Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao
  3. Chương 5 : Chúng ta cưới đi
Trước /20 Sau

[Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao

Chương 5 : Chúng ta cưới đi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 5: Chúng ta cưới đi

Thiếu niên ý vị sâu xa nhìn Hoa Trọng Vũ, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên hiện ra một chút ý cười khó lường, nhìn cũng không thèm nhìn Hoa Trọng Vũ liếc mắt một cái, xoay người hướng phía trong nhà tù đi vào, tùy tay cầm quyển sách đặt ở trên giá lật xem.

Tuy rằng là nhà tù, nhưng là giam giữ thiếu niên này lại là một gian phòng cao cấp, đồ dùng trên giường đều là tơ lụa cùng thêu công tốt nhất, bình phong điêu khắc Thúy Trúc tinh xảo làm tăng thêm vài phần lịch sự tao nhã, Hoa Trọng Vũ nhịn không được bắt đầu đánh giá gian nhà tù này.

“Này, ngươi có biết Ma Giáo Truy Phong Sử nhốt ở đâu không?” Gặp đối phương không để ý tới chính mình, Hoa Trọng Vũ chỉ có chính mình thả con tép, bắt con tôm , dù sao tản bộ chính là một cái lý do không chính đáng, nàng còn có việc quan trọng phải làm , sau khi đi đến địa cung, nàng gặp qua đủ dạng người, trừ bỏ thiếu niên trước mắt này coi như thuận mắt, những người khác đều là dưa vẹo táo nứt làm nàng thập phần chán ngán.

“Ờ?” Nghe vậy, thiếu niên chậm rãi buông sách trong tay, ánh mắt nhìn về phía Hoa Trọng Vũ.

“Xem ra, ngươi biết hắn nhốt ở đâu.” Theo phản ứng đối phương nhìn được ra một tia sơ hở, Hoa Trọng Vũ không khỏi vui mừng quá đỗi, địa cung to như vậy, giam giữ trêm trăm người, nếu nàng phải tìm kiếm từng gian một, nàng thật sự sẽ điên mất, vạn nhất nếu gặp phải cái cực phẩm ba tháng không tắm rửa thì cái mũi đáng thương của nàng có thể gặp tai họa rồi.

“Kỳ quái, vì ngươi sao tìm hắn? Nếu ta nhớ không lầm, Ma Giáo cùng Phồn Hoa cung là thủy hỏa bất dung, bằng không vì sao lại mời Truy Phong Sử đến địa cung lao ăn cơm chứ.”

“Bởi vì thức ăn nơi này ngon.” Hoa Trọng Vũ thuận miệng nói tiếp, Phồn Hoa cung chẳng những là giang hồ môn phái, còn kinh doanh các loại cửa hàng, xem bố trí địa cung, thức ăn hẳn là không sai đi.

Thiếu niên nghĩ mỗi bữa ăn của mình bốn mặn một canh một bầu rượu, còn có bữa ăn khuya vừa mới bưng đi, cảm thấy phi thường buồn bực, chẳng lẽ hắn bị giam năm năm, chính là đến hưởng thụ thức ăn ưu việt nơi này sao?

“Ngươi thật đúng là......” Thiếu niên cẩn thận cân nhắc tìm từ, tiếp tục nói: “Đặc biệt.”

Đặc biệt? Rõ ràng chính là khác loại, độc nhất vô nhị, chính là hắn còn không muốn dùng cái loại từ này nhưng vì trình độ ngôn ngữ có hạn.

“Đa tạ khích lệ, tiểu nữ tử hoàn toàn xứng đáng.” Hoa Trọng Vũ như là nghe không được châm chọc trong lời nói của thiếu niên, trên mặt tươi cười càng sáng lạn nói: “Đúng rồi, Truy Phong Sử nhốt ở đâu, ngươi biết không?”

Thiếu niên xem nàng như một loại ngu ngốc, gật gật đầu, hỏi: “Ngươi tìm hắn, sẽ không là nghiên cứu thức ăn nhà tù đi?” Đã biết qua năng lực lời nói Hoa Trọng Vũ, thiếu niên âm thầm nghiền ngẫm, tuyệt đối không thể dùng tư duy của người bình thường để phán đoán suy nghĩ Hoa Trọng Vũ.

“Không sai, nghiên cứu một chút thức ăn địa cung, thuận tiện nghiên cứu một chút việc chung thân đại sự của ta cùng hắn.”

Thiếu niên suýt nữa thì té xỉu, cái gì kêu thuận tiện nghiên cứu một chút việc chung thân, loại chuyện này, có thể thuận tiện sao? Trọng điểm là, việc chung than này từ đâu mà có a!

“Chúng ta từng có hôn ước khi nào?”

“Chúng ta? A -- nguyên lai ngươi chính là Ma Giáo Truy Phong Sử, không chịu nói sớm hại ta lãng phí nhiều thời gian như vậy.” Hoa Trọng Vũ nghe vậy, hướng về phòng giam giữ Truy Phong Sử đến gần vài bước, đứng ở trước song sắt nói.

“Ngươi không hỏi, ta cần gì phải nói.” Truy Phong Sử lạnh lùng nói.

“Ngươi không muốn nói, ta cần gì phải hỏi.” Hoa Trọng Vũ khiêu giương mặt khích.

Truy Phong Sử chán nản, trọng tâm đề tài ngu xuẩn như vậy hắn muốn tiếp tục sao, muốn tiếp tục sao, muốn tiếp tục sao?

