Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
  3. Chương 408 : Ba lần đến thanh lâu
Trước /429 Sau

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 408 : Ba lần đến thanh lâu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong lúc Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y đang ân ân ái ái, thì Lưu Nga lại như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, bởi vì người của Phò mã Đô úy phủ, hết người này đến người khác, cứ cách một canh giờ, lại tới đây hỏi một chút, hỏi xem Hàn Nghệ đã trở lại chưa, đúng là muốn lấy mạng người mà.

Đến tận nửa đêm, tiếng trống cấm tiêu cũng đã vang lên, Lưu Nga vốn cho rằng đến đây là chấm dứt rồi, nhưng thật không ngờ, đúng lúc này, Trưởng Tôn Diên lại đích thân đến đây.

"Hàn tiểu ca vẫn chưa về sao?"

Trưởng Tôn Diên đúng kiểu tu hú chiếm tổ chim khách, ngồi ở chỗ chính giữa, nghiêng mắt thoáng nhìn Lưu Nga đứng ở bên cạnh, tuy rằng tên mập mạp này bình thường khá khiêm tốn, nhưng dù sao cũng là cháu đích tôn của Trưởng Tôn gia, huyết thống tôn quý, chỉ một ánh mắt này, lực áp bách mười phần.

Lưu Nga cúi đầu, kính cẩn đứng một bên, nhìn như bình tĩnh, nhưng thanh âm run rẩy đã bán rẻ nàng: "Hàn. . . Hàn tiểu ca vẫn. . . vẫn chưa về."

Trưởng Tôn Diên cố ý nhíu lông mày xuống, lộ ra vẻ mặt không hài lòng, nói: "Hiện giờ cũng đã đến giờ cấm tiêu rồi, nếu hắn còn không trở lại, nói như vậy đêm nay chắc không trở lại rồi, cả đêm không về, chẳng lẽ sẽ không nói với ngươi một tiếng?"

Lưu Nga sợ tới mức tim đập thình thịch, nhưng nàng quả thật không biết, nói: "Nói thì có nói, nhưng hắn chỉ nói là muốn đi ra ngoài du ngoạn một chút, cũng không nói gì thêm về thời điểm trở về, càng không nói gì về việc đi nơi nào du ngoạn."

Trưởng Tôn Diên trầm giọng nói: "Thật sao?"

"Thật mà, thật mà, dân phụ sao dám lừa gạt Trưởng Tôn công tử."

Lưu Nga gật đầu lia lịa, nàng quả thật không biết, trong lòng không khỏi thầm mắng Hàn Nghệ bao nhiêu lần rồi.

Trưởng Tôn Diên thấy nàng không giống như đang nói dối, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Hùng Đệ đang ở cạnh đó, hỏi: "Tiểu Béo, bình thường Hàn Nghệ thân với ngươi nhất, chẳng lẽ hắn không nói với ngươi hắn đi nơi nào sao?"

Hùng Đệ lắc đầu nói: "Không có nói gì. Gần đây Hàn đại ca vẫn hay đi ra ngoài, nhưng không mang ta theo." Nói xong, nó trông còn ủy khuất hơn Trưởng Tôn Diên.

Trưởng Tôn Diên thấy Hùng Đệ cũng không giống như đang nói dối, thầm nghĩ, chẳng lẽ bọn họ thật sự không biết sao?

Qua một lát, Trường Phúc đi đến, nói: "Đại công tử, cấm tiêu đã bắt đầu rồi. Cửa thành cũng đã đóng cửa."

Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, nói: "Một khi đã như vậy, ta liền cáo từ trước đây."

Nói xong, y liền đứng dậy đi ra ngoài.

Lưu Nga nói: "Ta tiễn Trưởng Tôn công tử."

"Không cần."

Y vừa ra khỏi cửa, Lưu Nga giống như thoát lực, tê liệt ngã xuống ghế, lại nói với Hùng Đệ: "Tiểu Béo, chẳng lẽ Hàn tiểu ca thật sự không có nói cho đệ biết hắn đi nơi nào sao?"

Hùng Đệ ra sức lắc lắc đầu, chẳng qua lần này nó cũng không quá để ý, bởi vì Tiểu Dã cũng không đi cùng Hàn Nghệ.

