Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Linh Phi Kinh - Ttv
  3. Quyển 2 - ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN-Chương 5 : Thiến nữ Linh Tô (*) - Hồi 1
Trước /67 Sau

[Dịch] Linh Phi Kinh - Ttv

Quyển 2 - ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN-Chương 5 : Thiến nữ Linh Tô (*) - Hồi 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chú: "Thiến" có nghĩa là xinh đẹp, "Thiến nữ Linh Tô" là cô thiếu nữ xinh đẹp tên Linh Tô!

Vậy là mối tình đầu tiên của chàng nv chính đã tạm thời khép lại, cùng đón xem những kỳ ngộ gì sẽ đến với Nhạc Chi Dương trong quyển 2 này nhé...

P/S: Hồi này post để tự chúc mừng SN hì hì

====================

LINH PHI KINH

Tác giả: Phượng Ca

Dịch giả: Magic Q

QUYỂN 2: ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN

Chương 5: Thiến nữ Linh Tô (*)

Thi Nam Đình tiến lên phía trước lật ngửa thi thể lại, người chết nọ râu tóc hoa râm, gương mặt co rúm, chứng tỏ trước khi chết đã phải chịu đựng một cơn hoảng sợ và đau đớn tột cùng.

Nhạc Chi Dương bật thét lên:

- Cha!

Rồi gã xông lên trước, nằm rạp xuống bên xác chết khóc rống lên. Tam tôn Đông Đảo cốt ý muốn vạch trần lời bốc phét của Nhạc Chi Dương, nào ngờ gặp phải cảnh tượng thê thảm như thế, nhất thời ai nấy đều ngẩn ra nhìn nhau chẳng biết phải làm sao.

Giang Tiểu Lưu vừa xem vừa sợ đến lặng người. Hắn và Nhạc Thiều Phượng cùng lắm chỉ gặp gỡ nhau đôi ba lần, mặc dù ông lão ấy tự nhận mình thanh cao, đối xử với hắn không hề nể nang, nhưng trông thấy thảm trạng như vầy, lại nhớ đến dáng vẻ của ông lúc sinh thời, Giang Tiểu Lưu cũng cảm thấy mắt cay mũi nóng, gần như chực khóc đến nơi.

Thi Nam Đình ho khan hai tiếng, ngồi sụp xuống xem xét qua một lượt thi thể, đoạn đứng dậy bảo:

- Lạ thật!

Dương Phong Lai vội hỏi:

- Sao thế?

Thi Nam Đình trỏ vào xác chết bảo:

- Vết thương này vốn là do thú hoang gây ra, nhưng nếu là thú hoang thì tại sao trong nhà này lại không có vết chân nào để lại?

Dương Phong Lai quan sát một lượt theo lời y nói, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu liền tỏ vẻ trầm ngâm:

- Biết đâu không phải mãnh thú mà là trăn rắn thì sao?

Thi Nam Đình lắc đầu:

- Không đâu, rắn không có vuốt, ngươi xem mấy chỗ vết thương này rõ ràng là bị vuốt sắc cào xé, mà nhìn kỹ có vẻ như là móng vuốt của loài chim!

Minh Đấu chêm vào:

- Nếu là vật bay trên không, đương nhiên dưới đất không có vết tích!

Thi Nam Đình thở dài:

- Nhưng nếu là loài chim, thì vết răng này phải giải thích thế nào? Chim thì sao mà có răng cơ chứ?

Minh Đấu nhạt giọng bảo:

- Thi tôn chủ ngớ ngẩn rồi, trên đời này còn có một loài vừa có thể bay được, vừa có răng đấy.

Ánh mắt Thi Nam Đình sáng lên, trầm ngâm bảo:

- Ngươi đang đề cập đến loài dơi à?

Minh Đấu mỉm cười:

- Thi tôn chủ cao kiến!

Dương Phong Lai đảo tròn đôi tròng mắt:

- Nói như vậy thì cũng hợp lý, chỉ có điều trông vết thương thế kia thì con súc sinh ấy phải lớn kinh khủng lắm đa.

Thi Nam Đình lặng thinh một lúc, ngẩng đầu bảo:

- Hai vị, trên giang hồ có kẻ nào thuần thục trò nuôi dơi hay chăng?

Minh Đấu nói:

- Phương pháp tà đạo như vậy e rằng chỉ có bọn thầy mo ở vùng Miêu Cương xứ Vân Nam là còn sử dụng. Theo như ta biết, phương pháp này đã thất truyền từ lâu rồi. Chưa kể, nhìn vào vết cào vết cắn này thì con dơi ấy phải to lớn vô cùng, nếu quả như có người dẫn theo nó thì đã đánh động thiên hạ rồi.

