Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng
  3. Chương 209 : Hí lộng và bị hí lộng
Trước /29 Sau

[Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 209 : Hí lộng và bị hí lộng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 209: Hí lộng và bị hí lộng

Khi bóng dáng người nọ đã mất tăm, lại nhìn thoáng qua trường kiếm trên tay, trong mũi bay tới mùi thịt chó. Qua một lúc lâu Hà Doanh mới giật mình kêu lên:

-Ta... ta có thể nhìn thấy ám khí sau lưng!

Sau khi kêu lên nàng lộn một vòng bay tới một thân cây khác. Tiếng kêu vui mừng truyền ra xa:

-Thần, quá thần, ta lại có thể thấy được ám khí sau lưng.

(Người dịch:đáng lẽ tác giả phải viết là: thật tà môn mà )

Sau khi vui vẻ la ó ầm ĩ một hồi, nàng lại đi tới chỗ thịt chó. Yên tâm thoải mái, ăn hết không còn chút gì.

Cảm giác vừa rồi thật là huyền rồi lại huyền. Lúc này Hà Doanh ngồi hồi tưởng lại, cũng có thể cảm giác được trong khoảnh khắc đó, nàng cảm giác rõ ràng, tất cả mọi thứ đều có thể nắm trongt ay. Trong nháy mắt đó, nàng rõ ràng biết được, mình có thể nắm trong tay vận mệnh của mình.

Sau khi ăn no, Hà Doanh lại đi về phía trước, người kia mặc dù đã đi, nhưng không có chắc được là đồng bọn của hắn có đuổi tới hay không? Suy nghĩ một chút, hay là đi tìm một chỗ khác.

Hà Doanh vừa đi vừa nghĩ lại cái cảm giác huyền diệu lúc nãy, liền dồn khí vào đan điền, lần nữa vận dụng Ngoạ Nguyệt công pháp. Cái Ngoạ Nguyệt công pháp này, càng luyện cáng cảm thấy kỳ diệu khó tả.

Nàng vừa ,ới vận công, cảnh vật trước mắt liền trở nên rõ ràng hơn, rõ ràng như ban ngày. Chẵng những ngay cả cây cối bụi cỏ, thậm chí ngya cả nhánh cây,chiếc lá cũng có thể thấy rõ ràng.

Hà Doanh vui mừng, nàng vừa vui mừng, đem nội lực tản ra, lập tức trước mắt lại tối sầm. Hà Doanh liền vội vàng vận công. Nhưng lầnnày lại không có thần kỳ như lúc nãy. Trước mắt chỉ là so với lúc nãy sáng hơn một chút.

Đi được hai mươi dặm, Hà Doanh mới theo ánh trăng, tìm một cây đại thụ để cư trú.

Nàng nằm ở trên một cành cây, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra vì sao. Cái Ngoạ Nguyệt công pháp lại không tốt như vậy, Luôn thần kỳ không theo ý muốn, làm cho nàng luôn có cảm giác kỳ diệu. Nhưng cũng không biết nguyên nhân vì sao.

Sau khi tỉnh giấc, Hà Doanh sáng sớm rời đi, ở trong màn sương, tiếp tục đi tới nước Trịnh. Nàng vốn là nghĩ sẽ về lại nước Chu, nhưng lại hiễu rõ Hạ vương, ngàn vạn lần không dám tin tưởng, hắn lại vô duyên vô cớ buông tha cho mình. Nhất định còn có cạm bấy nào đó đang chờ mình. Nói như vậy, nếu về lại Chu coi như là tự chui đầu vào lưới.

Vốn là nếu Hạ vương không thu hồi lệnh truy sát, nàng còn nghĩ sẽ tìm mọi cách về lại Chu. Bây giờ Hà Doanh đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Trong nháy mắt nàng lại nghĩ: cao thủ tông sư sẽ không ra tay giết ta, những thứ vớ vẩn khác thì ta không sợ. Nếu từng ngươi từng người tới, ngược lại rất tốt để cho ta rèn luyện. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết dịnh ra chủ ý, sẽ không trốn tránh thích khách nữa.

Đi hết bảy ngày, phía trước xuất hiện một con đường. Hà Doanh đi lên con đường, lướt qua một con sông. Đã chính thức vào đến biên giới nuớc Trịnh.

Vừa vào nước trịnh cảm giác đầu tiên của Hà Doanh là người ở chỗ này đặc biệt rất lịch sự. Một đường chứng kiến, cơ hồ là mỗi người trên mặt đều mang theo vẻ tươi cười. Gặp phải người khách tha hương hỏi đường, họ cũng dùng những lời lẽ hết sức nhã nhặn.

Hà Doanh âm thầm lấy làm kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ: đã nghe qua nước Trịnh là quân tử chi hương (quê hương của người quân tử(**)), quả nhiên không sai.

Hà Doanh lúc này dịch dung thành một ngưi, tại chậm chạp, nên có năm phần là giống Mạc Diệp. Chỉ thấy nàng mặt ngọc, mắt phượng. Cả người như ngọc, là một thiếu niên quý tộc. So với Mạc Diệp thiếu đi vài phần tiên khí, lại thêm vài phần quý khí.

Kỳ quái là, nàng hiện tại đi chậm như vậy, cũng không có thấy ai truy sát, cả một đường đều bình an vô cùng.

