Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Suzumiya Haruhi No Tameiki - ハルヒの
  3. Chương 12 : Chương 12
Trước /13 Sau

[Dịch] Suzumiya Haruhi No Tameiki - ハルヒの

Chương 12 : Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đã là mùa thu, thế nhưng không hiểu sao thời tiết lại ít khi lạnh. Như thể mùa màng của trái đất sai lệch hết cả rồi và quên mang mùa thu đến cho Nhật Bản. Cái nóng mùa hè giờ đã kéo dài đến vô tận, và trừ khi có ai đó làm một quả homerun, cái nóng ấy chưa có khả năng sẽ chấm dứt sớm. Ngay cả nó có chấm dứt sớm đi nữa, người ta cũng sẽ có cảm giác mùa thu bị mùa đông hất cẳng nhanh chóng khi thời gian trôi qua.

“Chắc chúng ta trễ rồi.” – Haruhi nói, vì thế chúng tôi thu dọn cặp táp và rời khỏi trường. Haruhi nhanh chân chạy dọc ngọn đồi cong cong trải dài. Cô ấy đi đâu vậy kìa? Tôi sẽ hiểu ra vấn đề nếu chúng tôi hướng đến Câu lạc bộ Tin học, dù sao, chúng tôi là một câu lạc bộ bí ẩn đã tồn tại trong sáu tháng mà chả ai biết phương châm ban đầu là gì. Bị đá ra khỏi phòng là một kết thúc hợp lí đối với chúng tôi.

Chúng tôi xuống ngọn đồi và leo lên chuyến đường sắt ngoại thành trong vùng. Ba trạm tiếp theo, chúng tôi đến một vùng với con đường đầy những cây hoa anh đào mà Asahina và tôi đã đi cùng nhau một lần. Nơi này có một khu siêu thị phức hợp và một đoạn đường mua sắm, bởi vì thế, nó là một điểm khá nhộn nhịp và đông đúc.

“Ngay đây.”

Cuối cùng, Haruhi dừng lại và chỉ về phía một cửa tiệm điện tử.

“Ra là vậy.” – Tôi đáp lại.

Chắc hẳn cô ấy định tống tiền cửa hàng này vì thiết bị quay phim của họ.

Tôi tự hỏi không biết cô ấy sẽ làm thế nào đây?

“Hai người đợi ở chỗ này trong khi tôi vào thương lượng với người ta.”

Haruhi đẩy cặp của cô ấy cho tôi và không chút do dự bước vào cửa tiệm gắn đầy cửa kính.

Asahina nấp đằng sau tôi, cứ nhìn chằm chằm suốt vào cửa hàng sáng trưng bởi tất cả những dụng cụ chiếu sáng. Chị cứ như một học sinh tiểu học rụt rè khi đến thăm nhà bạn mình lần đầu tiên. Khi tôi nhìn sau lưng Haruhi, cô ấy đang vẫy vẫy tay và nói với ai đó trông như quản lí của cửa hàng, khao khát bảo vệ Asahina của tôi trở nên mạnh mẽ. Nếu Haruhi định làm gì đó lố bịch, tôi sẽ dắt Asahina dưới cánh tay tôi và bỏ chạy ngay lập tức.

Qua cửa kiếng, Haruhi nói chuyện và chỉ trỏ đầu tiên là về phía đống thiết bị, rồi đến chính cô ấy, và rồi đến quản lí. Trong khi đó, quản lí gật đầu không dứt. Tôi tự hỏi không biết tôi có nên cảnh báo ông ta không được tin vào những gì cô ấy nói dễ dàng đến thế không?

Sau một lúc, Haruhi quay lại và chỉ ngón tay về phía chúng tôi, những kẻ đã sẵn sàng bỏ chạy nếu có chuyện gì không ổn. Sau đó, cô ấy nở nụ cười ấm áp, vẫy tay và tiếp tục bài thuyết trình của mình.

“Bạn ấy đang làm gì vậy...?” – Asahina đứng kế bên tôi ló đầu ra rồi thụt đầu vào và hỏi. Nếu ngay cả một nhà du hành thời gian từ tương lai như Asahina còn không biết câu trả lời thì chả đời nào tôi biết được cả.

“Ai mà biết? Chắc định yêu cầu bọn họ đưa miễn phí chiếc máy quay phim tốt nhất của họ cho cậu ấy.”

Cô ấy là loại người có thể làm một chuyện như thế không chút nao núng. Bởi vì cô ấy thật sự tin rằng chính cô ấy là trung tâm vũ trụ và mọi thứ khác xoay xung quanh cô ấy.

“Phiền phức thật.”

Tôi nhớ ra cuộc thảo luận cũng tương tự thế với Nagato lúc trước.

Haruhi tin rằng nguyên tắc và phán đoán của cô ấy hoàn toàn tuyệt đối. Cô ấy không hiểu những gì người khác suy nghĩ, hay nhận ra rằng có lẽ người ta suy nghĩ khác với cô ấy, nói đúng hơn, ngay từ đầu, cô ấy chả hề mảy may bận tâm cách suy nghĩ của mình trái ngược hẳn với người khác.

Nếu người ta muốn du hành thời gian, cứ việc bỏ Haruhi lên tàu vũ trụ. Bởi vì chắc chắn cô ấy không thèm quan tâm quái gì đến Thuyết Tương đối.

Khi tôi đề cập chuyện này với Nagato, tất cả những gì mà sinh vật ngoài hành tinh ấy nói là “Ý kiến của cậu có lẽ chính xác.”. Đối với Nagato, điều đó rất có ý nghĩa. Đối với những người khác, Suzumiya Haruhi là một trò cười.

“A, hình như bọn họ xong rồi.”

Tiếng thì thầm của Asahina kéo tôi quay trở về thực tại từ cơn mơ màng của mình.

Haruhi xông ra từ trong cửa hàng điện tử với vẻ mặt thỏa mãn, ôm một chiếc hộp nhỏ trong tay. Có một bức hình minh họa ở mặt bên chiếc hộp với tên sản phẩm. Nếu tôi không nhầm, đây đúng là một chiếc máy quay phim.

Không biết cô ấy dùng gì để đe dọa phía bên kia nhỉ?