Ba người đoán tới đoán lui mà chẳng rút ra được nguyên nhân nào, Nhạc Chi Dương khóc lóc một hồi, chợt mếu máo:

- Ta chỉ không hiểu nổi, cha chưa từng hãm hại ai, vì sao có kẻ lại muốn giết ông ấy?

Dương Phong Lai bật cười:

- Thằng khờ, nhà ngươi mới tí tuổi đầu, còn lão già của ngươi ít nhất cũng năm sáu mươi rồi, trước khi ngươi sinh ra chả lẽ không có gây thù chuốc oán hay sao?

Giang Tiểu Lưu không nhịn được lên tiếng:

- Nhạc Chi Dương không phải là con ruột của ông ấy.

Nhạc Chi Dương nhớ đến công ơn dưỡng dục của nghĩa phụ, lại lặng lẽ trào nước mắt. Thi Nam Đình vỗ vỗ lên vai gã động viên:

- Tiểu huynh đệ đừng quá bi thương, việc khẩn cấp trước mắt chính là tìm ra hung thủ, cậu thử soát lại di vật của cha cậu xem xem có manh mối nào không?

Nhạc Chi Dương được y cảnh tỉnh liền gạt nước mắt, lục lọi một lượt trong gian phòng, nhìn khắp xung quanh đều là những vật dụng thường ngày, đang lúc thất vọng chợt nghe Thi Nam Đình nhanh mắt bảo:

- Cây đàn này là cổ vật đời Đường à?

Nhạc Chi Dương giật mình bừng tỉnh, tìm kiếm trong phòng nãy giờ chỉ trừ cây đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội này là chưa động đến. Cây đàn này được Nhạc Thiều Phượng quý như trân bảo, chưa bao giờ để cho gã được chơi thử, ngày thường khi truyền thụ cách chơi đàn cũng không dùng đến nó. Nghĩ đến đây, tim Nhạc Chi Dương đập loạn thình thịch. Gã với tay lấy đàn, khảy lên hai tiếng, chỉ cảm thấy âm sắc có gì đó là lạ, bèn lúc lắc cây đàn một lúc rồi buột miệng thốt lên:

- Trong đàn có thứ gì thì phải!

Mọi người cùng dồn lại quan sát, bên dưới bệ đàn khẽ mấp mô, Nhạc Chi Dương hé mở tấm gỗ đồng, lôi ra một lá thư bằng lụa trắng nặng trình trịch. Trải bao năm tháng, chất lụa đã ố vàng, mặt trên có viết: "Để lại cho Nhạc Chi Dương". Vạch thư ra xem, bên trong chẳng ngờ lại có năm phiến vàng lá, một khối ngọc bội hình bán nguyệt, ngoài ra còn có một tờ giấy ghi chi chít chữ. Nhạc Chi Dương nhận ra bút tích của nghĩa phụ, gã nâng lá thư mà đôi tay run rẩy.

Lá thư này là của Nhạc Thiều Phương viết cho gã. Đại ý bảo rằng, Nhạc Thiều Phượng từng vào triều làm quan, về sau vì một chuyện đáng tiếc mà rời khỏi triều đình, ẩn thân tại bến Tần Hoài. Nhạc Chi Dương là cô nhi do ông nhặt về ở ven sông, hồi mới nuôi dưỡng hoàn toàn không có ý kỳ vọng gì, nào ngờ Nhạc Chi Dương càng lớn càng thông minh hơn người, đối với âm nhạc ngày một bộc lộ thiên phú, tương lai rõ là hậu sinh khả úy.

Nhạc Thiều Phượng một đời lận đận, có được truyền nhân như vậy lòng già cũng an ủi phần nào. Lại dặn dò, khi Nhạc Chi Dương đọc được lá thư này, có lẽ ông đã không còn trên nhân thế nữa, nếu chết vì già yếu thì thôi, còn lỡ như chết bởi tai nạn, Nhạc Chi Dương ngàn vạn lần không được tìm hung thủ báo thù, chỉ bởi kẻ thù có khả năng thông thiên triệt địa, vượt xa sức lực của Nhạc Chi Dương có thể đương cự. Lại bảo mấy miếng vàng lá kia là của tích cóp thuở ông còn làm quan, nay để cả lại cho Nhạc Chi Dương, còn khối ngọc bội ấy là vật làm tin, mai này có ai đó nhận ra thì người nọ chính là bạn thân của Nhạc Thiều Phượng, nếu Nhạc Chi Dương gặp việc gì khó khăn có thể cậy nhờ đối phương trợ giúp.