"Rốt cuộc tên này đang giở trò quỷ gì đây."

Lưu Nga vẻ mặt buồn bực, lúc này ngay cả Trưởng Tôn Diên cũng đã tự thân xuất mã, có thể thấy chuyện lần này lớn tới cỡ nào.

Phò mã Đô úy phủ.

Trưởng Tôn Xung thật sự là sầu đến bạc cả tóc, hiện giờ chuyện nới lỏng lệnh cấm tiêu đã truyền đi khiến dư luận xôn xao, khen chê bất nhất, toàn bộ dân chúng Trường An đều nhìn chằm chằm vào tháng sau, áp lực rất nặng. Mà Trưởng Tôn Xung mặc dù không tham niệm quyền thế, nhưng cũng cần có mặt mũi nha. Ông ta dầu gì cũng là trưởng tử của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phò mã gia Đường Thái Tông ngự tứ, không cầu có công, chỉ cầu không phạm lỗi, nếu mà làm hư rồi, vậy sẽ mất hết mặt mũi nha.

"Phò mã gia, Phò mã gia, Đại công tử đã trở lại."

Một hạ nhân vội vã đi vào trong phòng.

Trưởng Tôn Xung nghe xong, lập tức đứng dậy đi ra cửa, chỉ thấy Trưởng Tôn Diên từ bên ngoài đi vào.

Không đợi Trưởng Tôn Diên thi lễ, Trưởng Tôn Xung lại hỏi: "Thế nào rồi? Hàn Nghệ đã trở về chưa?"

Trưởng Tôn Diên lắc đầu, lại nói: "Hiện giờ cửa thành đã đóng cửa, hẳn là tối nay Hàn Nghệ không trở về rồi."

Trưởng Tôn Xung nghe vậy thất vọng đầy mặt, ngay sau đó tức giận nói: "Tiểu tử này cố ý đây mà, khi nào đi ra ngoài du ngoạn mà chẳng được, lại cố tình đi ra ngoài lúc này."

Nói tới đây, ông ta lại hừ một tiếng, nói: "Việc này đều là do ai làm ra, còn không phải là hắn sao, hắn giờ thì tốt rồi, còn nhãn rỗi đi ra ngoài du ngoạn, nực cười, thật là nực cười."

Cố ý sao? Nhưng tại sao hắn phải làm như vậy chứ? Hắn dâng một đạo tấu chương kia, rõ ràng chính là muốn mượn chuyện này để lập công nha.

Trưởng Tôn Diên trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên liếc nhìn phụ thân, cười nói: "Phụ thân tạm thời đừng nóng, Hàn Nghệ càng như thế, con thấy chuyện này lại càng không phải lo lắng."

Trưởng Tôn Xung nghe vậy cũng sửng sốt, nói: "Lời này của con là có ý gì?"

Trưởng Tôn Diên cười nói: "Con cũng nghĩ giống phụ thân, Hàn Nghệ làm như vậy, tám phần là cố tình đấy."

Trưởng Tôn Xung vừa rồi chẳng qua chỉ là tức lên nói vậy, không khỏi sửng sốt, nói: "Cố ý? Chẳng lẽ là hắn cố ý muốn chỉnh ta?"

Trưởng Tôn Diên lắc đầu nói: "Con thấy hắn cũng không có can đảm này. Hắn làm như vậy đơn giản là muốn đạt được một thứ từ trên người phụ thân mà thôi."

Trưởng Tôn Xung nói: "Thứ gì?"

Trưởng Tôn Diên nói: "Sự tôn trọng."

"Sự tôn trọng?"

Trưởng Tôn Xung tức giận nói: "Cho dù là không luận xuất thân, chỉ luận bối phận, thì cũng phải là hắn tôn trọng ta, hắn dựa vào cái gì muốn ta đi tôn trọng hắn?"

Trưởng Tôn Diên cười nói: "Chỉ bằng phụ thân đang cầu người ta như khát. Phụ thân còn nhớ ngày xưa Thái Tông Thánh Thượng đã làm như thế nào mới mời được Mã Chu kia lên đại điện rồi sao? Lúc ấy Mã Chu chẳng qua chỉ là một tiểu lại vô danh, xuất thân hèn mọn, mà Thái Tông Thánh Thượng lại là ngôi cửu ngũ chí tôn, cho dù không luận xuất thân, chỉ luận bối phận, Mã Chu dựa vào cái gì để Thái Tông Thánh Thượng hạ mình tự mình đi mời ông ta."