Cô ấy dọa sẽ phóng hỏa cửa hàng? Hay có lẽ kích động chiến dịch tẩy chay? Hay có lẽ gửi fax quấy rối suốt đêm? Hay bắt đầu gây sự ngay tại đây? Có khi nào cô ấy còn đe dọa đánh bom tự sát cùng với cửa hàng không?

“Đừng có nhảm nhí! Tôi không phải cái dạng đến mức đi tống tiền!”

Haruhi vui vẻ bước đi dưới trần nhà làm bằng kính của phố mua sắm.

“Bây giờ chúng ta đã hoàn thành bước đầu tiên! Dễ thật!”

Tôi bị ép buộc phải mang cái hộp chứa máy quay phim trong khi đi theo Haruhi. Tôi nhìn mái tóc rũ xuống sau lưng cô ấy và hỏi “Làm sao cậu kiếm được một thứ đắt tiền thế này? Hay tại vì cậu phát hiện ra bí mật xấu xa của ông quản lí?”

Đúng thật, những lời đầu tiên Haruhi nói khi xông ra từ cửa hàng là “Lấy được rồi!”. Nếu ông quản lí muốn cho không người khác đồ đạc đến thế, tôi cũng muốn xếp hàng lấy phần. Xin cậu đấy, nói tôi biết cái từ ma thuật cậu đã sử dụng đi!

Haruhi quay lại và mỉm cười. “Thật mà, chẳng có gì đâu! Tôi nói rằng tôi muốn làm một bộ phim và cần máy quay, và rồi ông ta nói ‘Được thôi.’. Chẳng có vấn đề gì cả.”

Tôi có cảm giác rằng bây giờ ngay cả mọi việc cũng tiến triển thuận lợi, nó sẽ không kết thúc dễ dàng đâu. Tôi có lo lắng quá chăng?

“Đừng có chấp nhặt tiểu tiết, cứ vui vẻ làm người hầu của tôi và mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!”

Thật không may, đến bây giờ, tôi vẫn giữ cái cảm giác bất an từ mùa xuân này khi bước lên con tàu có tên Titanic. Tôi muốn gửi tín hiệu SOS, nhưng đáng buồn thay, tôi không biết mã Morse, và tôi không phải là kiểu người có thể vui vẻ khi bị gọi là người hầu.

“Được rồi! Đến cửa hàng tiếp theo!”

Trong đám đông hối hả, Haruhi vẫy tay và sải bước về phía trước. Tôi và Asahina nhìn nhau và rồi nhanh chóng theo sau lưng Haruhi.

Sau đó, Haruhi ghé vào một cửa hàng đồ chơi và mô hình.

Như lúc nãy, Asahina và tôi bị bỏ lại bên ngoài trong khi cô ấy vào trong thương lượng. Tôi đang bắt đầu có suy nghĩ cô ấy đang có âm mưu gì đó, vì mỗi lần cô ấy chỉ về phía chúng tôi, ngón tay của cô ấy lúc nào cũng hướng trực tiếp vào Asahina. Nếu tôi đoán đúng, nhất định cô ấy đang lợi dụng Asahina làm vật trả giá gì gì ấy. Asahina vẫn chưa nhận ra vì chị ấy đang tò mò ngắm nhìn quả địa cầu trên màn hình ở cửa sổ.

Vài phút sau, Haruhi đi ra, ôm theo một cái thùng to với cô ấy. Lần này là gì đây?

“Vũ khí.” – Haruhi trả lời và đẩy cái thùng về phía tôi. Tôi nhìn cẩn thận và thấy nó là một mô hình nhựa; trông nó giống vũ khí hình cây súng. Cô ấy muốn gì với thứ này đây?

“Chúng ta sẽ cần nó cho những pha hành động, pha đấu súng ấy! Một trận chiến nảy lửa là nguyên liệu cơ bản cho bất kì bộ phim ăn khách. Nếu có thể, tôi muốn cho nổ tung cả tòa nhà. Cậu biết người ta bán thuốc nổ ở đâu không? Tôi không biết cửa hàng cơ khí có bán không nữa.”

Làm quái gì mà tôi biết được? Ít nhất tôi biết được rằng cậu sẽ không tìm chúng ở tiệm tạp hóa hay trên mạng. Có lẽ thuốc nổ có ở công trường khai thác đá đấy...Tôi muốn nhắc Haruhi nhớ điều này, nhưng nhanh chóng gạt ý nghĩ ấy đi, chủ yếu là vì chắc chắn cô ấy sẽ đến đó giữa đêm hôm khuya khoắt và chôm thuốc nổ với dây cháy chậm.

Tôi hạ máy quay và hộp mô hình nhựa rồi lắc đầu.

“Bọn mình làm gì với mấy cái thùng này đây?”

“Cậu mang về nhà trước rồi ngày mai vác nó lên phòng câu lạc bộ. Bây giờ mang nó đến trường thì rắc rối lắm.”

“Tôi hả?”

“Ừ, cậu chứ ai.”

Haruhi khoanh tay và lộ vẻ mặt rộng lượng. Đó là một nụ cười hiếm gặp ở trong lớp học và chỉ được dành riêng cho Quân đoàn SOS; mỗi lần Haruhi cười như thế, tôi luôn luôn phải xử lí những việc còn lại. Tôi là gì với cô ấy đây chứ?

“Xin lỗi...”

Asahina giơ tay lên một cách lễ phép.

“Mình phải làm gì đây...?”

“Bây giờ chị đi về nhà được rồi, Mikuru-chan. Hôm nay việc của chị thế là xong.”

Asahina chớp chớp mắt, trông như một người nào đó mới bị hồ li hớp hồn. Bởi vì tất cả những gì Asahina đã làm hôm nay là theo sát Haruhi và tôi, chắc hẳn chị ấy không biết tại sao Haruhi bắt chị ấy đi theo, dù tôi có thể đoán được Haruhi có âm mưu gì.

Haruhi bước đi một cách hăng hái như một giáo viên thể dục và dẫn chúng tôi đến nhà ga. Có vẻ như hoạt động kiểu Haruhi hôm nay đến đây là chấm dứt. Chiến lợi phẩm gồm một cái máy quay và mấy khẩu súng đồ chơi. Chắc hẳn Haruhi có được mấy thứ này là nhờ những biện pháp tà đạo hơn là nhờ thương lượng tài tình. Chi phí là không. Nói cách khác, chúng tôi lấy nó miễn phí.

