Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
  3. Chương 417 : Nguy cơ tập kích
Trước /429 Sau

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 417 : Nguy cơ tập kích

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nói đến nước này, cuối cùng nhiệm vụ của Hàn Nghệ cũng xem như kết thúc, những gì có thể nói hắn đều đã nói, nhưng gì có thể làm hắn đều đã làm, kế tiếp chỉ còn mỗi việc chờ Lý Trị và đám trọng thần Trưởng Tôn Vô Kỵ thương lượng xem có nên thành lập Dân An cục, đồng thời định nghĩa nó như thế nào mà thôi.

Cái này không có quan hệ gì đến Hàn Nghệ cả, dù sao hắn cũng chỉ là một Giám Sát Ngự Sử, chuyện này không nằm trong phạm vi chức trách của hắn. Hắn chỉ là người đưa ra chủ ý, không phải người có quyền quyết định.

Sau khi trở về Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ liền nghỉ ngơi nguyên một ngày. Hai ngày qua đúng là mệt muốn chết rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt một phen mới được.

Hôm sau.

Hôm nay chính là 'Ngày phụ nữ' cuối cùng của đợt này, cũng không có kéo dài như mấy hôm trước. Dù các nữ nhân đều cảm thấy vui vẻ, thế nhưng vẫn còn chưa thấy đủ. Trước đây không có cũng còn tốt, hiện tại đã có rồi, vậy thì lại càng muốn phải tốt hơn chút nữa, tốt nhất tất cả đều là 'Ngày phụ nữ', vậy thì mới đủ sảng khoái. Thế nhưng hoàn cảnh hiện tại vẫn chưa cho phép.

Sở dĩ 'Ngày phụ nữ' lần này kéo dài lâu như vậy, đơn giản cung là vì 'Nét đẹp tự do'. Tuy rằng 'Nét đẹp tự do' cũng có cho ra trang phục của nam nhân, thế nhưng hiện nay vẫn là lấy nữ nhân làm chủ.

Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng, vì vậy hẻm Bắc đóng cửa sớm hơn một canh giờ so với thường ngày. Dù sao đám chủ quán còn phải chuẩn bị để nghênh tiếp ngày đàn ông, chuyện cần làm rất nhiều, chỉ có thể sớm đóng cửa.

"Hàn tiểu ca, ngươi có biết mấy hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền không?"

Đám nữ nhân vừa rời đi, Trịnh Thiện Hành liền hưng phấn chạy tới Phượng Phi Lâu, vô cùng kích động kéo Hàn Nghệ qua một bên, khóe miệng ngoác ra hai bên nói.

Hàn Nghệ nói: "Bao nhiêu?"

Trịnh Thiện Hành run run rẩy rẩy dựng thẳng hai ngón tay.

"Woa! Hai vạn quan? Thật hay giả?" Hàn Nghệ trợn to hai mắt nói.

Khuôn mặt kích động của Trịnh Thiện Hành lập tức xụ xuống, tức giận nói: "Hai vạn quan? Ngươi thử kiếm ra số tiền đấy cho ta xem."

Woa! Không cần phải kích động như thế chứ. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Vậy thì bao nhiêu?"

Trịnh Thiện Hành làm gì còn chút kích động nào nữa, có chút tự ti nói: "Hai ngàn quan."

Hàn Nghệ hít sâu một ngụm khí lạnh, nói: "Lãi tận hai ngàn quan?"

Trịnh Thiện Hành ừm một tiếng, lại bổ sung thêm một câu: "Đấy là chưa tính cả hôm nay vào."

Hàn Nghệ oa một tiếng: "Nhiều như vậy à!"

Trịnh Thiện Hành phẫn nộ nhìn Hàn Nghệ, nói: "Ngươi thật sự quá dối trá."

"!"

Hàn Nghệ buồn phiền nói: "Vậy ta phải làm thế nào, mới không dối trá."

Trịnh Thiện Hành liếc nhìn Hàn Nghệ, buồn bực nói: "Ta biết hiện tại ngươi ngày thu đấu vàng, hai ngàn quan này ngươi cũng không để vào mắt."

