Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tần Nhi Ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu) - 《》
  3. Chương 16 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 16 Tiết gia vào kinh Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon
Trước /23 Sau

[Dịch] Tần Nhi Ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu) - 《》

Chương 16 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 16 Tiết gia vào kinh Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hồi 16 - Tiết gia vào kinh

-------------------------------------------------------------------

Từ lúc đầu được tin Giả Mẫn chết, Giả mẫu muốn đón Đại Ngọc vào kinh, thúc đẩy việc kết thân của hai người Ngọc nhi, Vương phu nhân liền viết thư cho em gái Tiết Vương thị xa ở Kim Lăng, hy vọng em gái dẫn theo con gái của mình vào kinh. Bà ta nhìn trúng cháu gái Bảo Thoa nhà mình, thái độ làm người an phận thủ thường, mới là thái độ tiểu thư khuê các chân chính. Không như Đại Ngọc dáng vẻ yểu điệu như cành liễu đung đưa trong gió, giống bệnh Tây tử.

Tiết Vương thị từ lúc nhận được thư của chị gái, việc buôn bán ở đất Kim Lăng này bị con trai nhà mình Tiết Bàn ngang ngược ngu dốt kia làm thất bại gần hết, nhân tiện bán rẻ mấy cái cửa hàng này, dẫn con gái vào kinh đến cậy nhờ Vương phu nhân chị của bà ta. Tiết gia có con gái tên gọi Bảo Thoa, mặt như chậu bạc tròn, cánh tay tựa như củ sen, từ lúc Tiết phụ mất đi, Tiết dì cưng chiều Tiết Bàn lên tận trời đi, cũng không quản được, tất cả công việc trong nhà đều do Bảo Thoa quản lý. Bảo Thoa thủa nhỏ dễ thương, lại sinh ra trong nhà họ Tiết có tiếng trong tứ đại gia tộc là giàu có trân châu nhiều như đất vàng như sắt, tất nhiên là có tư thái cao hơn người một bậc. Có chút danh xưng tài nữ Kim Lăng, một lòng muốn leo lên địa vị cao.

Từ lúc Tiết dì sai người chế tạo kim tỏa cho nàng, trong lòng đã nghĩ đến vị biểu đệ chưa từng gặp mặt kia. Nghĩ Giả gia cũng là thế gia đại tộc, hẳn là một lựa chọn tốt nhất. Hôm nay lại nghe nói phải vào kinh, nghĩ đến vương công quý tộc ở kinh thành chắc có rất nhiều, Bảo Ngọc trong lòng cũng phai nhạt đi một chút. Nghĩ đến chỉ đem Bảo Ngọc làm thành đường lui cuối cùng của mình.

Tiết Bàn đây có danh xưng 'Bá vương ngốc'. Suốt dọc đường vào kinh, cũng không thấy hắn an phận chút nào. Trên đường gặp được cô nha hoàn nào đẹp một chút, thì đánh chết chủ rồi chiếm đoạt cô ta. Tiết dì chỉ còn lại một đứa con trai như vậy, cưng chiều vô cùng, hắn phạm tội liền muốn mượn danh tiếng từ nhà chị gái đè xuống cũng liền thôi đi. Đằng này sau khi Tiết Bàn cướp đoạt cô nha hoàn, còn một mạch dẫn theo bà mẹ và em gái nghênh ngang vào kinh đi đến Giả phủ.

Đến lúc này thời gian cách Đại Ngọc vào Giả phủ cũng được nửa tháng, sự việc ngày ấy Vương phu nhân về sau đi theo Giả mẫu tới xin lỗi. Đại Ngọc vì được Vương má má khuyên, nghĩ về sau còn phải ở Giả phủ một đoạn thời gian, nên thản nhiên nói: "Mợ hai cũng không mắc lỗi gì lớn, ta cũng coi đấy như là một chuyện trong nhà, có phần tùy tính chút. Mong rằng chư vị đừng trách móc. Chỉ là hôm nay tư thái của Bảo nhị biểu ca như vậy, quả thực ta không dám ứng thừa, ta rời nhà vào kinh ở, dĩ nhiên không thể hủy hoại danh tiếng trong sạch mà tổ tiên Lâm gia truyền thừa xuống, không phải mẫu thân trên trời có linh cũng không tiếp thu ta người con gái này. Hiện tại chủ nhà nếu là mợ hai, còn có một chuyện nhân tiện nói cho mợ nghe. Người trong sân của ta đều từ trong cung xuất ra, ta chỉ là một công chúa khác họ, đã nhận ân điển này, chỉ có trong sân của ta tất cả đều án theo quy củ trong cung, nhưng nghĩ trong phủ tự có thật nhiều quy củ, nếu có điều va chạm, xin bà ngoại và mợ thứ lỗi mới là. Còn nữa, bổng lộc chi dùng của những người này đều do nội vụ phủ chi trả, của ta cũng giống như vậy, cũng tiết kiệm hơn cho quý phủ phần chi tiêu của ta. Hiện tại ta thấy trong sân này, muốn mở một phòng bếp ở phía tây, mọi cái dùng đều tự gánh vác. Chỉ mong mợ đồng ý mở một cái cửa bên, cho phép nha đầu trong sân của ta đi nội vụ phủ lĩnh dùng những vật dụng này."

