Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên
  3. Chương 7 :  TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN Tác giả Mê Nam Vmvm dịch Hồi 4 Tứ Bảo (3)
Trước /12 Sau

[Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên

Chương 7 :  TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN Tác giả Mê Nam Vmvm dịch Hồi 4 Tứ Bảo (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN

Tác giả: Mê Nam. Vmvm dịch

Hồi 4 - Tứ Bảo (3)

Quá trưa, Tiểu Huyền đang ở trong phòng mình lo thu thập hành trang, đột nhiên ở ngoài có người gọi: "Tiểu Huyền có đó không?" Nhận ra giọng nói của Trích Hà, Tiều Huyền liền đáp: "Có, cửa không khóa."

Nhưng Trích Hà lại gọi lớn: "Mau mau ra đây, có hỷ sự đấy!"

Tiểu Huyền vội rời khỏi phòng, hỏi: "Hỷ sự gì?"

Trích Hà cười hi hi đáp: "Nói trước xem đa tạ ta gì nào?"

Tiểu Huyền nói: "Luận công mà thưởng, mau nói đi!"

Trích Hà đáp: "Nương Nương định cấp cho đệ một món bảo bối đấy!"

Tiểu Huyền mừng rỡ lắp bắp hỏi: "Thật không? Sao lại cấp cho đệ? Đừng có lừa người ta nghe."

Trích Hà đáp: "Lừa ngươi đấy! Đừng có theo ta nghe." Dứt lời liền xoay người bỏ đi.

Tiểu Huyền vội chạy theo nàng, cười hỏi: "Hảo tỷ tỷ, sư phụ định cấp cho đệ bảo bối gì vậy?"

"Đệ không tin còn theo hỏi ta làm gì?" Trích Hà càng bước càng nhanh.

Tiểu Huyền vội nói: "Tin, tin mà, mau nói ta nghe!"

Trích Hà đáp: "Không hiểu là món gì, nhưng nhất định là tốt lắm. Thủy Nhược và Tiểu Uyển tỷ tỷ mỗi người đều có một món. Sau khi nhận xong ai nấy cũng mừng tít mắt lên luôn đấy."

Tiểu Huyền hưng phấn nắm chặt tay nói: "Đi ngay bây giờ nhé?"

Trích Hà đột nhiên không đi nữa, hết nhìn cây bên dường, lại lấy tay vuốt lọn tóc lòa xòa trên cổ.

Tiểu Huyền hỏi: "Gì nữa đây?"

Trích Hà uể oải đáp: "Nóng quá, đi không nổi nữa!"

Tiểu Huyền cười nói: "Hảo tỷ tỷ, tỷ trách đệ sao? Khi về đệ nhất định đền đáp tỷ xứng đáng mà."

"Đền đáp thế nào?" Trích Hà phóng mắt lơ đãng nhìn về nơi xa.

Tiểu Huyền gãi gãi đầu, chợt liếc thấy bên đường có khóm hoa thật lộng lẫy không rõ tên gì, bèn nhún mình nhảy đến, hái lấy một đóa đẹp nhất trong bọn. Sau khi quay lại, gã cười nói: "Tự cổ bảo kiếm tặng anh hùng, hoa đẹp tặng mỹ nhân. Hảo tỷ tỷ, ta giúp tỷ cài nó lên nhé!" Rồi vươn tay định cài nó lên mái tóc của nàng.

Trích Hà lắc đầu né tránh, trừng mắt nghiến răng bảo: "Đi đi đi! Ai thèm cái thứ đó, không có chút thành ý gì cả!"