Người ta nói rằng “Của biếu là của lo, của cho là của nợ”. Vấn đề là có vẻ như Haruhi chả thèm bận tâm. Nếu ai đó biết thứ gì làm cô ấy sợ chết khiếp, xin hãy cho tôi biết nhé.

Ngày hôm sau, bên trong cặp tôi, tôi phải xách thêm cái khối lượng phụ trội lên trên đồi.

“Này, Kyon! Cậu đang mang gì vậy? Quà tặng người đẹp nào đó ở trường hả?”

Chạy đến bên cạnh tôi là Taniguchi, bạn học của tôi và Haruhi, một sinh vật đơn bào giản đơn, và là một học sinh trung học bình thường có thể thấy bất kì đâu. Bình thường đúng là miêu tả chính xác về Taniguchi. Lúc này, đối với tôi, bình thường là một xa xỉ phẩm vì cái từ ấy biểu hiện sự kì diệu của ngôn ngữ sử dụng trong thế giới thật.

Tôi do dự một chút và rồi đẩy cái túi của cửa hàng nhẹ hơn vào tay Taniguchi.

“Cái quái gì thế này, súng đồ chơi hả? Tớ không biết cậu có sở thích này đấy.”

“Không phải của tớ, của Haruhi ấy.”

Sau đó tôi giải thích ngắn gọn cho Taniguchi, nhưng Taniguchi cũng khá có lí khi xem đây là một sở thích kì quặc.

“Tớ thấy khó tưởng tượng ra cái cảnh Suzumiya phá tung cái này ra, lắp ráp lại rồi giữ kĩ nó.”

Tôi cũng thấy khó mà tưởng tượng, còn ai ngoài Haruhi có thể phá thứ này ra rồi gắn nó như cũ? Tôi có thể kể với mọi người rằng hồi tôi còn nhỏ, tôi đã thử lắp một con rôbốt đồ chơi, nhưng dù tôi cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể gắn đúng vai phải của nó và bực tức quẳng nó đi.

“Chắc cậu khốn khổ lắm nhỉ.”

Taniguchi nói với cái giọng nghe chả có chút thương cảm nào cả.

“Đến bây giờ, người duy nhất đủ khả năng bảo vệ Suzumiya chính là cậu. Tớ có thể cam đoan điều này, vì thế tốt hơn hết cậu nên dính chặt với cô ta đi.”

Cậu đang nói cái quái gì vậy? Không đời nào tớ muốn dính chặt lấy Haruhi! Người mà tớ nên gắn bó cùng đáng ra là Asahina. Tớ chắc rằng mọi người cũng cảm thấy như vậy.

Thằng quỷ sứ Taniguchi cười rúc rích.

“A, không được đâu nhé, dù sao chị ấy cũng là thiên thần bé nhỏ của trường Phương Bắc, niềm an ủi tất cả trái tim của bọn con trai. Nếu cậu không muốn bị cả nửa trường nhét vào bao bố, tớ khuyên cậu nên cẩn thận cái hồn. Tớ nghĩ cậu không muốn tớ lấy dao đâm sau lưng cậu đâu nhỉ?”

Được thôi, thế thì người đứng hạng thứ hai, tớ chọn Nagato vậy.

“Cũng không được đâu. Trông thế thôi mà cô ấy có nhiều kẻ thầm thương trộm nhớ lắm đấy. Làm sao mà cô ấy không đeo kính nữa nhỉ? Cô ấy đổi sang kính sát tròng rồi sao?”

“Hmm...sao cậu không tự đi hỏi xem?”

“Hỏi? Đến bây giờ, dù tớ có cố gắng thế nào, cô ấy phớt lờ hết những gì tớ nói. Mọi người trong lớp của Nagato tin chắc rằng một lời cô ấy nói ra là đủ để định đoạt duyên số của ngày hôm ấy.”

Đừng xem Nagato như là thượng đế nữa. Mê tín kiểu gì thế này? Cô ấy có lẽ không bình thường, nhưng theo chuẩn của cô ấy, thật ra cô ấy không có gì kì quặc. Dù tôi thật sự không biết tiêu chuẩn của cô ấy ra sao.

“Mà thôi, cậu hợp với Suzumiya lắm. Chỉ có cậu mới có thể có một cuộc nói chuyện ra hồn với đồ ngốc ấy. Vậy nên cậu nhớ để mắt trông chừng cô ta và tối thiểu thương vong càng ít càng tốt. Đúng rồi, lễ hội trường sắp đến, mấy cậu đang định tổ chức sự kiện hoành tráng nào đây?”

“Đừng có hỏi tớ.”

Tôi không phải là người phát ngôn của Quân đoàn SOS, nhưng Taniguchi tiếp tục. “Ngay cả khi tớ hỏi Suzumiya, cô ta thế nào cũng trả lời thứ gì đó loằng ngoằng khó hiểu và nếu như câu hỏi của tớ không đúng lúc, có khả năng tớ còn bị cô ta tấn công lại nữa. Còn Nagato Yuki, cậu chả moi móc được gì dù có hỏi thế nào đi chăng nữa; Asahina thì không được động đến, vì nhất định tớ sẽ bị tra tấn bởi một bầy quái vật nếu tớ cố nói chuyện với chị ấy. Cuối cùng, tớ phải hỏi cậu thôi.”

Cậu ta đúng là giỏi kiếm cớ. Theo lời cậu ta, tôi chỉ là một anh chàng tử tế.

“Không phải sao? Trông cậu như là loại người sẽ tiếp tục bước cùng với cô ta ngay cả khi cậu biết vực thẳm đang chờ cậu trước mặt.”

Khi chúng tôi đến gần cổng trường, tôi chộp cái cặp từ tay Taniguchi với vẻ mặt khó chịu.

Tôi không biết cái gì đón chờ tôi trong cái mớ điên rồ của Haruhi, nhưng tôi không nghĩ nó là điều gì đó tốt đẹp. Thế nhưng, tôi không phải là người duy nhất bước cùng với Haruhi trên hành trình hiểm nguy ấy. Có ít nhất ba người khác cùng với tôi. Hai người trong số họ chắc chắn biết cách tự lo cho thân mình, nhưng Asahina sẽ gặp nguy hiểm cực độ vì chị ấy không biết điều gì đón chờ mình. Cứ như thể chị không phải là người đến từ tương lai. Nhưng đó cũng là điểm khiến chị ấy cuốn hút.

