Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
  3. Chương 416 : Luận đám con ông cháu cha
Trước /429 Sau

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 416 : Luận đám con ông cháu cha

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Năm ngoái Trần Thạc Chân tạo phản, tuy rằng rất nhanh đã được dẹp loạn, hơn nữa cũng không dao động gì đến căn cơ của vương triều Đại Đường, nhưng vẫn để lại một bóng ma không nhỏ trong lòng Lý Trị. Bởi vì vào thời kỳ Lý Thế Dân, chưa bao giờ có chuyện dân chúng dám khởi nghĩa quy mô lớn như vậy, chỉ có vào giai đoạn tranh vương vị cuối cùng của mấy vị vương tử, đám Hầu Quân Tập mới mưu đồ bí mật tạo phản đúng một lần, cho dù là cái án mưu phản của Phòng Di Ái, cũng là xuất phát từ nguyên nhân chính trị mà thôi.

Cuộc khởi nghĩa của Trần Thạc Chân là xuất phát từ dân gian, hơn nữa lại đúng vào mấy năm đầu trị vị của Lý Trị, đương nhiên Lý Trị phải gánh áp lực vô cùng lớn từ dư luận. Phải biết y có thể lên ngôi hoàng đế như ngày hôm nay, trong đó thành phần may mắn là chiếm đa số, phía trên y còn có mấy vị ca ca còn lợi hại hơn.

Ngươi xem, ngày xưa lúc phụ thân ngươi còn sống, dân chúng đều kính yêu ông ấy, chưa bao giờ có chuyện dân chúng tạo phản cả. Thế nhưng ngươi vừa lên ngôi, thậm chí còn chưa ngồi vững ngai vàng, thì ngay lập tức đã có dân chúng tạo phản rồi, điều này nói lên cái gì? Đó là lúc trước phải chăng không nên truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi không?

Lý Trị xác thực cũng có chút oan uổng, dù sao hiện tại y cũng không có quyền lực, hơn nữa cũng không phải y bảo đám quan viên Thanh Khê huyện làm như vậy, có khi tên của vị Huyện Lệnh Thanh Khê kia là gì y cũng không biết, thế nhưng cuối cùng tội trạng lại là do y đến gánh. Dù sao y cũng là hoàng đế, để xảy ra việc này, y cũng là bụng làm dạ chịu.

Mà lời này của Võ Mị Nương liền gãi đúng chỗ ngứa, quả đúng là lý giải được tiếng lòng của y.

Lý Trị cảm động trong lòng nha, đúng là thiên kim dễ kiếm, tri kỷ khó cầu. Trong lòng cũng đang suy nghĩ, sao lại có cái đạo lý như vậy, sao có thể có chuyện đám quan viên các ngươi làm bậy, sau đó lại để ta gánh trách nhiệm thay các ngươi được, làm cho ta kẹt giữa hai phía, thế là một mặt oán khí nói: "Không sai, lý ra nên như thế, lẽ ra phải như vậy. Nếu đã gọi là cảnh sát hoàng gia, như vậy phàm là bọn họ có bất kỳ sai lầm nào, bộ mặt của hoàng gia nhất định cũng phải chịu tổn hại. Nhất định phải làm như thế, trẫm mới có thể yên tâm thành lập Dân An cục được."

Hàn Nghệ vốn định gật đầu, nhưng vừa nghĩ lại, việc này bây giờ vẫn chưa có quan hệ gì với hắn. Hắn chỉ là một người nghĩ ra kế sách, còn chưa phải là người lãnh đạo, vẫn chưa thể đáp lời được.

Lý Trị nói xong đột nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy hắn cúi đầu không nói, khẽ mỉm cười, thầm nghĩ, người này tuổi vẫn còn trẻ, thế mà có thể thu thả tự nhiên được như vậy, thực sự là nhân tài hiếm thấy, thế là lại tiếp tục đọc tấu chương.

Lý do đã nói xong, tiếp đến tự nhiên là vấn đề cơ cấu bộ ngành.

Lý Trị đọc một hồi, đột nhiên lại lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: "Tổ cảnh sát hình sự, tổ đặc công, tổ cảnh sát giao thông. Đây là ý gì?"

