Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao
  3. Chương 4 : Đêm thám địa cung
Trước /20 Sau

[Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao

Chương 4 : Đêm thám địa cung

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 4: đêm thám địa cung

Tần Kình Phong bị Hoa Trọng Vũ nhìn cả người mất tự nhiên.

Hàn huyên một lúc sau, Hoa Trọng Vũ phân phó Cao Lập chiêu đãi đoàn người Tần Kình Phong.

Tần Kình Phong ở trong khách phòng Phồn Hoa cung nhìn vào gương thật lâu, lặp đi lặp lại hành động vuốt vuốt gương mặt của mình, đến khi xác định mặt mình không phải là vẻ mặt dữ tợn người quái dị, sau mới cảm thấy mỹ mãn nằm ở trên giường.

Trăng tròn lên cao, tản ra ánh sáng bạc.

Hoa Trọng Vũ không an phận nằm ở trên giường, nghe bên ngoài động tĩnh, đến khi xác định bốn bề vắng lặng, mới chậm rì rì từ trên giường đứng lên, thay quần áo gã sai vặt đã chuẩn bị tốt trước đó, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Mục tiêu: địa lao của Phồn Hoa cung.

Địa cung là địa lao Phồn Hoa cung bí mật kiến tạo, bên trong giam giữ rất nhiều giang hồ bại hoại còn có Phồn Hoa cung phản đồ.

Thấp thoáng ở giữa một mảnh rừng trúc sum xuê, Hoa Trọng Vũ dựa vào trí nhớ từ trước tìm kiếm lối đi, rất nhanh liền đến trước một sơn động có vẻ hoang vu, mở ra tản đá cơ quan lớn ẩn giấu, một cánh cửa ngầm chậm rãi mở ra, Hoa Trọng Vũ châm ngọn nến, dọc theo bậc thềm đi xuống.

Ngoài động cỏ dại mọc thành bụi, một mảnh hoang vu, cùng bên trong địa cung cách biệt một trời một vực.

Ánh nến chiếu sáng địa cung, mỗi một gian nhà tù như tường đồng vách sắt chắc chắn.

Nghe được tiếng bước chân, gian nhà tù thứ nhất một người râu quai nón bất mãn mắng: “Hơn nửa đêm không ngủ, tiểu tử ngươi tới nơi này đầu thai a!”

“Ngươi phải đổi thành Diêm Vương, ta liền đi theo ngươi đầu thai.” Hoa Trọng Vũ nhìn người râu quai nón trêu đùa, ánh mắt lại ở bên trong địa cung không ngừng tìm kiếm.

“Ha ha, tiểu tử ngươi thật là thức thời, người giang hồ xưng lão tử chính là đòi mạng Diêm Vương Vương Xung.”

Gặp đối phương tự giới thiệu, Hoa Trọng Vũ nhưng là bắt đầu nghiêm cẩn đánh giá đối phương, nhìn kỹ đầu, tai, hai má có bộ lông nồng đậm, rất giống con đại tinh tinh trên núi.

“Đòi mạng Diêm Vương? Tên này rất không tốt.” Hoa Trọng Vũ vươn ra ngón tay ở trước mặt vẫy vẫy.

“Vì sao?” Vương Xung mờ mịt nói.

“Bởi vì ngươi giờ phút này bị nhốt bên trong địa cung, chớ nói đả thương người khác, liền ngay tự thân đều khó có thể bảo toàn, tùy tiện một người tay trói gà không chặt muốn giết ngươi, bất quá một bữa ăn sáng.”

“Đúng là Hổ lạc đồng bằng bị chó khi.” Vương Xung bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tản đá bên trong địa cung nói.

“Ai để ta giúp ngươi sửa lại tên gọi cho phù hợp hơn?” Hoa Trọng Vũ đề nghị nói.

“Cái gì tên gọi.”

“Tỷ như, ba ba mắc cạn, cá chậu chim lồng linh tinh gì đó….” Hoa Trọng Vũ nhìn Vương Xung không chớp mắt nói.

Vương Xung bàn tay to đầy lông bắt lấy lan can huyền thiết liều mạng lay động, cả giận nói: “Xú tiểu tử, hơn nửa đêm ngươi cư nhiên dám lấy lão tử làm trò cười, ta xem là ngươi chán sống.”

“Có bản lĩnh ngươi xuất chiếu ra giết ta a, ba ba mắc cạn, cho dù làm trò cười, ta cũng phải đi xuân ý phường cùng mẫu đơn các, xếp hàng cũng không tới phiên ngươi.” Hoa Trọng Vũ thè lưỡi chạy tới phía trước, phía sau dường như chưa nghe thấy tiếng mắng chửi.

Cách đó không xa một gian nhà tù bỗng nhiên vươn đến một cái tay trắng noãn tinh tế, thanh âm nũng nịu từ nhà tù bên trong vang lên: “Tiểu ca, ngươi có thể đi vào địa cung, nói vậy nhất định có thân phận hiển hách.”

Hoa Trọng Vũ nhìn đối phương nói: “Đúng, tả hộ pháp Cao Lập là biểu ca của ta.”

Mắt mỹ phụ nháy nháy ánh mắt thiêu đốt nóng rực, thanh âm nũng nịu vài phần lười nhác, “Tiểu ca, đêm còn rất dài, chúng ta cùng hưởng thụ đêm nay nha?”

Nhìn mỹ phụ liếc mắt một cái, Hoa Trọng Vũ lạnh nhạt nói: “Đại thẩm, nếp nhăn khóe mắt của ngươi có thể nuôi cá đó.”

“Xú tiểu tử, ngươi kêu ai đại thẩm......” Tiếu Mỹ Nương tức tối dậm chân.