Ở trên đường đi một ngày, Hà Doanh vừa đi vào một thành trì thông thường. Xa xa đã thấy phía trước tụ tập rất đông người, tiếng nhạc không ngừng truyền tới. Hà Doanh đã lấu chưa có xem qua náo nhiệt. Lập tức bước nhanh đến xem.

Chỉ chốc lát, Hà Doanh đã đi tới phía trước. Đến gần xem xét, thì ra một đoàn người đang diễn xiếc. Nước Trịnh coi trọng lễ nghĩa, trong sáu nước, là chỉ có nơi này chỉ dùng nho gia (*)để trị quốc.

Ở trong những ‘lễ’ của Nho gia, nhạc lễ cực kỳ được coi trọng. Bất quá, cho dù cái gì đến nhân gia đều là bất đồng, thành ra cái nhạc lễ tới đây lại thành ra xiếc ảo thuật thịnh hành.

Giữa đám đông, ba thanh niên và hai thiếu nữ, hia thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu, tướng mạo tượng tự nhau, xem ra là tỷ muội. Trong ba thanh niên, có một người là thiếu niên mi thanh mục tú, hai người còn lại đều là những hán tử trung niên.

Hà Doanh chỉ nhìn qua một cái, lập tức cảnh giác: hai trung niên kia trên người mang công phu thượng thừa, ngay cả hai cô gái cũng là nhất lưu kiếm khách! Trong năm người chỉ có thiếu niên kia công phu không cao lắm. Chính là trong lúc hắn giơ tay giơ chân, mặc dù dùng lực có vẻ tuỳ tiện, nhưng quý khí hiện rõ, rất không tầm thường.

Hà Doanh không khỏi âm thầm buồn bực, nàng trong lòng thầm nghĩ: Cũng đúng bây giờ trong sáu nước, quý tộc mỗi nước trên ngàn vạn người, cho nên ta động một cái là gặp quý nhân cũng là một việc bình thường thôi.

Sau khi tự an ủi mình, liền yên tâm thoải mái xem xiếc.

Bây giờ chủ yếu là hai cô gái diễn. Một cô thì giơ lên một cành trúc, cô kia thì ở trên cành trúc đó múa may quay cuồng các loại.

Thân hình cô gái kia cực kỳ nhẹ nhàng, mỗi động tác của nàng làm ra, đám người xung quanh đều hoan hô. Hồng y thiếu nữ không che dấu chút gì công phu của mình. Ở trên đỉnh cây trúc nhảy nhót, thấy vậy Hà Doanh cũng không nhịn được vỗ tay khen hay.

Một lát sau, thiếu nữ áo hồng xoay người đáp xuống đất. Nàng nhận lấy một cái hộp của thanh niên kia đưa cho, nói:

-Các vị bằng hữu, biểu hiện vừa rồi có làm các vị hài lòng không? Nếu nói hài lòng , xin mời cho vài đồng.

Sau khi hỏi xong nàng cảm thấy có điểm không đúng, lại thêm một câu nữa:

-Xin các vị nhiều tiền thì cho nhiều, ít tiền thì cho ít.

Vốn người vây quanhtầng tầng lớp lớp , vừa nhìn thấy bọn họ tới gần, giải tán ngay lập tức. Lưu lại không quá mười người Người thiếu nữ kia dựng mày lên, đang muốn phát hoả, lại bị thiếu nữ áo xanh kia kéo lại. Nàng ta hừ một tiếng, lại tiếp tục đi về phía mọi người.

Đi tới trước mặt Hà Doanh thì Hà Doanh móc ra một lượng bạc bỏ vào. Nàng rất hiếu kỳ: cuối cùng là vì cái gì, để cho những nhân vật bất phàm như vậy phải đi diễn tạp kỹ? Không lẽ chỉ là cho vui?

Nàng đang trầm tư, nên cũng không có chú ý, thiếu nữ áo hồng kia, nhìn nàng ngơ ngác nửa ngày.

Khác thường của thiếu nữ áo hồng, mọi người bên cạnh cũng đã nhìn ra. Mọi người cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Trong mắt thiếu nữ áo hồng liền hiện lên một tia giảo hoạt. Đột nhiên, nàng níu thật chặt tay áo của Hà Doanh, rơm rớm nước mắt nói:

-Tướng công, rốt cuộc Anh Đào cũng đã tìm được người.

Hà Doanh vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng. Lúc này, cô gái kia, ôm chặt nàng. Nàng ta một bên nước mắt như mưa, một bên nói:

-Tướng công, Anh Đào rất là nhớ huynh a, Sau ba ngày tân hôn, huynh nói là muốn đi du thuyết các nước, vừa đi cũng được ba năm rồi. Sau khi huynh di không lâu, cha mẹ trong nhà cũng lần lượt qua đời. Anh Đào vì tìm ngươi, đành phải cùng với các vị sư hunh sư tỷ đi lang thang khắp nơi. Cũng may là ông trời có mắt để cho ta gặp được tướng công. Hu hu

Nàng nói tới khóc lóc than thở, trong khoảng thời gian ngắn, người vây quanh lại tầng tầng lớp lớp. Những người đo, quay ra đối với hai người, chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán không ngớt:

-Thật là một đôi bích nhân.

-Thật sự là đáng thương đáng tiếc.

-Coi như là ông trời có mắt, tiểu cô nương, ngươi đừng khóc nữa, mau mau mang tướng công về nhà đoàn tụ đi.

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Tốt Nghiệp Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net