“Nói rồi đấy...” – Tôi giải thích cho Taniguchi. “Cần có ai đó bảo vệ chị ấy.”

A, giống một câu mà nhân vật chính nên nói hơn rồi. Dù tôi chỉ bảo vệ chị ấy khỏi bị Haruhi quấy rối. Thế thôi.

Tôi điềm tĩnh tiếp tục. “Vì tớ được trao cơ hội này, tớ phải bảo vệ chị ấy. Tớ không quan tâm bọn con trai còn lại trong trường nói gì, tớ sẽ đón tiếp chu đáo nếu cậu muốn thiết lập đồng minh của những người đàn ông hay đại loại thế.”

Thằng quỷ Taniguchi tiếp tục rúc rích cười.

“Cậu nên bước đi cẩn thận đấy, vì mỗi ngày là một ngày mới.”

Sau khi để lại một lời nhắn nghe cứ như đe dọa tống tiền mà những tên trộm đồng lõa hay dùng, Taniguchi bước qua cổng trường.

Khi tôi xách cặp và hướng về hành lang bên ngoài lớp học, tôi thấy Haruhi nhét đồ dùng của mình vào tủ của cô ấy. Tôi cũng tiếp tục đặt dụng cụ máy quay và mô hình súng đồ chơi vào tủ đồ làm bằng thép không gỉ của tôi.

“Kyon, hôm nay chúng ta sẽ bận rộn lắm đây.”

Haruhi còn không thèm chào tôi, đóng cửa cái rầm và nở nụ cười ấm áp như mùa xuân sớm.

“Mikuru-chan, Yuki và cả Koizumi-kun nữa, tôi sẽ không cho phép các cậu phàn nàn gì cả! Kịch bản phim trong đầu tôi bây giờ đã gần hoàn tất. Tôi đã nghe thấy nó sục sôi, tất cả những gì còn lại chỉ là đưa nó lên màn hình thôi.”

“Thật vậy sao?”

Tôi đáp lại cho có và bước vào lớp học. Chỗ ngồi của tôi nằm thứ hai từ dưới lên của dãy. Kể từ khi học kì mới bắt đầu, chúng tôi đã chuyển chỗ ngồi nhiều lần, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa được ngồi bàn cuối cùng vì lúc nào Haruhi cũng ở sau lưng tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy điều này quá trùng hợp đến nỗi hết sức bất tự nhiên, thế nhưng tôi vẫn muốn tin rằng nó chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Nếu tôi không tự nói với chính mình điều ấy, tôi sẽ mất niềm tin vào cái từ ‘trùng hợp’, tôi đúng là một người tử tế mà. Tôi chắc rằng ai bị dính líu với Haruhi cũng sẽ tin như tôi. Tôi giống như một tiền vệ chịu trách nhiệm cản phá bất cứ pha bóng trong đó không phe nào kiểm soát bóng, còn Haruhi là một tiền đạo siêu tấn công đứng ở vị trí việt vị và chạy về phía khung thành. Chắc chắn cô ấy đã việt vị cả mét với cầu thủ đối phương đứng cuối cùng, nên ngay cả khi cô ấy có lấy được bóng, trọng tài biên không còn lựa chọn nào khác ngoài giơ cờ báo việt vị.

Đối với Haruhi, thế nào cô ấy cũng nói rằng trọng tài biên sai rành rành. Cô ấy sẽ nói với cái mặt tỉnh bơ rằng luật bóng đá có gì đó sai và rồi tiếp tục lấy bóng, chạy vào khung thành và tuyên bố cô ấy đã ghi bàn. Nếu thế, tôi cho rằng cô ấy tránh xa rugby thì hơn. Để xử lí với cái thái độ chả biết phải trái gì của cô ấy, cách tốt nhất là giả vờ như chả có chuyện gì xảy ra và lẳng lặng rời khỏi hiện trường. Hay chỉ việc đầu hàng và tuân theo những gì cô ấy nói.

Ngoài tôi ra, hầu hết những đứa trong lớp chọn phương án đầu tiên.

Thế nên sau sáu tiết học, cộng thêm một tiết nữa, thầy Okabe và những học sinh khác chả có gì phải bàn về chỗ trống đằng sau tôi. Họ không nhận ra sao? Hay họ quyết định đừng để tâm thì hơn? Hay có lẽ họ chả thèm mất công lãng phí thời gian lo lắng về chuyện như thế? Nhưng kiểu gì, ai cũng đồng tình rằng cứ để cô ấy một mình là tốt nhất, lí do tại sao không còn quan trọng nữa.

Tôi bước đến phòng câu lạc bộ với tâm trạng bất an, xách theo cái túi đựng mấy chiếc hộp nọ và dừng trước cửa phòng Câu lạc bộ Văn học.

Tôi nghĩ tôi đã nghe thấy gì đó. Tiếng “Áá!” là tiếng thét dễ thương của Asahina, trong khi “Oaa!” là tiếng la lạnh sống lưng của Haruhi. Lại nữa rồi đây.

Nếu tôi mở cửa ngay lúc này, chắc chắn tôi sẽ thấy một cảnh tượng rất bắt mắt, nhưng là một thằng con trai với ý thức bình thường, tôi kiềm chế ham muốn của mình và lặng lẽ chờ bên ngoài.

Sau khoảng chừng năm phút, tiếng hét chống cự êm dịu cuối cùng cũng lắng xuống vì lúc nào nó cũng kết thúc với cảnh tượng Haruhi chống hông và mỉm cười chiến thắng. Như một con thỏ không bao giờ đánh bại được rắn, Asahina không bao giờ có thể vượt qua được Haruhi.

Tôi gõ cửa.

“Mời vào!”

