Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tan Biến Thời Không
  3. Chương 19 : Cấp bậc (hạ)
Trước /41 Sau

[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 19 : Cấp bậc (hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Tứ cấp! – Viên thiếu úy nhanh chóng công bố cấp bậc của Triệu Lập. Nghe thấy câu đó, cũng không hề nằm ngoài suy nghĩ của Triệu Lập. Chỉ có mình hắn mới có thể hiểu rõ được bản thân. Tu luyện công pháp chiến đấu được chút chân khí nào thì phần lớn lại bị ngưng luyện, không thể sử dụng được đến nó. Trong trường hợp như thế mà vẫn có thể đạt tới cấp bậc này thì vẫn hoàn toàn chấp nhận được. Ít nhất thì vẫn hoàn toàn đạt đủ tiêu chuẩn, và bí mật của bản thân cũng không bị phát hiện.

- Cảm ơn chỉ huy! – Triệu Lập thực hiện một động tác chào theo tiêu chuẩn quân nhân. Viên thiếu úy cũng đáp lại hắn, đồng thời nói:

- Mười quyền vừa rồi rất tốt. Cậu cứ như vậy mà phát huy tiếp nhé. Tôi rất thích cậu đấy.

Viên thiếu úy lại tiếp tục nói:

- Cấp bậc cũng không phải là điều quan trọng nhất. Đạt tới tiêu chuẩn là được rồi, không nên vì cấp bậc của mình mà nản chí.

- Người kế tiếp! – Lúc Triệu Lập đi ra khỏi phòng kiểm tra, hắn thấy được một số nụ cười mang theo một chút chế giễu đang hướng về phía hắn. Nhưng Triệu Lập vẫn vờ như không thấy, bình thản đi ra chỗ khác.

- Tứ cấp! Người kế tiếp.

- Ngũ cấp! Người kế tiếp.

……

- Lục cấp! Người kế tiếp.

…..

- Ngũ cấp! Người kế tiếp.

….

Các kết quả kiểm tra liên tiếp được viên thiếu úy thông báo. Chưa đến hai giờ, tất cả mọi người đã kiểm tra xong. Chỉ trừ Triệu Lập là thời gian kiểm tra chỉ khoảng một phút ra, còn lại tất cả mọi người ít nhất cũng phải đến ba phút. Có một điều may mắn đó là trong tất cả mười chín người thì người thấp nhất cũng đạt tới tứ cấp, không có một người nào không đạt tiêu chuẩn. Trong số đó thì có hai người đạt tới lục cấp, mười người đạt ngũ cấp, còn lại bẩy người giống như Triệu Lập đều đạt tứ cấp.

Thông thường, sau buổi kiểm tra, sĩ quan huấn luyện phải đi lấy kết quả ở chỗ sĩ quan phụ trách kiểm tra. Không có mặt huấn luyện viên ở đó, một số người hoàn toàn buông lỏng. Biết được kết quả của bản thân nên một số người hết sức hưng phấn. Nhất là mấy người đạt được cấp bậc cao thì lại càng vui mừng, thiếu điều muốn nhảy lên tới tận trần nhà.

- Này! Triệu Lập! Huấn luyện viên không phải thường xuyên huấn luyện riêng cho ngươi hay sao? Ngươi không phải là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất hay sao chứ? Làm sao mà lại chỉ đạt tứ cấp vậy? – Lúc này, Triệu Lập đang ngồi một mình, yên lặng suy nghĩ, không hề để ý tới sự huyên náo của mọi người xung quanh. Khi thanh âm này vang lên, Triệu Lập cũng không để ý lắm.

- Cái gì? – Không nghe rõ ràng câu hỏi, nên theo bản năng hắn mở miệng hỏi lại. Nhất thời khiến cho một số người phá lên cười ha hả.

- Làm sao thế? Hay là thành tích không được như ý nên thất vọng phải không? – Cái giọng lúc nãy lại tiếp tục cất lên, mang theo ý châm biếm:

- Không sao đâu! Huấn luyện viên nói rồi mà, cấp bậc không phải là quan trọng nhất, cho nên đừng có mà buồn. – Nói xong, người đó lại cười lên ha hả, xen lẫn trong đó có vài tiếng cười của những người khác.

Giọng nói này Triệu Lập hết sức quen thuộc. Tất cả cũng chỉ có mười chín người, nên không thể không nhớ được tiếng cười của người khác. Đó là giọng của Lý Tu Viễn (mấy chương trước mình để là Lý Tu Xa). Bình thường, Lý Tu Viễn cũng đã có chút ghen ghét với Triệu Lập. Nhất là mỗi khi luyện công, Triệu Lập đều ra ngoài trước một chút, làm cho hắn cực kỳ tức tối. Ngay cả trong ánh mắt cũng thể hiện rõ sự ghen ghét đối với Triệu Lập.

Lần kiểm tra này, Lý Tu Viễn đạt được lục cấp, cùng với một người nữa là hai người cao nhất trong số tất cả. Đồng thời hắn cũng là người có kết quả cao nhất trong quá trình huấn luyện. Biết được cấp bậc của chính mình và cấp bậc của Triệu Lập, Lý Tu Viễn cảm thấy hết sức đắc ý. Giống như kiểu một người bị đi tù, khổ sở bao nhiêu năm cuối cùng cũng được minh oan nên cảm thấy hết sức sung sướng.

