Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng
  3. Chương 210 : Phản kích
Trước /29 Sau

[Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 210 : Phản kích

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 210: Phản kích.

Thiếu nữ áo hồng ở bên tai Hà Doanh, khẽ nói:

-Mùi vị thật dể ngửi a.

Hà Doanh cười rộ lên, hai tay thu lại, nhẹ giọng nói bên tai cô gái:

-Phải không đây, so với tướng công của cô nương thì như thế nào?

Mấy người đứng kế bên thật không ngờ hai tay Hà Doanh ôm sát thiếu nữ kia, còn thân mật nói nhỏ bên tai nàng. Thanh niên kia khuôn mặt trầm xuống. Cùng lúc đó hai thanh niên kia kêu một tiếng đi đến bên cạnh Hà Doanh. Một người duỗi tay ra muốn vỗ vào bả vai Hà Doanh.

Động tác của bọn họ cực nhanh, mà lại hết sức tự nhiên. Những người theo dõi ở đây dếu tưởng vì bọn họ muốn chào hỏi với Hà Doanh. Chính là lúc bọn hắn đang vươn tay ra thì Hà Doanh, như là sau lưng có mắt, thân thể cực kỳ xảo diệu, léo lên một cái, mang theo thiếu nữ kia tránh ra vài bước. Cực kỳ tự nhiên thoát khỏi công kích của bọn họ.

Mấy người liếc mắt với nhau một cái, bọn thấy tên gia hoả tuấn mỹ trước mặt, rõ ràng là một cao thủ hàng đầu.

Thiếu nữ trong ngực Hà Doanh cả kinh, không ngừng dãy dụa. Hà Doanh hai tay lại càng xiết chặt, giọng nói cực kỳ dịu dàng, quả thực là tình ý miên miên:

-Anh Đào muội muội.

Thiếu nữ kia rùng mình một cái. Chỉ nghe Hà Doanh tiếp tục kêu lên:

-Ái thê, những năm này thật là khổ cho ngươi quá, lần này có thể gặp lại, trong lòng ta thật sự là rất vui mừng.

Vừa nói xong hai chữ vui mừng, nàng cười hì hì, chu miệng ra định hôn cô gái kia.

Cái này trả đòn thật là thâm a!

Hai trung niên kia sắc mặt biến đổi! Mặc dù thời đại này thông thoáng, nhưng việc giữa đường mà hôn môi nhau, thì không có nhiều. Vưa hôn xong cáinày thì thiếu nữ kia từ nay về sau làm sao làm người.

Bọn hò đồng thơi tiến lên một bước, cũng bất chấp là diễn kịch:

-Thật là to gan, tiểu tử buông nàng ra.

Hà Doanh cười ha ha, trong lúc chưởng phong của bọn họ đánh tới, đầu nghiêng một cái, tay đẩy một cái, dem thiếu nữ lúc nãy đẩy về phía hai người

.

Hai người vội vàng đỡ lấy cô gái, đều căm tức nhìn Hà Doanh

Những người vây quanh đứng xem, thật là không hiểu ra sao cả.

Thấy bộ dáng bọn họ họ như gà chọi, Hà Doanh cười hi hi, vươn tay tới ôm thanh niên không giận mà uy nghiêm, trong miệng hét lớn:

-Đại cữu, mấy năm không gặp, ca ca thật là nhớ ngươi a.

Người thanh niên lúc này dường như nhìn ra được điểm mánh khoé, hắn không giận ngược lại cười, đợi đến khi Hà Doanh chạy đến trước mặt thì xoạt một tiếng, rút kiếm ra. Kiếm quang loè loè, một vài người hét lên.

Hà Doanh trong lúc hắn rút kiếm đã né sang một bên. Nàng cười hì hì, nhìn đám người chạy toán loạn. Cuối đường có mấy tướng sĩ hộ thành đang chạy đến chỗ này.

Hai trung niên kia thấy Hà Doanh lại chạy tới chỗ thanh niên đều biến sắc. Bọn họ đúng khi thanh niên kia rút kiếm, nhoáng một cái đã đến sau lưng Hà Doanh.

Hà Doanh cũng không né. Quay sang hướng mấy người xung quanh vái chào, cao giọng nói:

-Các vị, hữu duyên thiêng lý lai tương ngộ, tại hạ vừa mới tới chỗ này, đã được vị tiểu thư kia nhìn trúng, trong lòng không khỏi mừng rỡ, không biết có thể cùng tại uống một chén hay không?

Mấy người này chưa từng gặp qua người nào da mặt lại dầy như vậy, không khỏi không biết nên khóc hay nên cười. Thiếu nữ áo hồng kia lúc này đang giận dữ, lập tức xống tới nàng làm cái mặt quỷ.

Một trung niên nhìn thấy tướng sĩ hộ thành đang tới, một tay đặt ở mạch môn của Hà Doanh, quát:

-Chúng ta đi.

Lời vừa ra, mọi người đi nhanh sang một bên đường, thoáng cái đã biến mất khỏi con đường.

