Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tần Nhi Ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu) - 《》
  3. Chương 15 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 15 Bảo Đại lần đầu gặp mặt Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon
Trước /23 Sau

[Dịch] Tần Nhi Ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu) - 《》

Chương 15 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 15 Bảo Đại lần đầu gặp mặt Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hồi 15 - Bảo Đại mới đầu gặp gỡ

----------------------------------------------------------------------------------------

Thấy Đới Quyền thối lui, mọi người mới thở phào một hơi, Đại Ngọc thân thiết nâng các đồ lặt vặt đưa cho Giả mẫu, nói: "Đây là tuyết sâm cha sai người tìm được ở núi tuyết, nếu như mỗi ngày dùng để pha trà uống, sẽ nâng cao tinh thần trí não, thông thuận khí huyết." Giả mẫu tiếp nhận hộp ngọc, cầm trong tay mát lạnh, mở hộp nhìn thấy một đạo ánh sáng lóe qua, tất cả mọi người trong phòng không khỏi rùng mình một cái. Mọi người thấy, đều thốt lên: "Đúng là vật phẩm phi phàm."

Thoáng chốc mọi người đều lần lượt nhìn đồ vật của mình, nhất thời trong phòng muôn sắc ánh sáng, Hình phu nhân, Vương phu nhân, Vưu thị đều giống nhau, mỗi người một thanh mặc thạch ngọc như ý, lễ vật tuy thật trân quý, nhưng Vương phu nhân thấy lễ vật của Hình, Vưu hai người đều giống mình, trong lòng không thích. Nói như thế nào hiện nay con gái của mình cũng đã vào cung làm nữ quan, Vương gia lại thuộc một trong tứ đại gia tộc, thân phận mình cao quý hơn hẳn so với Hình, Vưu hai người, cho dù lễ vật trân quý đến mấy, cũng không thể khiến bà ta vui vẻ.

Phượng tỷ, Lý Hoàn và Tần Khả Khanh lễ vật giống nhau, đều là một tấm song chính châu trụy, kim ngân thủ trạc mỗi thứ một đôi. Chị em tam xuân chính là tặng theo sở thích của mỗi người. Nghênh Xuân là một bộ bàn cờ thủy tinh đá ngọc, Thám Xuân là một bộ thư pháp bản gốc của Vương Hy Chi, Tích Xuân là bản vẽ gốc của Cố Khải Chi. Mọi người đều tự vui vẻ tiếp nhận lễ vật.

Bảo Ngọc, Giả Dung hai người đều là một bộ văn phòng tứ bảo, chỉ có Giả Lan và Giả Hoàn hai người đều nhiều hơn hai cái bao vòng san hô. Bảo Ngọc là bảo bối phượng hoàng trong Giả phủ, Vương phu nhân thấy lễ vật của Bảo Ngọc còn không bằng Giả Lan Giả Hoàn, trong lòng đối với Đại Ngọc dĩ nhiên nhiều hơn mấy phần căm hận, tự cho Bảo Ngọc của mình không người sánh bằng, tất nhiên mọi thứ đồ vật phải là tốt nhất, nhưng hôm nay thậm chí ngay cả lễ vật của Giả Hoàn nhiều hơn của Bảo Ngọc, làm sao bà ta có thể cao hứng cho được.

Đại Ngọc lại nói: "Tại sao không thấy hai vị cậu, Trân đại ca ca?" Giả mẫu cười nói: "Công chúa chưa có dụ, không dám tự ý vào." Đại Ngọc nói: "Không cần câu nệ như vậy, mời đến gặp mặt mới phải." Giả Xá Giả Chính Giả Trân ba người nối đuôi nhau mà vào, làm lễ gặp mặt với Đại Ngọc, ngôn ngữ quan lại giao thiệp một phen, thấy Đại Ngọc nhàn nhạt, liền xin lỗi lui xuống. . Đại Ngọc đứng dậy kéo một thân thanh lịch Lý Hoàn, cười nói: "Thỉnh cầu đại tẩu tử bế Lan nhi tới cho ta gặp mặt được không?"

Lý Hoàn liếc mắt nhìn Giả mẫu, mới gật đầu, lệnh vú em bế Lan nhi tới, Đại Ngọc lại nói với tam xuân: "Ta không có anh chị em, nhìn đại gia đình nhiều người như vậy, nhưng thật ra rất náo nhiệt, sau đó Nhị tỷ tỷ, Tam muội muội, Tứ muội muội cũng không nên chê ta ồn ào mới phải." Lại nói; "Tam muội muội làm sao không dẫn theo Hoàn anh em đến, ta muốn gặp đệ ấy một lần."