Hàn Nghệ cười nói: "Vậy ngươi ngon thì đưa hết cho ta, xem ta có để vào mắt không?" Nói xong, hắn lại cười ha hả, nói: "Không nói gạt ngươi, kỳ thật số tiền này đã vượt xa dự tính của ta rồi. Ta chỉ dự tính lãi khoảng một ngàn quan là cao nhất, chỉ là vừa nãy nhìn thấy vẻ mặt của ngươi, mới khiến ta cho rằng kiếm lời hai vạn quan mà thôi."

Trịnh Thiện Hành một mặt sửng sốt, hỏi: "Thật sao?"

"Ta lừa ngươi làm gì." Hàn Nghệ gật gật đầu.

"Có cứt ta tin ngươi." Trịnh Thiện Hành phất tay một cái, lại vui vẻ nở nụ cười, nói: "Mặc kệ thế nào, dù sao ta chưa bao giờ buôn bán kiếm được nhiều tiền như vậy. Lúc này mới được mấy ngày, mà đã nhiều hơn sồ tiền ta tích góp mấy năm qua, ta cũng thấy đủ rồi."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Vui sướng là được rồi, làm buôn bán kiếm được tiền cũng chính là một niềm vui. Không có niềm vui, kiếm tiền nhiều chăng nữa cũng chỉ khổ thân."

Trịnh Thiện Hành đột nhiên nói: "Nếu nói là vui sướng, vậy thì chưa đến mức đấy."

Hàn Nghệ nói: "Thế này mà ngươi còn chưa vui, vậy phải thế nào mới vui?"

Trịnh Thiện Hành chỉ cười ha hả vài tiếng.

Hàn Nghệ nói: "Ngươi cũng đừng có như vậy. Ta thấy ngươi cười gian trá đến như thế, tự nhiên lại cảm thấy có chút không ổn."

"Gian trá?"

Trịnh Thiện Hành lập tức thu lại nụ cười, lộ ra một bộ chính nhân quân tử, nói: "Là thế này, ta có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi một chút."

Hàn Nghệ hỏi: "Chuyện gì?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Ngươi có nhiều tiền như vậy, chúng ta dùng mãi cũng không hết, sao không lấy ra một ít để trợ giúp những dân chúng nghèo khó kia."

Hàn Nghệ cười nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì, hoá ra là chuyện này. Ừm, vậy chờ ta tính toán xong sổ sách, cuối năm sẽ chia hoa hồng cho ngươi. Đến lúc đó tiền của ngươi mặc ngươi dùng."

Trịnh Thiện Hành ho nhẹ một tiếng, nói: "Khi đó sợ là đã muộn rồi."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Muộn? Làm từ thiện còn có thời hạn hay sao?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Bây giờ đã là mùa đông, khí trời đã bắt đầu trở lạnh rồi, có rất nhiều dân chúng ngay cả việc sưởi ấm cũng là vấn đề đấy. Ngoài ra hàng năm còn có không ít ăn mày, lưu dân bị chết cóng vào mùa đông, thế nên ta mới nghĩ đến việc lấy danh nghĩa của 'Nét đẹp tự do', tặng cho bọn họ một ít chăn mền, để bọn họ vượt qua mùa đông này."

"Lấy danh nghĩa của 'Nét đẹp tự do'?"

Hàn Nghệ chỉ liếc nhìn Trịnh Thiện Hành một cái, cười mà không nói.

Trịnh Thiện Hành nói: "Ngươi chớ có nhìn ta như vậy, ta là muốn ngươi cũng bỏ ra một ít tiền, chuyện này ta cũng không định giấu diếm, nhưng tuyệt đối không phải vì muốn ngươi chia sẻ giúp ta. Chỉ là tiền này càng nhiều, thì sẽ có thể trợ giúp cho càng nhiều người hơn mà thôi."

Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Ta cũng không phải không nỡ bỏ ra chút tiền này, chỉ là gần đây ta thật sự rất bận. Nếu như chỉ là xuất tiền, vậy thì ta cũng không có vấn đề gì."

