Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
  3. Chương 409 : Hỏi kế sách
Trước /429 Sau

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 409 : Hỏi kế sách

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hàn Nghệ vốn là muốn noi theo cổ nhân, nhưng vừa dính giường đã lập tức ngủ li bì, dù sao Tiêu Vô Y cũng đẹp như thiên tiên, lại nhiều ngày không gặp như thế, nếu không triền miên đến mềm nhũn, thì Hàn Nghệ cũng ngại xuống núi rồi.

Hắn ngủ rất say, nhưng như vậy lại làm khổ Lưu Nga rồi. Vốn dĩ nàng cho rằng Hàn Nghệ đã trở lại, việc này sẽ thoải mái rồi, nhưng lại không nghĩ đến sẽ xuất hiện loại tình huống thế này. Ngồi ở đây đợi trông có vẻ không phải, mà không đợi cũng không phải, cũng đã nói là đi đánh thức Hàn Nghệ rồi, nhưng lại bị Trưởng Tôn Diên ngăn cản.

Chuyện cho tới bây giờ, Trưởng Tôn Xung ngược lại cũng không phải quá gấp gáp nữa. Dù sao thì Hàn Nghệ cũng đã trở lại, việc này hôm nay chung quy cũng sẽ bàn thành công. Thứ làm ông ta có chút bất an, là nếu chẳng may Hàn Nghệ cũng không có chủ ý gì tốt, vậy ông ta thật sự không biết phải làm sao bây giờ, loại chờ đợi này quả thật cũng không dễ chịu.

Bất tri bất giác, trời đã ngả chiều.

Hàn Nghệ vừa mở mắt ra, vốn dĩ còn muốn lười biếng thêm một chút, nhưng đột nhiên nghĩ đến hình như hôm nay còn có chuyện quan trọng, thế là lập tức từ trên giường bò dậy, rửa mặt chải đầu một phen, lại thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, lúc này mới ra khỏi phòng.

Trong viện không một bóng người, Hàn Nghệ thấy vậy, biết là nhất định Trưởng Tôn Xung đã tới rồi. Nếu không thì không thể nào lại yên tĩnh như vậy, vì thế đi đến tiền sảnh.

Lưu Nga vừa thấy Hàn Nghệ, liền có một loại kích động muốn đập chết hắn cho rồi, vội vàng đi tới, nói: "Hàn tiểu ca, cuối cùng ngươi cũng dậy rồi, Phò mã gia và Trưởng Tôn công tử đã đợi ngươi gần hai canh giờ rồi."

Hàn Nghệ ra vẻ cả kinh, vội vàng tiến tới, hành lễ với Trưởng Tôn Xung, nói: "Hạ quan không biết Phò mã gia đại giá quang lâm, khiến Phò mã gia đợi lâu, mong Phò mã gia thứ tội."

Nói xong hắn lại quay sang trách Lưu Nga: "Lưu tỷ này, ta nói tỷ cũng thật là, nếu Phò mã gia đến đây, vì sao tỷ không gọi ta dậy, tỷ có phải từ trong cung đi ra không đấy?"

Ngươi còn ở đây trách ta? Lưu Nga chỉ hận trong tay không có dao nha.

Trưởng Tôn Xung khoát tay nói: "Ngươi không nên trách nàng, là ta bảo nàng không cần đánh thức ngươi dậy."

Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Vậy. . . thứ tội, thứ tội."

Trưởng Tôn Xung cười nói: "Không sao, không sao, không quấy nhiễu mộng đẹp của người khác, đó chính là lễ nghĩa. Hàn Ngự sử có tội gì đâu, ngồi đi, ngồi đi."

"Đa tạ."

Hàn Nghệ rất muốn nhắc nhở Trưởng Tôn Xung một chút, đây là nhà hắn, nhưng cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, lại chắp tay với Trưởng Tôn Diên một cái, làm một cái lễ tiếp đón.