Tiếng đáp lại đầy sức sống của Haruhi vang vọng qua cánh cửa. Trong khi mở cửa, tôi cố gắng đoán xem thứ gì được chứa trong cái túi giấy cô ấy mang theo sáng hôm nay và bước vào phòng câu lạc bộ. Đúng như dự đoán, nụ cười chiến thắng của Haruhi chào đón tôi, nhưng tôi đã chán cái vẻ mặt ấy rồi. Tôi quay ánh mắt sang người ngồi trước mặt Haruhi trên chiếc ghế sắt và tôi cảm thấy thân nhiệt tôi tăng lên ngay lập tức.

Một nữ phục vụ đang ngồi ở đó, nhìn tôi với đôi mắt rơm rớm.

“...”

Tóc của chị có hơi rối lên, chị cúi đầu im lặng cứ như Nagato. Haruhi cột mái tóc nâu của cô phục vụ thành hai bím tóc đuôi gà. Ngạc nhiên thay, chẳng thấy Nagato đâu cả.

“Trông thế nào?”

Haruhi khịt mũi hỏi tôi. Cậu làm cái mặt như thể nói với tôi rằng tất cả là nhờ cậu là thế nào? Nét đáng yêu của Asahina là món quà của thượng đế, nhưng mà...

Thật ra tôi nghĩ rằng trông chị ấy rất tuyệt trong trang phục này. Tôi tự hỏi không biết Asahina nghĩ gì? Chị ấy sẽ không bất đồng với tôi khi tôi có những ý nghĩ như thế chứ? Mà hình như váy của chị hơi ngắn phải không?

Như nước ép trái cây một trăm phần trăm nguyên chất, cô phục vụ Asahina nắm chặt tay mình và ngồi lên không tự nhiên.

Bộ trang phục này trông hết sức hoàn hảo với chị; như thể nó được dành riêng cho chị vậy. Nhờ việc này, tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm Asahina trong ba mươi giây. Đột nhiên có ai đó vỗ lên vai tôi và suýt nữa khiến tôi nhảy dựng lên trong sợ hãi.

“Xin lỗi chuyện hôm qua nhé. Hôm nay chúng tôi vẫn còn phải soạn lại kịch bản nhưng tôi xin phép về sớm vì tôi không có dịp chuẩn bị với các cậu từ lúc bắt đầu đến kết thúc.”

Koizumi mỉm cười với gương mặt điển trai và rồi liếc nhìn phòng câu lạc bộ qua vai của tôi.

“Xin chào.”

Hắn mỉm cười vui vẻ.

“Bộ đồ này...”

Koizumi đi ngang qua tôi, đặt chiếc cặp lên bàn và ngồi xuống một trong số những cái ghế sắt.

“Vô cùng hợp với chị.”

Hắn đưa ra ý kiến trực tiếp nhất. À, ai cũng biết điều ấy cả. Điều mà tôi không hiểu là cô phục vụ bàn làm gì trong căn phòng cũ kĩ xập xệ này thay vì một quán nước hay nhà hàng.

“Đó là vì...” – Haruhi nói. “Tôi muốn Mikuru-chan mặc trang phục ấy trong bộ phim.”

Đồ hầu gái thì sao?

“Hầu gái chỉ làm những công việc nhất định cho người giàu có trong biệt thự thôi. Nữ phục vụ thì khác, họ xuất hiện ở góc phố, hay trong cửa hiệu và cung cấp tất cả mọi loại hình dịch vụ cho công chúng với mức phí theo giờ là bảy trăm ba mươi yen.”

Tôi không biết tiền trả theo giờ ấy được xem là cao hay thấp, nhưng kiểu gì, tôi không nghĩ Asahina sẽ mặc đồ hầu gái chỉ để có thể làm việc trong ngôi biệt thự nào đó. Còn Haruhi có trả tiền thật cho dịch vụ của mình không lại là chuyện khác.

“Đừng có để ý tiểu tiết! Tất cả quan trọng nhất là cậu cảm thấy ra sao, và tôi cảm thấy trông thế này rất tuyệt vời.”

Cậu cứ nghĩ thế, nhưng còn Asahina thì sao?

“Ừmm...Suzumiya-san...Mình nghĩ bộ đồ này hơi nhỏ với mình...”

Chắc hẳn Asahina đang lo lắng đồ lót của mình lộ ra vì chị cứ kéo chặt vạt váy của mình xuống. Nhưng làm vậy chỉ càng khiến tôi cảm thấy bồn chồn hơn thôi, và trước khi tôi kịp nhận ra, mắt của tôi đã dán chặt vào điểm ấy.

“Tôi nghĩ bộ đồ này hợp với chị rồi.”

Tôi phải cố gắng lắm mới đảo ánh mắt sang chỗ khác và rồi nhìn chằm chằm vào Haruhi. Haruhi mỉm cười như một bông hoa xinh nở rộ giữa cánh rừng và hướng đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy được thứ đặt trước chúng về phía tôi.

“Chủ đề của bộ phim chúng ta lần này là...”

Cô ấy chỉ thẳng vào đôi vai run run của Asahina.

“Đây.”

“Đây” là thế nào? Cậu muốn làm phim tài liệu về một cô gái làm thêm ở quán trà hả?

“Không! Làm một buổi trình diễn chỉ nói về cuộc sống hàng ngày của Mikuru-chan không vui lắm đâu. Chúng ta sẽ làm một bộ phim về cuộc sống thường nhật của một người đặc biệt, chỉ có thế thì bộ phim mới hấp dẫn được. Làm phim tài liệu về cuộc sống hàng ngày của một học sinh trung học bình thường chỉ có thỏa mãn cho một người nào đó thôi.”

Tôi không nghĩ rằng Asahina sẽ thích thú với việc làm bộ phim này. Tôi nghĩ rằng ai đấy khác hơn Asahina mới thỏa mãn, và tôi tin rằng cuộc sống hàng ngày của Asahina là đã đủ đặc biệt, nhưng tôi quyết định giữ im lặng.

“Là đạo diễn của Quân đoàn SOS, tôi sẽ phát động chiến dịch để làm đám đông phấn khích. Cứ chờ xem! Tôi sẽ khiến mọi người tung hô tôi!”

Nhìn kĩ, tôi nhận ra cái băng tay “Thủ lĩnh” của Haruhi giờ đã được thay thế bằng “Đạo diễn”. Đúng là một con người kĩ lưỡng.