Trịnh Thiện Hành đại hỉ, nói: "Ngươi đồng ý xuất tiền là tốt rồi. Những chuyện khác, cứ để ta xử lý là được."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Thế nhưng nếu như ngươi muốn lấy danh nghĩa của 'Nét đẹp tự do' để làm từ thiện, vậy ngươi còn phải nói với Nguyên Mẫu Đơn một tiếng trước đã."

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, nói: "Chuyện này đương nhiên ta biết, nhưng Mẫu Đơn tỷ chắc cũng không có vấn đề gì."

Hàn Nghệ nghe thế liền cảm thấy kỳ quái, chợt bừng tỉnh, nói: "Chờ đã, hoá ra trước đó ngươi vẫn cho rằng ta chắc chắn sẽ không đồng ý à?"

Trịnh Thiện Hành sửng sốt, chột dạ nói: "Ta cũng không có nói như vậy."

Đúng lúc này, chợt có một hạ nhân đi vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, Mẫu Đơn nương tử đến rồi."

"Hắc! Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới."

Hàn Nghệ cười, nói: "Mau, mau cho mời."

Chỉ lát sau liền thấy Nguyên Mẫu Đơn đi vào.

Hàn Nghệ lập tức kích động xông lên, quơ tay múa chân, tình cảm dạt dào nói: "Mẫu Đơn nương tử, cô đến thực sự là quá khéo, vừa lúc ta có một cái tin cực kỳ tốt muốn nói cho cô."

Trịnh Thiện Hành thấy thế cả kinh. Thầm nghĩ, đây mới đúng là vẻ mặt hai vạn quan nha.

"Vậy sao?"

Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Trịnh Thiện Hành, cười nhạt một tiếng, nói: "Cũng thật là đúng dịp, ta cũng vừa hay có một tin cực kỳ xấu muốn nói cho ngươi."

Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Tin xấu?"

Nguyên Mẫu Đơn gật đầu.

"Tin gì?"

Hàn Nghệ chưa kịp dứt lời, liền thấy Trà Ngũ vội vã đi vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, mấy người Tiền chưởng quỹ đang đứng ngoài cửa cầu kiến, nói có chuyện gấp muốn tìm ngươi."

Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Xem ra cũng không cần ta mật báo rồi."

Tình huống giống như có gì đó không đúng nha! Hàn Nghệ cau mày liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn

Đi tới trong lâu, thì đã thấy mấy người Tiền Đại Phương đi lên lầu hai rồi, chỉ là không một ai chịu ngồi xuống, trên mặt đều mang theo vẻ sầu lo.

Xem ra quả thật là có việc xảy ra rồi. Ài, đúng là một khắc cũng không thể bớt lo a. Hàn Nghệ bất động thanh sắc, bước lên lầu hai, chắp tay cười nói: "Các vị trông có vẻ vội vã như thế, ta nghĩ nhất định là muốn báo hỉ cho ta đúng không? Mấy hôm nay 'Nét đẹp tự do' đúng là đã tung ra rất nhiều món hời nha."

Đậu Nghĩa cười nói: "Đây đều là nhờ tài trí của Hàn tiểu ca, chúng ta mới có thể làm ăn thịnh vượng như thế. Mấy người Đậu mỗ thực sự vô cùng cảm kích."

Các ngươi hiểu rõ điểm này thì dễ làm rồi. Hàn Nghệ thầm nói một câu, đưa tay nói: "Các vị mời ngồi, mời ngồi, đều đứng làm gì."

"Đa tạ."

Khách sáo vài câu cảm tạ xong, mọi người đều lục tục ngồi xuống, bất quá đều lộ ra vẻ đứng ngồi không yên. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, khắp phòng là đủ loại ánh mắt giao lưu với nhau.

Xem ra là xảy ra chuyện lớn rồi, thậm chỉ còn cần phải mắt đi mày lại thế này, là nam nhân thì cứ trực tiếp nói cho xong, khinh ta chưa trải việc đời sao? Hàn Nghệ dùng ánh mắt quét qua toàn trường, nói: "Các vị hẳn là có chuyện muốn nói?"