Trưởng Tôn Diên cũng đã gặp qua không ít lần kỹ thuật diễn xuất của Hàn Nghệ rồi, đã nhìn mãi thành quen, khẽ gật đầu một cái.

Sau khi ngồi xuống, Hàn Nghệ đầu tiên là đưa mắt liếc ra hiệu với Lưu Nga một cái.

Lưu Nga sớm đã muốn chạy rồi, khẩn trương nói: "Phò mã gia, dân phụ còn có chút việc, xin lỗi không tiếp được rồi."

"Ngươi đi đi."

Trưởng Tôn Xung gật gật đầu nói.

Đợi Lưu Nga đi rồi, Hàn Nghệ ra vẻ áy náy nói: "Nghe nói Phò mã gia cũng không phải là lần thứ nhất tới tìm hạ quan rồi, không biết Phò mã gia tìm hạ quan là có chuyện gì?"

Diên nhi nói quả thật không sai, phần chờ đợi này vẫn là đáng giá! Trưởng Tôn Xung thấy Hàn Nghệ đi thẳng vào vấn đề, cũng không nói mấy thứ vô nghĩa nơi quan trường nữa, có thể thấy được hắn đã có chuẩn bị, trong lòng rất là cao hứng, nói: "Thật không dám giấu diếm, ta tìm ngươi xác thực có việc gấp."

Dừng một chút, ông ta lại nói: "Ngươi cũng biết đấy, Hoàng thượng đã đem chuyện nới lỏng lệnh cấm tiêu phó thác cho ta."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Vâng, lúc ấy hạ quan cũng có ở đó."

Trưởng Tôn Xung thở dài: "Nhưng ta ở nhà suy nghĩ hồi lâu, vẫn không rõ ràng lắm đối với chuyện này. Nếu việc này là do ngươi nói ra, như vậy chắc chắn là ngươi có kiến giải đối với việc này, không giấu gì ngươi, ta đã nói rõ với Hoàng thượng rồi, cho ngươi đến hỗ trợ ta. Hoàng thượng cũng đã đồng ý, hôm nay ta tới đây, chính là hỏi ngươi sách lược đấy."

"Không dám, không dám."

Hàn Nghệ khách khí một câu, liếc nhìn Trưởng Tôn Xung, thấy ánh mắt ông ta đầy chờ mong và bất an, thầm nghĩ, xem ra ông ta vẫn còn không quá tin tưởng ta, nhưng thôi, nể tình ông ta ba lần tới thanh lâu, cũng không dọa ông ta nữa, hơn nữa bên cạnh vẫn còn một tiểu Trưởng Tôn đang ngồi, cha con cùng ra trận, ta phải kiềm chế chút nha, không nên trang bức quá đà, lại nói: "Về chuyện nới lỏng lệnh cấm tiêu, hạ quan quả thật có chút ý tưởng, nhưng không biết là có thể trợ giúp cho Phò mã gia hay không."

Trưởng Tôn Xung mừng rỡ, vội vàng nói: "Mau. . . mau nói."

Hàn Nghệ nói: "Khi hạ quan đề xuất việc nới lỏng lệnh cấm tiêu, cũng thường tự hỏi vấn đề này, tại sao lại xuất hiện chế độ cấm tiêu, nghĩ tới nghĩ lui, chẳng qua cũng chỉ vì hai nguyên nhân. Thứ nhất là vấn đề trị an, buổi tối trộm cắp nhiều, trị an khó quản. Thứ hai, chính là buổi tối không có việc gì để làm. Kỳ thật phải phân biệt ngày đêm như vậy, không nằm ở chỗ sáng hay tối, mà là ở kế sinh nhai của dân chúng. Nếu trong đêm tối cũng có việc làm để kiếm tiền, vậy thì dân chúng cũng sẽ đi ra ngoài, như vậy chế độ cấm tiêu căn bản không thể xuất hiện. Có một câu nói không được hay cho lắm, đó chính là nếu trộm cướp là một loại nghề nghiệp hợp pháp, vậy thì mỗi lúc trời tối đều sẽ có hàng ngàn hàng vạn dân chúng vượt nóc băng tường. Vì vậy, chỉ cần giải quyết tốt hai vấn đề này, chuyện nới lỏng lệnh cấm tiêu chẳng những sẽ không mang đến phiền toái cho đất nước, ngược lại sẽ khiến cho nước ta tiến thêm một bậc, bởi vì làm vậy sẽ mang lại kế sinh nhai cho rất nhiều dân chúng."