Trưởng Tôn Xung sửng sốt một lát, không có lên tiếng.

Trưởng Tôn Diên tiếp tục nói: "Con nghĩ rằng phần tôn trọng này là rất cần thiết đấy, Hàn Nghệ hắn xuất thân hèn mọn, nếu lúc trước bệ hạ trực tiếp đem việc này giao cho hắn, hắn căn bản làm không được, bởi vì người phía dưới đều khinh thường hắn, sao có thể nghe lời hắn chứ. Hiện giờ cũng giống vậy, nếu Hàn Nghệ không có được đủ sự tôn trọng, cho dù hắn đồng ý đến hỗ trợ, thì tối đa cũng chỉ là một môn khách, đứng bên cạnh ra kế, tên Hàn Nghệ này rất có dã tâm, đây cũng không phải là điều hắn muốn."

Trưởng Tôn Xung khe gật đầu, nói: "Vậy con nói xem nên làm thế nào?"

Trưởng Tôn Diên hơi trầm ngâm, nói: "Phụ thân hẳn là nên tự mình đi mời hắn, hơn nữa cho hắn đủ mặt mũi, chỉ có thế, người phía dưới mới có thể nể mặt cha mà không làm khó hắn, chịu làm theo sự sắp xếp của hắn, như thế việc này mới có thể thành công."

Trưởng Tôn Xung dù sao cũng là một người đọc sách, lại là Phò mã, trưởng tử của Quốc cữu công, chạy tới thanh lâu đi mời một ông chủ thanh lâu, điều này tựa hồ có chút quá, nhưng ngẫm lại ngày trước nhạc phụ cũng có thể hạ mình đi mời Mã Chu, vì sao ông ta lại không thể đi mời Hàn Nghệ, bèn nói: "Phụ thân tự mình đi thật ra cũng không phải là không được. Vấn đề là hắn không có ở nhà, phụ thân đi cũng không gặp được người."

Trưởng Tôn Diên cười nói: "Nếu là hắn cố tình, vậy hắn nhất định sẽ xuất hiện ở thời điểm thích hợp. Mặt khác, số lần phụ thân đi càng nhiều, thành ý lại càng cao, đến lúc đó gặp được Hàn Nghệ rồi, hắn ngược lại sẽ ngại cố lộng huyền hư với cha, đã nói tất nhiên sẽ nói hết, hơn nữa còn sẽ tận lực làm tốt việc này."

Trưởng Tôn Xung suy tư một lát, gật đầu nói: "Được rồi, buổi sáng ngày mai phụ thân sẽ đi thử một chuyến."

Buổi sáng hôm sau, Trưởng Tôn Xung mang theo vài hạ nhân tự mình tới Phượng Phi Lâu. Hôm qua lúc Trưởng Tôn Diên đi đã dọa cho Lưu Nga sợ chết khiếp rồi, lần này thì càng hỏng bét, Phò mã gia cũng tự thân xuất mã, thiếu chút nữa đã làm cho Lưu Nga sợ tới mức vãi cả linh hồn rồi, chỉ có thể nói lại lời Hàn Nghệ dặn để ứng phó một chút, sống hay chết, nàng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Thế nhưng Trưởng Tôn Xung ngược lại cũng không có làm khó dễ đám người Lưu Nga, chỉ ngồi ở Phượng Phi Lâu cả một buổi sáng, thấy Hàn Nghệ vẫn chưa trở về, cũng không nói thêm gì, liền đi về nhà.

Đến chiều, Trưởng Tôn Xung lại tới, nhưng Hàn Nghệ vẫn chưa trở về, ông ta cũng không nói thêm gì, cười ha hả, vẫn đợi cho đến khi lệnh cấm tiêu bắt đầu mới rời đi.

Lưu Nga thật sự muốn thề với trời, nếu ngày mai Hàn Nghệ còn chưa trở lại, nàng cũng chuẩn bị đi ra ngoài du ngoạn mấy ngày, chứ nếu mà đợi ở chỗ này thật sự là quá gian nan rồi. Nếu chẳng may ngày mai Trưởng Tôn Vô Kỵ đến đây, vậy nàng chỉ có thể quỳ xuống lấy cái chết tạ tội thôi.