Vương phu nhân trong lòng sợ hãi, mình đối với Giả Hoàn Triệu di nương mười phần không tốt, Thám Xuân bởi vì là con gái nên mới nuôi bên cạnh người, ngày sau vì lợi ích gia tộc sử dụng làm đám hỏi. Nếu Giả Hoàn được giáo dục, sợ về sau sẽ tới tranh đoạt tài sản của Bảo Ngọc, Giả Hoàn tuy là một chủ tử nhưng bị đối xử không bằng một gã sai vặt. Hôm nay để Đại Ngọc gặp mặt, Giả mẫu nhất định sẽ hỏi đến cùng, làm sao cho phải bây giờ?

Không đợi Thám Xuân đáp lời, vội vàng cười nói: " Đại ...công chúa, Hoàn nhi chưa gặp qua tràng cảnh này, miễn đụng phải công chúa, vẫn là..." Đại Ngọc nhíu mi, chỉ nói: "Vốn là anh em, chuyện này có gì mà xông tới đâu, chẳng lẽ ta lại tranh luận với hắn cái gì hay sao?" Thám Xuân thấy Vương phu nhân liếc ánh mắt sắc nhọn tới, vội hỏi: "Lâm tỷ tỷ...À không, công chúa điện hạ, Hoàn nhi nó...Nó..." Không chờ Thám Xuân nói xong, Giả mẫu nhân tiện nói: "Làm sao ấp a ấp úng như vậy, nếu công chúa muốn gặp Hoàn nhi, thì sai người dắt tới gặp là được, Hổ Phách, ngươi đi dắt Hoàn nhi đến."

Hổ Phách vâng lời đi xuống, không bao lâu, dắt Giả Hoàn cùng với vú em bế Lan nhi tiến đến. Thấy Giả Hoàn trên người lôi thôi lếch thếch, Đại Ngọc đôi mi thanh tú xinh đẹp nhăn thành một ngọn núi nhỏ, từ trong tay Hổ Phách kéo Hoàn nhi đến, Giả Hoàn lại co rúm sợ hãi. Trước đây hắn không cẩn thận đụng bẩn váy thêu một nha hoàn của Vương phu nhân, kết quả bị Vương phu nhân nhốt cấm đoán một ngày, từ đó về sau lại càng thêm tự ti. Gặp Đại Nọc xinh đẹp như tiên nữ, càng thêm cẩn thận.

Thám Xuân thấy Hoàn nhi không có hình dạng của một thiếu gia, gương mặt nóng đỏ bừng, há miệng, cúi đầu xuống không dám nhìn Đại Ngọc. Đại Ngọc lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt và tay của Giả Hoàn. Giả mẫu nét mặt già nua thẹn đỏ trừng mắt nhìn Vương phu nhân, nói với Hổ Phách: "Dẫn Tam gia xuống dưới thay đổi xiêm y, nhìn xem như thế này thành bộ dáng gì nữa!" Đại Ngọc cười nói: "Không cần phải vội vã thay quần áo, Tử Quyên, lấy cái vòng đeo cổ tới."

Tử Quyên nâng hai cái vòng san hô tiến đến, Đại Ngọc thoáng sửa lại quần áo Giả Hoàn, đeo vào vòng cổ xong mới để cho Hổ Phách dẫn Giả Hoàn đi thay đổi quần áo. Lại bế Lan nhi vào lòng, ngồi bên cạnh Giả mẫu, cười nói: "Lan nhi hơi nặng một chút, ta thật không bế được lâu lắm, hôm nay cũng một tuổi rồi nhỉ! Ta đây làm cô lần đầu gặp mặt cháu trai, không có gì tốt đưa, Tử Quyên, cầm hổ phách ngọc thạch của ta tới đeo vào cho Lan nhi."

Lý Hoàn tiếp nhận Giả Lan từ trong tay Đại Ngọc, mắt ửng đỏ, cười nói: "Công chúa thương yêu Lan nhi như vậy, đúng là phúc khí của nó." Đại Ngọc cười nói: "Nói gì vậy, ta từ nhỏ không có anh chị em, hôm nay thấy nhiều anh chị em như vậy, trong lòng rất vui mừng, lại có một cháu bé là Lan nhi, sao có thể không thích đâu. Ngày sau nếu ta làm phiền tẩu tử, xin tẩu tử vạn lần tha thứ nhé!"

Hình phu nhân cười nói: "Hôm nay công chúa đã ở trong phủ, có nhiều anh trai, chị dâu, chị em gái, hẳn rất náo nhiệt, sao lại nói hai chữ làm phiền chứ!"

Tần Khả Khanh phúc thân chào Đại Ngọc nói: "Chào cô, hôm nay gặp được cô, Khả Khanh vẫn chưa nói chuyện được với cô đâu, sợ là

lát nữa cô phải đi nghỉ ngơi, chỉ cầu cô cuối tháng di giá đến Ninh phủ ngắm hoa mới là."

