Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Suzumiya Haruhi No Tameiki - ハルヒの
  3. Chương 11 : Chương 11
Trước /13 Sau

[Dịch] Suzumiya Haruhi No Tameiki - ハルヒの

Chương 11 : Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cứ lâu lâu những trường trung học lại tổ chức một hoạt động gì đó quanh năm suốt tháng, và ngôi trường mà tôi đang theo học đã tổ chức ngày hội thể thao vào tháng trước. Khi Haruhi đề nghị rằng Quân đoàn SOS nên tham gia vào cuộc đua tiếp sức giữa các câu lạc bộ, một trong nhiều sự kiện diễn ra trong ngày hôm ấy, tôi cảm thấy có gì đó hơi mờ ám. Tệ hơn nữa, cuối cùng chúng tôi chạy tiếp sức thắng luôn cả câu lạc bộ Điền kinh và câu lạc bộ Rugby, trong đó Haruhi áp đảo người về vị trí thứ hai với khoảng cách dài bằng mười ba con ngựa!

Kết quả là câu lạc bộ của chúng tôi từ một điều kiêng kị chỉ được người khác len lén thảo luận (ngoại trừ tôi) trong bóng tối trở thành cơn sốt hiện tại ở trường, khiến tôi nhớ lại tên gây rối nào đó đã giật chốt báo cháy. Dĩ nhiên Haruhi là kẻ chủ mưu mọi chuyện, nhưng Nagato cũng là đồng phạm khi cô ấy chạy ở lượt thứ hai. Tôi không thể nào quên tốc độ của cô ấy, cái tốc độ chỉ có thể được diễn tả bằng từ dịch chuyển tức thời. Nagato, ít nhất cậu cũng phải cảnh báo cho mình trước khi làm thế chứ!

Khi tôi hỏi Nagato rằng lần này cô ấy đã dùng phép thuật kiểu gì, giao tiếp sống hình dạng con người được tạo bởi sinh vật ngoài hành tinh với vẻ mặt vô cảm đáp lại bằng những khái niệm giải thích như là ‘định vị năng lượng’, ‘phân tán phân tử’ và nhiều thứ lằng nhằng khác. Dĩ nhiên, những giải thích thế kia chẳng có nghĩa lí gì với tôi vì tôi đã quyết định theo đuổi con đường nghệ thuật và bỏ rơi những môn khoa học, những môn tôi hoàn toàn không hề bỏ chút công sức để thấu hiểu cũng như cố gắng để hiểu ra.

Sau ngày thể thao náo động đó kết thúc, một tháng trôi qua và lễ hội trường cũng đến. Vì thế trong thời điểm này, ngôi trường trung học xoàng xĩnh trong quận đang bận bịu chuẩn bị cho lễ hội ấy…dù những người thật sự làm các công việc là giáo viên và thành viên trong ban tổ chức cùng những câu lạc bộ liên quan đến nghệ thuật bởi vì đây là cơ hội duy nhất của họ để động tay động chân.

Bây giờ khi nói tới đóng góp liên quan đến câu lạc bộ cho lễ hội, cái Quân đoàn SOS chưa được công nhận không bị đòi hỏi phải tạo bất cứ tiết mục thu hút nào. Thật lòng, nếu người ta cho phép đóng góp của câu lạc bộ chúng tôi, tôi sẽ không bận tâm nhốt một con mèo hoang trong một cái chuồng, thêm vào tấm bảng ‘Sinh vật ngoài Trái đất’ và biểu diễn như một tiết mục thu hút phụ để kiếm tiền giống trong rạp xiếc. Dù rằng tôi nghĩ làm thế có phần thiếu suy nghĩ vì những người thiếu hài hước sẽ bị xúc phạm vô cùng trong khi những người khác có cái khiếu ấy sẽ phá ra cười một cách khinh rẻ.

Kiểu tiết mục này không cần phải quan tâm nhiều đến giá trị hay thành công---nó còn không cần đến sự cố gắng thật sự nào. Cũng có thể nói như vậy với các tiết mục còn lại. Lễ hội ở các trường trung học có thể đáng chán như thế đấy. Nếu các bạn nghĩ rằng tôi đang đùa, cứ việc ghé thăm bất cứ ngôi trường nào đang tổ chức lễ hội. Khi các bạn đã đến rồi, lúc đó bạn sẽ nhận ra những tiết mục như vậy được xem khá là phổ biến nằm trong dự đoán của một buổi lễ hội trường.

Mặt khác, lớp 1-5, lớp mà Haruhi và tôi đang học, dự định làm gì? Cuối cùng thành ra chúng tôi lại sẽ chuẩn bị bảng câu hỏi vớ vẩn nào đó. Tôi có thể thấy rằng đó chỉ là một lớp vỏ bọc để xem như thể chúng tôi đang chuẩn bị này nọ cho lễ hội. Kể từ khi Asakura Ryouko biến mất vào mùa xuân năm nay, lớp chúng tôi thiếu hẳn một học sinh có tư chất lãnh đạo. Bởi thiếu sự tham gia của học sinh, ý tưởng không chút sáng tạo kia được thầy Okabe nảy ra một cách đau khổ trong giờ chủ nhiệm vừa dài vừa chán. Không có ai đồng tình hay phản đối, giờ chủ nhiệm cứ theo cái đà ấy và kết thúc. Nhưng bảng câu hỏi gì đây? Ai lại có hứng thú làm việc đó chứ?

Chắc chả có ai đâu, tôi nghĩ thế. Nhưng vì kế hoạch đã quyết định vậy rồi, hãy cố gắng làm việc tốt nhé các bạn!

Sau đó, tôi chịu đựng cái hội chứng mặc kệ nó và lê lết đến phòng câu lạc bộ.

Tại sao tôi lại đi?

Dĩ nhiên là vì một cô gái độc đoán tiến về phía tôi và huyên thuyên không dứt.

“Bảng câu hỏi gì chứ? Nhảm nhí hết sức!”

Cô ấy nói với gương mặt hầm hầm. “Ý của tôi là làm thế thì có gì vui? Tôi chả hiểu gì cả!”

Vậy thì tại sao cậu không đề xuất thứ gì đó hay ho hơn đi? Không phải cậu cũng nhìn thầy Okabe đứng trên bục giảng như một con ma trơ trọi, không biết phải làm gì sao?

“Quên đi, tôi không bao giờ có ý định tham gia vào bất cứ hoạt động nào của lớp cả. Tổ chức hoạt động với mấy tên ấy chả vui chút nào.”

Nhưng không phải cậu có đóng góp cho lớp khi thắng tất cả cuộc đua giữa các lớp vào ngày thể thao sao? Tôi nhớ cậu là người cầm gậy cuối cùng và thắng hết nội dung chạy tiếp sức từ cự li ngắn, trung bình đến dài. Hay kí ức của tôi sai nhỉ?

“Chuyện đó khác.”

Cái gì khác?

“Lễ hội trường là lễ hội trường, hay nói cách khác, một lễ hội của cả học viện. Dù hiếm khi nào trường công được gọi là học viện, nhưng đó không phải là vấn đề. Dù sao, không phải lễ hội trường là hoạt động quan trọng nhất trong cả năm học sao?”