Đêm đã khuya.

Tuy hiện giờ gió lạnh đã kéo tới, nhưng Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y vẫn còn muốn nằm ở trên võng, thưởng thức bầu trời đêm xinh đẹp. Dù sao thời gian bọn họ gặp nhau thật sự là quá ít, vì vậy mỗi một phút, mỗi một giây đều vô cùng đáng quý, không muốn đi nằm ngủ sớm.

Tiêu Vô Y đột nhiên ngọ nguậy trong ngực Hàn Nghệ, lộ ra vài phần lười biếng, hiện tại nàng hoàn toàn tin Hàn Nghệ thật sự không hề phong lưu khoái hoạt, lẩm bẩm nói: "Hàn Nghệ, chàng ôm chặt một chút nữa đi."

Hàn Nghệ sửng sốt, cánh tay không khỏi tăng thêm chút lực, đem nàng ôm chặt vào trong ngực, lại thấy hai đầu lông mày Tiêu Vô Y lộ ra một tia u sầu, không khỏi đau đầu, ngập ngừng vài lần, mới nói: "Vô Y, hya là ta đến nói rõ ràng với cha vợ, để ông ấy đem nàng gả cho ta."

Tiêu Vô Y ngẩn ra, trong mắt vui buồn lẫn lộn, cười nói: "Nếu chàng không sợ chết, vậy cứ đi là được rồi."

Hàn Nghệ rất là thoải mái nói: "Vì nàng, cho dù là một cái mạng, cũng không tính là gì."

Tiêu Vô Y cảm thấy sóng mũi có chút cay cay, dỗi nói: "Chỉ biết dỗ ta."

Dừng một chút, nàng lại nói: "Kỳ thật ta cũng muốn sớm tới ngày có thể quang minh chính đại ở cùng chàng. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, hiện tại địch nhân của chàng đã đủ nhiều, nếu lại trở thành cái đinh trong mắt của Lan Lăng Tiêu thị ta, vậy sẽ không phải là chuyện tốt lành gì đối với chàng. Chàng không cần lo lắng cho ta, kỳ thật lúc ở Dương Châu, mỗi khi chàng nói chàng muốn đi buôn bán, ta đều cảm thấy vô cùng mất mát, qua một ngày là sẽ tốt thôi."

Nói xong, nàng đột nhiên lật người một cái, cả người úp sấp lên thân Hàn Nghệ, vẻ mặt hưng phấn nói: "Hàn Nghệ, ta đột nhiên nghĩ ra một biện pháp tốt."

Cũng không biết là vì sao, mỗi khi Hàn Nghệ nhìn thấy ánh mắt này của nàng, liền cảm thấy sợ hãi, nói: "Biện pháp gì tốt?"

Tiêu Vô Y hứng thú dạt dào nói: "Nếu hiện tại chúng ta không thể quang minh chính đại ở bên nhau, vậy sao không từ đùa thành thật."

Hàn Nghệ hít mạnh một hơi khí lạnh, nói: "Từ đùa thành thật?"

Tiêu Vô Y gật gật đầu.

"Nghĩa là sao?"

"Không phải hồi nãy muốn đường đường chính chính cãi thắng chàng một lần sao?" Tiêu Vô Y nói.

Hàn Nghệ nói: "Không phải là nàng nói giỡn à?"

"Đương nhiên không phải."

Tiêu Vô Y nghiêm mặt nói: "Ta vô cùng nghiêm túc đấy, lúc ở Dương Châu, ta đã bị chàng nói đến thiếu chút nữa là tự trách rồi, Tiêu Vô Y ta từ trước đến nay ân oán phân minh, thù này ta nhất định phải báo."

"Thù?"

Hàn Nghệ cả kinh nói.

Tiêu Vô Y gật đầu như gà con mổ thóc, lại nói: "Trước mặt người ngoài, chúng ta cũng không phải là vợ chồng, chỉ là quen biết mà thôi, đến lúc đó chàng cũng đừng nhường ta, cũng giống như lúc thuê cửa hàng mặt tiền ấy, chàng có thủ đoạn gì thì cứ mang ra dùng là được, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình. Thế nào, có phải rất thú vị hay không?"

