sở Vân Thăng, tháo tháo lắp lắp, tốc độ cực nhanh, khiến Sở Vân Thăng nhìn muốn hoa cả mắt, thậm chí cô ta còn phóng lửa đốt đốt thứ gì đó, Sở Vân Thăng rất hoài nghi không biết cô ta có phải là thợ sửa xe hay không nữa.

Sau một lát, nàng liền đứng lên, vén một lọn tóc vương trước má ra sau tai, còn chưa đợi Sở Vân Thăng cho phép đã nhảy lên mô tô.

Sở Vân Thăng giật mình, lúc này nguyên khí của hắn đã tiêu hao gần hết, mà vừa rồi nàng thì phóng ra năng lượngthoải mái như vậy, có thể thấy được là thực lực vẫn còn, nếu như nàng muốn cướp xe, bản thân đúng là có khả năng không đánh lại nàng!

Mấy con quái vật trên đầu còn đang chém giết, sau lưng còn có một đại quân Xích Giáp Trùng chưa biết ồ ạt đến gần, vô cùng nguy cấp, căn bản hắn không thể suy nghĩ quá nhiều, cố sức nắm lấy yên xe, vội vàng nhảy lên.

Hai tay Sở Vân Thăng ôm chặt lấy hông nàng ta, hai bàn tay đan vào nhau, ôm chắc lấy.

Hắn nghĩ đối phương nếu đã sửa được xe, vậy thì cũng không có lý nào lại lập tức đuổi nàng đi, vừa rồi kỹ thuật của nàng thành thạo như vậy, nói không chừng kỹ thuật lái xe sẽ khá hơn mình đôi chút, đường xá phía trước đầy chằng chịt rễ cây, ô tô chất thành đống, vô cùng tệ hại, với trình độ lái xe của mình rất có thể sẽ lại đâm đầu vào tường, để cho nàng lái xe chắc sẽ khá hơn một chút.

Ở thời đại mặt trời, Sở Vân Thăng mua tổng cộng ba chiếc xe máy, chiếc thứ nhất khi để cho Dư Tiểu Hải chạy trốn đã đi đứt, chiếc thứ hai khi ở trong màn sương mù, trong một lần trốn tránh quái vật mắt đỏ cùng Diêu Tường đã bị quái vật mắt đỏ nhào tới phá hỏng, bây giờ chiếc này chính là chiếc xe cuối cùng của hắn!

Sở Vân Thăng ngồi sau lưng nàng, chẳng khác nào thầm chấp nhận việc nàng lái xe, thời gian cũng không thừa thải để hai người nói dong dài nữa, cô ta chỉ bình tĩnh nói: "Ngồi cho vững!" Liền rồ ga, mô tô gầm lên một tiếng, vọt ra ngoài.

Qua một cú lao đi này, Sở Vân Thăng mới biết đối phương lợi hại cỡ nào! Hoàn toàn không phải chỉ có kỹ thuật điều khiển khá hơn hắn một chút như hắn tưởng.

Mà Sở Vân Thăng giật mình không những chỉ vì khả năng lái xe của nàng, nào là tạt trái né phải, quay đầu chuyển hướng như phim Mỹ; mà kinh ngạc hơn nữa là nàng có thể truyền năng lượng hệ hỏa của mình vào cho mô tô sử dụng, khiến cho một chiếc xe vốn phải vô cùng vụng về vì phải chở hai người thì nay lại hết sức linh hoạt, trên hai bánh xe đanh quay vun vút đều bùng lên ngọn lửa do nguyên khí hệ hỏa phát ra, như hóa thành Ghost Rider trong phim Hollywood của Mỹ, không tốn chút công sức lướt đi ở ranh giới bên ngoài thành phố sương mù.

Chiếc xe gào thét lao đi, chỉ để lại phía sau một đường lửa rực cháy!

Sở Vân Thăng khá khó hiểu vì sao lốp xe không bị đốt cháy, có lẽ là vì năng lực thức tỉnh của nàng chính là cái này, Sở Vân Thăng chỉ có thể tự giải thích với mình như vậy.