Đại Ngọc cười nói: "Ta rất thích hoa, nhưng nếu hoa không hợp ý ta, ngươi có thể mặc cho ta phạt?" Tần Khả Khanh nói: "Nếu không hợp ý cô, Khả Khanh nhận phạt." Đại Ngọc khẽ gật đầu, trong lòng nghĩ đến, nhìn những người trong Giả phủ này cũng không hẳn giống nhau, Phượng tỷ sang sảng, Khả Khanh ôn nhu động lòng người, Tích Xuân trong trẻo lạnh lùng nhưng dễ thương, Nghênh Xuân ôn nhu chất phác, Lý Hoàn an phận thủ thường, nhưng thật ra Giả Hoàn rất tự ti, chắc là cha mẹ không quan tâm tới, Thám Xuân nhưng vì cố kỵ Vương phu nhân, không dám tỏ ra thân thiết, nha hoàn gã sai vặt bà tử trong phủ người nào không phải là kẻ nịch hót, một người tiểu gia con thiếp thất sinh ra không có thế, liền bắt nạt đi.

Một gia đình lớn như vậy, Đại Ngọc nghĩ đến cũng nhức đầu. Hiện tại mấy người này nàng rất thích, về sau không khỏi thân thiết hơn mấy phần. Giả mẫu sớm sai người truyền yến. Hổ Phách thay đổi quần áo cho Giả Hoàn, không khỏi than thở, Hoàn tam gia cũng coi như một đứa trẻ thanh tú, ở trong mấy vị cô nương Tam cô nương cũng là nhân tài kiệt xuất, đệ đệ cùng mẹ có thể kém ở đâu chứ? Chỉ là thường ngày nhân cố kỵ Vương phu nhân, mọi người khó tránh khỏi khinh thường hắn. Hổ Phách trong lòng nghĩ như vậy, trở lại kéo Giả Hoàn tiến vào nội đường.

Không bao lâu, Đới Quyền quay lại nói, để lại mười mấy tiểu cung nữ làm việc vặt vãnh, còn lại tự dẫn theo mọi người hồi cung.

Vừa tới lúc truyền yến, đã thấy một thiếu niên vén mành đi vào, hình dạng chỉ mới chín tuổi, mặt như trăng rằm, sắc mặt như hoa mùa xuân, tóc mai xếp bằng như dao xén, mày như kẻ mực, má hồng như cánh hoa đào, mắt như sóng mùa thu. Lúc giận cũng như lúc cười, dù trừng mắt cũng có tình tứ. Cổ đeo chuỗi ngọc kim ly, thêm một sợi tơ ngũ sắc treo một khối mỹ ngọc.

Nói láo nháo ầm ĩ: "Lão tổ tông, nghe Liễn nhị ca ca nói Lâm muội muội tới, phải không?" Giả mẫu kéo Bảo Ngọc vào trong lòng, cười nói: "Đúng vậy nha, còn không gặp qua muội muội ngươi."

Bảo Ngọc nhìn về phía bên người Giả mẫu, đã thấy Đại Ngọc ngồi ngay ngắn bên đó. Hai má lúm có vẻ u sầu, dáng người ốm yếu mềm mại, tim đọ Tỉ Can(*) nhiều hơn một ngăn, bệnh như Tây tử (**)thắng ba phần. Nhất thời không khỏi nhìn ngây dại. Đại Ngọc bị ánh mắt sáng rực của Bảo Ngọc nhìn, trong lòng rất không thích, chân mày cau lại, liền buộc lên khăn che mặt. Bảo Ngọc lẩm bẩm nói: "Muội muội xinh đẹp như này làm sao phải lấy khăn che mặt, đó không phải là che giấu đi hào quang của bảo thạch sao?" Dứt lời liền muốn lấy ra cái khăn che mặt.

(*) Tỉ Can: Ti Can là chú vua Trụ đời Ân, đời đồn tim ông có chín ngăn

(**) Tây tử: là Tây Thi một trong tứ đại mỹ nhân thời cổ ở Trung Quốc - Mỗi khi Tây Thi bị đau bụng, thì thường nhăn mặt, nhưng sự nhăn mặt ấy càng làm cho nàng trở nên hấp dẫn hơn. Bở vậy, ở xóm Đông Trữ La có cô gái cũng họ Thi, cũng bắt chước đau bụng nhăn mặt, hòng làm các trai làng chú ý. Có điều, cô Đông Thi càng nhăn mặt thì càng xấu xí hơn. Do đó có điển tích "Đông Thi hiệu tần", nghĩa là nàng Đông Thi bắt chước nhăn mặt.