Hàn Nghệ nghe đến sắp hôn mê rồi, nói: "Nói thật, ta hoàn toàn không thấy thú vị gì cả."

Tiêu Vô Y lắc đầu nói: "Không sao, không sao, ta đã quyết định, chính là từ đùa thành thật, ta không chỉ phải chứng minh Tiêu Vô Y ta quản gia có nghệ thuật, cũng không phải là tiên nữ gì cũng không biết, hơn nữa ta còn phải chứng minh ta còn kinh doanh giỏi hơn Nguyên Mẫu Đơn."

Hàn Nghệ có chút lúng túng nói: "Chẳng lẽ không phải đang trưng cầu sự đồng ý của ta sao?

Tiêu Vô Y sẵng giọng: "Chàng nghĩ đi đâu đó, ta chỉ là nói trước với chàng một tiếng mà thôi."

What? Hàn Nghệ bất động nhìn nàng.

Tiêu Vô Y đảo mắt nhìn sang chỗ khác, nói nhỏ: "Như vậy mới không để người khác nhận ra được quan hệ giữa chúng ta!"

Hắc! Chẳng lẽ nàng không nhìn ra là ta đang suy xét vì nàng sao? Hàn Nghệ giận quá hoá cười nói: "Được! Vậy đến lúc đó nàng cũng đừng có khóc mà van xin ta."

Tiêu Vô Y nói: "Ai van xin ai còn chưa biết đâu."

"Vậy tiệm của nàng, chính nàng tự trang hoàng đi."

"Vậy chàng đi ra ngoài mà ngủ."

"Ha ha, ta chỉ là nói đùa thôi. Thật đó, chỉ là đùa thôi, nàng đừng coi là thật."

Triền miên qua đi, sáng sớm hôm sau, Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y lưu luyến không nỡ rời khỏi ngọn núi, kỳ thật Hàn Nghệ còn luyến tiếc hơn so với Tiêu Vô Y, chỉ là nếu hắn còn không về, việc này có thể sẽ thành rất nghiêm trọng, đến lúc đó lại khéo quá hoá vụng.

"Hàn. . . Tiểu ca!"

Khi Lưu Nga nhìn thấy Hàn Nghệ về, cả người đều choáng váng, đột nhiên kích động hô to một tiếng: "Ngươi . . . ngươi cuối cùng đã trở về."

Nàng trực tiếp chạy tới như điên, tư thế kia phảng phất như ôm Hàn Nghệ vào ngực, rồi hung hăng hôn mấy ngụm.

"Oa! Lưu tỷ, ta mới đi ra ngoài hai ngày. Tỷ đã nhớ thương ta như vậy à! Không phải là tỷ yêu thầm ta đó chứ."

Hàn Nghệ thụ sủng nhược kinh a!

Lưu Nga ngửa đầu cả giận nói: "Ngươi bớt ở đây nói hươu nói vượn đi, ai yêu thầm ngươi hả, nếu ngươi còn không trở về, lão nương cũng sẽ không ở đây bồi ngươi làm bậy nữa. Ngươi có biết hay không, hai ngày nay lão nương không có được một giấc ngủ ngon, còn không phải là vì đợi tên khốn kiếp nhà ngươi sao."

Kích động qua đi, Lưu Nga bắt đầu bạo phát, một bụng oán khí toàn bộ tung về phía Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ lúng túng, lau cái trán, cũng không biết là đang lau mồ hôi, hay là chất lỏng không rõ, nói: "Lưu tỷ, Lưu tỷ, tỷ đừng kích động như vậy, để hạ nhân thấy lại tưởng rằng ta làm gì tỷ đó. Bình tĩnh, bình tĩnh nào."

Lưu Nga tóc tai đều đã dựng ngược lên rồi, nói: "Ta bình tĩnh thế nào hả, ngươi có biết hay không, hai ngày nay người của Phò mã Đô úy phủ đã đến đây vài lần. Hôm qua Phò mã gia cũng đích thân tới, hơn nữa còn tới hai lần, rốt cuộc ngươi đã làm gì?"

Hàn Nghệ hàm hồ nói: "Ta chỉ là đi ra ngoại du sơn ngoạ thủy, xem xét tình hình bên dưới, không có làm gì nha! Đúng rồi, Phò mã gia tìm ta làm gì?"