Một nữ đạo diễn kích động, một nữ diễn viên chính mất tinh thần và một nam diễn viên chính mỉm cười kì bí dù hắn chỉ là người ngoài cuộc, tôi thật sự không biết diễn tả cảnh này thế nào. Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng câu lạc bộ mở ra.

“...”

Tôi nghĩ đó là ai khác và trong chốc lát, tâm trí tôi tràn ngập sự hoảng sợ. Tôi nghĩ cuộc đời ngắn ngủi của tôi cuối cùng đã đến hồi kết, vì ngay cả thần chết cũng đến đây đòi mạng tôi. Tôi còn nghĩ rằng tôi đang ở trong hậu trường bộ phim mà Salieri từ từ thủ tiêu Mozart trong khi ông đang soạn bài Cầu hồn.

“...”

Gương mặt nhợt nhạt thường thấy của Nagato lặng lẽ hiện lên từ cửa phòng. Cô ấy chỉ để lộ gương mặt trong khi cả người cô đang chìm trong bóng tối.

Tôi không phải là người duy nhất sợ hãi đến không thốt nên lời, Haruhi và Asahina cũng chả khá hơn, cả nụ cười thường trực của Koizumi cũng có chút hoảng hốt trong đó. Nagato đang mặc một trang phục lạ lùng và Asahina chợt thấy giật mình. Cô ấy đang phủ quanh người mình áo choàng màu đen, đầu đội một cái nón mũi nhọn màu đen, có thể nhận ra ngay một bộ đồ phù thủy.

Dưới cái nhìn hóa đá của chúng tôi, Nagato như một thần chết, lặng lẽ bước về chỗ ngồi đã được đặt trước của cô ấy ở góc phòng, lấy cặp táp và quyển sách dày cộm dưới áo choàng ra rồi đặt nó lên bàn.

Cô ấy phớt lờ những ánh mắt sững sờ của chúng tôi, bắt đầu đọc sách.

Trông có vẻ đây là trang phục dùng để cho tiết mục bói toán của lớp cô ấy trong lễ hội trường.

Là người đầu tiên vượt qua được cú sốc, Haruhi hỏi Nagato một đống câu hỏi như thả bom. Từ những câu trả lời đều đều của Nagato, chúng tôi đi đến kết luận: chắc hẳn có một nhà thiết kế thời trang tài ba nào đó trong lớp của cô ấy có khả năng khiến cho Nagato thích thú mặc bộ đồ này đi vòng vòng.

Nagato bước vào phòng trong bộ trang phục giống búp bê đến đáng sợ như thế, chẳng lẽ cô ấy quyết định cạnh tranh với Asahina theo cách của mình? Lí lẽ của cô ấy còn khó hiểu hơn cả Haruhi!

Dưới bầu không khí im lặng mà không ai dám thốt nên lời, chỉ có Haruhi kêu lên một cách thích thú, “Cuối cùng cậu cũng tìm ra cách rồi sao, Yuki? Bộ đồ này đúng là xuất sắc!”

Nagato từ từ chuyển ánh mắt của mình về phía Haruhi và rồi quay trở lại với cuốn sách của cô ấy.

“Bộ đồ này phù hợp với hình ảnh nhân vật của tôi hết sức! Chút nữa nói cho tôi nghe ai đã thiết kế bộ đồ cho cậu, tôi muốn gửi cho người ấy chữ kí để cảm ơn vì công sức người ấy bỏ ra!”

Ôi thôi, gửi cho người ta chữ kí chúc mừng chỉ làm cho người ta càng cảm thấy đáng nghi ngờ hơn thôi, lo lắng liệu xem có ẩn ý gì không. Cậu không để ý một cách khách quan mọi người nghĩ gì về cậu được sao?

Haruhi đã ở trên chín tầng mây. Cô ấy thầm ngâm nga bài Hành khúc Thổ Nhĩ Kì, mở cặp ra và lấy vài mẩu giấy in. Sau đó cô ấy đưa những tờ giấy ấy cho chúng tôi trong khi hớn hở như Kintarou vừa đánh thắng con gấu đen.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc hướng ánh mắt về mẩu giấy.

Trên đó ghi nguệch ngoạch như sau:

“Nữ hầu bàn chiến đấu – Những cuộc phiêu lưu của Asahina Mikuru (Tựa sản xuất)

- Diễn viên

- Asahina Mikuru – Nữ hầu bàn chiến đấu đến từ tương lai

- Koizumi Itsuki – Nhà ngoại cảm thiếu niên

- Nagato Yuki – Người ngoài hành tinh xấu xa

- Diễn viên phụ - tất cả mọi người khác

....Ôi trời, cái quái gì thế này? Cô ấy đoán đúng hết tất cả mọi người.

Tôi bị sốc toàn tập. Tôi không biết cô ấy có khả năng suy luận đáng kinh ngạc như thế này, hay chỉ đơn giản là cô ấy cứ đoán bừa và đúng hết cả. Tôi còn nghi ngờ rằng cô ấy giả vờ như không biết. Có thể tự dưng có được phát đoán chính xác như thế, sức mạnh này là gì đây?

Tôi không nói nên lời trong phút chốc và ý thức của tôi chỉ quay trở lại khi tôi nghe thấy có ai đó đang cười khúc khích bên cạnh tôi. Chỉ có thể là Koizumi.

“Ồ, ra là vậy...”

Trong hắn có phần hài lòng; tôi đúng là ghen tị với hắn quá.

“Tôi nên nói thế nào đây? Đúng là Suzumiya-san nhỉ? Chỉ có Suzumiya-san mới có thể nghĩ ra những nhân vật thế này thôi, hết sức đáng ngạc nhiên.”

Đừng có cười như thế, cậu đang làm tôi khó chịu đấy.

Asahina nắm chặt đống giấy A4 trong tay trong khi run run nhìn vào nội dung của nó.

“A...”

Chị nhẹ nhàng thốt lên tiếng và nhìn tôi, mang vẻ mặt như thể đang cầu cứu. Tôi nhìn kĩ nhận thấy đôi mắt của chị vô cùng buồn bã với một chút trách móc, như một người chị tử tế đang mắng đứa nhóc vì đã bày trò trêu chọc......A, bây giờ tôi nhớ ra rồi. Sau những gì xảy ra sáu tháng trước, tôi kể cho Haruhi về thân phận thật của họ. Ừm, ôi trời, đó là lỗi của tôi sao?