Thế cơ à?

“Đương nhiên!” – Cô ấy gật đầu một cách hùng hồn rồi đối mặt với tôi và thông báo như sau. “Quân đoàn SOS sẽ làm thứ gì đó thật thú vị!”

Gương mặt của Suzumiya Haruhi giờ đang sáng rực rỡ với vẻ đầy quyết tâm trông như Hannibal khi vừa nhất định vượt dãy Alps trong chiến tranh Punic lần thứ hai.

Sáng rực rỡ thật đấy, nhưng mà…

Suốt sáu tháng trời qua, hễ thứ gì Haruhi nghĩ là ‘thú vị’ thì đều là những thứ không hay ho gì với tôi, và những điều mà cô ấy quan tâm luôn có kết quả khiến tôi kiệt sức. Ít nhất là đối với tôi và Asahina, nhưng đó là bởi vì dù sao chúng tôi là những con người bình thường. Từ những gì tôi thấy, Haruhi không phải là người bình thường là chuyện đương nhiên, trong khi Koizumi sở hữu một cái trạng thái đầu óc không xuất hiện ở người bình thường. Còn với Nagato, ngay từ đầu cô ấy còn không phải là con người.

Tiếp xúc với cả bọn này suốt, làm sao tôi có thể sống an bình với một cuộc đời học sinh trung học khác thường của tôi? Tôi thật sự không muốn liên can gì đến những thứ ngớ ngẩn nữa. Chỉ việc nghĩ đến nó thôi là đủ để thúc giục tôi cầm súng nhắm vào trán hay moi ra và đốt sạch những tế bào não có chứa những kí ức ấy. Dù tôi không biết Haruhi sẽ nói gì về điều này.

Có lẽ tôi quá bận tâm suy nghĩ làm sao để xóa sổ những kí ức trong quá khứ vì tôi không hề chú ý đến những gì mà cô gái phiền phức đang say sưa nói kế bên tôi.

“Này Kyon, cậu có nghe không vậy?”

“Không, cậu nói đến đâu rồi?”

“Lễ hội trường! Cậu phải phấn khích hơn đi chứ! Mỗi năm chúng ta chỉ có một lễ hội trường thôi!”

“Cũng đúng đấy, nhưng cậu không cần phải để tâm đến nó quá.”

“Đương nhiên tôi phải để tâm chứ! Nó không phải là một lễ hội trường nếu nó không đủ sôi nổi. Nó nên giống như những lễ hội học viện mà tôi biết đấy.”

“Cậu làm điều gì đó nhố nhăng ở trường cấp hai à?”

“Không, chả vui chút nào cả. Thế nên sẽ chẳng có nghĩa lí gì nếu lễ hội trường trung học cũng nhàm chán như thế.”

“Vậy cậu thấy thứ gì mới thú vị?”

“Như là quái vật thật sự xuất hiện trong căn nhà ma; số bậc cầu thang đột nhiên tăng lên; số điều bí ẩn trong trường nhảy từ bảy lên mười ba; kiểu tóc châu Phi to gấp ba lần cái đầu xuất hiện trên đầu của hiệu trưởng; ngôi trường biến hình thành một con robot khổng lồ và chiến đấu với quái vật dưới đáy biển; hay cả mùa hè tràn ngập hoa mận…”

Trong khi nghe giữa chừng, tôi mất tập trung Haruhi đang nói gì nên tôi quên mất cô ấy nhắc đến cầu thang bí ẩn có bao nhiêu bậc. Nếu có ai đó chú ý, hãy nói cho tôi nghe nhé.

“……Chậc, quên đi. Tôi sẽ kể cho cậu nhiều hơn khi chúng ta đến phòng câu lạc bộ.”

Haruhi sải những bước dài đến phòng câu lạc bộ với tâm trạng không vui, và một lát sau, chúng tôi đến trước cửa phòng. Bảng hiệu trước cửa ghi rằng ‘Câu lạc bộ Văn học’ và được dán băng keo dưới tấm bảng ấy là một mảnh giấy có ghi nguệch ngoạch ‘và Quân đoàn SOS’ trên đó.

“Bởi vì chúng ta đã ở đây hết nửa năm, tôi cho rằng sẽ không ai phiền lòng nếu chúng ta nhận đây là phòng của mình.” – Haruhi tự tuyên bố chủ quyền để sử dụng căn phòng và muốn bỏ cái biển cũ đi nhưng tôi ngăn cản cô ấy lại. Dù sao, giữ cẩn trọng một mức nào đó trong hành động là một việc quan trọng với con người.

Haruhi mở cửa phòng mà không thèm gõ cửa và bên trong là một nàng tiên đang đứng đó. Khi cặp mắt của chị bắt gặp ánh mắt của tôi, chị mỉm cười như một bông hoa lily nở rộ.

“A…xin chào.”

Người đang mặc bộ đồ hầu gái và quét dọn căn phòng bằng cây chổi là cô gái nấu trà ngon nhất từng thấy, niềm tự hào của Quân đoàn SOS – Asahina Mikuru. Chị đang mang một nụ cười ngọt ngào rất hợp với nàng tiên ở trong phòng câu lạc bộ và đón chào tôi đến như mọi khi. Có lẽ chị ấy là nàng tiên đang hóa thân. Tôi có cảm giác chị ấy trông giống tiên nữ hơn là một người du hành thời gian từ tương lai.

Asahina bị Haruhi ép lôi vào ngay từ khi quân đoàn được thành lập, và theo Haruhi giải thích “chúng ta cần một linh vật”. Thế rồi dưới yêu cầu của Haruhi, chị ấy bị buộc phải mặc trang phục hầu gái và kể từ đó trở thành hầu gái chính thức của Quân đoàn SOS. Mỗi ngày sau giờ học chị ấy lại biến hình trở thành một cô hầu gái hoàn hảo. Đây không phải là vì đầu óc của chị có vấn đề, nhưng đúng hơn chị ấy ngây thơ và thật thà đến nỗi tôi muốn phát khóc.

Asahina đã mặc đồ thỏ con, y tá và tất cả mọi loại trang phục cho Quân đoàn SOS. Thế nhưng tôi thấy trang phục hầu gái phù hợp với chị ấy nhất. Nói một cách đơn giản, đó là vì trang phục này không có ý nghĩa gì ẩn giấu hay bóng gió gì cả và tôi cũng mong chị ấy cứ tiếp tục như thế. Có lẽ tôi nên nhấn mạnh vài điều: những hành động của Haruhi hiếm khi nào có ý nghĩa gì.

Thế mà những hành động của cô ấy thường trở thành mồi lửa cho thứ khác và đặt chúng tôi trong một đống khó khăn. Vì vậy tôi cảm thấy thật ra sẽ tốt hơn nếu những hành động của cô ấy cứ hoàn toàn vô nghĩa.