Nhạc Chi Dương càng đọc càng rối, nhìn nội dung có thể đoán được Nhạc Thiều Phượng rõ ràng biết hung thủ là ai, cũng biết kẻ này sẽ đến, bản thân nhất định khó sống, thế nhưng lại không chịu nói thẳng ra. Ước chừng thế lực của đối thủ quá lớn, ông lo sợ Nhạc Chi Dương không tự lượng sức mà đi tìm đối phương báo thù.

Tam Tôn Đông Đảo đứng xem ở một bên, Thi Nam Đình thở dài than:

- Xem ra cha cậu quả nhiên là quan Nhạc Tế Tửu năm ấy của triều đình rồi. Nhạc Thiều Phượng một đời lỗi lạc nghiệp âm nhạc, nay rơi vào kết cuộc như thế này thật đáng xót xa!

Dương Phong Lai cười lạnh:

- Lão họ Nhạc hèn nhát, đến chết mà ngay cả tên họ hung thủ cũng không dám khai ra. Hừ, thông thiên triệt địa, khẩu khí lớn thật, nói thiệt tình ta cũng không biết liệu có tên hung thủ như thế trên đời hay không nữa!

Minh Đấu lắc đầu bảo:

- Thông thiên triệt địa đâu hẳn chỉ là võ công!

Dương Phong Lai đảo tròn mắt:

- Không phải võ công, lẽ nào là yêu thuật?

Minh Đấu cười:

- Ngươi chỉ biết mỗi võ công võ công mà chẳng hay rằng quyền thế trên đời này còn lợi hại hơn cả võ công nữa ư? Nắm được quyền thế trong tay rồi thì có thể điều khiển đại quân, sai khiến người tài, hô mưa được mưa, gọi gió được gió.

Thi Nam Đình trầm ngâm hỏi:

- Theo Minh tôn chủ nhận định, hung thủ này là nhân vật quan trọng trong triều đình?

Minh Đấu gật đầu:

- Trong thư viết, Nhạc Thiều Phượng vì một chuyện đáng tiếc phải rời xa triều chính, đại loại là đắc tội với một người quyền quý nào đó, người nọ phát hiện ra tung tích của ông ta nên sai sát thủ đến đoạt mạng.

Nói đến đây, hắn chợt thấy sắc mặt của Nhạc Chi Dương tái nhợt, hai mắt trừng trừng, liền động lòng hỏi:

- Nhạc Chi Dương, ngươi đoán ra ai rồi à?

Nhạc Chi Dương lắc đầu quầy quậy, trong bụng thì rối như tơ vò. Nghe thấy lời của Minh Đấu, gã bỗng nhớ đến câu nói hôm ấy của Chu Nguyên Chương. Chu Nguyên Chương vừa nghe thấy tiếng sáo liền đoán ra ngay gã chính là đệ tử của Nhạc Thiều Phượng, câu nói tiếp sau đó càng thêm kỳ lạ: "Lão chưa chết à?" Người hỏi câu này, hoặc là đã biết trước, hoặc là đang nuôi hận trong lòng, trông mong Nhạc Thiều Phượng chết sớm. Nếu xét bốn từ "Thông Thiên Triệt Địa" thì dưới gầm trời này ngoại trừ Chu Nguyên Chương còn ai khác đảm đương nổi? Lẽ nào vì Nhạc Chi Dương nhập cung, tiết lộ ra tung tích của Nhạc Thiều Phượng, Chu Nguyên Chương biết ông còn sống nên mới phái thích khách đến hạ sát.

Cha của Chu Vi trở thành kẻ thù ư? Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy bụng dạ nóng như hơ. Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, Chu Nguyên Chương là người đứng đầu thiên hạ, như muốn giết người thì phải hành hình công khai, tuyên cáo trước mặt dân chúng, cớ chi phải lén lén lút lút sai người ám sát một vị cựu thần đã không còn quyền thế như vậy? Chẳng lẽ, bên trong chuyện này còn ẩn giấu bí mật gì đó không thể cho ai khác biết được?

Suy nghĩ đến đây, Nhạc Chi Dương hận không thể xông thẳng vào Tử Cấm Thành để hỏi cho ra lẽ. Mọi người thấy thần sắc của gã quái lạ, tưởng đâu vì quá bi phẫn nên mới thành ra ngơ ngẩn như vậy. Thi Nam Đình chân tình chia sẻ:

- Tiểu huynh đệ, việc của hung thủ để sau hẵng tính, thi thể cha cậu mất đã lâu, đáng lý phải được mồ yên mả đẹp, hay là ta mua một cổ quan tài để an táng vậy!