Hà Doanh cũng không dãy dụa, mặc cho trung niên kia tay nắm mạch môn của mình. Doàn người đi tới một tửu lâu, thanh niên kia nói:

-Lượng thúc, tha cho hắn đi.

Trung niên kia hừ một tiếng buông tay ra. Hà Doanh khoa trương xoa hai cổ tay. Thiếu nữ áo hồng kia có hứng thú đánh giá nhất cử nhất động của nàng, đột nhiên cười khanh khách.

Nàng vừa cười vừa nói:

-Ta di ra lâu như vậy vẫn chưa có thấy người nào thú vị như huynh. À vị công tử này, huynh tên gì? Là người nước nào? Đến đây làm gì?

Trong lúc nàng nói, mặt khác bốn người kia đều chờ đợi nhìn nàng.

Hà Doanh nặng nề thở dài một hơi nói:

-Tại hạ vốn là người nước Trịnh, từ nhỏ yêu thích đọc sách, luyện kiếm, từng thề không thể vì vợ con yên ổn mà sự nghiệp không thành, kết quả là. Tại hạ ba năm trước đây bỏ lại thê tử mới cưới không lâu, đi du học Chu quốc, đến nay mới trở về.

Lúc đầu mấyngười còn thực sự lắng nghe, càng về sau càng cảm thấy không đúng. Đợi nàng nói xong, mới biết Hà Doanh còn đang trêu chọc bọn họ. Lập tức thiếu nữ áo hồng y giận dữ kêu lên:

-A, Xú tiểu tử, ngươi thận không biết thân phận a, ta thật lòng hỏi ngươi, ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ.

Trong lời nói của nàng mang theo sự tức giận, nhưng trên mặt lại phát sáng, trong ánh mắt nhìn về phía Hà Doanh, sáng long lanh rất là động lòng người.

Lúc này, một trung niên lạnh giọng quát:

-Tiểu thư đừng nhiều lời với hắn.

Hắn nhìn về phía Hà Doanh nói:

-Ngươi mau đi đi.

Hắn vốn là muốn nói lời không phải, vì thứ nhất, Hà Doanh khí vũ bất phàm, mới vừa rồi lộ ra, chỉ sợ công phu còn trên cả hắn. Thứ hai, hai vị chủ tử dều đối với Hà Doanh rất có hảo cảm. Bởi vậy, tự nhiên không ốm không đau nói ra hai câu này.

Hà Doanh vốn không có việc làm, chỉ là thấy những người này rất có ý tứ. Trên người mang công phu thượng thừa mà lại ở đầu đường diễn xiếc, nên mới cùng bọn họ chơi một phen.

Giờ đây thấy bọn họ mở miệng đuổi người, lập tức vẻ mặt cung kính quay sang thi lễ với mấy người, rồi cao giọng nói:

-Các vị, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, có duyên sẽ gặp lại, tại hạ xin đi trước một bước.

Dứt lời không chút do dự rời đi.

Dưa mắt nhìn nàng mất dạng. Hai trung niên lấy làm khó hiểu: chẳng lẽ tiểu tử này, chỉ là cùng chúng ta diễn trò mà thôi?

Thiếu nữ áo hồng, đôi mắt không chớp, nhìn theo Hà Doanh rời đi. Qua một lúc láu lâu. Nàng mới quay đầu, nhảy tưng tưng chạy đến bên cạnh thanh niên kia, ôm tay hắn hỏi:

-Đại ca, người ta nói chuyện rất là thú vị a.

Dứt lời nàng học theo giọng điệu của Hà Doanh nói:

-Các vị, mây xanh còn đó, nước biếc chảy dài, có duyên sau này sẽ gặp lại, tại hạ xin đi trước một bước.

Thanh niên kia gật đầu nói:

-Người này dùng lời lẽ thật sự rất thú vị, công phu cũng bất phàm. Nghĩ không ra, muôi tuỳ tiện ôm một cái, lại ôm được một đại nhân vật tới đây.

Nói tới đây mặt hắn nghiêm lại, hướng về phía thiếu nữ áo hồng kia quát:

-Muội cũng thật là làm càn. Như vậy giữa đường lớn, lại ôm ốm ấp ấp một nam nhân xa lạ, không có một chút thể thống nào.

Thiếu nữ này cúi thấp đầu, lặng lẽ quay sang làm mặt quỷ với thiếu nữ áo xanh, le lưỡi một cái. Thấy thanh niên còn đang định tiếp tục dông dài, lập tức nói:

-Được rồi được rồi. Mấy lời này huynh nói đã nhiều, không thấy phiền sao. A, ta đói bụng rồi.

Nàng chỉ vào tửu lâu, ôm tay thanh niên, đi vào bên trong.

Thấy muội tử như vậy, thanh niên kia lắc đầu, thở dài một hơi. Lúc này một người trung niên đi tới bên cạnh hắn nhẹ giọng nói:

-Công tử, người vừa rồi có phải hay không đến thăm dò chúng ta?

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Vợ Nhỏ Của Loki

Copyright © 2022 - MTruyện.net