Một Haruhi thường xuyên lập dị rất hiếm khi nào làm việc gì đó cho đúng đắn, hay tôi nên nói rằng cô ấy chỉ mới thực hiện một việc vô cùng chính xác, và đó là chọn trang phục hầu gái cho Asahina. Nó quá hợp với chị ấy đến nỗi đủ khiến cho người ta chóng mặt. Điều này là điều duy nhất tôi cảm kích với hành động quái gở của Haruhi. Tôi không biết cô ấy mua ở đâu hay cô ấy trả bao nhiêu tiền, nhưng Haruhi đúng là có mắt thẩm mĩ khi lựa chọn trang phục nhìn rất thanh thoát, dù tôi tin rằng Asahina có mặc gì thì đều trông tuyệt vời cả, cứ như một người mẫu chuyên nghiệp. Và trang phục tôi thích nhất chính là trang phục hầu gái. Chắc hẳn bộ đồ này có ý nghĩa gì đó, vì nó luôn luôn làm thỏa mãn thị giác của tôi.

“Chị pha chút trà nhé.”

Asahina nói với giọng mềm mại đáng yêu. Chị ấy đặt chổi vào trong tủ chứa đồ lau dọn và gấp gáp đi về phía tủ bếp và lấy tách trà cho mọi người.

Bụng của tôi đột nhiên chịu một cơn đau thấu, và khi tôi chợt tỉnh ra, tôi nhận thấy Haruhi thúc hông vào người tôi.

“Mắt của cậu nheo thành đường thẳng rồi kìa.”

Có lẽ tôi đã quá xúc động trước những chuyển động đáng yêu của Asahina nên tự nhiên tôi nheo chặt mắt lại còn mỗi một đường thẳng. Tôi tin rằng ai cũng có phản ứng như vậy sau khi thấy Asahina dịu dàng dễ thương và bẽn lẽn.

Haruhi tiến về phía chiếc bàn có một cái bảng hình tam giác màu đen có ghi ‘Thủ lĩnh’ và lấy một chiếc băng tay cũng có ghi ‘Thủ lĩnh’ từ hộc bàn rồi đeo lên. Sau đó cô ấy đá chiếc ghế sắt ra khỏi bàn và ngồi vào đó, nhìn bao quát cả phòng câu lạc bộ.

Ngồi trong một góc cạnh chiếc bàn đọc một quyển sách dày cộm là một thành viên khác của quân đoàn.

“……”

Hoàn toàn tập trung đọc sách không ai khác hơn Nagato Yuki, học sinh năm nhất của Câu lạc bộ Văn học, người mà đối với Haruhi giống như là ‘một món quà kèm theo sau khi chiếm đóng phòng Câu lạc bộ Văn học’.

Sự tồn tại của cô ấy mờ nhạt như thể khí nitơ trong khí quyển, thế nhưng giữa tất cả học sinh năm nhất trong quân đoàn, cô ấy là người đặc biệt nhất. Sự đặc biệt của cô ấy vượt xa Haruhi. Tôi không hề biết gì về Haruhi, trong khi đó tôi biết Nagato chút ít và điều này chỉ khiến tôi càng thêm khó hiểu về cô ấy. Nếu những gì Nagato nói là chính xác thì cô nữ sinh nhỏ nhắn tóc ngắn ít nói thiếu biểu hiện, cảm xúc và tình cảm không phải là một con người nhưng là một giao diện sống giống con người được tạo bởi sinh vật ngoài hành tinh để giao tiếp với con người. Nghe nó vẫn rất vô lí. Nhưng vì chính cô ấy tự nói thế, tôi không muốn hỏi sâu thêm bởi điều ấy trông có vẻ đúng là thật. Dĩ nhiên Haruhi không hay biết gì về việc này; Haruhi vẫn xem cô ấy như là một ‘con mọt sách hơi khác thường’.

Dù nói một cách khách quan, ‘hơi’ thì có phần nhẹ nhàng quá.

“Koizumi-kun đâu rồi?”

Haruhi liếc nhìn Asahina với ánh mắt sắc bén của cô ấy. Asahina rùng mình một chút rồi nói, “Ơ…b…bạn ấy chưa đến đây, hôm nay bạn ấy đến trễ nhỉ…”

Asahina cẩn thận mang những lá trà ra khỏi hộp và đặt chúng trong bình trà nhỏ. Tôi bất chợt nhìn vào cái giá treo đồ ở góc phòng câu lạc bộ. Mọi thứ trang phục được treo trên đó như một căn phòng thay đồ của một rạp hát. Từ bên trái có treo trang phục y tá, trang phục thỏ con, trang phục hầu gái mùa hè, một bộ yukata, một áo blouse trắng, trang phục da báo, bộ đồ ếch làm bằng len và vô số những trang phục không thể nhận ra.

Suốt sáu tháng qua những bộ trang phục ấy đã đều ôm ấp làn da ấm áp của Asahina. Để tôi giải thích thêm, Asahina hoàn toàn không có lí do gì để mặc những bộ trang phục đó, ngoại trừ việc thỏa mãn cái tôi của Haruhi. Phải chăng cô ấy chịu đựng nỗi ám ảnh gì đó trong quá khứ? Như là không được thay đồ cho con búp bê cô ấy muốn khi con nhỏ nên bây giờ cô ấy xem Asahina như là một con búp bê to để chơi cùng. Nhờ vậy, ngày qua ngày, những vết thương tình cảm của Asahina ngày càng tăng lên, trong khi rút cuộc thị giác của tôi được mãn nhãn, khiến tôi cảm thấy chút gì đó hạnh phúc. Chậc. Tóm lại, tôi không nghĩ có nhiều người được hưởng lợi từ việc này nên tốt nhất tôi không nên đá động gì cả.

“Mikuru-chan, trà!”

“A…vâng! Đến ngay!”

Asahina vội vàng rót trà xanh vào trong chiếc li được đánh dấu ‘Haruhi’ bằng bút lông và mang nó đi trên một chiếc khay.

Haruhi nhận lấy chiếc li, thổi hơi nước bay lên và uống một ngụm. Sau đó cô ấy nói như một nghệ nhân cắm hoa trách mắng người học việc không siêng năng, “Mikuru-chan, tôi nhớ tôi đã bảo chị rồi mà. Chị quên rồi sao?”

“Sao?” – Asahina ôm chiếc khay run run lo lắng. “L…là gì nhỉ?”

Chị ấy nghiêng đầu như một con chim sẻ Java đang hồi tưởng lại mùi vị của hạt nó ăn ngày hôm trước.

Haruhi đặt chiếc li lên trên bàn.

“Khi mang trà tới, cứ mỗi ba lần chị cần phải vô tình vấp ngã làm đổ li trà! Trông chị không giống hầu gái hậu đậu chút nào cả!”

“A, ơ…x…xin lỗi.”

Đôi vai nhỏ của Asahina run lên. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái luật như vậy; chẳng lẽ con nhỏ này thật sự tin rằng hầu gái phải hậu đậu hay sao?

“Bây giờ chị có cơ hội rồi đấy. Mikuru-chan, lấy Kyon ra để thực hành đi. Trong khi mang trà đến, đảm bảo rằng chị làm đổ trà lên đầu cậu ấy.”

“Sao?”

Asahina nói rồi nhìn tôi. Tôi thật tình muốn đục một lỗ trên đầu Haruhi và thay thế những thứ bên trong. Thật đáng buồn, tôi không tìm ra được gì cả và chỉ biết thở dài.

