Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng
  3. Chương 208 : Ta thắng rồi
Trước /29 Sau

[Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 208 : Ta thắng rồi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 208: Ta thắng rồi

Hà Doanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa tay dập lửa. Vừa dập lửa, nàng vừa chép miệng:

-Thịt chó ngon như vậy, thật sự là đáng tiếc.

Vừa nói, nàng còn nuốt nước miếng ực ực.

Người nọ lạnh lùng nhìn nàng, tay của hắn vẫn đặt trên thanh kiếm ở vai, từ từ rút kiếm ra.

Động tác của hắn tỉnh táo mà đằng đằng sát khí. Nhưng Hà Doanh cũng không buồn để ý tới, sau khi dập tắt lửa, còn đến trước nồi hít một hơi thật sâu, biểu tình thèm chảy nước dãi.

Người nọ thấy Hà Doanh khinh mạn như vậy, cũng không có tức giận, trên mặt ngược lại có phần ngưng trọng. Hai mắt hắn trở nên âm u, quát:

-Tiểu tử, ta hôm nay tiễn ngươi đi chầu trời, ngươi cần phải nhớ đến tên của ta, tên của ta là ...

Mới nói tới đây, Hà Doanh đột nhiên vung tay lên, cắt đứt lời nói của ngươi nọ. Quay đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của ngươi nọ, Hà Doanh v3 mặt cợt nhả nói:

-Không cần, dạo này ta đã nghe quá nhiều cái tên rồi, ngươi có nói nữa ta cũng không nhớ nổi đâu.

-Thật là quá khinh người mà!

Thanh âm người nọ phát ra càng thâm trầm, khuôn mặt tê dại, đằng đằng sát khí, hắn nhìm chằm chằm Hà Doanh, cả người trở nên lạnh lẽo vô cùng, như một con rắn nhìm chằm chằm con mồi.

Thở dài một hơi, hà Doanh lơ đãng cầm lại thanh trường kiếm vừa vứt qua một bên.

Trong lúc cầm thanh kiếm lên, người nọ, nháy mắt một cái, khẽ quát một tiếng, mũi kiếm hướng xuống !

Vừa mới bày ra cái tư thế này, luồng sát khí đã bay tới chỗ Hà Doanh.

Ha Doanh trận này, gặp qua ba vị tông sư, đối với cái loại khí thế bức người không phản khàng được, đến giờ còn sợ. Bởi vậy, sau khi người này bày ra cái tư thế đó, chậc, so với khí thế của bọn tông sư kiaq thực kém hơn một bậc. Thành ra, nụ cười trên mặt Hà Doanh càng thêm khinh mạn.

Nàng cũng đem kiếm y chang chĩa xuống dười, trên mặt càng thoải mái tự nhiên. Giờ đây trong nội tâm nàng thật sự thoải mái như vậy, làm cho người kia càng tức giận. Hắn giận dữ quát một tiếng:

-Tiểu tử, đến đây nạp mạng đi!

Lời vừa ra, mũi kiếm đã chĩa vào Hà Doanh. Theo hướng mũi kiếm là một trận cuồng phong quét lá rơi rụng bay tới Hà Doanh. Hà Doanh soạt một tiếng, trợn hai mắt, nàng đứng im không nhúc nhích, mặc cho mấy cái cát đá lá cây vớ vẩn đập vào người.

Tất cả mấy cái lá khô bay tới, cơ hồ là trong chớp mắt, là sẽ sẽ thật sự lấp luôn Hà Doanh trong đó. Hà Doanh không buồn nhúc nhích, hai mắt nhìn chắm chằm vào đường kiếm.

Nàng lúc này, đã ở vào trong cảnh giớ giớ thanh lãnh vô trần.

Chờ đợi một lát, một luống ánh bạc xẹt qua, mũi kiếm người kia đâm thẳng vào hai mắt Hà Doanh.

Hà Doanh dứoi chân xê dịch một chút, kiếm trong tay quay một vòng, duy6en dáng đâm vào dưới sườn người nọ.

Người nọ thấy Hà Doanh không né không nhường, lại tự tiện công kích lại, khoé miệng không khỏi cười lạnh một tiếng. Hắn càng đẩy nhanh tốc độ đi kiếm, tiếng gió mãnh liệt. Chỉ trong chớp mắt mũi kiếm cách mắt Hà Doanh chỉ trong gang tấc.

Lúc này, sườc dưới của hắn phát lạnh, phát sinh cảnh giác! Người này trong lòng cả kinh, vội vàng xoay người qua để tráng. Chỉ nghe ‘xẹt’ một tiếng, trường kiếm của Hà Doanh xé rách trường bào của hắn.

Người nọ xoay người một vòng, bay tới một thân cây phía sau lưng dựa vào mới đứng vững được. Hắn nhìn thoáng qua chỗ trường bào bị rách. Ngẩng lên nhìn Hà Doanh trong mắt có một tia khiếp sợ.

Không phải chỉ có hắn thấy choáng, Hà Doanh cũng vừa mừng vừa lo nhìn trường kiếm trong tay mình. Linh giác của nàng cho nàng biết, cái tên bán lão hán trứơc mặt mình, mặc dù không phải là đại tông sư, nhưng cũng không phải là tầm thường. Hắn còn cách những tông sư kia một bước không xa lắm. Cao thủ như vậy, trong dự liệu của nàng, nghĩ là hơn nàng không ít. Tuyệt đối không nghĩ ra, vừa mới bắt đầu nàng đã có thể chiếm được tiên cơ.