Biết ngay ngươi sẽ hỏi mà. Hàn Nghệ vội vàng đáp: "Hồi bẩm bệ hạ. Có câu là, người có tài phải dùng đúng nơi, vật có tác dụng phải dùng đúng chỗ. Lại có câu là, mỗi người đều có thiên phú không giống nhau, quan lại là vậy, dân cũng là như vậy, vậy thì tội phạm hiển nhiên cũng thế. Mà cảnh sát hoàng gia là thiên địch của tội phạm, sự phân tổ này, chính là để căn cứ vào sự khác nhau của tội phạm, mà phái ra những cảnh sát hoàng gia đặc thù đi tróc nã, từ đó mới làm làm được hoàn mỹ. Lấy ví dụ về tổ cảnh sát hình sự chẳng hạn, đây là tổ chuyên môn làm công tác điều tra hình sự, đồng thời phân tích, nghiên cứu tình huống tội phạm hình sự. Bởi vậy yêu cầu phải có loại nhân tài trinh sát, có năng lực trinh thám siêu cường cùng với khứu giác vô cùng nhạy cảm.

Mà tổ đặc công, thì lại dùng để đối mặt với tội phạm có vũ lực cường hãn, vì vậy thân thủ nhất định phải nhanh nhẹn, tài bắn cung nhất định phải cao siêu. Còn tổ cảnh sát giao thông tự nhiên là thiết lập để quản lý đường phố rồi, vì vậy yêu cầu phải hết sức quen thuộc tình hình phố xá trong thành Trường An. Hàng ngày cũng phải tuần tra trên đường phố, do đó tài cưỡi ngựa cũng phải thật sự tốt. Nếu có tình huống truy kích tội phạm, đến lúc đó cũng cần tổ cảnh sát giao thông phải phối hợp cùng tổ cảnh sát hình sự nữa. Hơn nữa trong thành cũng có rất nhiều người thích phóng ngựa nhanh, thường gây ảnh hưởng đến dân chúng. Cảnh sát giao thông nhất định phải ngăn cản loại tình huống này phát sinh."

Tuy rằng thời cổ không có xe cộ, độ nguy hiểm cũng không cao. Thế nhưng cảnh sát giao thông vẫn cần phải xuất hiện. Dù sao cũng vẫn cần phải tuần tra đường phố mà.

"Không nghĩ tới ngươi có thể phân tích tỉ mỉ được như vậy."

Lý Trị vốn thấy Hàn Nghệ nhanh như thế đã dâng lên tấu chương, còn có chút lo lắng chất lượng của phần tấu chương này. Thế nhưng lúc này liền cảm thấy sự lo lắng của mình có chút dư thừa. Hiện y thật sự yêu thích không muốn buông tay phần tấu chương này, đọc kỹ từng chữ từng câu, ngay cả thời gian mở miệng hỏi cũng không có, biểu cảm kia quả thật là y xì Hàn Nghệ lúc xem phần tấu chương này.

Bất tri bất giác, đã trôi qua nửa canh giờ, cũng chính là một giờ thời hiện đại.

Lúc này Lý Trị lưu luyến buông xuống tấu chương, tinh thần sáng láng, không cảm thấy uể oải chút nào, hưng phấn nói: "Từ lúc trẫm lên ngôi tới nay, đây là lần đầu tiên đọc được một đạo tấu chương đặc sắc đến như vậy. Đọc một lần e là còn chưa đủ, trẫm còn phải đọc thêm mấy lần nữa mới được." Nói xong, y lại quay về phía Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, ngươi có thể trong một đêm mà đã viết ra một đạo tấu chương đủ để khiến dân chúng trong khắp thiên hạ được ích lợi như thế, thực sự là đáng quý."

Hàn Nghệ khẽ gật đầu nói: "Đa tạ bệ hạ khích lệ. Kỳ thực vi thần chỉ là mở ra đề tài, toàn bộ là nhờ ba người Trịnh công tử, Vương công tử, Lư công tử giúp đỡ, vi thần mới có thể trình phần tấu chương này lên sớm như vậy."