“Asahina-san, chỉ có ai đầu óc tưng tửng mới nghĩ ra mấy việc mà Haruhi vừa nói thôi.”

Thế nên hãy cố gắng nhé! Tôi muốn thêm vào như thế, nhưng cuối cùng quyết định lại thôi.

Haruhi nghe thấy và trợn tròn mắt lên.

“Tên ngốc đằng kia, tôi không đùa đâu! Lúc nào tôi cũng nghiêm túc.”

Thế thì còn rắc rối hơn nữa rồi; chắc chắn cậu cần phải đi chụp CT đi. Hơn nữa, tôi đang tự hỏi không biết nổi nóng với cậu vì đã gọi tôi là đồ ngốc nghĩa là tôi thiếu óc hài hước?

“Thôi quên đi, để tôi làm mẫu cho. Sau đó chị làm theo tôi nhé, Mikuru-chan.”

Haruhi nhảy ra khỏi chiếc ghế sắt và giật chiếc khay từ Asahina đang lắp bắp lúng túng. Cô ấy nâng bình trà lên và bắt đầu đổ trà vào chiếc li có tên của tôi viết trên đó.

Trong khi tôi lặng người ngắm cảnh này diễn ra, Haruhi đặt chiếc li một cách mạnh bạo lên khay, làm trà văng ra tung tóe, sau đó nhìn chằm chằm vào chỗ tôi đang ngồi và gật đầu ra hiệu rằng cô ấy sắp đến. Tôi nhanh tay cầm lấy li trà.

“Này! Đừng có phá đám!”

Cậu nói đừng có phá đám nghĩa là sao? Kẻ duy nhất vui vẻ ngồi đó chờ người khác đổ trà nóng lên đầu họ một là quá tử tế hoặc là đang cố gắng moi tiền công ti bảo hiểm.

Và rồi tôi đứng đó uống hết li trà xanh mà Haruhi pha cho tôi và tự nhủ: tại sao ngay cả khi cùng được pha cùng một loại lá trà, trà của Asahina lại khác hẳn với Haruhi? Câu trả lời không cần phải suy nghĩ cũng biết. Sự khác biệt giữa họ là một hương vị được gọi là ‘tình yêu’. Nếu Asahina là một bông hồng trắng nở tươi tự nhiên thì Haruhi sẽ là một loài hoa hồng đặc biệt chả bao giờ chịu nở và đầy gai; chắc chắn nó còn không có hạt nữa.

Haruhi nhìn tôi trách móc trong khi tôi uống trà.

“Hừm.”

Cô ấy hất tóc của mình một cách nặng nề và trở về chỗ ngồi. Vẻ mặt của cô ấy trông như thể cô ấy vừa mới nuốt một vị thuốc thảo mộc đắng ngoét nào đó.

Asahina thở ra nhẹ nhõm và trở về với chế độ phục vụ thường ngày của mình, rót trà vào trong li của Nagato và đặt nó trước mặt cô gái đang đọc sách.

Nagato không di chuyển, vẫn cứ giữ đầu mình cố định trên quyển sách dày cộm. Cậu nên thử biểu lộ cảm xúc biết ơn gì đó đi! Nếu là Taniguchi, nhất định cậu ta sẽ chờ suốt ba ngày trước khi được uống trà của Asahina.

“……”

Nagato lật những trang giấy mà không ngẩng đầu lên. Vì cô ấy cứ luôn như thế, Asahina không thật sự để tâm và đi chuẩn bị trà cho chính mình.

Đúng lúc này, thành viên thứ năm đến, dù sẽ không ai quan tâm nếu hắn không đến thật.

“Xin lỗi nhé, tôi đến trễ vì cuộc họp lớp của tôi lâu hơn dự kiến.”

Kẻ đang để lộ nụ cười quyến rũ ngây thơ đứng bên cánh cửa là Koizumi Itsuki, học sinh chuyển trường kì bí của Haruhi. Gương mặt điển trai của hắn đang mang một nụ cười như mọi khi và tôi sẽ không bao giờ giới thiệu bạn gái của tôi với cái gương mặt ấy nếu tôi có bạn gái thật.

“Có vẻ như tôi là người cuối cùng đến đây. Nếu cuộc họp bị chậm trễ vì tôi thì tôi chân thành xin lỗi. Chắc chúng ta nên bắt đầu thôi nhỉ?”

Cuộc họp? Họp gì? Tôi chả hề hay biết cuộc họp gì cả.

“Nếu cậu không nhắc thì suýt nữa tôi quên rồi.”

Haruhi nhìn xuống bàn và nói với tôi – “Tôi đã báo với mọi người trong giờ nghỉ trưa. Tôi nghĩ trước sau gì tôi cũng nói với cậu thôi.”

Cậu có thời gian đến lớp khác thế mà cậu chả thèm nói với tôi khi bỗng dưng tôi ngồi trước mặt cậu trong cùng một lớp?

“Thì đã sao? Cũng thế cả thôi. Vấn đề không phải là cậu nhận tin nhắn khi nào, nhưng là chúng ta đang làm gì lúc này.”

Đó là cách đánh trống lảng của cô ấy. Dù Haruhi có nói gì, tôi không bao giờ cảm thấy khá hơn cả. Bây giờ đây đã là kiến thức cơ bản.

“Quan trọng hơn là, chúng ta cần phải thảo luận chúng ta cần làm gì sớm!”

Thôi cho tôi xin! Phân biệt rạch ròi thì hiện tại và tương lai với! Cậu còn không xác định cậu đang nói về ai.

“Đương nhiên là tất cả mọi người rồi! Bởi vì đây là một hoạt động của Quân đoàn SOS.”

Hoạt động gì?

“Không phải tôi vừa nói sao? Ngoài lễ hội trường ra thì chúng ta còn có thể tổ chức hoạt động khi nào nữa?”

Thế thì nó không phải là hoạt động quân đoàn, mà là hoạt động trường. Nếu cậu thật sự muốn lễ hội trường sống động hơn, cậu nên gia nhập ban tổ chức lễ hội đi. Sau đó cậu tha hồ mà đi làm đầy tớ của dân.

“Vậy chẳng có nghĩa lí gì cả. Thứ chúng ta cần là một hoạt động theo phong cách Quân đoàn SOS! Chúng ta đã làm bao việc để phát triển quân đoàn đến như ngày hôm nay! Không ai trong trường mà không biết chúng ta là ai! Cậu không hiểu sao?”

Hoạt động theo phong cách của Quân đoàn SOS là cái quái gì? Nghĩ lại những hoạt động Quân đoàn SOS đã tổ chức suốt sáu tháng qua, tôi đột nhiên cảm thấy buồn bã.

Cậu chỉ nói nhăng nói cuội bất cứ thứ gì nảy ra trong đầu, đối với cậu thế thì dễ lắm, nhưng cậu có biết Asahina và tôi phải chịu đựng những gì cả sáu tháng trước không? Tất cả những gì Koizumi có thể làm là mỉm cười như một tên ngốc, trong khi Nagato không giúp đỡ được gì nhiều, cậu nên quân tâm đến những người như tôi hơn, người luôn luôn ở bên cạnh cậu. À, và Asahina chắc chắn cũng không phải là người bình thường, nhưng vì chị ấy quá đáng yêu, đối với tôi thế là ổn. Bởi vì tất cả những gì chị ấy cần làm là đứng đò và để đôi mắt của tôi thưởng thức hình ảnh ấy và chăm sóc vùng đất khô cằn trong trái tim tôi.