Chẵng lẽ công phu của ta lại tiến xa như vậy? Nghĩ lại có thể triệu gọi giới tử, Hà Doanh mới chợt hiểu ra.

Ngươi nọ ở sau cây vọt ra. Kiếm chuển qua tay trái, quát:

-Quả nhiên bất phàm!

Tronglúc hắn nói, tay phải nhoáng một cái lại rút một thanh kiếm.

Hai tay hai kiếm, người nọ như một con miêu bay tớichỗ Hà Doanh.

Hà Doanh thấy hắn lao tới thật hung dữ, cả người búng một cái, nhảy lên thân cây đại thụ bên cạnh. Đúng lúc người nọ bay tới, làm cho thế công của hắn lại đi vào hư không.

Hà Doanh dừng ở trên cây, cười he he nhìn hắn:

-Chậc, phía dưới chơi không có ý tứ, hay là lên cây chơi chút đi.

Dứt lời nàng lộn một vòng, lại nhảy lên một cái cây khác.

Đối với nàng mà nói, đánh nhau kiểu này, không có ý nghĩa gì hết. Vì vậy trong mắt của nàng, cũng có một chút không để ý lắm.

Cái loại khinh nhờn này, đối với những người xem chiến đấu như là một loại chí cao vô cùng, thật sự mà nói là một loại sĩ nhục to lớn. Người này vốn là lòng dạ nhỏ hẹp, trước mặt Hà Doanh hết lần này tới lần khác nhẫn rồi lại nhẫn.

Đến lúc này, thấy nàng khinh khi như vậy, lập tức, tức giận đến mặt đỏ hết lên. Hắn gầm lên một tiếng, kiếm trong tay trái hướng ra sau, lại tra vào vỏ. Đồng thời lấy ra từ lồng ngực vài ba cái ám khí, phóng tới Hà Doanh.

Lúc này, Hà Doanh đang chơi trò nhào lộn trên cây, trưng bày khinh công tuyệt kỹ của mình. Từ lúc đến cái thế giới này, nàng cũng chưa từng thấy người nào dùng ám khí. Hơn nữa người thế giới này dấu nhau cực kỳ đường đường chính chính, làm việc gì cũng nói rõ trước. Bởi vậy, cũng, chưa có nghĩ đến, lại có thể phát sinh tình huống này.

Trong lúc cơ thể nàng đang ở trên không, đột nhiên sinh ra cảnh giác! ‘Hống’ một tiếng, trong đầu nàng đột nhiên trở nên cực kỳ minh mẫn. Cơ hồ là trong nháy mắt, thời gian bỗng nhiên dừng lại. Trong đầu, trong tai Hà Doanh không nghe được tiếng gió, cũng không thấy bất kỳ cây cối nào. Chỉ là cảm giác được, rất rõ ràng, có một miếng ám khí thanh mảnh như lông trâu, đánh úp phía sau lưng nàng.

Cái cảm giác này cực kỳ là huyền diệu! Hà Doanh thậm chí biết rõ ràng, ám khí kia là bay tới từ góc chết mà hai mắt Hà Doanh không nhìn thấy được! Nàng thậm chí có thể cảm giác được hình dáng, và số lượng mấy cái ám khí này.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cơ thể Hà Doanh đang ở trên không, động tác bị kìm hãm, cả người rơi xuống, như buộc vào một tảng đá, các người nặng nề rơi xuống dưới bịch một tiếng. Đồng thời, xoạt xoạt xoạt xoạt, ám khí bay tới trêncây.

Người này lúc sử dụng ám khí, đúng là hành vi đánh lén mà, Vậy mà hắn thật không ngờ, như vậy cũng không giết được Hà Doanh. Sau khi thực hiện hành vi đánh lén xong, trong đầu hắn dâng lên cảm giác kinh ngạc cùng sợ hãi. Làm cho hắn ngơ ngơ ngác ngác, đứng im tại chỗ, bất động.

Hà Doanh giận dữ kêu lên một tiếng, trường kiếm trong tay, khua một vòng ánh bạc, trực đâm tới lồng ngực người nọ. Đợi người nọ phản ứng thì mũi kiếm đã tới. Phập một tiếng, kiếm đã đâm vào thịt.

Nguời nọ bản thân tu vi cực cao, hắn quát một tiếng dài, vội vã lui ra. Hiểm rồi lại hiễm, tránh qua được một sát chiêu này của Hà Doanh. Chỉ là ở trên ngực phải lưu lại một vết thương dài năm tấc, sâu 1 tấc thôi. Máu tươi chảy đầm đìa.

Người anỳ hết sức thon gầy, một kiếm này, đã đâm trúng nôi tạng. Bởi vậy hắn sau khi né tránh, phản xạ đầu tiên, đưa tay bụm ngực, Giận dữ trừng mắt nhìn Hà Doanh liếc mắt một cái. Nhanh như chớp lùi ra ngoài mấy thước.

Hà Doanh cũng không có đuổi theo, nàng đứng ở ngọn cây, nhìn người nọ chảy ra một ít máu tươi rồi bỏ chạy mất dạng.

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Copyright © 2022 - MTruyện.net