"Cách nói này của ngươi thật ra khá lạ lùng, bất quá lại khá có lý."

Trưởng Tôn Xung nghe xong liên tiếp gật đầu, nếu buổi tối có thể kiếm tiền, có việc để làm, vậy dân chúng nhất định sẽ đi ra ngoài, như vậy ban ngày và ban đêm kỳ thật không có khác biệt gì quá lớn, lại hỏi: "Vậy giải quyết hai vấn đề này như thế nào?"

Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: "Nếu đã tìm được nguyên nhân gốc rễ rồi, vậy dĩ nhiên là hốt thuốc đúng bệnh. Đầu tiên là vấn đề trị an, trị an tốt là xấu, căn bản không nằm ở chỗ có bao nhiêu trộm cướp, mà là ở trên người nhân viên chấp pháp. Nói một câu mạo phạm, ta cảm thấy tuần tốt hiện giờ căn bản không đảm nhiệm nổi phần gánh nặng này, bởi vì bọn họ ngay cả trách nhiệm của chính mình cũng không nắm rõ được."

Trưởng Tôn Xung nghe vậy sửng sốt, nói: "Không rõ trách nhiệm? Lời này nghĩa là sao?"

Tuy rằng ông ta không quan tâm đến những việc này, nhưng sự tồn tại của tuần tốt cũng không phải mới chỉ mới một hai năm, các triều đại đổi thay đều là như thế, làm sao có thể ngay cả trách nhiệm cũng không nắm rõ.

Hàn Nghệ nói: "Vậy ta xin hỏi Phò mã gia, ngài cho rằng trách nhiệm của tuần tốt là gì?"

Trưởng Tôn Xung nói: "Đương nhiên là vì phòng ngừa trộm cướp."

Hàn Nghệ lắc đầu.

Trưởng Tôn Xung nói: "Chẳng lẽ điều này cũng sai rồi."

Hàn Nghệ nói: "Ta nghĩ rằng trách nhiệm tuần tốt phải là bảo hộ tất cả dân chúng trong thành Trường An."

Trưởng Tôn Diên nghi hoặc nói: "Hai điều này không giống nhau sao?"

"Đương nhiên là không giống."

Hàn Nghệ nói: "Dân chúng vào ban đêm không chỉ bị trộm cướp quấy nhiễu, mà còn có rất nhiều phiền toái. Ví dụ như, nếu có trộm cướp xuất hiện, vậy thì những tuần tốt kia nhất định sẽ rượt theo đuổi bắt. Nhưng nếu có người sinh bệnh, hoặc là mang thai, cần mời lang trung, bà đỡ, hoặc là phải trực tiếp đưa đến chỗ lang trung, hoặc là có chuyện gấp cần báo tin cho ai đó, thì lúc này, trách nhiệm của tuần tốt không chỉ là có cho họ đi hay không nữa. Bọn họ không hề suy xét đến việc chuyện này có thể liên quan đến an toàn sinh mạng của dân chúng hay không, dân chúng hoạt động trong đêm có khó khăn hay không, thậm chí có thể chỉ vì một chút chậm trễ này, không được cứu trị đúng lúc, mà dẫn đến bỏ mình. Nếu như nói chức trách của họ là bảo vệ sinh mạng và tài sản của dân chúng, vậy thì lúc này họ nên giúp dân chúng mở đường, hộ tống dân chúng di chuyển, hoặc là giúp dân chúng gọi lang trung mới đúng. Đây chính là chỗ khác nhau."