Tiếng cười kiêu ngạo đó giống như một lời an ủi. Nhưng dành cho Triệu Lập thì không phải an ủi mà để chế giễu hắn thì đúng hơn. Trước kia, lần nào vị trí số một cũng bị Triệu Lập chiếm mất. Hơn nữa, huấn luyện viên giống như cố ý luôn đề cao Triệu Lập, đối với hắn chưa bao giờ thèm để ý. Nghĩ đến điều ấy, trong lòng Lý Tu Viễn như muốn điên lên. Cho nên lúc này, hắn vô cùng sung sướng. Mở miệng chế giễu Triệu Lập cũng chính là vì việc đó. Đồng thời cũng có ý muốn nói huấn luyện viên Tiêu Cường là kẻ có mắt không tròng.

- Buồn? – Triệu Lập hơi cười cười. Giấu diếm bí mật bao nhiêu năm nên suy nghĩ của hắn cũng chín chắn hơn rất nhiều. Ít nhất so với những người bằng tuổi, hắn cũng chín chắn hơn rất nhiều. Nên với những câu nói mỉa mai đó, hắn cũng chẳng thèm để ý.

- Như thế thì sao? Đây cũng chỉ là một cuộc kiểm tra bình thường thôi mà. Chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được. Có gì mà phải buồn với không buồn.

- Nếu nói thế thì đạt được kết quả thấp nhất phải ăn mừng mới đúng chứ? – Lời nói của Lý Tu Viễn vừa dứt, mấy người chỉ đạt tứ cấp đang đứng bên cạnh Triệu Lập liền trợn mắt lên nhìn hắn. Lời nói của hắn thực sự đã động chạm rất nhiều người. Thế nào là cấp bậc thấp nhất?

Triệu Lập còn chưa kịp nói gì, Lý Tu Viễn đã chỉ thẳng tay vào mặt hắn nói:

- Từ nay về sau, đừng có mà giả vờ tốc độ tu luyện nhanh nữa nhé. Cũng đừng có cố mà làm ra vẻ luôn xếp thứ nhất nữa. Ta biết ngay ngươi chỉ là đồ lừa đảo mà…. Còn làm như vậy nữa, ngươi đừng có mà trách ta không khách khí.

Đúng là một thằng nhóc đáng thương, tức tối bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng có cơ hội xả ra. Chẳng thèm để ý gì hết, thoải mái dùng từ mà nói.

Trong quân đội, không có một ai sùng bái kẻ yếu. Trước đây, những gì mà Triệu Lập thể hiện đều rất tốt. Nên khi hắn được huấn luyện viên chú ý tới cũng chẳng có ai nói gì hết. Khi kết quả vừa được thông báo, Lý Tu Viễn liền lấy đó làm chủ đề để mà đả kích Triệu Lập. Và điều này, cũng được một số người bình thường thân thiết với hắn, bới móc thêm vào.

Vào những lúc như này mà vẫn còn lẩn tránh, thì về sau sẽ không thể nào mà đứng lên được nữa. Đó cũng chính là quy luật ở trong quân đội. Từ trước đến giờ, Triệu Lập vẫn không hề thể hiện đó là bởi vì hắn muốn giấu diếm bí mật của bản thân. Nhưng bây giờ, kết quả kiểm tra đã có. Chẳng ai thèm để ý đến một kẻ chỉ đạt tứ cấp nên hắn cũng không cần phải ẩn nhẫn nữa.

Vì vậy, Triệu Lập cũng chẳng thèm để ý đến nụ cười kiêu ngạo của Lý Tu Viễn, cười nhạt một cái rồi thản nhiên nói với hắn:

- Nếu không khách khí thì ngươi định làm gì?

Trong quân đội, kỷ luật hết sức nghiêm minh, việc đánh nhau hiển nhiên bị cấm. Quy định của quân đội tất cả mọi người đều biết rõ. Nếu vi phạm vào những quy định đó, thì có sẵn những hình phạt chờ đợi phía trước. Nghe Triệu Lập hỏi như thế, thì cơ bản bình thường Lý Tu Viễn cũng không hề có va chạm gì với hắn nên không biết nói như thế nào.

Nhưng hắn cũng chỉ ngập ngừng giây lát, rồi ỷ có mấy thằng bạn bên cạnh, nói một cách ngang ngạnh:

- Không khách khí thì ta đánh ngươi.

Không biết từ lúc nào, huấn luyện viên Tiêu Cường đã xuất hiện cách chỗ mọi người không xa. Tất cả những lời nói chuyện của hai người, huấn luyện viên cũng đều nghe thấy hết. Thấy xung đột sắp xảy ra, nhưng huấn luyện viên vẫn không hề có ý ngăn cản. Ngược lại, ông ta hết sức thản nhiên, hai tay khoanh trước ngực. Lùi lại vài bước, dựa thân vào một gốc cây, trên mặt cười cười, thản nhiên xem náo nhiệt.

Triệu Lập thoáng thấy bóng của huấn luyện viên, nhịn không được liền quay đầu nhìn sang. Lý Tu Viễn cũng tự nhiên quay qua đó, thấy huấn luyện viên, trong lòng hắn hết sức lo lắng. Bị huấn luyện viên biết được chuyện này, đúng là hết sức phiền toái. Cho dù huấn luyện viên hết sức xem trọng Triệu Lập thì lúc này, Triệu Lập cũng mới chỉ đạt tới tứ cấp. Như thế làm sao còn được huấn luyện viên xem trọng nữa chứ?

Quảng cáo
Trước /41 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net