Lý Trị cười ha hả nói: "Ngươi cho rằng ngươi không nói, thì trẫm không nhìn ra sao? Chỉ là trẫm không nghĩ tới ngươi lại tự mình nói ra, trẫm quả nhiên là không có nhìn lầm người."

Võ Mị Nương cũng mỉm cười gật đầu.

Lý Trị đột nhiên lại nói: "Nhưng mà Hàn Nghệ này, trẫm thấy đạo tấu chương này của ngươi hình như còn thiếu chút gì đó?"

Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức nói: "Vi thần ngu dốt, kính mong bệ hạ chỉ rõ."

Lý Trị cười nói: "Chính là vấn đề nhân tuyển."

Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Bệ hạ, việc này vẫn chưa quyết định, thì vấn đề nhân tuyển này căn bản là không thể nào nói ra, vì vậy ở phương diện này vi thần không có cho ra bất kỳ kiến nghị nào."

"Điều này cũng đúng."

Lý Trị gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy nếu như đã chốt rồi, ngươi sẽ có đề nghị gì với việc này?"

Đương nhiên là chọn ta nha, ngươi rốt cục đang suy nghĩ cái lông gì thế? Cmn! Hàn Nghệ nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chức quan của vi thần vốn thấp kém, việc này cũng không tới lượt vi thần nghĩ kế."

Lý Trị cười nói: "Ngươi nói tuy có lý, nhưng Dân An cục là do ngươi nghĩ ra, vì vậy kiến nghị của ngươi đối với việc kiến thiết Dân An cục là vô cùng quan trọng. Huống hồ, bây giờ ngươi cũng chỉ là nói suông mà thôi, trẫm cũng chưa chắc sẽ nghe lời ngươi."

Ta chỉ sợ ta nói ra rồi, ngươi liền nhất định sẽ nghe ta, dù sao ta cũng là một tên lừa gạt nha. Hàn Nghệ giả vờ suy nghĩ một chút, mới nói: "Bệ hạ, về vấn đề nhân sự của Dân An cục, vi thần kiến nghị tốt nhất nên dùng mấy vị con ông cháu cha trong thành Trường An là được."

Kỳ thực đã nói là con ông cháu cha đương nhiên là chỉ con cháu quý tộc. Có một câu nói rất hay, không phải quý tộc, đừng tự xưng con ông cháu cha. Nói chung con cháu quý tộc cũng có người này người kia, chỉ là dùng từ con ông cháu cha thì có tính cụ thể hơn thôi.

"Con ông cháu cha?"

Lý Trị hơi kinh hãi, không khỏi nhìn về phía Võ Mị Nương.

Võ Mị Nương cũng có chút ngơ ngẩn.

Hàn Nghệ trộm nhìn lên, trong lòng có chút buồn bực. Chuyện này thì mắc mớ gì đến Võ Chiêu Nghi chứ, làm gì mà vẻ mặt quái dị như vậy.

Hắn vốn cho rằng nói ra bốn chữ này, Lý Trị nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc. Thế nhưng không nghĩ đến, Lý Trị đúng là có kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại có chút kỳ quái. Còn vẻ mặt sững sờ kia của Võ Mị Nương nữa, cũng không giống như là bị mình dọa sợ nha.

Hàn Nghệ cũng không biết, đêm qua Võ Mị Nương cũng đã nói qua chuyện này với Lý Trị, vì vậy mới khiến Lý Trị cảm thấy kinh ngạc như vậy. Mà bản thân Võ Mị Nương cũng không nghĩ tới chính mình vậy mà cũng có cùng ý tưởng với Hàn Nghệ.

Qua một lát, Lý Trị đột nhiên nở nụ cười, rất hứng thú nói: "Con ông cháu cha? Ngươi có hiểu ý tứ của mấy chữ này không đấy?"

Mịa! Khinh ta chưa từng đọc sách à! Mà hình như đúng là mình chưa từng đọc thì phải?Hàn Nghệ lúng túng nói: "Vi thần hiểu rõ ạ."

Lý Trị nói: "Vừa rồi ngươi còn nói cảnh sát hoàng gia phải có nhân cách và tư tưởng cao thượng, giờ không phải là tự mâu thuẫn sao?"