Trưởng Tôn Xung trầm ngâm một lát, nói: "Nghe những điều ngươi vừa nói, thật đúng là có chỗ khác nhau!"

Trưởng Tôn Diên cũng gật gật đầu, tuy nói phòng ngừa trộm cướp cũng là bảo vệ dân chúng, nhưng đây chỉ là một trong số đó, chẳng lẽ ban đêm cũng chỉ có trộm cướp làm tổn thương tới dân chúng sao? Hiển nhiên là không phải.

Trưởng Tôn Xung nói: "Vậy ngươi cho rằng phải làm thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Ti nào chức nấy, phân công rõ ràng. Chỉ có phân công chu đáo chặt chẽ, vấn đề trị an này mới có thể giải quyết được. Hạ quan đề nghị thành lập một quan nha mới."

Lời này vừa nói ra, cha con Trưởng Tôn Xung đều cả kinh, bọn họ chỉ là đến lãnh giáo làm thế nào để nới lỏng lệnh cấm tiêu, Hàn Nghệ thì ngược lại, vừa vào đã ném một quả bom, thành lập một nha môn mới, đây là chuyện nhỏ sao?

Nhưng ông ta cũng không ngẫm lại, Hàn Nghệ vì cái chế độ cấm tiêu này mà đã suy tư mấy tháng. Nếu chỉ đơn giản như vậy, thì còn nói cái gì nữa. Một câu là được rồi, đương nhiên không chỉ đơn giản như mặt ngoài, hắn bỏ ra nhiều cố gắng như vậy, tất nhiên là muốn nhận được hồi báo.

Trưởng Tôn Xung cũng hốt hoảng, không dám tin nói: "Ngươi nói muốn thành lập một quan nha mới?"

"Không sai."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Bây giờ tuần tốt thuộc thập lục quân, đó là quân đội, mà chức trách chủ yếu của quân đội là bảo hộ Hoàng thượng, bảo hộ quốc gia, là sẵn sàng đánh giặc bất cứ lúc nào. Chuyện bảo hộ an toàn của dân chúng, thì không cần xuất động quân đội. Mặt ngoài thì trông giống nhau, nhưng ta cho rằng hai cái này có thể tách ra. Quân đội chính là chuyên môn đánh giặc, mở mang bờ cõi, bảo vệ quốc gia, mà bảo hộ dân chúng chính là chuyên môn bảo hộ dân chúng. Hai người chức trách khác nhau, huấn luyện hằng ngày nhất định cũng khác nhau. Quân đội huấn luyện đều là giết người, còn bảo hộ dân chúng, cũng không phải là bảo ngươi cầm đao đi giết người, cho dù là gặp phải trộm cướp, thì cũng là bắt giữ, chứ không phải là chém giết. Mặt khác, điểm quan trọng nhất là quân đội thì cần phải thay mới hằng năm, mà mỗi lần thay mới, sẽ trực tiếp làm cho binh không biết dân, dân không biết binh. Loại quan hệ xa lạ này sẽ rất khó có thể bảo hộ dân chúng. Vì vậy, giữa hai bên nhất định phải tách ra."

Vấn đề này chưa được giải quyết, thì lại tới một vấn đề mới.

Trưởng Tôn Xung là một người sợ phiền toái, nhưng việc này giống như càng nói càng phức tạp rồi, nói: "Nhất định phải làm thế sao? Sao không bảo họ chú ý một chút là được."

Hàn Nghệ cười nói: "Phò mã gia, nới lỏng lệnh cấm tiêu chính là một loại tiến bộ, là một loại tán thành đối với sự phồn vinh của Trường An, nếu muốn tiến một bước, như vậy nhất định phải làm ra thay đổi, hạ quan thật sự không phải cố ý kiếm chuyện thay đổi."