“Chúng ta cần làm gì đó xứng đáng với sự mong đợi của mọi người.”

Haruhi lẩm bẩm, trông không vui chút nào. Mà nhắc mới nhớ, ai lại mong đợi điều gì từ Quân đoàn SOS chứ? Đây đúng là một bảng câu hỏi có giá trị! Quân đoàn SOS còn chưa phát triển gì cả, số lượng thành viên vẫn dậm chân tại chỗ, chứ đừng nói đến được thăng lên Hội. Thế nên tốt nhất cứ để nguyên như vậy là ổn, nhưng sớm muộn gì, một ngày nào đó tàu tốc hành Haruhi sẽ lăn bánh. Chỉ có năm hành khách trên chuyến tàu ấy, nhưng ít nhất tìm người thay thế cho tôi. Hay có lẽ chỉ cần cho tôi lương theo giờ, 100 yen thôi cũng được rồi.

Haruhi mất ba mươi giây để uống hết li trà, sau đó gọi Asahina để lấy li thứ hai.

“Còn chị thì sao, Mikuru-chan? Chị có kế hoạch gì chưa?”

“Ừmm…nếu nói về lớp của mình…Lớp của mình đang định bán mì và trà…”

“Chắc Mikuru-chan là người phục vụ, đúng không?”

Asahina mở to mắt.

“Làm sao bạn biết? Mình muốn nấu ăn, nhưng mọi người khác muốn mình…”

Đôi mắt Haruhi bây giờ trông như đang có âm mưu gì đó, cái kiểu cặp mắt xảo quyệt không mấy tốt lành. Haruhi hướng về phía giá treo đồ, nhất định cô ấy đang nghĩ rằng cô ấy vẫn chưa cho Asahina mặc trang phục phục vụ bàn.

Vẻ mặt của Haruhi đầy những suy tư.

“Còn lớp của Koizumi-kun thì sao?”

Koizumi nâng mày.

“Chúng tôi quyết định diễn kịch, nhưng có nhiều ý kiến khác nhau. Một số thì muốn kịch bản tự viết, trong khi số khác muốn diễn kịch cổ điển. Lễ hội trường sắp đến thế mà chúng tôi vẫn tranh luận gay gắt về chuyện đó. Cũng phải mất khá thời gian trước khi mọi việc được định đoạt.”

A, một lớp học sống động đúng là tốt hơn nhiều, dù lắm khi cũng có rắc rối.

“Hừm.”

Đôi mắt của Haruhi bây giờ di chuyển về phía thành viên không hề lên tiếng còn lại.

“Yuki thì sao?”

Sinh vật ngoài hành tinh thích đọc sách ngẩng đầu lên như một con lửng cảm nhận thấy cơn mưa.

“Tiên tri.”

Cô ấy đáp lại một cách vô cảm như mọi khi.

“Tiên tri?”

Tôi xen vào hỏi.

“Đúng.”

Nagato gật đầu, trông gương mặt cô ấy còn không giống như là đang thở.

“Cậu chịu trách nhiệm bói toán cho người khác sao?”

“Đúng.”

Nagato bói toán ư? Cô ấy sẽ đưa ra lời tiên tri? Tôi có thể tưởng tượng ra Nagato với chiếc nón nhọn đầu màu đen, mặc áo choàng màu đen và mang theo quả cầu thủy tinh; sau đó tôi hình dung ra cảnh cô ấy nói với một cặp nam nữ “Hai người sẽ chia tay trong năm mươi tám ngày ba giờ và năm phút.”

Cậu không thể nghĩ ra lời nói dối nào tốt hơn sao? Việc Nagato có thể tiên đoán tương lai là một bí ẩn khác tôi không bao giờ biết được.

Lớp của Asahina mở quán ăn, lớp của Koizumi đóng kịch, trong khi lớp của Nagato tiên tri? Tại sao những hoạt động của lớp khác nghe thú vị hơn nhiều cái trò bảng câu hỏi của chúng tôi? A đúng rồi, cậu nghĩ sao? Tại sao chúng ta không kết hợp những thứ ở trên và diễn một vở kịch tiệc trà tiên tri?

“Nói nhảm thế đủ rồi, cuộc họp bắt đầu ngay đây.”

Ý kiến vừa rồi của tôi bị Haruhi đá văng không thương tiếc và cô ấy bước về phía chiếc bảng trắng.

Cô ấy kéo cây chỉ bảng cho tới khi nó dài như ănten radio và đập đập nó lên bảng.

Có gì viết trên đó đâu, cậu muốn tôi nhìn cái gì?

“Chút nữa sẽ có thôi. Mikuru-chan, chị chịu trách nhiệm ghi chép lại. Cẩn thận viết hết những gì tôi nói nhé.”

Asahina trở thành thư kí hồi nào vậy? Tôi e rằng không ai biết cả, bởi vì Haruhi mới vừa quyết định chuyện đó thôi.

Asahina, cô gái pha trà và thư kí, lấy một cây bút lông và đứng cạnh tấm bảng, nhìn lên khuôn mặt của Haruhi.

Haruhi nói với giọng phấn khích – “Quân đoàn SOS sẽ làm phim!”

Tôi thật sự không hiểu não của Haruhi hoạt động thế nào. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề, vì cô ấy lúc nào cũng như vậy. Thành ra đây không còn là một cuộc họp, nhưng là một cơ hội để cô ấy huyên thuyên ý kiến riêng của mình.

“Không phải lúc nào cũng luôn như thế sao?” – Koizumi nhẹ nhàng nói với tôi, mang một nụ cười bảnh bao đến mức hối thúc người ta phải vẽ ra. Koizumi mở miệng một cách nhã nhặn, “Chắc chắn Suzumiya-san đã biết cô ấy muốn làm gì ngay từ lúc đầu tiên nên tôi không nghĩ còn gì để bàn luận nhiều. Cậu có nói cho cô ấy nghe điều gì cậu không nên nói không?”

Tôi không nhớ là đã kể cho cô ấy nghe gì về phim ảnh trong ngày hôm nay. Có lẽ cô ấy xem phải một bộ phim cấp C tệ hại tối hôm qua và thấy nó quá chán nên bây giờ cô ấy tìm cách để xả bực bội?

Thế nhưng Haruhi tin rằng bài nói của cô ấy đã làm tất cả khán giả xúc động và trông vô cùng hào hứng. “Tôi cá rằng mọi người đều có câu hỏi rồi phải không?”

Tôi chỉ có câu hỏi rằng đầu óc của cậu hoạt động thế nào thôi.

“Khi một sêri phim dài tập kết thúc, nhân vật chính thường hay chết phút cuối cùng, nhưng như thế có bất thường quá không? Tại sao anh ta chết ngay lúc cuối? Nghe vô lí hết sức, thế nên tôi ghét phim nào mà có ai chết ở đoạn cuối. Tôi sẽ không bao giờ làm phim như thế!”