Giả vờ, ngươi chỉ biết giả vờ giả vịt với ta. Lưu Nga tức giận khó thở, xua tay nói: "Ta mặc kệ, ta mặc kệ, tùy ngươi thích làm thế nào thì làm đi."

"Vậy là tốt nhất."

Hàn Nghệ khẽ thở ra, cười ha hả nói: "Vậy ta đi ngủ một giấc trước đây."

"Từ từ đã."

Lưu Nga vội vàng kéo hắn, nói: "Ngươi vừa mới về mà đã buồn ngủ?"

Hàn Nghệ nói: "Chính là vì ta vừa mới về, nên ta mới muốn đi ngủ, ở bên ngoài làm sao so được với trong nhà, hai ngày này ta đều ngủ không được ngon giấc."

"Không được, không được."

Lưu Nga vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Nếu chẳng may lát nữa Phò mã gia lại tới, vậy thì phải làm sao?"

Hàn Nghệ tức giận nói: "Tỷ gọi ta dậy là được rồi. Hơn nữa, ta phong trần mệt mỏi, dù sao cũng phải đi tắm rửa chứ."

Lưu Nga nghĩ thầm, cũng phải, nếu hắn ngủ, ít nhất cũng không chạy được, nếu không phải ngủ, chẳng may lát nữa hắn lại đi mất, vậy chẳng phải là càng không xong sao, lúc này mới tránh ra một bên, nói: "Được được rồi, ngươi mau đi đi."

Hàn Nghệ khinh khỉnh liếc một cái, sau đó đi vào trong nhà, thì thầm trong miệng: "Không có văn hóa thật đáng sợ, thế này mà nhìn không ra là ta đang noi theo danh nhân à? Lão Gia Cát Lượng kia còn không phải cũng làm như vậy sao, cái này gọi là trang bức, hiểu chưa? Ủa đợi chút, có đúng là có ba lần đến mời như trong lịch sử không nhỉ, hay là tiểu thuyết bịa ra ta, thôi mặc kệ, không có càng tốt. Bắt đầu từ hôm nay, Hàn Nghệ ta liền chính thức tuyên bố, ba lần đến lều tranh được sửa thành ba lần đến thanh lâu. Ha ha !"

Hàn Nghệ đi vào trong viện, nghe đám người Tiểu Béo thể hiện tình cảm nhơ mong hắn, sau đó liền đi tắm, rồi trở về phòng ngủ một giấc.

Nhưng vừa nằm ngủ không lâu, thì Trưởng Tôn Xung liền dẫn theo Trưởng Tôn Diên đến hẻm Bắc một lần nữa.

Lần này Lưu Nga rất là tự tin, đong đưa hai khối thịt nặng trịch, cười tươi như hoa tiếp đón. Thế này nếu để cho người khác thấy, có khi còn tưởng rằng Trưởng Tôn Xung dẫn theo con trai đến thanh lâu chơi đấy.

Trưởng Tôn Xung cũng dở khóc dở cười đối với chuyện này, có vẻ rất xấu hổ, hỏi: "Không biết Hàn Nghệ trở lại chưa?"

Lưu Nga kích động đến sắp khóc lên, liên tục gật đầu nói: "Đã trở lại, đã trở lại rồi, hiện giờ đang trong phòng ngủ, ta sẽ đi gọi hắn liền."

Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: "Ngủ rồi à?"

Lưu Nga nói: "Đúng vậy, ở bên ngoài không so được với ở nhà, sợ là không được ngủ ngon giấc."

Trưởng Tôn Diên nói: "Một khi đã thế, vậy thì hãy để cho hắn ngủ đi, chúng ta ở đây đợi thêm một lát là được."

"Hả?"

Lưu Nga hai mắt trợn trừng, từ khi nào thì Hàn Nghệ trở nên lợi hại như vậy, ngay cả Phò mã gia cũng không dám quấy rầy hắn đi ngủ.

Trưởng Tôn Xung cười nói: “Duyên nhi nói đúng, nếu Hàn Nghệ đã ngủ, vậy tạm thời không cần đi quấy rầy hắn.”

Quảng cáo
Trước /429 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tam Quốc Tiểu Thuật Sĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net