Tiểu Huyền sốt ruột thiếu điều muốn gọi bà kêu cô nhặng xị cả lên, đột nhiên nhớ tới một thứ, bèn lấy từ trong người ra một vòng ngọc lóng lánh ánh nước, nói: "Trích Hà tỷ tỷ, tỷ nhìn xem cái này có đẹp không? Nó được đệ dùng ba nghìn viên tinh Thạch Anh phối chế tạo thành đấy, bên trong còn có ếm thêm một thứ Thủy độn pháp thuật thuộc hàng sơ cấp. Vật này chính là thứ mà đệ chuẩn bị đem đổi tài liệu với Tiểu ác bà đấy!"

Trích Hà tiếp lấy, thuận thế đeo lên cổ tay, cảm thấy mát lạnh vào tận từng làn da thớ thịt. Nàng lại thấy trên vòng ngọc có những hình điêu khắc phù triện vô cùng tinh mỹ, nên đẹp dạ vô cùng, cười như hoa nở nói: "Cái này... cái này coi như tạm được, nương nương đang chờ ngươi tại Cẩm Tú các."

"Vậy đệ đi trước đây!" Tiểu Huyền vất luôn đóa hoa đang cầm trên tay, thân người như một trận cuồng phong cuốn đi mất dạng.

"Ê, chờ một chút!" Trích Hà dậm chân, bực mình phụng phịu một hồi. Nàng cúi đầu nhìn vòng ngọc trên tay, mày đẹp giản ra, khóe miệng mĩm cười sung sướng.

___o0o___

Tiểu Huyền hưng phấn trùng trùng, vội vã lao tới Cẩm Tú Các, thấy Như Ý tiên nương Thôi Thái Đình quả nhiên đang chờ ở đó, bèn bước tới trước cung tay vái chào, cười nói: "Sư phụ, con tới rồi."

Thôi Thái Đình ngưng mục nhìn hắn, lát sau mới nói: "Tiểu Huyền, con ở trên núi tính ra đã được mười sáu năm rồi, lần này có muốn cùng ta hạ sơn không?"

Tiểu Huyền đáp: "Sư phụ người còn không biết sao, ra ngoài ngắm xem cảnh thế là niềm mơ ước của con."

Thôi Thái Đình cầm lấy chung trà, khoan thai hớp một ngụm, tiếp: "Nhưng ngươi thường không chịu nghe lời, dẫn ngươi theo ta không yên tâm."

Tiểu Huyền vội nói: "Cái đó con nhất định sẽ sửa, khi hạ sơn nhất định sẽ chỉ theo sát sau lưng phục thị sư phụ, quyết không gây chuyện phiền phức nữa."

Thôi Thái Đình trầm ngâm một lúc, chờ cho đến khi Tiểu Huền lo đến phát sốt lên mới gật đầu nói: "Vậy thì tốt, ta sẽ ghi nhớ lời ngươi. Những lời này ngươi không được quên đấy."

Tiểu Huyền lén thở dài, ứng thanh vâng dạ.

Thôi Thái Đình đưa mắt nhìn một cái hộp dài để trên bàn, nói: "Khi đại sư tỷ và nhị sư tỷ của ngươi xuất sơn, ta đều tặng cho mỗi đứa một thứ bảo vật. Hôm nay Thủy Nhược, Tiểu Uyển và con cùng xuất sơn, ta cũng y thế mà làm. Vật để trên bàn nhất định sẽ hợp với con, mau đến lấy đi."

Tiểu Huyền bước đến mở hộp, nhìn thấy một sợi dây màu đỏ thật dài, trên thân có ẩn hiện vẩy lân, ở cán có phù triện bằng vàng, mới nhìn là biết không phải phàm vật. Hắn mừng đến ù đầu mắt hoa, cấp bách chộp lấy vung nó ra, thì thấy đó là một cây tiên dài hai trượng, liền cố bình hòa hơi thở hỏi: "Sư phụ, cái này là pháp bảo hay binh khí?"

Thôi Thái Đình đáp: "Là binh khí, gọi là Bát Trảo Viêm Long tiên, thuộc về tính hỏa, nhất định là sẽ dung hợp với Ly hỏa chân quyết của ngươi, khiến cho tiên pháp càng gia tăng uy lực."