Vương phu nhân vội cười nói: "Đây là tự nhiên, quy củ trong cung sao dám không theo." Giả mẫu kéo tay Đại Ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Ngọc nhi nên coi đây là nhà của mình mới phải, trẻ nhỏ tùy tính một chút mới tốt. Thường ngày chỉ cần chơi vui vẻ với mấy chị em là được, còn Bảo Ngọc từ nhỏ đã quen như vậy rồi, cháu liền nhường nhịn một chút, đều là thân thích trong nhà, không thân thiết khiến người ngoài chế giễu."

Đại Ngọc cười nói: "Tất cả Hòa Uyển làm theo quy củ trong cung và Lâm gia. Không dám vượt qua. Hôm nay mới vào phủ, nghĩ đến bà ngoại và mợ cũng mệt mỏi, cũng không dám lưu lại lâu." Hai tên nha hoàn vội vàng bước tới đưa Giả mẫu và Vương phu nhân ra ngoài sân.

Lần này Vương phu nhân rất là bất mãn, không khỏi nói: "Lão thái thái, người xem đấy, tất cả đều án theo quy củ trong cung, cái này làm như thế nào mới phải?" Giả mẫu thản nhiên nói: "Ngươi làm mợ, hôm nay ngươi gây nên chuyện đã làm cho Ngọc nhi tâm lạnh, ngươi cứ làm theo nàng, toàn bộ nha đầu trong sân của nàng đều từ trong cung phái ra, vẫn là giảm bớt nhiều rồi đấy. Hành sự theo trong cung là tự nhiên, ngươi quản chặt nha đầu ba tử trong nhà, đừng đi vào sân nháo nàng. Nếu để cho Ngọc nhi phát ra không thích, đối với nhà chúng ta không có lợi." Vương phu nhân vội vàng khom người đáp: "Vâng, con dâu nghe lời dạy. Vậy để cho Phượng nha đầu đi an bài."

Ngày hôm đó, Vươn phu nhân nhận được tin Tiết gia đã vào kinh, vội tìm Giả mẫu, cười nói: "Lão thái thái, hôm nay muội muội của con dẫn theo con cái vào kinh, nói muốn tới thăm lão thái thái." Giả mẫu khẽ gật đầu nói: "Ngươi cứ đi đón tiếp đi, sai người quét dọn Lê Hương viện, nhớ chị em ngươi nhiều năm chưa gặp mặt, tất nhiên là có nhiều chuyện muốn nói, Lê Hương viện gần đường phố, cũng thuận tiện bọn họ xử lý việc làm ăn." Vương phu nhân vui cười nói: "Vâng, con dâu sẽ sai người quét tước." Muội muội con có một đứa con gái rất giỏi, chỉ lớn hơn Bảo Ngọc một tuổi, có lẽ cũng mời mấy vị cô nương đi ra gặp mặt ngày sau thân thiết hơn." Giả mẫu gật đầu nói: "Ngươi cứ đi nghênh tiếp đi, ta tất nhiên là biết."

Lúc này Vương phu nhân mới đi cửa bên đón người của Tiết gia vào phủ. Tiết Bàn thấy hành động trong phủ có thứ tự rườm rà, trong lòng không khỏi ngột ngạt, không muốn đi gặp Giả mẫu, liền đi tìm bọn người Giả Liễn. Tiết dì lúc này mới mang theo Bảo Thoa đi vào trong sân gặp Giả mẫu.

Chỉ thấy Giả mẫu ngồi ngay ngắn ở cao đường, trong lòng ôm Bảo Ngọc, tam Xuân ngồi ở bên cạnh. Bảo Thoa theo quy củ bái kiến Giả mẫu, rồi nói: "Từ lâu nghe dì nói, trong nhà có mấy chị em gái rất tốt, hôm nay thấy, quả là tiểu thư ruột thịt của Quốc Công phủ." Đã từ lâu Thám Xuân nghe Vương phu nhân nói về Bảo Thoa thân thiết hơn, vội cười nói: "Ba chị em chúng ta ở trước mặt Bảo tỷ tỷ cũng bất quá chỉ là đom đóm mà thôi."