Trưởng Tôn Diên hiểu rất rõ phụ thân mình, nhưng y cảm thấy việc này Hàn Nghệ nói khá đúng. Việc này truy ngọn nguồn, thì là do trên dưới cả nước không hề có một nha môn nào là chủ động đi trợ giúp dân chúng cả, chỉ nói là tới gặp huyện nha. Mà huyện nha bọn họ cũng là bị động, nếu dân chúng không báo án, thì bọn họ cũng không chủ động đi ra ngoài bảo hộ dân chúng được. Hơn nữa bọn họ chỉ là kiếm cơm ăn, căn bản không có bất kỳ cảm giác trách nhiệm nào, bản chất không khác gì với hạ nhân làm chân chạy vặt.

Quân đội cũng tương tự, bọn họ là thuộc về quân đội, quân đội có lợi ích và trách nhiệm của quân đội, giữ gìn trị an chỉ là một chức trách trong đó mà thôi, như vậy sẽ rất khó chiếu cố chu toàn, thế là bỗng nhiên nói: "Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, làm thế sẽ phải phái ra không ít nhân lực. Điều này có nghĩa là triều đình phải chi nhiều thêm một lượng tài chính, như vậy đến lúc đó nhất định sẽ có người nghĩ rằng, nới lỏng lệnh cấm tiêu rốt cuộc là lợi nhiều hơn hay là hại nhiều hơn."

Hàn Nghệ cười nói: "Trưởng Tôn công tử suy xét rất đúng, tăng thêm nhân thủ, đồng nghĩa phải chi tiêu nhiều hơn, đây là chuyện nhất định. Dù sao cũng phải thành lập một quan nha mới, nhưng nếu nói phải tăng thêm rất nhiều nhân thủ, vậy cũng chưa chắc, giữ gìn trị an, không chỉ là chuyện của triều đình, thật ra nó cũng là chuyện của dân chúng, mà dân chúng lại là người hiểu rõ dân chúng nhất. Vì vậy, ta đề nghị quan dân hợp tác, cùng nhau giữ gìn trị an."

Trưởng Tôn Xung cau mày nói: "Quan dân hợp tác?"

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đúng thế, chúng ta có thể xem các phường và các thôn xóm ngoại ô Trường An là một một quần thể độc lập, sau đó lại từ trong đó chọn ra vài người đức cao vọng trọng, hơn nữa có năng lực làm việc, để bổ nhiệm làm tiểu lại, cho bọn họ quyền lực nhất định. Chức trách của bọn họ chính là xử lý một ít tranh cãi dân sự và hỗ trợ triều đình giữ gìn trị an. Ví dụ như, tranh cãi trong nhà ngoài xóm, cãi vã giữa vợ chồng, mấy cái này thanh quan cũng khó xử việc nhà nha, cho dù náo đến quan nha, thì cũng không ra kết quả gì, còn không bằng để cho người mà họ đều tôn trọng ra mặt điều giải.

Còn một điểm nữa chính là hỗ trợ triều đình. Nếu triều đình có mệnh lệnh gì cần truyền xuống, nếu tới từng nhà từng hộ, thì như vậy hiệu suất quá thấp rồi. Còn nếu có những người này hỗ trợ, thì chỉ cần trực tiếp mở một cuộc họp triệu tập bọn họ, vậy thì chỉ thị của triều đình sẽ có thể đưa đến dân chúng rất nhanh, sẽ không bị bỏ sót. Mà những dân chúng kia khi được bổ nhiệm làm tiểu lại, cho bọn họ một chút thực quyền, thì bọn họ sẽ rất vui vẻ, mỗi tháng lại cho một ít trợ cấp nữa, thì ta tin rằng sẽ có rất nhiều người tranh nhau đảm nhiệm đấy, hơn nữa bọn họ còn có thể cùng tuần tốt giám sát lẫn nhau, một hòn đá trúng mấy con chim."

Quảng cáo
Trước /429 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ôn Nhu Mười Dặm

Copyright © 2022 - MTruyện.net