Hoa Trọng Vũ lấy tay chỉ vảo tiếu Mỹ Nương nói: “Nơi này trừ vẻ mặt có nếp nhăn của ngươi, bộ ngực lão bà rủ xuống, còn có ai là đại thẩm.”

Tiếu Mỹ Nương tức giận hôn mê bất tỉnh, bùm một tiếng té trên mặt đất.

“Hoa tàn ít bướm không phải lỗi của ngươi, giả vờ trẻ đẹp chính là ngươi không đúng rồi.” Hoa Trọng Vũ nhìn tiếu Mỹ Nương thở dài, tiếp tục đi về phía trước, tìm kiếm mục tiêu của mình.

“Khi nàng còn trẻ, không biết có bao nhiêu người chết vì nàng.” Một cái thanh âm lạnh lùng từ phòng tối nhà giam truyền ra.

Hoa Trọng Vũ theo tiếng đi đến, nhìn thấy một đôi mắt sắt lạnh, khuôn mặt tuấn dật dường như phảng phất màn sương thu lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy hàn khí bức người.

Thấy trước mắt là một thiếu niên lạnh lùng, Hoa Trọng Vũ cảm thấy đùa giỡn hắn một chút hẳn là thập phần thú vị.

“Ngươi vừa rồi nói thời điển nàng còn trẻ rất đẹp.” Hoa Trọng Vũ nháy đôi mắt vô tội, nhún vai nói: “Đáng tiếc, nàng đã già.”

“Sinh lão bệnh tử, vòng đi vòng lại, không người nào có thể tránh khỏi, cho dù thiên hạ đệ nhất Hoa Thanh Tuyệt, cũng vô pháp tránh khỏi vận mệnh.” Thiếu niên nói đến tên Hoa Thanh Tuyệt, trong mắt bỗng thất thần một lát.

“Không sai, Hoa Thanh Tuyệt sáng tạo thần thoại, nhưng ông ấy không phải thần, cho nên, ông ấy đã chết.”

“Cái gì? Ngươi nói Hoa Thanh Tuyệt đã chết?” Nghe vậy, thiếu niên lạnh lùng khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Hoa Trọng Vũ.

Hoa Trọng Vũ nghiêm cẩn gật gật đầu nói: “Ta từ đầu đến chân sờ soạng ba lần, Cao Lập cũng sờ soạng ba lần, xác nhận ông ấy đã chết.”

“Sờ?” Thiếu niên hơi hơi cau mày, không hiểu nhìn Hoa Trọng Vũ.

“Đúng vậy, bằng không để ta tìm người khám nghiệm tử thi đem trái tim lấy ra xem có còn đập hay không?” Hoa Trọng Vũ không hiểu phản bác.

“Vừa rồi ngươi nói, Cao Lập là biểu ca ngươi?” Nghĩ đến Hoa Thanh Tuyệt đã từ thế, thiếu niên bất đắc dĩ lắc đầu, lười cùng Hoa Trọng Vũ tranh luận đề tài mới vừa rồi, vì thế bắt đầu thăm dò than phận của Hoa Trọng Vũ.

Dù sao, hơn nửa đêm đi đến Phồn Hoa cung địa, mục đích tuyệt đối không có khả năng đơn thuần.

“Trải qua mười mấy năm quan sát, ta xác nhận Cao Lập là nam, cho nên, hắn là biểu ca của ta.” Hoa Trọng Vũ trịnh trọng nói.

Đã biết qua năng lực ngôn ngữ khác người của Hoa Trọng Vũ, thiếu niên tự động loại bỏ một đống vô nghĩa, chỉ lấy ra trọng điểm bên trong.

“Nói như vậy, ngươi là Hoa Khinh Văn?” Thiếu niên khí khái mi loan hơi hơi nhíu lại, nếu hắn nhớ không lầm, Cao Lập là cháu của thê tử Hoa Thanh Tuyệt, như vậy thiếu niên trước mắt vô cùng có khả năng là con của Hoa Thanh Tuyệt, trong ấn tượng Hoa Thanh Tuyệt cùng Hoa phu nhân có sinh một nam một nữ, chính là, hoang đường như thế không không biết có đúng hay không?

Hoa Trọng Vũ lắc đầu.

Thiếu niên cảm thấy chính mình sợ bóng sợ gió một hồi, con của Hoa Thanh Tuyệt hẳn là không đến mức như thế, bằng không hắn thật sự hoài nghi Hoa Thanh Tuyệt là bị tức mà chết .

Hoa Trọng Vũ rất là thời bổ sung một câu: “Hoa Khinh Văn là ca ca ta.”

“Ngươi là Hoa Trọng Vũ?” Thiếu niên có chút khó có thể tin nhìn Hoa Trọng Vũ, không khỏi cẩn thận đánh giá hắn một phen.

Rõ ràng mặc quần áo gã sai vặt, nhưng vóc người lại thập phần gầy yếu, khuôn mặt đặc biệt tinh xảo, hẳn là nữ tử giả trang không thể nghi ngờ, thiếu niên hiểu rõ gật gật đầu, trong mắt khó hiểu nhưng là con ngươi càng phát ra thâm thúy.

Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên có chút kích động nói: “Không thể tưởng được ta ở trên giang hồ cũng nổi danh như vậy, ngươi ở trong lao đều biết ta.”

Thiếu niên bĩu môi, lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi tới địa cung, là có ý đồ gì?”

“Tản bộ.” Hoa Trọng Vũ cố ý lắc lắc tay áo, sửa sang lại khăn phía dưới, lộ vài phần phong trần mệt mỏi.

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuối Con Đường - Khánh Như

Copyright © 2022 - MTruyện.net