Lập tức có mấy người quay sang Tiền Đại Phương nháy mắt, tựa như đang nói, ngươi lên trước, ngươi lên trước đi.

Vẻ mặt của Tiền Đại Phương quả thật chính là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chỉ thấy gã ho nhẹ hai tiếng, nói: "Quả thật. . . quả thật có chút việc nhỏ muốn thương lượng với Hàn tiểu ca một chút."

Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì?"

Vừa nãy Nguyên Mẫu Đơn chết cũng không chịu nói, khiến cho hắn rất phiền muộn, hắn đúng là không biết chuyện gì cả.

Tiền Đại Phương nói: "Sự tình là như vầy, gần đây hai chợ có thành lập Tổng hành hội, sáng nay còn triệu tập chúng ta để mở một hội nghị. Trên hội nghị, vị Cố Tổng Hành kia có ám chỉ một ít với chúng ta, chính là nói, chúng ta chỉ có thể chọn một nơi giữa hai chợ và hẻm Bắc để buôn bán mà thôi."

Bởi vì cơ cấu phân chia của hai chợ đều bao gồm tất cả ngành nghề, mỗi một ngành đều có chủ quản riêng, những người này đều do triều đình ủy thác, cũng có chút quyền lực nhất định, mà chức Tổng Hành chính là chủ quản của tất cả các ngành nghề này.

Hàn Nghệ khẽ cau mày, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Ý của ngươi là, nếu muốn đến hẻm Bắc buôn bán thì không thể đến hai chợ buôn bán nữa?"

Tiền Đại Phương gật gật đầu, nói: "Đại khái chính là ý này."

Hàn Nghệ nói: "Sao có thể có chuyện đó? Hai chợ cũng không phải do bọn họ mở, vẫn luôn do triều đình quản lý, bọn họ dựa vào cái gì dám làm như thế."

Cổ Phú Quý nói: "Hàn tiểu ca nói không sai, thế nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi rồi. Kỳ thực khi hẻm Bắc vừa mở cửa, liền có rất nhiều thương nhân từ hai chợ đi tìm Hộ bộ, yêu cầu đóng cửa hẻm Bắc, việc này trước đây chúng ta đã từng nói với ngươi. Thế nhưng Hộ bộ lại bỏ mặc không quản, đồng thời cũng cho thấy, sẽ không can dự chuyện giữa hai chợ và hẻm Bắc, gần nhất còn muốn đem quyền lực giao cho Tổng Hành nữa."

Hàn Nghệ nói: "Nói cách khác, hiện tại Tổng Hành có quyền lực đuổi bất kỳ ai ra khỏi hai chợ sao?"

Đậu Nghĩa nói: "Thật ra cũng không phải vậy, chỉ là trong hội nghị Cố Tổng Hành có đưa ra chế độ bỏ phiếu biểu quyết. Chính là nói nếu như số phiếu vượt quá nửa, vậy thì nhất định chỉ được chọn một mà thôi"

Đám con buôn các ngươi giỏi lắm, ta con mẹ nó một lòng muốn nói chuyện giúp các ngươi trên triều đình, các ngươi ngược lại dám tìm ta kiếm chuyện. DCM chúng nó, lúc nào đến không đến, sao cứ đến đúng vào lúc này, ngay lúc lão tử có cả đống chuyện phải xử lý. Hàn Nghệ cũng vô cùng đau đầu đối với chuyện này, hiện tại hắn nào có thời gian chú ý nhiều chuyện như vậy. Ngón tay bất giác gõ lên mặt bàn.

Đám thương nhân thấy Hàn Nghệ lộ ra vẻ buồn rầu, lại càng thêm lo lắng, thế nhưng đêu không có lên tiếng.

Qua một lát, chợt thấy Hàn Nghệ nói: "Như vậy các vị muốn rời hẻm Bắc sao?"