Tích Xuân lạnh lùng nói: "Đom đóm cái gì, ta chỉ biết bất kỳ cô gái nào ở trên đời này tới trước mặt Lâm tỷ tỷ, đó cũng chỉ là hạt gạo mà thôi." Bảo Ngọc vội cười nói: "Lời nói của Tứ muội muội ta không đồng ý, ta thấy Lâm muội muội và Bảo tỷ tỷ hai người đều đẹp, một người so với Dương phi, một người thắng Tây tử. Thật ra mỗi người một phong cách khác nhau!" Tích Xuân hừ lạnh một tiếng, không trả lời lại.

Trong lòng Bảo Thoa không khỏi nghĩ Lâm cô nương đấy rốt cuộc là ai, mẫu thân đã nói cô ta là một vật chướng ngại của mình khi gả cho Bảo Ngọc. Hôm nay nhìn thấy, quả là như vậy. Nhưng vì sao hôm nay không gặp? Liền hỏi: "Thế nhưng không biết vì sao không thấy Lâm muội muội?" Tích Xuân cười lạnh nói: "Lâm tỷ tỷ thân phận tôn quý, ngươi làm sao gặp được." Bảo Thoa sắc mặt đỏ lên

Giả mẫu vội vàng quát lên: "Tứ nha đầu." Rồi nói với Bảo Thoa: "Cháu ngoại của ta thủa nhỏ thân thể yếu đuối, tất nhiên không tiện." Bảo Thoa vội nói: "Là lỗi của Bảo Thoa, không biết việc này. Hôm nay mới vào kinh, chuẩn bị chút lễ mọn, không coi là cái to tát cả." Dứt lời lệnh nha hoàn Oanh nhi ở phía sau đem lễ vật đã được chuẩn bị đưa tặng mọi người, thấy mọi người chỉ thản nhiên, chưa từng lộ ra sắc mặt vui mừng nào cả. Bảo Thoa tuy nói là hoàng thương thế gia, nhưng lễ này làm sao có thể thanh nhã cao quý bằng của Đại Ngọc. Chỉ là một chút tục vật mà thôi. Vốn chuẩn bị nói ra rất nhiều lời giới thiệu những lễ vật này, hiện tại thấy mọi người không lắm hứng thú, ngược lại xấu hổ ở đó, chẳng biết như thế nào cho phải. Tiết dì vội nói: "Hôm nay vào phủ quấy rầy lão thái thái, rất là băn khoăn. Có một điều, tất cả tiền bạc trong sân chúng ta đều tự mình chi, không dám làm phiền." Giả mẫu chỉ gật đầu, thản nhiên đáp lại Tiết dì mấy câu.

Anh Ca vén mành vào, bẩm: "Lão thái thái, Lâm cô nương tới." Giả mẫu vội vàng đứng dậy, nói: "Còn không mau mời vào, hôm nay bên ngoài gió lớn, bị lạnh làm sao bây giờ." Bảo Thoa thấy mọi người đang ngồi đều đứng lên đón chào, không khỏi ngạc nhiên, gặp Vương phu nhân nháy mắt với mình, cũng vội vàng đứng dậy.

Chỉ thấy Đại Ngọc mặc váy cung trang đuôi phượng màu nguyệt nha, tóc chải búi hai vòng, trên đầu chỉ cài hai đóa cung hoa một màu. Cung hoa là loại mới dâng vào trong cung cấp hoàng gia sử dụng. Lúc nãy mình mới tặng cho tam Xuân cũng là cung hoa, nhưng là loại dành cho cung nữ dùng. Không giữ lại cái nào cho mình, vốn cũng muốn tặng cho Đại Ngọc, nhưng hoa kia cài trên đầu nàng ấy, cũng không phải mình có thể lấy ra được. Bước chân nàng ấy ung dung, tiếng ngọc leng keng rung động. Bốn người vây quanh nàng ấy mặc trang phục nha hoàn trong cung, trên đầu cài cung hoa, đó là loại mình vừa mới đem ra tặng. Trong lòng tràn ngập tò mò đối với Lâm Đại Ngọc.

Đại Ngọc chỉ hơi nhún người thi lễ với Giả mẫu, nói: "Hôm nay chỗ bà ngoại đây thật náo nhiệt."

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thanh Âm Thầm Mến

Copyright © 2022 - MTruyện.net