Nhạc Chi Dương gật đầu, đưa một miếng vàng lá cho Giang Tiểu Lưu:

- Ngươi đến trại hòm mua một cổ quan tài thật tốt cùng thật nhiều nhang đèn, vàng mã, lại thuê thêm mấy người đến khâm quan liệm xác cho nghĩa phụ ta!

Giang Tiểu Lưu cầm lấy vàng, quay người định đi, Nhạc Chi Dương lại gọi hắn lại căn dặn:

- Nghĩa phụ ta chết không rõ ràng, chuyện này không được lan truyền đi khắp nơi để tránh kinh động hung thủ!

Giang Tiểu Lưu tim đập thình thịch, vội nói:

- Ta biết rồi, ngươi cứ an tâm!

Giang Tiểu Lưu vừa đi, Dương Phong Lai cũng định cất bước. Minh Đấu xua tay bảo:

- Ta còn muốn hỏi nó mấy câu.

- Hỏi chuyện gì? - Dương Phong Lai tỏ vẻ sốt ruột: - Như hỏi về vụ sáo ngọc, cha của nó chết mất rồi không người đối chứng, còn có gì hay ho mà hỏi nữa?

Minh Đấu mỉm cười, xoay người lại:

- Nhạc Chi Dương, sau này ngươi tính thế nào?

Nhạc Chi Dương rầu rĩ đáp:

- Nghĩa phụ nuôi ta đến chừng này, ta phải thủ hiếu vì ông ấy.

- Không ổn! - Minh Đấu lắc lắc đầu: - Nhìn vào thảm trạng của cha ngươi, đủ thấy cách ra tay hết sức lạ lùng tàn độc, nếu không có huyết hải thâm thù thì ai lại hạ độc thủ đến mức như vậy? Ngươi sống đến giờ là nhờ không có mặt ở nhà chứ bằng không cũng phải gọi người đến chôn cất rồi, nếu ngươi còn ở lại đây, đừng nói đến báo thù, sợ rằng cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được.

Nhạc Chi Dương nghe đến ngẩn người, Thi Nam Đình và Dương Phong Lai cũng cảm thấy ngạc nhiên. Minh Đấu trước giờ là kẻ ích kỷ man trá, hôm nay sao lại đại phát từ bi, tính chuyện chu đáo cho người khác đến như thế? Đang cảm thấy khó hiểu, Nhạc Chi Dương liền hỏi:

- Vậy ta phải làm gì mới ổn?

- Theo ta thấy, trước tiên là lo chôn cất thi hài của ông ấy, trông chừng một đêm là đủ rồi, ba bọn ta sẽ ở cùng với ngươi, hung thủ nọ không đến thì thôi, nếu đến lại càng hay.

Minh Đấu còn chưa dứt lời, Dương Phong Lai đã cắt ngang:

- Ai thèm ở lại đây một đêm chứ, muốn ở thì ngươi ở đi, ta không bằng lòng!

Minh Đấu cười bảo:

- Dương Phong Lai, lần này chúng ta đến Trung Thổ là vì chuyện gì?

Dương Phong Lai ngẩn người, trầm ngâm bảo:

- Những chuyện khác đều làm ổn thỏa rồi, chỉ còn một việc chưa xong. Lúc sắp rời đảo, đảo vương từng dặn dò, khi đến Trung Thổ nếu gặp phải chúng đệ tử không cha không mẹ thì hãy chọn lấy vài người mang về đảo.

- May là ngươi còn nhớ! - Minh Đấu gật đầu mỉm cười: - Dẫn người mới về từ Trung Thổ, một là phát triển thực lực của đảo chúng ta, hai là khích lệ đám hậu bối trên đảo. Vân đảo vương cũng từng nói, chuyến đi Trung Thổ lần này phàm những chuyện khác đều là việc nhỏ, chỉ trừ chuyện tuyển chọn người tài là liên quan đến thịnh suy Đông Đảo, tuyệt đối không thể xem thường.

Dương Phong Lai mặt đầy hoài nghi, trừng mắt nhìn Nhạc Chi Dương, nói:

- Ngươi muốn dẫn nó về đảo à? Thằng nhóc này lai lịch không rõ ràng...

Minh Đấu xua tay cười:

- Lai lịch đều nằm trong di thư của Nhạc Thiều Phượng cả đấy thôi, còn gì mà không rõ ràng? Nhạc Thiều Phượng thân làm Tế Tửu, cai quản nhạc bộ, hồi xưa cũng nằm trong số Cửu Khanh(*), có một hai món nhạc cụ quý giá cũng không phải là điều lạ thường gì, đừng nói là sáo ngọc, ngay cả cây đàn thời Đường này cũng nào phải vật tầm thường nhà nhà dễ có.