Cũng may phim là phim, mà đời thật là đời thật, bản thân ôm lấy người phụ nữ này cũng không bị biến thành xương khô!

Có điều, trên cả mô tô và trên người nàng đều là nguyên khí hệ hỏa hừng hực, khiến cho người khác khó mà chịu được!

Mà nàng thì cứ toàn cua gấp, bay lên không, thậm chí là còn kéo theo cái đuôi lửa leo lên một đoạn tường vuông góc không quá cao!

Để tránh cho mình bị ngã xuống, Sở Vân Thăng chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt lấy hông nàng, không thể nào lấy Nhiếp Nguyên phù ra bổ sung nguyên khí được, chỉ có thể dựa vào bộ chiến giáp rách nát cắn răng chịu đựng!

Nàng ta vẫn một mực duy trì việc sử dụng năng lực một cách ổn định, lại lần nữa khiến cho Sở Vân Thăng phải kinh hãi, năng lượng hệ hỏa của đối phương hiển nhiên là vô cùng mạnh mẽ! Thảo nào khi ba người thi gan với nhau, đối mặt với sức ép từ năng lượng siêu nóng của con Hỏa Diễm Huyễn Điểu mà nàng vẫn có thể chịu đựng không nhúc nhích chút nào!

Lúc này, hai người đều trầm mặt không nói, chỉ cắm đầu chạy trốn, tuy rằng tốc độ này nếu so với Hỏa Diễm Huyễn Điểu thì vẫn còn kém xe, thế nhưng nếu như so với Nhục Trùng và quái vật mắt đỏ, thì cũng đã đủ cho chúng hít bụi!

Sở Vân Thăng từ trong miệng trung đoàn trưởng Đỗ đã biết được, chủ lực của sư đoàn bọn họ là bộ đội chặn hậu, trong quá trình rút lui đã hy sinh quá nửa, cuối cùng đã vòng theo đường quốc lộ Tô Châu - Thượng Hải né qua thành phố sương mù đầy rẫy nguy cơ này, vốn định trực tiếp đi đến Kim Lăng, thế nhưng giữa đường lại gặp được phần lớn số binh lính bình thường của trung đoàn 218 mà trung đoàn trưởng Đỗ lưu lại ở Đại học Đông Thân, biết được đoàn người Đỗ Kỳ Sơn vì muốn qua đường cao tốc Thượng Hải - Nam Kinh để nhanh chóng đến được Kim Lăng nên đã băng xuyên qua sương mù, mà những người từng đi vào sương mù chưa từng có ai có thể đi ra! Bởi vậy, vì những nhà khoa học kia, bộ chỉ huy sư đoàn quyết định tạm thời dừng lại tại chỗ sáu tiếng, phái người liều chết tiến vào sương mù tìm kiếm tung tích của Đỗ Kỳ Sơn, những chuyện sau đó thì Sở Vân Thăng đều đã tự mình trải qua.

Bây giờ mặc dù hắn chỉ hận không thể một kiếm chém chết Đỗ Kỳ Sơn, thế nhưng hắn hiểu rất rõ, đối mặt với đại quân Xích Giáp Trùng, chỉ có đi cùng với quân đội mới có thêm được một chút bảo đảm!

Cho nên hắn ngồi sau nhiều lần nhấn mạnh nhắc nhở người phụ nữ này chạy về phướng thị trấn Thanh Đăng, may mà cô ta có vẻ cũng biết vị trí, Sở Vân Thăng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn bây giờ đào đâu ra tay mà móc bản đồ ra tra chứ!?

Hơn hai mươi phút sau, sau bảy tám lần cua cua rẽ rẽ, hai người rốt cuộc cũng đã chạy ra khỏi thành phố sương mù, sau lưng là thành phố lãng đãng sương, ánh lên sắc xanh đẹp đẽ, trong màn đêm, tựa như một khu rừng rậm của tinh linh trong thế giới cổ tích vậy!

Lúc này đã đến gần 23 giờ, tương đương với đêm tối ở thời đại Mặt Trời, một chút ánh sáng le lói trên bầu trời cũng đã tắt ngúm, chiếc mô tô kéo theo một cái đuôi lửa trong màn đêm có vẻ vô cùng chói mắt!