Chúng ta đang nói về phim hay sêri dài tập nhỉ?

“Không phải tôi vừa nói rằng chúng ta sẽ làm phim sao? Ngay cả lỗ tai của figure haniwa còn lớn hơn cậu. Hãy nhớ cho kĩ từ một từ tôi vừa nói đấy.”

Tôi thà nhớ tên tất cả nhà ga trạm xe lửa gần đây còn hơn nhớ mấy cái câu tu từ vớ vẩn của cậu.

Asahina, người trông không giống như đến từ Câu lạc bộ Thư pháp, viết dòng chữ ‘Phát hành phim’ một cách tao nhã lên bảng, Haruhi gật đầu thỏa mãn.

“Thế đấy, giờ thì cậu hiểu chưa?”

Haruhi vui vẻ nói như một phát thanh viên dự báo thời tiết dự báo rằng cơn mưa mùa hạ sắp kết thúc sớm.

“Rồi sao?”

Tôi hỏi như một lẽ dĩ nhiên. Tôi chỉ hiểu dòng ‘Phát hành phim’. Cô ấy định kiếm một studio phim tài trợ cho phim của cô ấy ở đâu? Hay cô ấy đã tìm ra studio đó rồi?

Thế nhưng đôi mắt đen của Haruhi lấp lánh, nụ cười rực rỡ.

“Kyon, đầu óc của cậu đơ đi rồi à? Đương nhiên chúng ta sẽ làm phim. Bộ phim sắp được chiếu trong buổi lễ hội trường, với chú thích ‘Quân đoàn SOS hân hạnh giới thiệu’ ngay đầu phim.”

“Chúng ta thành Nhóm Học tập Điện ảnh bao giờ vậy?”

“Cậu lảm nhảm cái gì thế? Đây sẽ luôn là Quân đoàn SOS! Tôi không nhớ có cái Nhóm Học tập Điện ảnh nào ở đây cả.”

Haruhi tàn nhẫn nói thứ gì đó chắc hẳn sẽ làm Nhóm Học tập Điện ảnh ngứa tai khi họ nghe thấy.

“Việc này đã được quyết định từ lâu rồi! Không xem xét lại gì cả! Mọi phản đối sau này sẽ bị bác bỏ!”

Vì chủ tịch ban giám khảo của Quân đoàn SOS đã nói thế, tôi cho rằng chắc ý kiến ấy không thể bị đảo lộn? Kẻ quái quỷ nào trao cái ngôi thủ lĩnh Quân đoàn SOS cho Haruhi thế? Không, khoan đã, nghĩ lại, cô ấy chính là người tự nhận chức thủ lĩnh. Dù bạn có sống trong thế giới nào, bao giờ cũng có kẻ ồn ào và kiêu căng có cái tôi to tổ bố. Nhờ vậy, những người như tôi và Asahina, những người có xu hướng ngã theo số đông, luôn luôn cảm thấy rối bời. Đây là sự đối lập của hiện thực lạnh lẽo và ác nghiệt này; nó cũng là sự thật.

Trong khi tâm trí của tôi đang chìm sâu trong câu hỏi triết học rằng xã hội lí tưởng là thế nào…

“Thì ra là vậy.” – Koizumi nói như thể hắn hiểu hết mọi thứ. Hắn mỉm cười với tôi lẫn Haruhi và nói “Tôi hiểu rồi.”

Này, Koizumi, đừng có lịch sự nhận quả bom mà Haruhi vừa mới thả! Cậu không có ý kiến riêng về việc này sao?

Koizumi khẽ búng đường xẻ ngôi trên tóc của mình bằng ngón tay. “Theo tôi hiểu, chúng ta sẽ tự làm một bộ phim để thu hút khách tham quan vào xem. Đúng không?”

“Chính xác!”

Haruhi đập cây ‘ănten’ của cô ấy lên bảng.

Asahina giật mình, thế nhưng chị ấy can đảm nói “Nhưng……tại sao bọn mình quyết định làm phim?”

“Hôm qua, tôi không ngủ được.” – Haruhi giơ cây ănten trước mắt và vẩy vẩy nó như cái cần gạt nước xe hơi. “Thế nên tôi bật tivi lên rồi rút cuộc xem phải một bộ phim kì quặc. Lúc đầu tôi không thấy hứng thú gì lắm, nhưng vì tôi không còn gì khác để làm, tôi quyết định xem thử.”

Biết ngay mà.

“Nó đúng là một bộ phim chán òm, chán tới nỗi thôi thúc tôi gọi nhá máy quốc tế đến nhà đạo diễn; đó là lí do tôi nảy ra ý tưởng này.”

Đầu cây chỉ bảng chỉ về phía gương mặt nhỏ nhắn của Asahina.

“Nếu phim kiểu đó có thể tồn tại, thế thì tôi nhất định làm được một bộ phim còn hay hơn!” – Haruhi ưỡn ngực tự tin nói. “Đó là lí do tôi muốn thử xem thế nào, các cậu có ý kiến gì không?”

Asahina lắc đầu nguầy nguậy như thể đang hoảng sợ. Ngay cả khi Asahina có ý kiến, chị ấy chắc hẳn cũng sẽ không nói gì, Koizumi là một tên lúc nào cũng gật đầu đồng ý, và dù sao Nagato cũng không bao giờ nói chuyện, thế nên người làm việc nói chuyện luôn luôn là tôi.

“Có vẻ cậu nhất quyết trở thành đạo diễn phim hay làm nhà phát hành, thế thì với bọn tôi cũng ổn thôi, đó là lựa chọn của cậu và cậu có thể theo đuổi giấc mơ đó theo ý thích. Có nghĩa rằng bây giờ chúng tôi cũng có thể tiến lên và theo đuổi giấc mơ của chúng tôi.”

“Tôi không hiểu cậu nói gì cả.”

Haruhi bĩu môi như một con vịt. Tôi kiên nhẫn giải thích phân tích chi tiết của tôi cho cô ấy.

“Cậu nói rằng cậu muốn làm phim, thế mà bọn tôi chưa hề nghe thấy gì cả. Nếu bọn tôi không thích đề nghị này thì sao? Một bộ phim không thể làm với chỉ đạo diễn.”

“Bình tĩnh nào, tôi đã nghĩ ra kịch bản rồi.”

“Không, đó không phải là điều…”

“Đừng lo lắng gì cả. Cậu chỉ cần làm theo những gì tôi nói thôi, thế nên đừng bận tâm nhé.”

Tôi đang rất lo đây.

“Cứ để tôi lên kế hoạch, tôi sẽ giải quyết mọi việc.”

Bây giờ tôi còn lo lắng hơn nữa.

“Trời ơi, cậu phiền phức quá! Tôi sắp nói gì thì tôi sẽ làm cho được. Mục tiêu là vị trí đầu tiên trong bảng thăm dò hoạt động của lễ hội trường! Ai biết được, những tên ngốc dốt nát ở Hội Học sinh nhiều khi cuối cùng cũng công nhận Quân đoàn SOS là một câu lạc bộ chính thức…Không! Tôi sẽ khiến bọn họ công nhận chúng ta. Để đạt được mục tiêu này, chúng ta phải đưa ý kiến của mọi người về phe chúng ta đầu tiên!”