(ND chú: "Cửu Khanh" là chín chức vị quan trọng, thay đổi ở mỗi triều đại, bắt nguồn từ đời Ngụy Hán, riêng đời Minh phân chia ra thành "Đại Cửu Khanh" và "Tiểu Cửu Khanh", chức vị Quốc Tử Giám Tế Tửu này nằm trong "Tiểu Cửu Khanh")

Dương Phong Lai bán tín bán nghi, trợn mắt nhìn Thi Nam Đình dò ý:

- Thi tôn chủ, ngươi thấy sao?

Thi Nam Đình liếc nhìn Nhạc Chi Dương, gật đầu:

- Thằng nhóc này căn cốt nhìn không tệ, là nhân tài có thể đào tạo. Để nó gia nhập Đông Đảo của ta, vừa có thể tránh tai họa, vừa có thể luyện thành võ công để báo thù cho cha. Chỉ không biết ý kiến của nó thế nào thôi?

Dứt lời, cả ba người đều dồn ánh mắt vào Nhạc Chi Dương không nói thêm gì nữa.

Nhạc Chi Dương ước đoán cái chết của nghĩa phụ có liên quan đến Chu Nguyên Chương, Đông Đảo là kẻ địch của triều đình, nếu như muốn kháng lại Chu Nguyên Chương, trên đời này dường như chỉ có Đông Đảo là nơi chốn khả dĩ nhất. Đúng như Thi Nam Đình nói, gia nhập vào Đông Đảo, thứ nhất có thể tránh tai họa, thứ hai có thể báo thù, quả là nhất cử lưỡng tiện. Gã bị tai họa trút xuống đầu, lửa hận mờ mắt, không tiện nghĩ ngợi nhiều liền mở miệng đáp ngay:

- Ta nguyện ý đi Đông Đảo!

Tam Tôn nhìn nhau mỉm cười, Minh Đấu vỗ tay bảo:

- Được, có câu nói này, ngươi đã là người của Đông Đảo rồi.

Dương Phong Lai lên tiếng:

- Cũng không nói trước như vậy được, phải chờ Vân đảo vương xem qua mới có thể quyết định, Thi tôn chủ, ngươi nói có đúng không?

Thi Nam Đình lặng lẽ gật đầu, ngắm nghía Nhạc Chi Dương như có suy tưởng riêng.

Chẳng bao lâu sau, quan tài gỗ được đưa tới, Giang Tiểu Lưu dẫn theo mấy vị dân phu ra sau nhà đào một cái lỗ rồi an táng Nhạc Thiều Phượng vào đó. Thanh cổ cầm kia vốn là vật yêu quý của ông lúc sinh thời nên cũng được chôn cất theo. Kế đó mọi người vừa dựng lều gác đêm vừa đốt giấy tiền vàng mã. Giang Tiểu Lưu cả đời chưa từng cầm số tiền lớn như vậy, cảm giác lâng lâng hào phóng, vì thế hắn vung tay quá trán mua một hơi hai xe lớn đầy ấp nhang đèn, tiền giấy, linh vật, hàng mã... Hắn bảo Nhạc lão khi sống ngậm oan ức, sau khi thác rồi phải được vẻ vẻ vang vang, xuống địa phủ làm một vị phú hào.

Nhạc Chi Dương quyết định gia nhập Đông Đảo, Tam Tôn cũng bắt đầu đối xử tử tế theo nghĩa bè bạn. Nhạc Chi Dương lén gọi riêng Giang Tiểu Lưu ra một góc, đem chuyện Đông Đảo kể ra cho hắn nghe. Giang Tiểu Lưu nghe xong liền nhảy dựng lên hét toáng:

- Cái gì? Ngươi đi rồi thì ta phải làm sao? Ai cùng ta đi xem kịch nghe chuyện nữa, mai mốt có xảy ra ẩu đả mà thiếu ngươi trợ giúp, chẳng phải chỉ có nước no đòn hay sao?

Nhạc Chi Dương lắc đầu bảo:

- Ngươi khác với ta, ngươi còn cha còn mẹ, không tiện đi xa.

Giang Tiểu Lưu hậm hực:

- Có cha có mẹ thì sao? Mẹ gặp ta toàn là mắng chửi, để ta cùng ngươi đến cái Đông Đảo khỉ ho cò gáy kia có được không?

Hai gã cùng nhau trưởng thành, Nhạc Chi Dương cũng không muốn cách biệt người bạn này, liền tìm đến Tam Tôn trình bày cơ sự. Dương Phong Lai vừa nghe liền mở miệng nói ngay:

- Không được, thằng nhóc ấy mi tà mắt xếch, mặt mày tối tăm, căn cốt cũng tầm thường, mang lên đảo rồi không bị đảo vương mắng chết mới là lạ.