Tiền Đại Phương một mặt khó xử nói: "Cũng không phải chúng ta muốn rời khỏi hem Bắc, thế nhưng chuyện này chúng ta cũng không biết phải làm sao. Phía chợ Đông còn tốt, dù sao Bình Khang Lý cũng gần chợ Đông. Nếu như chỉ có chợ Đông từ chối chúng ta, vậy thì chúng ta cũng không quá lo lắng. Thế nhưng chợ Tây lại khác, nó là thị trường duy nhất phía tây thành, hàng ngày dân chúng phụ cận muốn đi mua đồ, chắc chắn là chọn mua sắm ở chợ Tây. Hơn nữa đây lại là khởi điểm của con đường tơ lụa, phàm là có thương nhân Tây Vực đến thành Trường An, nhất định cũng sẽ tới chợ Tây trước."

Triệu Tứ Giáp cũng nói: "Kỳ thực chúng ta nào có muốn rời khỏi hẻm Bắc, mấy ngày nay chúng ta đã kiếm lời không ít ở hẻm Bắc mà. Thế nhưng hai chợ đã nói rõ sẽ không tha cho hẻm Bắc, chúng ta cũng là người bị hại mà."

Đậu Nghĩa nói: "Hàn tiểu ca, hiện nay Cố Tổng Hành mới chỉ là ám chỉ chúng ta, cũng không có nói trắng ra. Thế nhưng theo tình thế của hội nghị sáng nay, bọn họ nhất định sẽ nghĩ mọi cách để đối phó hẻm Bắc. Hôm nay chúng ta tới đây, chỉ là muốn đem việc này báo cho ngươi, để ngươi sớm nghĩ ra biện pháp ứng phó."

Nói nghe cực kỳ khách khí, thế nhưng cũng không khó nghe ra nghĩa bóng. Chính là chúng ta cũng không muốn đi, thế nhưng nếu như thật sự bắt chúng ta phải chọn, chúng ta vẫn sẽ chọn hai chợ.

Trong lòng Hàn Nghệ rất rõ ràng, nói: "Mấy vị đã kỹ hợp đồng một năm với hẻm Bắc rồi. Nếu lúc này rời đi, thì sẽ tổn thất không ít tiền. Lẽ nào mấy vị chưa nói cho bọn họ biết sao?"

Tiền Đại Phương kích động nói: "Sao chúng ta lại không nói chứ, nhưng vấn đề là mấy người Cố Tổng Hành căn bản không thèm phản ứng. Còn nói với chúng ta, nào là ánh mắt phải nhìn xa một chút, rồi thì lúc trước là do chúng ta không có suy nghĩ kỹ càng. Mẹ kiếp, lỗ lãi cũng không phải tiền của bọn họ, bọn họ đương nhiên đứng nói chuyện không đau eo rồi."

Đám thương nhân đúng là không thể tin được.

Hàn Nghệ nhất thời cũng không biết được ý nghĩ chân thực trong lòng bọn họ. Mấu chốt là sự tình phát sinh quá đột nhiên, đầu óc của hắn lại đang rất loạn, cũng không có chủ ý hay gì. Thầm nghĩ, cứ câu giờ rồi nói sau, vì vậy liền nói: "Ta cũng muốn khuyên các vị mấy câu đấy, ánh mắt nhất định phải nhìn xa một chút. Ưu thế của hẻm Bắc mọi người cũng nhìn thấy, có hẻm Trung vẻ hẻm Nam, có Nữ Sĩ các, có 'Ngày phụ nữ', có 'Nét đẹp tự do', có chợ Đào Bảo, còn có kịch nói. Hơn nữa làm ăn tại hẻm Bắc rất ít cạnh tranh, những điều này hẳn các vị cũng rõ ràng. Đương nhiên, ta sẽ không bắt các vị phải lựa chọn, ta chỉ hi vọng các vị có thể tận lực kéo dài, cho ta một ít thời gian, ta sẽ để đám kia biết Hàn mỗ cũng không phải hạng dễ chọc."

Quảng cáo
Trước /429 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phóng Khai Na Chích Pokémon

Copyright © 2022 - MTruyện.net