Tiểu Huyền bèn nhẹ vận Ly Hỏa quyết, liền thấy thân tiên rúng động, phóng ra luồng xích diễm, bèn không khỏi giật mình.

Thôi Thái Đình bực mình bảo: "Không được thử ở đây!"

Tiểu Huyền vội triệt công sợ hãi hỏi: "Trời ạ, cây tiên này tốt hơn nhiều so với Xích luyện tác! Không biết dùng cái gì mà tạo thành vậy sư phụ?"

Thôi Thái Đình đáp: "Nó à? Bất quá dùng gân của Bát Trảo Viêm Long (rồng lửa tám móng) cùng ba trăm sáu mươi cái vảy của Viêm long mà tạo thành."

Tiểu Huyền kêu "A" một tiếng, Bát trảo Viêm long là dị linh của giống rồng, hung mãnh vô cùng, rất khó thu phục.

Thôi Thái Đình nói tiếp: "Người tạo ra nó còn luyện hóa tủy ở tám chân dung nhập vào, do đó cây tiên này không thể cháy, người bị cầm cũng không thể tự tháo gỡ ra được. Trong giáo ta, nó được xem là một trong các thần binh thượng đẳng." Sau đó nàng liền truyền thụ cho Tiểu Huyền yếu quyết sử dụng kỳ tiên.

Tiểu Huyền vốn tinh thông tiên pháp, học hỏi rất nhanh. Khi gã múa tiên, hình dáng như Viêm long múa lượn, sự vui sướng khiến hắn cười không kịp khép miệng. Sau đó, hắn hỏi tiếp: "Sư phụ à, Viêm long tiên này so với Á Kim thuẫn của đại sư tỷ thì có điểm nào lợi hại?"

Thôi Thái Đình đáp: "Binh khí này trên cấp A Kim thuẫn trong Binh khí bảng của giáo ta. Tuy nhiên, dùng tốt thì mạnh, dùng không tốt thì thành phế vật. Xem công lực hiện tại của ngươi, nỗ lực ít nhất năm năm nữa thì mới có khả năng đuổi kịp đại sư tỷ."

Tiểu Huyền nghe nói lòng như hoa nở, bất giác bệnh cũ tái phát, như con khỉ con nhảy vào lòng Thôi Thái Đình, vòng tay ôm chặt nàng mừng rỡ thốt lên: "Đa tạ sư phụ! Sư phụ tốt quá!"

Thôi Thái Đình nhíu tít chân mày, không hề động thân, chỉ khẽ rún người đã hất Tiểu Huyền văng xuống đất. Nàng tức giận quát: "Ngươi lớn rồi sao còn không biết thế nào là nghiêm chỉnh vậy. Lần này cùng ta ra ngoài, còn dám làm chuyện mất mặt đó nữa ta sẽ.... sẽ bắt ngươi quay về núi quỳ gối diện bích ba năm!"

Tiểu Huyền lóm ngóp bò dậy, thầm hỏi trước đây mình cũng làm vậy sao sư phụ không nổi giận, bây giờ lại như thế kia, bèn ủy khuất đáp: "Sau này con không dám nữa."

Thôi Thái Đình hừ một tiếng, đột nhiên nói: "Ngươi mau cửi dây lưng ra"

Tiểu Huyền giật mình không hiểu, nhưng cũng cửi bỏ dây lưng.

"Kéo khố xuống." Thôi Thái Đình không chút biểu tình, dù gương mặt trắng như tuyết ngọc của nàng thoáng ửng chút mây hồng.

Tiểu Huyền ngớ người, đột nhiên nhớ lại Xuân Cung sách lén mua ở tiểu trấn dưới núi đem về, thân người liền phát sốt, hai lỗ tai nóng bừng...

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Toàn Chức Đại Phản Phái

Copyright © 2022 - MTruyện.net