Nhạc Chi Dương nghe xong ngầm tức trong bụng, lớn giọng bảo:

- Hắn là bạn của ta, ông mắng hắn chính là mắng ta. Được rồi, hắn không đi Đông Đảo thì ta cũng không đi!

Dương Phong Lai mặt thoắt đen thoắt tím, bật nhỏm dậy trỏ tay vào mũi Nhạc Chi Dương mắng:

- Chó má thật, ngươi còn dám lên mặt, Đông Đảo không có ngươi chẳng lẽ không trở mình được? Không đi thì không đi, Dương mỗ thiếu cha gì nhân tài. Minh Đấu, Thi Nam Đình, chúng ta đi, thằng nhóc thối tha như thế này có chết ở đây cũng đáng đời.

Nhạc Chi Dương nổi đóa, xoay người toan bỏ đi, chợt nghe Minh Đấu cười bảo:

- Dương Phong Lai, lời này của ngươi sai rồi, chuyện đánh giá tư chất thì có ai nói trước được đâu? Có người thiên tư không cao nhưng biết cần cù nỗ lực thì cũng có thể thành tài. Ta thấy tên Giang Tiểu Lưu này đối nhân xử thế lanh lợi, hành sự giỏi giang, cho dù không luyện thành võ công hạng nhất thì trên đảo còn có rất nhiều chức vị tạp vụ, cũng cần có thêm người đảm đương.

Dương Phong Lai nghe xong bắt đầu do dự, nhìn sang Thi Nam Đình, người kia khẽ gật gật đầu:

- Minh tôn chủ nói có lý, chuyện đời đâu chỉ có võ công. Hai chúng nó lớn lên cùng nhau, tình thâm nghĩa trọng, không muốn chia cắt. Nếu không tiếp nhận chẳng hóa ra đảo chúng ta thiếu đi tình người à!

Dương Phong Lai hất tay áo giận dỗi:

- Được, được, hai người các ngươi lúc nào cũng có lý, dù sao ta nhìn tới nhìn lui cũng không thấy hai thằng nhóc này có điểm tốt đẹp nào, đến lúc đảo vương không vui thì các người đừng có lôi ta vào chịu trận chung đấy!

Nhạc Chi Dương vội tìm Giang Tiểu Lưu thuật chuyện, Giang Tiểu Lưu mặt mày hớn hở, bụng như mở cờ. Nhạc Chi Dương lại bảo:

- Sáng mai chúng ta xuất phát, ngươi không về nhà nói lời từ biệt à?

Giang Tiểu Lưu hừm một tiếng bảo:

- Ta mà về nhà, cha ta không đánh gãy chân ta mới lạ. Chẳng phải ổng luôn muốn đuổi ta ra khỏi nhà hay sao, hôm nay ta tự nguyện đi chính là hợp ý của ổng.

Nhạc Chi Dương biết hắn bất hòa với cha mẹ, đi lần này cũng có ý giận dỗi mà ra, cơ mà nếu hắn đến được Đông Đảo tu luyện thành tài cũng còn tốt hơn là chơi bời lêu lổng ở ven sông Tần Hoài. Cân nhắc như vậy gã bèn mỉm cười, không khuyên can gì thêm nữa. Hai người trước nay chưa từng đi xa, lập tức xúm lại với nhau vẽ ra những viễn cảnh tươi đẹp của ngày tháng sắp tới. Theo ý của Giang Tiểu Lưu thì hắn thật muốn gắn thêm đôi cánh để bay đi Đông Đảo ngay trong đêm.

Tờ mờ hôm sau, Nhạc Chi Dương bái biệt mộ phần của nghĩa phụ, mắt thấy bùn đất còn chưa khô, cõi lòng chua xót, lại khóc lóc thêm một trận, sau đó mới gạt lệ ra đi. Lúc chuẩn bị xuất phát, gã ngóng về phía hoàng cung, bóng hình nhập nhoạng của Chu Vi lại hiện lên trong tim, nếu Chu Nguyên Chương quả thật là kẻ thù giết cha mình, sau này gặp lại Chu Vi không biết gã nên đứng về phe nào nữa? Nhạc Chi Dương nghĩ đến đây bất giác cảm thấy oái oăm buồn cười, thân phận hai người chênh lệch quá xa như vậy thì làm gì có cơ hội gặp lại chứ? Mấy ngày ở cùng với nhau ấy thật sự cứ như một giấc chiêm bao hoang đường lạ lẫm, giờ đây nghĩ lại hệt như chưa từng xảy ra vậy.