Tôi hớt hải nhìn sang Nagato và thấy sinh vật ngoài hành tinh Giao tiếp sống hình dạng con người mặc áo choàng đen và nón chóp nhọn....

“......”

Vẫn đang lặng lẽ đọc sách.

“Vấn đề không to tát thế đâu.”

Koizumi nói thế một cách lạc quan, nhưng tôi không ở trong tâm trạng muốn cười.

“Tôi biết việc này không hẳn là vui vẻ gì, nhưng cũng không hoàn toàn chán ngắt đâu.”

“Sao mà cậu biết?”

“Bởi vì đây chỉ là phân vai cho bộ phim. Suzumiya-san không thật sự tin rằng tôi là nhà ngoại cảm, chỉ là trong thế giới của một bộ phim viễn tưởng rằng nhân vật Koizumi Itsuki do tôi đóng vô tình là nhà ngoại cảm thôi.”

Koizumi nói nghe như thể một gia sư riêng đang giảng bài cho học sinh với trí nhớ ngắn hạn.

“Koizumi Itsuki trong thế giới thật và ‘Koizumi Itsuki’ này là hai người khác nhau. Tôi không cho rằng cậu sẽ lẫn lộn tôi với nhân vật tôi đóng vai. Ngay cả khi có ai đó nhầm lẫn giữa hai nhân vật, đó không phải là Suzumiya-san.”

“Tôi không thể an tâm được. Chả ai đảm bảo rằng điều cậu nói là chính xác.”

“Nếu cô ấy lẫn lộn giữa thế giới thật và thế giới viễn tưởng thì thế giới này đã trở thành một vương quốc của khoa học viễn tưởng rồi. Tôi đã nói trước đây, trông Suzumiya-san vậy thôi, nhưng cô ấy vẫn suy nghĩ có logic nằm trong ranh giới của hiện thực.”

Dĩ nhiên tôi cũng biết rằng vì cách suy nghĩ của Haruhi lúc nào cũng trong tình trạng nửa thật nửa ảo, đó là lí do tại sao tôi luôn luôn bị dính vào đủ thứ sự kiện kì quặc. Hơn hết, thủ phạm Haruhi còn không tự nhận thức được.

“Bởi vì chúng ta không để lại bằng chứng nào cả.”

Koizumi điềm đạm nói.

“Có lẽ một ngày nào đó mọi việc sẽ tiến triển đến mức việc cô ấy nhận thức được sẽ trở nên không thể tránh khỏi, nhưng việc này không phải là vấn đề ở hiện tại. May thay những lực lượng mà Asahina-san và Nagato-san đại diện cũng nghĩ như thế, do đó tôi tin rằng nếu chúng ta cứ giữ vậy mãi mãi cũng sẽ ổn thôi.”

Tôi cũng nghĩ thế, vì tôi không muốn thấy thế giới đảo lộn lên cả. Nếu thế giới chấm dứt trước cả khi tôi kịp đánh thắng trò chơi điện tử ra mắt tuần sau thì sẽ tiếc lắm.

Koizumi vừa mỉm cười vừa tiếp tục.

“Thay vì lo lắng cho thế giới, cậu nên chăm sóc chính mình nhiều hơn. Người khác có thể thay thế dễ dàng chỗ của tôi và Nagato-san, nhưng cậu thì không.”

Để không cho Koizumi thấy được những suy nghĩ rắc rối của tôi lúc này, tôi giả vờ như đang tập trung lên đạn cho cây súng đồ chơi.

Hôm nay, Haruhi dành thời gian thử đồ cho Asahina, tuyên bố phân vai cho mọi người và rồi ra lệnh giải tán hết ngày. Thật ra, cô ấy đã lên kế hoạch kéo Asahina trong bộ đồ nữ phục vụ đi khắp trường và rồi mở cuộc họp báo để quảng bá cho bộ phim. Nhưng vì Asahina sắp khóc đến nơi, tôi dùng hết cách để khiến cô ấy từ bỏ cái ý tưởng đó đi. Tôi nói với cô ấy rằng trong ngôi trường này, không có Hội Tin tức hay Hội Phóng viên gì cả, và nhất định cũng không có Hội Quảng cáo. Haruhi nhìn tôi, trề môi ra như mỏ chim, cúi nhìn xuống và nói.

“Ừ, cậu nói đúng.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy lại chịu thua nhanh chóng đến thế.

“Sẽ tốt hơn nếu giữ mọi việc bí mật cho đến giây phút cuối cùng. Kyon, cậu đúng là thông minh với cái trình độ kiểu của cậu. Nếu chúng ta để mọi việc bị lộ ra trước thì sẽ rắc rối lắm.”

Đây không phải là phim hành động Hollywood hay Hồng Kông gì cả; chả ai có hứng thú ăn cắp ý tưởng kì dị của cậu đâu.

“Thế thì Kyon, cậu chịu trách nhiệm đảm bảo rằng cây súng đó sẵn sàng trong ngày hôm nay vì chúng ta sẽ bấm máy quay vào ngày mai. Cậu cũng cần phải học làm sao để sử dụng máy quay nữa. Đúng rồi, cậu nhớ tìm phần mềm nào đó có thể upload đoạn video lên máy tính để xử lí, và.....”

Cứ thế, Haruhi đẩy một đống việc cho tôi và vừa bước về nhà vừa ngân nga âm điệu bài “Cuộc Đào thoát Vĩ đại”.

Cô ấy đúng thật biết cách đưa người khác vào mớ bòng bong dù họ có cảm thấy thế nào đi nữa. Thiệt tình! Bây giờ đây, Koizumi và tôi đang bận bịu đọc hướng dẫn và tìm cách làm sao để bắn đạn BB từ khẩu súng đồ chơi.

Sau khi thay đồ, Asahina xụi vai về nhà. Nagato cũng biến mất mà không thèm lấy cặp trong bộ đồ phù thủy dù đã được mời cho ngày Sabbath. Có vẻ như Nagato chỉ đến để cho chúng tôi thấy bộ đồ của cô ấy. Nhìn cái dáng vẻ của cô ấy, cô ấy làm vậy chắc có lẽ có lí do gì đó, dù cũng rất có khả năng cô ấy chỉ đến đây chơi. Chắc hẳn cô ấy đang bận rộn làm gì đó trong lớp của mình, như dự đoán tương lai với quả cầu thủy tinh.