Hàn Nghệ đáp: "Hai cái này không hề mâu thuẫn, nhân cách và tư tưởng cao thượng không phải trời sinh là có được, mà cần phải tôi luyện mới có được. Hiện nay bọn họ có thể còn chưa đạt tới tiêu chuẩn này, thế nhưng chỉ cần trải qua rèn luyện, thần tin rằng bọn họ vẫn có thể làm được."

Lý Trị nói: "Như vậy vì sao không trực tiếp tuyển những người chính trực, dũng cảm tới đảm nhiệm?"

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Nếu có người như thế, đương nhiên là càng tốt hơn rồi. Thế nhưng người đó phải thỏa mãn hết mấy điều kiện như dũng cảm chính trực, thông minh cơ trí, hiểu biết chữ nghĩa, tuổi trẻ lực tráng, không sợ quyền thế mới được. Ngoài ra còn phải hiểu rõ đường phố trong ngoài thành Trường An như lòng bàn tay nữa."

Lý Trị suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ngay đến hai người Nguyên Liệt Hổ và Độc Cô Vô Nguyệt, thế là hỏi: "Lẽ nào đám con ông cháu cha kia có thể thỏa mãn những điều kiện này sao?"

Hàn Nghệ nói: "Đám con ông cháu cha cũng có ưu thế trời sinh của họ, những cái này con cháu thứ tộc không có, cũng không thể nắm giữ được. Đầu tiên, từ nhỏ mấy vị con ông cháu cha kia đã được tiếp nhận sự giáo dục rất tốt, đều biết chữ nghĩa. Điểm này rất trọng yếu với Dân An cục, bởi vì công việc của Dân An cục liên quan đến cuộc sống hằng ngày của dân chúng, ít nhiều gì cũng có quan hệ đến chữ nghĩa, mà hơn nửa số dân chúng lại không biết chữ, nếu như cảnh sát hoàng gia cũng không biết chữ nốt, vậy thì giúp đỡ dân chúng thế nào, thậm chí còn làm mất mặt hoàng gia nữa. Hơn nữa cảnh sát hoàng gia là người chấp pháp, đại diện cho luật pháp Đại Đường, nếu như một người ngay cả chữ cũng không biệt, vậy thì chờ gì hắn hiểu được luật pháp.

Kế tiếp, đám con ông cháu cha vốn xuất thân từ cao môn quý tộc, bọn họ tất nhiên sẽ không sợ hãi bất kỳ ai. Không giống mấy vị tuần tốt, nha dịch tuần đêm kia, nhìn thấy con cháu quý tộc, đều là chọn cách làm như không thấy. Đây là bởi vì địa vị của bọn họ vốn thấp hèn, cũng bởi vì cân nhắc điểm này, vi thần mới đề nghị dùng mấy vị con cháu cao môn quý tộc kia, như vậy mới có thể đạt đến hiệu quả chấp pháp nghiêm minh.

Cuối cùng, đám con cháu cao môn quý tộc cũng có phân chia văn võ, phân chia tính cách. Có chút con cháu quý tộc chỉ yêu thích đọc sách, không thích ra ngoài. Mà cảnh sát hoàng gia lại yêu cầu điều kiện thân thể cực cao, mấy vị công tử ca kia cả ngày chỉ biết ở bên ngoài làm xằng làm bậy, vào rừng săn thú, bởi vậy thân thủ cũng khá là nhanh nhẹn, đối với đường phố trong thành Trường An càng la rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa, làm cảnh sát hoàng gia cũng cần phải hoạt bát một chút, quá thành thật cũng không được.

Thiếu sót duy nhất của bọn họ, chính là sự chính trực dũng cảm, khắc khổ chịu khó, những thứ này đều có thể huấn luyện ra được. Hơn nữa những vị công tử này bình thường cũng hay quấy rầy dân chúng, nếu như tuyển hệt bọn họ vào Dân An cục, tương đương với việc có thể trước tiên khống chế lại một nhóm người, rồi lại lợi dụng nhóm người này để đi đối phó một nhóm khác, để bọn họ tan rã từ trong nội bộ, có thể nói nhất cử lưỡng tiện."