Giang Tiểu Lưu thấy gã sầu muộn không vui, cho rằng gã vì buồn đau chuyện nghĩa phụ qua đời, cho nên tìm mọi cách pha trò chọc ghẹo. Nhạc Chi Dương mang tâm tình thiếu niên, dẫu có thương tâm cũng không thể kéo dài lâu, chỉ nửa ngày sau là đã dẹp nỗi buồn qua một bên, bắt đầu nói cười trở lại.

Tam Tôn Đông Đảo vốn đến Đại Lục để thực hiện công việc, lúc này mọi chuyện đã xong nên bọn họ hướng về phía Đông, dự định lên thuyền về đảo. Dương Phong Lai tự cao tự đại, không thèm nghía mắt nhìn đến hai gã Nhạc - Giang, suốt dọc đường cứ lầm lì tách biệt. Thi Nam Đình vốn tính tình cẩn trọng, cũng kiệm lời tiết chữ không kém.

Minh Đấu thi thoảng bắt chuyện pha trò với hai gã, tuy nhiên ánh nhìn vẫn lăm lăm không rời thanh sáo ngọc của Nhạc Chi Dương. Bề ngoài nhìn hắn có vẻ thanh cao, nhưng trong lòng thì lại tham tài hám lợi. Không Bích lại là bảo vật hiếm có, Minh Đấu vừa trông thấy đã nôn nóng muốn chiếm hữu ngay lập tức, tuy nhiên hắn ngại ngần thân phận không tiện mạnh tay tước đoạt, vì vậy bèn tỏ vẻ bình thường, cố gắng chiêu dụ Nhạc Chi Dương về Đông Đảo, nghĩ bụng cứ theo đà này, hắn chẳng khác nào đang nắm gã trong lòng bàn tay, đến khi ấy cứ nghĩ bừa ra một cách cũng có thể khiến cho gã ngoan ngoãn dâng lên sáo ngọc. Lại nói Chu Vi vì ở lâu trong thâm cung, nào hay thế sự hiểm ác, bảo vật cỡ như Không Bích nếu như người giữ nó không có thực lực tương đồng thì căn bản không có cách nào giữ được, thậm chí sau khi tặng cho Nhạc Chi Dương còn khiến cho gã rước họa vào thân.

Đi đến sụp tối chợt nghe có tiếng sóng xô, hai gã Nhạc, Giang giương mắt nhìn ra, chỉ thấy biển trời mênh mông, sóng cồn như tuyết, mây trắng cùng hải âu đuổi bắt xen nhau, cầu vòng nương theo ráng chiều tâm tình bầu bạn. Hai gã từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới trông thấy biển lớn, cõi lòng chợt nao nao, tinh thần lâng lâng bay bổng. Đến bờ biển, chẳng thấy bóng dáng ai, Dương Phong Lai lôi ra khỏi tay áo một chiếc hộp, bên trong có chứa pháo sáng. Dương Phong Lai châm ngòi pháo, ánh lửa liền bay xẹt lên trời. Chẳng bao lâu sau có hai con thuyền nhỏ từ xa lướt đến, người chèo thuyền là một cặp nam nữ trẻ tuổi, lúc đến gần bờ họ liền gác mái chèo xuống, song song đứng dậy.

Người nam dung mạo ưa nhìn, mặc áo dài ống tay rộng, eo thắt đai vải, cạnh bên có giắt trường kiếm chênh chếch. Người nữ mặc áo trắng bó sát, dáng hình như thể lộc non vừa hé, thướt tha vô cùng, dưới làn tóc đen huyền ôm ngang vầng trán là đôi mắt long lanh như biết nói, tiếc rằng dung nhan đã bị tấm lụa mỏng che phủ, thấp thoáng trông thấy mũi ngọc môi son nhưng không thể cảm nhận hết toàn thể diện mạo.

- Sư phụ! - Người nam trẻ tuổi cúi người xuống hành lễ với Minh Đấu, lại chấp tay tươi cười với hai lão Thi, Dương: - Thi sư bá, Dương sư thúc, sao mọi người đến muộn vậy?

Minh Đấu cười hỏi:

- Dương Cảnh, người khác đều trở về rồi à?

Dương Cảnh nói:

- Thưa đã về rồi!

Thi Nam Đình lại hỏi:

- Trương Thiên Ý đã về bao giờ chưa?

Dương Cảnh ngẩn ra:

- Trương sư huynh hồi nào tới giờ luôn đi riêng một mình, cho dù có về cũng không ngồi cùng thuyền với mọi người chúng ta đâu.