Ý kiến của mọi người và bình chọn ở cổng ra không nhất thiết phải tương ứng với nhau.

Tôi cố phản kháng.

“Còn chi phí sản xuất thì thế nào?”

“Nếu cậu nói về ngân quỹ, chúng ta có đấy.”

Ở đâu? Tôi chả tin rằng Hội Học sinh sẽ chi quỹ cho cái hội ngầm này để nó chi thực hiện các hoạt động.

“Không phải Câu lạc bộ Văn học có quỹ sao?”

“Đó là quỹ của Câu lạc bộ Văn học! Cậu không thể sử dụng nó!”

“Nhưng Yuki nói là được mà.”

Ôi trời. Tôi nhìn gương mặt của Nagato trong khi Nagato chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn tôi. Cô ấy không nói gì cả rồi từ từ quay trở lại đọc sách.

Không phải sẽ có người muốn tham gia vào Câu lạc bộ Văn học sao? Tôi không có ý định hỏi câu hỏi này, vì có khả năng Nagato cố ý sắp xếp làm sao để Câu lạc bộ Văn học cứ ở trong nguy cơ bị xóa sổ. Có vẻ như cô ấy đã biết Haruhi đang định làm gì và sẽ rất đáng thương nếu có ai đó muốn gia nhập Câu lạc bộ Văn học lúc này. Tôi ước có ai đó sẽ chiếm lại Câu lạc bộ Văn học khỏi lòng bàn tay của Haruhi quá.

Haruhi không để ý tôi đang suy nghĩ gì, cứ vẩy cây ănten của cô ấy trong thích thú. “Mọi người đã rõ chưa? Hãy xem hoạt động này quan trọng hơn hoạt động ở lớp các cậu! Nếu ai đó có ý kiến bất đồng, người đó có thể nói với tôi sau khi lễ hội trường kết thúc, được chứ? Mệnh lệnh của đạo diễn là tuyệt đối!”

Haruhi tuyên bố một cách mạnh mẽ, như một con gấu bắc mỹ trong sở thú cầm một cây nước đá giữa trời mùa hè nóng nực. Những thứ xung quanh không còn là mối bận tâm với cô ấy nữa.

Đầu tiên cô ấy là thủ lĩnh quân đoàn, bây giờ cô ấy muốn làm đạo diễn nữa sao? Cô ấy còn muốn làm nghề gì nữa đây?......Và đừng nói với tôi rằng cậu muốn thành Thượng đế đấy.

“Hôm nay thế là xong! Vì tôi cần phải suy nghĩ chọn diễn viên và đoàn làm phim ra sao rồi tìm nhà tài trợ nữa. Làm một bộ phim cần nhiều công đoạn thật.”

Tôi không dám chắc làm một bộ phim cần công đoạn gì, nhưng cô ấy đang có kế hoạch quái quỷ gì chứ? Tài trợ?

Rầm!

Một tiếng động to vang vọng khắp phòng. Tôi quay người lại và thấy Nagato đang gập sách. Tiếng động ấy giờ đã trở thành tín hiệu không chính thức của Quân đoàn SOS kết thúc một ngày làm việc.

“Chúng ta sẽ thảo luận chi tiết vào ngày mai!”

Sau khi nói xong, Haruhi chạy vù ra khỏi căn phòng như một con mèo nghe thấy tiếng hộp đồ ăn mở ra. Tôi không nghĩ còn nhiều chi tiết để thảo luận lắm.

“Nhưng thế không ổn sao?”

Người duy nhất nói vậy chỉ có thể là Koizumi.

“Miễn không phải là săn bắt sinh vật ngoài hành tinh để diễn xiếc rùng rợn hay bắn rụng UFO và phơi bày thiết bị bên trong nó ra là tôi an tâm rồi.”

Tôi nghe câu này ở đâu rồi nhỉ?

Nhà ngoại cảm mỉm cười che miệng lại và phá ra cười.

“Hơn nữa, tôi có hơi quan tâm Suzumiya-san sẽ làm phim kiểu gì, tôi có cảm giác tôi có thể hình dung ít nhiều cô ấy đang nghĩ gì.”

Koizumi liếc nhìn về phía Asahina khi chị ấy lau dọn những li trà.

“Đây có thể sẽ là một buổi lễ hội trường thú vị, vui lắm đây.”

Tôi bị hắn ảnh hưởng và cũng hướng ánh mắt về phía Asahina. Trong khi chúng tôi đang nhìn chằm chằm về chiếc băng đội đầu nảy lên nảy xuống với tóc của chị…

“Á! B…bạn đang nhìn gì vậy?”

Khi để ý thấy hai thằng con trai lom lom nhìn mình, Asahina ngưng việc chị ấy đang làm lại và đỏ mặt bừng bừng.

Tôi tự nhủ trong lòng.

Ôi không, không có gì cả. Mình chỉ đang nghĩ rằng không biết lần này Haruhi sẽ mang trang phục gì nhỉ?

Chuẩn bị về nhà…hay đúng hơn, đơn giản là đặt sách lại vào trong cặp, Nagato lặng lẽ đứng lên và hướng ra cửa phòng. Có khi nào Nagato đọc một quyển sách về tiên tri không? Bởi vì nó được viết bằng một ngôn ngữ nước ngoài mà tôi không hiểu.

“Nhưng mà…” – Tôi lẩm bẩm.

Một bộ phim…nhỉ?

Thật lòng, tôi cũng có hơi hứng thú, dĩ nhiên sự hứng thú của tôi không sâu sắc như Koizumi, chắc hẳn cũng như sinh vật phù du sống ở thềm lục địa.

Có lẽ tôi nên mong đợi nó chăng?

Bởi vì không ai khác mong đợi điều gì từ nó.

Tôi rút lại tất cả những gì tôi vừa nói, tôi không mong đợi gì cả.

Bởi vì sau giờ học ngày tiếp theo, tôi đã phải chịu đựng.

- Sản xuất bởi: Quân đoàn SOS

- Sản xuất điều hành / Đạo diễn / Kịch bản: Suzumiya Haruhi

- Nhân vật nữ chính: Asahina Mikuru

- Nhân vật nam chính: Koizumi Itsuki

- Nhân vật phụ: Nagato Yuki

- Trợ lí đạo diễn / Quay phim / Biên tập / Đạo cụ / Thu thập thông tin / Việc vặt khác: Kyon

Khi tôi nhìn thấy thứ được viết trong tập, tôi chỉ nghĩ được một điều.

“Vậy chính xác tôi làm gì?”

“Dĩ nhiên là việc ghi trên đó rồi.”

Haruhi vẫy cây gậy của mình như một nhạc trưởng.

“Cậu là nhân viên hậu trường, giống như diễn viên và đoàn làm phim đã miêu tả ấy. Chúng ta có dàn diễn viên xuất sắc chứ nhỉ?”

“M...mình đóng vai chính sao?”

Asahina hỏi với giọng nhỏ nhẹ. Hôm nay chị ấy mặc đồng phục bình thường thay vì trang phục hầu gái bởi vì Haruhi nói rằng chị ấy không cần phải thay đồ hôm nay. Có vẻ như Haruhi sắp dẫn Asahina đi đâu đó.