Lý Trị tức giận nói: "Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng, trẫm hiểu rất rõ đám con cháu quý tộc này. Nếu như có thể huấn luyện được bọn họ, vậy bọn họ cũng đã không giống như bây giờ rồi. Bọn họ cũng đã bị trưởng bối giáo huấn không ít đâu."

Hàn Nghệ cười nói: "Bệ hạ, quan hệ giữa phụ tử là hoàn toàn khác với quan hệ cấp trên cấp dưới. Có những người ở nhà không chịu nghe lời cha mẹ, thế nhưng một khi ra ngoài làm việc, lại không dám không nghe lời thủ trưởng. Ngoài ra nếu như người hầu không chịu nghe lời, chỉ có thể đổ cho chủ nhân quản giáo không nghiêm mà thôi."

Võ Mị Nương nghe đến câu cuối cùng, nhịn không được phì một tiếng, bật cười.

Lý Trị xấu hổ liếc nhìn Võ Mị Nương, lại quay sang Hàn Nghệ nói: "Ý của ngươi là, nếu bọn họ không nghe lời, thì chỉ có thể trách trẫm sao?"

Hàn Nghệ nói: "Vi thần tuyệt không có ý này. Chỉ là bọn họ đều là người hầu của bệ hạ, nếu như dám cãi lệnh, đó chính là bất tuân thánh chỉ. Bệ hạ nắm giữ thiên uy, thử hỏi ai dám ngỗ nghịch. Vì vậy, ý của vi thần là, bọn họ làm sao dám xúc phạm thiên uy."

Lời này lại làm Lý Trị cảm thấy buồn bực, y vẫn cảm thấy có chút không được thích hợp. Thế nhưng nếu như y phản bác lại mấy lời của Hàn Nghệ, vậy chẳng phải tự nhận thiên uy của mình không đủ để hàng phục đám con ông cháu cha kia sao? Thế nên giờ Lý Trị gật đầu cũng không phải, mà lắc đầu cũng không xong.

Võ Mị Nương cười khanh khách nói: "Hàn Nghệ, ngươi thật đúng là giảo hoạt, vậy mà dám tính toán cả bệ hạ rồi."

Mỹ nữ, ngươi đừng có ở đây thêm mắm thêm muối. Hàn Nghệ vội vàng nói: "Vi thần không dám."

Lý Trị đột nhiên tỉnh ngộ, ngươi đây là đào hố cho ta nhảy nha, đúng là buồn cười, liền chỉ vào Hàn Nghệ, hừ lạnh nói: "Ngươi cho rằng một câu vi thần không dám của ngươi, là sẽ có thể rũ sạch quan hệ sao. Trẫm nói cho ngươi biết, ngươi đừng mơ. Nếu như trẫm thật sự tiếp thu đề nghị của ngươi, vậy thì trẫm nhất định sẽ giao việc huấn luyện này cho ngươi đấy. Trẫm ngược lại cũng muốn nhìn xem, ngươi có thể huấn luyện đám công tử ca kia ra chút được một chút nhân cách, tư tưởng cao thượng gì không?"

Lạy hồn, đại ca, nếu như ta không nói như vậy, đến lúc đó ngươi cũng sẽ đem chuyện này giao cho ta chứ ai. Như vậy ta thà đem ngươi kéo vào chuyện này trước còn hơn. Dù sao là công hay tội, quân thần chúng ta cùng nhau gánh là được. Hàn Nghệ một mặt đưa đám nói: "Bệ hạ, vi thần chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, việc này vi thần làm sao làm được chứ."

Lý Trị lạnh lùng cười nói: "Ngưoi không biết quân vô hí ngôn sao?"

"Ách!"

Hàn Nghệ lập tức á khẩu không trả lời được, cái gì mà quân vô hí ngôn chứ. Đây rõ ràng là ỷ lớn hiếp nhỏ mà.

Võ Mị Nương chớp mắt vài cái, cười thầm, tiểu tử này thật đúng là mưu tính sâu xa. Chuyện này còn chưa chốt, hắn đã lo kéo bệ hạ vào, trước tiên tìm bùa hộ mệnh cho mình rồi.

Quảng cáo
Trước /429 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hồng Tuyến Ký

Copyright © 2022 - MTruyện.net