Thi Nam Đình nhíu mày trầm ngâm, Dương Phong Lai chợt hừ một tiếng, oang oang bảo:

- Dương Cảnh, đám đệ tử nam chúng bây càng lúc càng coi không được rồi, việc chèo thuyền nặng nhọc thế này sao có thể để cho Tô nhi làm? May mà ở đây toàn người nhà, nếu để người ngoài trông thấy dám nghĩ rằng ở Đông Đảo hết sạch đàn ông đấy!

Dương Cảnh ra chiều xấu hổ, thiếu nữ khúc khích bật cười, tiếng như chuông bạc:

- Dương sư thúc, người đừng trách Dương sư huynh. Con ở trên thuyền lớn buồn muốn chết nên mới bắt bọn họ nhường con chèo thuyền đấy. Với lại, lâu rồi không gặp ba vị thúc bá, trong lòng con rất là nhớ, gặp sớm một chút cũng tốt mà.

Mọi người đều bật cười, Dương Phong Lai vờ giận trách:

- Nha đầu này làm việc còn ẩu tã quá, sóng to gió lớn như vầy lỡ rớt xuống biển thì phải làm sao?

Thiếu nữ cười đáp:

- Rớt xuống càng tốt chứ sao, con sớm đã muốn bơi lặn một chuyến mà các sư huynh cứ ngăn cản không cho!

Dương Phong Lai thở dài không ngớt:

- Nha đầu hư, nha đầu hư, coi con làm sao mà xuất giá!

- Dương tôn chủ nói sai rồi! - Minh Đấu cười bảo: - Dựa vào nhan sắc của Tô nhi, đến khi ấy người đến cầu hôn còn không xếp hàng đầy cửa mới lạ.

Mọi người lại rộ lên cười, Dương Cảnh bên cười bên trộm nhìn thiếu nữ, hai má khẽ ửng đỏ.

Thiếu nữ cười lạnh chợt thốt:

- Ai bảo con sẽ lấy chồng chứ? Con nguyện ở vậy, cả đời này sống đơn độc mà thôi!

Dương Phong Lai cười mà rằng:

- Nha đầu hư lại nói lời ngốc nghếch rồi, con gái không gả chồng thì còn làm gì?

Thiếu nữ lớn giọng quả quyết:

- Đàn ông làm những gì thì con cũng làm như vậy.

Minh Đấu tủm tỉm:

- Có vài chuyện đàn ông làm được chứ phụ nữ không thể đâu...

Thiếu nữ thắc mắc:

- Là chuyện gì?

Minh Đấu cười khà khà định mở miệng, Thi Nam Đình họ khục khặc vài tiếng cắt ngang:

- Minh tôn chủ, có gì lên thuyền lớn rồi hẵng nói!

Giang Tiểu Lưu trông thấy dáng dấp thiếu nữ quyến rũ, giọng nói êm ái, chợt nghe xao xuyến cõi lòng. Hắn đã quen thuộc chuyện thuyền bè trước giờ nên khi thuyền của thiếu nữ vừa cập bờ, liền nhún người nhảy phốc lên trên đó ngay. Nhạc Chi Dương không hổ danh là bạn nối khố với hắn, cũng nhảy theo lên thuyền. Dương Cảnh trông thấy cảnh đó, mặt hầm hầm nổi giận. Tam Tôn đều lên thuyền của Dương Cảnh, hai con thuyền nhỏ tròng trành lướt trôi về phía trước.

Giang Tiểu Lưu kiễng chân ngồi nơi mũi thuyền, ngắm nhìn mặt biển, mở mồm khoe khoang:

- Ta cứ nghĩ hồ Huyền Vũ là rộng lớn lắm rồi nhưng so với biển này chẳng khác nào bãi nước tiểu!

Nhạc Chi Dương bật cười:

- Ta xem trong sách nói, cua dưới biển to hơn cả tòa núi, rùa đen còn cao hơn thành trì, ngươi thấy mấy đám mây kia không? Toàn là bọt nước của đám giao long nô giỡn nhau rồi nhả ra đấy.

Giang Tiểu Lưu thầm rùng mình, gượng cười bảo:

- Đùa cha ngươi hả, cua biển rùa đen mà to như vậy, lên bờ chẳng phải ăn sạch sẽ người ta hay sao?"

Nhạc Chi Dương cười:

- Ngươi không biết à, mấy thứ đó đều rỗng ruột như con thuyền vậy, toàn nhờ vào sức nước nâng đỡ chứ tự nó chả có tí lực nào, nếu mà bò lên bờ, khoan nhắc đến cử động nặng nề, với sức nặng cả trăm ngàn cân như vậy, bản thân nó sẽ tự đè sụm các khớp xương của mình trước tiên.

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cưng Chiều Vợ Mỗi Ngày

Copyright © 2022 - MTruyện.net