“Kỳ thật, ta không phải mỹ nhân không biết điều, dưới tình hình chung, ta còn là rất có thân sĩ phong độ, cho nên ngươi không cần rối rắm.” Trọng Vũ thấy mặt Truy Phong Sử vẫn lạnh lung như trước vội vàng giải thích.

Truy Phong Sử nhướng lông mày, nghĩ rằng, con mắt nào của ngươi nhìn ra ta rối rắm chứ...... Đợi chút, trọng điểm hình như không phải là ở chỗ này đi, mỹ nhân không biết điều, mỹ nhân ở nơi nào...... Truy Phong Sử bỗng nhiên có một loại mãnh liệt bất an.

Hoa Trọng Vũ dường như xem thấu tâm tư của hắn, nhìn hắn không chớp mắt, trên mặt xuất hiện một chút tươi cười ngượng ngùng, còn không quên vươn tay đến chỉ chỉ Truy Phong Sử, sợ hắn không hiểu ý tứ của nàng.

“Hoa gia gia giáo, thật đúng là khác biệt.” Truy Phong kết luận nói, xác thực, trừ bỏ Hoa Thanh Tuyệt cực phẩm như vậy, còn ai có có thể sinh ra nữ nhi nguy hại nhân gian như thế, nếu Hoa Thanh Tuyệt còn khoẻ mạnh thì tốt rồi, bọn họ phụ thân và nữ nhi thượng lôi đài, một cái văn đấu thiên hạ đệ nhất, một cái võ đấu thiên hạ đệ nhất, quả nhiên là thiên hạ vô địch .

“Đó là tự nhiên, từ nhỏ cha ta đã giáo dục ta, nhất định phải có lý lẽ quyết đoán của chùm nho, như vậy mới có khả năng thống lĩnh Phồn Hoa cung.”

“Thống lĩnh Phồn Hoa cung, chẳng lẽ hiện tại Phồn Hoa cung cung chủ -- là ngươi?” Truy Phong Sử một mặt khó có thể tin nhìn Hoa Trọng Vũ nói.

“Không sai, Hoa Khinh Văn tiểu tử kia vì không muốn làm cung chủ đã rời nhà đi ra ngoài.” Nghĩ đến Hoa Khinh Văn đem hết thảy trách nhiệm đều quăng cho mình, trên mặt Hoa Trọng Vũ mạnh mẽ xuất hiện ra thần sắc ủy khuất.

Truy Phong Sử nhịn không được lại một lần nữa đánh giá Hoa Trọng Vũ, bước chân trống rỗng, võ công bình bình, tướng mạo tuy là đoan chính, nhưng dẫn theo vài phần lưu manh, làm sao là nữ tử danh môn vọng tộc, rõ ràng chính xác là du côn lưu manh, cách nói năng cũng không nhã nhặn lịch sự, tức chết người không đền mạng hẳn chính là nàng không thể nghi ngờ, người như vậy thống lĩnh Phồn Hoa cung, Truy Phong Sử nhịn không được vì tương lai Phồn Hoa cung mà lo lắng.

“Ca ca ngươi thật đúng là có dự kiến trước.” Truy Phong Sử thầm nghĩ, có lẽ Hoa Khinh Văn là chịu không nổi muội muội này cho nên mới rời nhà trốn đi .

“Đương nhiên, bằng không chẳng lẽ muốn hắn đến hỏi cưới ngươi.” Hoa Trọng Vũ một bộ dáng đương nhiên nói.

Nghĩ lâu như vậy, Truy Phong Sử vẫn là không biết rõ ràng cái gọi là việc hôn nhân cùng cưới hỏi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

“Hỏi cưới?”

“Không sai, hoặc là ngươi ở rể, hoặc là ta gả cho ngươi, dù sao ngươi phải trở thành người của ta.” Hoa Trọng Vũ nói như đinh đóng cột, không úp mở chút nào.

Truy Phong Sử bỗng nhiên cảm thấy nàng đây là đang mạnh mẽ chiếm đoạt nam nhân lương thiện, bất mãn nói: “Sự tình hoang đường như vậy, đến tột cùng từ đâu mà có? Ta cùng với ngươi là lần đầu tiên gặp mặt đi, cha mẹ chi mệnh, mai mối tất cả đều không có, làm sao nói đến việc cưới gả.”

“Ta tin tưởng Truy Phong Sử không phải người thế tục chuyên câu nệ.” Hoa Trọng Vũ từng chữ từng chữ nói.

Vấn đề không phải thế tục cư xử như thế nào, đây là...... Vần đề là hắn không muốn cưới.

“Cho dù ta không câu nệ thế tục, cũng không nghĩ sẽ cưới ngươi đi?”

“Ta đối với ngươi nhất kiến chung tình.”

“Đó là chuyện của ngươi.”

“Cuộc sống của ta không có ngươi không được.”

“Đó là chuyện của ngươi.”

“Võ lâm chính phái muốn tấn công Ma Giáo, ta có thể ngăn cản từ bên trong.”

“Đó là chuyện của Ma Giáo.”

“Ta có thể thả ngươi đi ra ngoài.”

“Đó là......” Truy Phong Sử suýt nữa cho rằng chính mình nghe lầm, vội hỏi: “Lời này ngươi nói thật?”

“Đương nhiên, ta không muốn giam giữ hôn phu tương lai của mình, làm cho mình biến thành quả phụ.”

“Cho ta một cái lý do để tin tưởng ngươi.” Thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, hắn không tin tưởng cung chủ Phồn Hoa cung nhàm chán đến địa cung đùa giỡn hắn, tuy nhiên sự tình gì phát sinh ở trên người Hoa Trọng Vũ cũng đều có khả năng .

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Copyright © 2022 - MTruyện.net