Một mục tiêu rõ ràng như thế này, nếu lỡ mà bị Thanh Giáp Trùng phát hiện ra thì hai người bọn họ đúng là có chạy đằng trời!

Cô gái kia cũng rất khôn ngoan, không sử dụng năng lực của nàng nữa, ngọn lửa xung quanh lập tức phụt tắt, trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ, như thể chúng chưa bao giờ tồn tại vậy!

Lúc này, Sở Vân Thăng cũng đang cần phải bổ sung một chút nguyên khí gấp, tuy rằng cảnh giới Hai Nguyên Thiên thân thể có thể tự động hấp thu một ít nguyên khí thiên địa, thế nhưng chúng đều phải tiêu hao để đối kháng với nguyên khí hệ hỏa mà cô gái kia phát ra, trong cơ thể một mực trống rỗng, khiến cho Sở Vân Thăng cảm thấy hết sức không an toàn.

Cô gái kia xuống xe, đứng ở một bên, lại lần nữa vén những sợi tóc tán loạn lên, bỗng nhiên quay sang nói với Sở Vân Thăng giờ vẫn còn ngồi trên xe: "Sở tiên sinh đúng là cẩn thận, đến bây giờ mà cũng không xuống xe, với bản lĩnh của anh, chẳng lẽ còn sợ tôi cướp xe sao?"

Sở Vân Thăng nghe vậy thì nghĩ thầm, đúng là tôi sợ bị cô cướp xe đấy, có điều ngoài miệng thì lại nói: "Làm sao cô biết tôi họ Sở?"

Cô ta liếc nhìn chiến giáp của hắn, hỏi ngược lại: "Trong hơn một trăm chiến sĩ thức tỉnh, có ai mà không biết anh!?"

Sở Vân Thăng biết bộ chiến giáp và kiếm Thiên Ích đã trở thành nhãn hiệu của mình, cho nên cũng không thấy lạ nữa, cười cười, không nói thêm gì, vội vã lấy Nhiếp Nguyên phù ra cầm trong tay, tranh thủ hấp thu nguyên khí..

Cô gái kia đột nhiên vươn tay ra, nói với giọng dễ nghe: "Tôi là Lam Triêu Âm, chiến sĩ hệ hỏa!"

Sở Vân Thăng đã lâu không bắt tay người khác, những lễ tiết này kể từ khi thời đại Bóng Tối bắt đầu, hầu như đều đã bị rơi rụng hết trong cái hành trình chạy trốn nối tiếp chạy trốn không ngừng kia rồi, hắn ngây ra một lúc, rồi cũng nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó liền buông tay, chỉ vào mình: "Tôi, Sở Vân Thăng." Liền không nói thêm gì nữa, hắn quả thực là không biết phải giải thích năng lực của mình thế nào.

Lam Triêu Âm có vẻ cũng không để ý đến chuyện này, xoay người qua chỗ khác, móc từ trong quần áo ra một bi đông đựng nước, một mình từng ngụm từng ngụm chầm chậm uống.

Nàng không nói lời nào, Sở Vân Thăng cầu còn không được, hắn bây giờ cần phải tập trung tinh thần khôi phục nguyên khí, ở nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện côn trùng!

Hai người trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc Sở Vân Thăng cũng bổ sung xong một tấm Nhiếp Nguyên phù, bật nắp một chai đồ uống lấy từ trong Vật Nạp phù ra mà đến nhãn hiệu cũng không kịp nhìn, nốc một hơi vạn sạch, vừa nãy thiếu chút nữa hắn đã bị Lam Triêu Âm nướng khô luôn rồi!

Lúc này hắn không dám chậm trễ thêm nữa, lấy một món đồ khá dày từ trong Vật Nạp phù ra bọc lấy đèn xe mô tô, bởi vì Lam Triêu Âm không thể dùng năng lực của nàng nữa nên lát nữa chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng lờ mờ của cái đèn xe bị bọc kín này di chuyển.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dị Thế Phong Thần Bảng

Copyright © 2022 - MTruyện.net