Tôi có cảm giác ngôi trường càng ngày càng trở nên náo nhiệt hơn. Mỗi ngày sau giờ học, tiếng kèn trumpet trong dàn hợp xướng cấp ba thôi không lạc nhịp nữa và bắt đầu đi vào đồng bộ, trong khi số học sinh mặc những trang phục kì lạ như Nagato tăng lên từng ngày.

Thế nhưng, đây là một lễ hội trường được tổ chức tại một trường cấp quận đơn giản, trông nó có vẻ sẽ không gây giật gân. Theo ý kiến của tôi, chỉ có tối đa một nửa trường vẫn còn cố gắng để khiến cuộc đời học sinh của họ thích thú hơn. Lớp 1-5 của chúng tôi, mặc khác, từ lâu đã từ bỏ chuyện vui vẻ ở lễ hội trường. Những học sinh không có liên can gì đến bất cứ câu lạc bộ nào chắc hẳn có cả khối thời gian rảnh, còn Taniguchi và Kunikida là ví dụ điển hình của câu ‘Về nhà sau giờ câu lạc bộ’.

“Lễ hội trường năm nay.”

Taniguchi bắt đầu.

Đang là giờ nghỉ trưa, tôi đang vừa tán dóc cùng với hai nhân vật phụ chả có chút quan trọng nào vừa ăn cơm hộp dùng bữa.

“Lễ hội trường thì sao?”

Kunikida hỏi, Taniguchi nở nụ cười tởm lợm một cách đáng thương so với nụ cười thanh lịch của Koizumi.

“Đúng là một sự kiện trọng đại.”

Cậu có thôi đừng có ăn nói giống như Haruhi được không!? Nụ cười trên mặt của Taniguchi chợt phai đi.

“Thế mà nó chả có liên quan gì đến tớ cả, bực mình hết sức.”

“Sao lại thế?”

Kunikida hỏi.

“Tớ chả thấy vui gì cả. Bọn trông bận rộn làm tớ ngứa mắt, đặc biệt bọn nào cặp với con gái. Làm tớ muốn giết hết tụi nó!”

Tôi nghĩ đây là thứ mà người ta gọi là nổi điên vì ghen ăn tức ở?

“Còn lớp tụi mình thì sao hả? Bảng khảo sát? Hừ! Chán hết sức! Thế nào cũng có vài câu hỏi ngớ ngẩn như màu sắc bạn ưa thích là gì! Mà thu thập thông tin như thế có nghĩa lí gì chứ?”

Nếu cậu bất mãn đến vậy, sao cậu không đề xuất gì đó khác? Có lẽ lúc ấy Haruhi sẽ không có thời gian để đi làm phim.

Taniguchi nuốt cây xúc xích và nói.

“Tớ sẽ không đề xuất để rồi lấy dây buộc mình đâu. Hừm, tớ đưa ra ý kiến cũng được, chỉ là tới lúc đó tớ sẽ phải chịu trách nhiệm cho sự kiện ấy nếu ý kiến của tớ được thông qua.”

Kunikida ngừng cắt miếng bánh cuộn và nói. “Đúng đấy.”

“Chỉ có đứa ngốc mới dám đưa ra ý kiến thôi, hay những người với tinh thần trách nhiệm cao, nếu như Asakura-san còn ở đây.”

Cậu ấy nhắc đến tên của một học đã chuyển đến Canada. Tôi vẫn đổ mồ hôi lạnh mỗi lần tôi nghe thấy cái tên ấy. Dù chính Nagato đã khiến Asakura biến mất, tôi là nguyên nhân của việc cô ấy ra đi. Tôi cũng chẳng làm gì để ngăn cản cô ấy biến mất nên giờ đã là quá muộn để hối tiếc rồi.

“Trời ơi, uổng thật đấy.” – Taniguchi nói. “Tại sao học sinh hoàn mĩ, tươi vui ấy lại rời chúng ta đi? Cô ấy là nguyên nhân chính khiến tớ cảm thấy biết ơn khi được vào cái lớp này. Chết tiệt, không biết bây giờ xin chuyển lớp có muộn chưa nhỉ?”

“Cậu đã nghĩ ra lớp nào chưa?” – Kunikida hỏi. “Lớp của Nagato? Ờ, nhắc mới nhớ, tớ thấy cô ấy mặc như phù thủy đi vòng vòng trong trường, thế là thế nào vậy?”

À, cả tôi cũng không dám chắc.

“Nagato sao...”

Taniguchi nhìn tôi, đột nhiên gương mặt của cậu ấy trông như thể cậu ấy phải đối mặt với một câu đố toán học và cậu ấy nói như thể vừa nhận ra gì đó.

“Bắt đầu khi nào vậy? Hồi đó tớ thấy cậu ôm cô ấy trong lớp học mà. Nhất định đây là một trong những kịch bản của Suzumiya. Cậu cố tình làm thế để tớ sợ phải không? Cậu không lừa được tớ đâu.”

May thay Taniguchi hiểu sai hết toàn bộ câu chuyện, sức nặng đè lên vai tôi được gỡ bỏ ngay lập tức....Khoan đã, không phải cậu vào lớp vì cậu quên gì đó sao? Làm sao mà bọn tớ biết được cậu sẽ đến?.....Đương nhiên, tôi không kể cho cậu ấy việc này. Taniguchi là một thằng ngốc, và chả có lí do gì để bảo một thằng ngốc rằng cậu ta đúng là một thằng ngốc. Đôi khi cả tôi cũng cảm thấy biết ơn thượng đế đã tạo nên một Taniguchi ngốc bẩm sinh.

“Nhớ lại chuyện ấy đúng là nhảm nhí thật.”

Taniguchi nói một cách sảng khoái, Kunikida đang bận ăn trong khi tôi nhìn ra đằng sau. Chỗ ngồi Haruhi đang trống, chả biết giờ cô ấy đang có ý định gì?

Quảng cáo
Trước /13 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngự Tứ Lương Y

Copyright © 2022 - MTruyện.net