“Nếu được, mình có thể đóng vai nào nhỏ được không…..”

Asahina xin Haruhi với vẻ mặt buồn bã.

“Không.” – Haruhi đáp lại – “Tôi sẽ làm cho Mikuru-chan trở nên nổi tiếng, dù sao, chị giống như nhãn hiệu đã được đăng kí của quân đoàn chúng ta. Tất cả những gì chị cần làm là tập luyện kí tên đi, vì khi tới buổi công chiếu, người hâm mộ sẽ xếp hàng đợi chữ kí của chị đấy.”

Công chiếu? Cô ấy định tổ chức sự kiện như vậy ở đâu thế này?

Asahina có vẻ không thoải mái lắm về việc ấy.

“……Nhưng mình không biết đóng phim.”

“Đừng lo, tôi sẽ chỉ dẫn kĩ càng cho chị.”

Asahina ngẩng đầu bối rối nhìn tôi rồi hạ lông mày xuống một cách buồn bã.

Bây giờ chỉ có ba chúng tôi ở đây vì lớp của Nagato và Koizumi có cuộc họp cho hoạt động ở lễ hội trường và hôm nay họ sẽ đến trễ. Tôi chưa từng nghĩ rằng có người lại ở lại sau giờ học để chuẩn bị mấy thứ này; ý của tôi là tất cả bọn họ chỉ cần ngồi đó và mọi chuyện sẽ qua. Tôi ngạc nhiên vì có kha khá người nghiêm túc về sự kiện đấy.

“Nói cách khác, Yuki và Koizumi-kun không hề xem trọng quân đoàn gì cả.” – Haruhi bực tức nói. Cô ấy không biết làm sao để xua tan cơn nóng và chỉ ngón tay về phía tôi. “Rõ ràng tôi đã nói hoạt động này có ưu tiên cao hơn những thứ khác. Thế mà họ lại quyết định đến trễ để họ có thể tham gia hoạt động lớp. Chắc tôi cần phải cảnh cáo bọn họ.”

Có lẽ Nagato và Koizumi gắn bó với lớp của mình hơn là Haruhi và tôi. Đứng trên quan điểm nào đó, ba người chúng tôi ở đây vào thời điểm này thì còn lạ lùng hơn.

Tôi chợt nảy ra một điều.

“Asahina-san, chị không cần tham gia họp lớp sao?”

“Ừm, chị chỉ chịu trách nhiệm phục vụ khách hàng thôi, vì vậy việc còn lại là thiết kế trang phục. Chị vẫn không biết mình sẽ mặc trang phục gì, nhưng chị rất trông chờ vào nó.”

Asahina đỏ mặt và mỉm cười. Có vẻ chị ấy đã quen với việc cosplay rồi. Thay vì cứ dính vào Quân đoàn SOS và bị ép phải mặc đủ thứ trang phục vô nghĩa chẳng vì lí do gì, không phải chị ấy mặc đồ nào đó phù hợp thời điểm sẽ tốt hơn sao? Một nữ phục vụ xuất hiện trong một quán mì là hoàn toàn bình thường, bình thường so với hầu gái trong phòng Câu lạc bộ Văn học nhiều.

Tôi không bao giờ biết cách làm sao Haruhi xen vào chủ đề thảo luận được.

“Vậy này, Mikuru-chan, chị muốn mặc đồ nữ phục vụ sao? Sao chị không nói ra? Thế thì dễ rồi, tôi sẽ tìm một bộ cho chị.”

Tôi không quan tâm lắm đến mấy lời nhận xét hài hước của cậu, nhưng cậu không nghĩ rằng sẽ không thích hợp lắm nếu có ai đó trong phòng Câu lạc bộ Văn học mặc hết trang phục này đến trang phục khác ngoài đồng phục sao? Ngay cả trang phục y tá lúc trước cũng đáng thắc mắc, nếu chị ấy phải mặc trang phục nào đó, tôi vẫn thấy trang phục hầu gái là tốt nhất…Hay đây là sở thích riêng của tôi?

“Thôi, được rồi.”

Haruhi quay sang tôi.

“Kyon, cậu có biết điều gì quan trọng nhất khi làm phim không?”

Hừm……Tôi cố nhớ ra mỗi cảnh phim đã làm tôi xúc động xứng đáng để tham khảo. Khi tôi nghĩ xong, tôi tự tin trả lời.

“Sự mới mẻ và đam mê?”

“Không phải thứ trừu tượng thế!”

Haruhi phản bác suy nghĩ của tôi.

“Đương nhiên đó là máy quay rồi! Làm sao chúng ta có thể quay phim mà không có máy quay chứ?”

Cậu nói cũng đúng đấy, nhưng tôi không bàn đến thứ gì đó thực dụng đến vậy…Thôi quên đi, tôi cũng chả có nhiều ý tưởng đột phá hay đam mê để làm phim và lí thuyết phim ảnh, thế nên tôi sẽ không cãi lại.

“Quyết định thế nhé.”

Haruhi rút cây chỉ bảng lại và quẳng lên bàn thủ lĩnh.

“Bây giờ chúng ta sẽ đi lấy máy quay.”

Thụp! Tiếng ghế đẩy ra đằng sau vang lên. Tôi quay người lại và thấy gương mặt của Asahina tái xanh. Không thể trách chị được; dù sao, Haruhi đã chôm chỉa một cách dã man chiếc máy tính trong phòng này từ Nhóm Học tập Tin học, lợi dụng Asahina tội nghiệp làm vật hi sinh.

Mái tóc nâu của Asahina run lên, chị ấy từ từ mở đôi môi như hoa anh đào của mình và nói.

“Ư…ưmm…S…Suzumiya-san, mình vừa nhớ ra vài việc, mình cần phải quay trở về lớp học.”

“Im lặng.”

Haruhi mang một vẻ mặt khủng khiếp. Asahina giật thót và ngồi thụp xuống trên ghế ngay lập tức. Sau đó Haruhi mỉm cười nhẹ nhàng.

“Đừng lo lắng gì cả.”

Chỉ vì cậu nói “đừng lo lắng” không đảm bảo rằng điều gì đó đáng lo lắng sẽ không xảy ra.

“Lần này tôi sẽ không sử dụng người của Mikuru-chan làm vật hi sinh đâu, tôi chỉ cần hai người giúp chút việc thôi.”

Asahina nhìn tôi với đôi mắt như con bê sắp sửa bị đưa lên xe tải đến nhà giết thịt. Tôi nói với Haruhi mà không phải hét lớn.

“Ít nhất phải nói với bọn tôi cậu cần bọn tôi giúp gì chứ! Còn không tôi và Asahina-san sẽ không ra khỏi chỗ này.”

Vẻ mặt của Haruhi như nói rằng “Hai người này bị gì vậy?”

Cô ấy nói “Tôi sẽ đi tìm nhà tài trợ, sẽ dễ dàng gây ấn tượng nếu tôi dắt nữ diễn viên chính đi cùng, đúng không? Cậu cũng đi theo nữa! Bởi vì cậu phải xách dụng cụ!”

Quảng cáo
Trước /13 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Ấy Không Giống Như Tôi Nghĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net