Giả mẫu kiến Bảo Ngọc như vậy, mặt tràn đầy ý cười, Bảo Ngọc có tình thì hay quá, coi như hôn nhân này đã là chuyện chắc chắn, tựa như Đại Ngọc nghĩ như thế nào cũng không trọng yếu nữa, Bảo Ngọc mới là bảo bối phượng hoàng của nhà bọn họ, tất cả ý kiến đều theo nguyện ý của hắn.

Đại Ngọc từ nhỏ đi theo Thủy Trạch mưa dầm thấm đất, tự có mấy phần hơi thở của kẻ bề trên, trong lòng giận dữ, tránh né tay Bảo Ngọc, cả giận nói: "Làm càn! Ngươi đem bản cung thành người nào, mặc cho ngươi ngông cuồng thế hả?" Mấy người Tử Quyên bảo hộ trước người Đại Ngọc, căm tức nhìn Bảo Ngọc. Bảo Ngọc từ nhỏ được mọi người thương yêu nâng niu trong bàn tay, các chị em trong nhà thường mặc kệ hắn làm ầm ĩ. Làm sao gặp qua cảnh ngày hôm nay.

Giả mẫu hơi nhíu mày, nói: "Lâm nha đầu, nói như thế nào Bảo Ngọc cũng là biểu ca của ngươi, nó vẫn còn nhỏ tuổi, có nhiều chuyện cũng không hiểu rõ, không cần nghiêm túc như vậy."

Vương phu nhân nghe Đại Ngọc trách cứ Bảo Ngọc, cười lạnh nói: "Hoàng thượng đã có mấy nhà thân thích, ngươi chỉ là một cái công chúa ngoại ba đường, tại sao dám bày ra cái giá công chúa."

Tử Quyên đang muốn trách cứ Vương phu nhân, Đại Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: "Được được được, được lắm, ta là công chúa ngoại ba đường, đã như vậy, vì sao ở trước mặt Đới công công mỗi người các ngươi lại lấy vẻ mặt nô tài nô tỳ quỳ gối, lúc đó tại sao không nói ta là một công chúa ngoại ba đường."

"Bà ngoại, ta kính ngài ngài sinh ra và nuôi dạy mẫu thân, nhưng hôm nay Giả phủ các người nhiều lần càn rỡ, ta lại không thèm so đo, chỉ là Lâm gia ta tự có gia phong, tuổi còn nhỏ thì như thế nào? Một thiếu nữ trong trắng như ta, là có thể mặc kệ hắn suồng sã như vậy? Cái này chính là gia phong Giả phủ ngươi phải không? Con gái của Lâm gia không thể lẳng lơ theo đàn ông của Giả phủ ngươi, đều không phải đồ chơi của Giả phủ ngươi. Mỗi người các ngươi chính coi bản cung tuổi nhỏ, là một quả hồng nhũn, mặc cho các ngươi nắn bóp phải không?"

Bảo Ngọc thấy Đại Ngọc bộ dạng lạnh lùng, cũng không cảm thấy cái gì, chỉ nói: "Lão tổ tông, cô muội muội này cháu thích, về sau có thể làm bạn chơi với cháu không?" Đại Ngọc lạnh lùng nói: "Bảo nhị gia tự đi tìm người đùa đi, Lâm thị ta Hòa Thạc Hòa Uyển công chúa ngoại ba đường tất nhiên không dám trèo cao!" Vừa nói xong liền dẫn Tử Quyên mấy người đi ra ngoài.

Trong lòng Giả mẫu không khỏi hoảng loạn lên, vội trách cứ Vương phu nhân: "Đàn bà ngu dốt, ngươi thật to gan, chuyện hoàng gia há để ngươi luận bàn, nếu như những lời này hôm nay truyền đi ra ngoài, chắc chắn không đảm bảo Giả gia ta sẽ không bị tội xét nhà diệt tộc. Bây giờ ngươi nhanh chóng theo ta đi tạ lỗi với công chúa!"

Vương phu nhân tự nhiên cho rằng Đại Ngọc tuổi vẫn nhỏ, mặc cho bà ta nắn bóp đủ kiểu, nào biết Đại Ngọc lại có tính tình như vậy. Vừa nghe Giả mẫu nói như thế, trong lòng thật hoảng sợ, vội nói: "Là lỗi của con dâu, xin lão thái thái giải vây cho con dâu."

Lại không biết hôm nay những lời này của Vương phu nhân, ngày sau trở thành một trong những nguyên nhân chủ yếu bắt tội xét nhà Giả gia.

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Thần Bóng Tối Của Chợ Đêm

Copyright © 2022 - MTruyện.net